Đọc truyện Nại Hà – Chương 19
Nhưng cũng không phải Sở Hà một tay đè lên tường hoặc là đập “rầm” vào tường một cái, mà là gáy cô vừa va vào tường vang lên “bộp” một cái.
An Nại không biết vì cơn đau choáng váng đầu nên cô quên mất phải phản kháng, hay bởi vì…… từ trước đây thật lâu, cô đã từng chờ mong điều này.
Môi Sở Hà ép chặt lên môi cô, hai tay anh ôm má cô, nụ hôn mang theo mười phần xâm lược và cảm xúc chiếm giữ nóng bỏng, lại mang theo hương vị ngọt ngào chưa từng thấy. Đầu lưỡi cô như hòa tan trong vị chocolate thơm nồng, răng nanh cô chạm nhẹ viên ô mai, chất lỏng chua chua ngọt ngọt quét ngang qua đầu lưỡi cô.
Kinh nghiệm hôn môi của An Nại đều do Sở Hà dẫn dắt, cô mở to mắt người dán chặt lên tường, Sở Hà giữ đầu cô hơi ngẩng lên để đón nhận nụ hôn của anh……
Nụ hôn như chỉ trong vài giây, hoặc đã trôi qua thật lâu thật lâu, cho đến khi…
“Bộp, bốp, bốp……” Tiếng vỗ tay bôm bốp đột nhiên vang lên trong phòng khách im lặng nãy giờ, phá vỡ khung cảnh lãng mạn. An Nại theo phản ứng ngay lập tức đẩy Sở Hà ra, vừa quay đầu sang cô liền nhìn thấy Đoàn Đoàn vui vẻ ngồi trong ghế ăn vỗ tay bi bô nói:“Good~!“
Đoàn Đoàn nói câu Good đầu tiên rồi vỗ tay một cái, nói tiếng Good thứ hai rồi lại vỗ tay một lần nữa, sau đó thì bật hai ngón cái mũm mĩm quơ quơ, động tác rất nhịp nhàng. Đây là động tác duy nhất cậu học được sau bài học Tiếng Anh ở nhà trẻ, bởi vì mỗi bạn nhỏ sau khi đứng dậy trả lời câu hỏi thì các cô giáo đều làm như vậy với bọn họ.
Sở Hà hít sâu một hơi, thu hồi cánh tay đang đặt trên tường mà ngoắc ngoắc ngón tay gọi con trai anh:“Lại đây, Sở Đoàn Đoàn!”
“Dạ” Đoàn Đoàn vui sướng cong mông leo ra khỏi ghế ăn, lạch bạch chạy tới ôm đùi An Nại, ra sức chen chân vào giữa cô và Sở Hà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cô chờ mong:“Mẹ, con cũng muốn! Hôn một cái!” Tiểu Bánh Trôi nói ba mẹ cậu ấy cũng thường hay bobo, ba mẹ cậu rốt cục cũng về bên nhau rồi! Tốt quả! Cậu cũng chẳng thèm đi hâm mộ Tiểu Bánh Trôi nữa!
An Nại: “……” Sáng nay không phải vừa hôn rồi sao?
Sở Hà một tay thoải mái ôm Đoàn Đoàn lên, nhẹ nhàng bâng quơ quát con trai:“Mẹ con đang xấu hổ, được, để ba thay mẹ hôn con một cái.”
An Nại vốn không muốn hôn Đoàn Đoàn trước mặt Sở Hà. Không biết vì sao cô vẫn luôn cảm thấy nếu cô tỏ ra thân mật với Đoàn Đoàn thì cô đang thỏa hiệp và đầu hàng trước mặt anh vậy, giống như cô đang thừa nhận trước đây cô đã sai, chính anh mới là người làm đúng. Không ai biết, chút kiên trì sót lại đó là niềm tự trọng cuối cùng của cô.
Cô vốn luôn nghĩ như vậy, nhưng vừa nghe Sở Hà nói khiến cô có cảm giác như bị kích động, cho nên cô nghiêng người sang định thơm lên má Đoàn Đoàn một cái.
An Nại cam đoan Sở Hà là người có phản ứng nhanh nhất cô từng gặp từ trước đến giờ, nhanh đến mức hiện tại cô còn hoài nghi đêm qua là anh cố tình nhìn cô bị ngã dập mông mà không thèm giúp đỡ.
Ngay như lúc này, khi cô định nghiêng người qua hôn Đoàn Đoàn đang trong vòng tay anh, thì trong tíc tắc cái tay ôm Đoàn Đoàn kia lùi lại phía sau. Hình như An Nại vừa chạm nhẹ vào môi Sở Hà……
Đoàn Đoàn bị lơ đẹp mở to hai mắt kinh ngạc nhìn ba mẹ.
An Nại cảm giác được có gì đó không hợp lý nên định rụt người lại. Ai ngờ Sở Hà đã nhanh tay hơn anh giữ lấy gáy cô, cúi người làm đậm thêm nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn nước, cuối cùng anh còn nở nụ cười ranh ma, dùng ngón tay cái miết nhẹ lên môi của cô một cái rồi đặt lại lên môi mình vươn đầu lưỡi liếm nhẹ, giọng nói trầm thấp:“Rất ngọt.”
“Xèo” gương mặt An Nại như bị thiêu cháy. Cô đẩy Sở Hà ra thật nhanh rồi chạy vào thư phòng gần cô nhất, uống cạn vài ly nước lạnh vẫn cảm thấy người thật nóng.
Trên thực tế, hôn người khác và bị người khác cưỡng hôn là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau, trong tíc tắc đó khi môi An Nại chạm lên môi Sở Hà, cô liền có cảm giác huyết mạch toàn thân đang sôi trào chạy thẳng lên đầu não.
Vài năm trước, lần đầu tiên cô nhận ra mình thích Sở Hà là một buổi chiều sau khi nhận được kết quả thi thử đại học lớp mười hai, cô cầm bài thi hóa học chi chít bút đỏ gạch lỗi sai về nhà mà điên cuồng rà xoát.
Kỳ thi đại học càng lúc càng gần, thành tích môn hóa học của cô vẫn không khá lên nổi. Lần đó lại là lần điểm hóa thấp kỷ lục trong mấy đợt thi thử, cô chủ nhiệm lớp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với cô – “Học sinh lớp chọn nhưng điểm hóa lại tệ như thế này, em là người đầu tiên tôi dạy, điểm hóa thấp thảm hại nhưng vẫn lọt top mười cả khối, em cũng là học sinh đầu tiên tôi biết. Phải chăm chỉ học hóa nhé, cũng có phải thiểu năng thiếu tay thiếu chân gì đâu mà không học được môn này!”
An Nại vẫn luôn biết, thật ra cô không phải người trời sinh thông minh, kết quả học tập của cô ở cao trung Tây đại tốt hơn là vì trường Tây đại có thời gian nghỉ ngơi sinh hoạt rất nghiêm khắc và chặt chẽ khiên cô không thích cũng phải cố gắng mà thích nghi.
Ngược lại hoàn toàn với cao trung Tây Trung chín giờ sáng lên lớp bốn giờ rưỡi chiều tan học, thời gian nghỉ ngơi và sinh hoạt của cao trung Tây đại hoàn toàn xứng danh với cái tên nhà giam thứ hai của thành phố C — buổi sáng năm giờ dậy tự học, bảy giờ rưỡi đến tám giờ ăn sáng, tám giờ đến mười hai giờ học chính khóa buổi sáng, từ mười hai giờ đến mười hai rưỡi ăn cơm trưa, mười hai rưỡi đến sáu giờ học thêm buổi chiều, sáu rưỡi đến bảy giờ ăn cơm tối, sau đó tự học muộn đến tận mười rưỡi.
Với thời gian sinh hoạt như vậy, mỗi ngày An Nại phải học khuya hơn so với người khác, thức dậy cũng sớm hơn so với người khác. Thành tích vật lý và sinh học của cô không tệ, nhưng cũng chỉ có thể dựa vào vật lý và sinh vật mà liều mạng bù điểm cho hóa học. An Nại cũng đã rất cố gắng làm bài học thuộc công thức hóa, nhưng không phải cô học thêm mấy tiếng hóa học là có thể bù đắp lỗ hổng kiến thức đã tồn tại từ trước. An Nại cắn bút nhìn đề bài càng đọc càng không hiểu gì, chỉ biết úp mặt xuống bàn mà vò nát đề thi.
Sở Hà đi qua phòng học vừa đúng lúc thấy cô nằm úp mặt xuống bàn quay qua quay lại. Anh đang học năm bốn mà điểm tích lũy hiện tại cũng khá cao cho nên kỳ này cũng thoải mái hơn so với các kỳ trước, cảm thấy bản thân đang rất rảnh, anh liền chủ động đề nghị gia sư cho cô môn hóa học.
An Nại vừa vui mừng lại kinh ngạc, nghiêm túc ngồi ngoan trên ghế như học sinh tiểu học, Sở Hà duỗi chân dài kéo một chiếc ghế tới, ngồi ở bên cạnh cầm bài thi của cô xem qua.
An Nại nghĩ đến đến những vết bút đỏ gạch chéo trong bài thi mà cảm thấy xấu hổ.
Quả nhiên, Sở Hà không làm cô thất vọng, anh lật xem từng trang rồi ném sang bên cạnh, nhìn cô nói:“Không ngờ em lại ngốc như vậy!”
Anh nói rất đúng, An Nại không dám phản đối.
Kỳ thật An Nại cảm thấy Sở Hà giảng hóa cho cô cũng không có tác dụng gì — bởi vì Sở Hà vốn trời sinh thông minh, hơn nữa chuyên ngành của anh là khoa Hóa nổi danh của học viện Tây đại đứng thứ nhất cả nước, nên có rất nhiều chỗ cô không hiểu anh đều lại nói rất ngắn gọn, vì thế cô lại càng nghe không hiểu gì. Sở Hà nói xong một lần liền bảo cô nhắc lại, nhưng một chữ An Nại cũng không nói được.
Nhưng cuối cùng thành tích hóa học của cô cũng tiến bộ một chút, An Nại kết luận là mỗi lần cô nghe không hiểu Sở Hà đang nói gì, Sở Hà sẽ vì cô ngốc mà tức giận cầm bút máy gõ vài cái vào đầu cô, sau đó gõ đến khi cô hiểu ra vấn đề mới thôi.
Cô rất nhớ khoảng thời gian đó, khi Sở Hà giảng bài thì cô rất hay mất tập trung, cho nên cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ dám nhìn vào đôi môi anh. Giọng nói của anh rất êm tai, trầm thấp mà quyến rũ, bờ môi của anh rất mỏng lại đẹp, thỉnh thoảng An Nại thường lặng lẽ phác họa lại hình bóng bờ môi đó trên mặt bàn.
Dáng vẻ khi Sở Hà chau mày, Sở Hà quay bút, Sở Hà cười, Sở Hà uống nước yết hầu hơi rung lên…… Những hình ảnh trước đây bỗng chốc xuất hiện mang theo thứ ánh sáng dịu dàng, tuyệt đẹp giống như những món cổ vật.
Trước khi thích Sở Hà, An Nại luôn cho rằng người được yêu sẽ hạnh phúc hơn người yêu, nhưng từ khi thích Sở Hà cả thế giới của cô cũng không còn như trước nữa. Khi đó cô thường xuyên vụng trộm lén nhìn Sở Hà, sau đó tưởng tượng, nếu cô hôn lén anh một cái thì sao nhỉ?
Nhưng cuối cùng cô cũng không dám làm.
Có đôi khi An Nại nghĩ thầm, trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy, nếu cô có thể nhận được tình yêu và sự quan tâm của mẹ, dù chỉ một chút đi nữa, cô cũng không bất lực đến mức chỉ có thể coi Sở Hà là cả thế giới của mình. Cô rất sợ nếu mất đi Sở Hà, cô cũng sẽ mất đi sự ám áp duy nhất trong cuộc đời, cho nên dù rất thương anh nhưng cô cũng không dám nói.
Tình cảm này cứ bị vùi lấp chôn sâu trong đáy lòng, khi cô cứ nghĩ có thể Sở Hà cũng thích mình, chiếc chồi non hạnh phúc mới nhú mọc được một lá lại lặng lẽ bị bóp chết.
An Nại tâm niệm với một câu nói trong kịch bản vở kịch truyền thanh đầu tiên của mình, lúc ấy cô đã phải thu âm lại rất nhiều lần, đến mức cô đã học thuộc nó – “Khi còn bé bạn đã từng thích một con búp bê dễ thương nhưng không mua nổi, thời niên thiếu thì ước ao được diện một bộ váy đầm xinh xắn trong tủ kính ngoài tiệm, khi biết yêu lại trải qua mối tình đầu với một người không thích bạn, hàng ngày luôn mong chờ lại trằn trọc mất ngủ. Nhưng khi bạn cuối cùng cũng mua được con búp bê dễ thương đó, mặc trên người chiếc váy đầm xinh đẹp đó, sống hạnh phúc với người bạn từng yêu đơn phương đó, bạn mới nhận ra…… như vậy là đủ rồi.”
Xa nhau bốn năm nay, khi môi An Nại chạm nhẹ lên môi Sở Hà, cô mới nhận ra kỳ thật cô cũng không cảm thấy vui vẻ.
Dù có hôn nhau thì đã sao, anh không thích cô, chỉ với điều này cũng đủ để phá vỡ mọi ảo tưởng.
Trước đây cô đã từng tự mình đa tình một lần, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai.
Nhiệt độ trên mặt hạ bớt, trong lòng An Nại cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Cô xoa xoa mái tóc, mở máy tính của Sở Hà, màn hình vừa bật lên background là ảnh của hai người. Đó là tấm ảnh hôm cô đi theo Sở Hà trong ngày tốt nghiệp cấp ba của anh, là cảnh Sở Hà cõng cô xuống núi vừa đúng lúc có người chụp lại khoảnh khắc này. Trong nắng sớm ấm áp bóng lưng của hai người thực hòa hợp, chàng trai Sở Hà 18 tuổi vừa cao lại gầy, cái bóng kéo dài như được phủ bởi một tầng ánh nắng ấm áp. Khi ấy cô còn chưa trưởng thành, trên người quấn áo khoác leo núi của Sở Hà nằm nhoài mình trên lưng anh trông thật nhỏ con.
Ngón tay An Nại dừng lại một chút, cô lên mạng tìm vài tấm ảnh thay màn hình desktop, cuối cùng đổi thành ảnh bìa của một bài hát cô và Sở Hà rất thích – “Cớ sao lại nhớ nhung”. [1]
[1] Cớ sao lại nhớ nhung: các bạn nghe tại đây nhé: 何必怀念 – Hà tất hoài niệm ~
Thay xong background An Nại nhàn rỗi không có gì làm. Hồ Ly Ăn Gà nói tối hôm qua mọi người đều có việc nên không tổ chức online thu đoạn tám chữ. Hôm nay cũng không có lịch diễn, cho nên cô nàng quyết định cứ từ từ, để An Nại mặt than nguyên chất 24k tìm vài tài liệu học tập bổ sung kiến thức thực hành.
An Nại đương nhiên sẽ không đi xem mấy thứ bậy bạ đó, cô ngán ngẩm di chuột một lúc, cuối cùng click vào Forum học viện Tây đại. Đã gần tới ngày tốt nghiệp nhưng trên trang chủ cũng không có tin gì mới, vừa nhớ sắp tới là đêm dạ hội tốt nghiệp của học viện, An Nại giật giật ngón tay quyết định mở một topic mới. Mới đặt xong tiêu đề còn chưa viết xong bài ở lầu chính chuông điện thoại liền reo lên –“Nại Nại Nại Nại, gọi Nại Nại, mau nhận điện thoại, mau nhận điện thoại……”
“Nại Nại, chỗ cũ, tới nhanh tới nhanh!” Lâm Mộ cứ luôn nóng vội như vậy. An Nại đành click chuột nhấn Enter, tí nữa về sửa lại bài ở lầu chính cũng được, làm vậy cũng khiến bài của cô được lên trang đầu lần nữa.
Khi An Nại thay xong quần áo, rón rén bước ra khỏi thư phòng mới nhận ra Sở Hà và Đoàn Đoàn không còn ở phòng khách, đã quen có người ở cùng nhà mấy ngày qua, giờ đây một mình cô đối mặt đối mặt với căn phòng im ắng lại có chút không quen.
***
Đoàn mập đang dỗi đấy nhé, khi cậu sắp được mẹ hôn một cái, vừa nhắm mắt lại đã bị ba đẩy ra ngoài. Đoàn Đoàn đấm bình bịch vào ngực Sở Hà muốn nhảy xuống, vừa đấm vừa léo nhéo:“Ba ba đáng ghét!”
Sở Hà rất đắc ý, thằng nhãi này dám cắt ngang giây phút hạnh phúc của anh, còn muốn được cô hôn sao! Anh thoải mái giữ tay con trai, hôn bé một cái qua loa:“Được rồi, con là con trai mà, không được làm nũng.”
Đang làm nũng Đoàn Đoàn không vui xua xua tay:“Vậy bây giờ con muốn làm con gái.”
“Ha ha” Sở Hà cười vang một tiếng, một tay nhéo má Đoàn Đoàn:“Con nghĩ cũng hay quá ha.”
Đoàn Đoàn bị anh nhéo má nhưng vẫn cố nặn từng chữ:“Ba ba… đáng ghét!”
Sở Hà một tay dẫn Đoàn Đoàn, một tay cầm theo một túi đồ ăn vặt to. Tiểu Đoàn Tử đi phía sau anh chậm rì rì lê từng bước ngắn, ngoan cố như một con lạc đà vượt qua sa mạc đầy bão cát.
Tiểu lạc đà cắn một miếng kem, cố chấp nói:“Ba ba đáng ghét.”
Sở Hà rất muốn cho nhãi con này một trận, anh vốn đang hôn An Nại rất hạnh phúc, cảm giác lâng lâng từ nãy đến giờ vẫn chưa hết mà Đoàn Đoàn cứ nheo nhéo làm phiền bên cạnh, bực muốn chết.
Sở Hà biết phải cho cô chút thời gian để chấp nhận, cho nên anh kéo Tiểu Đoàn Tử đang liều mạng chạy theo cô ra ngoài. Anh quyết định phá lệ dẫn con trai đi mua kem cùng một đống đồ ăn vặt.
Đoàn Đoàn hâm mộ nhìn các bạn trẻ cùng ba mẹ chơi trò chơi trong công viên cách đó không xa, vừa lặp lại một lần “Ba ba đáng ghét”.
“Được rồi,” Sở Hà nhẹ nhàng phát vào mông cậu một cái, vì không giữ được thăng bằng, nên người Đoàn Đoàn hơi nghiêng ngả, một bên dây yếm liền tuột xuống. Sở Hà vươn tay kéo dây yếm lên cho con trai rồi bắt đầu trêu chọc cu cậu,“Ba ba đáng ghét, còn con chỉ biết nhại theo thôi.”
“……” Đoàn Đoàn không để ý suýt chút nữa liền ngã, cậu giơ kem liếm một cái bám riết không tha:“Ba ba đáng ghét”.
“Sở Đoàn Đoàn,” Sở Hà nhấc tay bế cậu lên, để Đoàn Đoàn ngồi trên vai anh,“Nhại lại đến ba lần, con đang hát điệp khúc đấy à?.”
Sở Hà đưa Đoàn Đoàn đi chơi trò xe đụng trong công viên, đôi chân dài của anh căn bản không thể duỗi trong cái xe bé tí được nhưng chút chuyện nhỏ đó cũng không làm khó anh giúp Đoàn Đoàn đánh đâu thắng đó không ai vượt được. Sau khi được anh giúp cậu đánh bại đám trẻ thì nhãi con mới hài lòng.
Sở Hà đưa Đoàn Đoàn người đầy mồ hôi về nhà. Khi đó An Nại không còn ở thư phòng nữa, anh để Đoàn Đoàn ngồi một mình ở phòng khách xem ti vi, còn anh thì ngồi máy tính kiểm tra hòm thư công việc. Phát hiện máy tính chưa tắt, Sở Hà di di chuột vài cái màn hình liền sáng lên, vừa nhìn thấy trang web xuất hiện trên màn hình thiếu chút nữa anh đã phá nát cái máy tính.
Trên màn hình là topic mới An Nại vừa viết trong forum học viện Tây đại, Sở Hà đen mặt nhìn một chút, liên tục có tin nhắn báo về ở góc phía trên bên phải.
Lại thêm dòng chữ tựa đề màu đen in đậm sáng rực …
[ Bên cậu đã bốn năm, khó có thể buông tay ].