Đọc truyện Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam – Chương 7
[Khoai tây hầm cách thủy thịt bò]: Công thức làm như thế nào để ngon nhất?
Lục Phồn nhìn cứ nhìn trân trân vào hàng chữ rất lâu rồi nhận xét đối phương thiệt có kiên nhẫn khi không gửi tin nhắn hối thúc trả lời, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu và trả lời lại cực nhanh.
[Trà sữa trân châu vị xoài]: Hầm cách thủy quan trọng nhất là khoai tây hầm như thế nào để không bị nát nhuyễn, thịt bò rửa sạch dùng mù tạc ướp qua đêm. Đầu tiên hầm cách thủy khoai tây, nước hầm thì phải dùng nước nóng mà hầm, nước cạn thì châm thêm một chút rồi hầm tiếp như thế khoai sẽ giữ được vị ngọt cùng nước dùng sóng sánh rất ngon. Sau đó cho thịt bò vào hầm cách thuỷ thịt bò, lúc này nước phải sâm sấp, sau khi cạn thì nhắc xuống, không được châm thêm nước nếu không thịt bò trở nên dai, có thể kết hợp cho thêm một vài hoa sơn trà hoặc củ cải phiến thì nước thịt bò rất thơm ngon!
Lục Phồn thật sự hưng phấn liên hồi hận là mình không thể mang hết các bí quyết kiến thức đã học và chiêm nghiệm mà khai ra, trong khi đó đối phương hết sức bình tĩnh
[Khoai tây hầm cách thủy thịt bò]: Ah.
Lục Phồn:… PlayUnmuteProgress: 0%Remaining Time-0:00Fullscreen
Bà mẹ nó, Xuyên Xuyên thiệt cao tay, tạo ra trường hợp như thế này với cô không biết phải tiếp tục nói chuyện gì_ ( зゝ∠)_
Cô giả bộ hỏi thăm thông tin của Xuyên Xuyên như một người bạn thì phát hiện ra hắn trả lời sơ một chút về mình dường như không muốn trò chuyện, đã dập tắt đi hy vọng tự sướng của cô, khiến cô không khỏi chút ít thất vọng. Đang lúc nhiệt huyết bị nước lạnh tưới vào đầu thì đối phương lại lần nữa nhen nhóm trong lòng cô ngọn lửa nhỏ.
[Khoai tây hầm cách thủy thịt bò]: Tại sao kết bạn với tôi?
Lục Phồn suy nghĩ một chút, nếu lúc này nói thẳng ra thân phận của đối phương chẳng khác gì dập tắt chuyện hai người sẽ tiếp tục nói chuyện. Phàm là con người cho dù nổi tiếng đến đâu cũng muốn có sự riêng tư, cho dù là người hâm mộ mình thì cũng không thích trong cuộc sống của mình mọi góc gách đều phải giao thiệp. Liền đem thông tin muốn kết bạn với một người bạn đã tán ngẫu vì không cẩn thận nên đã sai số mà nhầm qua Xuyên Xuyên. ~ (≧▽≦)/~
[Trà sữa trân châu vị xoài]: Thật sự là muốn kết bạn với một người bạn, không cẩn thận nên đã nhầm số nào đó hiện ra hình ảnh đại diện của bạn mà bản thân mình thì thích món hầm cách thủy thịt bò, cho nên tiện tay kết thêm bạn.
[Khoai tây hầm cách thủy thịt bò]: A, là như vậy. Cám ơn công thức của bạn, có dịp tôi sẽ thử.
[Trà sữa trân châu vị xoài]: Không cần cám ơn, bản thân mình rất thích nghiên cứu sáng tạo chế biến các món ăn, về sau có gì không hiểu rõ lắm cũng có thể mình.
[Khoai tây hầm cách thủy thịt bò]: Oki.
Lục Phồn nhịn không được cười đến cong cả mắt khi thấy câu trả lời của đối phương.
Ôi má ơi mình đã cùng Xuyên Xuyên tán ngẫu 5 phút. Nghĩ đến việc sẽ post lên blog mà khoe thật là vui sướng.~ (≧▽≦)/~. Vỗ vỗ vào mặt để bình tĩnh lại, nghiêm túc đổi thông tin mình đã lưu từ “khoai tây hầm cách thủy thịt bò thành” “chồng iu Xuyên Xuyên”… Giống như có chút xấu hổ.
Sau đó Lục Phồn nhanh tay xóa đi hai chữ “Xuyên Xuyên” chỉ còn lưu lại hai chữ “chồng iu” đầy hài lòng mà gật đầu.
Thế thì không còn phải lo lắng người khác sẽ phát hiện mà xấu hổ nữa.
Lục Phồn mang tâm trạng rất tốt chui ra khỏi phòng nhìn thấy em trai ngốc đang ngồi bưng tô mì ăn có chút thương xót, xoa đầu hắn nói: “Đợi chị một lát, chị làm cho 2 bánh sandwich kẹp chân giò hun khói” nói xong không cần em trai trả lời chui ngay vào bếp.
Lục Thời: “…”
Trời ơi, không phải chứ, đợi người ta ăn hết hơn nửa tô mì thịt bò dưa chua mới chịu làm cho người ta ăn, tàn nhẫn không đây??? (╯‵□′)╯︵┻━┻
*
Ở nơi nào đó xa xôi, trong phòng khách sạn hạng sang, Giản Ngộ Châu ngồi trên sô pha đọc sách được một lúc thì hắn lại khó chịu trong lòng bởi dạ dày trống rỗng của hắn biểu tình cho nên quyết định bỏ sách xuống đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh tìm kiếm có chút gì lót dạ không.
Hôm nay vừa diễn xong cảnh võ thuật đã có chút mệt mỏi nhìn thấy hộp đồ ăn của tổ làm phim để cho hắn lạnh tanh, không có mùi vị gì cả cùng cách bài trí cẩu thả cho nên vừa mới được hai đũa là buông xuống không thể nào có hứng ăn thêm được nữa.
Nhìn thấy trong tủ lạnh thật nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi ngon do trợ lý vừa đi siêu thị mang về, nhất là khi nhìn thấy hai hộp nhựa chứa thịt bò tươi được cắt thành những miếng vuông nhỏ bằng hai ngón tay được bọc kĩ trong nilong đựng thức ăn. Hắn liên tưởng đến ngay việc áp dụng công thức vừa học được từ người bạn trên mạng. Nhưng mà khoai tây hầm cách thủy thịt bò rất tốn thời gian hơn nữa hắn cũng không muốn giống như ngày hôm qua ăn xong thì đau bụng làm Trần Tiêu phải đưa đi bệnh viện một lần nữa
Chợt nhớ ra Trần Tiêu có đề cập đến việc ngày kia sẽ gặp người xin làm công việc phụ trách dinh dưỡng cho hắn nên quyết định sẽ đem món khoai tây hầm cách thủy thịt cho người kia làm, quyết định như vậy đi…
(editor: hahaha, đến đây thì hiểu ra chị Lục Phồn nhầm Uẩn Xuyên qua Ngộ Châu rồi, thiệt là oan trái nha)
Đành phải đi nấu chút nước sôi chế cháo gà xé sợi ăn liền để xoa dịu cơn đói, trong 3 phút chờ đợi lòng Giản Ngộ Châu bất chợt chua xót thở dài, không biết như thế nào lại nhớ đến món thịt gà xông khói được ăn tối hôm qua…Càng ăn một miếng cháo gà, càng nhớ hương vị ngày hôm qua được thưởng thức.
***
Sáng sớm hôm sau Lục Phồn liền liên lạc Vạn Hoa TV hẹn giờ phỏng vấn cũng như hỏi thông tin tư liệu mà bên đó cần cô cung cấp.
Cũng gọi là Chủ Biên Tập nhưng Chủ Biên Tập cho đài truyền hình có vị trí cũng như khối lượng công việc rất lớn. Làm Chủ Biên Tập cho một trang web truyền hình công việc hầu như là nhẹ nhàng, chỉ cần ra mặt nũng nịu một chút thì người hâm mộ đã nhảy vào tặng quà khen gợi.
Còn làm Chủ Biên Tập cho một trương trình của đài truyền hình gánh nhiều trách nhiệm hơn, phải làm tất cả các kế hoạch dự trù, mở rộng, giải quyết hậu kỳ, khối lượng công việc rất nhiều hoàn toàn không thể so sánh như cũ được. Lục Phồn tốt nghiệp đại học chính quy là ngành biên tập phát thanh truyền thông dĩ nhiên rất muốn vào đài truyền hình làm, chỉ là khi vừa tới Hàng Châu không có ai nâng đỡ, đành phải kiếm việc làm để sống nên chấp nhận làm biên tập cho web truyền hình, nay đã có cơ hội trước mắt nên không thể nào mà sơ ý bỏ đi.
Đi một lúc lâu mới đến cao ốc đài truyền hình, bước tới sảnh hỏi tiếp tân hướng đi lên chỗ hẹn sau đó Lục Phồn đi nhanh vào thang máy.
Cửa thang thang máy chưa kịp đóng lại, đã xuất hiện thêm ba người phụ nữ ăn mặc rất lịch sự, tinh tế cùng khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát bước vào thang máy, vừa nhìn có thể đoán được là những người làm trong đài truyền hình nhưng hình như trên người 3 cô sử dụng mùi nước hoa hơi nặng mùi nên trong không gian bịt kín của thang máy làm cho người ta choáng váng khó chịu khiến Lục Phồn phải nhịn thở.
Các cô trò chuyện rôm rả bay vào tai Lục Phồn.
“Này hai người biết không, lúc nãy đi qua đại sảnh ta gặp soái ca đấy!”
” Hở, ai vậy?”
” Là Giản Ngộ Châu, hôm nay có lịch thông báo tổ chức quay hình phỏng vấn hắn ở lầu 7, có muốn lên đó gặp không?”
“Gặp cái gì chứ, đâu phải chưa từng gặp minh tinh, mấy đại minh tinh chỉ có thể nhìn mặt chứ tính cách nhân phẩm so với người thường cũng không hơn chút nào, tiếp xúc nhiều cảm thấy thất vọng, chi bằng đừng tiếp xúc qua”
“Có thể chụp hình về khoe với con gái, con gái của tôi rất mê hắn.”
3 người phụ nữ bắt đầu tám chuyện trên trời dưới đất trong giới showbit rất hăng say, nào là thông tin tay trong tay ngoài thoả thuận cấu kết, nào là những quy tắc ngầm trong đám đạo diễn để dành được vai chính…mỗi thông tin được nói ra điều là tiêu điểm nóng hổi.
Lục Phồn cũng không muốn nghe nên đã không để ý câu chuyện đầu đuôi như thế nào, trong đầu cứ nghĩ đến lầu 7…trời ơi, giống như lòng cô cũng là muốn đi lầu 7.
Ngồi chờ trong phòng tiếp khách chừng năm phút thì Lục Phồn gặp được người của Vạn Hoa TV bước vào, sau màn chào hỏi khách sáo liền đi vào vấn đề chính của công việc, cẩn thận bàn bạc thoả thuận cho hợp tác tương lai mất gần hai giờ.
Vấn đề tiền lương ở Vạn Hoa được trả rất hậu hĩnh làm Lục Phồn vui mừng không thôi, hướng phát triển sự nghiệp của vị trí Chủ Biên Tập chương trình rất rộng, sẽ có rất nhiều khó khăn với cô khi chương trình đang cần phát triển phải đối đầu với mười tiết mục khác, nhất là đối với những người trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm như cô nhưng cô muốn thử sức mình.
“Đây là hợp đồng thoả thuận công việc, cô Lục cứ cầm về nhà trước nghiên cứu, nếu chấp thuận thì ký hết rồi gởi lại cho công ty là được. Đối phương nhìn cô tươi cười nói thẳng: ” Bản thân tôi rất ngưỡng mộ năng lực của cô Lục, đài truyền hình chúng tôi cũng có một chương trình về ẩm thực nhưng rating không được tốt, tôi tin tưởng với năng lực của cô sẽ làm cho chương trình có sức hồi sinh”
Nói cho cùng là bắt người ta thu dọn tàn cục… Lục Phồn đã sớm nhận ra đài truyền hình cho cô đãi ngộ tốt thì cô cũng phải trả cái giá không nhỏ, trong lòng cũng không có ý gì bất mãn bởi cho dù nghề nghiệp gì thì cũng phải xây dựng từ những bước cơ bản, không thể có đạo lý một bước lên trời.
Thôi thì kế hoạch mua nhà để cho em trai ngốc có phòng cưới vợ phải hoãn lại mấy năm.
Vừa suy nghĩ vừa tiến vào thang máy, chưa kịp bấm nút đóng cửa thì Lục Phồn thấy có 1 bàn tay chận cửa thang máy lại kèm theo âm thanh trầm thấp “Đợi chút”.
Lục Phồn vội vàng bấm ngay nút mở cửa thì ngay sau đó một cái dáng người cao to trong trang phục tây âu đứng thẳng từ bên ngoài bước vào, Lục Phồn vô ý thức ngẩng đầu nhìn qua chống lại ánh mắt đang nhìn cô sau kính râm, cô ngẩng người giây lát liền nhận ra đó là ai.
Giản Ngộ Châu. Người mà cô ghét nhất trên đời o (╯□╰)o…
Giản Ngộ Châu vừa nhìn thấy cô, ánh mắt cũng dừng lại một chút rồi rất nhanh liền thấp giọng nói, “Cám ơn.”
“… Không cần cám ơn.”
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, đem thế giới bên ngoài ngăn cách với không gian trong thang máy thành hai thế giới khác nhau. Trong thang máy giờ đây chỉ có hai con người xa lạ làm bầu không khí trở nên lúng túng chỉ muốn dừng lại mà thoát ra, bởi có người nào đó cảm thấy người kia đang xâm chiếm đại bàn riêng tư của mình nên trong tiềm thức bắt đầu xuất hiện bài xích.
Rất may mắn cảm giác này không lưu lại lâu thì thang máy đã dừng lại, cửa vừa mở Lục Phồn bước nhanh đi ra ngoài thì phát sinh sự cố.
…Đôi giày gót nhọn của cô bị mắc vào khe hở ở cửa thang máy cùng với mặt đất rất sâu.
Mẹ khiếp! Trong lòng Lục Phồn phát ra một câu chửi tục, dùng sức nhấc chân lên, giày vẫn không nhúc nhích. Có người muốn ra khỏi thang máy mà cô thì chắn ngang ở cửa, cô lập tức ngồi chồm hỗm xuống, dùng sức nhổ giày ra mà không cần suy nghĩ đến giữ hình ảnh.
Đỏ mặt tía tai cố hết sức mà nhổ giày, Lục Phồn cảm thấy những ai mà chứng kiến cảnh này đều sẽ khẳng định cô là người phụ nữ ngốc nghếch chậm phát triển.
Những người khác thấy thế nào cũng không sao nhưng để cho Giản Ngộ Châu nhìn thấy cô trong hình ảnh ngồi chồm hổm trên mặt đất nhổ giày ra, thật không biết chui đi chổ nào mà trốn, Lục Phồn thực sự chỉ muốn đâm đầu vào tường thôi. (editor tự hỏi: sao ông nam chính không lấy ra giúp nhỉ?)
Một giây sau giày cũng được rút ra nhưng theo lực quán tính cả người Lục Phồn đều bậc ngã ra phía sau, nhưng mà cái mông lại không bị đau đớn như trong dự đoán – có người đã đỡ lưng cho cô.
Lục Phồn lập tức đứng lên nói khẽ với Giản Ngộ Châu đang ở sau lưng một tiếng cám ơn sau đó di chuyển vị trí qua một bên để cho người bên ngoài bước vào. Cô mang lại giày bước ra ngoài thì phát hiện gót giày đã rớt ra.
Xúi quẩy.
Lục Phồn cau chặt mi đi đến ghế sô pha ngồi xuống, cởi giày ra để kiểm tra có thể sửa chữa tạm thời để đi hay không.
Chợt nghe âm thanh quen thuộc bay vào tai “Này Giản! Kết thúc thu hình rồi hả? Sao lại đi xuống lầu?”
Lại vô ý thức ngẩng đầu nhìn qua hướng âm thanh vừa phát ra Lục Phồn nhìn thấy Trần Tiêu, trong nháy mắt cô cho là mình xuất hiện ảo giác.
Giản Ngộ Châu đang đi phía trước không quay đầu lại mà trả lời: “Tôi đi mua bình nước uống.”
“Thiệt là, không nhờ trợ lý đi được sao…”
Giản Ngộ Châu chợt đứng lại, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn qua người đang ngồi trên sô pha trong bộ mặt trợn mắt há hốc mồm, Lục Phồn thấy thế liền liếc mắt một cái, Trần Tiêu cũng theo ánh mắt của Giản Ngộ Châu nhìn qua mà sững sờ, rất nhanh nhận ra: “Ơ, không phải đây là cô gái cho chúng ta ăn món thịt gà hun khói vào tối hôm qua trong bệnh viện sao, sao cô xuất hiện ở đây?”
Giản Ngộ Châu thay đổi hướng đi bước về phía Lục Phồn, Trần Tiêu vội vàng chạy đến: “Này Giản, ngươi sao vậy, bây giờ không tiện lộ mặt đâu.” “
Khi Giản Ngộ Châu đã đứng trước mặt cô, Lục Phồn vẫn còn trong tình trạng kinh ngạc cực độ.
Má ơi, ngày hôm qua ở bệnh viện trong phòng truyền dịch gặp gỡ người đàn ông trùm kín từ đầu đến chân là Giản Ngộ Châu?!
Giản Ngộ Châu mở miệng hỏi “Có cần giúp gì không?”
Lục Phồn sụ mặt xuống.
Trần Tiêu cũng vừa tới, cười hớn hở: “Này, có duyên nha lại gặp nhau nữa.”
Lục Phồn bây giờ mới phải ứng “Hả… duyên ghê (>.