Đọc truyện Nặc Sâm Đức – Chương 30
Thời gian ba năm nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, ăn chút cơm, ngủ một chút, viết vài mã code, chơi chút game, nhớ người trong
lòng một chút, thoáng cái cũng qua đi.
Trong suốt ba năm này, An Tư Đông hoàn toàn trở thành một nữ otaku ( trạch nữ ). Hồi năm nhất nghiên cứu sinh còn thỉnh thoảng lên lớp nghe
giảng, sau khi học phần đủ hết rồi thì hai năm còn lại ngày nào cũng chỉ đi ba chỗ ký túc xá … phòng thí nghiệm …. phòng ăn, trừ việc theo giáo
viên hướng dẫn làm đề án luận văn thì mỗi khi rảnh rỗi là ôm máy vi
tính.
Phòng dành cho nghiêm cứu sinh là phòng đôi, bốn người lúc trước ở
chung phòng thì đã có một ra nước, một đi làm, chỉ còn cô và Mao Dĩnh
học lên, hai người tiếp tục che chung một mái nhà. Đề tài của khoa lịch
sử rất thú vị, Mao Dĩnh thường chạy đông chạy tây đi khắp cả nước, quen
biết nhiều người, không giống như cô cả ngày trạch trong ký túc xá, giới hạn sinh hoạt càng ngày càng hẹp.
Suy nghĩ một chút cũng thấy rất lạ, trước kia thầm mến Vạn Thiên thì
cô luôn nhịn không được quen những bạn nam có những net giớng anh,trong
bốn năm đại học đổi bốn bạn trai; Giờ cô thầm mến Khúc Duy Ân, một người bạn trai cũng không có.
Có thể là vì muốn tìm một người con trai giống như anh hơi khó? Chỉ
xét về chiều cao cũng loại được một đống người rồi, còn dư lại mấy
phượng mao lân giác ( ý là người hiếm gặp) đoán chừng cũng nhìn không
vừa mắt quả bí lùn như cô.
Mao Dĩnh hay mắng cô: “Cứ trạch như vậy, cẩn thận biến thành gái lỡ
thì không ai thèm lấy. Bà cho rằng bà còn là cô em trong sáng hiền lành
thời sinh viên sao? Con gái trên 22 tuổi là bắt đầu lão hóa, vừa qua 25
tất cả chỉ tiêu đều giảm xuống hết. Trước kia bà là hàng best-seller,
con trai theo đuổi đếm không hết, giờ thì sao? Còn ai nữa đâu?”
Ách. . . . . . Có lẽ đây mới là nguyên nhân tiên quyết? o(╯□╰)o
Thật ra thì lúc vừa lên nghiên cứu sinh, vẫn còn một hai bạn nam hay
đưa cho cô mấy tờ giấy nhỏ . . . . . . từ từ rồi mất tích hết.
Sư huynh hướng dẫn cô khi biết tin cô chưa có bạn trai, anh ấy còn
nhiệt tình một lúc lâu, khi cô thừa nhận với anh là mình đã có người
trong lòng thì anh cũng thoải mái không nhắc nữa. Tới khi anh ấy tốt
ngiệp thì tình cảm của hai người cũng không tệ lắm, nhưng cũng chỉ là
giới hạn bên trong phòng thí nghiệm.
Người bạn cùng tổ với cô, trước giờ tình cảm sư muội ấy với bạn trai
đều rất ngọt ngào, hận tất cả mọi người trên thế giới không được hạn
phúc như mình, vì vậy luôn quan tâm tình cảm đời sống của cô, ba ngày
hai bữa lại giới thiệu đủ loại con trai cho cô quen biết, nhưng vẫn
không có kết quả, vẫn lấy làm tiếc. Một đàn chị khác nói người cô luôn
tản ra hơi lạnh “Con trai miễn gần”, vì vậy mà con trai quanh ba thước
tự động tìm đường khác mà đi, cho nên tới giờ cô vẫn chưa có bạn trai.
Khi trong lòng bạn luôn nghĩ tới một người, tự nhiên sẽ không hứng
thú với bất kỳ khác phái nào nữa. Cô đã không còn u mê, biết nên lúc nào nên cự tuyệt không cần chần chờ, biết khi nào thì kéo gần, biết khi nào thì nên giữ khoảng cách.
…. được rồi, thật ra thì cô chỉ biết giữ khoảng cách, không biết kéo gần. -__-b
Tốt nghiệp không bao lâu cô liền nói thẳng với ba mẹ là đã chia tay
với Tiểu Chu rồi. Tuổi càng nhiều, trong nhà bắt đầu lo cho chuyện chung thân đại sự của cô. Mẹ thường xuyên gọi điện tới thúc giục: “Đông Đông
à, trường học con nhiều con trai ưu tú như vậy, thừa dịp bây giờ có cơ
hội tốt, nhanh tìm một người về đi? Sau này đi làm rồi, xã hội quá phức
tạp, không còn loại tình cảm đơn thuần như trong trường nữa.” “Chị của
đồng nghiệp ba con có một đứa cháu cũng học ở trường còn, là ngành kiến
trúc đó, nhóc ấy cũng không tệ, con khi nào rảnh thì đi gặp người ta thử xem?” vân .. vân.
Cô ngoại trừ không ngừng gật đầu trả lời ập ờ thì không biết làm gì nữa.
Xác thực, kể từ khi cô được điều đến chung tổ với sư muội thì ngoại
trừ bạn trai của cô sư muội ấy thì hầu như cô không tiếp xúc với khác
phái nào nữa.
Mao Dĩnh thường xuyên lãi nhãi: “Bà thử đếm xem hôm nay nói chuyện
với mấy người rồi? Tôi đoán lại không hơn năm người đâu. Tôi, bà chủ, sư muội, còn có hai đầu bếp ở phòng ăn, đúng hay không?”
Cô trừng mắt nhìn: “Hôm nay tôi ở phòng ăn đụng phải một đàn chị khoa vật lý, còn qua phòng chị ấy chơi, không chỉ năm đâu.”
Mao Dĩnh giận cũng không làm gì được cô.
Những người trước kia chơi game chung, sư tỷ Nguyễn Tĩnh là duy nhất
vẫn liên lạc với cô, cô cũng thường qua khu nhà M của tiến sĩ chơi .
Trong phòng sư tỷ có nhiều đồ chơi hình cún con, cái phần thưởng con cún con của lần so tài PK hôm off vẫn nằm ở một góc bàn, cô cũng gác cằm
lên mặt bàn, đối diện với nó, dùng ngón tay nghich nghịch chóp mũi cún.
“Được rồi, muốn thì lấy đi, đừng có nhìn chằm chằm hoài.”
Cô mặt mày hớn hở liền ôm cún con vào ngực: “Cảm ơn sư tỷ, lần sau em tặng chị ba con khác mà chỗ chị chưa có nha.”
“Không cần, em cũng giúp chị thu thập không ít.” Nguyễn Tĩnh cười
cười, “Bí đao , em còn nhớ y không, sao không tìm y đi? Chị nghe nói y
làm trong khu công nghệ mới xây ở phia bắc đó, ngồi hai chuyến xe điện
ngầm là tới.”
Duyên phận đúng là điều kỳ diệu. Có duyên phận, trời nam biển bắc
cách xa ngàn dặm cũng có thể gặp lại; không có duyên phận, mỗi ngày ở
chung một thành phố, chỉ hai tuyến xe điện ngầm, lại chỉ có thể thoáng
qua trong đám đông.
Tựa như Vạn Thiên, ở một huyện nhỏ trong một vùng quê, từ phía đông
đến phái tây cũng chưa tới bốn cây số, diện tích cũng không lớn hơn cái
sân trường đại học T bao nhiêu, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè cô luôn đi tùm lum, trong bốn năm lại chưa lần nào đụng phải anh ấy.
Khúc Duy Ân cũng giống như vậy. Lúc thực tập nghỉ hè, trong năm ba
nghiên cứu sinh lúc tìm việc cô rất nhiều lần đi tới khu công nghệ phía
bắc phỏng vấn. Lúc tan ca, bên ngoài khuôn viên rất đông người, cô đứng
bên ven đường tìm trong đám đông ấy, và chưa lần nào tìm thấy bóng hình
ấy.
Cũng có thể là, thời gian ba năm quá lâu rồi, hình dáng trong trí nhớ cũng mơ hồ, cô đã không còn cách nào chỉ thoáng qua là nhận ra anh. Có
lẽ một cái chóp mắt thôi, anh đã trốn vào một gốc khuất nào rồi.
Vậy có lẽ đây chính là biểu hiện của việc không có duyên phận.
“Bí đao ?” Sư tỷ gọi cô.
“Dạ. . . . . .” Cô ôm cún con đang nằm sấp, ngẩng đầu nhìn trần nhà,
“Thứ Bảy tuần trước em hình như ở con đường trước túc xá nhìn thấy Nại
Hà.”
Sư tỷ lập tức không nói nữa. Mỗi lần sư tỷ nhắc tới Khúc Duy Ân, An
Tư Đông liền lấy Nại Hà Tình Thâm chận lại, luôn hiệu quả. Hai người đều là đà điểu ( ý là không dám nhìn nhận sự thật ), không ai tốt hơn ai cả.
Nại Hà Tình Thâm sau khi tốt nghiệp làm ở một công ty rất được lại
gặp thời, giờ đây đã là một thanh niên tuổi trẻ tài cao anh tuấn, lại
quay đầu theo đuổi Nguyễn Tĩnh. Nguyễn Tĩnh cũng không biết từ chối bao
nhiêu lần, anh ngược lại ý chí bừng bừng, da mặt càng mài càng dày, chủ
nhật không có tăng ca là tới quấn lấy chị ấy, quấn đến nổi mấy năm này
bên cạnh sư tỷ không một ai theo đuổi, tất cả đều bị anh ta hù chạy hết.
Mắt thấy luận văn của sư tỷ xong rồi sắp tốt nghiệp tiến sĩ, An Tư
Đông nghĩ, đoán là Nại Hà cũng nhanh thấy mây tan trăng sáng rồi.
Cô ôm cún con nằm sấp về phòng, xem nó như bảo bối đặt bên cạnh gối
đầu. Thân cún mềm nhũn, bình thường đều là nằm, cô đem nó dựng thẳng lên cái mông chạm đất lưng dựa vào tường, không ngờ lại ngồi được, mắt nhắm lại bộ mặt rất chảnh.
Buổi tối Mao Dĩnh về phòng, nhìn thấy cún con đang nằm trên giường
cũng hết hồn: “Chó này sao ở đây? Ngảng đầu nhìn trời cười nữa?”
Vì vậy cô đặt tên cho cún là Khiếu Thiên. Khúc Khiếu Thiên. ( khiếu = cười, thiên = trời)
Cái đầu rtoanf những chuyện không trong sáng của Mao Dĩnh tất nhiên
sẽ cười nhạo cô: “Ơ, còn ‘ Khúc ’ Khiếu Thiên nữa, hai người tụi bây
khi nào sinh ra đứa con rồi vậy? Thành thật khai báo, bà có phải hay
không lại làm mộng xuân rồi hả ? ……… ai ya ai ya, nhìn coi bé lại mặt đỏ rồi kìa, bị chị nói trúng chứ gì? Con trai cơ bắp cảm giác như thế
nào?”
Cô thẹn quá thành giận, giơ Khiếu Thiên lên đuổi cắn Mao Dĩnh.
Cô đúng là thường mơ thấy anh, có đôi khi là đi leo núi, cô bò tới
mệt mỏi chân đau không lết được nữa, anh liền cõng cô, từng bước từng
bước, trong mơ cũng rất thật; có đôi khi là ngồi trên xe buýt, trên xe
rất đông, anh dùng hai tay ôm lấy cô, lần này cuối cùng cũng ôm chặt
rồi, ôm chạt cô trong lòng; có lúc, ách. . . . . . Là có một chút hình
ảnh hạn chế, không nói đâu. . . . . .
Rất nhiều khi, chỉ là những hình ảnh nhẹ nhàng, giống như buổi họp
mặt của mấy bạn thời sinh viên, anh cuối cùng cũng tới tham gia. Hai
người ngồi cạnh nhau, mấy bạn lâu không gặp liền nhiệt tình lên nâng
chén chúc mừng. Cô nói nhỏ: Khúc Duy Ân, những năm này em rất nhớ anh.
Anh trả lời: Anh cũng vậy.
Giống như thật vậy.
Tỉnh lại phát hiện mình vẫn nằm trên giường, trước mắt là khoảng đen
bao trùm, trong tai chỉ nghe tiếng hít thở đều đều của Mao Dĩnh, mà
người trong mộng đang ngủ say sưa ở góc xó khác trong thành phố. Cái
loại cảm giác mất mát đó, không cách nào miêu tả, chỉ muốn nhắm mắt lại
tiếp tục chìm vào mộng đẹp, tiếp tục mơ một cảnh mới. Nhưng tỉnh mộng
chính là tỉnh, không thể giống như xem phim, tạm ngừng lại có thể phát
tiếp, muốn cảnh ngọt ngào là có thể diễn ra.
Lớp trưởng thường xuyên tổ chức họp lớp, nhưng vẫn là những bạn ở lại học lên nghiên cứu sinh là hay tới. Khúc Duy Ân chỉ ghé qua một lần, là lần trước năm mới, cái lần duy nhất ấy cô lại về quê, nhớ tới lại hối
hận tới muốn bức tóc mình.
Dĩ nhiên, cũng có thể là anh cố ý tránh mặt không muốn gặp cô.
Khúc Duy Ân cơ bản là một người không hướng ngoại lắm, sau khi đi làm cuộc sống cũng không giống mọi người, chỉ hay liên lạc với ông Tất và
Tiểu Bàn. Trong các buổi họp lớp cô luôn dựng thẳng lỗ tai mình, chủ yếu là nghe ông Tất nhắc tới anh. Nghe nói công việc của anh rất vất vả,
công ty vừa mới thành lập nên còn rất gian nan, Chủ nhật phải làm thêm
giờ là chuyện như cơm bữa, trong một lần họp lớp còn nghe tin anh vừa
mới nhịn cơm suốt một tuần, cho nên không có tới được; nghe nói trò chơi đầu tiên của công ty bọn họ cuối cùng cũng phát hành ra thị trường, có
một công ty IT nổi tiếng muốn mua lại, chi tiết thì không rõ; Ông Tất
không hiểu lĩnh vực game lắm, hồ hồ đồ đồ, cũng không biết rõ sau bị mua lại hay là công ty bọn họ cải tiến lại sản phẩm, tóm lại công ty phát
hành ra thị trường rồi, nhân viên cũng giàu rồi; Sau lại nghe tin anh
ra nước ngoài rồi, không biết là mở rộng ra nước ngoài hay là chuyển
chén cơm khác rồi.
Ông Tất thường than: “Ban đầu Khúc Duy Ân bỏ qua tổ phần cứng đi làm, tôi còn liều mạng ngăn cản, thật may là nó không nghe lời tôi, nếu
không tôi đã làm chậm trễ tiền đồ con trai nhà người ta rồi. Mọi người
nhìn nó bây giờ cô, quản lý một đống người, ra nước ngoài bàn hợp đồng,
chỉ ba năm thôi đã có nhà có xe. Chờ chúng ta học xong đi làm, gái trinh cũng thành phụ nữ hết rồi, bây giờ giá nhà lại cao như vậy, mười năm
tám năm cũng chưa chắc mua được. . . . . .”
Mấy năm này sinh viên đại học kiếm việc càng ngày càng khó, mặc dù có thêm ba năm nghiên cứu sinh nhưng khi đi làm thì mức lương cũng không
cao hơn mấy bạn sau khi tốt nghiệp đại học đã đi làm. Có vài bạn có biểu hiện xuất sắc thì bây giờ đã là một trưởng phòng, tiền lương địa vị
cũng khỏi so chi nữa. Khoa công nghệ thông tin này còn tạm, giống như
mấy ngành chứng khoán, ngân hàng, quản trị, marketting, … tốt nghiệp,
đi xin việc còn gặp phải trường hợp bị bạn học thậm chí đàn em khóc dưới phỏng vấn, nhìn mãi cũng thành quen.
Mà những điều ấy đều khác xa với cuộc sống đơn thuần trong khuôn viên trường học. Thỉnh thoảng có mấy bạn đã đi làm tới buổi gặp mặt, nghe
bọn họ bàn chuyện thăng chức, tăng lương, áp lực công việc, mua nhà, kết hôn gì gì đó, không hề có đề tài chung, cũng khó trách họ càng ngày
càng không muốn tham gia nữa.
Ở sân trường cô thỉnh thoảng gặp được sư tỷ Nguyễn Tĩnh và Nại Hà
Tình Thâm, nghe nói anh giờ đã là một tinh anh trong lĩnh vực kinh
doanh, nhưng nhìn cái mặt dày của ảnh khi bám theo sư tỷ thì so với ba
năm trước cũng không có gì khác nhau lắm. Công việc ngành công nghệ đơn
giản hơn tài chính nhiều, kiểu như Khúc Duy Ân, chắc cũng không thay đổi nhiều chứ? Có thể hay không ngày nào đó đột nhiên gặp được anh, tựa như năm đó có lần gặp lại bạn tiểu học, bởi vì lâu ngày không gặp, lúc gặp
lại tình cảm cũng nhạt bớt, nhìn nhau mà không biết nên nói gì?
Cô không cách nào không nghĩ đến chuyện, Khúc Duy Ân người mà cô ngày đêm mong nhớ suốt ba năm, có lẽ đã biến thành người xa lạ mà cô không
hề quen biết.
Sau khi tốt nghiệp An Tư Đông xin vào một công ty mạng. Tổng công ty
đặt ở Thượng Hải, trong ngành cũng coi như có chút danh tiếng, hai năm
trước mới lập chi nhánh này. Tuy là công ty về mạng nhưng thật ra thì
mấy năm gần đây mới đầu quân về lĩnh vực Game Online, chi nhánh công ty
chính là làm về phát triễn game online. Có thể tìm được công việc này
cũng có chút liên quan tới việc năm đó cùng Khúc Duy Ân hợp tác thiết kế cái găm nhỏ kia.
An Tư Đông làm trong bộ phận xử lý số liệu, bộ phận này không liên
quan gì đến ngành học ở nghiên cứu sinh, cô ba năm nay vẫn học về hình
thức phân biệt, môn Internet Security lúc học nghiên cứu sinh cô chỉ
đăng ký lớp phụ. Mới đầu nhận được đề nghị này, cô do dự thật lâu.
Mao Dĩnh khuyên: “Không ai quy định học ngành gì thì phải làm cái đó, bằng không bà cho mấy đứa học chuyên ngành như tụi tôi tốt nghiệp làm
cái gì? Công việc này dù sao cũng có liên quan tới IT, bà coi tôi, học
bảy năm lịch sử, cuối cùng còn không phải đi bán dầu gội sao?”
Hệ lịch sử là điển hình của việc tốt nghiệp liền thất nghiệp, cuối
cùng Mao Dĩnh cũng tìm được việc làm tiếp thị ở một công ty hàng tiêu
dùng, nhiệm vụ năm đầu chủ yếu là xem xét lượng tiêu thụ sản phẩm của
công ty ở tất cả các siêu thị, cả ngày sống chung với dầu gội kem đánh
răng bánh quy chocolate gì gì đó. So ra, công việc của An Tư Đông thì
còn có chút liên hệ với ngành học của mình.
Người phỏng vấn cô cũng là một đàn anh ở đại học T, hơn ba mươi tuổi, họ Mã, không ngờ là tiến sĩ khoa điện tử truyền thông, chuyên ngành
nghiên cứu rada. Có ví dụ như Mao Dĩnh và sư huynh Mã , cô cảm thấy làm
không đúng chuyên ngành cũng không quan trọng nữa. Cộng thêm cô cũng có
tình cảm đặc biệt với game online, trong mấy công ty được nhận thì công
ty này là được nhất, đãi ngộ lại nhiều, cuối cùng vẫn là lựa chọn công
ty này.
Nhưng mà cái đáng nghi ngờ là, rõ ràng cô phù hợp với vị trí tuyển
dụng bộ phận phần mềm, nộp đơn cũng là vị trí kia, tại sao cô lại được
đề nghị tuyển vào bộ phận xử lý dữ liệu?
Đàn anh cười híp mắt nói: “Tổ phần mềm đã tuyển đủ rồi. Năng lực của
em thì anh thấy rất ổn, lại từng tham gia phát triến game, người như vậy rất khó tìm trong những sinh viên mới tốt nghiệp, nếu không cũng sẽ
không gửi lời mời qua. Chẳng qua cá nhân anh cảm thấy, con gái không nên làm trong bộ phận kỹ thuật, công việc đó quá mệt. Tổ phần mềm thường
phải chạy theo tiến độ các dự án, tương đối mệt mỏi, bộ phận xử lý dữ
liệu sẽ nhẹ nhàng hơn. Ngoài ra còn có một nguyên nhân, ” nói tới chỗ
này, anh ấy thần bí nháy mắt mấy cái, “Đây là một bí mật nhỏ, chờ em vào làm sẽ biết.”
囧! Lại có bí mật nhỏ!
Chỉ là đợi cô tháng Bảy tốt nghiệp vào làm, cũng chưa hiểu sao mình
lại bị chọn vào bộ phận này. Vào công ty mới biết, sư huynh Mã lại là
người quản lý hết cả nhóm kỹ thuật, còn cao hơn cả tổng giám đốc, giữ vị trí Phó Tổng Tài, căn bản chính là tầng cao nhất mà mấy con tôm tép nhỏ không thể tiếp xúc được. Cô dĩ nhiên ngại đi hỏi người ta.
An Tư Đông mướn một phòng nhỏ có hai phòng ở gần đó, vẫn như cũ ở
chung với Mao Dĩnh, mỗi ngày chỉ cần đi bộ mười lăm phút là tới chỗ làm. Mao Dĩnh phải ngồi ba trạm xe điện ngầm đi làm, cũng không xa lắm.
Cô thuận lợi vượt qua thời gian thử việc. Bộ phận xử lý số liệu quả
nhiên nhẹ nhàng, các đồng nghiệp trong phòng cũng đi làm và tan ca đúng
giờ, làm mấy bộ phận luôn phải tan ca để kịp dự án ghen muốn chết.
Làm một nữ otaku, cô rất hài lòng với công việc và cuộc sống bây
giờ. Buổi sáng ngủ thẳng đến tám giờ rời giường, có đủ thời gian ăn
sáng; chín giờ đến công ty đi làm, 6 giờ chiều tan ca, lúc về còn kịp
ghé qua khu chợ gần nhà; nấu cơm xong là bảy giờ rưỡi, vừa kịp giờ Mao
Dĩnh về; buổi tối ôm máy vi tính yêu quý lên mạng, tắm rửa rồi dọn
phòng, trước mười hai giờ bò lên giường ngủ, cả đêm mộng đẹp.
Mỗi ngày cứ bình bình an an trôi qua, cuộc sống bình thản mà phong
phú. Cô sẽ cố gắng làm việc, từ từ dành dụm tiền. Qua mấy năm có lẽ đến
lúc không chịu nổi áp lực của gia đình rồi sẽ đi xem mắt, tìm một người
có điều kiện, nhìn thuận mắt một chút, bồi dưỡng tình cảm, sau đó kết
hôn.
“Khiếu Thiên, con cũng cảm thấy như vậy rất tốt phải không?”
Khiếu Thiên nhắm hai mắt cằm hướng lên trời ngồi ở đầu giường, lãnh diễm cao quý.
Có người nói, quên một người phương pháp tốt nhất, chính là yêu một người khác.
Thế nhưng chẳng qua là từ một cái bi kịch, nhảy vào một bi kịch sâu hơn.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô cũng chưa từng gặp qua Vạn Thiên; sau khi tốt nghiệp đại học, cô cũng từng gặp qua Khúc Duy Ân.
Cô dùng thời gian bốn năm quên đi Vạn Thiên, cho nên bạn nghĩ xem,
giờ đã qua ba năm, có lẽ qua hết năm này cô cũng sẽ quên được Khúc Duy
Ân thôi.
….. Nếu như không phải là WOW mở ra cơn giận của Vu Yêu Vương, nếu
như không phải là cô nhất thời tiện tay chơi lại, nếu như không phải là ở cánh đồng tuyết của Nặc Sâm Đức gặp người nam cự ma ( Troll) tên
QQWWEE.