Đọc truyện [NaLu] Bạn Trai Bước Ra Từ Một Trang Giấy – Chương 5: Nụ cười của Regina
Cầm bảng điểm học kì I của mình trên tay mà Lucy thở dài . Hai môn vật lý và hoá đúng là chẳng bao giờ thương cô mà . Cả một bảng điểm toàn 90 điểm trở lên tự nhiên xuất hiện ra một con 67 điểm và một con 52 điểm . Không thể tin nổi . Công sức 3 ngày mất ngủ học lý hoá coi như đổ sông đổ bể rồi .
– Chuyện gì vậy , Lucy ? – Natsu chìa mặt ra trước mặt Lucy .
– Không có gì cả . – Lucy lấy lại cái giọng lạnh lùng của mình ngay lập tức . Cô không thích mình yếu đuối trước người khác .
– Thật không vậy ? – Natsu ngờ vực . Rõ ràng khi nãy anh vừa nhìn thấy Lucy đang rưng rưng , tưởng như sắp khóc đến nơi .
– Ừ . Chỉ là điểm của tôi dạo này hơi kém . – Lucy trả lời .
– Vậy à … Không sao đâu . – Natsu cười . – Chỉ cần tiếp tục cố gắng thôi .
– Tôi đã rất cố gắng rồi . – Lucy nói .
– Vậy để anh dạy em nhé ? – Natsu nói .
– Cảm ơn nhưng không cần . Tôi sẽ tự học . – Lucy đáp .
Rồi cô bỏ đi ra chỗ của Levy , mặc kệ Natsu đứng đó . Trong mắt anh ẩn chứa một nỗi buồn xa xăm .
Lucy muốn học lắm , cô không thể để cái điểm số này tiếp tục được . Cô cần phải cố gắng để vào được ngôi trường đại học mà cô mơ ước . Lucy cũng định đề nghị Natsusdạy cho mình , vì cô luôn biết anh học rất giỏi . Bụng dạ thì gật đầu đứ đừ rồi , chỉ trách lý trí Lucy quá ngang bướng thôi .
Cô lén nhìn Natsu . Anh đang cười với Gray – cái tên ăn mặc mát mẻ nhất lớp : mặc áo sơ mi nhưng luôn luôn bỏ 3 hàng cúc đầu . Natsu cũng có thể có những cảm nhận giống như những con người đang sống sao ? Cô thật không biết đến điều này cho đến ngày hôm đó , khi Lucy đóng giả Ann tóc đỏ đi theo dõi Natsu .
Lucy thở dài . Cô tự hỏi vì sao mình cứ tỏ ra lảng tránh Natsu , trong khi thâm tâm cô lại muốn mở lòng với anh . Vì cô là tsundere sao ? Không không , điều đó cũng chỉ là một phần nhỏ trong rất nhiều lí do .
Có lẽ điều cô sợ nhất là anh sẽ biến mất sau khi làm cô yêu anh . Tóm lại thì Natsu cũng chỉ là một bản vẽ thôi mà .
Lucy đứng cùng với đám bạn mà cứ lén nhìn về phía Natsu , rất âm thầm kín đáo sao cho lũ lớp cô không phát hiện . Càng nhìn , Lucy càng bị cuốn hút bởi con người anh . Và như mọi lần khác khi đã gần như chìm vào những suy nghĩ mộng mơ về anh , cô sẽ tự động bắt mình trở lại hiện thực . Lucy không muốn nghĩ về Natsu quá nhiều .
*********
Lucy bước vội vã trên đường về nhà . Tối nay theo dự đoán sẽ xuất hiện mưa sao băng , và cô đang rất muốn ngắm nó . Đây cũng là một ý tưởng không tồi để vẽ tranh phong cảnh hơi hướng fantasy .
– Auchh… – Lucy bước hụt một bậc cầu thang , và cô lăn từ chỗ cô ngã xuống chân cầu thang .
Đau khắp người . Cảm giác như bị tê liệt .
Lucy nhăn nhó vừa rên vừa cố ngồi dậy . Đây là một kì tích mới trong đời cô . Chết rồi , ngã như thế này thì tối nay đi vẽ kiểu gì chứ ? Lucy lo lắng như vậy , rồi cô bắt đầu đứng lên . Phải là nhích lên từng chút một mới đúng .
– Sẽ cần rất nhiều bông băng đây . – Lucy nhìn tay chân mình và độc thoại .
– Lucy , em có sao không ? – Giọng Natsu từ xa truyền lại .
Lucy nhíu mày . Tại sao Natsu lại ở đây ?
Phải rồi , cô đã ghi trong bản vẽ rằng “Luôn luôn ở bên cạnh cô mỗi khi cô cần” . Thế tức là cô cần Natsu vào lúc này sao ?
Lucy chép miệng , cô còn không thể hiểu nổi bản thân mình .
– Tôi ổn . – Lucy lạnh giọng . Lại thế nữa rồi , dù không muốn nhưng Lucy cứ tự động trả lời một cách rát thái độ như thế .
– Để anh xem nào… – Natsu ngồi thụp xuống xem xét chân của Lucy . – Bị xước ngoài da nhiều quá , cẩn thận không thì để lại sẹo đấy .
– Tôi biết rồi . – Lucy đứng lùi ra . Nhưng mỗi lần cô di chuyển , những vùng cơ thể va chạm với đất mẹ lại nhức lên .
– Em nghĩ anh là ai chứ . – Natsu tháo áo khoác đồng phục của mình ra , buộc ngang eo Lucy . Sau đó anh đi ra phía trước Lucy và cúi người xuống . – Lên đi .
– À… – Lucy ấp úng . Cũng may là Natsu quay lưng lại với cô nên không thể thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô lúc này .
– Không sao đâu , bây giờ không còn ai nhìn thấy ta hết . – Natsu trả lời bằng giọng trầm trầm . Lucy tự hỏi , vì sao mỗi lần giúp cô , anh đều phải để ý đến xung quanh xem có người hay không ? Hay tại anh để ý thấy rừng người trước cửa lớp 11-A là hội fan của cô rồi ?
Lucy im lặng leo lên . Mặt đỏ như không thể đỏ hơn được nữa .
Và Natsu khẽ cười . Anh vui .
– Này . – Lucy nói nhỏ .
– Em định bảo gì ? – Natsu nhẹ nhàng đáp lời cô .
– Tôi không quan tâm xem có người nhìn thấy ta hay không . Thật đấy . – Lucy lí nhí . Cô không thích nói mấy lời yếu đuối kiểu này . “Tôi chỉ quan tâm nếu đó là anh”
Mà cô vừa nghĩ gì vậy chứ , đúng là ngốc mà .
– Ừ . – Natsu trả lời ngắn gọn . Anh không biết nên nói gì nữa . Lời nói ấy của Lucy đã khiến anh bấn loạn rồi .
– Mà này . – Lucy tiếp tục .
– Anh nghe ? – Natsu nói .
– Có thể .. vào hôm nào đó … anh dạy tôi lý và hoá …. được không ? – Lucy ngập ngừng . – Không phải là tôi thích anh hay gì đâu nhé .
– Anh biết mà . – Natsu cười thành tiếng . – Và đương nhiên là anh sẽ dạy em , chủ nhật hàng tuần ở thư viện Magnolia .
– Ừ . – Lucy gật đầu . Cô muốn tìm cãi lỗ nào để chui xuống . Nhờ vả khó chịu thật .
– Và tối nay em có muốn đi ngắm mưa sao băng cùng anh không ? – Natsu đề nghị . Anh nói nhưng không biết cô có đồng ý không . Và đầu anh nảy ra hai tình huống . Thứ nhất , Lucy sẽ hét ầm lên rằng sẽ không bao giờ đi cùng anh . Thứ hai , Lucy sẽ tỏ ra tiểu thư đài các sang chảnh để từ chối .
– Vậy cũng được . Tôi cũng đang muốn vẽ về mưa sao băng . – Lucy đáp .
Tim Natsu đập rộn ràng . Lucy đồng ý rồi . Thật quá sức tưởng tượng .
– Vậy anh sẽ đón em . 20h .
*********
Lucy thở ngắn than dài le từng bước xuống cầu thang . Chúa ơi , đau nhức kinh khủng . Đúng là không nên mải mê việc khác để mà mất tập trung lúc đi cầu thang , nhất là cái cầu thang đá nơi cô vừa bị ngã lúc chiều .
Vừa mở cửa ra , Lucy đã thấy Natsu đứng đợi mình từ bao giờ .
– Để anh cầm cho . – Natsu đeo túi hoạ cụ của Lucy , rồi lại ngồi xuống . – Lên nào .
Lucy lại trèo lên . Nói thật chứ cô chẳng muốn thế chút nào . Ngại lắm .
Natsu cõng Lucy trên con đường vắng vẻ lên đồi . Không gian im lặng đến ngột ngạt , đến từng tiếng thở , từng nhịp tim đập cũng có thể cảm nhận rõ ràng . Lucy muốn xua tan cái không khí này , tiếc là cô chưa nghĩ ra được gì để nói cả .
– Chết rồi , anh quên mất không nhắc em . Đêm nay sẽ có gió lạnh , em không mặc áo ấm sẽ bị cảm đấy . – Natsu giật mình .
– Không sao , tôi khoẻ mà . – Lucy đáp .
– Không được . Vậy tí nữa khi lên đồi , hãy lấy áo của anh mà mặc . Đừng lo cho anh . – Natsu nói một tràng .
“Chết tiệt thật” . Lucy nghĩ . Anh đâu cần phải quan tâm cô đến thế ? Cô đã làm được gì khiến anh vui chưa ?
– Này Natsu . – Cô khẽ gọi .
– Ừ ? – Natsu đáp .
– Quay lại đây . – Lucy nói .
Anh ngoái lại . Và mở to mắt ngạc nhiên .
Lucy mỉm cười . Nụ cười đầu tiên anh thấy kể từ khi anh xuất hiện . Nó là lần đầu tiên trong năm học cấp 3 của cô .
– Cảm ơn , vì đã luôn quan tâm đến tôi . – Lucy vẫn cười và nói .
– Người ta có thể làm mọi thứ cho người mình yêu mà . – Natsu quay mặt đi để che giấu khuôn mặt ửng hồng của mình . Lucy dễ thương quá !
=> Mình gửi lời xin lỗi đến bạn CuteMarshmallow vì đã spoil mà chưa kịp suy nghĩ . Trong truyện này , mình sẽ lược bỏ đi chi tiết thứ 2 mà mình đã đề cập với bạn , vì fic này nó có liên quan một phần đến oneshot 2 trong tuyển tập oneshot của mình . Chân thành xin lỗi bạn !