Đọc truyện [NaLu] Dù Là Ác Quỷ, Hãy Để Anh Yêu Em Như Một Thiên Thần – Chương 11: Nổi giận
—
Tiếng vang lớn xé toạc mây trời
Cùng với những hỗn độn dâng lên
Trong lòng có nỗi bất an vô hình
Em đến đây… đến lại nơi này
Mang theo vết khắc nhuộm đỏ tươi.
—
Natsu đi đến phòng khách nhưng vẫn chưa kịp trông thấy bộ dạng nhếch nhác của mình lúc này.
Lisanna ngẩn người nhìn Natsu.
– Sao áo cậu ướt vậy.
Natsu anh vừa kịp thời hồi phục tinh thần, ánh mắt nhìn Lisanna.
– Tớ chỉ rửa mặt, không may làm ướt áo thôi mà.
Lisanna sắc bén nhìn anh, sao lại ướt cả một vạt áo phía trước thế kia, trông chẳng giống rửa mặt tẹo nào.
Thấy Lisanna nhìn mình ngờ vực, Natsu liền chữa cháy.
– Thời tiết tháng này nóng quá, tớ chỉ muốn làm mát chút thôi, cậu đừng để ý.
Lisanna nghe vậy thì nhoẻn miệng cười.
– Chứ tuần trước ai mặc áo khoác trong lớp mà trời lại đang lên tới gâgn 40 độ, mọi người bảo cởi nhất quyết không vậy.
– Hả, đứa nào khùng vậy… – Natsu ngu ngơ đáp.
Nói đến đây, cả hai đều bật cười thành tiếng. Haizz cũng tại anh lúc đó không chuẩn bị kĩ càng để áo bị lem màu tùm lum trong rất khó coi.
Từ đó anh mới rút ra bài học quý giá cho mình, cũng như kinh nghiệm xương máu không bao giờ nhờ cô làm bất cứ việc gì nữa.
Ngoài thông minh ra Lucy chẳng được tích sự gì nữa, đắng lòng anh quá.
– Thôi Natsu cậu mau vào trong thay áo đi, tớ là khách mà trông thấy bộ dạng này của cậu cũng phải bỏ chạy. – Lisanna trừng Natsu nói.
– Thôi được rồi. – Natsu gãi tai đi vào trong phòng của mình.
—
Ở đâu đó có người đang mơ về nụ cười của anh, ở đâu đó có người cảm thấy sự có mặt của anh là đáng giá, vì vậy khi anh đang cô đơn, buồn rầu và ủ rũ cũng luôn nhớ rằng có ai đó, ở đâu đó đang nghĩ về anh.
Nếu một ngày anh thấy trên môi em không còn nụ cười, thì anh sẽ là người trao nó lại cho em
Khen ngợi anh, và anh có thể sẽ không tin em.
Chỉ trích anh, và anh có thể sẽ không thích em.
Tảng lờ anh, và anh có thể sẽ không tha thứ cho em.
Khuyến khích anh, và anh có thể sẽ không quên em.
Yêu mến anh, và anh có thể sẽ bị buộc phải yêu mến em.
—
Ai đó nghe thấy tiếng cười đùa trong phòng khách không nhịn được bèn lén lút mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Lucy trên người chỉ đơn thuần đang quấn vẻn vẹn một chiếc khăn, cô từng bước chậm rãi đi tới gần phòng khách. Ngoái đầu nhìn thử đang có chuyện gì xảy ra.
Hóa ra là thấy Natsu đang nói chuyện với một cô gái nào đó. Hẳn đó là cô gái mà ban nãy Natsu có nhắc đến.
Lucy nhìn trộm hai người, trong lòng cũng thầm đánh giá Lisanna.
Dáng người thon gọn, mảnh mai của Lisanna càng được tôn lên bởi chiếc váy caro cổ tròn ngắn đến đầu gối đính một chiếc nơ xinh xắn ở bên eo mà cô đang mặc. Khuôn mặt cô sáng lạng, kết hợp với dáng người cân đối tạo nên một vẻ đẹp hài hòa.
“Trông cô cũng rất dễ thương đấy chứ”. Lucy nghĩ thầm.
Lucy khẽ nhăn mặt nhìn hai người, cô nhìn Natsu chăm chú, cô chưa bao giờ thấy anh cười tươi như thế đối với ai.
“Cậu thích cô gái này sao Natsu?” Lucy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, người tựa vào tường mệt mỏi.
“Tại sao vậy Natsu, tôi cứ nghĩ rằng…” Lucy trông thật ảo não.
“Tôi xin lỗi, Natsu”. Lucy ngẩn đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt như cô đông tụ lại không thể di dời.
Vậy trong lòng cô hiện đang có thứ cảm xúc gì khiến cô có suy nghĩ như vậy?
—
Những con người vô tâm đã làm cho em tổn thương sâu sắc.
Những câu nói đầu môi chỉ lướt qua cũng đủ làm cho trái tim nứt vỡ.
Những ánh mắt vô tình nhìn thẳng chẳng thèm ngoảnh lại.
Những trái tim hòa làm một chỉ còn lại mình em bơ vơ
Định mệnh cho em là thế, anh có đối với em như vậy?
Anh nói em không tim, không máu, không nước mắt.
Chỉ một cảm xúc..không tức giận…không buồn bã… không ghen tị với người con gái ấy.
Chỉ thầm nghĩ không dám tuôn ra… sự áy náy.
—
Lucy vẫn nhìn Lisanna và Natsu trò chuyện, ánh mắt quét qua li nước ép trái cây đang ở trên bàn.
Trong đầu cô hiện giờ đang có một suy nghĩ gì đó, nhưng chắc chắn là một điều chẳng mấy tốt lành.
Chợt li nước trái cây ấy đung đưa, nước trong chiếc ly thủy tinh ấy chóng chánh như muốn tuôn ra ngoài.
Natsu và Lisanna mải mê nói chuyện với nhau nên không để ý đến điều đó. Mãi cho đến khi ly nước ấy đổ ập lên người Lisanna.
– Cậu không sao chứ? – Natsu lo lắng hỏi thăm.
– À không sao đâu – Lisanna cười trừ.
– Cho tớ mượn nhà vệ sinh một lát.
Nói rồi Lisanna đứng dậy, để Natsu chưa kịp phản ứng gì đã đi đến gần cửa, đúng như dự định của Lucy.
Natsu đương nhiên phải hành động gấp, không thì mọi chuyện hỏng bét.
– Lisanna, tớ có khăn giấy này. – Natsu vội chạy tới cản đường cô lại.
– Nhưng tớ cần phải… – Lisanna hơi nghi ngờ về hành động của Natsu, từ hồi nãy tới giờ trông anh không được tự nhiên lắm.
– Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ Natsu keo kiệt đến nỗi không muốn tớ dùng nhà vệ sinh để khỏi tốn tiền nước à. – Lisanna hơi bực mình nói.
– Tất nhiên là không, nhưng mà bây giờ cái nhà vệ sinh đang rò rỉ ống nước, cậu không dùng được đâu. – Natsu vội biện lí do.
– Thế lúc nãy là ai mới vừa rửa mặt xong đấy.-Lisanna vặn hỏi.
– À, thì chính cái lúc tớ rửa mặt cái vòi cũng bị rò rỉ luôn đấy, nên áo tớ mới bị ướt. – Natsu tiếp tục tìm cách chối cãi.
– Không phải là cậu muốn làm “mát” người sao? – Lisanna không thể tin được.
– … – Natsu im như tờ, không nói được câu nào.
Lisanna càng thấy có điều gì mờ ám mà Natsu đang che dấu cô, rốt cuộc có chuyện gì sao anh lại không cho cô biết.
Quả không hổ danh là Lisanna, có thể ứng biến với Natsu bất kì lúc nào, anh tài cách mấy cũng không chợ nổi trò này với cô.
Lisanna thấy vậy càng muốn xem thử. Cô không cho Natsu cản trở mình thêm, cô lập tức bước tới căn phòng này.
Còn Natsu, lúc nãy nói với Lisanna cố ý lớn giọng một chút để Lucy chú ý và hiểu được tình huống khẩn cấp lúc này mà tìm cách ra khỏi đó nhanh. Nhưng anh không biết được rằng là cô cố ý làm như vậy hại anh.
Khi Lisanna nắm tay cầm cửa, Natsu cầu trời khẩn phật không ngừng. Lúc cánh cửa mở toang, thật đúng là không có gì ở trong đó, Lisanna còn đang thắc mắc thì Natsu thở phào nhẹ nhõm, coi như anh qua được kiếp nạn này.
Lisanna vẫn cảm thấy có cái gì đó rất lạ mặc dù cô không thể chứng minh. Cô cũng không hỏi gì thêm.
Lisanna sau khi tẩy bớt một phần nào nước ép trên váy, cô đi ra định sớm quay trở về nhà. Tất nhiên là Natsu rất mừng rỡ.
Anh ngồi trên ghế sofa đợi cô trở ra, đang bình thường lại đột nhiên cảm nhận được một vòng tay vòng vào cổ mình, Natsu cảm thấy lạnh sóng lưng chầm chậm quay đầu lại, bất giác anh thấy được một lần nữa gương mặt đẹp hoàn hảo của Lucy ở khoảng cách chỉ có vài centimet.
Đúng lúc ấy Lisanna lại đi tới phòng khách, bất ngờ cô thấy đưựoc một người con gái đang ôm lấy cổ Natsu trông họ rất thân thiết.
Lisanna đờ người, bất ngờ lại giáp với ánh mắt hoảng loạn của Natsu.
Có chuyện gì vầy nè, tại sao Lucy lại ở đây, tại sao lại cố ý làm như vậy. Cô muốn hại chết anh hả?
Lisanna toàn thân như bị đông cứng, không nói được lời nào về cảnh tượng trước mặt. Rốt cuộc Natsu cũng cô gái này là sao. Natsu đâu phải như vậy?
Natsu đứng bật dậy vội vàng đẩy Lucy ra, liền đến chỗ Lisanna nói thành khẩn.
-Lisanna không phải như cậu nghĩ đâu, tớ…
Chưa kịp nói xong Lisanna đã đi ngang qua người cậu, miệng thốt lên.
-Tớ không muốn nghe, Natsu thì ra gần đây cậu đang giấu tớ chuyện này, tớ có phải người bạn duy nhất của cậu không? – Nhấn mạnh những từ cuối, Lisannna quay người bước đi.
Mãi cho đến khi cô ra khỏi cửa, Natsu mới thều thào lên tiếng.
-Đương nhiên cậu là người bạn duy nhất của tớ… người mà tớ quý nhất.
—
Đừng đi trước anh; anh có thể sẽ không theo. Đừng đi sau anh; anh có thể sẽ không dẫn lối. Hãy đi bên cạnh anh.
Đau đớn biết bao khi em ra đi – và chỉ để lại sau lưng sự im lặng
—
Natsu như không còn sức lực tay xoa xoa mi tâm. Lucy nhìn thấy cảnh này mà đôi chân mày không khỏi chùng xuống.
“Xin lỗi, Natsu” Trong tâm can Lucy giờ đây chỉ có duy nhất mỗi dòng cảm xúc ấy.
Cô đi đến bên Natsu, đặt tay lên vai cậu. Natsu chợt nắm lấy tay Lucy, quay lại nhìn cô.
-Nói đi, tại sao cô làm như vậy?
-Tôi… tôi cảm thấy lạnh khi ở trong nhà tắm quá lâu, đến khi cô ấy sắp vào trong tôi liền trốn ra tôi không nghĩ cô ấy lại quay lại nhanh như vậy, tôi chỉ muốn làm ấm người một chút.- Lucy do dự nói.
-Cô nói dối. – Natsu nheo mắt nhìn cô.
– Cái ly đó đang bình thường sao lại đổ như vậy được, chắc chắn là cô có giở trò. – Natsu tức giận đứng dậy nhìn thẳng vào mắt cô nói.
-Cô thực sự là đang muốn gì đây, có cần phải dùng đến thủ đoạn đó không?
-Trước giờ tôi vốn dĩ là vậy, cậu không vừa lòng sao, biết trước thế này thì phải sớm làm quen đi chứ. -Lucy trừng mắt nhìn anh, giờ đây cô không còn giấu diếm điều gì nữa.
Làm sao Natsu biết được, kể từ ngày hôm đó, cô đã trở nên xấu xa như thế này, không cách nào quay đầu lại, muốn yên ổn cũng không xong.
-Cô….- Natsu tức giận, thật sự chưa bao giờ anh tức giận như lúc này.
– Mau đi ra nhà tôi. – Natsu quát lên.
Lucy nhìn anh bằng ánh mắt mỉa mai.
-Cậu định đuổi tôi đi ư, cậu đừng mong có thể nhắc lại những từ đó một lần nữa, bằng không tôi sẽ cho cậu hối hận.
Lucy không thèm để ý tới Natsu vẫn hiên ngang đi qua cánh cửa chính. Đi khoảng ba bước chân, cô dừng lại, hỏi anh.
– Tại sao cậu không đuổi theo cô ấy.
– Vì tôi tin rằng nhất định cô ấy chỉ nhất thời không kiềm chế được, cô ấy sẽ quay lại. – Natsu kiên định nói.
– Vậy tại sao vẫn muốn tức giận với tôi. – Lucy quay lại nhìn Natsu.
– Vì cô mà lần đầu tiên cô ấy giận tôi, đương nhiên tôi phải tức giận. – Natsu đáp lại.
– Tại sao cô lại muốn hại tôi. – Natsu lặp lại câu hỏi ban nãy.
-Không phải vì tôi muốn hại cậu, chỉ vì tôi muốn cậu không được phép quên mất sự có mặt của tôi mà thôi. – Lucy ánh mắt không còn gay gắt nói lên.
Natsu mơ hồ hiểu ra mọi chuyện.
– Cậu có hiểu cảm giác bị mọi người xa lánh, không được công nhận trong mắt họ không, những hạnh phúc giả tạo luôn xoay trong cuộc đời, cậu có hiểu không, bây giờ chỉ có một mình cậu biết tôi, tôi không muốn cậu như ban nãy. – Lucy đột nhiên hét ầm lên.
– Xuất thân từ trẻ mồ côi cô nghĩ tôi vui lắm à. Cái cảm giác cô đơn ấy tôi cũng hiểu rất rõ, chẳng hay chút nào cả, cô nghĩ chỉ có mình cô là như thế thôi sao. Từ lúc cha mẹ mất lúc tôi còn rất nhỏ đã trở thành một nỗi ám ảnh, không ai ngoài Lisanna công nhận tôi cả, tôi cũng là một người rất bất hạnh không phải chỉ mình cô đâu. – Natsu giọng nói bất lực vang lên.
– Nhưng ít ra cậu cũng có vài năm hạnh phúc còn tôi thì chưa bao giờ, cậu có một người ở bên còn tôi thực chất chẳng có ai.
Natsu rơi vào trạng thái im lặng…. chưa bao giờ ư?
Một người chưa từng hưởng thụ niềm hạnh phúc thật sự bao giờ lại đang đứng trước mặt anh.
Cô làm vậy là vì cái gì… là vì cô chỉ muốn có được sự chú ý.
Mà cũng phải… mang thân phận là một yêu quái mấy ai coi trọng.
Mà giờ đây một con người bất hạnh như anh cũng cảm thấy tội nghiệp cho một yêu quái ư, thật khó có thể tin được.
—
Trong một bộ phim bao giờ cũng có vai chính và vai phản diện đối lâp nhau. Vai chính luôn luôn nhận một cái cục tốt đẹp còn vai phản diện độc ác, xấu xa phải nhận
lấy cái kết như chính việc mà họ đã gây ra.
—
-Nếu cô muốn vậy tôi có thể làm cho cô, Lucy, tôi có thể trở thành bạn của cô, sao cô lại không nói mà luôn giấu diếm điều đó qua vỏ bọc lạnh lùng của mình. – Natsu mệt mỏi nhìn cô.
– Cậu… làm bạn với tôi… nghe cứ như là chuyện hài vậy. – Lucy nói
– Tôi trông buồn cười đến thế sao?
– Tôi không hề nói như vậy?
– Tôi chỉ muốn cậu ở bên tôi những lúc tôi cần và không được quên đi sự có mặt của tôi, tôi không hề muốn cậu làm bạn, nếu như vậy, cậu sẽ bị thương đấy. – Dừng một chút Lucy lại tiếp tục.
– Natsu, cậu sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác đang là vai chính của một vở kịch nhưng đột nhiên lại bị chèn ép phải trở thành vai phản diện đâu, vai phản diện đó sẽ trở nên ác độc hơn bao giờ hết.-Lucy ánh mắt dấy lên bao nhiêu thồng khổ, cùng quẫn.
Natsu nhìn cô, ánh mắt đã giảm đi phần nào sự tức giận, trả lời Lucy.
– Vai phản diện là độc ác, xấu xa, bởi vậy người ta căm ghét vai phản diện, cô nói mình là vai phản diện, nhưng là một vai phản diện độc nhất từ trước tới giờ.
– Tại sao lại là độc nhất? – Lucy không hiểu nhìn anh.
– Vì mọi vai phản diện đều đáng ghét, đáng hận, đáng khinh… còn cô, tôi chỉ thấy được duy nhất sự… đáng thương.