Đọc truyện Na Tra Đồng Nhân Ký – Chương 18: Ố Nhân
Thương thế của Lý Tịnh không hề nhẹ, trong cái kích chưởng đó của Thân Công Báo đã có mang theo một thứ chất độc mà không phải ai cũng có thể giải được.
Càng để lâu thì Lý Tịnh sẽ càng mất hết nhân tính, không chết ngay mà chỉ là có những hành vi tự hoại hay làm thương tổn người khác. Điều đó càng khiến ông ấy đau khổ hơn.
Nhưng cũng còn khá là may mắn bởi họ đang ở Tây Kỳ và còn là bên cạnh Khương Tử Nha, chẳng có gì là khó khăn đối với một người thần thông quảng đại như y…
Sau khi chuẩn đoán chất độc trong người của Lý Tịnh là Thú Thi thì Khương Tử Nha rất nhanh đã có cách chữa trị… nhưng lần này phải là đích thân Khương Tử Nha đi thì mới có thể giải quyết được.
-“Nha Nha, ta không thể theo cùng sao?”- Cơ Phát đầy lo lắng mà thăm hỏi..
Khương Tử Nha vẫn là bộ dạng điềm tĩnh, nhu hoà nhìn Cơ Phát mĩm cười…
-“Cơ Phát, ở lại đây thay ta chăm sóc Na Tra và mọi người… chuyến đi lần này nhất định phải là ta đi thì may ra Lý tướng quân mới có thể được cứu sống!”
Mặc dù vậy nhưng trông Khương Tử Nha như đang trăn trối trước lúc đi xa vậy, thật khiến Cơ Phát nhấp nhỏm không yên…
-“Đường đến Côn Sơn rất gian nan và hiểm trở, ta không đành lòng để ngươi đi…”
Cơ Phát ôm lấy Khương Tử Nha nhẹ nhàng từ phía sau, dụi mũi vào cái cổ trắng ngần mà hít thở sâu…
Không hề né tránh, Khương Tử Nha chỉ dịu dàng quay qua đặt hai tay lên vai câu cổ Cơ Phát thâm tình nói…
-“Chính vì nguy hiểm nên ta càng phải đi, ta có thể bảo đảm lần này sẽ an toàn trở về bên cạnh ngươi… có được không?”
Cơ Phát còn có thể nói không sao? Chỉ có điều trước khi đi cũng phải mặn nồng một chút để lưu giữ một tí dư vị yêu thương.
Nghĩ đến đó Cơ Phát liền nhẹ nhàng đặt lên môi Khương Tử Nha một nụ hôn nồng nàn nhất….
Cả hai người họ bao giờ đối với nhau cũng rất tương kính như tân, dù là một lời nói nặng cũng không hề thốt ra. Cũng bởi vì họ biết tình cảm của mình đến đâu cho nên sẽ dùng những thứ tốt đẹp và chân thành nhất để lưu giữ nó một cách trọn vẹn…
Bàn tay Cơ Phát không hề yên vị mà lần mò xuống dây thắt lưng của Khương Tử Nha ra mà chậm rãi rút ra…
Từng cử chỉ đều rất ôn nhu nhưng đó chính là điểm đẩy cuộc ân ái này lên tận mây xanh…
Nụ hôn của Cơ Phát đã dời xuống cổ, xương quai xanh và bây giờ là đang liếm lộng hai chu quả hồng hào trước ngực…
Khương Tử Nha bị chạm đến tử huyệt nên chỉ còn biết cắn môi hờ hừng mà chịu đựng sự sung sướng…
-“Ưm…. ưm….”- Khương Tử Nha rên khẽ khi bàn tay Cơ Phát đang đều đặn lên xuống nơi hạ thể của mình…
Cơ Phát ngồi trên ghế, đặt Khương Tử Nha lên trên đùi mình rồi thoải mái nếm vị ngọt của cơ thể này…
Y phục của Khương Tử Nha chỉ còn hỡ hững vương trên tay chứ chẳng còn che đậy được gì cả, nhẹ nẩy người theo từng cái đánh lưỡi của Cơ Phát… Khương Tử Nha gần như mất đi lý trí…
-“Nha Nha, ngươi càng lúc càng khiến ta mất kiên đi kiên nhẫn…”
Cơ Phát đã không thể kìm chế nổi mà đã kéo quần mình để lộ ra cái côn th*t to tướng, gân guốc đầy uy mãnh…
Thấm một ít nước bọt tạo độ trơn mướt, lần này Cơ Phát muốn chơi trong tư thế ngồi nên đã canh chuẩn xác cái tiểu cúc hồng hồng của Khương Tử Nha ngay đầu đại bổng của mình rồi nhẹ nhàng điều khiển nó ấn xuống…
Trong quá trình đó thì Cơ Phát vẫn luôn để mắt đến biểu cảm của Khương Tử Nha, nếu thấy y đau là liền khựng lại, đợi đến khi cơn đau qua đi thì mới tiếp tục ấn…
Cho đến khi tiểu cúc đã thật sự “nuốt” trọn đại bổng đến tận gốc thì mới thở phào một hơi đầy sung sướng…
-“Nha Nha… ngươi vẫn còn hảo chặt…”
Cơ Phát vẫn chưa vội luật động mà đưa tay xoa nắn cặp mông tròn lẳng của Khương Tử Nha khá mạnh bạo mà cất lời
Bao nhiêu năm trôi qua, không biết đã có bao nhiêu cuộc mây mưa diễn ra nhưng Cơ Phát vẫn thuỷ chung mê đắm cái thân thể và tiểu cúc hoa bé nhỏ này…
Chưa một lần nào Khương Tử Nha khiến Cơ Phát thất vọng cả…
-“Ư… Phát Phát… như thế này… thật sự là sâu lắm… a…a…”
Cơ Phát nhìn gương mặt nhuốm màu phong tình của Khương Tử Nha mà trong lòng lại càng thích thú, hắn là đang tự hỏi vì sao bản thân lại không thể ngừng yêu được y cơ chứ…
Nghĩ đến viễn cảnh mai này khi thảo phạt hôn quân thành công, nhất định hắn sẽ phong cho Khương Tử Nha làm hậu. Có một vị hoàng hậu xinh đẹp lại tài giỏi như thế thì biết tìm nơi đâu chứ.
Nếu Trụ Vương mê đắm nhan sắc Đát Kỷ mà phong cho hắn làm nam Hậu thì ngại gì Cơ Phát lại không.
Chỉ thế thôi mà Cơ Phát đã kích động dữ dội nên điều khiển mông của Khương Tử Nha liên tục dập lên xuống, trừu niết cái côn th*t như sắp siết chết nó.
Từng mảng da thịt đang tham lam mà mút chặt lấy đại bổng của Cơ Phát một cách gắt gao khiến đầu óc hắn mụ mị hẳn đi…
Căn phòng phút chốc chỉ còn vang lên tiếp nhóp nhép lâu lâu lại xen vào vài tiếng phành phạch của da thịt dập vào nhau thô bạo.
Thính tai lắm mới có thể nghe thấy được tiếng rên ư ử của người bên trong…
******
Tối hôm đó sau khi dùng cơm xong thì mọi người tụ thành một nhóm để bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Khương Tử Nha sau khi được Cơ Phát một phen “hảo hảo yêu thương” thì có vẻ còn khá ngượng ngùng khi trò chuyện cùng mọi người…
Duy chỉ riêng Cơ Phát là thích thú, tầm mắt không rời khỏi Khương Tử Nha, đã vậy còn cố tình nhướn nhướn chân mày trêu ghẹo…
Để đánh đi cái cảm giác mắc cỡ này thì Khương Tử Nha mới tằng hắng mấy tiếng, giả vờ làm mặt nghiêm nghị nhìn sang Ân Thập nương thăm hỏi…
-“Lý phu nhân, Lý tướng quân sao rồi?”
Ân Thập nương buồn buồn mà không kìm nổi sự nghẹn ngào đến đau lòng…
-“Vẫn còn chưa tỉnh, nhưng sau khi uống chén thuốc của người đưa thì có vẻ đã khôi phục phần nào sắc diện!”
Khương Tử Nha gật đầu vài cái…
Số thảo dược đó tạm thời chỉ để ngăn độc không phát tán, nhưng chữa bệnh phải chữa tận gốc cũng chính vì thế mà Khương Tử Nha mới quyết định đi đến Côn Sơn tìm ra tiên thảo chữa dứt độc cho Lý Tịnh…
Điều bây giờ khiến Khương Tử Nha trăn trở nhất đó chính là sự an nguy của mọi người trong thời gian y vắng mặt.
Ân Thập nương bi thương rơi lệ, nhìn Khương Tử Nha mà hỏi…
-“Khương thúc, khi nào cuộc thảo phạt hôn quân này mới bắt đầu? Ta thật sự là thấy lo quá…”
-“Lý phu nhân, bà nên bình tĩnh lại… khí số nhà Thương chưa tận, nếu bây giờ dại dột công đánh Triều Ca thì chỉ tổ hao binh tổn tướng. Cuộc chiến lần này… ta e là sẽ kéo rất dài…”
Tất cả mọi người ai nấy cũng đều một tâm trạng lo lắng…
Chỉ riêng Lý Dực là vẫn điềm tĩnh như không bởi y biết cuộc chiến này dù kéo dài bao lâu đi chăng nữa thì Tây Kỳ vẫn sẽ thắng thế và nhà Chu ra đời.
Nhưng y biết hiện tại thì vẫn cứ âm thầm xem những gì tiếp theo diễn ra là hơn, có gấp gáp cũng chẳng được tích sự gì…
-“A phải rồi, Kim Tra, Mộc Tra… đạo pháp của các con tuy đã cao nhưng còn cần phải tu luyện thêm nữa. Đợi khi ta tìm ra tiên thảo cứu Lý tướng quân trở về thì các con nên hồi sơn để tu luyện.”
Tất nhiên là biểu cảm cũng như phản ứng của hai người bọn họ rất khẩn trương rồi, làm sao có thể để bảo bối Na Tra ở lại đây? Còn là ở cùng với Thạch Cơ? Họ là không hề thuận lòng.
-“Khương sư thúc, chúng con có thể ở lại đây tu luyện được không?”- Kim Tra nhanh nhẹn cho ý kiến
-“Phải đó sư thúc, con và đại ca sẽ ở đây luyện tập, nhất định là không lười biếng!”
Khương Tử Nha đưa mắt nhìn hai nam tử này mà cười cười, y làm sao không hiểu lý do bọn chúng một mực đòi ở lại đây chứ… chỉ là khi về lại núi thì sư phụ của chúng sẽ chỉ dạy thêm nhiều môn pháp hữu ích hơn.
Còn nếu ở đây thì có lẽ chỉ học được “vác cày qua núi, ngựa đực đẩy xe, thượng phong thắng thế…” cùng hàng loạt những chiêu thức trên giường….
Đến lúc đó chỉ còn cách đem bọn chúng ra dùng kỹ thuật làm tình dụ dỗ binh lính bên địch thì may ra…
Khương Tử Nha vẫn một mực giữ quyết định của mình…
-“Các con đừng vì một vài sự ganh tị nhỏ nhặt làm ảnh hưởng đại cuộc. Mai này khi cuộc thảo phạt công thành thì tha hồ mà tận hưởng những thứ đó…”
Ngụ ý bên trong câu nói của Khương Tử Nha thì tất cả mọi người có lẽ ai cũng hiểu rất rõ duy chỉ riêng Ân Thập nương là ngốc lăng ra không hiểu gì.
Có lẽ do bà còn chưa kịp tiếp thu sự tiến bộ trong tình yêu nên tạm thời chưa hiểu chuyện gì đang được nói đến…
Lý Dực lon ton đứng giữa hai ca ca của mình mà hào hứng…
-“Đệ thấy sư thúc nói đúng đó a… các huynh phải cố gắng tu luyện bởi chúng ta không phải chỉ đối phó với quân binh mà còn là những con yêu quái pháp lực cao cường. Có như thế mới bảo vệ được cho cha mẹ và… cả cho đệ về sau nữa chứ…”
Nói đến đó thì Lý Dực lại ngượng ngùng bẽn lẽn cúi đầu…
Y thật sự là mong muốn bọn họ có thể đủ mạnh để bảo vệ bản thân, nếu có cơ hội thì sau này sẽ bảo vệ luôn cả y…
Nhưng điều đó có vẻ là quá xa vời…
Kim Tra, Mộc Tra nghe đến đây thì đều cảm thấy như được tiếp thêm động lực, nói có vẻ hơi bất hiếu nhưng thật sự là lần này trở lại núi tu luyện thì không phải là do họ muốn bảo vệ cha mẹ hay cứu giúp bá tánh mà chỉ là vì Lý Dực mà thôi…
-“Được! Vậy ta sẽ đi!”- Cả hai huynh đệ đồng thanh cất lời
Nếu tinh mắt có thể nhìn thấy được trên môi Thạch Cơ vừa nhoẽn lên cười nhưng bất quá chẳng được một cái chớp mắt thì nó đã trở lại vị trí ban đầu…
-“À suýt nữa thì ta quên mất, trong thời gian ta vắng mặt, tất cả mọi người đều không được đi cách xa nhà quá ba dặm.”
Ai ai cũng hiếu kì nhìn Khương Tử Nha thắc mắc? Vì cớ làm sao lại không cho rời khỏi nhà quá ba dặm, nếu muốn tìm thức ăn thì phải làm sao?
Như hiểu được thắc mắc của mọi người, Khương Tử Nha cũng từ tốn giải thích…
-“Xung quanh ba dặm ta đã bố trí trận pháp để yêu ma không thể xâm nhập, ta e trong những ngày tới sẽ có một vài vị khách không mời…”
Đến đây thì xem như mọi người đã hiểu phần nào, quả thật thì Khương Tử Nha cũng khá chu đáo bảo vệ mọi người…
Nhìn sang Thạch Cơ, bàn tay Khương Tử Nha đang có ngón cái di chuyển trên các lóng tay mà miệng lầm bầm…
Sau đó là có chút gì không được vui cho lắm mà lắc đầu…
-“Sư thúc, sao người lại lắc đầu?”- Lý Dực đã nhận ra sự bất thường nên đã không thể nào kìm chế được sự lo lắng mà hỏi ngay…
Thật sự rất khó nói…
Khương Tử Nha thở dài một hơi rồi mĩm cười nhàn nhạt nhìn Thạch Cơ…
-“Nếu là vì tình yêu thì sẽ không bao giờ là bất công… nếu là vì ái nhân thì sẽ không bao giờ là vô nghĩa, nhân sinh nên chú trọng những thứ đang có trước mắt…”
Lại một lần nữa mọi người rơi vào trạng thái mơ hồ, Khương Tử Nha thật không hỗ danh là người thấu thiên địa…
Có điều những lời vừa rồi quá sâu xa nên dường như ngay cả nhân vật chính là Thạch Cơ cũng không hiểu Khương Tử Nha đang muốn nói gì…
Nhưng có lẽ hắn hiểu được rằng những câu nói đó mang hàm ý rằng bảo hắn phải đối tốt và trân trọng Na Tra…
Không cần Khương Tử Nha nhắc, Thạch Cơ hắn đã xác định là cho dù kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa hắn vẫn một lòng yêu y. Mãi mãi thuỷ chung cho dù y có ra sao đi chăng nữa…
Buổi trò chuyện tạm thời kết thúc trong sự khó hiểu của mọi người. Ai nấy cũng mang tâm trạng không thể khá hơn được mà trầm lặng một mảng…
Kim Tra và Mộc Tra muốn đêm nay ngủ cùng Lý Dực nên cũng bắt đầu có sự tranh chấp căng thẳng…
Khương Tử Nha như một đấng cứu nguy mà kịp thời kéo y ra khỏi những cạnh tranh vụn vặt đó…
-“Các con mau về phòng đi, ta quên nói rằng trong trà ban nãy có một ít Cấm Dục tán, chỉ cần các con có quan hệ thì đối phương sẽ trúng độc ngay.”
-“Sư thúc!!!”- Kim Tra, Mộc Tra tức giận gầm lên
Bọn họ tức giận vì bị lão già này chơi rồi… bây giờ Lý Dực ngay trước mắt mà không thể ăn được thì thật sự là quá uất hận mà…
-“Ta chỉ vì muốn các con thanh tâm tu luyện mà thôi. Đợi khi thích nào ta về sẽ cho các con thuốc giải!”
-“Cái gì? Đợi thúc về sao? Không được, vậy là phải ăn chay mấy ngày liền sao?”
Mộc Tra thất vọng mà nhìn Lý Dực hở hang kế cạnh mình, bảo vật như vậy mà chỉ được ngắm thì thật không công bằng…
Kim Tra chẳng nói lời nào chỉ hậm hực quay trở về phòng, hắn là như thế… chẳng nói quá nhiều, cũng chẳng biểu lộ cảm xúc thân thiện với ai… không vừa ý thì cứ hầm hầm mà bỏ đi.
Mộc Tra thì khác, có vẻ hơi trẻ con một tí nhưng chung quy vẫn là rất yêu thương Lý Dực, khi hắn nghĩ rằng nếu hắn không “thịt” được Na Tra thì hai người kia chắc chắn cũng sẽ không được… chỉ cần như thế thôi thì hắn đã đắc ý trở về phòng mình…
Quả thật cũng rất may nơi đây có đủ phòng cho họ, nói đúng hơn là Khương Tử Nha đã dày công chuẩn bị từ trước vì y biết sẽ có một ngày nơi đây đón tiếp rất nhiều người…
Thạch Cơ nhìn Lý Dực trìu mến, hôn lên trán y một cái chào tạm biệt rồi trở về phòng của mình…
-“Tiểu Thạch…”- Lý Dực cảm động nhìn Thạch Cơ…
-“Sao hả bảo bối?”
-“Ngươi ngủ ngon…”- Lý Dực mĩm cười thâm tình
-“Na Tra cũng ngủ ngon…”
Lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Thạch Cơ mà sao trong lòng Lý Dực lại bồn chồn không an, chẳng hiểu vì sao từ cái bấm độn ban nãy của Khương Tử Nha lại khiến cho y bất an như thế…
Cơ Phát cũng hôn chào tạm biệt Khương Tử Nha rồi trở về phòng trước…
Nơi đây chỉ còn lại hai người…
-“Chúng ta ra bên ngoài cho mát…”
Khương Tử Nha đi phía trước dẫn lối cho Lý Dực đến cái bàn thạch được đặt trước sân nhà…
Nhìn một lượt nơi đây, xung quanh bao trùm toàn là cây cối, chẳng có lấy một bóng người nói chi là đến nhà cửa. Dường như chỉ có mỗi nhà của Khương Tử Nha hiện diện tại nơi rừng rậm này mà thôi…
Khương Tử Nha chậm rãi rót trà cho mình, rồi tiện tay rót luôn cho Lý Dực… y chẳng quá câu nệ chuyện lễ nghĩa phép tắc nên phần nào còn người cũng dễ chịu hơn…
-“Na Tra, ban nãy ta thấy được ánh mắt của con đối với Thạch Cơ rất chân tình, có phải….”
Bây giờ thì Lý Dực chẳng có thái độ là chối bỏ hay phủ nhận mà chỉ đơn giản là nhoẽn một nụ cười nhìn về phía ánh trăng xa xăm…
-“Đúng thật là không qua được thiên nhãn của người…”
Khương Tử Nha cười hiền nhìn sư điệt của mình, quả thật thì cũng phải công nhận một điều rằng Lý Dực rất may mắn khi có đến tận ba người mang lòng thương…
Nhưng có điều…
-“Na Tra… ta muốn nhắc nhở con vài điều… sắp tới đây con nhất định phải cẩn thận, không được rời khỏi nhà dù là nửa bước. Cố chịu trong hai ngày, ta nhất định sẽ trở lại…”
Sự nghiêm nghị của Khương Tử Nha thật khiến Lý Dực tò mò xen lẫn sợ hãi. Y thật ra cũng không can đảm hơn bao nhiêu đâu, nhất là khi đối diện với Khương Tử Nha thì càng biểu lộ rõ hơn…
-“Sư thúc, ban nãy là Thạch Cơ, bây giờ là con? Người có thể cho con biết chuyện gì không?”
Khương Tử Nha thở dài lắc đầu…
-“Thiên cơ… không thể tiết lộ. Nghe lời của ta cố gắng không ra khỏi nhà…”
Cũng bởi vì Khương Tử Nha tiên đoán được sắp tới đây Na Tra sẽ gặp phải một đại kiếp nạn rất lớn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Thạch Cơ cũng vậy…
Đêm đó Lý Dực lại chọn đến phòng của Thạch Cơ ngủ…
Ánh nến nhỏ lập loè trong phòng chứng tỏ Thạch Cơ vẫn chưa ngủ nên Lý Dực cũng không ngần ngại đẩy cửa vào…
-“Tiểu Thạch…”
Đúng thật là Thạch Cơ hắn vẫn còn đang thức và đang chăm chú đọc một quyển sách gì đó…
Lý Dực tò mò đi đến bên cạnh…
-“Ngươi đọc gì mà chú tâm quá? Ta gọi cũng không nghe?” – Lý Dực phụng phịu giả vờ giận dỗi
Thạch Cơ gấp sách lại đặt sang một bên, ôm lấy Lý Dực ôm vào lòng khẽ thì thầm đáp lời…
-“Ta vô tình tìm thấy một quyển sách có công thức nấu ăn nên ta muốn tìm hiểu để sau này có thể nấu cho Na Tra ăn…”
Nghe đến đó Lý Dực cũng mĩm mĩm cười mà quay qua câu cổ Thạch Cơ…
-“Đọc sách như vậy rất có hại cho mắt… trời cũng không còn sớm nữa ta nên đi ngủ đi..”
Gương mặt đầy gian tà của Lý Dực đang khiến Thạch Cơ khó hiểu nhưng cũng răm rắp nghe theo…
Đến khi cả hai nằm ôm nhau trên giường thì bàn tay Lý Dực lại bắt đầu hư hỏng không an phận mà di chuyển tìm đến nơi hạ bộ của Thạch Cơ..
-“Na Tra, ta sẽ không nhịn nổi đâu…”
Thạch Cơ khó xử nhìn Lý Dực, hắn là vì lo lát nữa hạ thân sẽ không đủ kiên định để giữ mình không làm hại đến y. Nhưng nếu y cứ mò mẫm như thế thì thật sự là khó chịu lắm…
Lý Dực leo lên nằm hẳn trên ngực Thạch Cơ mà thì thầm…
-“Không nhịn nổi thì đừng nhịn nữa…”
-“Như vậy… không được! Ta sẽ khiến Na Tra trúng độc mất!”
Thạch Cơ lắc đầu, tay nắm chặt ngăn chặn bàn tay của Lý Dực đang làm bậy lại..
Lý Dực bây giờ mới thích thú cười ha hả nhìn Thạch Cơ. Đường đường là một nương nương cao cao tại thượng, mưu mô xảo quyệt, quỷ kế đa đoan nhưng hiện tại thì có vẻ không giống cho lắm…
-“Ngươi sao lại cười?”- Thạch Cơ ngu ngơ…
-“Đồ cục đá ngốc, ngươi tin sư thúc đã bỏ độc vào trà thật à? Nếu vậy thì tối nay làm sao Cơ Phát công tử có thể cùng thúc ấy ứ ừ được chứ??”
Thạch Cơ sau vài giây đắn đo thì bây giờ đã ngộ ra được không ít chuyện, ngay lập tức lấy lại nét mặt gian tà của mình. Hắn bây giờ bật dậy đảo ngược tình thế, áp cơ thể Lý Dực dưới thân, không ngưng hôn ngấu nghiến y…
Được một lúc thì hắn mới khẽ cất lời…
-“Nếy vậy thì đêm nay ta phải từ từ tận hưởng mới được…”
Nếu hiện tại có ai đó thính tai thì sẽ nghe được bên trong căn phòng của Thạch Cơ lại phát ra những âm thanh ám muội rất giống ban trưa nghe được ở phòng của Khương Tử Nha…
Và có một sự trùng hợp đó chính là bên đây phòng của Cơ Phát và Khương Tử Nha dường như cũng đang có âm thanh như thế phát ra…
Chẳng lẽ họ đang đánh nhau sao nhỉ?
******
Sáng hôm sau, trước khi rời khỏi nhà thì Khương Tử Nha còn rất cẩn thận dặn dò tất cả mọi người, nhất là Na Tra và Thạch Cơ lại càng phải cẩn thận hơn…
Hiện tại nơi đây chỉ còn lại sáu người và một người đang còn hôn mê bất tỉnh…
Lý Dực nghe theo lời dặn dò của Khương Tử Nha mà cố thủ trong nhà cùng Ân Thập nương và Cơ Phát, còn Kim Tra và Mộc Tra thì đi xung quanh tìm kiếm thức ăn. Tất nhiên nhiệm vụ nấu nướng thì phải để Thạch Cơ lo liệu…
Ân Thập nương nhìn hài tử bé nhỏ của mình mà buồn lòng, hiện tại Lý Tịnh đang trong tình trạng như thế này thì bà sợ các con mình sẽ gặp nguy hiểm…
Đưa bàn tay vuốt lấy gương mặt mỹ miều dị thường của con mình, bà khẽ thở dài…
-“Kìa mẹ, sao mẹ lại thở dài?” – Lý Dực quan tâm
-“Mẹ là đang lo cho sự an nguy của các con, không biết rồi đây chúng ta sẽ gặp phải những kiếp nạn gì nhưng sao mẹ lại thấy bất an quá…”
Người ta thường nói trực giác của một người mẹ luôn luôn đúng, nhất là khi bà đang cảm thấy lo nhất chính là đứa này đây…
Nó chỉ mới mười ba tuổi đầu, cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới… ấy vậy mà bây giờ lại tiên phong kêu gọi mọi người thảo phạt hôn quân.
Hơn nữa với tánh tình háo thắng và trẻ con của Na Tra thì bà lo sớm muộn gì cũng gặp nguy hiểm…
Nhưng Lý Dực chỉ cười cười rồi dụi đầu vào lòng bà thì thầm…
-“Mẹ đừng quá lo lắng, Na Tra có hào quang hộ thể nhất định sẽ không sao, huống chi bên cạnh chúng ta đã có Khương sư thúc.”
Mặc dù biết là vậy nhưng Ân Thập nương vẫn lo lắng không thôi…
Vừa lúc đó bên ngoài có tiếng gõ cửa…
-“Vào đi!”- Lý Dực nhanh miệng
Thạch Cơ bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm một chén thuốc sẫm màu nóng ấm đang từ từ bước vào…
Nhìn thấy Lý Dực thì liền một cái mĩm cười…
-“Thuốc đã nấu xong, Lý phu nhân mau cho tướng quân uống đi!”- Thạch Cơ ôn nhu
-“Ây… ta thật sự cảm thấy ái ngại quá, để nương nương đây phải đích thân làm những việc này…”- Ân Thập nương tỏ vẻ khá khách sáo
Dẫu sao Thạch Cơ cũng là người có uy có quyền, vậy mà hôm nay lại để hắn đảm nhận việc xuống bếp nấu ăn, nấu thuốc thì thật quá thất lễ…
Nhưng Thạch Cơ chỉ quay sang nhìn Lý Dực cười cười…
-“Lý phu nhân, chúng ta đã sắp là người một nhà thì còn gì mà ngại chứ? Có đúng không Na Tra…”
Bây giờ thì khỏi nói cũng đủ biết gương mặt Na Tra ngượng cỡ nào. Tên này tự dưng nói ra những lời như thế thật khiến người ta xấu hổ chết mất.
Ân Thập nương nhíu mi nhìn sự gượng gạo của Na Tra rồi xoay sang nhìn Thạch Cơ. Ánh mắt của hắn dành cho hài nhi của bà vô cùng chân ý… chẳng lẽ…
-“Kìa mẹ, đừng nghe tiểu Thạch… à không phải… sư… sư phụ nói linh tinh… trước đây khi ở Thạch Động thì sư phụ cũng nấu cho con ăn đấy thôi…”
Ân Thập nương khẽ xoa đầu Na Tra cười thầm, thằng nhóc này chẳng lẽ nghĩ rằng có thể qua mặt được bà sao? Lại còn vừa gọi tiểu Thạch… xem ra lần này bà sắp có thêm một đứa con rể rồi…
-“Cả hai ra ngoài đi, ở đây để mẹ lo được rồi…”
Mặc dù ngượng ngùng lắm nhưng Lý Dực cũng đành đi ra ngoài cùng Thạch Cơ… gương mặt y vẫn thuỷ chung đỏ ửng…
Ra đến bên ngoài thì Thạch Cơ mới ôm lấy Lý Dực thì thầm…
-“Sao im lặng vậy?”
-“Ngươi còn dám hỏi? Ban nãy nếu để mẹ biết chúng ta… ây ngươi làm ta tức chết…”
Thạch Cơ cảm thấy Lý Dực rất buồn cười, dường như y cho rằng Ân Thập nương ngốc đến thế sao? Lời nói cũng như hành động của hắn đã biểu lộ rõ như thế rồi còn gì…
-“Thì ta muốn Lý phu nhân biết mà…”
-“Ngươi…”
Lý Dực thở hắc một hơi rồi mới nói tiếp
-“Ngộ ngỡ mẹ ta không đồng ý thì có phải…”
Điều Lý Dực lo là suy nghĩ cổ hủ của người xưa sẽ ngăn cách tình cảm của họ. Thay vì nói ra mà bị cấm cản thì Lý Dực thà là im lặng còn hơn..
-“Ha ha ha….”
-“Ngươi còn cười?”- Lý Dực hậm hực
-“Sao ta lại không cười được chứ, ban nãy ngươi có thấy Lý phu nhân mĩm cười rồi xoa đầu không, điều đó chứng tỏ là bà ấy cũng đã biết và không hề phản đối đó đồ ngốc!”
Lời giải thích của Thạch Cơ nghe qua cũng hợp lý lắm nhưng cũng phải cần lời xác thực của Ân Thập nương mới được…
Chỉ nhìn biểu hiện hay suy đoán cũng chẳng thể khẳng định đúng đó có phải như thế không.
-“Hạnh phúc quá nhỉ?”
Bỗng dưng Thân Công Báo từ đâu xuất hiện trước mắt hai người họ với vẻ mặt không hài lòng cho lắm…
Lý Dực bất ngờ chưa kịp định thần nên sợ hãi lui ra phía sau Thạch Cơ.
Thạch Cơ dang hờ hai cánh tay như bảo vệ người yêu mình, gương mặt lạnh lùng đối Thân Công Báo mà gầm nhẹ.
-“Ngươi đến đây làm gì?”
Ánh mắt Thân Công Báo như ngàn tia lửa ghen tuông nhắm thẳng Lý Dực mà trừng trừng, bàn tay xiết chặt bình ngọc đến nỗi nó vỡ vụn…
Lý Dực khẽ nghiêng đầu ngu ngơ chẳng thể hiểu…
-“Ta vốn dĩ đến đây đem thuốc giải cho Lý Tịnh, nhưng xem ra bây giờ thì không cần nữa…”
Cùng lúc đó máu từ nơi lòng bàn tay Thân Công Báo rơi xuống thành từng giọt cùng thứ chất lỏng bên trong bình ngọc hoà lại với nhau…
Hắn đang ghen sao?
-“Ta không nghĩ ngươi tốt như vậy đâu!”
Thạch Cơ bắt ấn ngón tay đánh ra một đòn về hướng Thân Công Báo nhưng chỉ một cái phất tay áo thì Thân Công Báo đã đỡ được đòn.
Có điều ánh mắt vẫn thuỷ chung nhìn Lý Dực với một tí gì đó là giận hờn….
Vừa kịp lúc đó Cơ Phát nghe được tiếng ồn nên đi ra bên ngoài, nhìn thấy sự xuất hiện của Thân Công Báo đã nhanh chân chạy đến bên phía Lý Dực.
-“Na Tra, Thạch Cơ, cả hai không sao chứ?”
Liền đó Cơ Phát biến ra trong tay là một cây rìu được làm bằng vàng sáng chói, lao đến liên tiếp đánh Thân Công Báo.
Cả hai người họ giao chiến liền mấy mưoi hiệp mà vẫn bất phân thắng bại.
Có lẽ do pháp khí này còn mới nên Cơ Phát vẫn chưa thể thấu được sức mạnh của nó. Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy mà đã ngang tài ngang sức với Thân Công Báo thì xem ra đây là thứ khá hữu dụng.
Hiện tại cả hai đang đứng giữa sân mà giao đấu, tiếc một điều là Lý Dực không thể ra ngoài được…
Đến khi Cơ Phát có vẻ như đã nắm chắc phần thắng trong tay, giơ cao rìu vàng định hạ xuống Thân Công Báo thì Lý Dực đã vội chạy đến ngăn cản…
-“Cơ công tử, đừng xuống tay…”
Thạch Cơ bên cạnh cũng vô cùng khó hiểu vì sao Na Tra lại bênh vực cho Thân Công Báo chứ?
Tiếp đó Lý Dực bước đến trước mắt Thân Công Báo, giờ đây hắn đã bị thương nhưng đối với Lý Dực vẫn là một ánh nhìn mang sự thất vọng buồn bã…
Nhìn lại bàn tay hắn đang còn rỉ máu cùng vài mãnh vỡ bình ngọc còn ghim vào tay thì Lý Dực lại cảm thấy rất đáng thương…
-“Thân Công Báo, ngươi đi đi!”
Cơ Phát cùng Thạch Cơ đều không thể hiểu được thật ra trong đầu Lý Dực nghĩ gì mà lại tha cho Thân Công Báo.
Ngộ nhỡ mai này hắn quay trở lại rồi gây hại cho mọi người thì sẽ ra sao đây…
Mặc kệ những lời của Cơ Phát, Lý Dực chỉ đứng dậy quay lưng bỏ đi…
Sỡ dĩ y làm như vậy cũng là vì y hiểu rõ đúng là Thân Công Báo đang ghen tuông.
Và điều khiến Lý Dực khẳng định là bởi vì cái nắm tay đẫm huyết đó. Chỉ dựa vào đó mà y cũng đủ hiểu rằng Thân Công Báo đến đây là thiện ý muốn giúp đỡ cha mình nhưng vô tình gặp phải tình cảnh ban nãy.
Thôi thì đã phụ lòng của hắn, bù lại tha mạng cho hắn một lần. Sau này gặp lại thì nhất định sẽ không nương tay.
-“Na Tra, ngươi sẽ phải hối hận!”
Thân Công Báo lầm bầm rồi biến mất.
Cơ Phát cũng thu hồi pháp khí của mình trở vào nhà, cũng may là hắn đến kịp lúc nếu không để Na Tra có mệnh hệ gì thì Khương Tử Nha sẽ giận hắn mất.
Lý Dực thất thần ngồi bên bàn, tự chậm rãi rót cho mình một chung trà nguội lạnh…
Thạch Cơ ban nãy đúng thật là có một tí không vừa lòng nhưng suy đi nghĩ lại ắt hẳn Na Tra làm như thế là có lý do nên cố kìm lại cảm xúc của mình đi đến bên cạnh…
-“Na Tra, sao vậy? Không khoẻ à?”
Lý Dực khẽ lắc đầu rồi tựa hẳn vào vai Thạch Cơ thở dài…
Dường như y có nhiều tâm sự lắm thì phải.
Cơ Phát cũng đã vào bên trong, chậm rãi ngồi xuống mà hỏi…
-“Ban nãy tại sao không để ta giết chết Thân Công Báo?”
Lý Dực dời tầm mắt nhìn về phía xa xăm…
-“Là vì ta nợ hắn một ân tình…”
*******
Lại nói đến Dương Tiễn cùng Hao Thiên khuyển…
Sau vài ngày cũng đã đến Tây Kỳ, bây giờ chỉ còn đợi đến khi gặp được Na Tra nữa là được.
Bao ngày qua thì tình cảm chủ tớ giữa Dương Tiễn và Hao Thiên khuyển cũng đã dần thân thiết hơn.
Biết quan tâm nhau, bảo vệ nhau, đốc thúc nhau nhanh chân lên đường…
Hiện tại họ đang ngồi nghỉ bên một con sông, nơi đây chung quanh toàn là cây cối rừng rậm nhưng cũng may có bờ sông này thì cũng đỡ phải sợ đói khát…
-“Hao Thiên, ngươi mệt không?”- Dương Tiễn nhìn con chó đen bên cạnh mình mà xoa đầu…
Hao Thiên thích thú quẫy đuôi sủa lên hai tiếng…
Mấy hôm nay chỉ khi nào cần thiết thì nó mới hoá nhân dáng còn hầu như thời gian còn lại thì cứ hiện nguyên hình là con chó đen to lớn đi cạnh Dương Tiễn…
Ngồi được một lúc Dương Tiễn lấy ra trong ngực áo một mãnh vải xanh, theo như hắn nói thì đây chính là một phần y phục của Na Tra mà đêm ở nhà tranh đã bị hắn vô tình xé rách.
Chăm chú ngắm nhìn nó mà hồi tưởng về những chuyện cũ, trong lòng Dương Tiễn càng nhớ nhung và háo hức muốn gặp lại Na Tra nhiều hơn.
Nhưng rồi bỗng dưng hắc cẩu hoá thành nhân dáng, hít hít mũi mấy cái rồi âm trầm nói với Dương Tiễn.
-” Ta ngửi được mùi yêu khí!”
Vừa lúc đó đúng thật nơi đây ồ lên một trận cười ha hả vang dội. Chỉ trong phút chốc trước mắt họ đã xuất hiện một con hồ ly tinh.
Nó có tận chín cái đuôi trắng xoá như tuyết, gương mặt sắc xảo mạnh mẽ đến mê người. Bạch y nhẹ nhàng thanh khiết rất dễ khiến người ngoài hiểu nhầm…
-“Yêu quái phương nào?”- Dương Tiễn lui chân một bước về sau thủ thế lớn giọng hỏi
Con yêu hồ này phe phẫy mấy cái đuôi tinh nghịch đáp lời…
-“Cữu vĩ hồ ly, tu luyện ngàn năm ở Cổ Mộ Hiên Viên nay ta theo lệnh Nữ Oa nương nương giết chết Trụ Vương.”
Nghe đến đây thì Dương Tiễn cũng cơ hồ hiểu được đây là ai…
-“Nguyên lai ngươi chính là con yêu hồ đã nhập xác Đát Kỷ bên cạnh Trụ Vương?”
-“Ha ha ha ha ngươi thông minh lắm…”
Dường Tiễn vẫn rất đề cao cảnh giác mà hỏi tiếp.
-“Ngươi đến đây làm gì?”
-“Tất nhiên là ta đến tìm ngươi…”- Cửu vĩ hồ ngồi lên một tảng đá to thích thú nghịch đuôi mình…
Dương Tiễn nhíu chặt mi tâm nghi hoặc…
-“Tìm ta? Ta với người đạo bất đồng, bất tương vi mưu… không có gì để nói với ngưoi cả!”
Cửu Vĩ đứng phắt dậy nhìn Dương Tiễn mà cười tiếp, có vẻ như thích thú lắm
-“Sao ngươi nói vậy? Chẳng phải ngươi đang muốn cùng Na Tra thực hiện sứ mệnh thảo phạt hôn quân sao? Ta được cử xuống mê hoặc Trụ Vương vậy chúng ta bất đồng điểm nào?”
Ngay cả Hao Thiên khuyển cũng cảm thấy Cữu Vĩ hồ nói rất chí lý nhưng có điều vẫn có cái gì đó sai sai mà nó không thể nào biết được.
Tuy nhiên vẫn căn dặn Dương Tiễn không được tin lời của yêu hồ này…
-“Cho là vậy đi, nhưng ngươi tìm ta để làm gì?”
-“Không… ta biết được các ngươi muốn tìm Na Tra nên ta hảo tâm muốn giúp thôi…”
Nghe đến Na Tra thì quả thật là Dương Tiễn cũng có phần hơi kích động và rất muốn gặp được y.
Nhưng cũng còn khá e dè về sự tin tưởng của con yêu hồ này…
-“Làm sao ta có thể tin được yêu hồ xảo quyệt như ngươi?”
Cửu Vĩ chắp tay sau lưng từng bước chậm rãi đi đến bên cạnh Dương Tiễn mà thì thầm…
-“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được nhưng ta muốn nói rằng hiện tại Na Tra có lẽ đang gặp nguy hiểm, nếu ngươi không đến cứu thì ta e là…”
Cửu Vĩ cố tình bỏ lững giữa chừng để kích thích sự tò mò cũng như sự khẩn trương lo lắng của Dương Tiễn.
Nếu Na Tra gặp nguy thì liệu hắn có nhắm mắt làm ngơ không?
-” Na Tra gặp nguy hiểm sao? Mau đưa ta đến đó…”- Dương Tiễn hối thúc
-“Khoan đã, chưa chắc gì hắn đã nói thật!”- Hao Thiên khuyển lên tiếng ngăn cản…
-“Dù có ra sao ta cũng phải thử, biết đâu Na Tra thật sự là gặp nguy hiểm thì sao?”
Hao Thiên cũng rất phân vân về vấn đề này nên đành liều một lần nghe theo sự dẫn đường của Cửu Vĩ hồ….
Đi được thêm một đoạn thì đã thấy từ xa có một làn khói trắng bốc lên cao như nhà ai đang nấu cơm vậy…
Cửu Vĩ hồ đưa tay chỉ về phía ngôi nhà tít đằng xa kia mà nói…
-“Na Tra ở trong đó, ngươi vào đi..”
Dương Tiễn nhìn Hao Thiên rồi nhìn lại Cửu Vĩ hồ như đang rất nghi ngờ.
Vì cớ làm sao còn một khoảng như thế lại không đi tiếp mà chỉ đứng đó hướng dẫn…
Như thấu được suy nghĩ của Dương Tiễn, Cửu Vĩ hồ liền lên tiếng phân giải…
-“Ta không định sẽ gặp Na Tra, y đang hiểu lầm ta..”
Nét mặt của Cửu Vĩ hồ ra vẻ rất đáng thương, càng khiến Dương Tiễn tin là thật lên tiến lên phía trước hướng thẳng ngôi nhà đó…
Đi được một đoạn thì có ngoái đầu lại nhìn xem thì Cửu Vĩ hồ đã biến mất từ bao giờ, nhìn sang Hao Thiên khuyển dè dặt nhưng chân vẫn cố bước đến phía trước.
Bên ngoài sân có phơi một vài mâm thảo dược, nhưng nhìn những dấu chân cũng như sự hỗn lọan nhẹ nơi đây cũng đủ để biết vừa mới có sự xung đột xảy ra..
-“Dương Tiễn, để ta đi trước!”
Hao Thiên nhanh chân tiến lên, sủa lớn mấy tiếng…
Bên trong Lý Dực đang cùng Thạch Cơ ngồi buồn cũng không kìm được tò mò mà chạy ra ngoài.
Nơi đây vốn dĩ là rừng núi nguy hiểm, sao lại có tiếng chó sủa được cơ chứ?
-“Hao Thiên!”- Na Tra vui mừng reo lên
Chạy thật nhanh lao đến ôm lấy Hao Thiên mà nhảy tưng tưng, bao nhiêu ngày không gặp thì thật sự là y cũng rất nhớ nó…
-“Hao Thiên, ta dặn ngươi theo bảo vệ Dương Tiễn sao bây giờ lại đến đây?”
-“Na Tra….”
….
…
Tập sau Na Tra chết queo:))))