Nặc Sâm Đức

Chương 57


Đọc truyện Nặc Sâm Đức – Chương 57

Vì đã sớm gặp cha mẹ bên cô nên lịch trình cô gặp cha mẹ nhà trai chuyển từ tết ta sang tết tây.
An Tư Đông luôn thấp thỏm, có cảm giác
chột dạ của nàng dâu xấu gặp cha mẹ chồng. Trước đó cô đã nghe ngóng
được từ Khúc Duy Ân, cả nhà anh đều là người khổng lồ, ba Khúc cao 1 mét 85, mẹ Khúc cao 1 mét 72, cô mới có 1 mét 60, đến nhà người ta cô giống như một trái bí lùn vậy.
May là, đây đã là tập cuối rồi chắc cũng không có sự cố bất thường gì, có ông trời thượng đế tác hợp cho cô, cửa ải gặp ba mẹ chồng tương lai đương nhiên sẽ thuận lợi hơn rồi.
Ba mẹ Khúc đối với cô rất nhiệt tình,
liên tục khen cô là một cô bé xinh xắn lanh lợi đáng yêu, da như búp bê, con trai ngố nhà mình lại tìm được cô con dâu này đã giúp cho đứa cháu
tương lai tránh được sự cố cao lêu khêu…
Cô rất cảm kích suy nghĩ sáng suốt của
ba mẹ Khúc, kỳ thật cô không phải rất tự ti về chiều cao của mình, họ
không cần cố ý nghĩ cách an ủi cô đâu… T-T
Sau tết tây, ba mẹ Khúc tham gia tiệc
cưới con trai đồng nghiệp trong đơn vị, bỏ lại hai người trẻ tuổi ở nhà. Lúc gần đi mẹ Khúc còn thở dài: “Aiz, năm nào cũng phải đi đưa lì xì
cho nhà người ta, cũng không biết khi nào mới có thể nhận lại.”
Khúc Duy Ân nói: “Nhanh à nhanh à, mẹ mau đi đi.”
An Tư Đông âm thầm nhéo anh, chờ người lớn đi rồi mới nói: “Nhanh gì hả, anh còn chưa cầu hôn em đó.”
“Không phải anh cầu hôn rồi sao.”
“Khi nào, sao em không nhớ?”
“Bữa em qua ở chung với anh.”
An Tư Đông nghĩ nửa ngày mới nhớ ra:
“Anh nói cái câu ‘mình kết hôn đi’ ấy à? Vậy cũng tính là cầu hôn sao?
Rất không chính thức! Không được, em không đồng ý.”
“Vậy muốn thế nào mới tính là chính thúc?”
Cô ngẩng đầu nhìn trời suy nghĩ: “Ít
nhất dưới sân phải bày ra 999 đóa hoa hồng, hát tình ca suốt ba ngày,
sau đó một tay cầm hoa hồng một tay cầm nhẫn kim cương 10 carat, quỳ một chân nói: “‘Đông Đông, gả cho anh nha’ vậy mới tính.”
Anh trợn to hai mắt: “Nhẫn kim cương 10
carat! Hay là anh làm chuyện có tính thực tế một chút, giống như đi cướp ngân hàng hay gì đó, được không?”
Đàn ông quá thực dụng, một chuỗi yêu cầu chỉ chú ý tới nhẫn kim cương, mua không nổi kim cương chẳng lẽ hoa hồng cũng không mua nổi? 999 bông hơi nhiều, một bông được chứ? Quỳ xuống
cầu hôn khó đến vậy à?
“Đi, đi mua đồ ăn. Trưa muốn ăn gì?” Anh nửa ôm nửa kéo cô ra cửa, “Tuần trước dì Ngô mới dạy anh món mới, thịt

kho, anh nấu cho em ăn nha, coi như cầu hôn, được không?”
Anh có thể tỏ chút thành ý không? Dùng
thịt kho cầu hôn… là mỉa mai em không phải ngựa tốt nhai lại cỏ nên đừng tỏ ra cao quý dè dặt sao? T_T
Hai người đi chợ mua thức ăn, về nhà,
thấy một trưởng bối cũng mới đi chợ về. An Tư Đông nhìn người kia thấy
hơi quen, Khúc Duy Ân chào dì ấy : “Dì Trịnh.”
Ý, “Trịnh”?
Nhìn kỹ một chút, ngũ quan của dì rất giống Trịnh Tây Thần nha.
Dì Trịnh nhìn An Tư Đông từ trên xuống
đánh giá, hất cầm lên: “Đây là bạn gái mới của cháu à, không nhìn ra
cháu cũng thâm tình quá ta.” Nói xong tỏ ra tự cao rời đi.
Khúc Duy Ân hơi xấu hổ, quay đầu nhìn An Tư Đông, cô cố tỏ ra vẻ mặt suy tư: “Aiz, anh khoan nói, nghĩ kỹ thì em và Tiểu Tây cũng có chút giống. Hai người đều cao cỡ nhau, mặt đều
tròn, đều là tóc dài và thích cột mái lại, dáng cũng không khác nhau
mấy…”
“Dáng em và người ta không khác mấy à?” anh cúi đầu nhìn qua bộ ngực cô “rõ ràng kém rất nhiều đó.”
Đàn ông đúng là cùng một loại, trong đầu ai cũng đen tối, vừa nói đến dáng người con gái thì chỉ biết tới bộ
ngực! Cô đè lửa giận xuống, cười híp mắt ôm lấy cánh tay anh: “Khúc Duy
Ân, anh nói thực đi, có phải vì cô ấy giống em, anh mới xem trúng người
ta không?”
“Anh không ngây thơ như vậy.” Anh không
được tự nhiên cứ vuốt tóc, mắt nhìn phía trước, tai thì đỏ cả lên, “Anh
vốn thích kiểu con gái như vậy mà, chọn đối tượng tất nhiên phải chọn
thứ mình thích, không phải sao?”
Cô tiếp tục trơ mặt cười hì hì nắm lấy
tay anh: “Vậy vì sao anh thích kiểu con gái như vậy? Có phải vì em như
vậy cho nên anh chỉ thích kiểu này không?”
Tai càng ngày càng đỏ nhưng ai đó lại
còn cố mạnh miệng: “Em nói ngược rồi, vì anh thích kiểu con gái như vậy
nên mới thích em, không phải thích em mới thích kiểu này!”
“Phải không? Nhưng lúc mới lên đại học

anh không phải hay cười nhạo khuôn mặt em ư, mấy người khác trong phòng
anh khen em, anh còn nói người ta thích trẻ con. Chẳng lẽ anh cũng có
chứng luyến đồng à? Nhìn không ra nha, đàn ông cao to như anh lại…”
“Thích trẻ con thì sao? Anh thích kiểu
không giống mình thì sao, không được à?” Người nào đó bắt đầu già mồm
cãi lại, còn cố chuyển đề tài, “Sắp mười một giờ rồi, nhanh về nấu cơm
thôi! Đói chết được!”
Ah ah mặt anh đỏ lên nhìn rất đáng yêu nha, không ngờ chọc ghẹo anh lại có cảm giác tuyệt như vậy ~^0^
Hai người về tới nhà bận rộn một hồi,
cuối cùng làm được bốn món mặn một món canh: thịt hầm, cá hấp, gà xé
phay, cải xào tỏi và canh trứng nấu mướp. Phân cong như cũ, Khúc Duy Ân
làm món mặn, An Tư Đông làm món chay, nửa mặn nửa chay phù hợp sở trường từng người. Nhưng vì ông Khúc mới học nấu ăn, hôm nay lại làm món mới,
chờ anh làm xong món thịt kho thì món khác An Tư Đông đều làm xong hết.
Nhìn bạn gái gắp miếng thịt ăn, ông Khúc hơi khẩn trương, nhìn chằm chằm cô: “Ăn được không?”
“Mùi vị thì được” cô nhai nửa ngày “nhưng hơi dai, cứ như ăn thịt khô.”
Xét thấy ông Khúc chỉ làm có một món lại còn thất bại nữa, hôm nay cô phạt anh rửa chén.
Nắng chiều chói chang, từ cửa sổ thủy
tinh nhìn ra thấy rất ấm áp. An Tư Đông nằm ở sô pha phòng khách phơi
nắng, có chút lười. Trong phòng bếp lại phát ra tiếng nước, cô đi qua,
nhìn thấy anh mang tạp dề của mẹ Khúc, tay áo vén lên đến cùi chỏ, cả
hai tay đều là bọt.
Cô bước nhẹ qua, ôm anh từ phía sau.
Anh ngừng lại động tác, quay nửa đầu: “Hả?”
“Không có chuyện gì, muốn ôm anh chút à, anh tiếp tục làm việc đi.”
Lát sau, cô gọi nhỏ: “Khúc Duy Ân.”
“Sao nào?”
“Không có gì, chỉ là muốn gọi anh à.”
Anh rửa gần xong, chỉ còn để chén vào rổ cho ráo nước : “Anh nói nè, sao em gọi cả tên lẫn họ của anh vậy, rất xa cách nha.”
“Ừm, được, Tiểu Ân Ân.”

“Lớn hơn em đó! Còn Tiểu gì nữa!”
“Aiz, vậy gọi Ân Ân thôi, chắc không giống bự bự ha?”
-_-b
“Hay kêu Duy Duy? Nổi da gà chưa?”
Đầu ông Khúc đầy hắc tuyến: “Quên đi, gọi như cũ được rồi.”
Cô dụi dụi vào lưng anh… dụi đủ rồi, cô mới gọi nhẹ hai chữ mà anh muốn nghe: “Duy Ân.”
“Ừm.” Ông Khúc cũng ừ nhẹ, ngừng động tác lau bàn lại.
Cô ôm eo anh, mặt dán trên lưng anh,
nghiêng đầu nhìn thấy Trịnh Tây Thần và mẹ đi ngang qua, còn liếc qua
cửa sổ nhà Khúc nữa. Á… kỳ thật phải cảm ơn cô ấy, nếu không phải dì ấy
nhanh tay lấy con gái mình chào mời Khúc Duy Ân, mà giới thiệu một cô
gái khác, nói không chừng anh giờ đã là chồng người ta rồi.
Quá nguy hiểm! Ngẫm lại còn thấy hơi sợ. =.=
“Khúc Duy Ân, em hỏi anh nha, anh có thực sự ôm mục tiêu kết hôn đi xem mắt với Tiểu Tây không?”
Từ ngữ ông Khúc mập mờ: “Cũng gần như vậy.”
“Cái gì gọi là gần như vậy, tóm lại là có hay không?”
“Xem mắt đương nhiên là vì kết hôn, chẳng lẽ định chơi à?”
Tuy là hiểu anh làm vậy không sai nhưng
trong lòng vẫn hơi bực. “Anh còn thích xem còn muốn kết hôn với người
khác sao? Hơn nữa em cũng thích anh mà!”
Ông Khúc cũng bực: “Anh không phải không biết, em cũng không nói anh nghe…”
“Em định nói anh biết rồi, vừa tốt
nghiệp em gọi cho anh, anh không bắt máy. Có lần em còn lấy điện thoại
ông Tất gọi anh, anh vừa nghe thấy giọng em liền cúp, em làm sao mà nói
đây!”
“Vậy là lần đó là em gọi à, lúc ấy anh
đang họp, không cẩn thận nhấn vào, mới nhanh tay tắt. Họp xong anh có
gọi lại là ông Tất bắt máy, ổng nói không có gọi cho anh.”
“Vậy anh cũng không thấy lạ à? Không nghĩ em gọi à?”
“Sao anh lại nghĩ được em gọi chứ? Em cũng có bạn trai rồi, anh còn tự mình đa tình làm gì?”
“Khi ấy em không có bạn trai nữa, ngày
anh rời trường em liền chia tay! Với lại sau đó em lấy điện thoại mình
gọi anh rất nhiều lần nha? Không có lần nào anh bắt máy hết!”
“Làm gì có vụ rất nhiều lần, tổng cộng
chỉ có bốn lần, hai lần anh không mang điện thoại , một lần vang lên hai tiếng thì điện thoại tự nhiên tắt nguồn, chỉ có lần đầu anh cúp máy em

là do anh không đúng, khi ấy tâm trạng anh đang loạn mà… “
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Vậy là da mặt cô mỏng như vậy, chỉ gọi có bốn lần lại cảm thấy như mình gọi vô số lần… =.=
“Được rồi, Đông Đông, chuyện đã qua đừng nhắc nữa.” Anh ôm cô thật chặt, “Đều do anh, do anh cúp máy mà là tụi
mình xa nha suốt ba năm, tại anh không tốt… Em cũng đừng để mình ấm ức
nữa được không, cũng may cuối cùng chúng ta vẫn bên nhau phải không
nào?”
“Vốn là do anh mà.” Cô buồn buồn nói
“Anh coi, anh không hề cống hiến gì nha. Điện thoại đều do em gọi, vào
công ty cũng do ông Mã tuyển em vào, ngay cả chuyện Tiểu Tây chia tay
đều do cô ấy nói, nếu cô ấy không đá anh? Anh cứ chuẩn bị tiếp tục quen
cô ấy hả, để em qua một bên rồi chạy đi kết hôn à?”
“Không phải, lúc Nguyễn Tĩnh mời dự
tiệc, khi về anh quyết định nói rõ ràng với cô ấy rồi, chuẩn bị chia
tay xong rồi theo đuổi em.” Anh dừng chút “Chưa kịp làm đã bị đá trước…”
Hai người nhìn nhau, đều yên lặng. Tóm lại là một đống chuyện lộn xộn, đều do ông trời coi thường và ép người mà ! (#‵′) 凸
“Kỳ thật Tiểu Tây…” Cô nghĩ nghĩ, cuối
cũng vẫn không nói “Em phải cảm ơn cô ấy, nếu không phải cô ấy đá anh,
sao em nhặt được, đúng không? Ha ha .”
Ông Khúc rất không tình nguyện: “Em đừng xem anh như phế phẩm lượm về chứ.”
“Phế phẩm lượm về thì có sao đâu, tiết
kiệm tài nguyên, bảo vệ môi trường, chỉ cần dùng một cách hợp lý là
được, phế phẩm cũng có thể thành bảo bối mà.”
“Hừ.”
Cô ôm lưng anh cười tới nghiêng ngã:
“Được rồi, được rồi, anh không phải phế phẩm, anh là bảo bối, là bảo bối em yêu nhất, Tiểu Duy Duy, Tiểu Ân Ân, được chưa?”
Mặt ông Khúc giống như chịu hết nổi rồi: “Lớn vậy rồi, còn Tiểu này Tiểu nọ làm gì, buồn nôn muốn chết. Đừng có
bám dính trên người anh nữa, phòng bếp còn chưa dọn xong nè.”
“Dính chặt rồi, không buông đâu, cho
buồn nôn chết luôn.” Cô giống như bạch tuộc dính vào người anh, mặt chôn trong lòng cười ngây ngô.
Anh không phải là phế phẩm, anh là bào
bối, là bảo bối em yêu nhất, Tiểu Tây buông anh, là tổn thất của cô ấy.
Cô ấy còn quá nhỏ, giống như em trước kia, không biết anh tốt.
May là cô ấy còn nhỏ.
May là cô đã trưởng thành.
Sẽ không để lạc mất anh nữa! HẾT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.