Nam An Thái Phi Truyền Kỳ [bình Lâm] [xuyên Không]

Chương 46: Tiệc Quần Phương, Sơ Tuyển Phi Tần


Bạn đang đọc Nam An Thái Phi Truyền Kỳ [bình Lâm] [xuyên Không] – Chương 46: Tiệc Quần Phương, Sơ Tuyển Phi Tần


Triệu Trinh trằn trọc ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng ồn ào khiến Chu Tử tỉnh giấc. Chu Tử ngái ngủ hỏi Triệu Trinh: “Sao còn chưa ngủ?”

Triệu Trinh không lên tiếng, cầm tay Chu Tử đặt lên vật phía dưới của mình vẫn đang căng đau. Chu Tử mơ mơ màng màng bóp một cái, Triệu Trinh “hít” một tiếng, hút một ngụm khí lạnh.

Tay Chu Tử sờ soạng lung tung vài cái, sau đó lại nặng nề nhắm mắt lại, rất nhanh lại ngủ mất.

Triệu Trinh gấp như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên, cuối cùng ngồi dậy đốt nến, lại bắt đầu quấy rầy Chu Tử. Hắn cởi bỏ vạt áo trung y của Chu Tử, cúi đầu lần lượt hôn mút vuốt ve hai hạt phấn hồng trước ngực Chu Tử.

Cực độ khoái cảm kích thích thần kinh khiến Chu Tử giật mình tỉnh giấc. Nàng phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, thân mình vặn vẹo lung tung, nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng đưa tay vân vê nơi đó của Triệu Trinh, thấy vừa cứng lại vừa nóng, đang mạnh mẽ dựng thẳng đứng. Chu Tử vừa muốn rút tay về, đã bị Triệu Trinh nhấn chặt lại. Hắn nhìn Chu Tử, trong ánh mắt tràn đầy cầu khẩn.

Chu Tử nhìn hắn, dưới ánh nến ánh mắt Triệu Trinh sâu đen ẩm ướt, răng trắng như tuyết cắn chặt đôi môi đỏ bừng, thoạt nhìn giống như một con cún đáng thương, lòng Chu Tử lập tức mềm nhũn, nàng hôn thật nhanh lên môi hắn, thấp giọng nói: “Nằm xuống đi!”

Triệu Trinh mừng như điên, nhanh chóng nằm xuống. Thân mình hắn nằm thẳng, ánh mắt vẫn nhìn Chu Tử không chớp mắt.

Trong lòng Chu Tử có loại cảm giác thỏa mãn, dùng tay giúp hắn giải tỏa trước, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm, Triệu Trinh rên rỉ một tiếng: “Chu Tử, nhanh một chút, được không?” Giọng của hắn thật thấp, vẻ mặt khó nhịn, nhìn qua nhìn lại giống như là đang làm nũng.

Chu Tử cúi đầu cố gắng ngậm đỉnh đầu của hắn.


Mấy ngày kế tiếp, Triệu Trinh giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mới, càng không ngừng quấn lấy Chu Tử, bắt Chu Tử thử nghiệm mấy kiểu mới mà nàng nói lúc trước. Chu Tử rất là không nguyện ý, nhưng Triệu Trinh lại như đứa bé quấn lấy Chu Tử, cuối cùng luôn luôn có thể được như ý. Lúc này, Chu Tử nhắc lại chuyện đã nói, muốn gặp Chương Kỳ một lần.

Triệu Trinh gần đây đang chơi đùa gì đó với Nhị hoàng tử, bận rộn muốn phân thân, không rảnh ở bên nàng, nên bảo Triệu Phúc và Ngân Linh đi cùng Chu Tử.

Chương Kỳ nhận được thiệp mời do Triệu Phúc đưa tới, theo thời gian hẹn gặp đến quán trà gặp Chu Tử.

Hắn vừa đẩy cửa phòng trà, đã nhìn thấy Chu Tử đang đứng ở bên trong, mỉm cười nhìn mình. Hôm nay Chu Tử mặc áo lụa trắng vạt chéo và váy lụa màu xanh lục, trên mái tóc đen mượt như mây chỉ cài một cây trâm vàng hình hoa hồng, thoạt nhìn không mang vẻ tầm thường, chỉ cảm thấy vô cùng thanh lệ, khó tô khó vẽ.

Tim Chương Kỳ vừa nhảy thịch một cái, đang muốn mở miệng nói chuyện, Chu Tử đã nhún người với hắn thật thấp: “Chương đại ca, Chu Tử xin thỉnh tội với huynh!”

(Sau nhiều việc, 2 người này đã thân thiết hơn nên đổi xưng hô thành huynh – muội nhé!)

Chương Kỳ cũng cười, vươn tay nâng nàng dậy, nói: “Chớ vội, ngồi xuống trước rồi hẵng nói!” Chương Kỳ là người thông minh, sau khi hắn về nhà, nghe được đầu đuôi sự tình từ mẫu thân và người làm, thoáng nghĩ một chút, liền đoán được là do Chu Tử giở trò quỷ.

Hắn là người thông suốt, cũng chẳng để bụng đến những thứ này, ngồi xuống đối diện Chu Tử, lại cười nói: “Ngược lại ta nên trịnh trọng cảm ơn muội. Nhờ sự cố đó, bây giờ gia phụ đã thành thật yên ổn ở nhà rồi khiến cho gia mẫu rất là vui vẻ!”

Hắn vừa nói như vậy, Chu Tử càng cảm thấy ngượng ngùng hơn, lại trịnh trọng xin lỗi Chương Kỳ, cuối cùng nói muốn trả lại những thứ đồ lừa được cho Chương Kỳ. Chương Kỳ hiện nay đã là ông chủ lớn của Chương Phúc Ký, cửa hàng trải rộng khắp Đại Kim, làm gì để ý đến chút đồ này, vô luận có nói như thế nào cũng không cần. Cuối cùng, thấy Chu Tử thật thành khẩn, hắn đành phải nhận lấy.

Trước khi chuẩn bị rời đi, Chương Kỳ thừa dịp lúc Triệu Phúc và Ngân Linh đi xuống lầu chuẩn bị xe ngựa, lặng lẽ hỏi Chu Tử: “Hiện nay muội đã có hộ thiếp?”

Chu Tử không hiểu ý tứ của hắn, mờ mịt gật gật đầu.


Gương mặt thanh tú của Chương Kỳ rất là nghiêm túc, gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi!” Hắn chấm nước trà bắt đầu viết lên bàn: “Ta đem những thứ này đổi thành bạc, xem như là muội góp vốn vào chi nhánh bạc ta sắp sửa mở ở Long Châu.”

Chu Tử sửng sốt, Chương Kỳ lấy tay nhẹ nhàng vuốt, trên bàn chỉ còn lại chút vết nước đọng lại.

“Sau này ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với muội!”

***

Hiệu suất làm việc của Nhị biểu tiểu thư và Tứ biểu tiểu thư quả thật rất cao, sau khi Chu Tử trở về Vương phủ, đã thấy Vương phủ trở thành một biển hoa muôn hồng nghìn tía rồi.

Nàng và Ngân Linh vừa đi vừa thưởng thức hoa đào hồng phấn, các loại mẫu đơn cùng với nhiều kỳ hoa dị thảo. Chu Tử không hiểu những thứ này, bèn thỉnh giáo Ngân Linh: “Không phải chưa tới mùa sao, làm sao có được những thứ này?”

Ngân Linh thường ở kinh thành, tất nhiên hiểu được những thứ cong cong lượn lượn ở nơi nhà cao cửa rộng này, cười nói: “Đó không phải là hoa, tất cả đều là bạc!”

Nguyên lai trong thành Kim Kinh này, có nhà đặc biệt trồng hoa trái mùa, chẳng qua giá tiền cao đến khó tin, chỉ khi những nơi nhà cao cửa rộng, gia tộc quyền quý, phú thương gia giàu có cần trang hoàng mới có thể mua.

Hiện tại mặc dù đã là cuối tháng hai, nhưng Kim Kinh vẫn còn lạnh thấu xương, những cánh hoa xinh đẹp mỏng manh này sợ là không kéo dài được vài ngày.


Chu Tử cũng có chút cảm thán.

Ngân Linh thực không cho là đúng nói: “Vương gia ngược lại cũng không sợ hai vị biểu tiểu thư bày biện hoa cỏ, trang hoàng tốn kém như vậy đâu!”

Chu Tử rất có lòng phổ cập kiến thức: “?”

Ngân Linh trịnh trọng giải thích: “Vương gia của chúng ta có bổng lộc của Thân vương, có thu thuế từ đất phong, có các loại tiền thuế từ thành Nhuận Dương, ngài ấy Nam chinh bắc chiến, được Thánh Thượng ban thưởng rất nhiều, chức vụ của ngài lại cao, luôn có bạc mà tiêu… Tóm lại, có không ít bạc…”

Lúc này Chu Tử mới biết thì ra Triệu Trinh còn là một ông chủ giàu có rất nhiều ngân lượng!

“Vương gia chúng ta trừ ngươi ra, không có nữ nhân khác, cũng không có con cháu, nương nương trong cung cũng chỉ cho mỗi ngài ấy lại không có yêu cầu ngài ấy cái gì cả, bản thân ngài ấy lại không có thời gian ra ngoài tiêu bạc, đổi lại là ai cũng sẽ tích lũy được núi vàng núi bạc đấy!” Ngân Linh nói tiếp, “Thế tử tương lai có người phụ thân như vậy, thật là có phúc a! Nếu là một nam tử ngày ngày ăn chơi đàng điếm thê thiếp thành đàn thử xem, thì núi vàng núi bạc cũng bị tiêu hết!”

Chu Tử yên lặng nghe. Triệu Trinh dù có núi vàng núi bạc, cũng là dành cho Thế tử tương lai và Vương phi tương lai của hắn thôi, chả có quan hệ gì đến nàng cả. Chu Tử lại nghĩ đến câu nói mà Chương Kỳ trước khi đi hỏi nàng “Hiện tại muội đã có hộ thiếp?”, trong lòng có chút toan tính, cũng có chút buồn bực, vẫn nghe Ngân Linh nói chuyện.

Ngân Linh biết mình và Triệu Phúc đã được Vương gia giao cho Chu Tử, sợ là tương lai sẽ đi theo Chu Tử cả đời, cho nên Chu Tử khi có hỏi, chỉ cần có thể nói, nàng đều biết được bao nhiêu bèn nói bấy nhiêu, có thể nói là tình báo viên tốt nhất của Chu Tử.

Mãi đến khuya, Triệu Trinh mới trở về Tùng Đào Uyển.

Hôm nay nguyệt tín của Chu Tử đã hết, Triệu Trinh nhân cơ hội cuồng hoan thỏa thích một hồi, cuối cùng dưới vây hãm của mình, khiến Chu Tử kiệt sức.

Trước khi ngủ, hắn mới nhớ đến tiệc quần phương ngày mai, liền dặn dò Chu Tử: “Bữa tiệc quần phương ngày mai, ngươi giúp ta xem thử khuê tú nhà ai có thể làm Vương phi, ừm, cả trắc phi nữa, tốt nhất là hỏi Nhị biểu tỷ để lấy danh sách khuê tú được mời đến phủ.”

Một lát sau, hắn lại bổ sung một câu: “Phải viết tên và chức vị của phụ mẫu họ lên trước.”


Chu Tử cúi đầu dạ một tiếng.

Triệu Trinh ôm Chu Tử, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Tuy rằng thân thể mệt mỏi, nhưng đầu óc Chu Tử lại thanh tỉnh, vô luận như thế nào cũng không ngủ được. Nàng kéo cánh tay Triệu Trinh để qua ở một bên, sau đó khoác áo đứng lên. Nàng mở cửa sổ, ngồi xuống ghế Quý phi ở trước cửa sổ.

Bên ngoài không có ánh trăng, tối tăm mịt mù, ngọn gió đêm mang theo khí lạnh thổi thẳng vào. Ngày tuyển phi càng lúc càng gần, mãi cho đến hôm nay, Chu Tử mới tỉnh táo biết được, ngày mai chính là ngày Triệu Trinh tuyển chọn Vương phi và trắc phi. Chu Tử lấy cái hộp nhỏ đựng ngân lượng của mình ra, trong bóng đêm vắng lặng ngồi ở nơi đó sờ rồi lại vuốt. Đây mới là tài sản thuộc về nàng a, những thứ khác, cái gì nàng cũng không có, chỉ có bản thân nàng…

Sáng sớm, Chu Tử bị gọi vào chính phòng gặp hai vị biểu tiểu thư.

Vào chính phòng, sau khi hành lễ, Chu Tử liền đứng yên một chỗ, chờ hai vị biểu tiểu thư mở miệng trước.

Lần này hình như tâm tình Cao Diễm có vẻ rất tốt: “Ngọc Liên, sao còn không mang ghế cho Chu Tử cô nương?”

Chu Tử thụ sủng nhược kinh, vội nói “Không dám ạ!”

Cao Diễm ỷ vào thân phận của mình, cũng không nhiều lời, nói thẳng: “Trinh biểu đệ có dặn dò gì không?”

Chu Tử cúi đầu nói: “Bẩm biểu tiểu thư, Vương gia đã căn dặn: muốn lấy danh sách các vị quý nữ đến dự tiệc ở Vương phủ, phải viết tên và chức vụ của phụ mẫu mỗi người lên trước ạ.”

“Vậy à!” Cao Diễm nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, “Đã sớm chuẩn bị xong rồi, hôm nay phái người đi đối chiếu thực tế rồi, sau khi thẩm tra xong sẽ giao cho Trinh biểu đệ.”

Cao Quân ở bên cạnh vẫn không hề lên tiếng, biểu tình trên mặt rõ ràng chính là mất hứng. Cao Diễm nhìn nàng một cái, trong lòng hừ một tiếng. Kể từ lần gặp mặt đó, Trinh biểu đệ nói những lời này: “Ta có việc không ở trong phủ, cứ để cho Chu Tử trong phòng ta giúp ta xem qua là được”, thì sau khi trở về viện, vị Tứ muội muội này liền có chút không bình thường. Có lúc vụng trộm mỉm cười, có khi lại âm thầm trừng mày trợn mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.