Đọc truyện Na Tra Đồng Nhân Ký – Chương 3: Gặp Thạch Cơ
Lý Dực bây giờ chấp nhận thân phận Na Tra, tuy không mấy dễ dàng nhưng xem ra để làm loạn thì không khó. Nếu Na Tra rút gân rồng thì Lý Dực cũng sẽ bắt trước mà rút gân rồng, nhưng chuyện lóc xương, lóc thịt e là y chẳng dám… nó thật đáng sợ…
Bây giờ cái y muốn là quậy cho tan nát cái truyền thuyết này, để không một ai có thể làm thần tiên, Na Tra sẽ theo tà môn chứ không là dũng tướng. Sẽ tìm Thạch Cơ đầu quân rồi giúp Trụ Vương giữ mạng, không để Đát Kỷ làm càn…
-“Mọi thứ sẽ đảo lộn, nhất định ta sẽ khiến cho Đại Thương càng lúc càng trở nên thịnh vượng!”- Lý Dực hào hứng tuyên bố.
Hôm nay đã là ngày thứ ba y xuyên đến đây, ngoài việc mọi chuyện đều xảy ra khá bình thường thì mỗi sáng thức dậy là thắt lưng y đau nhức, hậu đình còn có cảm giác hơi sưng… chẳng lẽ trong phủ có hái hoa tặc xuất hiện sao?
Lão Thái Ất rõ là nói y có pháp lực nhưng không dạy cách dùng thì làm sao y biết. Nhân tiện hai vị ca ca của y đang bận luyện tập thì y đã nhanh chân lẻn ra bờ biển. Nơi đây lần trước y đã gặp Ngao Bính đẹp trai
-“Ta là một con lừa, lắc lư… lắc lư…”
Lý Dực đang khoái chí ngân nga thì gặp một tên tiểu tử hung hăng đứng trước mặt.
-“Nhóc con, đường nào đến Lý Phủ?”- Hắn trông rất đáng sợ
-“Đi thẳng cách đây 10 dặm!”- Lý Dực lạnh lùng đáp lời
*1 dặm = cỡ khoảng 1609m
Hắn không nói gì chỉ hừ một tiếng hung hăng rồi bỏ đi…
-“Ta là một con sói… ăn thịt… ăn thịt!”- Lý Dực lại tung tăng hát tiếp.
Hỗn Thiên Lăng đối với Na Tra rất trân quý, còn với Y Lam thì nó trở nên vô tích sự. Bởi y chẳng biết cách sử dụng, thôi thì cứ dùng để buộc quanh eo như dây nịt cho đẹp.
Còn Vòng Càn Khôn thì vẫn được y đeo bên người, cũng may là không bị y biến thành cái vòng lắc để giữ eo.
Mấy món này mấy hôm nay chưa được sử dụng, bởi người trong Lý Phủ chẳng ai chịu đứng yên cho y thử. Ngay cả Kim Tra, Mộc Tra cũng kiếm cớ mà từ chối…
Đang đi tung tăng thì gặp phải một tên ăn mặc bê bối, mắt còn bị chột một bên, tay cầm dao đưa ra hù dọa Lý Dực.
-“Cướp! Mau đưa hết tiền ra đây cho ta!”
-“Ngươi là cướp á?”- Lý Dực nghiêng đầu giả vờ.
-“Đúng! Ngươi trông ăn mặc sang trọng, chắc hẳn là công tử con nhà giàu. Trong người có bao nhiêu ngân lượng lấy ra!”- hắn hung hăng
-“Ta đúng là con nhà giàu a, nhưng ta không có tiền!”- Lý Dực thản nhiên bỏ đi
Nhưng tên cướp đâu dễ dàng cho y đi như vậy, hắn ban đầu đã nhìn thấy nét đẹp như một nữ nhân của y thì đã nảy lòng tham. Nên mới chọn y là nạn nhân, bây giờ không cướp tiền thì cướp cái khác…
-“Haa xem tiểu tử ngươi cũng ngon lành quá, chắc hạp với khẩu vị ta lắm đây… da trắng, mắt to, đôi môi đỏ mọng… thật là cực phẩm a”- Hắn hạ lưu dám giở trò đê tiện với Lý Dực
Ở hiện đại, Lý Dực ca ca cũng đã may mắn học được vài chiêu tự vệ khi gặp “yêu râu xanh”. Nhưng trong thể xác này sao mà đủ lực đánh đấm chứ…
Nếu không thể tay đôi với hắn thì đành phải dùng một tí mưu mẹo vậy…
-“Khoan đã, ngươi thích nam sắc sao?”- Lý Dực lui về sau mấy bước tránh sự động chạm của kẻ cướp
-“Phải a… ngươi đẹp như thế mà lại lang thang, có phải đi lạc không? Có cần bổn đại gia giúp không he he he!”- Hắn giở trò sàm sỡ
-“Đúng a, ta quả thực là đi lạc… ngươi cho ta biết đường đến Lý phủ đi. Cha ta chắc bây giờ lo lắng cho ta lắm!”- Lý Dực giả vờ sợ hãi
Ban đầu khi nghe đến Lý phủ thì gương mặt kẻ cướp có hơi tái xanh, nhưng sau đó liền đắc ý cười lớn…
-“Ha ha ha được, chỉ cần ngươi hôn bổn đại gia một cái, bổn đại gia liền dẫn ngươi về!”
-“A… hôn sao?”
-“Đúng vậy, hôn ta đi!”
Mẹ kiếp tên hỗn đãn, xem lão tử như thế nào mà trị ngươi!
-“Tưởng chuyện gì, hôn thôi mà… nhưng khoan đã!”
Lý Dực vừa kịp lúc ngăn tên sắc lang kia tiến đến gần…
-“Ta và ngươi sẽ chơi một trò cá cược, nếu ngươi có thể tròng cái vòng này từ đầu xuống chân, ta sẽ tự nguyện làm theo những gì ngươi muốn!”- Lý Dực ra điều kiện
-“Dễ vậy thôi á?”
-“Đúng, chỉ vậy thôi!”
Tên cướp trầm tư suy nghĩ một lát rồi nhìn kĩ cái vòng đó, xem nó khá vô hại thế là hắn chấp nhận. Nhưng trước khi chơi hắn còn buông một câu đầy dâm ý
-“Tiểu mỹ nhân a, ngươi cứ ở đó đợi ta, nhất định ta sẽ hảo hảo ăn ngươi thật ngon lành…”
-“Để xem ngươi thắng không đã!!!”
Hắn bắt đầu nhận cái vòng trên tay Lý Dực, đưa từ trên đỉnh đầu xuống, khi cái vòng vừa đến bắp chân hắn thì lập tức Lý Dực hô to
-“Biến!”
Lập tức cái vòng thu nhỏ chỉ đủ để xiết chặt hai bắp chân hắn, càng giẫy dụa thì Vòng Càn Khôn càng xiết chặt.
-“Lợi hại a….”
Tên cướp bây giờ kinh hãi rên la, khác hẳn bộ dáng cao ngạo ban nãy, hai tay chấp lại van xin Lý Dực
-“Thần tiên tha mạng, tha mạng!”
-“Sao hả, tên khốp kiếp nhà ngươi còn dám buông lời trêu ghẹo bổn công tử không?”- Lý Dực chắp tay sau lưng lớn tiếng
-“Không dám… tiểu nhân không dám… tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn mong thần tiên tha mạng.!”- hắn van xin thảm thiết
Nơi bị xiết cũng đã tươm máu đỏ ngòm… Lý Dực không đành lòng giết người nên lập tức thu lại.
Tuyệt nhiên vòng không hể dính máu dù chỉ là một giọt, Lý Dực hống hách bước đi, trước khi đi còn hung hăng quát lại khiến tên cướp tè ra quần…
Mặc kệ tên khốn đó nằm đau đớn lăn lộn trên bãi cát, Lý Dực cứ vẫn bài ca con lừa lắc lư đi tiếp dọc bờ biển…
Trời trong xanh, biển trong xanh nhưng trong lòng Lý Dực lại một mảng xám xịt. Y nhớ “chuồng heo” thân thương của mình. Nhớ các bằng hữu mặc dù chỉ là bằng hữu online.
Thơ thẫn ngồi trên bãi cát, Lý Dực cầm những viên sỏi nhỏ gần mình mà ném xuống biển, ném cho quên cái nỗi đau trong lòng… sẵn tiện ném luôn cái tên dám cường bạo y mỗi đêm.
-“Là kẻ nào dám ném đá xuống đây?”- Một tên có cái đầu của con tôm, hai tay là hai càng tôm nhưng miệng có thể nói chuyện
Lý Dực thầm hiểu rằng đây là binh tôm tướng ca mà y từng nghe qua. Trông cũng khác buồn cười.
-“Là ta!”- Lý Dực hùng hồn đứng lên
Binh tôm vừa nhìn thấy Lý Dực một dáng ngạo mạn liền hầm hố quát lớn
-“Phàm nhân to gan, tại sao lại ném đá xuống đây?”
-“Biển cả rộng lớn, vài viên sỏi thì đã nhằm nhò gì? Ngươi muốn gây sự sao?”- Lý Dực hống hách
-“Ngươi… “
-“Ngươi còn đứng đó hùng hổ ta liền đem ngươi đi nướng chấm muối tiêu!”- Lý Dực bước đến gần mé biển
Thật ra y chỉ muốn hăm doạ hắn tạo tiếng xấu thôi, chứ làm sao y có cái gan đó chứ…
-“Ngươi được lắm, đợi đó đi! Ta tâu lại với Long Vương thì xem ngươi còn hống hách được bao lâu!”
Nói rồi con tôm quái dị đó lặn sâu xuống biển mất hút, Lý Dực bây giờ càng trở nên kích động. Rõ ràng là muốn gây sự mà, nghĩ vậy Lý Dực liền tìm thêm vài cục đá to gấp mấy chục lần ban nãy, ném liên tục xuống biển.
Đến khi viên đã cuối cùng vừa ném ra thì liền đáp vào đầu của ai đó…
-“Ai da!”- Ngao Bính ôm đầu đau đớn
Lý Dực thấy vậy cũng phủi phủi tay ngạo mạn bước đến giả vờ xem xét tình hình…
-“A thì ra là Tam thái tử Ngao Bính!”- Lý Dực bĩu môi
Ngao Bĩnh giả vờ ôm đầu đau đớn, miệng không ngừng kêu than
-“Na Tra, ta với đệ không hề có thù oán tại sao lại ra tay với ta nặng như thế?”
Bây giờ trông bộ dáng hắn thật đáng thương, bộ kim giáp trên người rõ ràng chỉ dành cho những người mạnh mẽ, đâu ai nghĩ tên Ngao Bính này lại ngồi đây làm nũng…
-“Cái đó ngươi nên hỏi thuộc hạ của mình, ta chỉ ném mấy viên sỏi bé nhỏ xuống mà hắn cứ ầm ĩ như ta vứt cả cái núi không bằng. Lại còn hăm doạ ta? Ta liền làm cho ngươi thấy!”
Bây giờ bộ dáng Lý Dực chua ngoa, đanh đá y như mấy nàng tiểu thư được cưng chiều hư hỏng. Ngay cả trước mặt tam thái tử Ngao Bính cũng không đặt vào mắt.
-“Thôi được rồi, là do ta quản thuộc hạ không đúng, ta thay mặt hắn xin lỗi Na Tra có được không?”- Ngao Bính thấp giọng
-“Nói như ngươi còn nghe được, nếu để lần sau gặp lại ta nhất định sẽ đem hắn nướng rồi châm muối ăn vào bụng!”- Lý Dực buông lời hăm doạ
Ít ra những lời đó cũng đã khiến binh tôm xanh mặt, nhưng điều khiến hắn sợ hơn nữa là thái độ của Ngao Bính, trước đây ai mà không biết Ngao Bính trời sanh bản tính ngang tàn, không coi ai ra gì vậy mà giờ lại nhẹ giọng với tiểu tử này.
-“Tam thái tử, chúng ta mau chóng trở lại Long Cung, nhất định Long Vương đang rất lo lắng!”- Binh tôm chấp tay cầu khẩn
-“Ngươi cứ lui trước, ta đưa Na Tra về nhà rồi sẽ về sau!”- Ngao Bính đối với thuộc hạ là một cỗ băng lãnh đáng sợ
-“Ta không cần, tự ta có thể về được!”- Lý Dực kiêu ngạo
-“Hay quá nhỉ, để đệ đi một mình thì có mà khổ cho người đi đường!”- Ngao Bính cười mĩm
Sau đó quay sang binh tôm quát lớn bảo hắn mau chóng trở lại Long Cung bẩm báo.
-“Nhưng mà…”
-“Không nhưng nhị, lát nữa ta sẽ giải thích với phụ hoàng!”- Ngao Bính liền nắm tay Lý Dực kéo đi.
Đi ngang thị tứ, ai ai cũng nhìn chằm chằm Lý Dực hết vì y đang nắm tay với Ngao Bính. Không phải y không rút lại mà là hắn mạnh quá không thể kháng cự lại.
Một bên Lý Dực đang nhăn nhó như khỉ ăn ớt còn mặc khác Ngao Bính đang rất vui vẻ, cầm tay Lý Dực đong đưa.
Vừa về tới Lý Phủ, ngay lập tức Kim Tra đã đứng đợi sẵn ở ngoài. Vừa thấy Lý Dực cùng Ngao Bính tay trong tay thì bỗng sắc diện hắn tối sầm lại. Tầm mắt tựa hồ như tia thẳng Lý Dực
-“Na Tra, đệ đã đi đâu? Ta và Mộc Tra tìm đệ suốt cả buổi!”- Kim Tra liền kéo Lý Dực về bên hắn
Nhưng Ngao Bính dường như biết trước được nên tay vẫn thuỷ chung nắm chặt tay y.
-“Na Tra đến bờ biển thăm ta thôi, Kim Tra đừng nên lo quá!”- Ngón tay hắn đang cố tình niết lấy bàn tay Lý Dực. Rõ là đang muốn chọc tức mà…
Kim Tra bây giờ đã một phen hờn giận, nhưng đây dù sao cũng là Tam Thái Tử, hắn không thể làm bừa…
Một tay thì bị Ngao Bính vừa nắm vừa sàm sỡ, còn tay kia thì Kim Tra đang bóp chặt như đang rất tức giận.
Nhìn thấy bầu không khí có vẻ khá u ám thì Lý Dực liền lên tiếng giải vây cho bản thân…
-“Các ngươi có buông ra không?”
Lời nói không hề có chút ý tứ hù doạ mà đồng lúc bọn họ đã tự buông, Lý Dực cũng một hơi thở phào nhẹ nhõm…
-“Đa tạ tam thái tử đã đưa Na Tra về!”- Lý Dực lịch sự cảm ơn
-“Không sao, vài hôm nữa ta mời đệ xuống thuỷ cung một chuyến có được không?”- Ngao Bính như đang sắp đặt cuộc hẹn hò
-“Sao cũng được nhưng ta nói trước ta rất thích ăn tôm, sợ không cưỡng lại được sẽ đem nướng hết binh tôm tướng cua cá của ngươi đó nha…”
-“Tuỳ ý đệ!”- Ngao Bính cười hiền
Lý Dực nở một nụ cười lịch sự đáp lễ rồi thẳng hướng phòng mình đi đến, để lại đây Ngao Bính và Kim Tra đang hậm hực nhìn nhau..
-“Đa tạ Tam Thái Tử, bây giờ xin người mau chóng trở lại thuỷ cung!”- Kim Tra đuổi thẳng luôn chứ không còn đuổi khéo nữa
-“Haa chuyện này không cần Kim Tra nhắc, nhưng nên nhớ Na Tra không chỉ của riêng ngươi… dẫu sao các ngươi cũng là huynh đệ đó!”
Lời nói không mấy ẩn ý của Ngao Bính càng khiến Kim Tra thêm tức giận, rõ ràng Ngao Bính đang khiêu khích hắn. Còn nói gì mà không của riêng hắn, thật sự là quá đáng..
Nhìn thấy bóng lưng của Ngao Bính biến mất thì Kim Tra mới một cỗ tức giận đi vào trong, đạp thẳng cửa phòng Na Tra mà hỏi lớn.
-“Đệ và hắn đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Dực vừa giật mình vừa lo sợ, sợ ở đây không phải làm chuyện xấu mà sợ. Tự dưng đạp cửa phòng người ta còn làm bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống hỏi sao không sợ cho được.
-“Đại ca… huynh làm gì nóng giận như vậy? Đệ với Ngao Bính chẳng có gì!”- Lý Dực cố giữ bình tĩnh
Kim Tra nhìn bộ dáng bình tĩnh của y càng khiến hắn trở nên nghi ngờ, bước đến nắm chặt tay y gặn hỏi
-“Ngao Bính, thân mật quá nhỉ?”
-“Kim Tra, huynh đừng cắc cớ, đệ đã nói không có gì là không có gì!”- Lý Dực nhăn nhó
Cổ tay như đang bị bóp vụn ra khiến Lý Dực đau đớn nhắn nhó. Mẹ kiếp nó, cho dù là có gì thì cũng mặc kệ y chứ liên quan gì đến hắn mà cần gì phải giận dữ như vậy.
-“Ta cắc cớ, được. Ta sẽ cho đệ biết thế nào là cắc cớ.”
Nói rồi hắn tiến đến chụp lấy hai tay Lý Dực đặt lên đầu khiến cho Lý Dực không tài nào phản kháng, chân cũng bị hắn ngồi lên cố định. Lý Dực chẳng biết nên làm thế nào nên chỉ biết trừng mắt nhìn
-“Kim Tra, ngươi không được làm càn!”
Lý Dực sắp khóc khi thấy quần của mình một cái nhanh chóng tuột khỏi cơ thể. Tiểu kê kê của Na Tra cũng dần lộ ra, tuy không mấy oai dũng bằng của Kim Tra nhưng nó cũng đáng yêu vl~
Mà khoan đã, sắp bị hãm mà còn so sánh đáng yêu với không đáng yêu sao? Phải la làng lên chứ…
Nhưng dẫu có ra sao thì Kim Tra hắn vẫn thuỷ chung mân mê cái tiểu kê kê của y. Chó chết!
Bây giờ có giẫy dụa cũng chẳng được chi bằng dùng lời ngon ngọt thì may ra…
-“Kim Tra, huynh bình tĩnh lại… dẫu sao chúng ta cũng là huynh đệ, làm vậy… e là…”
-“Ta không ngại!”- Kim Tra thổi thổi vào tai khiến Lý Dực nhột nhạt mà không tài nào né tránh.
-“Huynh không buông ta la lên đó!”- Lý Dực sợ đến sắp khóc
Kim Tra vẫn không một chút sợ hãi, còn đưa tay vuốt ve lấy gương mặt của y buông lời khen ngợi… tay còn lại thì lòn ra sau kéo gỡ nút thắt yếm đỏ…
-“Chết tiệt! Buông ra!”- Lý Dực cố la hét
Nhưng rồi thì sao? Lý Phủ dường như chẳng có ai ở đây cả, chỉ có riêng hắn và y đang làm trò đồi bại nơi đây thôi…
Hắn không để đôi môi đó có dịp lên tiếng, gắt gao chạm đến, gắt gao thu nhận… cái lưỡi hắn thật vi diệu đến nổi Lý Dực phải tê tái vì những xúc cảm mà hắn mang đến.
Yếm đỏ được cởi xuống, môi hắn cũng dần di chuyển xuống cổ, rồi đến ngực… rơi ngay đến đầy hai chu quả hồng hào xinh đẹp…
Lưỡi hắn một lần nữa tung hoành ngang dọc, Lý Dực lần đầu được người khác phục vụ như thế liền run bần bật khó mà phản kháng được.
Chẳng hiểu sao lúc đó cổ họng y lại vô tình phát ra một tiếng rên khẽ… đến khi phát giác liền thấy gương mặt nhiễm đầy phong tình của Kim Tra nhìn mình…
-“Thật không ngờ tiếng rên của đệ nghe kích thích đến vậy…”
Bây giờ hắn đang muốn bắt đầu tiến vào, hắn đang rất thèm khát rồi, mỗi tối mặc dù vẫn đều đặn thao y nhưng cùng lắm chỉ là khi y ngủ thôi, còn bây giờ thần trí y hoàn toàn bình thường cơ mà… làm sao không kích thích cho được.
Lật sấp y lại dễ như trở bàn tay…
Hắn cầm đại bổng của mình đưa đẩy nhẹ ở trước cửa hậu đình lên xuống, cơ bụng Lý Dực gần như phản xa co thắt dập dìu theo từng chuyển động của hắn.
-“Đại ca, hay là đừng làm nữa… “- Lý Dực mếu
-“Sao vậy? Đệ sợ đau?”- Hắn nheo mắt nhìn y
-“A… đúng đúng… đau… đệ sợ đau!”
-“Không sao, cái lỗ nhỏ này đã quen với ta rồi sẽ không đau!”- Ai biêt được gương mặt của Kim Tra bây giờ trở nên vô cùng quỷ dị.
Nét đẹp của hắn vốn đã mang sự hiện diện của một ma vương nhưng khi nhiễm phong tình nó càng trở nên ma mị lôi cuốn.
Bấy giờ Lý Dực mới hiểu được lý do mỗi sáng mình đau nhức là vì đâu. Thì ra cái tên hỗn đãn chó mà này đã lợi dụng đêm khuya mà không ngừng ra vào bên trong y. Sói… sói khắp nơi.
Kim Tra nhìn thấy nét ngỡ ngàng cùng kinh ngạc của Lý Dực lại càng thêm thích, hắn cúi nhẹ đầu mút chặt vào cổ y một cái, tạo nên dấu ấn đỏ đỏ tương phản với làn da trắng ngọc…
Trong lòng Lý Dực đang thầm nghĩ “đây là hikey sao? Ôi mẹ ơi”
Hắn cầm phân thân của mình đặt trước hậu đình lần nữa, hơi rướn mông một tí để đầu khấc được thuận lợi tiến vào…
-“A… đau quá…”- Lý Dực rơi lệ
Kim Tra liền dừng hẳn động tác, liếm những giọt lên vừa rơi đó để làm phân tâm y.
-“Mẹ kiếp, ngươi là đồ khốn…”
-“Được, ta là đồ khốn!”
Nói rồi hắn liền tiến thẳng vào tận bên trong cho đến khi đại bổng cắm sâu tận gốc. Sau đó hắn kéo nhẹ mông ra rồi thẳng thừng nện từng cú thật bạo lên cái mông tròn lẳng của y.
Ban đầu Lý Dực còn có cảm giác đau, thốn nhưng dần dần khoái cảm cũng khoả lấp tất cả. Tay chân thì khoá cứng, miệng thì cố không phát ra tiếng rên rỉ… thật sự rất khó chịu…
-“Các ngươi làm gì vậy?”
Tới rồi, cứu tinh tới rồi….
-“Nhị ca, cứu đệ….”- Lý Dực kêu to cầu cứu Mộc Tra
Quả thực Mộc Tra hầm hố đi đến, nhìn thấy Kim Tra đang không quan tâm đến hắn mà ra vào liên tiếp thì không khỏi tức giận. Nhưng nhìn đến thân thể mỹ miều đầy gợi dục của Na Tra thì nhất thời không kìm chế được bản thân mà chạm vào.
-“Sao hả? Hay là huynh đệ chúng ta cùng nhau chứ?”- Kim Tra rõ ràng là một kẻ đê tiện
Cư nhiên dám mời gọi Mộc Tra cùng hắn hoai ái, Lý Dực như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, cứ ngỡ sẽ được cứu ai ngờ…
-“Mộc Tra…. đừng… a… đừng nghe…”- Lý Dực không thể nói tròn câu
Điều đó càng khiến y trở nên hấp dẫn hơn bao giờ hết, gương mặt bây giờ đỏ ửng hai tầng mây…
-“Huynh ấy là đại ca, ta không thể cãi lại huống chi chuyện này có lợi cho ta!”
-“Nà ní?”- Lý Dực không thể tin được những lời Mộc Tra vừa nói
Bây giờ trong tình thế hai con sắc lang này đang muốn ăn thịt thì Lý Dực không còn cách nào khác đành phải sử dụng biện pháp mạnh.
-“Ta cho các ngươi cơ hội cuối cùng, nếu không thả ta ra thì đừng trách!”- Lý Dực xem như còn lòng trắc ẩn muốn cho bọn họ ân huệ cuối
-“Ta thật rất muốn xem đệ sẽ làm được những gì?”- Kim Tra trưng ra một gương mặt đểu cán vô cùng
Lý Dực hừ một tiếng khinh bỉ, môi nhếch lên cười…
-“Hỗn Thiên Lăng, đến đây!”
Vừa lập tức dây lụa đỏ Hỗn Thiên mà bấy lâu Lý Dực làm dây thắt lưng bây giờ đã phụt một cái bay thẳng đến người Kim Tra, nhấc bổng cả thân người hắn lên cao.
Kim Tra giẫy dụa không ngừng, nhưng càng mạnh nó lại càng xiết chặt.
-“Mộc Tra, đến lượt ngươi!”
Lý Dực vừa đưa tay lên lập tức vòng Càn Khôn bay đến tay y, chỉ với một cái chớp mắt mà nó đã trói gọn hai tay cùng với cơ thể của Mộc Tra.
-“Các ngươi càng giẫy dụa nó càng xiết chặt!”
Bây giờ Lý Dực tay xoa xoa cái mông ban nãy vừa bị thao, còn mắt thì giận dữ nhìn Kim Tra đang bị Hỗn Thiên Lăng xiết chặt.
Mặc vội lại y phục, Lý Dực hung hăng búng vào côn th*t đang xìu xuống của Kim Tra khiến hắn gần như mất thở.
-“Các ngươi ở đây từ từ mà xám hối đi nha… bái bai!”- Lý Dực phe phẫy tay chào tạm biệt rồi nhanh chân chạy vọt ra ngoài.
Để lại đây hai tên hỗn đản đang bị bó chặt trông rất khó coi. Nhất là Kim Tra, đang loã lồ…
Lý Dực chạy ngay về phía phòng Lý Tịnh và Ân Thập nương định mách lẻo nhưng vừa đến là kịp lúc nhìn thấy được một đại mỹ nhân xin đẹp đang ngồi uống trà cùng họ
-“A là Na Tra sao? Con đến đây!”- Lý Tịnh vui mừng ngoắc Lý Dực
Lý Dực như bị thôi miên nhìn mãi người khách ấy, mày rậm, mắt to, thân nam dáng đạo mạo nghiêm nghị, đôi môi bạc đầy nhu tình. Nói chung là ngũ quan quá đỗi tinh xảo. Ngay cả một nam nhân như y cũng không thể rời mắt…
-“Đây là Thạch Cơ nương nương, là sư đệ của Thái Ất Chân nhân.”
Ban đầu Lý Dực chỉ giật mình bình thường thôi vì biết đây là Thạch Cơ nhưng mãi một lúc sau mới kinh hai vì nghe thêm được rằng đây là sư đệ của Lão Thái Ất
What the heo????
-“Hả?… nương… đệ… hả?”- Lý Dực liên tục nhìn Lý Tịnh lắp bắp rồi nhìn sang Thạch Cơ
Thạch Cơ sao lại là nam nhân? Không thể nào, chẳng lẽ Lý Tịnh nói sai sao? Thạch Cơ rõ ràng là nữ nhân, không thể tin được…Ta không tin.!!!
Nhìn thấy thái độ không mấy dễ hiểu của Na Tra, Lý Tịnh liền lên tiếng giải thích
-“Hôm nay Thạch Cơ nương nương đến đây là để muốn cảm tạ con vì lần trước nhờ có Chấn Thiên Tiễn đã giúp ngài ấy thoát chết!”
Hả????? Nương nương mà lại là nam sao? Phi lý, quá phi lý…
Lại một lần nữa Lý Dực há hốc mồm, chẳng phải bắn trúng môn đệ của Thạch Cơ sao? Ôi mẹ ơi, đây là đâu? Ta là ai? Ta đang ở cái thể loại truyện gì?
-“Trông Na Tra đáng yêu quá, ta thật sự rất thích!”- Ôi mẹ ơi giọng nói cũng mê hoặc dễ nghe nữa chứ
Lý Dực gần như sắp hôn mê bất tỉnh nhưng cố bấu đùi lấy lại tinh thần.
-“Kìa Na Tra, sao còn không mau chào Thạch Cơ nương nương?”
-“Na Tra xin tham… tham kiến Thạch Cơ nương nương…”- Lý Dực run rẫy
Lý Tịnh cùng Ân Thập nương nhìn nhau rồi lắc đầu cười thầm… thằng nhóc này quả thật rất đáng yêu.
-“Lại đây!”- Thạch Cơ ngoắc tay bảo Lý Dực đến gần
Tuy biết đây là nam nhân nhưng Lý Dực vẫn cứ như bị thôi miên không cưỡng lại được mà bước đến Thạch Cơ, chẳng những vậy còn sà vào lòng hắn.
Thạch Cơ nhẹ nhàng vuốt vuốt gương mặt y rồi lên tiếng
-“Ta nhớ hôm đó, Lục Hồ giết chết môn đệ Bích Vân của ta, rồi còn hạ độc để giết ta nhưng may nhờ có Na Tra mà ta đã thoát chết trong gang tấc.”
-“Nương nương quá khen, chẳng qua hôm đó Na Tra nó tinh nghịch, phá phách Chấn Thiên Cung nên mới xảy ra cớ sự thôi!”- Lý Tịnh khiêm tốn.
Lý Dực như nhớ ra điều gì đó liền ngồi bật dậy, rời khỏi vòng tay Thạch Cơ chạy đến bên mẹ mình, hai má đỏ ưng ửng trông rất buồn cười.
Những hình ảnh đó tuy chỉ lướt qua nhưng lại có thể thu vào tầm mắt của Thạch Cơ một cách tường tận.
-“Mẹ… dẫu sao Na Tra ở mãi trong nhà cũng chán, hay mẹ cho Na Tra đi theo Thạch Cơ nương nương dạo chơi một chuyến có được không?”
Lý Tịnh phút chốc khá giật mình vì con mình đưa ra ý kiến khá kỳ lạ, nhưng nếu con mình hiếu kỳ ham học hỏi như thế thì làm sao ông nỡ chối từ, nhưng chỉ là bản tính y quá nghịch ngợm sợ sẽ gây chuyện bất trắc cho Thạch Cơ.
-“A điều đó ta thấy rất hay!”- Thạch Cơ vừa nghe liền lên tiếng tỏ vẻ vui mừng
-“Nương nương, người không biết đó thôi. Na Tra trời sinh bản tính nghịch ngợm lại rất cứng đầu. Ta sợ sẽ gây ra cho người không ít rắc rối!”
-“Lý Tổng binh an tâm, trẻ con phải hiết động mới mau lớn chứ…”
Lý Dực như được tiếp sức liền năn nỉ Lý Tịnh
-“Đi mà cha, hai ca ca suốt ngày ầm ĩ làm con nhức cả đầu… vả lại con chỉ là đi chơi vài hôm sẽ về mà!”
Chịu thua trước màn nũng nịu của Na Tra, Lý Tịnh cũng phải đành chấp nhận nhưng trong lòng cũng thầm van vái trời phật đừng cho con trai mình gây hoạ.
Thạch Cơ cũng thầm gật đầu, miệng nhoẽn cười đẩy ẩn ý…
…
.