Đọc truyện Na Tra Đồng Nhân Ký – Chương 20: Trở về
Thân Công Báo ôm một bên vai bị thương mà cố gượng người đứng dậy, chỉ thẳng mặt tên bạch y trước mắt mà gằn giọng.
-“Khương Tử Nha, trả Na Tra lại đây cho ta!”
Nguyên lai nam tử bạch y thanh khiết đó chính là Khương Tử Nha, xem ra y vẫn là đến chậm một bước, nếu có thể đến nhanh hơn thì Na Tra sẽ không phải chết…
Ôm thi thể Na Tra trong tay mà Khương Tử Nha cũng cảm thấy đau lòng… hai mắt long lên sòng sọc nhìn Thân Công Báo mà gay gắt…
-“Na Tra từ bao giờ là của ngươi? Chính ngươi là kẻ gián tiếp gây ra kết cục ngày hôm nay… nếu không phải vì sự ghen tuông ngông cuồng của ngươi thì Na Tra sẽ không chết!”
Thân Công Báo cảm giác như tâm lý mình đang vô cùng nặng nề, cộng thêm thương thế còn đang rất nguy hiểm nên cơ bản muốn đấu với Khương Tử Nha là một điều quá sức.
Nhưng bằng mọi giá hắn sẽ không để Khương Tử Nha mang Na Tra rời khỏi hắn.
-“Đừng nhiều lời!”
Lập tức Thân Công Báo vận công ép sự đau đớn của mình xuống, một thân cao lớn lao đến hướng Khương Tử Nha hòng tranh lại thi thể của Na Tra…
Nhưng Khương Tử Nha đã sớm đoán được nên đã nhanh chóng lách người sang một bên, sẵn tiện còn bồi thêm một chưởng khiến Thân Công Báo gần như chỉ còn nửa cái mạng.
Nhìn Thân Công Báo vật vã chịu đau đớn mà Khương Tử Nha chỉ còn biết lắc đầu thở dài…
Nhân sinh nghiệt duyên…
-“Thân Công Báo, niệm tình chúng ta từng là sư huynh đệ đồng môn nên ta sẽ tha cho ngươi lần này! Nhưng tuyệt đối sẽ không có lần sau!”
Ngay vào lúc Khương Tử Nha quay lưng rời đi thì Thân Công Báo có vẻ như vẫn chưa chấp nhận sự việc này nên hắn đã cố gượng mình dậy mặc cho miệng đầy máu tươi và nội thương nghiêm trọng…
-“Tại sao… tại sao đến cả điều cuối cùng ta muốn được bên cạnh Na Tra mà ngươi cũng ngăn cản?”
Khương Tử Nha chỉ lạnh lùng xoay đầu lại ném cho hắn một câu…
-“Bởi vì ngươi không xứng!”
Sau đó là bóng dáng Khương Tử Nha cũng dần khuất sau những hàng cây rậm rạp, trên tay còn mang một thi thể nam tử xinh đẹp nhưng không còn sinh khí…
Chỉ còn mỗi Thân Công Báo lại nơi đây, hắn thật sự đã kiệt sức và mặc cho mọi thứ diễn ra như thế nào… hắn quá mệt mỏi và ngã xuống…
Trong đầu chỉ hiện hữu mỗi hình ảnh của Na Tra mà thôi…
Trong tâm can hắn hiện tại cũng đau đớn không kém gì vết thương trên cơ thể nhưng điều khiến hắn cảm thấy đau đớn nhất đó là ngay cả bản thân muốn ở bên cạnh Na Tra lâu hơn một chút cũng không được…
Ngay cả khi đã thật sự có được Na Tra trong tay rồi nhưng đến cuối cùng vẫn bị tước đoạt đi…
Hắn đã sai sao? Hắn yêu Na Tra là sai sao? Hắn muốn bên cạnh Na Tra, muốn được hảo hảo chăm sóc cho y suốt cả đời là sai sao?
Sương khuya cũng đã bắt đầu thấm ướt cả một khu rừng hoang vắng và lạnh lẽo, cái cảm giác âm u và tăm tối của nơi đây thật sự khiến con người ta càng cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng đến khôn cùng…
Thân Công Báo cũng không mang tâm trạng khá hơn được, cứ nằm đó… thoi thóp từng cơn… hắn còn đang nghĩ rằng nếu Na Tra đã chết thì bản thân không còn thiết sống nữa…
Chi bằng cứ nằm đây cảm nhận dần dần sự tiến tới của cái chết…
Đôi mắt phượng đầy uy nghiêm của hắn khẽ nhắm lại… từ đâu nơi khoé mắt trào ra một giọt lệ tang thương…
Ở nơi đây Cơ Phát cùng Dương Tiễn nhanh chóng áp chế được Cửu Vĩ Hồ và Ngọc Thạch Tỳ Bà Tinh nhưng bọn chúng quả là rất nhanh nhẹn, thoáng một cái đã biến đâu mất dạng…
Kim Tra, Mộc Tra dự định đuổi theo thì đã bị Cơ Phát ngăn cản…
-“Cứ mặc kệ bọn chúng! Lo cho Thạch Cơ trước đã…”
Kim Tra nhìn Thạch Cơ với một ánh mắt đau lòng và tiếc nuối, thật sự ra thì sau bao nhiêu ngày cùng ăn cùng sống chung với nhau thì ít nhiều gì thì hắn cũng có một tí tình cảm.
Thứ tình cảm huynh đệ giống như hắn đối với Mộc Tra mà thôi, cũng vì một phần là Kim Tra biết được Thạch Cơ cũng thật lòng yêu thương Na Tra…
Vác thi thể nhẹ bỗng của Thạch Cơ trên vai… nó đã bắt đầu có cảm giác lạnh lại… Kim Tra nhìn mọi người mà thở dài một hơi…
Chỉ một lát sau, ngôi nhà của họ đã xuất hiện trước mắt… nhưng sao lần này trở về thì ai ai cũng mang một nỗi buồn không tên cho riêng mình…
*******
Căn phòng tuy nhỏ nhưng chứa đến hơn năm con người và một thi thể đang nằm bất động trên giường…
Cơ Phát nhìn mà không giấu nỗi sự lo lắng…
-“Nha Nha, không thể cứu được sao?”
Khương Tử Nha thở dài một hơi rồi lắc đầu… nhìn sư điệt của mình mà trong lòng cũng không mấy dễ chịu…
Kim Tra và Mộc Tra đau đớn nhìn đệ đệ mình yêu thương và trân quý như báu vật nay đã thật sự rời xa bọn họ thì không thể ngăn nỗi dòng lệ bi thương…
Ngay cả Kim Tra tưởng chừng như mạnh mẽ và cứng rắn lắm cũng phải ôm lấy thi thể Na Tra mà khóc nghẹn ngào…
Dương Tiễn thì tâm can như kẻ tàn phế, chỉ vừa nhận lại được tình cảm hồi đáp của Na Tra, còn chưa có dịp bày tỏ chân tình với y thì nay đã vĩnh viễn cách xa…
Hắn không đủ can đảm để tiến lại gần… con mắt thứ ba cũng vì thế mà đóng chặt lại…
Nhìn Na Tra trên giường tuy gương mặt đã tái nhợt đi vì thiếu sinh khí nhưng đôi môi cánh đào vẫn thuỷ chung một màu đỏ căng mọng… điểm chu sa trên mi tâm cũng chẳng hề mờ phai càng khiến cho y trở nên thật yêu dị…
Cơ Phát thật sự không nhịn nổi được tình cảnh bi thương này mà hỏi dồn…
-“Nha Nha… không còn cách nào sao?”
Điều hắn lo lắng nhất là ngộ nhỡ sáng mai Lý Tịnh và Ân Thập nương tỉnh dậy, hay tin Na Tra chết thì họ sẽ như thế nào đây…
Kẻ đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh thì thật là vô cùng thảm thương…
Bỗng dưng Kim Tra quỳ gối xuống đất, tiến đến gần Khương Tử Nha mà van nài…
-“Sư thúc, xin người hãy cứu lấy Na Tra… con không thể sống thiếu đệ ấy được!”
Mộc Tra cũng thuận thế cầu xin…
-“Sư thúc, dẫu cho đánh đổi tính mạng con cũng bằng lòng, xin người hãy cứu lấy Na Tra…”
Khương Tử Nha lại một lần nữa thở dài…
Cứu sống Na Tra thì có thể nhưng còn phải xem phần phước của nó như thế nào đã. Bởi vì cách này nói khó không khó, nói dễ cũng chẳng phải dễ…
Khương Tử Nha điềm đạm nâng hai sư điệt của mình lên rồi chậm rãi cất lời…
-“Cứu Na Tra là bổn phận của ta, nhưng nó có thể sống được hay không thì một phần là dựa vào các con…”
Kim Tra và Mộc Tra vẫn ngu ngơ một mảng không hiểu cho lắm những lời mơ hồ của Khương Tử Nha vừa nói, vì sao lại phải dựa vào họ chứ?
Nhưng có lẽ Khương Tử Nha sớm đã hiểu được sự ngây ngốc của chúng mà đã nhanh chóng tiếp lời…
-“Để cứu được Na Tra ta cần thân của củ sen vàng ở hồ Nguyệt Cốc, kim liên ngàn năm ở chỗ Bách Hoa tiên tử…”
Nghe đến đó thì Kim Tra và Mộc Tra đồng nhìn nhau vài giây nghĩ ngợi rồi sau đó là cái gật đầu chắc chắn.
Mặc dù chưa hề nghe qua đến cái tên hồ Nguyệt Cốc gì đó nhưng Kim Tra vẫn muốn mạo hiểm một lần đi đến đó tìm kiếm và mang hi vọng sẽ cứu được Na Tra.
Mộc Tra cũng thế, dẫu chưa biết mặt mũi Bách Hoa tiên tử ra sao nhưng nếu là vì cứu Na Tra thì đừng nói là chỉ một đoá Kim Liên ngàn năm, dẫu cho có bắt hắn mang cả rừng hoa về thì hắn cũng thuận lòng…
Cả hai tự phân công nhau rồi nhanh chóng bái biệt mọi người, tranh thủ lên đường để mau chóng cứu lấy được ái nhân của mình…
Chỉ riêng Dương Tiễn là tự cảm thấy mình là kẻ bất tài, trong khi mọi người ai nấy cũng đều ra sức tìm tiên thảo cứu lấy Na Tra vậy mà hắn lại chẳng biết làm gì…
Nhìn bóng lưng Kim Tra và Mộc Tra hối hả xa khuất mà trong lòng Dương Tiễn vẫn vướng một mảng ưu sầu…
Khương Tử Đan luôn thấu hiểu được hết những điều này nên đã đến vỗ vai Dương Tiễn thì thầm…
-“Còn Dương Tiễn thì ta cần thiên nhãn của con để giữ thi thể cho Na Tra…”
Cuối cùng thì Dương Tiễn cũng đã có việc để làm… nhưng đâu đó trong hắn vẫn còn sự lo lắng mà khẩn trương hỏi
-“Sư thúc, vậy còn Thạch Cơ? Chúng ta không thể cứu được huynh ấy sao?”
Nghe đến đây thì Khương Tử Nha lại khẽ lắc đầu…
Thương thế của Thạch Cơ đã quá nặng nên không thể cứu được, huống hồ kiếp số của hắn cũng đã tận… thôi thì cứ để hắn đầu thai chuyển kiếp, lai sinh thì sẽ có được cuộc sống tốt hơn…
Thở dài một hơi đầy bất lực, Khương Tử Nha điềm đạm rời khỏi phòng…
Ngồi dưới mái hiên nhà mà suy ngẫm những chuyện vừa qua…
Đâu đó trong bản thân của Khương Tử Nha cảm thấy vô cùng tiếc nuối mối tình đẹp của Na Tra và Thạch Cơ…
Ban đầu còn ngỡ sau khi thảo phạt thành công thì sẽ có thể an an ổn ổn sống cùng với nhau trọn đời trọn kiếp, ấy vậy mà hoạ sát thân lại khiến cả hai vĩnh viễn xa cách…
Nhìn lại chuyện tình của mình và Cơ Phát thì Khương Tử Nha thật lòng không kìm được xúc động. Y biết vào một ngày nào đó khi Tây Kỳ đại công cáo thành thì Cơ Phát sẽ là một vị minh vương cai trị đất nước và khi đó cũng là lúc Khương Tử Nha cũng phải chấm dứt đi mối tình ngang trái này…
Nhưng dẫu cho dù là như vậy thì Khương Tử Nha luôn mong muốn trong quãng thời gian ít ỏi này có thể đối tốt với Cơ Phát một chút… yêu thương hắn nhiều hơn một chút ngộ nhỡ mai này cách xa thì sẽ không phải hối tiếc…
-“Nha Nha…”- Cơ Phát tha thiết gọi
Khương Tử Nha ngẩn đôi mắt buồn long lanh những giọt lệ mà nhìn…
Nam nhân này bao giờ cũng đối với y quá tốt, rồi sẽ ra sao khi ngày xa cách cũng gần kề…
Cơ Phát nhìn thấy nước mắt của Khương Tử Nha mà trong lòng xót xa đến tê tái…
Hắn ngay cả một cái động tay hay một lời nói khiếm nhã cũng không dám ấy vậy mà hôm nay Khương Tử Nha lại khóc…
Hắn vội vàng ngồi xuống bên cạnh, choàng tay qua ôm lấy vai Khương Tử Nha kéo về phía mình…
-“Nha Nha, có phải ngươi đang suy nghĩ về Na Tra không?”
Khương Tử Nha thật thà gật đầu… bàn tay nắm lấy tay Cơ Phát mà nhẹ giọng.
-“Ta thật sự thương cảm cho Thạch Cơ và Na Tra, từ đầu ta đã đoán được ngày hôm nay nhưng lại bất lực không thể cứu vãn…”
Bây giờ đây Khương Tử Nha đã tự trách bản thân mình rằng dẫu đã biết được kết cục đầy đau thương này nhưng lại không thể giúp ích được gì, nếu y về sớm hơn, hoặc ít ra là nói rõ ràng hơn thì có lẽ Thạch Cơ và Na Tra sẽ không phải hi sinh oan uổng…
Cơ Phát nắm chặt tay Khương Tử Nha mà động viên, trấn an
-“Nha Nha ngốc, đó không phải là lỗi do ngươi… thiên cơ vốn dĩ không thể tiết lộ, ngươi cũng đã cố hết sức mình rồi… đừng tự trách bản thân mình nữa…”
Mặc dù nói như thế nhưng quả thật thì ngay cả Cơ Phát cũng rất tiếc cho mối tình của cả hai…
Hắn cảm thấy bản thân hiện tại thật sự rất may mắn… may mắn là khi có Khương Tử Nha ở bên cạnh sớm tối có nhau…
Bỗng dưng như nhớ ra điều gì đó, Cơ Phát liền hỏi…
-“Phải rồi Nha Nha, ngươi định dùng cách gì để cứu lấy Na Tra? Theo ta biết thì hai thứ tiên thảo kia là thứ hữu danh vô thực!”
Nghe đến đây thì Khương Tử Nha cũng khẽ lau đi nước mắt mà ngồi thẳng dậy… nhìn về phía xa xăm mà gọi lớn…
-“Sư huynh, đừng trốn nữa…!”
*******
Lại nói đến Lý Dực nhé.
Ngay vừa lúc bị Ngọc Thạch Tỳ Bà tinh đâm một nhát chí mạng thì linh hồn của y cũng nhanh chóng bay ngất lên cao…
Rồi tiếp sau đó là y cảm nhận được mình đang bay thật nhanh với tốc độ bàn thờ trong một chiều không gian trắng xoá…
Và “bùm” một cái…
Lý Dực nằm trên giường đặc trưng của bệnh viện, trên cổ tay còn ghim một cái ống truyền nước biển…
Ngay vào lúc nghe được tiếng nổ lớn văng vẳng bên tai thì Lý Dực cũng choàng mở mắt…
Khẽ chớp chớp vài cái để thu nhận những hình ảnh hiện thực…
Hơi thở dần trở nên gấp gáp cứ giống như vừa trãi qua một cơn ác mộng kinh hoàng…
Đập vào mắt Lý Dực đầu tiên đó chính là mảng trần nhà có điều hoà hiện đại được lắp đặt phía góc kia…
Tiếp theo đó là mùi thuốc khử trùng nồng nặc cứ thế mà xộc thẳng vào mũi khiến Lý Dực thật rất buồn nôn…
-“Mình còn sống sao…”
Y tá trực ở đó vừa nhìn thấy Lý Dực tỉnh lại thì liền vô cùng hớn hở chạy đến…
-“Anh Lý, anh tỉnh rồi sao?”
Lý Dực ngu ngơ nhìn y tá mà chẳng hiểu rõ chuyện gì…
-“Tôi… tôi sao lại ở đây?”
-“Anh bị điện giật, nhưng may mắn Thạch tổng đã phát hiện kịp thời và mang anh vào đây!”
Vừa nghe đến từ Thạch thì đại não lại truyền đến những hình ảnh cuối cùng của Thạch Cơ…
Chính mắt Lý Dực chứng kiến cảnh Thân Công Báo tung chưởng mà giết chết Thạch Cơ… trước khi chết ngay cả một câu trọn vẹn mà hắn cũng không thể nói được với y…
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ khiến tâm can Lý Dực đau đến tê tâm liệt phế…
Nhưng hiện tại y có thể làm được gì khi bản thân đã hết nhiệm vụ và trở lại thế giới thực rồi cơ chứ?
Đúng như lão Thái Ất nói thì một khi Na Tra chết cùng đồng nghĩa với việc bản thân Lý Dực cũng được giải thoát và trở về nhà… nhưng tại sao không nói điều này cho y sớm hơn? Để rồi giờ đây Lý Dực đành phải bất lực mà chịu đựng sự đau đớn khi mất đi người yêu…
Thở dài một hơi đầy tuyệt vọng, Lý Dực buông lơi cảm xúc mặc kệ khoé mắt đang tuôn trào những giọt lệ bi ai…
-“Để tôi đi gọi bác sĩ…”
Y tá nói nhưng không mấy để ý đến thái độ cũng như tâm trạng của Lý Dực ngay vào lúc này.
Một lát sau, vài vị bác sĩ cùng tiến vào phòng và xem xét tình trạng của Lý Dực, họ thật sự rất ngạc nhiên vì sau một cú giật điện kinh hoàng như vậy mà y vẫn còn sống thì quả là một kì tích.
Trưởng khoa bệnh viện đích thân lên tiếng…
-“Anh Lý, anh đã cảm thấy khoẻ hơn chưa?”
Lý Dực mắt vẫn thuỷ chung không mở ra, chỉ nhè nhẹ gật đầu… mấy ai biết mặc dù cơ thể của y đã hoàn toàn hồi phục nhưng trái tim thì tan nát từ bao giờ…
Cứ mỗi khi nhắm mắt lại thì hình ảnh của Thạch Cơ khắp người đầy máu tươi lại ám ảnh Lý Dực…
-“Tôi đã ở đây bao lâu rồi?”- Lý Dực thều thào
-“Đã là ngày thứ ba rồi, thật sự thì anh là trường hợp rất đặc biệt vì bị điện giật với tần suất kinh khủng như thế mà vẫn có thể giữ được tính mạng.”
Im lặng một lúc lâu, Lý Dực mới nhàn nhạt cất lời…
-“Tôi muốn xuất viện!”
Các vị bác sĩ ai nấy cũng đều nhìn nhau bằng ánh mắt e dè sợ hãi…
Họ dẫu là bác sĩ nhưng đối với riêng Lý Dực thì lại không có quyền cho xuất viện hay không… bởi vì phải có lệnh của một người nào đó thì mọi chuyện mới được giải quyết…
Lý Dực sau một lúc cảm thấy được sự im lặng nên liền mở mắt ra nhìn… những bác sĩ kia thì im thin thít mà suy nghĩ nên nói câu gì cho phải…
-“Sao vậy? Tôi cảm thấy mình rất khoẻ và cần được xuất viện!”- Lý Dực nhíu mày..
Trưởng khoa bệnh viện cũng khá thật thà nên lên tiếng trấn an…
-“Anh yên tâm đi, chúng tôi làm một cuộc kiểm tra tổng quát rồi sẽ cho anh về thôi!”
Thế là sau hơn gần nữa ngày chật vật trong bệnh viện làm hết xét nghiệm này đến xét nghiệm nọ thì cuối cùng Lý Dực cũng đã có thể trở về ngôi nhà thân thương của mình…
Nơi đây có vẻ như đã được dọn dẹp rất sạch sẽ nên trông khác hẳn với cái ổ chuột trước đây của Lý Dực.
Nhưng đâu đó trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi cháy khét…
Nếu là mọi khi thì Lý Dực đã nhanh chóng lao đầu vào laptop của mình và vào web để tám chuyện nhưng hôm nay dường như y không có một chút tâm trạng nào cả.
Từng bước chậm rãi bước vào trong, khi đi ngang qua tấm gương lớn của tủ quần áo thì Lý Dực chợt khựng lại…
Hình anh một nam thanh niên gầy yếu xanh xao đang phản chiếu kia có phải là y không? Vốn dĩ thường ngày Lý Dực không được to con cho lắm, nay gặp thêm mấy ngày hôn mê thì khiến cho y càng lúc càng suy yếu…
Khẽ thở dài một hơi kèm theo nụ cười nhạt… ngay giờ phút này đây Lý Dực chỉ muốn nhắm mắt và ngủ một giấc thật lâu…
-“Thạch Cơ…”
Lý Dực thều thào ngay khi vừa đặt lưng lên tấm nệm êm ả của mình…
Nhận định của y trong suốt những chuyện vừa qua nó không chỉ là một giấc mơ mà hoàn toàn là sự thật và tình cảm dành cho Thạch Cơ cũng là thật…
Những hình ảnh khi còn ở Thạch động vui vẻ và hạnh phúc biết chừng nào… ấy vậy mà giờ đây Lý Dực chỉ có thể xem đó là một thứ hoài niệm ẩn trong tim mình.
Trong giấc mơ, Lý Dực đang ở giữa một cách đồng hoa đỏ rực, tuyệt nhiên chỉ thấy hoa không thấy lá…
-“Bỉ Ngạn hoa sao?”
Lý Dực nhìn ngó chung quanh bốn bề cũng chỉ mang một màu đỏ rực của loài hoa huyền dị này…
Bỗng dưng Lý Dực nghe có tiếng ai đó gọi tên mình, tiếng của người đó vô cùng quen thuộc…
-“Tiểu Thạch….”
Lý Dực chạy khắp nơi theo âm vang của giọng nói mà tìm kiếm bởi y khẳng định đây là tiếng của Thạch Cơ…
Những bông hoa bỉ ngạn cũng đã bị y giẫm đạp trong cơn hoảng loạn…
Nhưng rồi gọi mãi cũng không thấy hình bóng Thạch Cơ đâu… đau khổ và tuyệt vọng khiến Lý Dực không còn một chút sự kiên định mà ngã quỵ xuống đất…
-“Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa tàn. Hoa- diệp vĩnh bất tương kiến…”
Câu thơ này cứ vang vang khắp cả khu rừng khiến Lý Dực không khỏi tò mò mà ngồi bật dậy…
Từ phía xa xa đã nhìn thấy được một lão nhân râu tóc bạc phơ đang nhìn về phía y, trên môi còn nở một nụ cười tựa mây trôi…
-“Sư… sư phụ….”
Lý Dực như không tin vào mắt mình khi lão nhân kia đích thị là Thái Ất chân nhân…
Vội vàng chạy đến bên cạnh lão ấy mà quỳ xuống hành lễ…
-“Đồ nhi bái kiến sự phụ!”
Lão Thái Ất tươi cười nâng Lý Dực dậy…
-“Không cần đa lễ, con đâu còn là Na Tra nữa…”
Nghe đến đây thì Lý Dực khẽ giật mình…
Có lẽ do ở lâu trong thân xác Na Tra nên hiện tại y cũng còn ngộ nhận bản thân mình… rồi một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi…
-“Suýt nữa thì con quên mất… nhưng “nhất tự vi sư, bán tự vi sư” con xin phép được gọi người bằng sư phụ…”
Thái Ất chân nhân nhìn Lý Dực mà cũng không giấu được sự lo lắng…
Lần này lão cả gan dùng thuật Nhíp Mộng để xuất hiện trong giấc mơ của Lý Dực đã là một điều vi phạm thiên quy. Nhưng nếu cứ để Đại Thần Xuyên Không bày ra những trò nghịch tiếp theo thì e là ngay cả chức tiên cũng không còn…
Nhưng điều khiến lão bất ngờ hơn đó chính là cơ thể Na Tra và Lý Dực không khác nhau là bao, cũng ốm yếu xanh xao…
Chỉ có điều Na Tra còn pháp bảo hộ thể riêng Lý Dực là phàm nhân bình thường, tay không tấc sắc.
-“Lý Dực, sao trông con tiều tuỵ quá…”
-“Chuyện đó không quan trọng đâu, sư phụ, con muốn hỏi Thạch Cơ sao rồi? Có cứu sống được không?”
Gương mặt Lý Dực tràn đầy nét hi vọng và mong chờ vào câu trả lời của lão Thái Ất, chỉ cần lão nói là cứu được thì y đã có thể cam tâm sống tiếp…
Nhưng trái ngược hoàn toàn với niềm hi vọng nhỏ nhoi của Lý Dực khi lão Thái Ất nhẹ nhàng lắc đầu rồi thở dài…
Mặc dù đã biết trước rằng Thạch Cơ sẽ không sống được đến cuối chuyện nhưng sao hiện giờ lòng y lại đau đến như thế.
Nó cứ như cái hôm tận mắt chứng kiến cái chết của Thạch Cơ vậy… đau đến thở cũng không thông…
Lão Thái Ất nhìn thấy đồ nhi trời ơi của mình suy sụp mà lòng cũng chẳng vui sướng gì, tất cả những chuyện này đều do một tay ái nhan của lão gây ra, nếu Ngọc Đế biết được thì không chừng sẽ đày cả hai xuống làm súc sinh.
-“Ây…. đồ nhi của ta, con đừng quá lo lắng, lần này ta đến đây là giúp con tiếp tục diễn biến câu chuyện!”
Lý Dực ngẩn mặt nhìn lão Thái Ất với niềm hi vọng loé lên…
Nếu bản thân không thể tiếp tục yêu thuơng Thạch Cơ thì ít ra lần này cũng phải quay lại và đích thân trả thù cho hắn.
Lý Dực tự thề với bản thân mình sẽ không để Thạch Cơ phải hi sinh oan uổng…
-“Sư phụ, vậy có phải là con sẽ được tái sinh đúng không?”
Lão Thái Ất đúng thật đã gật đầu nhưng sao nó có vẻ gượng gạo quá…
Dường như lão đang có điều gì đó khó nói hay có chuyện mờ ám bí ẩn mà lại muốn giấu y thì phải.
Với ánh nhìn hiện tại của Lý Dực cũng có thể khiến lão tự cảm thấy sợ hãi và nói ra sự thật…
-“Lý Dực, con hãy suy nghĩ thật kỹ bởi vì lần này có thể là một đi không trở lại!”
Một sự ngu ngơ hiện rõ trên gương mặt của Lý Dực…
-“Một đi không trở lại?”
-“Đúng! Có thể trong lần này con sẽ vĩnh viễn ở lại trong câu chuyện đó và không thể quay trở lại thế giới thực!”
Nếu nói như vậy thì Lý Dực phải từ bỏ tất cả mọi thứ ở thế giới nay và mãi mãi sống trong truyện sao.
Nhưng nếu tất cả là vì Thạch Cơ thì hi sinh một lần cũng sẽ không là uổng phí…
-“Được! Sư phụ, con chấp nhận…”
Lão Thái Ất gật gật đầu như thuận ý lắm mà cười cười…
Thật sự lão đã không nhìn nhầm người, sự hi sinh của Lý Dực ngày hôm nay lão sẽ khiến cho nó trở nên oanh liệt và vẻ vang…
Nhưng ngay vào lúc lão Thái Ất thi triển phép thuật thì lập tức đã bị ngăn lại bởi một giọng nói của ai đó…
-“Thái Ất, dừng tay!”
Người đó một thân bạch y xuất hiện bất ngờ và ngăn cản sự dại dột của lão Thái Ất…
-“Xuyên Không, đừng cản ta, nếu lần này Lý Dực không trở lại hoàn thành tiếp câu chuyện thì ta và ngươi nhất định sẽ bị trừng phạt!”
Tia sáng cố chấp từ lão Thái Ất hướng thẳng về Lý Dực khiến có y bay lên cao rồi dần dần biến mất sâu vào cái lỗ hổng thời gian to lớn…
Đại Thần Xuyên Không tức giận cũng bắt ấn tạo ra thêm một nguồn linh lực khác nhắm thẳng hướng Lý Dực ngăn cản sự biến mất của y…
-“Thái Ất, đừng xen vào chuyện này! Ta đã có an bày tất cả!”
-“An bày? Nhân duyên ngươi ngắt đoạn như thế mà còn bảo an bày?”
-“Thái Ất ngươi đừng có cố chấp, ngươi đang làm mọi thứ đảo loạn lên đấy!”
-“Chính ngươi mới làm đảo loạn!”
Thái Ất dùng toàn năng lượng tung một chưởng giúp Lý Dực biến mất và đồng thời cũng khiến cánh cổng thời gian đóng lại…
Đại Thần Xuyên Không vẫn không đủ mạnh bằng lão Thái Ất nên té ngã dưới đất, kèm theo đó là sự phẫn nộ đến ngập trời.
Lão Thái Ất khẩn trương đến đỡ lấy nhưng liền đó đã bị Đại Thần vùng vẫy cự tuyệt.
-“Ngươi thích làm việc chính nghĩa thì tự đi mà giải quyết mớ hỗn độn đó đi! Ta cho ngươi biết, Na Tra đã được hồi sinh và đồng nghĩa với việc Lý Dực không có cơ hội vào lại thân xác của Na Tra đâu!”