Đọc truyện Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam – Chương 36
Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Một tuần sau, Lục Phồn chính thức vào làm việc ở đài truyền hình. Cô phụ trách một chương trình tên là “Khiêu Chiến Mỹ Vị” có tỉ lệ người xem rất thấp, người phụ trách chương trình này lúc trước đã bỏ đi để lại một hiện trường ngổn ngang. Vì Lục Phồn vừa mới vào công ty nên đành phải nhắm mắt nhận nhiệm vụ này.
Làm người dẫn chương trình truyền hình nặng nề hơn so với quay trực tiếp trên internet, không chỉ phải thu hình, còn phải viết kịch bản, mời khách quý, tất cả đều phải lên lịch từ sớm. May mà trước kia Lục Phồn từng luyện tập trước nên giờ nhận nhiệm vụ cũng không quá rối ren.
Ngày thư ba vào đài truyền hình, mấy đồng nghiệp cùng tầng mời cô đi liên hoan, Lục Phồn vui vẻ tham gia kéo nhau đến một nhà hàng hải sản tươi sống gần đó, lúc ấy cô mới phát hiện ra ngoài những đồng nghiệp nữ nhìn quen mắt trong công ty, cô còn gặp Phương Duệ ngồi ở chỗ cách đây mình đã gặp không lâu.
Phương Duệ thấy cô thì cũng khá kinh ngạc, sau đó mỉm cười cúi chào: “Hóa ra đồng nghiệp mà các cô ấy nói là cô à, hoan nghênh hoan nghênh, nhanh ngồi đi”.
Một đồng nghiệp nữ ngạc nhiên: “Ồ, anh biết Lục Phồn sao?”
Phương Duệ sờ mũi: “Bạn tôi từng hợp tác với cô ấy, trước đây chúng tôi có gặp nhau một lần”.
“Thế thì trùng hợp quá”.
Nữ đồng nghiệm kéo Lục Phồn tới một hàng ghế trống, vừa vặn đối diện với Phương Duệ: “Chúng tôi còn lo Lục Phồn sẽ không thoải mái.”.
Đây là lần đầu tiên Lục Phồn nhìn Phương Duệ trực diện, lần trước gặp mặt chỉ để ý đến cử chỉ khéo léo hào phóng, cách nói chuyện hài hước dí dỏm, vốn Lục Phồn nghĩ giữa họ sẽ xảy ra lúng túng ít nhiều, nhưng thái độ của Phương Duệ và các bạn đồng nghiệp lại vui vẻ nên trong lòng cô cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Từ trước đến giờ cô không hiểu cách giao tiếp với nam giới, cũng không muốn để tâm hơn nữa giờ bên cạnh đã có một thùng giấm chua Giản Vũ Trực luôn luôn dòm ngó, đương nhiên cô càng né tránh hơn.
Lần trước cô đã ngầm từ chối rất rõ ràng, có lẽ Phương Duệ cũng không có ý gì khác với cô, cho nên Lục Phồn thả lỏng bản thân cười đùa cùng đồng nghiệp.
Qua hơn nửa tiếng đồng hồ thì một đồng nghiệp khác từ từ tiến vào, Diêu Tĩnh ngồi bên cạnh Lục Phồn gào to: “Ngô Lâm Hủy, sao cô tới muộn thế? Mọi người còn tưởng cô không tới chứ?”
Ngô Lâm Hủy cười cười: “Đạo diễn không hài lòng nên phải quay lần nữa, tôi có nhắn tin cho cô đừng chờ mà”.
Vừa nói, ánh mắt cô chuyển sang nhìn Lục Phồn, đánh giá qua một lược thì chủ động đưa tay ra: “Cô là Lục Phồn à? Xin chào, tôi là Ngô Lâm Hủy, phòng ghi hình số ba”.
Ở đài truyền hình thường hiếm khi có một phòng ghi hình riêng lẻ, rất nhiều chương trình quay xong phải được xử lí lại, tiết mục “Khiêu Chiến Mỹ Vị” mà Lục Phồn phục trách cũng là một chương trình có xử lí ghi hình.
Mà Ngô Lâm Hủy đã tự giới thiệu như vậy, có lẽ cũng đã ngầm nói thành tích của cô ấy ở đài truyền hình rất tốt. Lục Phồn đưa tay ra bắt, mỉm cười khách sáo. Ngô Lâm Hủy ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Phương Duệ, lên tiếng chào hỏi anh. Phương Duệ cũng lịch sự chào lại nhưng thái độ không mấy hảo cảm.
Lục Phồn nhìn thấy ý cười ngầm hiểu của các đồng nghiệp thì cũng ngộ ra ngay, chẳng trách chỗ trống bên cạnh Phương Duệ không ai ngồi, xem ra họ được các đồng nghiệp tác hợp, đi ăn cơm cũng không quên ghép cặp.
Lục Phồn làm như không biết, chuyên tâm ăn tôm trong đĩa của mình.
Chương trình “Khiêu Chiến Mỹ Vị” phải thay đổi kịch bản rất nhiều cho nên mấy ngày qua cô cũng phải thức đêm làm kịch bản, cơm cũng không ăn ngon, sắc mặt cũng kém hơn trước, lúc chat video với Giản Ngộ Châu cô toàn phải lấy BB Cream che vết thâm mờ dưới mắt, sợ anh nhìn thấy lại đau lòng.
Hôm nay hiếm khi có bữa tiệc lớn như vậy, phải bù lại cho hết. Lúc này, chuông điện thoại của Lục Phồn vang lên, vừa nhìn thấy tên người gọi đã vội vàng lấy khăn lau miệng nói: “Tôi ra ngoài một chút”.
Diêu Tĩnh nói: “Hở, nhanh lên nhé, không mọi người ăn hết bây giờ”.
“Được”. Lục Phồn tới phòng rửa tay mới nhận điện thoại: “Alo?”
“Sao lâu thế mới nghe máy, em đang bận à?”
Giọng Giản Ngộ Châu hơi khàn.
Lục Phồn thở dài: “Nghe giọng anh còn mệt mỏi hơn em đó, rảnh thì ngủ một lát đi, một ngày không gọi cũng không sao mà”.
Giản Ngộ Châu nghe cô nói thì tỉnh táo hơn một chút, thoải mái đáp: “Không được, sợ em bị người ta bắt mất”.
Lục Phồn thầm nói, em còn chưa lo anh bị nữ diễn viên khác bắt đi mà.
“Ăn tối chưa?”
“Ăn rồi”.
“Tính lứa ai hả, anh lại lén đổ cơm đi phải không?”
“Quen ăn đồ em làm rồi, những thứ khác không ăn vào được”.
“Dạ dày anh mới ổn hơn một chút, đừng để bị đau nữa, nửa đêm lại phải tới bệnh viện truyền dịch đấy”. Lục Phồn suy nghĩ một lúc: “Em có làm một ít thịt khô cho anh, gửi sang cho anh nhé”.
Giản Ngộ Châu đáp: “Cảm ơn vợ”.
Lục Phồn dở khóc dở cười, nghe anh hỏi tiếp: “Em ăn chưa?”
“Đang liên hoan với đồng nghiệp nè”.
Giản Ngộ Châu như đối đầu quân địch, hỏi ngay: “Nam hay nữ?”
“Cả hai”.
Biết anh đang lo lắng điều gì, Lục Phồn bổ sung: “Nam lập gia đình hết rồi.”
Giản Ngộ Châu ồ một tiếng: “Lập gia đình là tốt, giờ đàn ông phải có gia đình mới có động lực kiếm tiền”.
Lục Phồn: “…”
Hai người nói thêm một lúc, đến mức điện thoại cũng nóng lên mà không nỡ tắt đi. Ngay sau đó, nghe bên đầu dây có người đang giục Giản Ngộ Châu làm việc, lúc này anh mới lưu luyến tạm biệt Lục Phồn: “Em ăn cơm ngon miệng nhé, đừng thức đêm, bận cũng không được làm mình mệt”.
Lục Phồn chột dạ: “Em biết rồi”.
“Nhớ chụp hình cho anh xem, đừng quên đấy”.
“Nhanh đi quay đi”.
“Được, ông xã em đi làm việc kiếm tiền đây, sau này còn phải nuôi cả nhà nữa”.
Lục Phồn bật cười, cô không ngờ một Giản Ngộ Châu vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm túc nhưng bên trong lại… tương phản thế này.
Cất điện thoại rồi quay về bàn, Diêu Tĩnh lẳng lặng nháy mắt ra hiệu cho cô: “Bạn trai kiểm tra hả? Gọi điện gì lâu thế, mọi người sắp ăn xong cả rồi”.
Lục Phồn cười cười gật đầu, một đồng nghiệp nữ đang ngồi cũng bắt đầu kêu rên: “Cả thế giới này chỉ biết nhìn gương mặt bề ngoài xinh đẹp thôi, còn người tài nghệ như tôi lại không thoát khỏi cô đơn”.
Phương Duệ bật cười: “Cô nghĩ thế không đúng rồi, gương mặt quan trọng thật đấy, nhưng không phải là tiêu chuẩn duy nhất, ai nói không xinh thì không có đối tượng? Hơn nữa Lục Phồn không chỉ xinh, năng lực cũng giỏi, bạn trai cô ấy không phải nhìn mặt đâu”.
Lục Phồn nghe xong đã thấy cảm động sâu sắc, yên lặng không đáp để tránh đắc tội mọi người. Diêu Tĩnh cười mắng: “Anh nói hay thật, mà sao không thấy ai tìm bạn gái thế?”
Cô vừa dứt lời mọi người đã vô tình cố ý liếc về phía Ngô Lâm Hủy, Ngô Lâm Hủy cũng không hề xấu hổ, cứ thoải mái cười: “Đúng thế, Phương Duệ, hay anh yêu cầu cao quá nên không tìm ra người vừa mắt?”
Phương Duệ liếc qua Lục Phồn một chút, Lục Phồn thấy được nhưng lại làm như không hề phát hiện ra, Ngô Lâm Hủy nói xong cũng nhận ra ngay, ánh mắt dừng lại trên người cô một lúc.
Lục Phồn không muốn quan tâm đến sắc mặt của mọi người trên bàn nên yên lặng moi thịt hào cho vào miệng. Tôi cứ ăn đấy, không nói gì, có thể xem như tôi không tồn tại được không… Ăn xong bữa tối thì một vài người đề nghị đi Karaoke, mấy ngày nay Lục Phồn đã khá mệt, muốn quay về ngủ một giấc nên từ chối.
Diêu Tĩnh thấy vậy cũng không muốn miễn cưỡng.
Lục Phồn chậm rãi đi tới trạm xe buýt, tay xoa xoa bụng thì nhìn thoáng thấy tiệm thuốc đối diện, thế là tới mua một hộp thuốc hỗ trợ tiêu hóa uống liền.
Lúc này, một chiếc xe màu đen hiện đại dừng lại ngay chỗ cô, kính xe từ từ hạ xuống, Phương Duệ ló đầu ra gọi: “Lục Phồn, tôi đưa cô về nhé, một mình cô về không an toàn đâu”.
Lục Phồn thấy giờ vẫn còn khá sớm: “Không phiền anh đâu, xe buýt sắp tới rồi”. Phương Duệ nói thẳng: “Tôi có chuyện muốn nói với cô, lên đi”.
Lục Phồn chần chừ một lúc rồi mở cửa lên xe. Có chuyện thì nói thẳng, dù sao cũng tốt hơn giấu giấu giếm giếm.
Phương Duệ biết địa chỉ nhà cô, xe yên lặng len vào dòng xe cộ. Bài hát đang phát trên radio là ca khúc trong bộ phim mới của Thẩm Uẩn Xuyên, giọng nam sạch sẽ dễ nghe. Lục Phồn yên lặng lắng nghe một lúc mới mở miệng hỏi: “Phương Duệ, anh có gì muốn nói với tôi à?”
Phương Duệ cũng đoán Lục Phồn sẽ không vòng vo, cười nói: “Còn chưa nghĩ ra”.
Lục Phồn: “…”
“Thấy cô không muốn lên xe nên phải tìm lí do như thế, Trần Dịch bảo tôi phải chăm sóc cô nhiều hơn một chút, tôi không thể để một mình cô về nhà thế được”.
Phương Duệ hơi nhìn sang rồi ho khan một tiếng: “Tôi biết chắc cô cũng đoán được… Không sai, tôi có cảm tình với cô, nhưng mà tôi biết cô có bạn trai rồi, tôi không thể chen chân vào được, vì thế cô không cần phải né tôi đâu”.
Lục Phồn thấy hơi lúng túng, Phương Duệ lại cười nói tiếp: “Sau này làm việc cùng một chỗ, cơ hội gặp mặt cũng nhiều, không lẽ cứ tránh mãi? Cô mới đến, có gì khó xử thì cứ nói với tôi, có thể giúp thì tôi sẽ giúp ngay, làm bạn bè cũng được mà”.
Lục Phồn đành phải nói: “Cảm ơn anh”.
Phương Duệ tìm một chuyện thú vị để tán gẫu một chút, dần dần Lục Phồn thấy hơi buồn ngủ, Phương Duệ cũng không làm ồn cô nữa, nhạc trong xe cũng tắt đi.
Cơn buồn ngủ kéo tới, khi Lục Phồn đang mơ mơ màng màng thiếp đi, thì có một tiếng thét chói tai từ phía xa vang lại, ngay sau đó là tiếng thắng xe rất gấp.
Cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước, sau đó lại bị dây an toàn kéo lại về sau. Đầu choáng váng một lúc, ngực cũng bị siết chặt đau. Lục Phồn nhíu chặt mi mở mắt ra, trước mắt vẫn còn mờ mờ ảo ảo.
Tiếng thở dồn dập của Phương Duệ bên tai, Lục Phồn đột nhiên lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thấy mặt anh đã trắng bệch, cả người cứng đờ trợn tròn cả mắt, ngơ ngẩn nhìn về phía trước. Trước đèn xe chiếu sáng, có một bóng người nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cảnh tượng trước mắt làm người ta trống rỗng không suy nghĩ được gì.