Đọc truyện Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam – Chương 9
Rất nhanh trong đầu của Lục Phồn xuất hiện rất nhiều suy nghĩ.
Khó trách trong lòng cô khi nghe nói đến đại học X cùng khách sạn X rất quen tai, hôm trước Sao Sao đã từng nói qua với cô là đoàn làm phim Thanh Thiên Bích đang ở tại khách sạn X gần đại học X hay sao!
Chả trách Hứa Nghi Nhã nói sẽ kinh hỉ hay sao? Trong ba ngày liên tiếp đều gặp người mình ghét, loại này nghiệt duyên này tại sao không phát sinh ở Xuyên Xuyên với cô chứ?!
Cuối cùng dù có vạn lời nói để mô tả thì cũng chốt một câu… xúi quẩy! May mắn hôm nay mình mang giày thể thao, sẽ ko phát sinh bi kịch như hôm qua. (╯‵□′)╯︵┻━┻
Giản Ngộ Châu nhìn thấy cô xuất hiện trong lúc này thì ánh mắt cũng lạnh lùng dừng lại nghiêm túc quan sát, khuôn mặt cứng ngắc tựa hồ co rúm lại, chắc hẳn trong đầu cũng có những suy nghĩ phong phú nhưng rất nhanh hắn nhận ra mình đang mặc đồ ở nhà bèn rời phòng bếp nói với tiểu Trương: “Tiểu Trương, tìm thuốc cho tôi.”
Tiểu Trương nhanh chân chạy ra ngoài mua thuốc, Lục Phồn đứng ở trong phòng bếp xốc xếch, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận vừa mới tỉnh mộng khi nhìn thấy bộ ngực người đàn ông “nam Tử Trực” được phơi bày rắn rỏi tuyệt đẹp,rất khêu gợi còn có đôi chân dài được dấu trong chiếc quần lửng rộng thùng thình!
Từ lúc Giản Ngộ Châu bắt đầu sự nghiệp Lục Phồn đã biết rất rõ hắn nhưng chưa từng nhìn thấy hắn lộ qua da thịt, cho dù là quảng cáo hay phỏng vấn hoặc xuất hiện trên thảm đỏ thì trang phục của hắn rất chỉnh tề kín đáo. Nhất là khi mặc âu phục thì hắn lúc nào cũng đeo caravat thắt chặt cùng nút khuy tay áo cài kín, ánh mắt thì luôn lạnh lùng nghiêm nghị, đôi môi mím chặt không có khe hở đều tỏ rõ hình tượng nghiêm túc, tự tại, bình thản, không hỉ nộ ái ố, cho dù là ghét hắn thì Lục Phồn không thừa nhận cũng không được, vậy mà ngay lúc này đây cô chứng kiến được hình ảnh mê người cực kỳ kinh khủng của người đàn ông “nam Tử Trực”.
… Là cái loại mê hoặc mà khiến cho người trong thiên hạ hận không biết có cách nào nhào tới xé nát y phục để cướp lấy đi sự mê người ấy, hành động này chỉ thích hợp cho đam mỹ chứ người hâm mộ chắc không dám làm như thế.
Lục Phồn tỏ ra tự hào khâm phục chính mình cho tới bây giờ không có ý nghĩ như thế!!!
Ôi có điều… Cơ ngực kia, hình dáng đường cong kia nó tuyệt mỹ làm sao… Ý thức được mình đã nghĩ sai, Lục Phồn sợ hết hồn lập tức dùng nước lạnh rửa mặt.
Dừng lại! Cho dù đang suy nghĩ gì đều muốn dừng lại! Người đàn ông khêu gợi lại có cơ ngực thế kia không phải chỉ có một người!
Lục Phồn bèn lấy điện thoại di động ra, lôi nhiều hình ảnh của Xuyên Xuyên để nhìn ngắm như thế mới thành công tẩy não chính mình.
Đúng rồi, vẫn là Xuyên Xuyên thanh tú, tao nhã đẹp trai nhất mọi thời điểm.
Lục Phồn vỗ vỗ mặt sau đó ở trong phòng bếp nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên cô nhớ tới Giản Ngộ Châu có ăn kiêng món gì đó khi nghe Hứa Nghi Nhã nói hắn kiêng ăn đến thiên lý bất dung, nhưng không phải vừa mới nói nấu rất nhiều món sao? Lục Phồn đi ra phòng bếp nhìn thấy tiểu Trương từ phòng ngủ đi ra liền gọi: “này trợ lý Trương!”
Tiểu Trương nhìn về phía cô, cười gật gật đầu, “gọi tôi là tiểu Trương được rồi.”
Lục Phồn liếc mắt nhìn thấy cửa phòng mở phân nửa hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, Giản… Ngộ Châu có ăn kiêng món gì không, hoặc có món gì không thích ăn không?”
Trên khuôn mặt Tiểu Trương lộ cảm xúc tràn đầy, nhìn tư thế như là chuẩn bị nói đến ba ngày bốn đêm mới xong, nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì trong phòng ngủ vang lên âm thanh cắt đứt:
“- – không có.”
Giản Ngộ Châu từ phòng ngủ đi ra, lúc nãy là áo ngủ cùng quần lửng không ăn nhập gì nhau giờ đây đã đổi thành áo T-shirt mào xám với quần dài rộng thùng thình.
Hắn lớn giọng hơn như thể một lần nữa cường điệu: “Không có ăn kiêng, cô muốn nấu gì thì làm đi.”
Tiểu Trương trợn mắt há hốc mồm: What, excuse me?
Lục Phồn ồ một tiếng, nghĩ thầm cũng không phải là khó khăn gì, khẳng định là Hứa Nghi Nhã đã phóng đại, sau đó liền xoay người trở vào phòng bếp.
Giản Ngộ Châu ánh mắt lơ đễnh liếc nhìn tiểu Trương, tiểu Trương lập tức đưa tay lên miệng làm động tác kéo dây khoá.
Giản Ngộ Châu ánh mắt chuyển qua phía cửa phòng bếp đang đóng chặt, nhìn trong chốc lát sau đó hạ thấp giọng với tiểu Trương nói, “Đi mua cho tôi chút đồ.”
***
Lục Phồn mở tủ lạnh nhìn thấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, trong đầu rất nhanh định ra vài món ăn dinh dưỡng phù hợp với thân thể xanh xao của hắn.
Hiện tại mới hơn ba giờ cho nên để hoàn thành xong bữa ăn tối cũng khá đơn giản, vì không vội nên Lục Phồn từng bước một không nhanh không chậm xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Cô vừa cắt từng khối thịt bò vừa nghĩ không lẽ món khoai tây hầm cách thủy thịt bò ăn ngon như vậy sao? Đây chỉ là một món ăn rất bình thường thôi, như thế nào mà Xuyên Xuyên cùng Vũ Trực đều thích ăn?
Cà rốt sau khi cắt xong thì Lục Phồn cho vào nồi hầm, sau đó Lục Phồn nhanh tay lật xào thịt bò vài cái để thịt bò hai mặt đều biến sắc thì cho chén nước nóng lớn vào, tiếp theo cô mở trong tủ lạnh phát hiện trái cà chua thế là đem cà chua xào với gia vị để trộn vào.
Hương thơm nhàn nhạt mang theo vị ngon bay đi ra, Lục Phồn vớt những mảng bọt nổi ở trên mặt nước, sau đó đậy nắp lại, để lửa nho nhỏ đun liu riu, đồng thời bắt đầu chuẩn bị một vài món ăn tiếp theo.
Tôm kho sate tỏi, nấm thập cẩm xào dầu hào, khoai tây hầm cách thủy thịt bò, còn có canh Khổ Qua nhồi thịt, dinh dưỡng cân đối gia vị vừa dùng, mặc dù đều là món ăn gia đình thường sử dụng nhưng sau khi dọn lên bàn, mùi thơm bốc lên bốn phía, làm người ta chỉ muốn ăn vụng ngay tức khắc.
Sau khi xem xét không còn vấn đề gì nữa, Lục Phồn ngẩng đầu lên kêu: “Giản vũ… Ặc, Giản tiên sinh, có thể ăn cơm tối.”
Giản Ngộ Châu đang ngồi trên sofa xem báo chí, chân bắt chéo lên nhau trong tư thế thoải mái, giống như đang ở trong một gia đình rất ấm áp.
Hắn giống như sửa sang lại hình dáng quá mức nhưng không biết từ chỗ nào, nhìn tổng thể hình dáng của hắn bây giờ không giống như bình thường, có gì đó chau chuốt cẩn thận tỉ mỉ, dường như có ánh sáng vàng nhạt như ánh mặt trời toát ra trên mái tóc đen của hắn giống như đang có vòng ánh sáng thiên thần đang quay quay chói sáng trên đầu.
Trên khuôn mặt hắn không có nét gì khác lạ vẫn lãnh đạm mà bình tĩnh nhưng bởi vì trong đôi mắt như mang tia nắng mặt trời ấm áp làm phai nhạt đi nét rắn rỏi cũng như đường cong cứng nhắc của gương mặt khiến cho việc nhìn hắn không có bình thường lạnh lùng như mọi khi khiến cho người ta kính nể mà sinh ra sợ hãi.
Lục Phồn ánh mắt ngẫu nhiên nhìn qua rồi như bị dính chặt lại.
Kỳ thật chỉ là rất ngắn trong nháy mắt nhưng Lục Phồn có cảm giác mình đã nhìn chằm chằm hắn rất lâu, cuối cùng là Giản Ngộ Châu nhàn nhạt ừ một tiếng, Lục Phồn mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
… F*ck, Vũ Trực có độc!
Giản Ngộ Châu thu hồi tờ báo, đi đến bên bàn ăn quan sát một lúc thì có lời nói: “Tay nghề cũng khá tốt.”
Lục Phồn khẽ giật giật khóe miệng, nói chuyện cứ như hắn chưa từng ăn qua món gà xông khói của mình làm vậy…
“Cô cũng ngồi xuống, cùng nhau ăn đi.”
Lục Phồn ngồi xuống nhưng không hề động đũa.
Giản Ngộ Châu chỉ là hờ hững nhìn cô một cái, không nói thêm gì, hắn gắp lấy thịt bò cho vào trong miệng từ từ nghiền ngẫm.
“Không dai cũng không bở, hương vị rất tốt.”
Lục Phồn tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình cho nên không mấy mặn mà nói cám ơn. Lúc này cô mới phát hiện trợ lý Trương không ở đây, bây giờ ở đây chỉ còn cô cùng Giản Ngộ Châu ngồi đối mặt nhau, cảnh tượng này chỉ làm cho người ta nhìn vào có suy nghĩ sai lệch mà thôi.
Lục Phồn cố gắng đem Xuyên Xuyên cho vào đầu nhưng lại thất bại đành phải ở trong nội tâm an ủi cùng thở dài tự nhủ cô cùng Giản Vũ Trực là nghiệt duyên.
Không phải chỉ làm một tháng công việc nấu ăn riêng này thôi sao, sống cũng không phiền lụy, tiền lương còn cao, chuyện tiện nghi như thế đi chỗ nào tìm? Lục Phồn không nghĩ ra lý do gì để từ chối, không lẽ chỉ vì cô ghét Giản Ngộ Châu mà từ chối chuyện tốt thì cô cũng là quá ngây thơ đi.
Cũng không biết, Xuyên Xuyên có cần người nấu ăn riêng không nhỉ? Có lẽ Xuyên Xuyên cũng ở khách sạn này, nói không chừng nên đi dạo vòng quanh khách sạn này một vòng thì có thể gặp anh ấy.
Vì một người đàn ông khác mà trong đầu Lục Phồn nghĩ ngợi lung tung cho tới khi cô phục hồi tinh thần thì Giản Ngộ Châu đã ăn xong chén cơm, cô vô ý thức nói câu, “Nhìn thấy anh ăn rất tốt.”
Giản Ngộ Châu: “…”
Sau đó hắn hạ đũa tốc độ rõ ràng chậm lại.
Lục Phồn quan sát hắn dùng bữa nên nói tiếp “Cơm còn dư lại một nữa kìa.”
Giản Ngộ Châu ừ một tiếng chưa có đứng dậy xới cơm tiếp mà ngược lại hỏi cô “Không phải là cô đến đài truyền hình công tác sao?”
“Sẽ chuyển công tác sang đài truyền hình nhanh thôi, trước kia là làm ở chương trình tuyệt phẩm ẩm thực, nhưng giờ đã hết chương trình rồi nên tìm công việc che lấp thời gian rảnh rỗi, vì có bạn thân giới thiệu nên mới muốn qua đây thử một chút”
Giản Ngộ Châu gật gật đầu, “Đài truyền hình Vạn Hoa rất thích hợp cho sự phát triển công việc của cô, LX chỉ là một trang web video (giống kênh Youtube) nên cơ hội phát triển rất thấp.”
Lục Phồn ngạc nhiên hiếu kì hỏi “Sao anh biết trước kia tôi làm ở LX?”
Giản Ngộ Châu: “…”
Giản Ngộ Châu không hổ danh là nam thần trẻ tuổi bậc nhất so với những người khác, sự phản ứng để đối phó trước câu hỏi của Lục Phồn rất tốt, hắn điềm nhiên bình tĩnh nói dối mà mặt không đỏ tim không đập: “Trần Tiêu hôm qua biết được cô là người ứng cử làm công việc này nên đã cho người tìm hiểu sơ qua về công việc trước kia của cô, vì đây là điều kiện cần có trong công việc nên mong cô thông cảm”
“Ờ, không sao đâu, tôi hiểu mà.” Minh tinh chính là rất nhiều tin nóng nên cần những người kín miệng.
Giản Ngộ Châu buông đũa xuống, “Tôi sẽ để Trần Tiêu cùng cô thảo luận về công việc cũng như những thương lượng về tiền lương cùng các điều khoản giữ bí mật trong hợp đồng, cô có thắc mắc hay yêu cầu gì cứ trực tiếp nói với hắn”
“Được.”
Giản Ngộ Châu ăn cơm xong thì lấy khăn giấy lau tay sau đó đứng lên, hướng về cô đưa tay ra nói: “Giản Ngộ Châu.”
Đột nhiên trực tiếp được mời bắt tay như vậy Lục Phồn cũng đành đứng lên có chút ít không được tự nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay hắn nói “Lục Phồn.”
Bàn tay của hắn khoan dung ấm áp, làm cho người ta có cảm giác an tâm trong lòng
… Nói chung là người đàn ông này vô cùng có mị lực.
Lục Phồn không cẩn thận hiểu ra giống như mình vừa mới nhận chức từ ông chủ, thế cũng được để không còn cảm giác tội lỗi, nói chung là thói quen nên rất tự nhiên.
Nếu mọi chuyện đã như thế rồi, Lục Phồn liền nghĩ cách ra về sớm hơn một tí, chưa kịp mở miệng nói lời tạm biệt thì đột nhiên Giản Ngộ Châu vội vã hỏi: “Sao món khoai tây hầm cách thủy thịt bò lại có thêm cà chua?”
Lục Phồn trả lời hắn, “Đây không phải là cách cơ bản thường làm, chỉ là tôi muốn thử qua một chút, mùi vị cũng không tệ hơn nữa hôm nay khẩu vị của anh không được tốt cho nên thêm cà chua vào xào để lấy ít vị chua kích thích vị giác.”
Giản Ngộ Châu như hiểu mà gật đầu nhưng không có nói là vừa ý hay không, hắn rất ít đem hỉ nộ hiện ra ngoài mặt, tất cả mọi thứ nét mặt cứ nghiêm chỉnh lạnh lùng không giống như đang làm trong giới giải trí đầy màu sắc, giống như hắn đang làm thư kí cho tỉnh uỷ thì đúng hơn.
Lục Phồn thấy không có việc gì nữa liền nói “Giản tiên sinh, hôm nay tôi về nhà trước?”
“Anh Giản” Ánh mắt của hắn khẽ nâng, màu nâu đậm của đôi mắt lưu chuyển mang theo ánh hào quang nhàn nhạt phảng phất tinh khiết như ngọc lưu ly nhưng lại sâu thẳm như hồ nước mùa thu “Cô cũng có thể gọi tôi như tiểu Trương, hãy gọi tôi là anh Giản.”
Lục Phồn cảm thấy không tự nhiên nếu xưng hô như thế, bởi hai người mới quen nhau, hơn nữa cô mà gọi Vũ Trực là anh thì trong lòng như có tảng đá đè nặng.
Nhưng rất nhanh Giản Ngộ Châu khép đôi mắt mang theo đôi hàng mi dài dày cong vút, trong hốc mắt như có bóng ma mà nói: “Mà thôi, cô muốn gọi gì cũng được.”
Lục Phồn lập tức mở miệng: “Ông chủ, gọi ông chủ rất hay.”
Giản Ngộ Châu gật gật đầu: “Cô lưu thêm số điện thoại của tiểu Trương đi, nếu có việc gì thì tôi sẽ nhờ cậu ấy gọi cho cô.”
Giản Ngộ Châu liền đọc số điện thoại của tiểu Trương để Lục Phồn lưu vào thông tin liên lạc.
Lục Phồn ra về không bao lâu thì tiểu Trương trở về trên tay cầm một cái túi.
Vừa nhìn thấy thức ăn trên bàn, tiểu Trương nhịn không được kinh ngạc hỏi: “Anh Giản đổi khẩu vị rồi hả? Tỏi, Khổ Qua, Nấm…anh đều không ăn mà?”
Giản Ngộ Châu không nhịn được cảnh cáo: “Ít nói lại, làm việc đi, bảo cậu đi mua đồ cho tôi, nó đâu?”
“Đây nè.” Tiểu Trương giơ cao cái túi trong tay, “Anh muốn xem qua không?”
Giản Ngộ Châu ừ một tiếng: “Đưa đây tôi xem một chút.”
Tiểu Trương mở hộp ra, từ bên trong là một đôi nhỏ hiệu “Spring of Cat” gót nhọn.
“Em nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu đôi này năm nay là hót nhất nên mua ngay, anh thấy như thế nào? “
Giản Ngộ Châu nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có gì khác lạ, thầm nghĩ Trần Tiêu nói cũng không sai, nếu chọn việc mua một cái mới cho người ta có lẽ tốt hơn.
“Tốt, tốt, đem vào phòng tôi cất đi.”