Đọc truyện [NaLu] Bạn Trai Bước Ra Từ Một Trang Giấy – Chương 45: Hẹn hò lại
– Có phải em là Lucy Heartfillia ? – Anh hỏi , giọng thật hồi hộp . Và anh cũng cảm thấy trái tim mình đang đập thật nhanh .
Dường như mọi thứ xung quanh như biến mất để lại cho anh và cô gái ấy không gian riêng , thời gian dường như cũng trôi chậm hơn hẳn .
– A … A… Anh là … ai ? – Giọng Lucy lạc đi ,lắp bắp mãi cô mới nặn ra được một câu hỏi . Lucy cần xác nhận chuyện này . Tại sao người đó biết tên cô ? Và tại sao mà người đó giống Natsu đến thế ?
– À … Anh là Natsu Dragneel . – Người đó nói , giọng dứt khoát . Ánh mắt anh ấy nhìn cô như thể muốn cô trả lời rằng cô chính là người con gái anh đang kiếm tìm .
Lần này thì Lucy sốc thực sự . Miệng cô cứ lẩm bẩm “Không thể nào , không thể nào …” . Chính xác đấy , từ khuôn mặt , dáng người , giọng nói và cả ánh mắt ấy . Chúng đều là của Natsu . Nhưng không thể nào đâu , phải không ? Natsu – bản vẽ của cô biến mất một năm trước , nay đã xuất hiện trở lại … dưới tư cách là một con người ? Làm gì có chuyện vô lí như thế , phải không ?
– Anh là Natsu . Và người anh yêu là Lucy Heartfillia . – Người con trai nhắc lại . – Vậy em có phải Lucy Heartfillia không ?
Lucy gật nhẹ đầu , nhưng nét mặt kinh ngạc của cô vẫn còn đó , có vẻ Lucy vẫn chưa định thần lại được . Chỉ chờ có thế , Natsu ôm chầm lấy cô giữa con phố đông đúc . Hành động bất ngờ đó khiến Lucy đỏ mặt .
– Thật tốt quá . Thật tốt quá . – Natsu thì thào bên tai Lucy . – Không phải là một giấc mơ .
Lucy không nói gì , chỉ ứa nước mắt ôm lại anh . Cách anh ôm cô mỗi khi vui mừng , cô vẫn nhớ . Anh vòng hai tay ra sau , ôm cô vào lòng mình thật chặt .
Lucy khẽ mỉm cười . Cuối cùng thì cũng có thể được gặp lại anh .
– Là thật mà .
– – – – – – –
Lucy ngồi ở quán cà phê Inna , bàn bên cửa sổ lớn có thể nhìn ra ngoài phố – như cái lần cô và Natsu đến đây . Từ ngày cô gặp lại anh – con người bằng xương bằng thịt ở trên phố đến nay đã là 2 tuần rồi . Và cô cũng đã nghe anh giải thích về chuyện bản vẽ nữa . Nghĩ lại về cái ngày hôm đó mà tim Lucy vẫn cứ run lên . Thật sự rất hạnh phúc ! Lucy khá ngạc nhiên khi biết có chuyện thần kì đến vậy xảy ra với cô , nhưng rồi cô cho đó là một may mắn của đời mình . Không phải sao , Natsu luôn là người cô yêu thương nhất mà ?
Đấy là suy nghĩ của Lucy , còn Natsu thì cho rằng đó là số phận , là định mệnh . Về khoản này thì anh giống hệt như ngày trước , anh vẫn luôn tin vào những thứ linh tinh . Mà … Lucy nhếch môi lên cười nhạt . Cô tự nhủ mình rằng không được so sánh nữa , để cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên . Natsu vẫn là Natsu mà . Chẳng là ai khác , anh vẫn cứ là anh thôi .
Cửa quán mở ra , người con trai bước vào , trên mái tóc màu hồng anh đào vẫn còn lấm tấm vài hạt tuyết nhỏ . Nhìn thấy cô đang ngồi nhìn mình và nở nụ cười thật tươi , anh nhanh chân bước về phía bàn cô , và ngồi xuống .
– Anh xin lỗi vì đã đến muộn . – Natsu thở dài .
– Không sao đâu . – Lucy nhẹ nhàng lắc đầu . – Em cố tình đến sớm đấy chứ .
– Ừ nhỉ ? – Natsu nhìn vào điện thoại mình . – Em đâu cần đến sớm như vậy ?
– Trước giờ anh đã luôn chờ em rồi , nên hãy để em được chờ anh , dù chỉ một lần thôi . – Lucy cười nhẹ .
Natsu hơi ngạc nhiên nhìn cô , rồi anh cốc nhẹ lên đầu cô .
– Con gái có đặc quyền được đến muộn trong buổi hẹn hò , nên em không cần chờ anh đâu . – Natsu mỉm cười . Rồi anh làm vẻ khó hiểu khi Lucy cứ nhìn anh và cười tủm tỉm . – Em sao vậy ?
– Chỉ là … em nhớ nụ cười của anh . – Lucy khẽ đáp .
– Anh cũng nhớ . – Natsu lại mỉm cười và đáp lại cô . – Nhớ mọi thứ về em .
Lucy thoáng đỏ mặt . Đúng là Natsu có khác , chỉ thích nói mấy câu sến súa để lấy lòng bạn gái .
– Gọi đồ uống nào … – Natsu nói rồi quay sang anh nhân viên đang đứng bên cạnh . – Một nâu đá và … em vẫn uống cà phê sữa phải không ?
Lucy gật đầu . Môi cô lại vẽ nên nụ cười mãn nguyện . Anh ấy luôn nhớ .
Khi ở bên ngoài đổ cơn mưa nhỏ , cũng là lúc Lucy bắt đầu kể về những việc mình đã làm suốt một năm qua . Cô đã vào đại học mỹ thuật , chỉ biết vẽ , vẽ và vẽ . Cô mạnh dạn hơn , không còn thụ động như trước . Cô hoà đồng , cười nhiều hơn , và luôn biết đề phòng hội con trai trong trường . Và Natsu bồi thêm rằng cô còn xinh hơn nữa , khiến hai má Lucy đỏ hẳn lên .
Natsu lắng nghe câu chuyện của cô , thầm thở phào vì cô đã sống rất tốt , và đã không quên anh . Khi cô kết thúc , đến lượt anh kể về mình . Tuổi thật của Natsu cũng đã 22 rồi , năm kia khi đang đi bộ trên vỉa hè thì một chiếc xe mất lái lao đến anh . Natsu bị chấn thương não , hôn mê suốt cả năm trời . Khi tỉnh lại , anh phải tập hồi sức , khám sức khoẻ và đi học lại . Trong thời gian đó , những mảnh kí ức có từ giấc mơ quay về ngày một nhiều , nên anh quyết định đi tìm những địa điểm có trong giấc mơ , va anh gặp cô như thế .
– Thật tốt vì em vẫn có thể ở bên anh . – Lucy thích thú nhìn tay phải mình nằm gọn trong tay Natsu . Cô nói với giọng xúc động . – Thật là tốt .
– Anh biết chứ . Thật tốt vì ta vẫn còn được ở bên nhau . – Natsu nói , anh mỉm cười nhẹ nhàng .
Anh nhìn thấy một vệt cà phê bị lem vẫn còn ở trên mép Lucy , liền đưa tay ra gạt nó đi , và thản nhiên liếm nó . Lucy – dù đã biết Natsu luôn như vậy , cô vãn không thể ngăn mình đỏ mặt được .
– Anh cũng chẳng khác so với những tính cách em tạo ra là mấy . – Cô phồng má .
– Nhưng em thích những tính cách đó , đúng không ? – Natsu cười lớn , rồi anh lại nhìn ngắm cô gái mình yêu đang ngồi ở phía đối diện .