Nặc Sâm Đức

Chương 49


Đọc truyện Nặc Sâm Đức – Chương 49

Giống như cảnh mà cô đã nhiều lần gặp
trong mơ, giống như hồi năm nhất, chân cô bị đau, anh cõng cô xuống núi. Cảnh chiều Tây Sơn, mặt trời đi về phía tây, ánh hoàng hôn rọi lên trên những lá hồng mùa thu, cứ như là một biển lửa ấm áp. Đường núi nhỏ và
yên tĩnh, du khách cũng đã về gần hết, chỉ còn hai người họ… À, sau lưng còn một bóng đèn họ Hoàng đang bị xem nhẹ… lưng anh rộng và chắc, cô
dựa vào, ôm cổ anh, lắc lư, sắp ngủ…
Mơ đúng là gạt người! Sao mà ngủ nổi a a a !
Bạn cứ thử nằm trên lưng người mình thầm mến suốt ba năm, tay bạn đang ôm lấy cổ người ấy, chân vòng qua eo
người ấy, cả ngực, bụng và cả bộ phận mẫn cảm cũng dính sát vào lưng
người ta, mỗi động tác của anh đều có thể làm cô cảm nhận rõ ràng cơ bắp và hơi thở phập phồng của anh, một tay anh ôm đùi bạn, tay còn lại để
dưới mông để tránh bị trượt xuống lưng, bạn nói đi bạn ngủ nổi không!
Ở chung bảy năm với Mao Dĩnh, quả nhiên
đã bị ô nhiễm rồi. Nhớ tới năm ấy mình ngây thơ như thế nào, khi ấy còn
không nhớ nổi tên của Khúc Duy Ân, được anh cõng cũng không biết xấu hổ
là gì, yên tâm lớn mật mà ngủ luôn. Còn bây giờ mấy suy nghĩ không trong sáng cứ bay tới bay lui trong đầu, nhìn chiếc cổ của anh lại cứ muốn
hóa sói mà cắn xuống…
Ngàn đao đâm vào tim, cảm giác nhìn được mà không ăn được thật sự rất bi thương. T_T
Hai nút trên áo sơ mi anh bị bung ra, áo mở rộng, phía sau cổ toát cả mồ hôi, cái mùi quen thuộc kia như gần như xa bay vào mũi.
Có nên giả bộ vô tình hôn lên thử không?
… Nếu anh và Hoàng Ngọc Oánh đột nhiên hôn mê bất tĩnh cô sẽ dám. = =
An Tư Đông đành phải ngửa người ra sau, ý đồ cách anh xa chút, vừa động đậy liền bị mắng: “Đừng có ngửa ra sau,
không giữ được thăng bằng.”
Cô đành phải nằm trở về, tiếp tục tác chiến với đủ loại suy nghĩ không trong sáng.
Đi tới tảng đá gần đỉnh núi, nhóm người
Hứa Hoành Vĩ đã xuống núi trước. Vì phải cõng một người, không thể đi
theo đường dành cho người leo núi, mà thay vào đó là con đường bộ bằng
phẳng dành cho người già. Đi một hồi lạc mấy hai đồng nghiệp nam, chỉ
còn cô, Khúc Duy Ân và Hoàng Ngọc Oánh.
Ba người họ đi rất chậm. Mặt trời sắp
xuống núi, du khách càng ngày càng ít, thỉnh thoảng lại xuất hiện một
hai cụ già xuống núi bằng con đường bộ này, và cũng rất nhanh vượt qua
ba người họ. Xung quanh im lặng tới mức nghe được tiếng tim đập.
An Tư Đông đột nhiên cảm thấy cảnh tượng lúc này rất quen. Đường sau con dốc này hình như đã đi qua rồi, mà cái
đoạn sườn núi rất dài không có hàng lan bảo vệ kia hình như cũng đã đi
qua rồi, cái đình nghỉ xa xa kia hình như cũng đã gặp qua, nếu nhớ không lầm thì tới cái đình ấy còn có một lối rẽ đi tới một hồ nhỏ trong núi.
Hoàng Ngọc Oánh bỗng nhiên nói: “Đi lâu rồi cũng không thấy biển chỉ dẫn, có khi nào đi sai đường không?”
Khúc Duy Ân nói: “Không sai đâu, tôi biết đường này.”
“Tây Sơn mình đã đi nhiều rồi, nhưng chưa đi qua con đường bộ dành cho người cao tuổi bao giờ.”
“Đường này ít cảnh ngắm, lại xa, người trẻ tuổi bình thường đều không thích đi.”
“Vậy sao sếp lại biết đường này?”
Khúc Duy Ân dừng một chút mới nói: “Cũng là trên lưng có người bị thương.”
“Ah, tình cờ vậy. Chuyện khi nào vậy?”

“Khoảng bảy năm trước.”
An Tư Đông nhớ tới hồi năm nhất cô bị
trật chân, Khúc Duy Ân cõng cô xuống núi, cũng đi cái đường dành cho
người cao tuổi này. Đang nói chuyện đã đi tới cái đình nghỉ, bên cạnh
đúng là có biển chỉ dẫn ngã ba đường, một bên chỉ hướng xuống núi, bên
còn lại báo là hồ Nhãn Kính.
…Tên hồ nghe rất lạ, sao lại gọi là hồ Nhãn Kính, chẳng lẻ hồ cũng phải đeo kính à?
… Vì nó từ nhỏ đã thích học nên bị cận thị.
Một câu nói đùa lại không hề mắc cười, nhưng côcứ bị khuôn mặt bình tĩnh của anh chọc cho cười, mắt cá chân vì vậy cũng bớt đau.
… Chân cậu còn đau không?
… Không đau. Hôm nay thật sự rất cảm ơn đã cõng mình lâu vậy, Khúc… Á…
… Khúc Duy Ân
… Uhm, Khúc Duy Ân. Về trường mình mời
cậu ra cổng bắc ăn thịt nướng, nghe nói tiệm Phùng thịt nướng rất ngon,
nghe tiếng lâu rồi, mình cũng muốn đi.
… Được, mình nhớ rồi, cậu đừng có mà quỵt nợ ( Dol: vậy là phần 1 KDA nói ATD thiếu anh 2 chầu là vậy. J)
… Không quên đâu.
Sau đó thì sao? Sau đó chân đã khỏe lại, nhưng cô đã quên, quên một bạn nam to cao ngốc nghếch tên Khúc Duy Ân,
người đã không do dự gì mà cõng cô một mạch xuống núi, cũng quên luôn
câu nói đùa vô vị kia, cũng quên cả chuyện đã từng hứa mời anh tới tiệm
Phùng thịt nướng.
Nếu khi ấy cô không quên, nếu cô nhớ mời anh, nếu cô nói thêm với anh mấy câu, thì mọi chuyện sau đó sẽ có khác
gì không? Gần hơn chút, nếu hồi năm tư, nếu cô nhạy bén chút, thông suốt nhanh chút, có phải hai người đã giống cặp đôi Tứ Gia, giống chị Nguyễn Tĩnh và Nại Hà Tình Thâm, đang quen nhau không?
Một vài nhành cây gần tầm tay cô, chỉ với tay ra là bắt được.
Nếu cô sớm biết giờ mình thương anh nhiều vậy, khi ấy cô nhất định sẽ trân trọng hơn.
Nhất định nó sẽ không giống bây giờ.
Thật bất ngờ, một giọt nước mắt từ hốc mắt hốc chảy xuống, nhỏ lên cổ anh, rồi theo lưng trượt xuống.
Khúc Duy Ân đứng lại. Anh hơi nghiêng đầu.
Cô giơ tay lên lau đi, Hoàng Ngọc Oánh
bên cạnh cũng thấy: “An Tư Đông, em sao vậy? Đụng tới vết thương à? Owen mau dừng lại! Để cô ấy xuống đi!”
Khúc Duy Ân đặt cô xuống chiếc ghế ven
đường… bộ dạng khóc bị hai người kia nhìn thấy. Cô chật vật lấy tay áo
lau đi, nhanh tay che giấu : “Em đau… Chân em đau…”
Kỳ thật chân cô hết đau lâu rồi, mà giờ là chỗ khác đang đau.
Mất mặt quá, tự nhiên lại khóc trước mặt anh, bên cạnh còn có Hoàng Ngọc Oánh. Anh vừa định nói: Lớn rồi, ngón
chân đau có chút xút cũng nhịn không được.
Lớn rồi, vậy cũng nhịn không được.
Nhưng đúng là nhịn không nổi mà.
Hoàng Ngọc Oánh đưa khăn giấy cho cô,

vừa nhỏ giọng khuyên. Khúc Duy Ân đứng trước mặt cô, hai tay đút vào túi quần. Anh không nói gì, chỉ xoay người qua chỗ khác, ngẩng đầu nhìn
trời.
Hoàng Ngọc Oánh đột nhiên thở dài, hỏi: “An Tư Đông, cái người hôm qua em nói với anh, có thật sự là bạn trung học không?”
Câu này đúng linh, vừa nghe cô liền hết
khóc. Ngạc nhiên, ngơ ngác, buồn bã, ưu sầu, bi thương, đau lòng, gì gì
đó… túm lại không biết diễn tả sao nữa. -__-b
Cũng may Hoàng Ngọc Oánh chỉ hỏi có một
câu, không nói gì nữa. Ba người xuống tới chân núi, sáu người kia, người đi xe bus, người đi tàu điện ngầm, tất cả đều đã về hết.
Trên đường về, An Tư Đông ngồi ở ghế
phụ, Hoàng Ngọc Oánh ngồi phía sau, hơn bốn mươi phút là về tới khu nhà. Tới gần chung cư Hoàng Ngọc Oánh nói: “Owen, tới chung cư phía trước
cho mình xuống xe được rồi. Mình có chút việc, phiền sếp đưa An Tư Đông
đi bệnh viện, rồi đưa cô ấy về luôn, được không?”
Không cần nha? Hoàng Ngọc Oánh, anh không nên nhẫn tâm bỏ rơi một kẻ tàn tật mà ra đi như vậy! ToT
Cô dùng ánh mắt mong đợi nhìn Hoàng Ngọc Oánh qua kính chiếu hậu, nhưng anh ta lại không để ý cô, đợi xe dừng
hẳn anh liền xuống. Trên xe chỉ còn lại hai người, bầu không khí trở
nên… rất lạ.
“Á…”
Anh ho một tiếng: “Đi bệnh viện trước.”
“Được !” Mặc kệ đi đâu, chỉ cần có người thứ ba ở đó là được. = =
Đi tới bệnh viện công khám, xác nhận là
không có bị gãy xương, bác sĩ rửa lại vết thương rồi băng lại, tiêm
thuốc chống nhiễm trùng. Tới dưới chung cư, trời đã tối.
Khúc Duy Ân xuống xe đi qua bên phải, mở cửa xe, đưa tay định ôm cô xuống. Cô vội lui lại: “Em cũng ổn rồi, em
tự đi được… Vừa nãy bác sĩ cũng nói em có thể tự đi mà?”
“Em muốn tự mình leo lên lầu 6 hả?”
Vì tiết kiệm 200 đồng tiền thuê mà phải
chịu bao nhiêu là thiệt thòi, sớm biết có ngày này cô đã thuê chỗ ở có
thang máy rồi… “Vậy thì anh cõng đi, leo lên lầu 6 đúng là không nổi
rồi…” Được ôm theo kiểu công chúa gì gì ấy, đúng là kinh hãi mà !
Khúc Duy Ân cũng không kiên trì, như cũ
cõng cô lên lầu. Hàng lang tối thui, lại yên lặng, lần này mất luôn
Hoàng Ngọc Oánh, cô như gặp phải đại nạn, trái tim này đừng đập nhanh
vậy, đập ít đi hai cái không được à, mà có đập thì cũng không cần lớn
tiếng vậy.
Thật vất vả mới lên tới lầu 6, cô đứng trước cửa, lật tung cả túi xách…
“Hình như là mất chìa khóa rồi?”
“Ừ…” Lúc này cũng phải nói vài câu an ủi chút chứ, đúng là người máu lạnh mà. Nhà có hai chiếc chìa khóa, cô và

Mao Dĩnh mỗi người một chiếc, giờ cô làm ma6t1m chỉ còn lại mỗi chiếc
của Mao Dĩnh.
Cô gõ cửa, trong nhà không phát ra tiếng động gì, Mao Dĩnh hình như không có trong nhà, lấy điện thoại ra: “Alô, cậu đang ở đâu vậy? Giờ về nhà được không? Mình làm mất…”
Mao Dĩnh hét lên: “Đông Đông hả, cậu nói lớn chút coi, mình đang ở sân bay.”
“Cậu chạy đến sân bay làm gì?”
“Mình đi Thương Hải công tác, vừa xuống máy bay, có chuyện gì?”
-___-!
“Sao cậu lại đột nhiên đi công tác chứ, hôm qua cũng không thấy nhắc… Mình làm mất chìa khóa rồi, không vào nhà được !”
“Cái gì? Mất chìa khóa?” Mao Dĩnh hét
lên nữa “Cậu gọi 110 tới mở khóa đi! Cái tên lần trước mình gọi nói chưa từng thấy loại khóa chống trộm này, đúng là cái đồ không chuyên mà, còn cố cạy ra, xém chút làm hư cửa luôn !!!!”
Cửa nhà trọ này có vẻ đặc biệt, nghe nói chủ nhà là bảo an ngân hàng, không biết tìm đâu ra cái khóa chuyên dùng để chống trộm, nguyên bộ khóa mình vào y như dụng cụ trong phim viễn
tưởng khoa học vậy, hình chóp tam giác, lại nhiều lỗ nhỏ, hỏi hết thở
sửa khóa khu này cũng tìm không được người biết mở. Chiếc chìa khóa duy
nhất còn sót lại đang nằm trong tay Mao Dĩnh, mà cô nàng lại đang đi
công tác, làm sao bây giờ?
“Vậy cậu kêu mình phải làm sao bây giờ, chẳng lẻ kêu mình ngủ ngoài đường à?”
“Cậu qua nhà bạn ở hai tuần trước đi, mình sẽ về sớm.”
Cô bất đắc dĩ hỏi: “Khi nào cậu về?”
“Khoảng ba bốn ngày… Ba ngày! Ba ngày thôi! Thứ ba tuần sau về!”
Cô yên lặng dập máy, nhìn qua Khúc Duy Ân: “Cái kia…”
“Anh nghe thấy rồi.”Anh nói “Em tính sao? Có quen ai ở gần đây không?”
Người quen cùng giới chỉ có Hứa Hoàng Vĩ là ở gần đây thôi. “Để em gọi hỏi Hứa Hoành Vĩ xem có thể ở nhờ hai ngày không…”
Anh liếc cô một cái: “Hứa Hoàng Vĩ ở chung với bạn trai, thuê có một phòng, sao em ở được?”
Chuyện này anh cũng biết à… “Vậy em hỏi chị Nguyễn Tĩnh xem…”
“Nhìn chân em đi, nhà Nguyễn Tĩnh xa vậy, lại ở trong trường, kêu xe không tiện, sao em đi làm?”
An Tư Đông bực: “Vậy anh kêu em phải đi đâu? Khu này, khách sạn cũng không có một cái !”
Anh đút tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn đèn ở hàng lang: “Nếu không qua nhà anh đi, nhà anh có phòng cho khách, lại tiện đi lại.” Ngừng chút, thấy cô im lặng lại bổ sung thêm: “Chung
cư enh có thang máy, tiện lên xuống, không phải ba ngày thôi sao, ráng
chịu một chút là ổn.”
Á… Cái này…
Đang là người tàn tật không thể tự lên
cầu thang thì còn có thể nói gì. Nếu anh bỏ cô lại thì cô cũng chỉ biết
qua đêm ở cầu thang thôi.T_T
Cô đành phải trèo lên lưng anh để xuống
lầu, đành phải ngồi xe anh, rồi lại đành phải theo xe tới khu chung cư
nhà anh, cuối cùng đành phải vào nhà anh ở nhờ.
Mọi chuyện đều chỉ do tình huống bắt buộc thôi?
…Giả vờ đó! Cô tự phỉ nhổ chính mình. ==
Chung cư anh là kiểu duplex* bốn tầng,
tầng 1 và 2 tạo thành một căn hộ, tầng 3, 4 gộp lại thành một căn nữa.
Anh ở tầng 3. Mà bốn tầng đều có thang máy lên, mà chung cư cô có 7 tầng vậy mà không hề có thang máy, rất tủi nha.
*Duplex là loại căn hộ thiết kế
thông giữa hai tầng liền kề trong tòa nhà, thường là ở hai tầng cao
nhất. Do có hai tầng liền kề nên Duplex rất thuận tiện cho sinh hoạt của người sử dụng. Toàn bộ tầng bên dưới có thể được dùng để tổ chức các
buổi tiệc chiêu đãi sang trọng hoặc các sinh hoạt gia đình trong một

không gian ấm cúng và thoải mái, còn toàn bộ tầng bên trên là nơi riêng
tư. Sự tiện nghi, trẻ trung, năng động chính là những đặc trưng nổi trội của Duplex.
Vừa vào cửa liền mở đèn, An Tư Đông hơi
ngạc nhiên. Trang trí trong phòng còn rất mới, phong cách hiện đại với
màu chủ đạo là ba màu trắng đen và tro, đơn giản gọn gang, lạ nhất là
nhà rất sạch, không có hạt bụi nào, y như đi vào xem nhà mẫu vậy. Hoàn
toàn khác với cái ấn tượng của cô về khu ở phòng 613.
“Nhà anh rất sạch nha, nhìn không ra anh là người chịu khó…”
“Mỗi tuần dì làm bán thời gian đều tới
quét dọn một lần.” Anh từ tủ giày lấy ra một dôi dép cho khách đưa cô
“Chiều nay dì ấy vừa ghé qua, nếu tối qua em tới cảnh tượng sẽ không
giống lúc này.”
=_=#
Nhà rất lớn, tầng dưới có hai phòng hai
sảnh, trong phòng gia chủ có thêm một phòng sách nhỏ. Khúc Duy Ân dẫn cô tới phòng ngủ thứ hai: “Phòng khách trên lầu, không tiện lắm, nên em
ngủ ở dưới đi.”
Bàn trang điểm trong phòng bày một số kem dưỡng da dành cho nữ. Cô hiểu ra ngay, đây là phòng Tiểu Tây.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Tuy đây là phòng bạn gái anh nhưng vẫn tốt hơn mấy chai kem này xuất hiện ở phòng anh! T_T
Anh cũng nhận ra mắt cô đang dừng lại
tại mấy chai kem, vội đem chúng bỏ vào ngăn kéo: “Cái kia… còn chưa kịp
lấy đi… đồ dùng trong phòng thay mới rồi, hôm nay dì Ngô cũng đã dọn dẹp qua… Nếu em không để ý thì,… qua phòng anh ngủ… ý anh là đổi phòng, anh ngủ bên này…”
“Không sao, không sao.” Cô cười rất khó coi “Có chỗ ngủ là được rồi.”
Tự lấy dao đâm mình mà, chẳng thể trách
người khác. Mới không cần qua phòng anh, không may ở dưới gối anh tìm
được tóc con gái, kêu cô làm sao mà sống đây? T_T
An Tư Đông đứng ngay cửa, làm bộ đánh
giá căn phòng. Cô nhớ chuyện tuần trước của Tiểu Tây, không biết cô bé
ấy nghĩ xong chưa, chọn Khúc Duy Ân hay thằng bé đó…
“Khụ, cái kia…” Cô hỏi dò “Em không quấy rầy anh chứ? Không phải chủ nhật nào Tiểu Tây cũng tới kiếm anh à?”
“Không sao, cô ấy không tới.”
Là tuần này không tới hay là vĩnh viễn không tới, anh phải nói cho rõ chứ !>__     « Chương sauChương tiếp »

Bạn đang đọc truyện trên website .com

Like Fanpage để ủng hộ dịch giả

Facebook

Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận

Đừng nhập

Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0

Họ tên Email   + =


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.