Nặc Sâm Đức

Chương 54


Đọc truyện Nặc Sâm Đức – Chương 54

Sáng sớm An Tư Đông mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cảm thấy mắt ngưa ngứa, mò tay qua, nắm được một túm lông, không
khách khí nhổ lên, lẩm bẩm nói: “Khiếu Thiên, ngủ thêm một chút nữa…”
“Khiếu Thiên là ai?”
Cô mở một mí mắt ra, một khuôn mặt đàn
ông chình ình xuất hiện, sợ tới mức nhảy dựng cả người, lùi nhanh ra
phía sau: “Sao anh lại ở trên giường em?”
Khúc Duy Ân kéo cô lại, ôm vào lòng: “Là em ở trên giường anh.”
“Em làm sao lại ở trên giường anh?”
“Hỏi em đi.”
Cô cũng hơi tỉnh rồi, chuyện tối qua từ từ nhớ lại. Á… hình như tự cô bò lên giường anh…
Rèm cửa sổ rất dày, nhìn không thấy cảnh bên ngoài: “Mấy giờ rồi?”
“Không biết.”
“Phải đi làm thôi! Chắc là tới muộn nữa rồi!” Tối qua ngủ trễ, bây giờ còn muốn ngủ nữa sao, chắc là trễ rồi.
“Dù sao cũng đã trễ nửa ngày rồi, xin nghỉ đi.”
Anh xoay người lấy điện thoại trên tủ
giường, nằm trên giường gọi: “Alo, ông Mã à,… hôm nay có chút việc, xin
nghỉ… Ừ…Tony có bên cạnh ông không?… nói với anh ấy An Tư Đông cũng xin
nghỉ.”
Hai người nằm kế nhau, điện thoại ngay tai, tất nhiên nghe được giọng ông Mã : “Thu phục được rồi?”
-_-!

Anh liếc qua người bên cạnh, cô mở to mắt trừng anh. “Ừ.”
Ông Mã cười hề hề: “Tới lúc đó đừng quên mời ông mai này uống rượu mừng. Nếu như tôi đây không tuyển cô ấy vào
thì cậu có ngày hôm nay sao? Tôi vừa nhìn sơ yếu lý lịch là biết cô ấy
là cô bé kia, khuyên can mãi mới lừa được vào công ty mình, còn cố ý sắp khác ngành với cậu, thấy trình độ của tôi chưa?”
Ngài Mã à! Ngài là phó tổng của công ty IT hay là ông mai môi giới hôn nhân vậy hả? = 口 =
Khúc Duy Ân còn rất đàng hoàng đáp lại: Cảm ơn, nhất định sẽ mời ông uống đủ.”
Uống gì mà uống đủ hả, người ta còn chưa đồng ý đâu!
Nói xong, ném điện thoại đi, xoay người ôm lấy cô: “Xin nghỉ xong, yên tâm ngủ đi.”
“Còn ngủ? Mấy giờ rồi hả?”
“Còn sớm mà, chưa tới mười hai giờ.”
=_=
Cô bị anh làm cho không thể động đậy. Hai người nằm yên một lát, đột nhiên anh gọi cô: “Đông Đông.”
“Hả?”
“Không có gì, gọi em thôi.”
Lại nằm chút nữa, anh nói gọi: “Đông Đông.”
“Gì vậy?”
“Không có gì, chỉ muốn gọi thử.”
Lại nằm chút nữa, anh lại gọi: “Đông Đông.”
“Anh muốn gì hả?”
“Chỉ là thích gọi tên em.”
Được rồi, ngài muốn kêu thì kêu đi, bao nhiêu lần cũng không sao. = =
Lại qua một lát, cô nằm tới mức lên men: “Đứng dậy rửa mặt đi, tới giờ cơm rồi.”
Mặt anh chôn trong cổ cô, giọng buồn bực: “Cho anh ôm thêm lát nữa.”
Ôm thì ôm đi, môi anh cọ tới cọ lui làm
gì hả? Cô cảm thấy hơi ngứa, co cổ lại: “Uhm… anh ôm cả đêm rồi, còn ôm
chưa đủ à? Mau rời giường đi.”
“Chuyện này anh muốn làm bảy năm rồi” Giọng anh nũng nịu “Không thể qua loa.”
Trời, lại học câu nói của Nại Hà Tình
Thâm. Nhưng mà đàn ông đàn an gì mà suốt bảy năm chỉ muốn ôm thôi, có
phải… hơi trong sáng hay không?
An Tư Đông thấy xấu hổ, vội quăng mấy
cái suy nghĩ không trong sáng của mình đi, rồi ôm anh một cách trong
sáng. Người dích lên chút, anh lại lùi một chút; lại dích lên anh lại
lùi về sau.

“Làm gì vậy?” Cô hỏi bất mãn.
Giọng đại gia Khúc càng kém: “Em làm gì vậy?”
“Không phải anh muốn ôm em hả, anh trốn cái gì?”
“Em nói anh trốn? Trốn cái gì mà trốn?” Anh đè mạnh cô ra, xoay người lên trên “Giờ biết rồi à? Biết rồi còn muốn tiếp không?”
An Tư Đông giơ hai tay đầu hàng, sợ tới mức không dám hó hé.
Cũng may anh rất nhanh liền ngồi dậy, xoay người xuống giường: “Anh đi rửa mặt trước, chờ anh xong rồi em vào.”
Cô nằm một hồi mới có thể cử động bình thường được. Cái cảm giác vừa rồi… thật đáng sợ… T_T
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước ào ào và tiếng đánh răng. Cô dựa người lên cái gối lông ngỗng, chợt nhớ
tới lúc trước Tiểu Tây có nhắc anh giấu hình bạn gái cũ dưới gối, liền
xốc hết mấy gối trên giường lên, ở trên giường sờ soạng một hồi, đúng là tìm được một tấm hình.
Trong hình là một cô gái trẻ đầy sức
sống, tóc đuôi ngựa, không có nhìn về phía ống kính, cười rất tươi, mắt
dìu dịu, một tay giơ trước mặt, môi hơi mấp mấy, nhìn đáng yêu lại quyến rũ, nhìn quen quen lại thấy là lạ.
Đúng là cái tấm hình Tôi Nhìn Thấy Bạn chụp cô mà.
Cô nhịn không được sờ lên mặt mình.
Người thật so với hình kém xa nhiều vậy sao? Chẳng lẻ cô bị lão hóa
nhanh vậy à, người đứng chình ình trước mặt mà Tiểu Tây cũng không nhận
ra?
Cô bò xuống giường, cầm tấm ảnh đi tới phòng tắm, muốn soi gương rồi cẩn thận so sánh xem chỗ nào không giống.
Mới đẩy cửa đã thấy Khúc Duy Ân quần áo xộc xệch đứng trước bồn cầu, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay người lại…
 ̄ 口  ̄! ! !
Hai người đều hết hồn, người thì hơi lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất luôn, người như thỏ con nhảy dựng lên
định quay người chạy thì đụng ngay cánh cửa: “Anh làm gì vậy!”
Người bị nhìn vừa xấu hổ vừa giận: “Em hỏi anh làm gì hả? Không phải kêu em chờ anh xong rồi mới vào hả!”
Cái gì cũng không thấy nha, cái gì cũng

không thấy nha… hình như đúng là không thấy thiệt mà? “Em làm sao mà
biết, bây giờ anh mới… Sáng dậy không phải đều đi vệ sinh trước sao? Em
nghe thấy tiếng anh đánh răng xong mới vào !”
“Vừa nãy như vậy em kêu anh sao đi vệ sinh? Đương nhiên là đánh răng trước rồi!”
Cái này được gọi là lộn xộn à… >_     « Chương sauChương tiếp »

Bạn đang đọc truyện trên website .com

Like Fanpage để ủng hộ dịch giả

Facebook

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + =


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.