Đọc truyện Nặc Sâm Đức – Chương 20
Trong phút chốc một cảm giác thất vọng lấp đầy cả tâm trạng, An Tư Đông chợt hiểu một sự thật.
Dù Trâu Du giống Vạn Thiên tới đâu thì anh ấy cũng không phải là Vạn
Thiên, cũng không thể thay thế anh. Người cô thích là Vạn Thiên, không
phải Trâu Du, còn cái cảm giác kia cũng chỉ là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi. Giống như Chu Viễn Hàng, giống như mấy bạn trai trước đây của cô.
Nhớ tới khi Chu Viễn Hàng chia tay với cô có nói: “Đông Đông, trong
lòng em không có anh, không thể mong anh có thể toàn tâm toàn ý đối với
em.”
Có lẽ, đây mới là lý do cô cứ bị người ta bỏ. Những năm này người
trong lòng cô thủy chung chỉ có một mình Vạn Thiên mà thôi, không có
người khác, không có người thứ hai.
Nghĩ tới đây, trong đầu đột nhiên có một khuôn mặt hoàn toàn khác
những người kia xuất hiện, điều này làm cho giọng nói cô có hơi nóng
nảy: “Sao anh lại tới đây?”
“Sắp năm mới rồi, vé tàu rất khó mua, anh chỉ lấy được vé đến thành
phố em rồi đổi xe về. Anh nghĩ nhà em cũng gần đây nên chạy qua thăm em. . . . . . Anh cũng không biết nhà em ở đâu, chỉ nhớ em nói tốt nghiệp
trường này, định qua đây tìm xem có giáo viên nào quen em , hỏi thăm một chút. Không nghĩ tới lại có thể gặp em, thật trùng hợp.”
Trong giọng anh mang theo nét vui mừng không thể che giấu được, cô lại không vui nổi: “Vậy anh không đi đổi xe về à?”
“Sớm nhất chỉ có thể mua được vé ngày mai.”
Vậy chẳng phải là muốn qua đêm chỗ này? Trời sắp tối rồi, không biết còn có thể tìm được nhà trọ có phòng trống không?
“Bí đao, ” Trâu Du biểu tình có chút đáng thương, “Anh cũng tới nhà
em rồi, không lẽ em định bỏ anh lang thang ngủ ngoài đường chứ?”
Một câu nói liền chặn hết mọi kế hoạch của cô. Cô lành phải nói: “Nếu không thì qua nhà em ngủ một đêm vậy.”
Hai người đi song song trên đường, cô gái bán hoa thấy một nam một nữ tự nhiên nhiệt tình mời hàng: “anh à, tặng chị này một bông hồng đi.
Hai người có thể quen nhau chính là một loại duyên phận, cô gái xinh đẹp như vậy, anh phải giữ thật tốt, lâu lâu cũng phải tạo cảm giác lãng mạn cho cô ấy nhé!”
Trâu Du dừng lại chọn hoa, An Tư Đông ngăn anh lại: “Không cần, cũng không phải là. . . . . .”
“Mỗi cô gái trong lễ tình nhân cũng nên nhận được một cành hồng.” Anh cười từ trong giỏ rút ra một cây, “Cây này đi, bao nhiêu vậy?”
“Mười đồng.”
Anh trả tiền, đưa hoa cho cô: “Bí đao , ngày lễ vui vẻ.”
Cô bán hoa đứng bên cạnh nói giúp: “‘ mỗi cô trong lễ tình nhân cũng
nên nhận được một cành hồng ’, rất hay rất cảm động nha! Tại sao em lại
không gặp được người phong độ lại đẹp trai như vậy! Chị à chị thật là
may mắn nha!”
Cô bán hoa hồng , dĩ nhiên hi vọng ai ai cũng tặng hoa thu tiền. An
Tư Đông trong lòng nghĩ. Cô không muốn nhận bông hoa này, hai tay cắm
trong túi áo không động.
Anh một tay kéo hành lý, một tay nhấc túi xách, bây giờ còn phải cầm
hoa hồng, không còn tay để lấy tiền trả, vẻ mặt hơi đáng thương: “Coi
như cầm giúp anh một lát đi?”
Cô chỉ còn cách nhận.
Về đến nhà, An mẹ vừa mở cửa ra, thấy sau lưng con mình có một cậu
con trai, trong tay còn cầm hoa hồng, có chút kinh ngạc: “Đông Đông, đây là. . . . . .”
Cô còn chưa kịp giới thiệu, Trâu Du giành nói trước: “Chào bác gái,
cháu là bạn của Đông Đông, tên cháu là Trâu Du, về nhà thuận đường nên
ghé qua quấy rầy hai bác. Đây là chút tâm ý của cháu, mong bác vạn lần
đừng ghét bỏ.” Vừa nói từ trong bao lấy ra mấy túi quà tết.
An mẹ là người phương nam, giọng có uốn lưỡi hay không cũng không
phân biệt được, vừa nghe tên anh, liền cười tươi như hoa: “Thì ra là con chính là Tiểu Chu à, bác đã sớm muốn mời con tới nhà chơi, mau vào mau
vào. Còn mua quà làm gì, quá khách khí rồi.”
Rất rõ ràng mẹ hiểu lầm rồi. Vào cửa đổi giày, An Tư Đông cố ý nói
với Trâu Du: “Tiểu Chu là bạn trai trước của em, mẹ không biết em và anh ta chia tay rồi.”
Anh lại còn cười!
“Xem ra là ông trời cố ý để cho anh tới giúp em giải vây, hai ta đúng là có duyên phận.”
Tựa như một quyền đánh vào gối bông, hoàn toàn không cần sức. Cô nhục chí lấy dép đưa cho anh đổi.
An mẹ đối với người bạn trai quen con gái mình suốt ba năm trong
truyền thuyết Tiểu Chu vô cùng nhiệt tình, lại cố ý đi ra ngoài mua thêm hai món về đãi khách. Thẩm mỹ của hai mẹ con rất giống nhau, An mẹ vừa
thấy Trâu Du liền đối với cái kiểu thư viện áo vải này rất có hảo cảm,
đợi đến lúc trò chuyện trên bàn ăn biết được trình độ học vấn, hoàn cảnh gia đình của anh lại càng hài lòng không ngậm miệng được.
An ba nói: “Tiểu Chu con mua vé tàu ngày mai à? Hay là ngồi xe khách
về? Thật ra thì từ chỗ này tới thành phố nhà con đi xe khách cũng chỉ
cần 4 giờ, còn tiện hơn xe lửa.”
An mẹ nói tiếp: “Đúng vậy, có xe tốc hành, sau này hai bên đi lại
cũng rất dễ dàng. Đông Đông đi học xa nhà, bác còn lo xa quá, một năm
cũng không gặp được một hai lần, giờ thì tốt rồi.”
An Tư Đông vùi mặt vào bát chỉ lo bới cơm. Đã như vậy thì còn nói gì
được nữa? Chẳng lẽ ngay tại chỗ vạch trần Trâu Du không phải bạn trai cô làm cho cho ba mẹ lúng túng à? Thôi, dù thế nào đi nữa anh chỉ ở một
buổi thôi, ngày mai sẽ đi, về trường rồi lại nói với ba mẹ là mình chia
tay với Tiểu Chu là được ………. chuyện này mới là sự thật.
An mẹ cầm đũa nhẹ nhàng gõ cô một cái: “Ăn từ từ! Nhìn con coi, con
gái con đứa, ăn cơm còn không lịch sự bằng Tiểu Chu, người ta tốt mới dễ dàng bỏ qua cho con. Ở nhà không sửa, về sau tới nhà người ta cũng
không thể như vậy!”
Lịch sự, lịch sự. . . . . . Cô giờ đang nhớ tới mấy bạn nam trong lớp khi ăn cơm như quỷ chết đối nhập vào vậy chưa tới năm phút tất cả các
món ăn đều bị bão quét sạch hết, ngồi ăn chung với họ cô quả thật lịch
sự giống như một công chúa.
Trâu Du nói: “Không có a, con cảm thấy Đông Đông như vậy mới tốt,
không hề giả bộ, con gái như vậy mới đáng yêu.” Thấy khóe miệng cô dính
hạt cơm, cầm khăn giấy tới giúp cô lau.
Cô vội vã lui về phía sau, nhận khăn giấy tự mình xử lý. Đông Đông
Đông Đông , ngoại trừ họ hàng và bạn cùng phòng thì chỉ có bạn trai gọi
cô như vậy, anh sửa cách xưng hô cũng quá nhanh đi.
Ăn cơm tối xong, An mẹ vừa dọn dẹp bát đũa vừa nói: “Hai con xem ti
vi đi. Ông An, ông ngồi trò chuyện với Tiểu Chu nha, tôi rửa chén xong
sẽ tới.”
Cùng xem ti vi, khẳng định sẽ bị hỏi này hỏi nọ. An Tư Đông nói: “Ba
mẹ không phải muốn xem phim bộ sao, trong phòng cũng có máy tính.”
An mẹ nói: “Cũng tốt, trong phòng khách hơi lạnh, hai con cùng đi
trong phòng xem đi, nhớ mở máy điều hòa nha.” Nói xong bà tự mình vào
phòng đóng cửa sổ cửa phòng cũng đóng, máy điều hòa lên..
An Tư Đông giờ biết cái gì là lấy đá đập chân mình rồi. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, còn đóng cửa, mẹ không lo chon con gái mình à. . . . . .
o(╯□╰)o
Hai người mang hai cái ghế ngồi ở trước máy vi tính. Một máy tính, hai người, chẳng lẽ chơi samurai?
Cô bực mình tự nhiên nghĩ tới samurai lại nghĩ tới ……………. ai đó.
“Em có download xuống mấy bộ phim hoạt hình, anh xem không?”
“Ừ, tùy em.” Trâu Du ngồi ở bên cạnh cô, mắt không nhìn màn ảnh. Cô mở phần mềm ra rồi chọn file phim hoạt hình.
Trong đó có bộ “Rurouni Kenshin? Remembrance of articles”, Mao Dĩnh
đề cử. phim hoạt hình” Rurouni Kenshin” (1) này trước kia cô xem qua
mấy tập, phong cách nhẹ nhàng hài hước, ai biết cía chuyện này lại nói
về chàng trai trẻ tên Himura Kenshin (Phi Thôn Kiếm Tâm) nhớ lại những
kỷ niệm xưa, vừa ngược thân lại ngược tâm, hình ảnh âm u đầy máu tanh,
nội dung ngược đến sâu tận trong tim.
Trong phòng đã mở máy điều hòa nhưng vẫn lạnh, An Tư Đông vừa xem vừa giơ tay hà hơi làm ấm, thình lình Trâu Du đưa tay qua, đem đôi tay cô
để vào trong tay anh: “Nhìn em đi, mặc có nhiêu đó áo nên tay lạnh như
vậy.”
Tay anh trắng lại thon dài, móng tay gọn gàng rất sạch, còn đẹp hơn
tay con gái. Lòng bàn tay là ấm, nhẹ nhàng che trên mu bàn tay cô, rõ
ràng không dùng sức nhưng cô muốn rút lại không được. Cô chợt nhớ tới
một đôi tay khác, lớn hơn bàn tay trước mặt, da ngăm đen, khớp xương to
bự, trong lòng bàn tay luôn là nóng và đầy mồ hôi, chỉ dùng qua con
chuột và gõ bàn phím mà cũng có thể chảy mồ hôi, vì vậy cô ghét không
chịu đụng vào. . . . . .
Điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên. Cô sợ hết hồn, nhân cơ hội
rút tay về xem điện thoại Là tin nhắn của Khúc Duy Ân: “Sao hôm nay
không login?”
Không biết vì tay lãnh hay sao nữa, tay cô run lên, vội vàng trả lời một câu: “Trong nhà có việc.”
Để điện thoại trên trên bàn, Trâu Du cũng không nói gì, chỉ là cười
cười, cũng không biết nhìn thấy không. Trong phim hoạt hình đang chiếu
tới đoạn Kenshin (Kiếm Tâm) phát hiện nữ chính trước đây thật lâu từng
bị anh giết chết, vị hôn thê của kiếm khách đã gây ra vết sẹo trên má
anh, mà nữ chính hình như cũng không biết mình đã yêu Kenshin, tình tiết lại tới khúc ngược tâm nữa.
An Tư Đông không còn tâm trạng xem tiếp: “Sắp chín giờ, ba mẹ em cũng buồn ngủ, ra ngoài đi.”
Anh đồng ý, cười đến ôn hòa: “Được.”
Hai người đóng máy vii tính đi ra phòng ngủ, An Ba An mẹ cũng xem
xong TV, đang dọn ghế sa lon. An mẹ nói: “Tiểu Chu a, nhà chúng tôi hơi
nhỏ, tối nay ủy khuất con ngủ cái giường nhỏ trong phòng Đông Đông nha.”
Trâu Du nói: “Là con tùy tiện tới thăm quấy rầy mọi người mới đúng. Kia Đông Đông ngủ đâu?”
“Đông Đông ngủ với bác.”
“Bác trai thì sao?”
An ba nói: “Bác ngủ trên sofa là được.”
Trâu Du vội nói: “Như vậy sao được. Sa lon mềm như vậy, bác trai ngủ
cả đêm nhất định sẽ đau lưng , nào có chuyện tiểu bối ngủ giường để
trưởng bối ngủ trên sofa vậy. Mọi người vẫn như bình thường đi, con ngủ
trên sofa là được.”
An mẹ nói: “Con là khách, lần đầu tiên tới nhà chúng ta, sao lại không biết ngại mà cho con chiu ủy khuất ngủ trên sofa được.”
Trâu Du nói: “Bác nói như vậy chính là không xem con là. . . . . . là quá khách khí rồi.”
An mẹ cười cười nhìn con gái mình. An Tư Đông làm như không nhìn thấy.
Cuối cùng vẫn là theo ý Trâu Du. An mẹ tìm chỗ vắng vẻ nói với con
gái: “Thằng bé Tiểu Chu này thật không tệ. Người tuổi trẻ bây giờ, gia
cảnh tốt một chút, thi được vào trường tốt một chút, cũng chỉ biết hưởng phúc, một chút khổ cũng ăn không được, chỉ hận cha mẹ không lo đủ cho
mình. Giống kiểu con trai biết kính người già như Tiểu Chu không nhiều
lắm.”
Tiếp tục giả điếc.
Trâu Du ở An gia một đêm, sáng hôm sau xách hành lý đón xe lửa về
nhà. Trước khi đi An Ba An mẹ còn vô cùng không ngừng, dặn đi dặn lại,
lại mua một túi lớn đặc sản địa phương để cho anh mang về nhà, nói gì là “Đông Đông không thể tự mình qua thăm nhà con, thay mặt chào hỏi cha mẹ bên đó” …, một lát còn nói “Giao thông thuận tiện say này nhớ tới chơi
nha” , còn nói “Trường học xa nhà như vậy Đông Đông nhờ con chăm sóc
thêm.” , nghiễm nhiên coi anh là con rể tương lai rồi.
Nghe bọn họ ở dưới lầu chia tay trong lưu luyến, An Tư Đông bên cạnh xem mà trán cứ giật giật không thôi.
Cô tiễn Trâu Du đưa bến xe bus, thế nhưng anh lại không vội lên xe,
kéo cô ngồi ở hàng ghế chờ. Chuyến xe đi qua không biết bao nhiêu lần
anh vẫn không lên, cô không nhịn được thúc giục: “Còn phải đi hơn tiếng
mới tới trạm, đừng để trễ xe lửa.”
“Không sao, hai tiếng nữa xe lửa mới chạy, xe buýt khoảng mười phút
thì có một chuyến.” Anh quay tới nhìn cô, “Anh chỉ là muốn. . . . . . ở
vơi em lâu một chút.”
Cô nhìn chằm chằm chiếc xe vừa đi qua, không nói câu nào.
“Đông. . . . . . bí đao, xin lỗi anh không nói một tiếng liền trực
tiếp tìm đến nhàem , anh. . . . . .” Anh cầm tay cô, năm ngón tay giữ
chặt, “Mấy ngày trước giáo sư nói với anh, sang năm muốn anh qua
Hongkong trao đổi, qua tết là đi. Anh nghĩ nửa năm sau không thể gặp em , nên nhất thời kích động, mới. . . . . .”
Cô vốn là muốn rút tay về, vừa nghe anh nói như vậy, ngẩn cả người: “Đi Hongkong? Bao lâu?”
“Cái luận văn mà trước kia anh viết, đó là hợp tác nghiên cứu với bên đại học Hongkong . Cái đề án này bên anh vẫn còn làm, càng làm sâu vào
càng xuất hiện nhiều vấn đề. Bên này chủ yếu do anh phụ trách, họ muốn
anh trực tiếp qua đó thực hiện, ít nhất phải một học kỳ.”
Cô ngơ ngác nhìn chỗ giao nhau của hai tay, trong lòng loạn lên không rõ là tiếc hay là thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì anh cố tình chạy tới
một này để thăm cô cũng không dễ gì, còn ở trước mặt ba mẹ giúp cô đóng
kịch, cô thật sự không nên mong người ta cút nhanh một chút đành phải
nói.”Một học kỳ thôi mà, năm nay tết hơi muộn, học kỳ sau cũng chỉ có
bốn tháng mà thôi. Hơn nữa em không phải lên nghiên cứu sinh sao, anh về em vẫn còn ở trường. Dù sao có thể liên lạc qua mạng, bình thường cũng
không phải ngày nào gặp mặt, bốn tháng rất nhanh là qua mà.”
Anh liền cười, trong mắt có tia vui sướng: “Bí đao , em sẽ chờ anh về à?”
Rõ ràng nói là”Anh về em vẫn còn trong trường ” mà . . . . . .
“Cái đó. . . . . . Qua tết anh về lại trường? Hay là trực tiếp ở nhà đi thẳng hongkong?”
“Vé máy bay đã đặt xong rồi, ở trường học đi.”
“Vậy thì còn may, về còn gặp nhau .” Cô nhìn đồng hồ, “Giờ chắc nhiều người lắm, anh cũng nên đi sớm một chút, đừng để gấp quá.”
Vừa đúng lúc có xe bus tới, Trâu Du đứng lên. An Tư Đông cầm hai túi
nhỏ chuẩn bị đưa cho anh, anh đột ngột giang hai tay dùng sức ôm lấy cô. Cô hai tay cũng cầm đồ, còn chưa kịp phản ứng, anh đã buông ra, cười
tươi: “Bí đao , anh thật sự rất vui.”
Người bán vé xe buýt đưa đầu ra ngoài cửa sổ dùng tiếng địa phương nói: “Có lên xe không? Xe chạy đó!”
Cô nhìn anh rồi quay đầu nói lớn: “Đợi chút, chỗ này còn có một
người!” Nhanh chân kéo người kia lên xe rồi quăng hết đồ dùng lên.
Xe chạy ra rất xa, còn nhìn thấy anh khom người mặt ghé sát cửa sổ
vẫy tay chào cô, mãi cho đến chiếc xe lái qua chỗ ngoặt cuối đường, mới
không nhìn thấy nữa. Tình hình này giống như lần đầu tiên gặp anh thì cô cũng tiễn anh tới trạm xe bus, vội tới rồi vội đi.
Nhưng . . . . . . Tâm trạng hình như không giống nhau.
Gió thổi qua, mặt và tay cũng lạnh tới mức thấy đau. Cô nhìn con đường phía xa, thu tay về, từ từ để vào trong túi áo.