[NaLu] Dù Là Ác Quỷ, Hãy Để Anh Yêu Em Như Một Thiên Thần

Chương 16: Điều bí ẩn trong trường học


Đọc truyện [NaLu] Dù Là Ác Quỷ, Hãy Để Anh Yêu Em Như Một Thiên Thần – Chương 16: Điều bí ẩn trong trường học


Trong màn đêm tĩnh lặng nghe đâu tiếng nói.
Thình thịch nhịp tim cùng hơi thở lạnh toát.
Tay nắm tay theo nhau nhất nhất không rời.
Thất truyện tự xưa còn ám mãi… nơi này.

Natsu mặt cười hiện rõ, chỉ chỉ chỏ chỏ Lucy.
– Tôi nói vậy mà cô cũng tin hả. Rõ ràng là sợ mà.
Lucy ngẩn người nhìn Natsu, sau đó mặt đỏ lên vì tức giận.
-Tôi cho cậu chết không toàn thây bây giờ. Giỡn mặt với tôi hả. – Lucy vừa thẹn vừa tức giận, hầm hầm quát Natsu.
Anh khi nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của cô, lấy làm hứng thú liền ôm bụng cười thành tiếng.
– Im ngay, không tôi cho cậu… – Lucy tức giận lên tới đỉnh điểm, cực kì nóng nảy hét lên.
– Thôi thôi được rồi, không đùa nữa. – Natsu thấy tình hình không ổn liền chữa cháy.
Nhưng sau đó, mặt cậu tự nhiên cứng ngắc, tay run run đưa lên chỉ phía sau Lucy.
– Có có người…
Lucy thấy biểu hiện Natsu không ổn nhưng vẫn không dám liếc nhìn, bình tĩnh hỏi.
– Có chuyện gì vậy?
– Có người đang treo tòn ten trên cây bạch quả kia kìa.
Lucy không đợi Natsu kịp nói thêm liền lập tức chạy lại ôm chặt lấy cậu, khiến Natsu không thể thở nổi.
– Nếu nó… nó có tới tôi cũng sẽ che chở cho cậu.
Natsu nghe Lucy nói vậy thì đứng hình, cô quan tâm anh đến vậy sao. Anh là đấng nam nhi lại để một cô gái nói với mình như vậy, còn gì là bản lĩnh đàn ông nữa chứ.
Nhìn dáng dấp nhỏ bé của cô đang run lên bần bật. Anh thiệt không còn hứng để trêu cô nữa.
– Tôi đùa đó, chẳng có gì đâu. – Natsu lấy lại vẻ bình thường nói với Lucy.
Lucy nhắm tịt mắt nghe Natsu nói vậy thì lập tức đẩy anh ra. Quay lại xác thực, đúng là chẳng có gì cả. Lucy trừng mắt, nhìn Natsu như đao phủ muốn xử tử anh.
– Cậu… tôi không đánh thì được nước làm tới mà. – Lucy thúc cùi chỏ vào Natsu một cái thật mạnh.
– Đau chết tôi mất. – Natsu la làng kêu đau.
– Đừng than nữa, mau tìm cách ra khỏi chỗ này đi. – Lucy bặm môi nhìn Natsu.
Cô vừa dứt lời, đèn điện sáng nhấp nháy đôi hồi rồi tắt ngúm. Chỉ còn lại ánh đèn hiu hắt từ con đường lớn lặp lòe cho hai người còn nhìn thấy mặt nhau.
Cảnh quan lúc này thật truyền cho hai người một cảm giác lạnh cả sống lưng.

– Phải quay lại lấy ba lô cái đã. – Natsu không nhanh không chậm nói.
– Trời tối như thế này mò tới phòng đó lấy ba lô thì… – Lucy ra tiếng phản đối.
– Tôi để quên điện thoại ở đó rồi, không có nó làm sao chúng ta thoát ra khỏi đây.
– Ờ vậy thì quay lại cũng được.
– Cẩn thận có ma đấy. -Natsu dần lân nói.
– Cậu còn nói thêm nữa tôi cho cậu hết nói được. – Lucy lần nữa cảnh cáo anh.
Natsu không nói gì hùng hổ tiến về phía phòng thể dục, mặc dù Lucy không thấy nhưng trên môi anh lại nở nụ cười nhạt, anh đang suy nghĩ gì. Lucy nhìn theo bóng lưng của Natsu, trong lòng tức tối, người nóng rực lên như bão lửa lại bị một cơn gió nhẹ mơn qua người lập tức thấy lạnh phần gáy, cô khẽ quay đầu lại.
Đập vào mắt cô là một tà áo trắng phất phơ trên cành cây bạch quả. Cô nuốt nước bọt, chạy lẹ về phía Natsu ôm lấy cánh tay săn chắc của anh.
Đầu không dám ngoái lại nhưng trong đầu vẫn định thầm rằng cô chỉ đang có trí tưởng tượng rất phong phú.
Cả hai phải đi ngang qua khu lớp học mới tới được đó. Mới lúc nãy thôi đèn đóm còn sáng trưng, thế mà giờ đã tối đen không nhìn rõ gì hết.
Natsu bá đạo đi qua dãy hành lang, anh có bao giờ tin mấy cái trò trẻ con thế đâu, cho nên anh không sợ gì hết. Đang đi bỗng dưng Lucy lại nói.
– Hay chúng ta vào phòng thí nghiệm lấy đèn cầy đi, tối quá.
Natsu thật mệt với cô mà, rõ ràng là đang sợ thế cũng bày đặt hù dọa anh. Natsu cùng Lucy từ từ mở cửa cho ánh trăng soi vào nhưng vẫn thấy rất mù mờ.
Trong khi anh đang mò mẫm tìm đèn cầy, Lucy đứng sau lưng anh hối thúc.
– Nhanh lên Natsu.
– Biết rồi.
– Ở trong này tôi thấy ghê ghê sao ấy. – Lucy vẫn còn bị ám ảnh chuyện lúc nãy.
– Nói thật là ở đây vẫn còn thấy an toàn hơn là ở bên cạnh cô.
( Ý nói chị đáng sợ hơn cả ma đây mà. )
Lucy hậm hực muốn đánh anh một cái nhưng lại nghe được tiếng gió luồn qua cửa kính như tiếng hét, cô nhăn mặt nhìn anh.
– À, có rồi. – Natsu hô hoán.
Sau đó, anh lấy cái bật lửa lên. Lucy chợt nhìn thẳng về phía cuối lớp học, bất ngờ cô nhìn thấy một bàn chân hiện ra mờ ảo đang lơ lửng trên không trung, cô cố ngước đầu lên cao hơn, và toàn bộ những gì cô thấy lúc này là một nữ sinh đầu tóc rũ rượi, xung quanh cổ bị siết chặt bởi một sợi dây thừng.
Ánh mắt mở to vô hồn nhìn Lucy chăm chăm. Lucy không dám chớp mắt, tay khìu Natsu.
– Natsu… Có người treo… cổ kìa.
Anh đã châm lửa xong xuôi, cầm ngọn đèn cầy quay lại.
– Có chuyện gì thế.
Bóng người ấy biến mất, Natsu thấy Lucy hơi lạ liền lấy tay huơ huơ trước mặt cô. Cô giật nảy người lắc đầu. Natsu thấy cô hơi lạ thì nhoẻn miệng cười.
– Cô định trả thù tôi sao, không ăn thua đâu.
Lucy tức tối nói.

– Tôi nói thật mà.
– Rồi rồi, vậy mau ra khỏi đây đi, nếu không sẽ bị ma bắt mất đấy.
Lucy vừa sợ hãi vừa không khỏi tức giận anh.
– Cậu phải tin tôi, lúc nãy tôi cũng có nhìn thấy cái bóng trắng trên cây, bây giờ lại là nữ sinh treo cổ trong phòng, tôi không nói dối.
Natsu nheo mắt nhìn Lucy, chắc chắn là anh đang không tin cô. Lucy tức giận hét lên.
– Cậu đã nói dối nhưng tôi vẫn tin tưởng cậu hết lần này đến lần khác, tin tôi một lần không được sao.
Natsu thấy vẻ mặt của Lucy có vẻ nghiêm trọng, nhưng vẫn không tin là trường có ma, nét mặt cậu thoáng bối rối. Lucy không cách nào nói được liền bỏ Natsu chạy ra khỏi phòng.
Cô hẳn đang rất thất vọng, rất rất thất vọng. Natsu chẳng hiểu mình đã làm sai chuyện gì, đến khi sực tỉnh lại Lucy đã chạy mất tiêu, anh liền cầm đèn cầy trên tay đuổi theo.
Lucy chạy chưa tới năm phút vì nghe thấy tiếng khóc thút thít trên lầu nên dừng lại. Giờ này ở trường còn có ai khác ngoài cô và anh sao. Trong lòng cô hỗn độn cảm xúc, chạy lên trên.
Lúc này cô thấy một nữ sinh đang khóc. Lucy liền chạy tới hỏi. Cậu là ai, sao lại ở đây. Cô gái đó khẽ ngước đầu nhìn Lucy, vội quệt đi hàng nước mắt còn vương, giọng nhỏ nhẹ.
– Tớ để quên đồ quan trọng ở đây, lên trường tìm lại nhưng giờ cửa phòng bị khóa mất rồi.
Lucy hơi ngạc nhiên, có bao giờ cửa phòng học được bảo vệ khóa lại đâu. Lucy vẫn còn lo lắng về ngôi trường này, nó khiến cho cô cảm giác khó chịu ngay lúc này, thế nên không suy nghĩ nhiều.
Lucy nắm tay cô gái ấy đứng lên, giọng nói nhẹ nhàng như trấn an.
– Để ngày mai hẳn lấy, bây giờ chúng ta hãy ra khỏi nơi này đi.
Lucy không biết có phải là do tưởng tượng không nhưng đôi tây cô gái này không chút độ ấm, lạnh lẽo như đá tảng vậy.
Lucy không do dự kéo cô chạy trên dãy hành lang. Không biết có phải do Lucy cô chạy nhanh làm cô gái đó đuổi theo không kịp hay không. Cô gái đó lớn tiếng nói.
– Từ từ thôi, cậu đừng chạy nhanh quá.
Lucy quay đầu lại.
– Ừm, vậy chúng ta… – Chưa kịp nói hết câu, miệng Lucy đã cứng đờ không nói thêm được lời nào.
Bàn tay mà Lucy vẫn đang nắm chặt giờ nhìn chẳng khác gì một miếng thịt đông lạnh khuyết máu, trắng bạch như xác chết.
Còn cô gái ấy, ngước nhìn Lucy, bỗng trong đáy mắt, huyết lẹ chảy thành dòng rơi trên khuôn mặt.
– Tay của tớ, trả tay lại cho tớ. – Cô gái khóc như ai oán từng bước tiến về phía Lucy.
Lucy hét lên, thả bàn tay kia xuống, quay đầu chạy đi.
Natsu nghe tiếng hét của Lucy trên tầng hai ngay lập tức chạy lên. Nếu phải nói thì đúng là lần đầu tiên anh nghe thấy Lucy hét thất kinh như vậy, trong lòng dự cảm có chuyện chẳng lành. Liền chạy lên xem thử, nhưng rốt cuộc vẫn không thấy thứ gì.
Anh giậm chân tại chỗ, trong lòng tức không nói lên tiếng. Hay là cô đang trêu đùa anh đấy hả.
Nghĩ vậy, anh không nhanh không chậm bước xuống bậc thang, rãnh rỗi vừa đi vừa đếm số bậc thang, nói chung là để cho khuây khỏa cơn tức.
– 1… 2… 3… 11… 12… – Dừng ở bậc thang kề cuối, Natsu không khỏi thắc mắc.

Nếu anh nhớ không nhầm thì chỉ có 12 bậc thang thôi mà, sao bây giờ lại lòi ra một bậc nữa. Natsu anh trong đầu bế tắc, không suy nghĩ nhiều bước xuống và đếm… 13.
Ngay lập tức, sau đó là một chuỗi sự kiện kinh hoàng. Một thân thể nữ sinh từ trên lầu rơi xuống trước mặt Natsu.
Máu bắn ra trên nền đất, cơ mặt nữ sinh ấy cứng ngắc bỗng dưng lại giãn ra để lộ nụ cười rộng đến mang tai.
– Tay của tôi… – Nữ sinh ấy mặt bê bết máu nói
Natsu theo phản xạ la lên rồi chạy đi. Chạy tới ngã rẽ lại đâm sầm vào một ngời. Cả hai vụng về té xuống đất.
Lucy trân trân nhìn Natsu.
– Cậu…
Natsu không để cô nói thêm liền đứng dạy nắm lấy đôi tay ướt mồ hôi của cô thật chặt. Sau đó kéo cô chạy thật nhanh. Không mau rời khỏi chỗ này là chúng ta tiêu chắc. Natsu vừa chạy vừa nói.
Lucy đang có cảm giác trống vắng, lạc lõng bỗng trở nên can đảm hơn nhiều. Nếu là Natsu anh đứng ra thì cô sẽ chẳng sợ gì cả. Cả hai cùng chạy, chạy thật nhanh, phía trước lại là một ngã rẽ.
Natsu đang chạy rất nhanh thắng lại, làm Lucy đổ nhào lên tấm lưng rộng lớn của anh.
Qua lớp kính trên hành lang, anh thấy được một khuôn mặt đầy máu của ai đó đang tiến về hướng của họ. Dáng người đi không nhanh không chậm, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng, trên tay còn cầm thêm một chiếc rìu có nhĩu vài giọt máu xuống nền đất.
– Chuyển đường đi. – Nói rồi Natsu tiếp tục dẫn Lucy chạy.
Cả hai chạy qua phòng mĩ thuật, tính trốn ở đó một lúc. Dường như nín thở khi chờ thần chết đi qua cửa phòng. Đang trong giờ phút thập tử nhất sinh thì một chuyện không ngờ đã xảy ra.
Lucy cảm thấy tay mình như có nước rơi xuống, khẽ liếc mắt nhìn. Chợt cô thấy một chấm máu đã thâm đen. Rồi lại tiếp tục, một giọt nhỏ trong không trung chạm vào tay cô.
Lucy chần chừ ngước đầu lên… Quả thật cô nhìn thấy bức tượng trưng bày trong phòng mĩ thuật dính đầy máu, trên đầu nó còn có vết cắt đang chảy máu âm ỉ.
Lucy hét lên, Natsu cũng theo đó nhìn thấy nắm tay Lucy chạy ra khỏi phòng. Nhưng chưa kịp bước đến cửa. Thần chết đã quay lại khi nghe tiếng la động trời. Giờ là ngõ cụt, biết chạy đi đường nào.
Cả hai tay nắm chặt nhau, nhưng càng nắm, Natsu càng cảm nhận bàn tay của Lucy rất lạnh, như là nước đá vậy. Khi thần chết lao tới, anh không suy nghĩ nhiều ôm chặt Lucy lại… Bỗng dưng lại nghe thấy…
– AAA, cái đồ biến thái, cậu làm gì vậy hả?
Tất nhiên chủ nhân của giọng nói đó không ai khác ngoài Lucy. Nhưng tại sao cô lại la lên như kiểu anh là tội đồ không bằng, anh đang muốn bảo vệ cô đó.
Natsu từ từ hé mắt ra, liền thấy được ánh mắt tràn đầy tức giận của cô gái đó.
– Hay thật, trong lúc tôi đi mua nước cậu lại ngủ ở đây, tôi chưa cho phép sao dám ngủ hả?-Lucy giọng chua chát nói.
– Ủa… Nãy giờ là tôi đang ngủ hả?-Natsu bày tỏ khuôn mặt ngây thơ.
– Mới từ trên trời rớt xuống hay sao? – Lucy nhăn mặt lấy tay ám chỉ vào đầu.
( Ý bảo anh khùng á mà )
– Mà cậu mau bỏ tay ra. – Lucy hét ầm ĩ, dùng sức đánh lên tay Natsu.
Anh nhìn lại, đúng là thấy mình giống hệt kẻ đang làm trò đồ bại, lập tức thu tay về.
Thực ra lúc nãy anh vì mệt quá nên thiếp đi, Lucy quay lại thấy anh đang say ngủ nên định đánh thức anh dậy.
Đầu tiên cô cho chai nước lạnh ngắt bỏ vào tay anh, cứ tưởng rằng anh sẽ bật dậy ngay. {Vậy nên lúc anh nắm tay chị *trong mơ* mới thấy lạnh nè}
Không hài lòng về việc anh tiếp tục ngủ, cô lại định lấy lọn tóc quét lên mặt anh cho anh nhột chơi.
Không ngờ anh lại giở thói *dê xồm* quay người qua ôm lấy cái đùi trắng ngần của cô.
Natsu nãy giờ mới sực tỉnh, lấy tay lau mồ hôi còn đọng trên trán. Quả là ác mộng khủng khiếp nhất anh từng trải qua. Nếu Lucy không kêu anh dậy chắc anh thăng thiên trong đó luôn rồi.
Mà nay giờ mới để ý nha, hình như trường bị cúp điện rồi thì phải. Chắc là do hệ thống điện cáp có vấn đề đây mà.
– Tôi thấy khi ngủ mặt cậu biểu cảm dữ lắm, gặp ác mộng hả?-Lucy nhìn Natsu dò xét.

– Đã biết vậy mà còn hành hạ tôi nữa, cô là con người ác nhất trên thế giới.-Natsu không vui vẻ gì lập tức trả đòn.
( Nói sao chứ em vẫn thấy chị còn tốt chán so với phiến quân IS )
– Biết vậy thì tốt, mau lên, cổng sắp đóng rồi đấy.-Lucy hối thúc.
Thấy cô có vẻ nhanh nhẹn vậy, anh ngẩn người.
– Tôi biết là cô sợ ma nhưng từ từ đã.
– Sợ ma cái đầu cậu ấy, cậu sợ mà nói tôi hả. – Lucy không kiêng dè kí tặng Natsu một phát.
– Ủa, tôi nhớ hồi lúc cô sợ mà. – Natsu vừa xoa xoa đầu vừa hỏi.
– Hồi nào, tôi chỉ nhớ là mình không muốn nhìn cảnh giết chóc thôi chứ có nói là sợ ma đâu, rõ khùng.
– A vậy hả, nếu thế thì tôi không lo có một ngày cô sẽ lấy mạng tôi rồi. – Natsu cười.
– Điều đó là đương nhiên rồi, tôi thì không thích giết nhưng chỉ thích tra tấn thôi-Lucy cười.
Nụ cười đó khiến cho Natsu không khỏi sởn gai ốc, nghe còn kinh dị hơn cả giấc mơ của anh.
Nhưng có một điều anh chắc chắn rằng trường mà anh đang học không chưa những điều kinh khủng như vậy
Cả hai đi trên hành lang hướng thẳng đến công trường, do trời tối mà lại không có đèn nên cả hai không dám đi nhanh.
Một giọng nói bỗng truyền tới sau lưng họ.
– Các cháu làm gì ở đây vào giờ này thế?
Cả hai cùng quay lại nhìn, thấy một người đàn ông trạc tuổi trung niên đang đi tới, ông ấy còn mặc đồng phục của bảo vệ nữa.
– A vâng, tụi cháu định về ngay đây. – Natsu quay lại nhìn bác bảo vệ mỉm cười.
Lucy không ngần ngại đi tới nắm lấy tay của Natsu, mắt cô nhìn chăm chăm không lộ chút biểu cảm nào khi đối diện với bác.
Natsu cảm thấy ngượng ngùng khi Lucy làm vậy, trông họ cứ như tình nhân đi với nhau vậy.
– Vậy hả, tụi cháu đi về cẩn thận. – Bác bảo vệ ấy nói tạm biệt một câu rồi quay lưng bước đi.
– Dạ, chào bác. – Natsu cũng chào lại.
Sau đó, Lucy nhanh chóng kéo Natsu chạy. Khi ra khỏi cổng, cô mới dừng lại, lúc này đèn trong trường cũng sáng trở lại.
Trong đầu Natsu đinh ninh nghĩ rằng ông ấy đã đi sửa chữa hệ thống điện.
Cả hai đứng thở dốc một hồi lại có một chú bảo vệ đi tới.
– Mấy cô mấy cậu ra trễ thế, làm tôi chờ nãy giờ.
Sau đó chú ấy đi tới khóa cổng trường lại. Thấy vậy Natsu vội lên tiếng.
– Khoan đã chú ơi, còn có bác bảo vệ ở trong nữa, sao không chờ ông ấy ra ạ.
– Hả, cậu nói gì kì vậy, trong trường này có mình tôi làm bảo vệ mà, kiếm đâu ra người thứ hai.-Chú bảo vệ không hiểu hỏi lại Natsu.
Một luồng khí lạnh bao trùm cột sống, Natsu quay đầu nhìn ngôi trường ấy, khẽ nuốt nước bọt. Anh thề là từ đây về sau không dám ở lại ban đêm trong trường nữa.
Lucy nhìn Natsu lắc đầu, anh quả thật rất ngây thơ…

Cứ mỗi đêm có học sinh về trễ so với giờ đóng cổng, có một bác bảo vệ đi đi lại lại trong trường, trên tay không có chút ánh sáng, nhưng ông ấy vẫn gặp những học sinh ấy để chào hỏi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.