Bạn đang đọc Nam An Thái Phi Truyền Kỳ [bình Lâm] [xuyên Không] – Chương 22: Đêm Mưa Gió, Khổ Luyện Kỹ Thuật
Triệu Trinh ở Ngoại thư phòng uống rượu cùng Nhị hoàng huynh suốt đêm, uống cho say khướt mới trở về. Triệu Anh cùng Triệu Dũng lo lắng, đỡ hắn vào nội viện.
Trong nội viện thoạt nhìn qua đèn đuốc sáng trưng, hầu như từng phòng cũng đều thắp đèn, trừ phòng của Triệu Trinh.
Triệu Trinh say thật, thậm chí là say khướt. Hắn loạng choạng tiến vào nội viện, đứng ở giữa sân, đẩy Triệu Anh Triệu Dũng đang có ý muốn đỡ của hắn ra: “Buông ra, bổn vương có thể tự đứng được!”
Hắn lắc lư, lại lảo đảo, trong cơn choáng váng nỗ lực, cuối cùng rốt cục cũng giữ được thăng bằng. Triệu Trinh chắp hai tay sau lưng, bày ra tư thế ngọc thụ lâm phong, trừng mắt phượng, quát lớn: “Bọn bây chết sạch cả rồi sao, sao không có người đi ra nghênh đón bổn vương!” Tiếp theo liền biến thành đứa trẻ, dậm chân hô to: “Chu Tử, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Bốn vị mỹ nhân mới đến đứng trước cửa sổ, lo lắng nhìn Nam An Vương gia đang đứng bên ngoài mượn rượu làm càn, cảm thấy tuy rằng Vương gia say khướt, ngôn ngữ thô lỗ la hét, nhưng mắt phượng môi đỏ một thân áo bào trắng giày đen, dáng người cao gầy, thật sự là một vị thiếu niên tuấn mỹ hiếm thấy, nếu đem so với chủ tử Bắc Tĩnh Vương gia, chỉ có hơn chứ không kém. Các nàng có ý muốn ra ngoài nghênh đón, nhưng vị mỹ nam này cứ luôn miệng gọi “Chu Tử”, vì thế cũng không dám ra ngoài tự rước lấy xui xẻo từ vị Vương gia này.
Chu Tử đang ngủ say, chợt nghe thấy Vương gia lớn tiếng gọi tên mình, lập tức tỉnh dậy, không kịp sửa sang lại đầu tóc quần áo, bộ dạng còn ngái ngủ bước ra ngoài.
Đứng sau cửa sổ, bốn vị tiểu mỹ nhân nhìn thấy Chu Tử đi ra ngoài, biết đã có lá chắn, vội vàng làm như cũng có ý tứ mang theo tiểu nha đầu từ trong phòng đi ra, thướt tha lượn lờ đứng phía sau Chu Tử, chuẩn bị cùng Chu Tử hành lễ với Vương gia.
Triệu Trinh bị Chu Tử vắng vẻ một ngày một đêm, tích đầy một bụng hỏa khí, lại cùng nhị ca uống say khướt, đầu óc ầm ầm loạn thành một đoàn, vốn có chút ý tứ muốn đơn giản mượn rượu giả điên tìm bậc thang đi xuống, kết quả là nhìn thấy Chu Tử như con ốc sên chậm chạp trườn trườn từ trong phòng nhỏ ra.
Hắn vừa híp mắt nhìn, phát hiện Chu Tử tóc mây xoã tung vẻ mặt gợi tình, đôi mắt to sưng đỏ ngập nước trong suốt; nhìn xuống chút nữa, thấy Chu Tử không mặc áo khoác ngoài, chỉ mặc một thân trung y màu trắng dài tay, bởi vì làm từ tơ tằm, nên dưới ngọn đèn có chút trong suốt, bầu ngực tròn trịa phấn hồng rũ xuống, đầu nhũ hoa đầy đặn cao ngất như muốn giãy giụa thoát khỏi trói buộc.
Triệu Trinh đầu tiên là cảm thấy bộ phận dưới bụng căng thẳng, bất quá nhanh chóng nhớ ra bên cạnh mình còn có nam nhân khác, hắn hồ nghi nhìn sang Triệu Anh Triệu Dũng đang đứng bên cạnh, phát hiện bọn họ đã “mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực” không dám nhìn loạn, trong lòng liền cảm thấy giận dữ, biết mình đoán nhất định không sai, quả thực Chu Tử ăn mặc lộ liễu đã bị nam nhân khác nhìn thấy, hắn nhất thời cảm thấy cơn giận dâng trào tức sùi bọt mép, xông lên ôm lấy Chu Tử đi nhanh trở về phòng ngủ của mình, sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.
Triệu Anh Triệu Dũng hầu hạ Vương gia hơn mười năm, chưa bao giờ thấy Vương gia tửu lượng kém, sau khi say rượu còn náo loạn đến vậy, nhất thời bốn mắt nhìn nhau, không biết nói gì. Triệu Dũng cơ trí nhất, sờ sờ cái mũi, trong lòng có chủ ý. Hắn phất tay ra hiệu cho bốn vị mỹ nhân, ý bảo bốn vị mỹ nhân quay về phòng ngủ, còn mình thì lôi kéo Triệu Anh đang đứng ngây như phỗng ra đó.
Quăng Chu Tử lên giường, Triệu Trinh liền đè lên xé rách y phục Chu Tử.
Triệu Trinh thật sự rất thô lỗ, Chu Tử chưa từng thấy hắn có bộ dạng này, hơn nữa ngửi thấy mùi rượu trên người hắn xông vào mũi, có chút sợ hãi, liền giãy dụa. Lúc giãy dụa, móng tay của nàng vô ý cào một đường trên mặt Triệu Trinh, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Triệu Trinh nhất thời hiện ra một vệt máu, một giọt máu nhỏ xuống.
Nhìn thấy trên gương mặt tinh xảo trơn nhẵn của Triệu Trinh hiện ra một vệt máu, Chu Tử trợn tròn mắt, nàng chột dạ một hồi, cũng không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn nằm yên, mặc hắn thu thập.
Triệu Trinh đầu óc choáng váng hồ hồ, Chu Tử bất chợt ngừng giãy dụa, hắn theo bản năng mỗi tay bắt lấy một bên meo meo của Chu Tử đã lộ ra ngoài, một trái một phải lần lượt thay phiên hôn mút.
Hai người đã ở cùng nhau một khoảng thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Trinh hôn ngực của Chu Tử. Bị Triệu Trinh sờ soạng vuốt ve bầu ngực, Chu Tử cảm thấy có chút đau, lại mang theo chút tê dại. Lúc Triệu Trinh mút hôn cọ xát, liếm liếm đỉnh nhọn trước ngực, nàng khó nhịn, tim đập càng nhanh, toàn thân giống như có điện chạy qua, hai chân bắt đầu phát run. Hạ thân của Chu Tử bỗng cảm thấy trống rỗng mát mát, đang muốn xuôi theo Triệu Trinh, đợi một lát thì thấy Triệu Trinh không nhúc nhích, lúc này mới phát hiện Triệu Trinh đang dựa vào meo meo của nàng ngủ ngon lành, còn thoải mái khẽ ngáy khò khò nữa chứ!
Chu Tử thực buồn bực.
Một lát sau, cảm giác nhộn nhạo trên người qua đi, nàng mới đứng dậy giúp Triệu Trinh cởi quần áo, sau đó kéo chăn ra, đắp lên người Triệu Trinh và mình.
Rạng sáng, Chu Tử tỉnh lại trước. Nàng nhích lại gần gương mặt vẫn đang say ngủ của Triệu Trinh, nhìn kỹ một chút, phát hiện trên mặt Triệu Trinh có một vết xước kéo dài từ khóe mắt đến khóe miệng, vết máu tuy rằng đã khô, nhưng nhìn qua thật sự là phải giật mình không thể ra ngoài gặp người.
Chu Tử biết chuyện này sẽ náo loạn ầm ỹ, vội vàng sửa sang quần áo lại một chút, len lén quay về phòng mình. Sau khi về phòng, nàng cài then cửa lại, bịt tai trộm chuông(*) chui vào trong ổ chăn.
Vương gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!
(* bịt tai trộm chuông: tự lừa mình dối người)
Sau khi Triệu Trinh tỉnh lại, phát hiện trong phòng ngủ chỉ có một mình mình. Hắn nằm trên giường, chuyện tối hôm qua như rõ ràng trước mắt. Triệu Trinh uống say, lúc ấy quả thật đầu óc mơ màng choáng váng, nhưng chuyện phát sinh sau đó sao hắn dễ quên được. Triệu Trinh cảm thấy mặt mũi nóng ran, tối hôm qua trước mặt người ngoài mình say khướt gây loạn, thật sự là quăng hết mặt mũi rồi.
Xuống giường, Triệu Trinh theo thói quen nhìn thoáng qua chiếc gương bên giường, lập tức ngây dại ra: trên mặt có một vết xước dài vắt ngang nửa bên mặt. Hắn cố gắng nhớ lại, chỉ nhớ rõ mình đè Chu Tử xuống hôn meo meo, có thêm vết xước này lúc nào?
Triệu Trinh bắt đầu đi qua đi lại trong phòng, suy tư một vấn đề trọng yếu: Nhị ca còn đang ở tịnh xá trong chính điện. Nhưng bộ dạng này của hắn làm sao dám đi ra ngoài gặp người? Gặp hay không gặp, đây thật sự là một vấn đề.
Hắn nhẹ tay nhẹ chân mở cửa ra, đang muốn ngoắc kêu ám vệ Triệu Hùng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bốn gương mặt nữ xa lạ đứng trước mặt hắn, đằng sau còn dẫn theo bốn tiểu nha đầu trong tay bưng dụng cụ rửa mặt.
Nam An Vương gia Triệu Trinh tuấn mỹ, trên mặt mang theo một vết cào dài, lập tức rất khó giữ bình tĩnh, cảm thấy rất mất mặt, có chút há hốc mồm, cuối cùng quyết định giơ chân…
Ngày hôm qua bốn vị mỹ nhân Tô Châu và tiểu nha đầu của các nàng đã tận mắt nhìn thấy Nam An Vương gia say khướt, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn cảm thấy đây hẳn là phong phạm của đại nam nhân trong truyền thuyết thôi!
Các nàng ở Tô Châu được huấn luyện chuyên môn để hầu hạ vương công quý tộc, sáng sớm nghe được tiếng vang, liền cùng nhau đến chờ ở ngoài cửa, chuẩn bị hầu hạ Vương gia rửa mặt chải đầu. Ngay khi vừa nhìn thấy Vương gia, mấy vị mỹ nhân đều trương ra bộ dáng ngượng ngùng mềm mại cúi đầu một chút.
Hồi lâu vẫn chưa nghe Vương gia phân phó gì, ngẩng đầu trộm nhìn thoáng qua, các nàng lại nhìn thấy trên mặt Vương gia có một vết cào từ khóe mắt kéo dài đến khóe miệng, lập tức ngây dại, nhìn chằm chằm nơi đó, đang không biết nên nói cái gì, Vương gia liền mở miệng, giọng nói trầm thấp sẵng giọng: “Ai an bài cho các ngươi vào đây? Lập tức đi ra ngoài cho ta!”
Bốn vị tiểu mỹ nhân sửng sốt, còn chưa kịp mở miệng, Triệu Trinh đã hổn hển quát to: “Còn không mau cút đi!”
Bốn tiểu mỹ nhân xui xẻo mang theo tiểu nha đầu sợ chết khiếp lăn ra ngoài.
Sau khi các nàng rời khỏi, Triệu Trinh trở vào phòng đứng trước gương nhìn kỹ một hồi, nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề. Lúc này Triệu Hùng đã cầm một cái nón có màn che lại đây, Triệu Trinh đội nón che khuất hai má đi đến Ngoại thư phòng.
Bên ngoài Trương ma ma phải một lần nữa dàn xếp cho bốn vị tiểu mỹ nhân Tô Châu, nhất thời rối ren. Bất quá, Trương ma ma quả thật thực rất có trách nhiệm, trong lúc đang thu xếp hỗn loạn, vẫn lặng lẽ hỏi bốn vị tiểu mỹ nhân Tô Châu, xem có cần uống thuốc tránh thai hay không. Sau biết là không cần, Trương ma ma thực thất vọng rất muốn kêu gào nha!
Hôm nay Triệu Trinh cáo ốm, không gặp một ai, ngay cả nhị ca cũng bị cự tuyệt. Hắn tránh trong thư phòng thanh tịnh nửa ngày, nhưng thật ra là đang lôi mấy cuốn đông cung đồ Triệu Anh và Triệu Dũng mua về mà đọc, còn nghiêm cứu rất chi là tỉ mỉ, cuối cùng tương đối hài lòng, tâm đắc.
Đến buổi tối, Triệu Trinh ngồi trên giường, nhìn Chu Tử bị kêu tới đang ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Ngươi biết lỗi chưa?”
Chu Tử chột dạ không dám ngẩng đầu, thấp giọng ngập ngừng: “Nô tỳ biết lỗi ạ!”
Triệu Trinh nhìn Chu Tử giống như cô vợ nhỏ biết vâng lời quỳ ở đó, trong lòng mừng thầm, ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp lên mép giường, cố gắng kiềm nén trái tim đang hân hoan nhảy nhót trong lồng ngực: “Vậy ngươi cảm thấy nên bồi thường bổn vương thế nào đây?”
Chu Tử không dám nhìn hắn, thấp giọng nói: “Vương gia muốn làm sao thì là như vậy?!”
Triệu Trinh thanh âm cao một chút: “Thật sao?”
Chu Tử ngẩng đầu, ngước mắt nhìn gương mặt thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) tuấn mỹ của Triệu Trinh, còn nghiêm túc gật đầu lia lịa: “Dạ thật!”
Bộ dáng Triệu Trinh giống như tùy ý nói: “Vậy ngươi lại đây!”
Chu Tử rụt rè đứng dậy rồi đi qua, đến bên giường dừng lại.
Triệu Trinh kéo nàng đến trước mặt mình, hai tay duỗi ra, cách một lớp quần áo mỏng manh nắm lấy hai cái meo meo của Chu Tử.
Chu Tử ngây ngẩn cả người, ánh mắt xoay đảo, nhìn khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh bình tĩnh của Vương gia, lại nhìn nhìn đôi móng vuốt sói của Vương gia đang dùng sức nắm lấy hai bên ngực mình, trong lòng như có ngàn vạn con ngựa điên cuồng gào thét chạy qua, bất quá ánh mắt lại bắt gặp vết máu nổi bật trên mặt Vương gia, lại khuất phục, ngồi vào trong lòng Triệu Trinh, thuận tiện cho động tác của Triệu Trinh.
Triệu Trinh cảm thấy thực hứng thú với ngực của Chu Tử, vừa xoa vừa nắn vừa chà xát rồi nắn bóp, nới vạt áo Chu Tử ra, đè Chu Tử xuống, nắm lấy hai tiểu thỏ ngọc thay phiên nhau gặm cắn. Trong lúc bận rộn, Vương gia còn phát biểu ý kiến: “Lớn hơn so với lúc trước, trước kia giống cái bánh bao, hiện tại giống quả đào tiên lớn!” Nói xong, Vương gia lại cúi người bắt đầu hôn liếm mút đỉnh đỏ hồng.
Hạ thân Chu Tử không biết đã ướt đẫm từ lúc nào, Triệu Trinh lấy tay sờ sờ, đùa nghịch làm cho nàng quỳ đưa lưng về phía mình, cái mông vểnh lên cao cao, mình thì lại xuống giường đứng ở phía sau nàng, cầm vật đã trương to của mình để vào nơi nào đó, hai tay nâng thắt lưng Chu Tử lên, dùng sức mãnh liệt đẩy vào, mạnh mẽ ra vào.
Hắn dùng lực ra vào, đồng thời một tay đỡ thắt lưng Chu Tử, một tay bắt lấy hai bầu ngực sữa của Chu Tử, xúc cảm mềm mại non mịn càng khiến cho huyết mạch toànt hân sôi trào, thầm nghĩ lại đẩy sâu thêm một chút, dùng lực thêm một chút.
Chu Tử cảm thấy vừa đau đớn lại thoải mái, cổ họng nhịn không được muốn rên rỉ ra tiếng, lại sợ người khác nghe thấy, cho nên dùng miệng cắn góc chăn liều mạng kiềm nén. Trong phòng chỉ có tiếng phành phạch khi Triệu Trinh va chạm cùng tiếng thở hổn hển.
Không biết bắt đầu khi nào, bên ngoài trời đã đổ mưa. Mưa rất to, giọt mưa đánh vào cửa sổ đang đóng chặt phát ra thanh âm bùm bùm tách tách.
Lúc này Chu Tử mới thả lỏng toàn thân, phát ra âm thanh trong trẻo nũng nịu giống như tiếng khóc nhưng không phải là khóc. Thân thể của nàng như tự ý thức được, chủ động lui về phía sau nghênh hợp. Theo nhịp điệu mãnh liệt ra vào của Triệu Trinh, nàng thấy trong lòng từng đợt rung động, khắp cả tứ chi không biết đã mất đi tri giác khi nào, chỉ còn lại khoái cảm mãnh liệt kích thích thần kinh, làm cho linh hồn nàng phiêu bạt giữa không trung – dục tiên dục tử, giống như một đám mây trôi bồng bềnh.
Triệu Trinh bị nàng hút chặt mà run rẩy, hắn dùng lực nắm chặt thắt lưng Chu Tử, mãnh liệt ra vào vài cái, đẩy người về phía trước, sau vài lần đưa đẩy, hắn đem tinh dịch phóng thích thật sâu vào trong cơ thể Chu Tử.
Chu Tử ngủ thiếp đi, Triệu Trinh vỗ về thân thể của nàng, nhìn khuôn mặt đang say giấc của nàng, nhớ đến chồng sách xuân cung đồ nghiên cứu ban ngày, thầm nghĩ nghỉ ngơi một chút lại thử tư thế mới.
Ban đêm mưa liên tục “Ào ào” rơi xuống.
Chu Tử chỉ nhớ rõ mình đang ngủ lại bị Vương gia đùa nghịch mà tỉnh, không biết khi nào thì lại hôn mê bất tỉnh một lần nữa.
Buổi sáng Triệu Trinh thức dậy trước. Hắn vừa mở mắt liền phát hiện Chu Tử cả người trần trụi bị khóa chặt dưới thân mình, vội dời thân mình buông nàng ra. Không cần kiểm tra cẩn thận, hắn cũng biết tối hôm qua mình có hơi quá đà: mí mắt Chu Tử sưng đỏ, môi cũng bị cắn sưng lên, trên ngực đầy chỗ xanh đỏ. Nhìn xuống dưới, hai bên vòng eo còn in rõ hai dấu tay bên đậm bên nhạt. Triệu Trinh tách hai chân Chu Tử ra, phát hiện nơi đó vừa đỏ vừa sưng, hắn giơ tay sờ nhẹ, nếp uốn đỏ tươi vô thức co rút lại, một dòng chất lỏng màu trắng bị ép chảy ra ngoài.
Triệu Trinh rung động một trận, tiểu huynh đệ lại hơi rục rịch ngóc dậy. Hắn tận lực kiềm chế bản thân, nâng đùi Chu Tử lên, phát hiện trên đùi Chu Tử cũng bị hắn bóp để lại vài dấu ứ bầm.
Triệu Trinh lại hôn vài cái, lúc này mới tỉnh táo lại: Chu Tử vốn dĩ đã không để ý đến hắn, hiện tại thương tích đầy mình như vậy, không biết phải giải quyết thế nào đây!
Lúc Chu Tử tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng Triệu Trinh.
Trước lúc dời đi, hắn vậy mà cũng nhớ rõ dặn dò hạ nhân chuẩn bị nước nóng cho Chu Tử tắm.
Thuốc tránh thai vẫn đúng hạn được bưng lên, được Trương ma ma tự mình dẫn người bưng tới nữa chứ.
Nhìn Chu Tử mặt không chút thay đổi uống thuốc, Trương ma ma lại suy tư: bốn vị mỹ nhân tuyệt sắc mới tới, vừa tới đã bị Vương gia đuổi ra ngoài, nguyên lai năng lực của vị Chu Tử cô nương này cũng ghê gớm thật a!