Nam An Thái Phi Truyền Kỳ [bình Lâm] [xuyên Không]

Chương 3: Nhà Nghèo, Vất Vả Cần Cù Lo Liệu


Bạn đang đọc Nam An Thái Phi Truyền Kỳ [bình Lâm] [xuyên Không] – Chương 3: Nhà Nghèo, Vất Vả Cần Cù Lo Liệu


 Mùa đông ở Phương bắc khô hanh, thật là khô hanh, bầu trời trong vắt, mây trắng nhởn nhơ, nhưng thật sự rất lạnh, ngay cả dưới chân cũng bị lạnh đến đông cứng.

Chu Tử cầm cây chổi làm từ cành trúc quét tước rào giậu quanh sân. Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, dùng sức giẫm giẫm đôi chân đã tê rần vì lạnh, trên chân còn mang đôi giày bằng vải bông dày do mẫu thân may, lại dùng lực chà xát hai tay, tay cũng đã muốn sưng lên vì lạnh, thoạt nhìn đều đỏ cả lên rồi.

Hôm nay thật sự là lạnh muốn chết!

Chu Tử đã quên cảm giác khi mùa đông có máy sưởi là thế nào, trong trí nhớ chỉ là cảm thấy không lạnh.

Đây là một triều đại mà nàng biết rõ trong lịch sử chưa từng đề cập tới: Đại Kim, kinh đô là Kim Kinh, nơi Chu Tử ở gọi là Độc huyện, là một thị trấn nhỏ xa xôi ở phía Bắc.

Nàng đến thế giới này đã ba bốn năm, sớm đã thành thói quen.

Cho tới bây giờ, nàng mới biết được kiếp trước của mình là hạnh phúc cỡ nào: con gái một trong gia đình trung lưu, được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn…

Aizz, chuyện cũ không cần nhắc lại, sống sót rồi hẵng nói sau!

Muội muội Chu Bích gấp xong đống quần áo đã được phơi khô, từ trong phòng đi ra: “Tỷ, quét sân xong chưa vậy? Quét xong thì hai chị em mình cùng thêu hoa đi!”

Chu Tử dùng sức quét thật nhanh: “Chờ một chút, xong ngay đây!”

“Vậy muội vào trước sửa sang lại khung thêu và chỉ màu nhé.”

“Được!”

Nhà họ Chu nghèo, không có ruộng đất, chỉ trông cậy vào số tiền ít ỏi mà phụ thân ra ngoài gắng gượng kiếm được, phải nuôi sống người nhà, còn phải hiếu thuận với ông bà nội, căn bản là không đủ, cho nên Chu Tử và Chu Bích đều phải cùng mẫu thân thêu thùa một chút, phụ giúp chi tiêu trong nhà.

Quét sân xong, Chu Tử rửa sạch tay, rồi mới vào nhà chính.

Chu đại tẩu cùng Chu Bích đã bày khay kim chỉ và khung thêu ra, nhìn thấy Chu Tử đi vào, vẫy tay nói: “Tử nhi, mau tới đây!”

Chu Tử kéo cái ghế nhỏ, ngồi xuống bên chân mẫu thân. Nàng thêu rất nghiêm túc.

Kiếp trước Chu Tử là một cô gái hiền lành, nhát gan, cũng không học mấy thứ thủ đoạn gian trá. Cũng tự mình hiểu, biết chỉ số thông minh của mình không thấp, nhưng là quả thật quá hiền lành, cho nên bất kể là trong học tập hay công tác, đều vô cùng chăm chỉ nghiêm túc.

Lúc còn đi học Chu Tử có thành tích tốt, tính cách cũng không tệ, đối xử với thầy cô và bạn học đều không có sai xót gì. Sau này đi làm, Chu Tử biết rất rõ: cho dù là hoàn cảnh nào thì phải thích ứng với hoàn cảnh đó, phải là người phù hợp với yêu cầu của công việc, cho nên luôn nghiêm túc nghiên cứu nghiệp vụ, hơn nữa lại là người chịu khó, ở cơ quan cũng coi như đạt được chức vụ chủ chốt.

Cuối năm cơ quan phê bình đánh giá, Chu Tử được bầu chọn là điển hình tiên tiến, được một khoản tiền thưởng, thực vui vẻ, bèn mời đồng nghiệp ra ngoài uống rượu. Sau khi tan tiệc, Chu Tử mơ mơ hồ hồ bước ra cửa, vừa đi vài bước đã bị xe đụng phải. Sau khi tỉnh lại liền phát hiện mình đã biến thành một bé gái.


Nhặt kim thêu lên, Chu Tử thở dài: không biết ba mẹ có phát hiện sổ tiết kiệm ngân hàng mình để trong tủ đầu giường cùng với dây chuyền kim cương chưa? Không biết cơ quan có trợ cấp cho ba mẹ tiền phúng điếu hay không? Không biết bảo hiểm nhân thọ Thái Khang mà mình mua ba mẹ có biết hay không…

“Tử nhi! Bích nhi!” Một giọng nói vô cùng trầm thấp từ bên ngoài truyền vào.

“Là bà nội!” Chu Bích cười nhìn mẫu thân.

“Mở cửa cho bà nội đi.” Chu đại tẩu nói với Chu Tử.

Chu Tử cười làm nũng: “Mẹ, bên ngoài rất lạnh! Lại nói, cửa nhà chúng ta lại không khóa, đẩy liền mở ra, sao còn cần phải đi mở cửa!”

“Con bé này!” Chu đại tẩu vươn đầu ngón tay cốc một cái lên đầu Chu Tử.

Mẹ con đang cười đùa, bà nội của Chu Tử đã vào tới, ba mẹ con Chu Tử nhanh chóng đứng lên nghênh đón.

Tuy rằng bà nội của Chu Tử còn chưa đến năm mươi tuổi, nhưng vì đã làm bà, nên người trong thôn giáp mặt liền gọi bà một tiếng là “Chu lão thái”, sau lưng thì gọi là “bà già Chu” hoặc gọi theo biệt hiệu “Chu đại pháo”. Dáng người bà thấp bé, trên người chỉnh trang sạch sẽ lưu loát, cho dù là nói chuyện với con dâu hay cháu gái, đều mang vẻ mặt tươi cười: “Ngồi xuống, ngồi xuống cả đi!”

Nhìn con dâu lớn, biểu tình trên mặt bà vô cùng quan tâm: “Mang thai chắc cũng được hơn năm tháng rồi phải không? Dự tính mùa xuân sang năm là sinh à? Gần đây ăn uống thế nào? Ăn nhiều một chút bột mì…”

Vốn hiểu rõ mẹ chồng mình, Chu đại tẩu ngoài miệng vâng vâng dạ dạ nghe theo, căn bản không đề cập tới trong vại gạo đáng thương của nhà mình chỉ còn một chút lúa mạch.

Chu lão thái nhìn hai đứa cháu gái Chu Tử và Chu Bích, biểu tình trên mặt hiền từ dễ gần: “Quần áo đầy đủ, giày mang trên chân cũng rất tốt, thấy các con như vậy, bà nội ta cũng yên tâm!”

Chu Tử Chu Bích đồng loạt cười ngoan ngoãn.

Chu lão thái cố ý gợi chuyện hàn huyên.

Ba mẹ con Chu Tử không nói gì, đều cười tủm tỉm nhìn Chu lão thái. Các nàng đều rất rõ ràng Chu lão thái là loại người không có lợi không dậy sớm không có việc thì không đến nhà, không phải chỉ đến để hỏi han ân cần.

Nhưng mà, Chu lão thái nói nửa ngày, cuối cùng chỉ dặn dò: “Tử nhi, Bích nhi, buổi tối đến nhà bà đi, nhà bên ngoại của bà đưa điểm tâm ngon đến, cũng đã chừa lại hai phần cho hai chị em con đó!”

Sau khi Chu lão thái rời khỏi, Chu đại tẩu và Chu Tử đều có chút nghi hoặc, chỉ có Bích nhi là vui vẻ nói: “Bà nội nói có điểm tâm ngon đó! Tỷ, muội cũng sắp quên điểm tâm là cái gì rồi!”

Chu Tử nhìn Chu đại tẩu, Chu đại tẩu nhìn lại Chu Tử, đều cảm thấy Chu lão thái lần này tới rất gượng gạo, chỉ sợ là không đơn giản như vậy.

Buổi tối, Chu đại lang nhận công việc làm gia cụ cho ông chủ Chương lão Tam đã trở về.

Khi một nhà đang ngồi quây quần cùng uống cháo rau dại, ăn bánh mì cao lương, Chu đại lang giống như làm ảo thuật lấy từ trong tay áo ra một cái màn thầu (bánh bao không nhân), bẻ ra làm hai nửa, cho mỗi đứa con gái một nửa.

Chu Tử Chu Bích đều nở nụ cười.


Chu Tử đưa bánh của mình cho mẫu thân, kiên trì nói là mình không thích ăn. Mẫu thân đang mang thai, cần phải bổ sung chút dinh dưỡng.

Cơm nước xong, Chu đại tẩu thu dọn phòng bếp, Chu Tử và Chu Bích đi theo Chu đại lang sờ soạng đến nhà bà nội ở thôn đông. (phía đông thôn)

Chu Tam Lang ra mở cửa.

Chu Tử Chu Bích vừa mới đi đến cửa lớn liền nghe được giọng nói to mà cả thôn đều có thể nghe được của bà nội: “A! Tử nhi, Bích nhi đến đây! Mau tới ăn điểm tâm ngon trong thành đưa tới! Ăn rất ngon đó!”

Chu Tử, Chu Bích đi vào nhà chính, nhìn thấy cô út Chu Tứ Mỹ đang ngồi trên ghế chơi đan dây, bèn đến ngồi xuống bên cạnh Chu Tứ Mỹ.

Chu lão thái thận trọng mở ra ngăn tủ dựng sát bức tường phía nam nhà chính, lấy ra một xâu chìa khóa, đinh đinh đang đang tìm nửa ngày, mới tìm được chìa khóa mình muốn tìm. Bà mở khóa ngăn tủ bên trong ra, lấy ra một cái hộp gỗ, hai tay cầm lại đây, yêu thương nói: “Đến đây, ăn chút điểm tâm đi!”

Chu Tử cười không nhúc nhích.

Chu Bích thực mong mỏi mà vây tới, muốn xem một chút “Điểm tâm ngon trong thành đưa tới” mà mình đã nghĩ đến suốt một ngày nay. Chu Bích hết nhìn lại xem, cảm thấy không tin vào mắt mình, tay lại dùng dùng sức dụi dụi mắt, lại nhìn một cái, cuối cùng nghi hoặc nói: “Bà nội, đây là điểm tâm ngon sao?”

Chu lão thái vẫn cười rạng rỡ như trước: “Đúng vậy! Nhanh ăn đi!”

Chu Bích vẫn có chút sững sờ.

Chu Tử cũng có chút tò mò, đứng dậy bước qua nhìn nhìn, cũng thực nghi hoặc: đây là “Đây là điểm tâm ngon trong thành đưa tới ạ”?

Trong hộp hé ra mảnh giấy dầu, trong giấy dầu rất trân trọng bao lấy “Điểm tâm”. Chuẩn xác mà nói, là “mảnh vụn vỏ ngoài” của điểm tâm: là lớp bã vụn bể ra từ vỏ bánh.

Chu lão thái thật nhiệt tình: “Nhanh ăn đi! Nhanh ăn đi! Đây là bà để dành riêng cho hai chị em con!”

Chu Bích tuy rằng thèm ăn, nhưng cũng không có ý định đưa tay ra. Cuối cùng cũng chỉ vì bà nội rất nhiệt tình, Chu Bích đành không tình nguyện nhận lấy túi giấy dầu.

Chu Tử mời Chu Tứ Mỹ: “Cô út cũng đến ăn điểm tâm đi!”

Chu Tứ Mỹ mười hai tuổi cười tủm tỉm: “Ta ăn rồi, đây là để dành cho các ngươi, các ngươi ăn đi!” Ai mà thèm thứ vỏ bánh mình ăn còn sót lại chứ!

Nhìn các cháu gái nhận lấy túi điểm tâm, Chu lão thái đến tâm sự cùng con trai trưởng. Hai mẹ con nói mấy chuyện mới phát sinh trong thành.

Chu lão thái nói với Chu đại lang: “Lưu lão bà, là người môi giới buôn bán nha hoàn đó, gần đây có một vụ làm ăn lớn! Nói là Cao thái gia của Cao Tri huyện ở trong kinh thành phái người thân thích đến đây chọn mua bé gái, chỉ cần dễ nhìn, gia thế trong sạch, không cần trả giá, mười lượng hay hai mươi lượng đều nguyện ý bỏ ra! Ta đây thật vất vả mới xây dựng được giao tình với Lưu lão bà đó!”


Chu Tử làm bộ như cùng Chu Tứ Mỹ chơi dây, lỗ tai lại dựng thẳng lên nghe động tĩnh của bà nội cùng phụ thân ở bên kia.

Độc huyện nơi các nàng ở cạnh bờ sông Đường Hà, xưa nay vốn là nơi sản sinh ra mỹ nhân, trong kinh cùng với các phủ các huyện, khi chọn mua nữ hài tử, phương nam thì đến Tô Châu, phương bắc thì đến Độc huyện chọn mua bé gái.

Chu lão thái chỉ là nói việc này, cũng không nói thêm gì khác. Đêm đã khuya, Chu đại lang kêu Chu Tử dẫn Chu Bích về nhà trước.

Đêm trong thôn nhỏ cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng chó sủa, rất nhanh liền yên tĩnh lại.

Chu Tử cuộn thân mình lui vào trong ổ chăn. Chăn này vừa lớn lại nặng nề, đè lên người nặng trịch, nhưng lại là chăn bông cũ, một chút cũng không ấm áp. Chu Tử nằm ở trên giường nửa ngày, cẳng chân và bàn chân vẫn lạnh lẽo.

Chu Bích nằm bên cạnh đưa lưng về phía tỷ tỷ đã sớm ngủ mất giấc, muội ấy chịu lạnh giỏi, trên người ấm áp dễ chịu. Chu Tử lặng lẽ đưa tay dán lên lưng Chu Bích, Chu Bích không hề động đậy, vẫn ngủ say sưa. Chu Tử lặng lẽ cười cười, đem cả hai chân cũng dán lên người muội muội.

Ngọn đèn nhỏ vẫn sáng ở đầu giường, vì tiết kiệm dầu thắp, đèn dầu được khiêu nho nhỏ, ngọn đèn chỉ chớp chớp chút ánh sáng như hạt đậu xanh.

Dưới ánh đèn le lói, Chu đại tẩu đang may vá quần áo cho nữ nhi, bộ dáng nàng thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, diện mạo nàng rất xinh đẹp, mặt trái xoan mắt to cái miệng nhỏ nhắn, hơn nữa hai gò má lúc ẩn lúc hiện hai lún đồng tiền, nhìn ra được diện mạo xinh đẹp khi còn trẻ. Khi Chu Tử vừa đến thế giới này, thường thường âm thầm cảm thán người mẹ này gương mặt như Phạm Băng Băng mà mệnh thì nông phụ, thật đáng tiếc.

Chu Tử lấy tay đã được ủ ấm ra khỏi người Chu Bích, vươn tay sờ sờ lên bụng mẫu thân, đang muốn rụt tay lại thì bàn tay mập mạp đã bị Chu đại tẩu nắm được.

“Quỷ bướng bỉnh!” Chu đại tẩu buông tay của đứa con gái lớn ra, sau lại thở dài: “Năm nay tay lại lạnh cứng nữa hả? Ngày mai hái chút lúa mạch non ngâm nước thử xem sao!”

Chu Tử nương theo ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn nhìn đến bàn tay mình vì nứt da mà vừa hồng vừa sưng, thở dài: “Mỡ lợn gì đó đều đã dùng qua, có ích lợi gì đâu!”

Một khi tay bị đông lạnh, hơi nóng một chút liền ngứa khó chịu, thầm nghĩ muốn gãi rách nó, nhưng gãi rách xong sau lại ứ nước, càng khó chịu.

Chu đại tẩu cũng thở dài theo, thật sự là không có biện pháp. Chu Tử cùng Chu Bích cũng chưa đến mười tuổi, nhưng đã biết ở nhà nấu cơm giặt giũ nuôi gà nuôi lợn, ở trong vườn trồng rau nhổ cỏ gánh nước xới đất bón phân, hàng năm vào mùa đông tay của hai nha đầu này đều sưng hồng, nhìn rất đáng thương. Năm nay tay của Chu đại tẩu không có đông lạnh, chỉ nứt ra từng đường thôi mà cũng đau như xát muối.

Chu Tử dán cả thân mình lên người Chu Bích, đưa lưng về phía Chu đại tẩu, miệng cũng không dừng lại: “Mẹ, vì sao mẹ gả cho cha con?”

Chu đại tẩu ghim kim may lên búi tóc ở thái dương: “Bà ngoại con nhận của bà nội con bốn lượng bạc!”

Nghĩ đến chuyện cũ, Chu đại tẩu nở nụ cười: “Mẹ gả vào đây không bao lâu, bà ngoại con nịnh bợ một người môi giới, nhờ người ta đem dì Ba của con bán cho lão Hàn gia gia trong thành làm nha đầu, được mười lượng bạc, lại nghĩ đến bộ dáng của mẹ không kém hơn dì Ba con, mà chỉ bán bốn lượng, hối hận muốn chết!”

Chu Tử cũng cười, bà ngoại ở thôn bên cạnh cái gì cũng tốt, chỉ là quá trọng nam khinh nữ, nhưng lại chỉ chỉ sinh được một con trai, con gái thì lại sinh được bốn. Lão nhân gia bà xem con trai như châu như bảo, con gái thì đều chỉ xem là thứ có thể bán ra tiền, bộ dạng của bốn đứa con gái đều xinh đẹp, người sau lại bán giá cao hơn người trước, sau khi đứa con gái thứ tư bị bán đi, liền tháo dỡ ngôi nhà tranh, xây cho con trai một ngôi nhà lợp ngói mới.

“Mẹ, khi nào thì đệ đệ mới sinh ra?” Chu Tử cũng ngóng trông đệ đệ, hai đứa con lớn Chu Tử và Chu Bích của mẹ sinh đều là nữ nhi, bị bà nội vô cùng xem thường, nếu đứa thứ ba không là nam, không biết bà nội còn muốn bắt nạt mẹ đến thế nào nữa đây!

Chu đại tẩu nói đùa: “Bà ngoại con sinh bốn cô nhóc rồi mới sinh ngươi cậu con, mẹ cũng phải học tập bà, lại sinh cho con hai muội muội!”

Chu Tử trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Mẹ, khi mẹ già đi con sẽ nuôi mẹ!”

Chu đại tẩu nở nụ cười, không nói chuyện, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, vừa thê lương, vừa hy vọng, trong lòng cực kỳ phức tạp. “Cha con còn ở bên đó sao?”

“Bên đó” là từ ngữ chuyên dụng ở nhà Chu Tử, là chỉ nhà của ông bà nội Chu Tử, ở đầu thôn đông.

“Đúng vậy, không phải mỗi đêm đều qua đó sao!” Chu Tử nhăn đôi mày nhỏ. Bà nội bắt nạt mẹ, Chu Tử thực chán ghét bà nội mình, nhưng cha lại hết lần này đến lần khác cố tình hiếu thuận, cái gì cũng đều nghe ông bà nội.


Chu đại tẩu hơi mệt, buông việc trong tay ra, gỡ bao đính kim đeo trên cổ tay xuống, duỗi lưng một cái: “Không chờ cha con nữa, chúng ta ngủ trước đi!” Nàng một tay cầm khay kim chỉ, một tay bưng ngọn đèn, đứng dậy rời đi.

Trong phòng liền tối đen.

Bên ngoài, gió mùa đông ào ào thổi mạnh, cửa sổ dán giấy bị gió thổi, phát ra âm thanh “soàn soạt” nặng nề.

Chu Tử nghe nghe rồi ngủ thiếp đi.

Lúc Chu Tử và Chu Bích bị gọi dậy, Chu đại tẩu đã làm xong bữa sáng, đậy vung lại. Hai chị em mặc quần áo đi ra, Chu Tử đi ở phía trước, Chu Bích bưng chậu gỗ đi sau nàng. Vào nhà bếp, Chu Tử mở vung của cái nồi ở trong cùng, lấy gáo múc nước ấm trong nồi ra, đổ vào trong chậu gỗ Chu Bích bưng. Hai chị em bưng chậu tới kệ rửa mặt cạnh cửa bếp, bắt đầu vốc nước rửa mặt.

Chu đại lang vừa vặn đi ra từ nhà chính, nhìn hai đứa con gái nhỏ vừa dùng khăn bông lau mặt, nhìn qua mặt mày đều giống như vẽ, vô cùng xinh đẹp, trong lòng cũng đắc ý: hai con gái của ta thật dễ nhìn, rõ là càng lớn thì càng tập trung tất cả ưu điểm của cha mẹ!

Chu Tử mười hai tuổi và Chu Bích mười tuổi, thừa hưởng ở mẹ đôi mi thanh tú mắt hạnh cằm thon cùng lúm đồng tiền nhỏ, lại kế thừa của cha cái mũi thẳng cùng màu da trắng, đều là tiểu mỹ nhân hạng nhất, chẳng qua Chu Tử càng giống phụ thân hơn một chút, môi dầy một chút, Chu Bích càng giống mẫu thân, miệng nho nhỏ, có thể nói là miệng nhỏ như anh đào.

Chu Bích dọn bàn, Chu Tử vào nhà bếp bưng bữa sáng ra, muội muội tuổi còn nhỏ, nàng sợ muội muội bị canh làm bỏng, nên nhiệm vụ thường xuyên là nàng dọn cơm muội muội lau bàn.

Dọn cơm xong, cả nhà ngồi vây quanh cái bàn nhỏ bắt đầu ăn bữa sáng.

Bữa sáng của Chu gia rất đơn giản: bánh bột ngô, củ cải xắt sợi trộn dầu vừng, cộng thêm cháo ít khi nhìn thấy gạt gạo.

Chu Tử cùng Chu Bích ăn thật sự ngon miệng, đang là lúc cơ thể các nàng phát triển, ăn cái gì cũng đều ngon, đừng nói cơm canh, cho dù là thức ăn tệ hơn nữa các nàng cũng thích.

Trong nhà có bốn miệng ăn, Chu đại tẩu liền làm bốn cái bánh bột ngô, vừa vặn mỗi người một cái. Chu đại lang cầm bánh trong tay, nhưng không ăn, chỉ gắp củ cải xắt sợi ăn, sau đó mà bắt đầu chậm rãi húp cháo. Kết quả bánh của Chu Tử và Chu Bích đã ăn xong rồi, bánh trong tay hắn còn hơn phân nửa. Nhìn hai đứa con gái đã ăn bánh xong rồi, Chu đại lang bẻ cái bánh còn lại của mình làm hai nửa, cho mỗi đứa một nửa, đưa qua.

Chu Tử không cần, Chu lão đại nở nụ cười: “Cơm nước xong, cha đến nhà Chương lão Tam làm gia cụ, buổi trưa sẽ được ăn no!”

Chu Tử biết Chương lão Tam là địa chủ, trong nhà lão có bánh bao trắng (màn thầu, bánh bao không nhân), giữa trưa sẽ không để phụ thân đói, lúc này mới nhận lấy, gắp một đũa củ cải xắt sợi, bắt đầu ăn; Chu Bích cũng làm theo tỷ tỷ, gắp củ cải xắt sợi ăn với bánh.

Chu đại lang ăn xong bữa sáng liền vác thùng dụng cụ đi qua nhà Chương lão Tam. Chu đại tẩu lấy cái khay kim chỉ ra, bắt đầu công việc.

Chu Tử cầm xơ mướp rửa nồi và bát đũa, sau đó quấy đều chút trấu cám có được sau khi tráng nồi, bưng đến chuồng lợn, đổ vào máng lợn. Ba cái đầu heo xông tới, tranh nhau ăn thật sự rất ngon.

Chu Tử cho lợn ăn xong, lại cầm ki đến cách vách nhà bếp vốc mấy vốc ngô, đưa đến chuồng gà cho gà ăn. Nàng đứng ngoài hàng rào ném một nắm ngô vào, lập tức một đám gà vây quanh lại đây. Bên kia Chu Bích nhanh tay lẹ mắt mở cửa hàng rào, cầm cái chổi rơm chạy vào bắt đầu quét tước chuồng heo.

Chu Tử đang bận bịu, ngẩng đầu liền thấy ông nội cầm cái cuốc ở bên ngoài đi ngang qua. Nàng biết ông nội phải ra đồng làm việc, nhưng ông nội không có ý muốn chào hỏi, nàng liền làm bộ như không nhìn thấy.

Ông nội của Chu Tử có năm sáu mẫu đất, cuộc sống cũng không quá khó khăn. Chu lão sinh ba nam một nữ.

Sau khi Chu đại lang thành thân một năm, bị cha mẹ buộc ra ở riêng, hắn dựa vào công việc thợ mộc mà sống, xây căn nhà tranh ba gian, mang vợ, con gái và món nợ năm lượng bạc khi đón dâu đi ra ngoài.

Chu Nhị lang bộ dạng tuấn tú, đầu óc lại linh hoạt, làm tiểu nhị cho một tiệm bách hóa ở trong thành, mắt đi mày lại câu được con gái của ông chủ, không tốn một đồng bạc liền cưới được vợ, cha vợ còn tặng của hồi môn là một ngôi nhà có sân nhỏ ở trong thành phía nam, điểm duy nhất không hài lòng là vợ của hắn có bộ dạng rất xấu.

Chu Tam Lang bộ dạng cũng tuấn tú, nhưng lại chất phác, năm nay mười lăm tuổi, bị lão cha bắt làm việc ở ngoài ruộng, cực như trâu quần quật bất kể sớm tối, chắc chắn sau khi thành thân cũng sẽ thành một đôi vợ chồng tay trắng bị đuổi ra ngoài.

Ông bà nội của Chu Tử nhìn thấy hai đứa con gái của nhà Đại Lang liền mất hứng, thật sự rất trọng nam khinh nữ; nhưng ánh mắt bọn họ khi nhìn đến khuê nữ Chu Tứ Mỹ mười hai tuổi mà mình mãi đến già mới sinh được, lập tức liền biến thành trần trụi trọng nữ khinh nam, hận không thể mua tất cả mọi thứ cho con gái yêu.  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.