Bạn đang đọc Nam An Thái Phi Truyền Kỳ [bình Lâm] [xuyên Không] – Chương 43: Sinh Oán Giận, Đẩy Ngã Vương Gia
Vị Nhị biểu tiểu thư – Cao Diễm này, xưa nay rất chính chắn đoan trang, nàng bưng ly trà xanh nóng hổi lên uống một ngụm, che giấu khuôn mặt ửng đỏ vì ngượng, rồi mới bắt đầu nói chuyện: “Quý phi nương nương ở trong cung,” nàng dừng một chút, dịu dàng cười, lại nói tiếp: “Cô cô mời chúng ta đến Vương phủ của biểu đệ, vì sợ Vương phủ không có ai lo lắng việc bếp núc, sợ Trinh biểu đệ bận rộn, khó khăn mọi bề, cho nên bảo hai tỷ muội chúng ta giúp biểu đệ trông nom công việc trong phủ.” Nàng dừng một chút, quét mắt liếc nhìn Chu Tử một cái, thấy Chu Tử vẫn đang buông mi cúi mắt lẳng lặng lắng nghe, thái độ rất là kính cẩn, liền nói tiếp: “Ngày hai mươi lăm tháng hai sắp tới là sinh nhật của Tứ muội muội, cô cô có ý chỉ, muốn tổ chức tiệc mừng cho muội muội ở Vương phủ, gởi quần phương thiếp(*), mời tất cả các thiên kim tiểu thư trong thành Kim Kinh tới!” Cao Diễm nói rất chậm, cứ như là đang vừa nghĩ vừa nói.
(* quần phương thiếp: thiệp mời hình hoa, có mùi thơm, giành cho phái nữ)
Chu Tử vừa lắng nghe vừa suy nghĩ, nghe đến “Quần phương thiếp”, bất giác nàng ngước mắt nhìn Tứ biểu tiểu thư – Cao Quân một cái, phát hiện tay cầm ly trà của Cao Quân run lên.
Cao Diễm nhìn theo ánh mắt Chu Tử, biết thông phòng này của Trinh biểu đệ đã nghe rõ. Nàng lại mang theo ác ý nhìn thoáng qua Cao Quân, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Quân thêm tái nhợt. Buổi sáng nay, lúc nhận được ý chỉ của Quý phi nương nương trong cung, lúc Tứ muội muội biết được tin ấy liền lảo đảo, thân thể gầy yếu loạng choạng muốn ngã.
Đại bá bá muốn Tứ muội muội làm Vương phi, đưa nàng tới ở chung với Trinh biểu đệ, nhưng lại sợ thân thể nàng quá mảnh mai, không thể quản lý được, bèn kêu mình đi theo tới đây làm quản gia. Nhưng Quý phi cô cô lại đau lòng con trai, muốn cho Trinh biểu đệ gặp các tiểu thư danh môn khuê tú ở Kim Kinh gom lại xem mặt một lần, lựa chọn người vừa ý, hoặc ít nhất cũng sẽ có vài trắc phi hợp ý Trinh biểu đệ.
Lại nghĩ đến Cao Diễm nàng đây, còn trẻ đã phải ở goá, lại không có con cái, đương nhiên ai cũng đều nghĩ muốn lợi dụng thì lợi dụng, bất quá, nàng cũng không phải là người mà ai muốn làm gì cũng được, muốn không công mà lợi dụng nàng, sẽ phải trả giá rất cao.
Cao Diễm thản nhiên nhìn Chu Tử liếc mắt một cái, hỏi tiếp: “Ngươi có biết chữ không?”
Chu Tử trả lời: “Nô tỳ biết được vài chữ.”
“Biết viết không?”
“Biết viết vài chữ đơn giản.”
“Ta và Tứ muội muội đang nghĩ danh sách khách mời để viết quần phương thiếp…” Cao Diễm muốn nói lại thôi, chờ Chu Tử tiếp lời.
Chu Tử lại cúi đầu đứng đó như đứa ngốc, cũng không tiếp lời.
Cao Diễm chờ lại chờ, không thấy đáp lại, Chu Tử này, không biết trời sinh là một cái đầu gỗ hay là quá gian trá xảo quyệt đây, quả thực là trơn không dính tay, không bắt được kẽ hở nào. Cao Diễm đành phải nói tiếp: “Ngươi đến đây giúp ta và Tứ muội muội viết danh sách đi!”
Cao Diễm và Cao Quân nhỏ giọng bàn bạc danh sách, Chu Tử đứng trước bàn gỗ lim giữa hai bọn họ, theo kết quả mà hai nàng bàn bạc là: viết tên của quý nữ muốn mời và tên – chức vị của phụ thân họ. Việc này đúng ra cũng không mệt nhọc gì, chẳng qua là Chu Tử bị Triệu Trinh lăn qua lộn lại ép buộc cả một đêm lại thêm nửa ngày hôm sau, nên cả người đau nhức, cánh tay cũng không nhấc nổi, lúc này đứng một chỗ dùng bút lông viết chữ thật có chút vất vả, mà hai vị biểu tiểu thư lại cố tình lề mề thương lượng, tên của mỗi vị thiên kim tiểu thư có tuổi và thân phận tương đương với Triệu Trinh trong kinh thành đều được đem ra thảo luận.
“Tam tiểu thư Hồ Song Mai, con vợ cả của Binh bộ Hồ thượng thư,” Cao Diễm suy nghĩ nói ra tên, sau đó hỏi Cao Quân, “Nhà nàng ấy còn có hai vị tiểu thư thứ xuất, con của tiểu thiếp cũng tròn mười bốn tuổi, có nên mời đến không?”
Cao Quân không kiên nhẫn đáp: “Thứ nữ mà thôi, mời làm cái gì, đến để khiến người ta ghê tởm hay sao?!”
Cao Diễm cười cười, ở triều Đại Kim này, con của chính thất và tiểu thiếp có sự khác biệt rất lớn, các vị tiểu thư đến tuổi thành thân trong Cao phủ hiện không ít, nhưng chỉ có mình Cao Quân là con chính thất, nếu không xét về nhân phẩm tướng mạo tâm cơ gì đó, chọn thế nào cũng không đến lượt Cao Quân.
Lúc Chu Tử nghe được câu: “Thứ nữ mà thôi, mời làm cái gì, đến để khiến người ta ghê tởm hay sao?!” thì thân mình khựng lại — tương lai nếu mình sinh hài tử không phải sẽ là thứ xuất sao! Nguyên lai trong tầng lớp quý tộc của triều Đại Kim này, con của thứ xuất lại có địa vị thấp như vậy. Nàng vẫn biết là không cao, lại không nghĩ là có thể thấp đến thế.
Cao Diễm cười cười, nói tiếp: “Đại tiểu thư Tống Y, con chính thất của Binh bộ Tống Lhị Lang.”
“Tống Nhất?” Chu Tử không biết viết thế nào, vội thỉnh giáo Cao Diễm.
(Y [祎] và Nhất [一] đều phát âm là [yī])
Cao Diễm bước đến, đứng bên cạnh Chu Tử, cầm lấy bút lông trong tay Chu Tử: “Ta viết giúp ngươi!”
Chữ của Cao Diễm rất đẹp, một tay viết từng nét Khải(*), đẹp hơn thể chữ lệ(*) của Chu Tử nhiều.
(*)thể chữ lệ, lối chữ lệ: loại chữ thông dụng thời Hán; chữ Khải, Khải thư: một trong các cách viết chữ Hán, kiểu chữ nhỏ, ngay ngắn rõ ràng.
Lúc viết chữ, Cao Diễm đứng rất gần Chu Tử, nàng ngửi thấy một mùi thuốc nhàn nhạt trên người Chu Tử, rất là quen thuộc. Nàng nghĩ mãi mới mới nhớ hóa ra đó là mùi của thuốc tránh thai, chẳng qua là so với mùi thuốc tránh thai mà Cao Diễm biết thì hình như có chút khác biệt. Chắc là đơn thuốc từng đại phu kê đều khác nhau, thuốc tránh thai cũng không nhất định phải dùng vị thuốc cùng loại.
Lúc Thế tử Uy Viễn Hầu – chồng trước đoản mệnh của Cao Diễm còn sống, nàng mỗi ngày đều chuẩn bị thuốc tránh thai. Một trong số thị thiếp và hai thông phòng vì uống thuốc tránh thai nhiều năm, kết quả dạ con cực hàn, mất khả năng sinh con.
Sau khi Thế tử Uy Viễn Hầu qua đời, bởi vì một đám thê thiếp đều không sinh được con, nên đệ đệ ruột cùng mẹ của hắn liền kế thừa vị trí Thế tử, phu nhân của Thế tử tiền nhiệm – Cao Diễm bị mẹ chồng và em chồng xa lánh, chèn ép, đành phải rời khỏi phủ Uy Viễn Hầu, quay về nhà mẹ đẻ.
Nhớ tới chuyện lúc trước, Cao Diễm thật hối hận, nếu năm đó không tàn nhẫn, không dứt khoát như vậy, để một nha đầu thông phòng vừa trung thành vừa tận tụy sinh một đứa con trai, rồi tự mình nuôi, thì sẽ không bởi vì mình không con mà khiến cho vợ chồng lão Nhị được lợi.
Bất quá, Trinh biểu đệ cũng quá tàn nhẫn với nha đầu thông phòng – Chu Tử này rồi. Tổng cộng chỉ có một thông phòng thị tẩm này, Trinh biểu đệ trẻ tuổi sức lực hơn người thế kia, ở phương diện đó nhất định rất là mãnh liệt rồi, cứ nhìn bộ dạng Chu Tử chịu đủ giày vò hiện giờ là biết. Như vậy tính ra Chu Tử hẳn là đã uống nhiều thuốc tránh thai rồi.
Xem ra, Trinh biểu đệ thật đúng có cách trị gia, còn lợi hại hơn nữ nhân, nếu không phải vì hắn không có tử cung nên không thể sinh Thế tử, chắc cũng không cần đến Vương phi đâu a! Nghĩ đến đây, Cao Diễm thấy mình suy đoán có chút ác ý, đại khái là vì Trinh biểu đệ quyền cao chức trọng, khôi ngô khỏe mạnh, thật sự là hoàn mỹ mà, khiến người ta không thể tìm ra khuyết điểm a!
Nàng trả bút lại cho Chu Tử, ngồi trở lại vị trí cũ, rồi nói cái tên tiếp theo: “Tam tiểu thư Từ A Na, con chính thất của Lại bộ Từ Thị Lang.”
Cao Quân vừa nghe thấy, thuận miệng hỏi: “Mời Từ A Na làm gì!”
Chu Tử cầm bút, ánh mắt nhìn về phía Cao Diễm, chờ nàng chỉ thị.
Cao Diễm hào hứng giải thích: “Từ A Na này, lại nói thật ra đáng cười! Lúc còn trẻ, mẹ nàng ta xuất thân là thông phòng của Từ Thị Lang, chủ mẫu tiền nhiệm mất đi, thiếp thất lên phù chính (từ thiếp lên làm vợ cả), ai ngờ lúc trước bị chủ mẫu cho uống nhiều thuốc tránh thai, kết quả không có khả năng sinh con. Mẹ nàng vì muốn có con, cầu y khắp nơi, uống không ít đủ loại thuốc, vất vả lắm mới sinh được Từ A Nan, lại vốn sinh non, nên đến giờ dù đã mười lăm tuổi, vóc dáng mới chỉ được thế này thôi!” Cao Diễm giơ tay để ngang đến bả vai Chu Tử, so độ cao.
Trái tim Chu Tử run lên, cả người bắt đầu rét run — nàng uống thuốc tránh thai đã một năm!
Cao Quân không thích nghe những lời này, chính mình cũng là phát dục không tốt, cắt đứt lời của đường tỷ: “Không cần viết tên Từ A Na!” Ánh mắt của nàng giống như châm chọc nhìn về phía Chu Tử.
Chu Tử vội cúi đầu đáp một tiếng “Vâng!”
Cao Diễm nhìn thấy phản ứng của Chu Tử, trong lòng lại thở dài một hơi. Biểu đệ của nàng thật lợi hại, thân là hoàng tử Thân Vương, luôn ở biên cương, không ngừng lập công lớn cho xã tắc, trị quân thật tốt mà trị gia cũng thật giỏi, một giọt nước cũng không hắt được vào Vương phủ, ngay cả thông phòng mình sủng ái cũng bị quản chế nghiêm ngặt, còn bị ép uống thứ thuốc tránh thai tàn bạo đó — làm trước chuyện mà chủ mẫu nên làm.
Cao Diễm nhìn Tứ đường muội lạnh lùng thản nhiên ngồi ở bên cạnh, trong lòng cũng thật đồng tình: Nam nhân như vậy, người bên gối như vậy, ngươi quản được sao? Ngươi chịu đựng được sao? Ngươi không sợ sao?
Thật vất vả mới viết xong bản danh sách, Cao Diễm nhìn thấy hai chân Chu Tử đều đang run lên, biết không thể làm quá, nói vậy mọi người sẽ rất khó coi, dù sao mục đích của mình cũng đã đạt được, vì vậy vẻ mặt ôn hoà nói: “Chu Tử, hôm nay ngươi vất vả rồi, về nghỉ ngơi đi!”
Chu Tử cong cong hai chân cứng ngắc, nỗ lực hành lễ đúng tiêu chuẩn.
“Mỹ Liên, thưởng!”
Mỹ liên lần này trực tiếp cầm cả thỏi bạc đưa cho Chu Tử.
Chu Tử vội vàng tạ ơn rồi cáo lui. Chu Tử cố sức kiên trì đi ra cửa chính viện. Mới ra khỏi cửa chính, đã thấy Ngân Linh đang đứng ở cửa chờ mình. Nàng vươn tay với Ngân Linh: “Ngân Linh, đỡ ta!”
Ngân Linh vội chạy tới đỡ nàng.
Cả người Chu Tử đều dựa vào Ngân Linh, chậm rãi bước đi. Cho dù bị đến mức này, nàng vẫn còn chú ý tư thế. Người khác nhìn vào chỉ thấy nàng và Ngân Linh thân thiết vịn tay nhau mà đi.