[NaLu] Bạn Trai Bước Ra Từ Một Trang Giấy

Chương 42: Từ biệt


Đọc truyện [NaLu] Bạn Trai Bước Ra Từ Một Trang Giấy – Chương 42: Từ biệt

– Lucy ? – Natsu gọi tên Lucy , và cô quay đầu lại . Mắt cô mở to trước những gì cô đang thấy .
Lucy trân trối nhìn cơ thể Natsu mờ dần đi như ảo ảnh sắp tan biến . Cô vẫn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra ngay trước mắt cô . Phải rồi nhỉ , Natsu , xét đến cùng anh vẫn chỉ là một bản vẽ , không thể ở bên cô mãi mãi được . Cả năm qua , cô đã quá hạnh phúc mà quên mất rằng rồi sẽ có một ngày cô sẽ phải nói lời từ biệt anh .
Nước mắt Lucy cứ thế tuôn ra từ đôi mắt màu nâu nhạt . Cô khóc oà lên như một đứa trẻ , vì cô đã nhận ra mình sắp phải rời xa anh . Mãi mãi .
Natsu không dám để Lucy đứng đó khóc , anh tiến lại ôm Lucy vào lòng dù biết cơ thể anh đang phai nhoà dần .
– Lucy , Lucy , Lucy … – Natsu ôm chặt Lucy , gọi tên cô rất nhiều lần . – Lucy , Lucy , Lucy … Anh gọi tên của em mãi , muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười của em mỗi khi anh gọi , muốn được ôm em thật nhiều , mà muốn được hôn em nhiều hơn nữa .
– Này ? Anh đang nói gì vậy ? Anh đùa tôi thôi đúng không ? – Lucy bàng hoàng , cô nắm chặt vai áo anh , lắc lấy lắc để . – Anh sẽ không biến mất đâu , phải không ? Anh luôn ở bên tôi mà , đúng không ?
– Anh xin lỗi , Lucy ạ . Anh xin lỗi . – Natsu lại ôm ghì lấy Lucy , anh đang cố kìm nén để không khóc . Không bao giờ được tỏ ra yếu đuối trước Lucy cả ! – Anh xin lỗi vì đã không ở bên em Lucy ạ , anh xin lỗi .

Cho đến lúc này , Lucy mới nhận ra những lời anh nói là thật . Không phải một ác mộng hay một trò đùa ngớ ngẩn gì nữa , là sự thực : anh sắp biến mất , không ở bên cô nữa .
– Này ! Tôi cấm ! Anh không được đi đâu cả ! Tôi là bạn gái anh cơ mà , anh còn nói anh sẽ luôn ở bên tôi nữa chứ ! – Lucy kiễng chân ôm chặt cổ Natsu , và tất nhiên do anh quá cao nên chân cô bây giờ cũng không chạm đất . Cô vừa nói vừa khóc , những giọt nước mắt ấm nóng rơi đầy lên vai anh . – Ở lại đi mà , tôi xin anh đấy !
Natsu nắm chặt tay mình , anh siết chặt vòng ôm của mình hơn nữa . Chúa ạ , nếu biết từ sớm anh sẽ phải rời xa Lucy vào ngày hôm nay , có lẽ anh đã không yêu cô thật nhiều đến như vậy . Bây giờ , khi nhìn thấy Lucy khóc vì mình , anh cảm thấy mình thật có lỗi .
– Anh được tạo ra bởi một sức mạnh kì lạ , để đến được với em . Nhưng có lẽ thời gian dành cho anh đã hết , anh phải trở về nguồn sức mạnh đó . Vì vậy anh không thể tiếp tục ở bên em được . – Natsu hôn lên mái tóc óng vàng như nắng của Lucy , sống mũi anh cay cay , và khoé mắt anh đọng lại một giọt nước nhỏ trong veo .
– Đồ đáng ghét ! – Lucy khóc to hơn , cô có lẽ không chịu được nữa . – Tại sao anh cứ đến và đi đường đột như thế chứ ?
Tự nhiên chân Lucy hạ xuống đất . Cô nhận ra phần chân của anh đã biến mất hẳn và đang lan rộng đến những bộ phận khác .
– Không ! Không ! – Lucy lại nhào tới . – Tôi muốn anh ở lại , tôi cần anh ở lại mà .
– Nghe này Lucy , anh rất vui vì đã được trải qua một quãng thời gian tuyệt vời cùng em . Anh biết khi anh biến mất , em sẽ khóc rất nhiều , nhưng anh không thể ở lại để lau những giọt nước mắt đó cho em . Anh xin lỗi … – Natsu nâng mặt Lucy lên , và đặt lên môi cô một nụ hôn sâu , nhưng nó chứa đầy nỗi buồn và sự tiếc nuối , trong đó , cô thấy cả vị mằn mặn .
– Đến cuối cùng , anh vẫn bỏ tôi ở lại . – Lucy vẫn khóc , nhưng đã dịu hơn , bình tĩnh hơn lúc vừa rồi .
– Một lần cuối , Lucy . – Anh tựa trán anh vào trán cô , nhắm hờ mắt lại . – Xin lỗi em … và cảm ơn em , vì tất cả mọi thứ . Anh YÊU em , Lucy .
– Em cũng yêu anh mà . – Lucy khóc đến lạc giọng , với tay ôm lấy gương mặt của người cô yêu thương nhất . – Tại sao anh lại bỏ em ở lại chứ ?
Natsu thoáng ngạc nhiên , rồi anh mỉm cười thật hiền . Đó là câu nói Natsu luôn muốn nghe , dù cho Lucy nói quá muộn . Và rồi , Natsu biến mất hoàn toàn , để lại người con gái anh yêu thương đứng khóc một mình trên sân thượng .
Người mà Lucy yêu đã tan biến như thế .

Lucy trở về nhà , vào trong phòng , cô tìm kiếm tờ giấy mà cô đã vẽ Natsu . HÌnh ảnh của anh đã trở lại trên trang giấy , cùng những chi tiết về tính cách . Lucy gạch chân dòng chữ “Luôn ở bên tôi mỗi khi tôi cần” , cô gạch đi gạch lại dưới chân dòng chữ , và nước mắt bắt đầu rơi .
– Trở lại đi , trở lại đi mà ! Hãy ở lại với tôi . – Lucy oà lên nức nở . – Cớ gì anh lại bỏ mặc tôi chứ ?
Ở bên ngoài phòng , bố mẹ Lucy đứng đó , lo lắng khi nghe tiếng khóc lớn của cô . Họ không biết vì sao cô khóc , nhưng họ biết chắc nỗi đau này phải lớn lao lắm , thì cô con gái dũng cảm của họ mới phải rơi lệ như thế này .
Sau vài ngày tự nhốt mình trong phòng chỉ để khóc lóc , Lucy đã xốc lại tinh thần . Cô cố tỏ ra bình thường hết mức có thể để mọi người không lo lắng cho mình . Bố mẹ cô cứ hỏi vì sao cô buồn rầu đến vậy , Lucy kể về Natsu , nói lí do rằng anh phải đi xa không thể ở bên cạnh cô nữa . Nhưng cái cô nhận được là ánh mắt kì lạ của bố mẹ , và câu hỏi “Natsu là ai ?” . Lucy ngớ người ra , bố mẹ cô đã hoàn toàn quên về anh ấy ! Lucy lại lấy điện thoại ra , tra hỏi bạn bè , nhưng không ai biết về Natsu cả . Lucy cười cay đắng , cô quên mất anh chỉ là một sản phẩm của cô , nếu anh biến mất thì chắc chắn kí ức về anh của mọi người sẽ biến mất . Lucy lại mất thêm một ngày suy sụp trong nhà . Và rồi hôm sau , cô rời nhà , lang thang đến những nơi có kỉ niệm của mình và Natsu . Cô muốn tìm lại hình bóng của anh . Thật ngu ngốc , nhỉ ? Anh đâu còn ở bên cô nữa . Lucy biết , nhưng cô vẫn cứ hành động theo bản năng của mình .
Khi đang ngồi thơ thẩn trong một góc thư viện vắng vẻ , cô lại nhớ về anh . Về nụ cười của anh , về sự quan tâm của anh dành cho cô , và những giây phút tình cảm của hai người .
Thật buồn vì bây giờ không còn được như thế nữa . Mắt Lucy lại nhoè đi .
– A , tìm được cậu rồi ? – Một giọng nữ lạ vang lên từ phía đối diện Lucy khiến cô vội lau giọt nước mắt chực trào .
Lucy ngẩng đầu lên . Là một cô gái mà cô không quen .

– Mình là Yukino , thủ thư ở đây . Hôm trước mình có nhặt được một cái máy quay cầm tay . À … mình đã xem nó , nên mình mới biết cậu là bạn gái của chủ cái máy … Mình xin lỗi vì đã lén xem . – Cô ấy cúi gập đầu xuống để xin lỗi Lucy , đồng thời đưa ra cái máy quay .
Lucy nhìn vào nó , và nhận ra cái máy quay ngay lập tức . Chiếc máy quay ấy chính là thứ mà Natsu hay lôi ra mỗi khi đi chơi cùng nhau . Cô tưởng anh chỉ quay linh tinh , nên không để ý lắm , nào ngờ bây giờ nó lại trở nên quý giá như vậy .
– Cảm ơn cậu . – Lucy nói nhanh rồi giằng lại chiếc máy quay . Cô vội vã mở nó ra , để nhìn lại gương mặt của anh lần nữa . Nhưng hầu hết anh toàn quay cô , và kèm những lời bình luận về cô . Chỉ đến đoạn cuối , Natsu mới tự quay mình . Những gì anh nói chỉ là “Anh tự cảm nhận được thời gian của mình không còn nhiều , nên hãy để anh được yêu em nhiều hơn nhé ?” .
Và Lucy lại khóc lặng lẽ khi nhìn thấy anh trong những thước phim đó . Cô nhớ Natsu rất nhiều , nhớ lắm , thật sự là như vậy .
Nếu biết trước rằng anh sẽ biến mất vào một ngày không xa , thì có lẽ Lucy đã trân trọng anh hơn bây giờ .
Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra , có lẽ cô đã nói lời yêu với anh nhiều hơn nữa …
=> Chap cuối sẽ xuất hiện khi chap này có 60 votes và hơn nữa :V Thú thật là chap sau chỉ có kể vè cuộc sống của Lucy sau khi Natsu đi thôi =)))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.