[NaLu] Dù Là Ác Quỷ, Hãy Để Anh Yêu Em Như Một Thiên Thần

Chương 23: Bữa tiệc khó quên


Đọc truyện [NaLu] Dù Là Ác Quỷ, Hãy Để Anh Yêu Em Như Một Thiên Thần – Chương 23: Bữa tiệc khó quên


Khóc đi em
Nếu những giọt lệ kia
Xóa nhòa những hờn đau
Và tủi khổ
Đi hết cùng cực
Rồi em sẽ dửng dưng.

Cầm trên tay chiếc thiệp mời xinh xắn, Natsu thở dài, đáng lẽ ra nếu quan hệ của bọn họ vẫn như lúc ban đầu, không có những lời đầy nước mắt, không có những cảnh chia tay chẳng dám ngoảnh lại.
Có lẽ bây giờ, anh và Lisanna vẫn là bạn tốt của nhau.
– Natsu, chúng ta đi thôi. – Lucy từ tronng phòng bước ra.
Cô mặc chiếc váy mà Natsu đã mua tặng, anh không khỏi ngạc nhiên, suốt hai tháng qua cô không hề đụng đến nó, vẫn nâng niu giữ gìn nó cẩn thận để một ngày có thể sánh bước cùng anh.
Anh biết rằng chiếc thiệp này là Shindo mời, anh đoán chắc có lẽ Lisanna cũng không muốn thấy anh có mặt trong buổi tiệc, liệu anh có nên đi hay không?
– Anh không nhất thiết phải đi. Nếu anh không muốn… – Lucy thấy Natsu có vẻ chần chừ thì lên tiếng, cô ắt hẳn cũng chẳng muốn anh đi.
Điều mà cô lo ngại chính là tên Shindo ấy, không phải chỉ có một hai cách để hắn có thể chiếm được Lisanna trọn vẹn, nếu như hắn làm hại Natsu, cô không được phép để chuyện đó xảy ra.
– Không sao đâu, vì dù gì thì anh và Lisanna cũng là bạn thân, nếu cứ trốn tránh chẳng khác nào anh không dám đối mặt với những chuyện đã qua, phải co cô ấy thấy rằng anh vẫn ổn và cô ấy cũng sẽ như vậy, rằng bọn anh có thể trở lại làm bạn. – Natsu ánh mắt sâu thẳm nhìn Lucy, giọng nói kiên định chắc chắn.
Lucy mỉm cười nhẹ.
Natsu chú tâm nhìn cô, cô mặc chiếc váy này đúng là rất đẹp, nói đúng hơn cô mặc cái gì cũng đẹp. Chỉ là tùy theo mức độ mà thôi.
Đôi mắt anh bỗng dán trên đôi vai trần của cô, nụ cười trên môi nhạt dần.
– Lucy, vai của em.
Lucy ngớ người không hiểu Natsu định nói gì, cô quay quắt lại nhìn thử xem sau vai mình có điều gì dị thường.
– Có gì đâu nào.
Natsu đi tới dùng tay cố định người cô, giọng không khỏi bất ngờ.
– Anh nhớ lúc trước em bị bắn ngay chỗ này, bây giờ lại không thấy sẹo.
Lucy nhớ sực ra chuyện đó, liếm liếm đôi môi khô khốc, cô tự nhiên nói.
– Anh còn nhiều điều chưa biết về em lắm, mấy cái này chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.
– Yêu quái sướng gớm nhỉ. – Natsu hứng khởi nói.
– Có lẽ vậy… – Lucy giọng trầm xuống.
– Chúng ta đi thôi. – Natsu nắm tay Lucy dắt đi, cả hai sẽ cùng tới bữa tiệc.
“Natsu, anh có lẽ không biết, thứ mà em căm hận nhất trên đời này là kiếp yêu quái em đang phải gánh chịu, vì lũ người đó mà bây giờ em mới thành ra thế này.

Thế nên ngoại trừ anh ra, em nhất quyết sẽ không thương xót bất cứ một con người nào khác.
Khi thời gian trôi đi, có lẽ có nhiều thứ anh sẽ biết, đến lúc đó, xin anh đừng quay lưng lại với em”

Em là 1 cô gái trẻ, em xinh đẹp tràn trề thế này kia mà, đừng để những lời của bọn họ – những kẻ thừa thời gian nhưng tàn tật tư duy và nhân cách ảnh hưởng tới cuộc sống tươi đẹp mà em đang có.
Vì em còn trẻ, vì em xinh đẹp và vì em tự do…

– Lisanna, sắp đến giờ rồi, em mau ra chào khách đi. – Shindo bước vào phòng khách nơi Lisanna đang ngồi một mình trên chiếc ghế hoàng gia lung linh.
Lisanna từ từ đứng dậy, cứng ngắc như một con búp bê, không nói tiếng nào đi ngang qua Shindo.
Hắn không thể chịu nổi việc cô cứ coi hắn như không khí, lên tiếng đáp lại sự im lặng của cô.
– Em nên nhớ hôm nay là sinh nhật em và cũng là ngày chúng ta đính hôn, đừng làm bất cứ điều gì để mọi chuyện đổ vỡ.
– Mới lúc đầu gặp anh tôi đã nghĩ ah là một người con trai ngây ngô chỉ muốn làm quen với tôi, không ngờ anh thủ đoạn đến vậy. – Lisanna âm điệu không vui.
Nói xong câu đó Lisanna bỏ đi chẳng để một câu nào của Shindo lọt vào tai mình.
Shindo tay nắm chặt thành đấm, nếu hôm nay hắn không làm gì đó thì cô vẫn còn cơ hội thoát khỏi tay anh.

Sinh nhật của Lisanna được tổ chức tại một căn biệt thự ở gần biển mà bố cô mới tặng nhân dịp sinh nhật và lễ đính hôn, năm nay ông lại không về để chúc mừng cô thêm được một tuổi.
Tủi thân, Lisanna vừa không được đón nhận không khí hạnh phúc của gia đình, bạn bè mà thay vào đó là không khí u buồn nhất từ trước đến giờ.
Những ánh đèn chùm lung linh, những bài hát sôi động vang lên hòa vào không gian, cả những tiếng cười đùa mà cô chẳng cảm nhận được thứ gì, tất cả như hư vô.
Ít ra, mọi năm cô đều làm một vuổi tiệc sinh nhật nhỏ cũng Natsu, anh và cô vào một quán mì vỉa hè, cả hai cùng nhau đánh chén cho đến khi bụng no căng.
Năm nay đã không còn nữa.
Năm sau cũng không còn nữa
Mãi mãi không còn nữa…
Lisanna bước đi xuống bậc thàng, nhìn dòng người đang ra vào cổng. Vì bữa tiệc được tổ chức ngoài trời nên không có ai chú tâm ăn mặc quá sang trọng. Cả cô cũng vậy, cô chỉ muốn mặc chiếc váy mà cô thích để dự tiệc.
Sau đó, có lễ đính hôn thì sẽ khoác trên người một bộ váy kiêu sa, quý phái.
Đập vào mắt cô là người mà cô mong đợi nhất, và cũng là người mà cô không muốn gặp nhất.
Anh đang nắm tay cô gái đó đi vào bữa tiệc.
Cô gái mặc một bộ váy giống hệt như cô, chỉ có điều, cô gái ấy khoác lên mình một màu trắng thuần khiết, xinh tươi như một thiên thần…
Còn cô là màu hồng nhẹ nhàng, diễm lệ.
Cả ba người chạm mặt nhau.
Lucy cũng có thể để ý thấy Lisanna mặc một chiếc váy giống mình.

Lisanna né tránh ánh mắt của hai người, lảng đi đăng khác.
Đúng lúc đó, Shindo bước tới trong bộ chiếc áo sơ mi và vét bên ngoài không kiểu cách, rất đơn giản.
Điều này cũng không mấy quan trọng vì hầu như ở đây, mọi người đều ăn mặc rất đơn giản.
– Chào hai người, tôi biết là hai người sẽ tới mà. – Shindo nở nụ cười.
Cả hai cùng gật đầu chào lại.
– Cho tôi mượn Natsu một chút nhé. – Shindo liền kéo khuỷu tay Natsu, ý bảo anh đi theo hắn.
– Đợi đã, tôi cũng đi nữa. – Lucy không hài lòng đi theo.
– Làm gì mà giữ kĩ thế, tôi chỉ định mời Natsu đi giải trí một chút thôi, cô yên tâm vì hôm nay là ngày đính hôn của tôi, tôi không làm gì gây hại đâu mà lo. – Shindo cười hết sức tự nhiên, Lucy cũng không cách nào đành để cho hắn lôi Natsu đi.
Lisanna đi ra sau vườn nhà cô, nơi đây cây cối um tùm, không có ánh đèn, chỉ có mình cô hiu hắt tại đây.
– Cô ra đây ngồi một mình thì được ích gì?
Một tiếng nói quen thuộc vang lên, Lisanna ngoảnh mặt lại.
Sau đó, cô không màng tới tiếp tục thú vui tao nhã ngồi một mình.
– Không muốn làm thì đừng làm.
– Cô đừng ở đây lải nhải một bên tai tôi nữa. – Lisanna quay lại lớn giọng với Lucy.
Sau đó, cô chạy vào khu vườn ấy… nói đúng hơn là một khu rừng trên ngọn núi, sâu hơn… cô không muốn gặp ai ngay lúc này.
Lisanna chạy được một đoạn, dừng lại thở hồng hộc… Nhưng đến khi phát hiện ra hình như mình đã chạy quá xa với điểm ban đầu.
Cô chỉ mới đến đây thôi, chưa có tham quan nhiều, giờ chẳng lẽ để bị lạc luôn à.
Không phải chứ @@
Lisanna quyết định quay lại vì dù có không muốn đi chăng nữa, cô vẫn là nhân vật chính trong buổi tiệc.
Đang rối rắm với tình cảnh ngặt nghèo, bỗng nhiên Lisanna nghe thấy tiếng gì đó. Nhưng cô không để ý cho lắm, khung cảnh nơi đây thạt khiến cô phát khiếp, cô vốn đã sợ bóng tối, nhưng do lúc nãy nên cô quen luôn cái cảm giác sợ hãi của mình.
Cô bất chợt vấp phải một cành rễ to nơi mặt đất, thế là cô chúi đầu ngã oạch xuống.
Tay cô lại vớ phải thứ gì đó sần sần, cô ngước đầu lên, trăng trên trời chiếu rọi xuống hiện rõ thứ gì tay cô vừa chạm lấy.
Một con rắn…
– Aaaaa – Lisanna hét lên rồi nhảy dựng, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Con rắn nhanh chóng vồ tới, định bụng phóng thẳng chiếc răng nanh nhọn hoắc lên người cô gái xấu số. Lisanna vẫn chưa kịp thấy chuyện gì, thì một bàn tay đã vươn tới trước mặt cô.
Phập… Miệng rắn ngập một vòng chắc nịch quanh cổ tay trắng trẻo của ai đó.
Lisanna tròn mắt ngạc nhiên nhìn Lucy. Cô từ đâu xuất hiện vậy, sao lại cứu Lisanna cô.
Lucy vẻ mặt không chút biểu lộ cảm giác gì, nhanh chóng rút răng nanh của nó ra khỏi tay mình. Nghiêm nghị quay mặt nhìn Lisanna.

-Cô nên cẩn thận hơn đi, nhà của mình mà cô cũng không biết cái gì cần đề phòng hay sao?
Đôi mắt Lisanna chăm chăm nhìn dòng máu nhỏ giọt từ cánh tay của Lucy.
-Tay cô…
-Đừng để ý, không sao cả, rắn này không có độc.
Lucy nói cho qua chuyện rồi kéo tay Lisanna đứng dậy.
– Vậy sao cô không để nó cắn cho tôi tỉnh ra. – Lisanna hét lên, đôi mắt của cô đã ngấn lệ.
– Tỉnh ra rằng cô thực chất chả có niềm vui gì trong cuộc đời này, cô chẳng có ý năng lực gì để ngăn cho điều cô không muốn xảy ra, rằng cô đã mất đi người con trai duy nhất cô yêu quý. Nếu được thế thì tôi đã làm rồi, vì vốn dĩ cô mãi mãi không thể vục dậy được. Cô tưởng chỉ có mình cô như thế thôi sao, tôi cũng đã từng như cô, bị đẩy xuống hố tuyệt vọng, cách mà tôi đáp trả lại với định mệnh là càng ngày càng muốn chạm tới đáy của nó. Nhưng cô khác tôi, cô có đủ điều kiện, có đủ những điều giúp cô có thể trèo lên vực.
– Làm sao cô biết tôi còn chứ. – Lisanna ngẩng mặt nhìn Lucy.
– Vì cô còn có những người yêu quý cô. Cô đừng nghĩ tôi làm đieefu này vì tôi thương hại cô, mà là vì tôi không muốn Natsu buồn, anh ấy đã rất hao tâm vì cô, còn cô luôn muốn trốn tránh. Lisanna, cô thích hợp với nụ cười hơn… – Lucy nnhìn. Lisanna mỉm cười một cách nhẹ nhàng, tự nhiên không gò bó.
Lần đầu tiên Lisanna được chứng kiến nụ cười này của cô. Nụ cười ấy thật sự làm cô bớt đi sợ hãi lo lắng. Lời nói của cô sao Lisanna lại có thể thấu hiểu và cô rốt cuộc là ai vậy Lucy.
– Cô không cần phải lấy Shindo, hắn ta thật sự không đáng.
– Cô đang an ủi hay chế giễu tôi vậy? – Lisanna lau đi nước mắt trên gương mặt nhìn Lucy ngờ vực.
– Tùy cô nghĩ thôi.
– Mà cô nói trước đây cô giống tôi là có ý gì. – Lisanna tò mò.
– Tôi ư? Tôi cũng từng sống trong một thế giới rất vô lý, không bao giờ tôi có thể tự mình ngóc đầu lên được. Người ghen ghét cũng có, người thương cảm cũng có, người muớn hạ thấp tôi cũng có… Nói chung tôi có khi còn tệ hơn cô rât nhiều, bởi vì cô có quyền định đoạt ngay lúc này, còn tôi chẳng có lời nói riêng.
– Tôi có quyền định đoạt sao, tôi không nghĩ thế. Cuộc hôn nhân này được sắp đặt để hai gia đình có thể hợp tác làm ăn với nhau. Không thể nào có chuyện định đoạt được.
– Có đấy, là do cô không thử mà thôi.
Lisanna ngẩng đầu nhìn Lucy, tại sao cô lại ra sức thuyết phục cô, ra sức động viên cô như vậy.
Lisanna cảm thấy cái gì đó ở Lucy có thể tin tưởng được, rằng đây mới chính là con người thật của Lucy, không phải tính cách lúc nào cũng muốn tranh giành Natsu với cô, nói những lời làm người khác cay lòng.

Sự độc lập của 1 người con gái như 1 bông hồng kim cương đầy gai, quyến rũ và ma mị, ai cũng muốn giành giật và chiếm đoạt. Khi ấy con gái không cần thêm bất cứ một món đồ trang sức nào nữa. Bản thân sự độc lập kia của con gái đã là một thứ trang sức tuyệt mỹ. Hãy nhớ, em đẹp nhất khi em là chính em.

Sự phản bội mà ta nhận được hôm nay không phải do ta ngu ngốc hay không tốt. Mà là vì ta đã quá tốt với những thứ xứng đáng với mình.

Thật khó mà tin được khi Lucy đến đây không một vết trầy xước hay bám bẩn nào, cô quả thật rất kì laạ.
Lisanna bây giờ tự nhiên cảm thấy gần gũi với cô hơn, nhìn tay Lucy lúc nãy đỡ cho cô không biết từ lúc nào, Lisanna cảm thấy mủi lòng, gần gũi với Lucy hơn.
– Đi thôi, cô có nhớ đường về không.
Lisanna gãi gãi đầu nhìn Lucy, cô đứng dậy đi tới chỗ cô định đỡ Lucy, sợ rằng cô có thể ngã xuống.
Lucy không những lấy tay Lisanna ra khỏi tay mình, còn lắc đầu ngán ngẩm nhìn cô.
– Cô thật vô tư đấy, nếu như không có tôi cô làm sao ra khỏi đây bây giờ. Với lại đừng có làm khoác tay tôi, dễ gây hiểu nhầm lắm.
Cái gì, Lisanna cô cảm thấy có lỗi nên mới làm vậy, thế mà Lucy không thèm ngó ngàng gì tới mà trả lời một câu phũ vậy sao?
Thường ngày cô cũng làm thể này với Natsu, sao anh có thể thích cô vậy trời.
Nhưng giờ, Lisanna tự nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, chỉ là những lời nói bình thường cũng khiến người khác phải lay động, đó là sức hút của Lucy dù cho bề ngoài ủa cô có băng lãnh thế nào đi chăng nữa.
Trở lại buổi tiệc, Lisanna đã thay bộ váy đính hôn trên người. Cô muốn tìm Lucy ngay lúc này. Cô thật sự lo cho vết thương của Lucy. Nhưng cô đâu biết được rằng vết thương ấy chỉ là chuyện vặt đối với Lucy, giờ nó đã lành rồi.

– Đã đến giờ khiêu vũ rồi. Nào mời các bạn hãy tìn người bạn nhảy gần với mình nhất.
Lúc ấy, một người con trai bước đến bên cạnh cô, giơ bàn tay ra cúi gập người mới chào.
– Tiểu thư, có thể nhảy với tớ.
Lisanna đứng hình nhìn người con trai ấy. Nhưng cuối cùng, bàn tay cô cũng nắm lấy tay anh.
– Lucy đâu rồi.
– Không biết nữa, tự nhiên cô ấy chạy mất tiêu.
– Vì vậy cậu mới mời tớ nhảy. – Lisanna cười tự giễu.
– Không đâu, tớ muốn nhảy với cậu thật mà, BF của tớ.
Nghe câu này, tự nhiên lòng Lisanna cảm thấy vừa có chút hụt hẫng, vừa có chút hơi buồn, nhưng cô vẫn thấy hài lòng hơn bao giờ hết.
– Thôi mà, chúng ta vẫn là bạn thân có đúng không? – Natsu nở nụ cười tinh nghịch.
– Tớ rất vui khi nghe điều đó từ cậu Natsu. – Lisanna ngẩng đầu nhìn Natsu cười vui vẻ.
Hai mắt Natsu cười đến híp lại, anh đã không mất cô, anh vẫn có thể giữ được tình bạn này.
….
– Thạt hân hạnh khi tôi được nhảy với cô. – Shindo nói.
– May mắn sao, nãy giờ tôi đạp phải chân cậu cũng hai mươi ba lần rồi, thát sự cậu là người may mắn nhất hôm nay đấy. – Lucy nở nụ cười sát thương.
-Hãy nhìn xem, bạn trai của cô đang nhảy với vị hôn phu của tôi, sự trao đổi này công bằng đấy chứ.
– Hồi nãy cậu đã nói chuyện gì với Natsu vậy hả?
– Chỉ là chuyện con trai thôi, tôi cứ nói suốt còn cậu ta cứ ậm ậm ừ ừ, chán ngắt à.
– Đồ nhiều chuyện. – Lucy trêu chọc.
Natsu cũng đã thấy Lucy cô đang nhảy với cái tên Shindo chết tiệt ấy, tự nhiên chân tay lại không được bình thường, cứ quýnh qua quýnh quáng.
– Cậu thật sự lo sợ Lucy bị lấy đi sao, anh ấy là chồng chưa cưới của tớ. Cậu lo gì?
Lisanna thấy thái độ của Natsu thì nửa khóc nửa cười.
-À ừ…
– Nếu như sau này cậu có cô đơn một mình, tớ có thể quay về với cậu.
Lisanna nhìn Natsu bằng ánh mắt chân thật.
– Hả, cậu nói gì cơ? – Natsu quay đầu lại hỏi Lisanna.
– À thôi không có gì đâu, đừng để ý.
Nói rồi Lisanna nhón chân lên hôn một bên má Natsu làm anh suýt ngửa người ra phía sau.
Lisanna cuối cùng cũng đi tới chỗ Lucy trực tiếp nắm lấy tay cô dắt đi. Để Shindo đứng đó một mình ngẩn người.
– Đây, trả lại cho cậu này. – Nói rồi Lisanna bước đi, có thể lúc này ngực cô thấy nhói đau, nhưng vẫn hơn là giữ mãi cơn đau ấy trong tim.
Em còn biết làm gì hơn là chúc anh hạnh phúc.

Một người con có thể yêu thương người này nhưng cũng có thể cùng một lúc yêu thêm một người con gái khác. Không có lời hứa nào là vĩnh cửu, tình yêu kể ra cũng có hạn sử dụng, chỉ là chúng được bảo quản trong bao lâu mà thôi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.