Nại Hà - Thiên Lại Chỉ Diên

Chương 1: Phu quân


Đọc truyện Nại Hà – Thiên Lại Chỉ Diên – Chương 1: Phu quân

Ta tên Đông Phương Mị, hơn nửa đời làm thiên kim nhà Thừa tướng, gần nửa đời sau đứng đầu bảng chốn thanh lâu, cộng lại vừa hơn hai mươi cái xuân xanh, cả đời rốt cuộc trong một đêm nguyệt hắc phong cao đi thuyền đâm phải một “hòn đá tảng”.

Sau khi ta chết luôn luôn nghĩ, tốt xấu gì ta cũng là “Kinh thành đệ nhất Mị,” lại chết trên giữa sông nước hoang vu trở thành cô hồn dã quỷ, đúng là mất hết thể diện.

Trước đó vài ngày, ta cùng tiểu công tử của Hữu Đô Ngự Sử đại nhân gặp gỡ, từ đó củi khô gặp mồi lửa, càng không cách nào vãn hồi. Mẫu thân trái tim thủy tinh của hắn nghe nói nhi tử nhìn trúng ta, một tháng lau cổ ba lần.

Rốt cục hắn bí quá hóa liều, mang núi vàng núi bạc cùng ta bỏ trốn, tái diễn truyền kỳ Đỗ Thập nương. Chúng ta gặp nhau cạnh bờ sông, nhanh chóng ngồi trên thuyền gỗ mà phong nguyệt tình nồng, công tử Ngự sử  nhìn ta với ánh mắt thâm tình, nâng mặt ta lên định hôn gặm, đúng lúc này ta lại không hiểu tình hình mà trung tiện một cái.

Lần này cha mẹ hắn không đồng ý, cũng không thoát khỏi can hệ với tội nghiệt của ta.

Nếu cùng công tử Ngự sử bái thiên địa bên trong thuyền, hắn chính là phu quân đời thứ ba của ta. Về phần hai người trước, theo cách nói của dân chúng thì là bị ta khắc chết.

Tệ nhất là, công tử Ngự sử hôn hít ta nửa ngày, mới nhận ra mình đang hôn cái xác, chấn kinh quá độ mà xuống suối vàng luôn. Vì thế, ta gả cho bao chồng liền chết bấy nhiêu chồng, không chỉ mệnh khắc phu phát huy cực hạn, cuối cùng cả cái mạng nhỏ bản thân cũng phải đền theo, thuận lý thành chương, từ kinh thành đệ nhất mị biến thành hoang thành đệ nhất quỷ.

Về phần ta chết như thế nào, đây là một chuyện rất tài tình. Vẫn nói kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, ta ở thanh lâu hát hí khúc, hẳn phải vô tình vô nghĩa. Vậy nên dù không có thủ tiết, cũng không có người đem ta vào lồng heo dìm xuống. Nhưng người đang làm quỷ đang nhìn, khi đang cùng công tử Ngự sử tình chàng ý thiếp, qua khe hở trên mui thuyền ta nhìn thấy một bóng đen, quá nửa đêm nên nhìn không rõ, chỉ thấy nó lướt nhẹ trên mặt nước. Vừa mở to mắt muốn nhìn cho kĩ, cái bóng kia liền bay thẳng tới mui thuyền. Khe hở nhỏ bé bỗng bị xé toạc, lộ ra một đôi mắt đẹp.

Cặp mắt kia như chứa tinh quang của bầu trời đêm, hình dạng vô cùng đẹp mắt, màu còn xanh biếc thăm thẳm. Nhìn một đôi mắt như vậy cùng làn da trắng âm u, người bình thường đã thấy hốt hoảng, ta lại cảm thấy quen quen.


Còn chưa kịp nghĩ nhiều, một khuôn mặt người chết lách vào theo khe hở.

Ta và cái mặt người chết kia nhìn nhau thật lâu, không khỏi cảm khái: cô nãi nãi quả đúng là cái chỗ đặt quan tài, chồng trước chết được hai năm ta mới bắt đầu mùa xuân thứ ba, hắn lại sắp đến tìm ta lấy mạng.

Lúc đó, công tử Ngự sử đang ôm lấy thắt lưng ta, mắt đầy nhu tình nâng cằm ta: “Mị Nương, sao nàng không nhìn ta?”

Miệng của hắn xích lại gần, bóng đen tiến qua mui thuyền đứng cạnh người ta. Công tử Ngự sử cái gì cũng không thấy, ta lại bị ôm ấp, có cảm giác như bị quỷ đè: “Chàng có nhìn thấy gì không?”

“Ta cái gì cũng nhìn không thấy, trong mắt ta chỉ có Mị Nương nàng.”

Ta tin hắn không nhìn thấy gì. Bởi vì bóng đen kia đã cúi đầu, thổi nhẹ một hơi trên mũi ta…

Lúc khôi phục lại ký ức, ta đã rời khỏi mui thuyền, trôi nổi trên mặt sông.

Không biết là trôi bao lâu, mặt sông trước mắt ta nhìn không giống lúc trước. Trên mặt nước không chỉ có ánh sáng trắng mờ mờ, còn có hơn trăm bóng người trong suốt như ẩn như hiện. Bọn họ đi theo ánh đèn lồng vàng nhạt trên mặt nước, có lúc đi xuyên qua cả con thuyền trên mặt sông. Mỗi lần xuyên qua một con thuyền, sẽ có người trên thuyền cảm thán sao gió to trời lạnh thế, rồi lại bám chặt mui thuyền, cố chèo thật nhanh.


Chỉ có thuyền gỗ của ta cùng công tử Ngự sử lẳng lặng lướt trên mặt sông, hiện lên ánh nến yếu ớt, hệt như xác chết trôi dập dềnh trên dòng nước.

Chuyện kỳ quái ấy làm ta hoài nghi không biết bản thân có phải đang ở trong mộng. Nhưng vừa quay đầu lại, đã thấy một bạch y công tử ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh.

Ta cùng hắn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, rốt cuộc nghẹn ra một câu: “Ngươi là người hay là quỷ?”

Hắn rất không hợp hình tượng trừng mắt nhìn ta: “Nàng nói xem?”

So với lần cuối ta gặp hắn thì bộ dạng sinh long hoạt hổ hơn nhiều lắm, xem ra cũng không phải quỷ. Nhưng là tự tay ta đem hắn nhập liệm hạ táng, xem ra cũng không phải người.

Bất luận thế nào, hai năm xa cách ta cũng có chút tưởng niệm hắn. Ta thâm tình nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Phu quân, hai năm rồi, chàng chưa từng xuất hiện trong mộng của ta. Bây giờ chàng rốt cuộc cũng tới.”

Ai ngờ phu quân không nể mặt, hồi xưa hắn bệnh nặng tiều tụy tái nhợt, xem ra bộ dáng lúc trước không còn sót lại chút gì: “Lúc trước nàng nói nếu ta chết, nàng lập tức mặc áo tang đi theo ta xuống âm tào địa phủ, bây giờ thì cái gì vừa xảy ra?”

Ta thu lại nước mắt, suy nghĩ một hồi, lại lệ nóng chảy dài lần hai: “Khi đó không phải phu quân đã nói ta ngàn vạn lần không nên làm chuyện ngu ngốc sao?”


“Nàng không thể làm chuyện ngu ngốc, nhưng ta đã chết được bao lâu mà nàng đã lén gặp đàn ông, làm mất hết thể diện của ta ở âm phủ!”

Xem bộ mắt tuấn tú của hắn trở nên như sát thần, ta nhịn một chút, chuẩn bị cười cười đáp lại, nhưng hồi tưởng lại chuyện hai năm trước, vẫn không nhịn được mà gân xanh nhảy loạn: “Họ Thang kia, đủ rồi đó!”

Phu quân giật mình, vẻ mặt không tin nổi: “Nàng, nàng nói gì cơ?”

“Không sai, ta đúng là chỉ làm quả phụ hai năm. Nhưng lúc thành thân, còn chưa thắp nổi hai nén nhang, ngay cả phòng cũng chưa viên, chàng đã vội xuống mồ đầu thai rồi. Nếu không phải vì giao tình giữa cha chúng ta, chàng cho là ta sẽ nguyện ý gả cho một tên sắp tàn hơi để  khoác trên lưng cái danh hiệu “Đông Phương khắc phu” này sao! Lão nương ta hết lòng quan tâm giúp đỡ chàng rồi!”

“Đông Phương Mị, nàng, nàng khá lắm. Đến giờ vẫn chưa biết hối cải, nàng, nàng khá lắm.”

Nhìn mặt hắn tái nhợt càng lúc càng trắng, còn nói liên tục hai lần “Nàng, nàng khá lắm”, trong lòng ta có chút áy náy – suy cho cùng hắn đã là người chết, hơn nữa khi còn sống đối xử ta không tệ, thậm chí ngoan ngoãn phục tùng. Chỉ tiếc bây giờ hai ta âm dương chia cách, vẫn nên ai đi đường nấy, dương quan đạo và độc mộc kiều.

Đang nghiền ngẫm suy nghĩ phải tỏ ra dịu dàng, hắn lại nhướn mi, hòa nhã nói: “Không sao, Mị Nương, thói nàng xưa nay vẫn thế, cũng khéo là ta thích. Nàng thích Ngự sử công tử kia cũng không thành vấn đề, dương thọ của nàng coi như cho hắn. Chết rồi lại trở về bên người ta, ta cho nàng cơ hội sửa đổi.”

“Chàng nói thế, chờ ta chết thì nói tiếp.” Ta chắp tay với hắn. “Phu quân, chúng ta giang hồ không gặp lại.”

“Phu nhân, nàng đã chết.”

“Cái gì?”


Phu quân khẽ thở dài, phất tay về phía mui thuyền. Lán kia bị âm phong tốc lên, nằm bên trong là hai các xác, cứng đơ như tượng gỗ.

Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn thi thể của mình và Ngự sử công tử.

Lúc này, có một nữ quỷ ôm đầu mình vút qua, hai tay lắp đầu lên cổ, cười tự nhiên: “Thang vương gia, lâu không gặp. Hiếm khi thấy ngài qua đây chơi.”

“Ta tới đón phu nhân.” Phu quân nhẹ nhàng nắm vai ta, dáng vẻ của đôi phu thê mới cưới hạnh phúc. “Đây là Đông Phương Mị lần trước ta nhắc đến, phu nhân của ta.”

Ta vẫn nhìn chằm chằm thi thể bản thân.

Một tên quỷ yêu tăng cầm chuỗi hạt tràng, vút qua bên người chúng ta: “Lục đạo luân hồi, ác giả ác báo, xa thì con cháu chịu, gần thì xuống thân. Yêu nghiệt này trời sinh khắc phu, tà khí bao phủ, nên giờ bị đày xuống âm phủ trầm luân bể khổ, nam mô a di đà phật.”

“Đại sư kia, mở mồm nhớ để ý trước sau, cẩn thận ta bảo Diêm La lão đệ trừng trị ngươi, cho ngươi người không ra người, yêu không ra yêu, quỷ không ra quỷ, vĩnh viễn không siêu sinh.”

Mắt đẹp của phu quân trừng lên nhìn tên yêu tăng ác bá, khiến yêu tăng sợ tới mức chuỗi hạt tràng cũng rơi xuống mặt sông.

Hắn đảo mắt nhìn ta, ánh mắt còn nóng cháy hơn Ngự sử công tử gấp trăm lần. 

Sông đục gió tà từng cơn, hai bên sông âm u tĩnh mịch. Phu quân đưa tay về phía ta, phong độ dịu dàng, mi mục như họa, mỹ mạo không thua gì năm đó: “Phu nhân, chưa viên phòng cũng chẳng sao. Lại đây, ta mang nàng về âm tào địa phủ làm cho trọn vẹn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.