Đọc truyện [NaLu] Yêu Đúng Người – Chương 5454
akiko*cúi đầu*: xl mina tại mấy bữa nay mình thi xong thì mình bận việc ko thể….
yuuke*đọc truyện*: nhìn là bít xạo r thi xong ham chơi bỏ bê công việc thì có.
akiko*nén giận*: bây zờ mình sẽ bù lại chap ms cho các pạn và…..
yuuke*ăn chuối*: bù cái j mà bù đảm bảo hôm s sẽ la bận việc r nghỉ nữa cho coi.
akiko*kìm chế*: mấy pạn cứ tin tưởng mình sẽ ko tái phạm âu, arigatou…
yuuke*nhún vai*: chắc ko tái phạm, hôm nay ko tái phạm ngày mai, ngày kia nữa thì s.
akiko*nắm áo*: thui vô truyện đi các pạn mình cần zải quyết những vấn đề khiến mình nóng máu.
kai*lắc đầu*: tội nghiệp m òi yuuke, t sẽ tưởng niệm m trg 5s.
_____________________________________
Ba người họ về đến nhà thì đã gần 10h, ông Jude trị liệu mất 3 ngày, căn bản là chưa ăn cái gì, giờ rốt cuộc cũng xong, tuy rằng vẫn buồn nôn nhưng đã tốt hơn nhiều so với mấy ngày vừa qua.
Lucy không dám chậm trễ, về đến nhà liền để Natsu đỡ ba cô vào phòng ngủ mà cô thì đi rửa sạch tay, bắt đầu nấu cháo.
Mấy ngày nay cô căn bản không ngủ được bao nhiêu, hai mắt hoa lên, đầu cũng từng đợt từng đợt choáng váng nhưng vẫn cố vào bếp, cắm nồi chuẩn bị nấu cháo.
Trong nhà 3 ngày không có ai ở, lạnh lẽo trống vắng, một chút hơi người cũng không có, Lucy tận dụng thời gian rảnh lại cắm một ấm nước, ba cô giờ ăn uống không thể bị kích thích được, lát nữa ăn cháo xong còn phải uống nửa ly nước ấm nữa.
Cô nấu chỉ khoảng một nắm gạo nhỏ, nồi cháo rất nhanh đã nhảy nấc, đợi thêm 5 phút nữa, Lucy ngồi xổm xuống đang định rút dây cắm ra thì ấm nước sôi bỗng nhiên ùng ục vang lên.
Ấm nước nhà cô chỉ cần vừa reo là sẽ bắt đầu tràn nước ra bên ngoài, Lucy nghe thấy động tĩnh vội vàng đứng lên, định chạy nhanh đến rút dây cắm ra, ai ngờ cô đứng dậy quá mau, tay lại run, thế là tay hất ngay phải quai ấm.
Lucy hét lên một tiếng, lập tức nhảy bật ra phía sau nhưng mà không kịp nữa, nửa ấm nước sôi đã đổ hết lên chân cô.
Natsu đang ở phòng ngủ trải giường cho ông Jude, nghe thấy tiếng cô kêu lập tức chạy ra, “Làm sao vậy?”
Lucy đã đau không nói thành lời, nước mắt không kìm được trào ra nhưng nghe thấy tiếng Natsu thì vẫn gắng gượng ngẩng đầu làm động tác chớ lên tiếng với anh. Nếu ba cô nghe thấy thì nhất định sẽ lo lắng, cô dù có đau đến chết cũng không thể hé răng.
Natsu vừa lại gần đã biết chuyện gì xảy ra, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, không một tiếng động ôm lấy cô đi thẳng đến phòng tắm. Rất nhanh cởi quần dài của cô ra lại vén quần trong lên, vừa thấy nhất thời liền rùng mình, vội vàng lấy chậu nước lạnh bên cạnh giội lên chân cô.
Lucy đau đến run rẩy, cả người dựa vào tường gần như không đứng vững được.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Natsu ngồi xổm xuống đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chân cô, đôi chân bình thường trắng mịn lúc này đã nổi lên vài cái bọc nước to, phần da cũng đỏ ửng chỉ cần hắn vô tình chạm phải bọc nước là cô đã run cả người, hiển nhiên là đau khủng khiếp.
“Ấm nước bị đổ.” Lucy cắn răng nhịn đau trên mặt đã tràn đầy nước mắt.
Natsu quan sát trong chốc lát rồi bỗng nhiên đứng bật dậy, “đi bệnh viện!” Chỉ vài phút mà chân cô đã phồng rộp như vậy, phải đi bệnh viện.
“không có việc gì.” Lucy đưa tay giữ chặt anh lại, “Trong nhà có bạch dược, xịt một chút là được.”
“không được!” Natsu sầm mặt như đinh đóng cột nói, “bạch dược vô tác dụng với phỏng.” anh thấy Lucy còn muốn phản bác, khẩu khí lập tức lạnh xuống, “Bị phỏng mà chậm xử lý sẽ để lại tật! Trong nhà không có thuốc, phải đi bệnh viện!”
Đã đau thành cái bộ dáng này còn không chịu đi bệnh viện! Natsu chỉ cần cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy đôi chân đầy mụn nước của cô, trong lòng cuộn lên đau đớn, rõ ràng biết cô đã vất vả suốt 3 ngày, lại vẫn để một mình cô vào bếp, nếu lúc ấy mình có thể ra giúp cô thì làm sao lại biến thành như bây giờ!
Trong lòng Natsu vừa áy náy vừa lo lắng, khom người xuống bế cô lên.
“Natsu, đợi một chút!” Lucy kinh hô một tiếng, vội vàng vòng tay lên cổ Natsu dưới ánh mắt âm trầm của anh sợ hãi nói, “Anh đưa em xuống dưới lầu, em tự mình đi, không thể để ba em ở nhà một mình được hơn nữa ông còn chưa ăn cháo.”
Natsu khẽ mím môi ôm Lucy một lúc lâu sau mà không nói gì, cuối cùng nâng người cô lên một chút cho càng sát vào trong ngực mình, lúc này mới buồn bực hờn dỗi nói: “Để anh gọi điện thoại cho Loke bảo cậu ta đưa em đi.”
“không cần, em……”
“Phải nghe lời, em như vậy anh rất lo lắng.” Natsu cúi đầu hôn lên môi cô, ôm cô đến sô pha rồi lại đi vào phòng ngủ lấy cho cô một cái quần vải mềm, cắt bớt thành cái quần rộng thùng thình mặc bên ngoài, xong mới lấy điện thoại ra gọi cho Loke.
Loke vừa mới tiễn một bệnh nhân đang muốn hãm một chén trà nghỉ ngơi trong chốc lát thì nhận được điện thoại của Natsu.
“Ừ không làm gì, làm sao vậy? Bị thương? Tôi biết rồi, tôi sẽ qua ngay!” Ngắt điện thoại, Loke mặc áo khoác vào rồi vội vàng chạy thẳng ra ngoài.
“Ông chủ! Anh mặc nhầm áo rồi! Đó là áo phải đưa đi giặt mà!” một trợ lý ở phía sau hô lên một tiếng, đáng tiếc Loke đã sớm không thấy bóng dáng, làm sao có thể nghe thấy tiếng cô.
“Hôm nay ông chủ làm sao vậy? thật kỳ quái, ngay cả phong độ cũng không cần để ý.” Trợ lý than thở một tiếng rồi đóng cửa lại.
“đi đến bệnh viện không cần vội về, tìm một phòng để nghỉ ngơi quan sát một chút, đến trưa rồi tính.” Natsu ôm Lucy đặt vào trong xe Loke lo lắng dặn dò nói.
“Natsu cậu vừa phải thôi.” Loke ngồi ở ghế lái trêu ghẹo, “thật giống bà già.”(natsu: từ khi n mà tui đổi zới tính z kai: cách đây 5 sau khi thằng yuuke chọc tức aki natsu: cúng vái nó chưa z kai: r natsu: tội nghiệp chọc ai ko chọc đi chọc aki haizzz kai: ừm)
Natsu không để ý đến hắn, đưa tay xoa xoa đầu Lucy, “Ở nhà anh sẽ tìm cách gạt ba em, đừng lo lắng.”
Lucy gật đầu, cảm kích nói: “Cám ơn anh, Natsu, ba em hai tiếng phải ăn cháo một lần, anh đừng quên.”
Natsu ừ một tiếng rồi đóng cửa xe lại.
“đã lâu không gặp, lucy.” Loke đạp chân ga, quay sang nhìn Lucy cười nói.
“Đúng vậy, tối hôm 15 em có gửi tin nhắn cho anh nhưng mà không thấy anh trả lời.” Chân Lucy đang từng đợt đau rát, có người cùng nói chuyện, vừa hay có thể dời đi sự chú ý của cô.
“Mấy hôm trước điện thoại bị hỏng.” Loke hướng Lucy xin lỗi, “Ngại quá làm mất tin nhắn của em.”
“không sao, không sao.” Lucy vội vàng trả lời, “Chỉ là gửi tin nhắn chúc mừng thôi, anh không cần để ở trong lòng.”
Loke cười cười, không nói gì nữa.
Chân trái của Lucy hoàn toàn không phải chạm đất, cô vốn định tự mình khập khiễng đi vào bệnh viện, kết quả bị Loke không nói hai lời cõng lên, Lucy xấu hổ nằm trên lưng Loke, không dám cử động gì cả. Loke không phải Natsu, người ta không có nghĩa vụ phải chăm sóc cô, cho nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn, không muốn gây thêm phiền cho Loke.
Nhận thấy được cơ thể phía sau cứng ngắc, Loke khẽ thở dài trong lòng, lồng ngực chỉ một thoáng liền tràn dâng nỗi chua xót nhưng vẫn không nói gì, cõng cô đi thẳng đến phòng bác sĩ trực ban.
Lucy như thế nào cũng không ngờ, hôm nay bác sĩ trực lại là Lisanna! thật sự là ghét của nào trời trao của ấy, cô lặng lẽ thở dài trong lòng nhưng vẫn lịch sự nói một câu, “Phiền chị rồi, bác sĩ Strauss.”
Không biết là có phải bởi vì Loke không, thái độ của Lisanna đối với cô tốt hơn nhiều, thậm chí còn tươi cười với cô, không nói hai lời liền sắp xếp cho cô một phòng.
Loke cũng không biết chuyện giữa Lisanna, Lucy và Natsu chỉ nhìn lướt qua phòng bệnh sạch sẽ rộng rãi, cảm thán một tiếng, “Vẫn là có người quen tốt hơn.”
Lisanna kéo ống quần Lucy lên, đè đùi cô lại, lúc này mới cầm lấy ống tiêm tiệt trùng nhanh chóng chích lên đùi cô, Lucy đau đến run cả người, đôi mắt chỉ thoáng chốc liền ẩm ướt.
Ống tiêm vô trùng được dùng để hút nước trong các bọc nước trên chân Lucy, chân cô chỉ cần chạm vào là đau khủng khiếp, huống chi là bị kim đâm như vậy, nhất thời đau đến mặt mũi trắng bệch. Loke đừng bên cạnh quan sát cũng phải rùng mình, do dự một lúc rồi cầm tay cô, dịu dàng nói: “Chịu khó một lát, sẽ xong ngay thôi.”
Lucy cắn răng gật đầu, cũng bớt run rẩy đi chút.
Đợi đến khi Lisanna xử lý xong vết thương trên đùi Lucy, Lucy đã đau đến mức cả người đầy mồ hôi, đáng thương nằm ở trên giường bệnh, môi cũng cắn sắp nát rồi.
“Xong rồi, không còn vấn đề gì cả, về sau bôi thuốc đúng giờ là được.” Lisanna thu dọn dồ dùng, quay đầu nói với Loke.
“Cảm ơn.” Ánh mắt Loke dừng ở trên người Lucy, trong mắt hiện lên một tia thương yêu luyến tiếc, “Em cứ đi đi, anh ở đây chăm sóc cô ấy.”
Ánh mắt hắn rõ ràng như thế, Lisanna lại vô cùng nhạy cảm, liền đoán được ngay tâm tư của hắn, lòng nhất thời nhảy lên, rũ mắt xuống che khuất biểu cảm trong mắt, đáp: “Được rồi, vậy em về phòng đây.” nói xong liền đi ra ngoài.
Lucy nằm ở trên giường chỉ chốc lát liền buồn ngủ, 3 ngày rồi cô không được nghỉ ngơi đầy đủ, lúc này tuy rằng trên đùi rất đau nhưng vẫn không thể ngăn cản được cơn buồn ngủ ào ào kéo tới, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Loke cúi đầu nhìn thời gian trên di động, đã gần trưa, vừa rồi cô đã mất sức nhiều như vậy, tỉnh lại nhất định sẽ đói, dù sao bây giờ hắn cũng không có việc gì làm, vừa lúc có thể xuống lầu mua cơm lên, thuận tiện gọi điện cho Natsu đoán chừng cậu ta đã sốt ruột lắm rồi.
Nghĩ đến đây, Loke không do dự nữa nhìn thoáng qua Lucy đang ngủ say sưa trên giường, nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Lisanna trở lại phòng trực ban nhưng làm thế nào cũng không thể tập trung làm việc được. Vốn cấp bậc là bác sĩ như cô ta thì không cần đi làm cuối tuần nhưng mà cô ta vừa mới tới bệnh viện này không lâu đành phải sắp xếp lịch làm việc với các bác sĩ thực tập.
Cô ta nhớ tới ánh mắt Loke nhìn Lucy vừa rồi, lại liên tưởng đến chuyện lúc trước, bỗng nhiên cảm thấy mình vừa phát hiện được việc gì đó khó tin.
Loke thích Lucy, như vậy có thể hay không…..
Cho đến bây giờ, mình đã không còn chấp nhất phải có được tình cảm của Natsu nữa. Nhưng mà việc Natsu không chút lưu tình sỉ nhục mình thì mình lại không thể nào quên được. Toàn bộ tình yêu đã chuyển sang thù hận, hận không thể khiến anh cũng giống như mình bị người mình yêu nhục mạ, châm biếm, vĩnh viễn không có được người đó!
Sự căm hận này vẫn bị cô ta áp chế dưới đáy lòng nhưng mà sau khi nhìn thấy Lucy thì toàn bộ đều bộc phát. Tất cả ngọn nguồn đều từ Lucy, nếu cô ta không xuất hiện, như vậy mình và Natsu tuyệt đối sẽ không đi đến bước đường này!
Nghĩ đến đây, Lisanna rốt cuộc không ngồi yên được nữa, vội vàng mở cửa phòng trực ban đi thẳng đến phòng Lucy.
Loke không có ở đây, không biết đã đi đâu chỉ có một mình Lucy đang ngủ say trên giường. Lisanna đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào, đứng ở đầu giường nhìn gương mặt Lucy, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia vặn vẹo.
Đều tại người này! Đều tại cô ta! Chẳng những phá hủy tình cảm của mình còn giẫm đạp lên tự tôn của mình! Khiến cho mình thật giống như một vở hài kịch. Mà cô ta thì lại có thể hưởng thụ sự thương yêu của Natsu!
Dựa vào cái gì! Trong lòng Lisanna đột nhiên bốc hỏa, phút chốc đã đem tất cả lý trí trong đầu thiêu rụi toàn bộ. Nếu không có Lucy Heartfilia, không có người này thì sẽ thế nào?
Trong đầu cô ta đột nhiên hiện lên ý nghĩ này, mới đầu chỉ là một gốc mạ nho nhỏ nhưng mà giây lát sau đã biến thành một cây đại thụ che trời. Nếu không có Lucy Heartfilia thì thật là tốt, như vậy mình sẽ không mất đi sư huynh, cũng sẽ không mỗi đêm mộng mị mặt đầy nước mắt……
Ánh mắt Lisanna bỗng nhiên nhìn về bàn ở đầu giường, chỗ đó đang đặt cái kéo cô ta vừa cắt băng gạc xong.
Ma xui quỷ khiến cầm lấy kéo, tay phải Lisanna run run nhắm ngay Lucy, chỉ cần kéo đi xuống như vậy, thế giới này sẽ không còn Lucy Heartfilia, chỉ cần một nhát kéo nhẹ nhàng……
Kéo càng ngày càng gần, hai lưỡi sắc nhọn mở rộng, giống như cái miệng tử thần to lớn, dữ tợn chuẩn bị cắn nuốt sinh mệnh trước mặt. Lucy hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn ngủ say sưa. Trong mơ, hoa cỏ thơm mát, ánh mặt trời ấm áp, tất cả những người cô yêu thương đều khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
————–
Phòng Yuuke
kai*hâm mộ*: woa, cứ tưởng phòng cn trai bừa bộn lắm ai dè gọn gàng mà còn sạch sẽ nữa chứ.
yuuke: tùy đứa mà má, thui coi z đủ r wa nhà cn aki đi.
kai*nhún vai*: ms pị pả đánh xong zờ wa chi z mún chọc nữa hả.
yuuke*hối thúc*: ừ, đi nhanh đi.
kai*nghĩ*: 1 ngày ko pị cn aki đánh chịu ko nổi hả trời?!
Trc nhà Akiko
yuuke*đập cửa*: cn kia mở cửa cho khách vip vô lẹ coi đợi lâu lắm r.
kai: bình tĩnh đê ông 2.
yuuke: lm j mà ko mở cửa z trời.
kai*thý tờ giấy dán trên cửa*: ông 2 đập cửa nãy zờ ko để tờ giấy à đọc đi. *đưa tờ giấy*.
yuuke*đọc*: ê kai kawaiii và thằng cờ-hó ko nhớ tên. *tức* cn nỳ chơi chg mấy năm mà đi ns z àk.
kai: kệ đọc típ đi zí lại m cx âu phải dạng vừa j.
yuuke*đọc típ*: hôm nay tui đi xả stress ý chỉ xả cơn nóng nên chơi đi mình nha, pp kai êu vấu và thằng … wên tên *xé tờ giấy* cn nỳ zỡn mặt à tui đi kím nó tính sổ *chạy đi*.
kai*lắc đầu*: 2 ng nỳ thân zí nhau 4 năm r mà như chó zí mèo z trời mệt wá *đi zề*.