Đọc truyện Nặc Sâm Đức – Chương 10
An Tư Đông nhàm chán ngồi ngẩn người trên ghế. Qua khe hỡ, có thể
thấy Khúc Duy Ân đang tập trung tinh thần PK, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình không chuyển mắt. Cô chưa thấy qua bộ dạng cậu ấy tập chung như vậy, toàn thân toát ra cảm giác
trái ngược hoàn toàn với áo thun quần lửng và dép lào.
……. vậy đại khái đây chính là ánh sáng bức người trong truyền thuyết đây.
o(╯□╰)o
Đối thủ của cậu ta là Bạn Nhìn Không Thấy Tôi, hai người giằng trong 5 phút, cuối cùng Bạn Không Nhìn Thấy Tôi không đấu lại Khúc Duy Ân, nhận tỷ số bại trận 1:3.
Bạn Không Nhìn Thấy Tôi ôm người bên cạnh gào khóc: “Ông đây ngay cả
bát cường cũng chưa vào được! Không công bằng, không nên trực tiếp đấu
xong rồi loại, phải là đấu nhóm trước, vào bát cường lại loại sau!”
Người bị anh ấy ôm liền an ủi: “Ông cũng may rồi, tôi mới có vòng một liền bị loại. . . . . . eh eh ông đừng quấn lấy tôi, kỳ thật tôi thích
con gái. . . . . .”
Một người khác khinh anh: “Ông không xem lại tốc độ tay của mình đi,
cùng cấp đọ vời người ta à .APM của QWE bao nhiêu? chắc hơn 200?”
( Thời Cửu: APM=Action Per Minute, số lần thao tác trong một phút,
dùng để so sánh trình độ nhanh nhạy của người chơi. Số liệu so sánh này
trong Starcraft xuất hiện tương đối quan trọng, APM của tuyển thủ chuyên nghiệp Stars có thể đạt tới 300 – 400, người chơi bình thường khoảng
150. )
Bạn Không Nhìn Thấy Tôi cũng không giận: “APM của tôi cũng có 180 nha, không tính là chậm mà?”
Khúc Duy Ân nhìn anh một cái: “Cho nên thật ra lúc nãy ông đang luyện đánh chữ?”
…… thật độc.
“Phụt!” Bạn Không Nhìn Thấy Tôi phun ra một ngụm ( Máy tính đã xử lý
thêm hiệu ứng ) máu tươi, lệ rơi đầy mặt, “Không nên khinh người như vậy ! Tôi không muốn sống nữa, để cho tôi chết đi, để cho tôi chết đi!”
Cái bạn bên cạnh nói là thích con gái rất có tinh thần hy sinh gắt
gao ôm lấy anh: “Nghĩ thông suốt chút đi, ông không phải cũng thắng một
ván sao?”
Bạn Không Nhìn Thấy Tôi bi phẩn nói: “Đúng vậy, thắng bại chính là
chuyện thường của binh gia, không có chuyện gì lớn. Ông đây chính là đội Hà Lan, vua không ngai vàng.”
“Ông nói dư một chữ, “ Bạn Khúc tất nhiên không hiền lành gì, “Phải là: bại chình là chuyện thường binh gia.”
Vì thế bạn thật ra rất thích con gái đành phải tiếp tục hy sinh.
Buổi off cũng sắp kết thúc. An Tư Đông ngồi yên một lúc, lại không
hết hy vọng, lần thứ năm chạy tới cửa nhìn bản đánh dấu hiện diện.
Trong hành lang rất im lặng, cửa phòng đóng lại rất khác biết rất xa
với không khí ồn ào trong phòng. Cô lén lút nghịch mớ giấy vụn trên bàn, phía sau giống như có tiếng bước chân. . . . . .
“Xin hỏi ….”
Cô hết hồn, lấy bảng đánh dấu che lại mấy tờ giấy vụn, xoay người cực nhanh. Ánh sáng chiếu qua khe lá vào hàng lang làm cô có chút hoa mắt.
Mơ màng nhìn thấy bóng người, người kia như bước ra từ một nơi khác vậy.
“Bí đao hả?” anh đẩy gọng kính mảnh trên sống mũi một chút. “Anh là Vạn Thủy Thiên Sơn.”
….. “An Tư Đông hả?” Cũng từng có người đẩy gọng kính như vậy, dùng nụ cười ôn hòa có một không hai nói, “Mình là Vạn Thiên.”
Giống như một bùa phép vậy, vận mệnh khó thể tránh.
Trên đời lại có hai người bề ngoài giống nhau như thế, ngay cả cách
nói chuyện, vẻ mặt nhíu mày, độ cong trên khóe miệng cũng giống nhau như đúc, thậm chí tên của họ, Vạn Thiên, Vạn Thủy Thiên Sơn, cũng giống
nhau.
Cô từng nói với mình, bốn năm, chỉ bốn năm thôi, sau khi tốt nghiệp
đại học, có gặp cũng không muốn “Ấy” nữa. Nhưng ở một năm cuối cùng của
đại học, lại đưa một người như vậy đưa đến trước mặt cô, thật giống như
…. nguyệt lão cũng cảm động trước tình yêu cay đắng của cô, dùng một
người giống như “ấy” bồi thường cho cô.
“Bí Đao?” Vạn Thủy Thiên Sơn nghi ngờ hỏi, ”Xin hỏi, em là ‘ Bí Đao Mùa Hè ’?”
Cô hoàn hồn, vội vàng gật đầu: “Là em là em! Em cứ nghĩ anh sẽ không tới . . . . . .”
“Xin lỗi, hôm nay trợ giáo đột nhiên tới tìm anh bàn về bài luận văn, anh xin phép tới một chút rồi phải về liền.”
“Dạ. . . . . .” cô có hơi thất vọng, “Vừa tới đã đi?”
Anh rũ mắt xuống: “Anh cũng không ý định tham gia off , chỉ là muốn
tới gặp em. . . . . . Bây giờ gặp rồi cũng coi như không uổng chuyến này . . . . . .”
Cô thấy không được tự nhiên, đá đá gach men dưới chân. MC trong phòng hắc giọng nói: “Mấy bạn đánh xong đừng đi vội, một lát chúng ta cùng
chụp anh làm kỷ niệm, bang chủ của mỗi bang cũng có chuyện cần bàn, đùng vội rời phòng.”
“Ách, nếu không, chụp ảnh lưu niệm. . . . . . được không?”
Anh nhịn cười: “Cũng tốt.”
Sự thật chứng minh, ánh mắt con người thật sự cực kỳ chủ quan, tâm
trạng tốt, thấy ai cũng đẹp trai đẹp gái, hết sức thuận mắt. Ngay cả
người như Khúc Duy Ân vừa nãy cô chứng mắt cí đầu con nhím của cậu ta,
bây giờ cũng thấy rất đáng yêu, làm cho người ta rất muốn đi lên sờ thử.
Trận PK đã tới vòng chung kết. MC kêu gào thẩm thiết: “Nại Hà Tình
Thâm và QWE 2:0 dẫn trước! Nại Hà Tình Thâm ok chứ! Tôi cổ vũ cho anh!”
Nại Hà Tình Thâm là bang chủ của FREE, thường xuyên bị người gọi đại
thần ơi đại thần à, nổi tiếng toàn bộ server, thậm chí toàn game, không
biết Khúc Duy Ân đánh thắng anh ấy không? Cô quay đầu xem trận thi đấu,
vừa vặn Khúc Duy Ân cũng ngẩng đầu nhìn cô, tầm mắt hai người chạm nhau. Tâm trạng cô đang rất tốt nên cười cười cổ vỗ cậu ta vậy, giơ tay ra
hiệu cố lên.
Bắt đầu trận thứ ba, tình thế phát sinh chuyển biến, bạn Khúc Duy Ân
giống như đột nhiên đả thông hai mạch Thiên Ma Phụ Thể vậy, nghịch
chuyển thế cục, chiếm ưu thế trong suốt ba trận tiếp theo, cuối cùng kết thúc trận đấu bằng tỷ số 3:2 đoạt giải quán quân.
Nại Hà Tình Thâm cầm lấy tay cậu ấy giả bộ khóc: “Không phải bàn xong rồi à, cho ông ba cây kẹo để tôi thắng sao? mụi mụi chỉ quay đầu nhìn
ông cười một cái liền sôi máu rồi à, bỏ luôn lời hứa với người ta, thấy
sắc quên nghĩa!”
Khúc Duy Ân bỏ tay anh ta ra: “Ông muốn thắng còn không phải vì sắc à, không biết xấu hổ còn dám nói.”
Phần thưởng của quán quân là con cún bông nằm sấp lười biếng có con
mắt hi hí, gấu bông lớn như thế, lông xù mềm mềm rất đáng yêu. Nhưng
nhìn thấy hai người con trai cao hơn mét tám ở dưới đáy bàn một người
cầm đầu một người kéo đuôi nhìn thấy kinh dị sao sao ấy.
Phát thưởng xong, MC kêu mọi người tới chụp ảnh lưu niệm. Hàng thứ
nhất ngồi chồm hổm, hàng thứ hai ngồi, hàng thứ ba đứng, thứ bốn đứng
trên ghế, thứ năm đúng trên bàn, chen lấn nhau một hồi, cuối cùng nhét
hết một tấm hình.
An Tư Dông không hề nghĩ nhìu chen vào hàng thứ nhất, cô nhìn lại,
Vạn Thủy Thiên Sơn ngay phía sau cô, cúi đầu nhìn cô cười. Khúc Duy Ân
chắc chắn ở hàng cuối cùng, bị người chặn, nhìn không thấy.
Chụp ảnh xong, vài bang lớn kêu thành viên ở lại mở tiệc. An Tư Đông
và Vạn Thủy Thiên Sơn theo đám đông đi ra ngoài, tới cửa gặp được Bạn
Không Nhìn Thấy Tôi từ bên ngoài đi vào: “Bí đao mụi mụi, sao em lại về
trước vậy? Không đợi QWE về chung sao? Lát nữa tụi anh cùng đi quậy, em
cũng đi chung luôn đi?”
Vạn Thủy Thiên Sơn lễ phép tránh ra qua một bên đợi cô, làm cô càng
thấy ngại: “Không, không được, em có chút việc, em đi trước. . . . . .
Mấy anh chơi vui nha.”
Bạn Không Nhìn Thấy Tôi không nói gì nữa, đi vào trong.
Cô đuổi theo Vạn Thủy Thiên Sơn, theo bản năng muốn giải thích, lại không biết nói thế nào.
Mà anh ngược lại còn an ủi cô, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Con trai
không hay để ý đâu, nhiều khi nói chuyện cũng không chú ý đến hoàn của
của người khác. Họ chỉ chọc cho vui thôi, em đừng để trong lòng.”
Vậy là anh đã biết lời đồn đó, chẳng những không giận, còn nói giúp
những người tung tin nữa. Thanh giả tự thanh, cô vội vã biện minh lại
giống như thật sự rất để ý vậy.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn anh cười, rồi đi ra ngoài.
Từ dãy phòng học đến bãi giữ xe phải bảy quẹo tám rẽ, đi một vòng rất lớn mới tới nơi, cách xếp phòng như vậy luôn bị một đống sinh viên lên
án. An Tư Đông chưa bao giờ cảm thấy từ dãy phòng học xuống bãi giữ xe
khoảng cách lại ngắn thế, nhanh như vậy đã xuống tói nơi, cô thậm chí
còn chưa nghĩ ra nói gì với anh.
“Cái kia. . . . . . Chỗ này cách trường anh còn rất xa , nếu không em chở anh qua đó? Miễn cho giáo sư đợi lâu.”
“Cũng được, anh chở em. xe nào là của em?”
Ách. . . . . . Giống như quên mất một vấn đề quan trọng . . . . .
Cô chỉ chỉ chiếc xe đạp cao 22 tấc màu hồng ánh xanh, quay mặt qua chỗ khác không muốn nhìn khuôn mặt cười cười của anh.
Diện tích đại học T rất rộng, không có xe đạp nửa bước khó đi, cũng
bởi vì bọn trộm xe hoành hành. Ở học kỳ một đã mất ba chiếc xe, tiền bối chỉ cô: đề phòng cướp không thể chỉ dựa vào khóa, phải để cho bọn trộm
xe không muốn trộm xe của em! Vì thế cô mua một chiếc ngoại trừ cô ra
thì không ai có thể cưỡi một chiếc xe nữ cao 22 tấc này, xe màu hồng lại phun thêm ánh xanh, đạp xe trên đường chói đến người ta không thể mở
mắt nổi, quả nhiên an toàn đạp hơn hai năm cũng chưa bị trộm qua.
“Trước cửa có xe bus, anh đi xe tiện hơn.” Anh ngừng cười, chỉ chỉ cái đường kia.
“Được rồi. . . . . .” cô không lấy xe, lặng yên đi bộ với anh, lại cố vắt hết óc để tìm đề tài nói chuyện.
Còn chưa nghĩ ra, đã đến cổng trường. T_T
Bình thường hơn nửa ngày cũng không có một chiếc xe bus chạy ngang
qua cổng trường, hôm nay lại đột nhiên chịu khó . Hai người mới vừa đứng ở bên đường, cuối đường đã có một chiếc ì ụt chạy lại.
“Xin lỗi, hôm nay thật sự có việc gấp, phải đi rồi.”
“Không sao, việc chính quan trọng hơn. . . . . .” Cô cúi đầu đá cục đá trên đường, ” Gặp lại trong game vậy. . . . . .”
Xe bus càng ngày càng gần .
“Bí đao, em có mang điện thoại không?” Anh đột nhiên hỏi, “Cho anh mượn chút.”
“Oh`” Cô lấy điện thoại trong túi ra đưa cho anh, anh nhanh tay ấn xuống một chuỗi số, lại nhét tay cô.
Vẫn mỉm cười, vô cùng tự nhiên: “Đây là số điện thoại của anh, lần sau gặp lại cũng tiện liên lạc.”
Mặt cô lại đỏ lên. Xe bus đến hỏi: “Lên xe không? Không lên đóng cửa à.”
Anh xoay người lên xe, lái xe rất nhanh đóng cửa lại rồi đi. Xa xa
còn nhìn thấy anh cách cửa kính xe vẫy tay với cô, mãi tới khi xe chạy
thật xa, rẻ qua con đường khác mới không thấy nữa.
Anh nói, lần sau gặp . . . . .
Một lần lại một lần giẫm lên vết xe đổ, vòng đi vòng lại, vẫn bị cọng dây đó cột lại, muốn tránh không được. Hay là nói . . . . . chính cô
lưu luyến vòng xoáy này, không muốn tránh.
Mao Dĩnh mà biết chắc mắng cô đến trọc đầu luôn. Trong lòng thấy thảm rồi, cô vỗ vỗ gò má nóng của mình, quay đầu lấy xe đạp.
Đi về lấy xe, gặp được người trong FREE cũng tới lấy xe. Bạn Không
Nhìn Thấy Tôi cười ghẹo: “Bí đao mụi mụi, mụi không phải có việc đi
trước sao? Như thế nào còn ở lại chỗ này, chờ ai thế?”
Chờ ai, chờ em ông đó!
Vừa oán thầm xong liền thấy hối hận, trong lòng cô lệ rơi đầy mặt.
Con gái nói chuyện không nên thô lỗ như vậy, không nên thô lỗ, không nên thô lỗ. . . . . . Về sau nhất định cách xa mấy bạn nam này và Mao Dĩnh
mới được.
Khúc Duy Ân vẫn còn ôm cái chó bông, đi đến trước mặt cô bình tĩnh
nói: “Ai biết được tặng phần thưởng như vậy, tôi lấy quay về ký túc xá
còn không bị người ta cười chết sao. Cho you đó, rất xứng với u.” Quăng
con chó bông vào giỏ xe của cô.
Cô lấy ra đưa trả cho cậu ấy: “Không cần, cái này là you cực khổ thi đấu mới thắng được . . . . . .”
“Cho you thì you cầm đi, tôi lại không dùng, còn chiếm chỗ.”
Tôi lấy cũng vô dụng, cũng chiếm chỗ mà! Mấu chốt là đại ca tôi không muốn nhận gì đó của cậu hết!
Cô lại đưa con chó bông vào ngực câu ấy, cậu ấy không nhận, con chó bông rơi xuống đất.
Cậu ngớ cả người.
“A! Ai mà ác độc như vậy bỏ con chó dễ thương như thế xuống đất?” Nại Hà Tình Thâm chyaj lại ôm con chó nhỏ, sờ sờ rồi phủi phủi, ” Yêu yêu,
bảo bối, người khác không muốn cưng, anh muốn cưng nha.”
Sắc mặt Khúc Duy Ân rất khó coi. Cô cũng biết thái độ của mình không
tốt, giọng đều đều: “Tôi không thích gấu bông thôi. . . . . .” Nhớ tới
Khúc Duy Ân nói Nại Hà Tình Thâm muốn thắng là vì sắc, đại khái cũng
muốn đem phần thưởng này tặng người trong lòng, còn nói: “Nếu Nại Hà
cũng thích con chó bông này thì đưa anh ấy đi, còn có phải tốt hơn sao. . . . . .”
Nại Hà Tình Thâm nhìn chó thở dài: “Em không hiểu, anh muốn kỳ thật cũng không phải con chó này.”
Ách, muốn không phải chó. . . . . .“Chẳng lẽ là cô đơn?”
Nại HàTình Thâm té ghế, nổi giận: “Là vinh quang!Con chó này tượng trưng cho vinh quang của chức quán quân!”
“Oh`, “ cô sờ sờ cái mũi, “Vinh quang của ba cây kẹo. . . . . .”
“Cái đó là anh nói giỡn! Nói giỡn! Anh chỉ thắng hai trận nhất thời
khinh địch mới thua!” Nại Hà Tình Thâm phát điên, “Đều tại em, nếu em
không liếc mắt đưa tình với nó, nó làm sao có thể cùng hăng máu thắng
liền ba ván chứ! Nó căn bản không phải đối thủ của anh!”
Bạn Nại Hà Tình Thâm, tôi đây đang vất vả chọc cười để điều hòa không khí, anh không thể phối hợp một chút sao? Gì chứ, không mở họp thì ai
biết trong họp chứ gì?
Khúc Duy Ân nhìn ánh mắt của Nại Hà Tình Thâm giống như muốn đè cậu
ấy xuống đánh một trận. Dáng người cô đối lập một chút với hai người,
quyết định vẫn chặn ngay Nại Hà Tình Thâm, vọt đến đứng giữa hai người
họ: “A! Kỳ thật con chó bông này rất đáng yêu . . . . . .”
Khúc duy Ân đem hai tay cấm vào túi quần, ngửa đầu nhìn trời: “Tôi
nghĩ con gái mấy you đều thích loại gấu bông nhiều lông này, tưởng you
cũng giống vậy.”
Ai quy định con gái có khuôn mặt dễ thương là phải thích chơi búp bê? Cô là con gái tri thức thời đại mới nha!
“…… ngay cả sư tỷ Tịnh Thủy cũng thích.”
Vừa vặn sư tỷ Tịnh Thủy cũng đi tới: “Đang nói xấu gì tôi đó? Thích gì?”
Được rồi. . . . . . Cũng không còn người quy định con gái tri thức thời đại mới không thể thích gấu bông. o(╯□╰)o
Cảm thấy được không khí có chút không đúng, sủ tỷ Tịnh Thủy hỏi: “Làm sao vậy?”
Nại Hà Tình Thâm ở bên cạnh bĩu môi nhìn con chó bông đáng yêu: “QWE
muốn đem bé đáng yêu này cho bí đao mụi mụi, bí đao mụi mụi không cần, còn ném cún con xuống đất. Cún con à, bí đao mụi mụi rất vô tình rất
ác, có phải hay không?”
“Không đúng không đúng, mới vừa rồi là trượt tay, em không phải cố ý. . . . . . em chỉ là cảm thấy. . . . . .” Cô buồn bực giải thích, “Con
chó bông này quá lớn, đặt trên giường chiếm chỗ, trên giường em ngoại
trừ gối đầu và chăn thì chỉ có thể thêm em vào thôi, nếu không sẽ ngủ
không được .”
Nại Hà Tình Thâm nhìn Khúc Duy Ân đầy ẩn ý: “Vậy chồng tương lai của em cũng thật đáng thương.”
Chồng tôi có liên quan gì tới cọng lông của anh à, anh nhìn đi đâu đó hả hả hả !
Khúc Duy Ân vẫn nhìn trời: “Không muốn thì thôi, tôi cũng không cần.”
Sư tỷ Tịnh Thủy nói: “Chị tuổi chó, luôn suy tập chó bông, hình dạng
này cũng chưa thấy qua, nếu không đưa cho chị đi, được không?”
Lúc này Nại Hà Tình Thâm rất kích động, không nói hai lời liền đưa chó bông cho sư tỷ
Bạn Không Nhìn Thấy Tôi đang lấy xe đạp la lên: “Đừng mè nheo nữa, đi nhanh đi. Tôi đặt chỗ 5 giờ rưỡi, không đi cũng bị hủy à.”
An Tư Đông giành nói trước: ” Mọi người đi quậy đi? Mau đi đi, em
không quấy rầy nữa. Bạn cùng phòng còn ở ký tức xá chờ em về ăn cơm,
buổi tối gặp lại trên mạng, bye bye !” Không chờ bọn họ mở miệng, nhảy
nhanh lên xe rồi thoát đi hiện trường.
Ăn cơm xong cô cũng chưa vào game, dạo quanh BBS. dân số WOW online không nhiều lắm, đoán là đi tiệc còn chưa về.
Có người đăng bài viết, tiêu đề là “Rốt cuộc biết QWE vì sao chọn
Gnome ” . Tuy rằng nhìn thấy tên Khúc Duy Ân làm cho cô tự nhiên thấy
hồi hộp, nhưng vẫn nhịn không được tò mò click vào xem.
Đáng tiếc chủ bài viết chỉ nói một câu: “Như đề, không giải thích.”
Những bài trả lời cũng thần thần bí bí , chỉ nói”Re” , “Sigh” , “Rối
loạn a” ….
Sau đó có ID xa lạ nói: “Có người trong game thích sắm vai giống nhau mình, có người thích trái ngược hoàn toàn, có cái gì kỳ quái.”
Trả lời của bạn đó có rất nhiều người thanks.
Cô cảm thấy người nọ nói được rất có lý. Nhìn Liễu Như Mi, nhìn Bạn Không Nhìn Thấy Tôi, không đều như vậy sao.
Bài viết không lâu lắm liền chìm xuống. sau tám giờ, người online nhiều hơn, mọi người bắt đầu post hình.
Vừa đăng xong, phía sau liền có một bài viết “Bí đao mụi mụi thật
đáng yêu, anh muốn thổ lộ với em, vừa gặp em. . . . . .” Trong bài biết
còn thêm một loạt icon xấu hổ, bên cạnh còn đăng một ảnh chụp có An Tư
Đông.
Tuy rằng vừa thấy cũng biết đây chỉ là nói giỡn, nhưng tiêu đề bát
quái như vậy, còn có ảnh chụp, vẫn hấp dẫn ánh mắt mọi người. Phía sau
rất nhiều câu trả lời, có người cũng thổ lộ theo, có đăng hình mụi mụi
dễ xương, có đăng hình nhóm, có nhân cơ hội tán gẫu chọc phá, đương
nhiên cũng không thiếu những câu chuyện bên lề của cô và Khúc Duy Ân.
Lật xem mấy câu bình luận, nhảy ra một câu đầy cua đồng: “Loại hàng
này cũng được xem là đẹp? Vậy trên đường quơ một cái được một đống rồi.
Mấy nam sinh đại học T đúng là bụng đói ăn quàng, cả ngày sỗng chung với khủng long, thấy heo cái là rớt mắt luôn.”
.
Người này không những công kích nữ sinh đại học T, còn công kích luôn đông đảo nam sinh đại học T, lập tức đưa tới một tràn nước miếng.
Nói thật tấm hình kia không lớn , lại mờ mờ, cô mặc cũng đơn giản,
nhìn vào cũng thấy bình thường. Chẳng qua ban ngày tất cả mọi người đã
gặp mặt, hơn nữa quan hệ cũng quen biết, khen ngợi đối phương đẹp trai
đẹp gái có là gì, cũng chưa chắc người này thật là tiên nữ.
Lại lật vài trang, có người vô thanh vô tức lại dán một tấm ảnh, đại
chiến nước miếng nháy mắt liền cuốn thành. . . . . . đị chiến chảy nước
miếng.
Đó là một ảnh chụp cực rõ , ánh sáng góc độ đều rất chuẩn. An Tư Đông trong hình cười rất tươi, đôi mắt long lanh, tay giơ ngang phí trước,
môi hơi hơi nhếch lên, cái vẻ mặt kia. . . . . . Dùng từ gì để miêu ta
đây, đúng là hù chết người.
Cô nhịn không được cầm lấy gương nhìn qua nhìn lại, như thế nào cảm giác sao giống hai người vậy trời?
Khi đó bản thân cũng không biết, giờ nhìn lại ảnh chụp, ánh mắt này. . . . . . Nại Hà Tình Thâm nói cô liếc mắt đưa tình thật đúng là không
oan mà. -_-!
bên dưới có người bình luận: “Trong nét đáng yêu lại có quyến rũ,
ngây thơ lại gợi cảm, nha. . . . . . Bí đao mụi mụi, nhìn tấm hình này,
lòng anh đã thành tù binh của em rồi!”
“khi gặp ở buổi off nhìn thấy bí đao mụi mụi tôi liền bị giam cầm rồi! Thứ tự trước sau, ông đứng sang bên cạnh!”
“Có người vừa nhìn đã bị bí đao mụi mụi bắt làm tù binh rồi, mấy ông đều đứng sang bên cạnh.”
“Wow, có người đẹp, này mụi mụi thực sễ thương . . . . . .” Mao Dĩnh
thấy cô đang ngắm ảnh, quay đầu nghía chung, nhìn một lát cảm thấy không đúng, “Thấy thế nào cũng có chút quen mắt?”
“Bởi vì người trong hình là bạn chung phòng với cậu suốt ba năm, chính là kẻ bất tài tôi đây.” -_-b
Mao Dĩnh nhìn cô từ đầu tới chân, lại nhìn tấm hình: “Nhiếp ảnh gia
này khó lường, không hoá trang không PS, lại có thể biến xấu thành đẹp”
Mao Mao đáng ghét, cậu mới xấu!
Một quyền đem Mao Dĩnh đuổi đi, cô cẩn thận lưu lại tấm hình kia. Nói thật, từ nhỏ đến lớn, thật đúng là cho tới bây giờ chưa chụp qua tấm
hình nào đẹp như vậy. o(╯□╰)o