Đọc truyện Mỹ Thực Manh Chủ – Chương 6: Tìm con đường khác
Cơm hộp hôm nay, ngoại trừ ba chỉ hấp bột vừa dẻo vừa giòn, tiểu hà đường xào ngọt thanh giòn giã, còn có một phần đồ ngọt chè nấm tuyết. Kỹ thuật đạp xe của anh vô cùng tốt, không làm đổ chút chè nào ra ngoài. Những khách hàng nhìn anh cưỡi trên chiếc xe đạp nhỏ nhỏ màu hồng, còn tưởng anh bước ra từ phim thần tượng.
Địa chỉ giao cơm đều là chỗ quen, hầu hết cả 36 đơn đều là khách cũ của hai ngày trước, chuyện này đã sớm nằm trong dự kiến của anh. Thật ra sáng nay nghe cô nói mới mở bán 3 phút đã có 36 đơn đặt, anh đã đoán được khách mua đều là những người đợi đến 11h để đặt.
Chất lượng cơm hộp của Mễ Lộ so với giá cả thực sự cao hơn rất nhiều, nếu anh là người mua, ăn xong lần đầu tiên hiển nhiên sẽ còn tiếp tục mua. Nguyên liệu nấu ăn thượng hạng, hương vị càng không có gì để nói, so với các nhà hàng bình dân gần đây thì hoàn toàn hơn hẳn. Hơn nữa một phần chỉ 20 đồng, không đắt chút nào. Trách không được ai cũng nhanh tay đặt hàng.
Trong lòng anh dần hình thành kế hoạch kiếm tiền. Cơm hộp của Mễ Lộ so với cơm hộp bình thường chắc hẳn tổn phí rất cao, bất luận là về mặt tiền tài hay thời gian. Vì kinh phí không thể giảm, cho nên giá cả có thể không giống như giá cả thị trường.
Mễ Lộ phải đi một con đường khác phù hợp với cô ấy hơn.
Kể từ hai ngày trước, Nhiễm Man phát hiện ra một đại lục mới, là một tiệm cơm mang tên Gạo Thật Thơm. Công ty nghỉ trưa vào lúc 1h, về nhà khẳng định không kịp, mọi người trong văn phòng hầu hết đều ăn cơm hộp. Ăn tới ăn lui cũng chỉ có nhiều đó, ngán muốn chết!
Hôm đó, Nhiễm Man nhìn thấy trên Mỹ Đoàn xuất hiện một cửa tiệm mới, tuy không có doanh số cùng bình luận tham khảo, nhưng cô vẫn quyết định đặt ở đây, bởi vì cô không muốn ăn những món cũ kia nữa, thử chỗ mới cũng tốt, dù nó có khó ăn đi nữa.
Chờ đến khi cơm được giao tới, Nhiễm Man sợ ngây người. Người giao cơm hộp trực tiếp đưa tới cửa văn phòng cô, khiến cô cùng các đồng nghiệp đều sửng sốt, nhất thời không phản ứng được là anh tới giao cơm trưa. Mãi đến khi anh hỏi vị nào là Nhiễm Man, cô mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng nhận lấy cơm hộp.
Nhiễm Man, bạn trai cô hả? Cũng quá soái đi! Còn tới đưa cơm nữa, thật ngọt ngào mà. Đồng nghiệp ở một bên bát quái nói.
Nhiễm Man không nhịn được cười trừ: Tôi đặt cơm hộp, ban nãy là người giao hàng đó, cô không nghe người ta hỏi đây là cơm của ai sao?
Đồng nghiệp vẫn như cũ không tin nổi: Khí chất kia… Có chỗ nào giống người giao hàng chứ? Gia đình bình thường sẽ không dưỡng ra được loại khí chất như vậy… Mắt tôi cũng không có mù.
Mấy đồng nghiệp khác cũng phụ họa theo: Người giao cơm lớn lên cũng có thể soái như vậy, khí chất như vậy sao? Hai người các cô trẻ tuổi nên thích diễn trò đúng không? Cố ý giả dạng làm người giao hàng.
Nhiễm Man phải lấy ra đơn cô đặt cơm trên điện thoại, cho đồng nghiệp xem, lúc này bọn họ mới tin.
Cô mau ăn thử đi, chỗ này bán cơm ngon không, nếu không quá khó ăn, về sau liền đặt ở đây đi. Người giao cơm soái như vậy, tiện thể bồi dưỡng cho mắt một chút. Đồng nghiệp thúc giục.
Nhiễm Man mở hộp cơm ra, mùi thơm lập tức tràn ngập khắp văn phòng, các đồng nghiệp khịt khịt mũi: Mùi cũng không tồi nha.
Cô cũng cảm thấy như vậy, không đơn giản chỉ là hương thơm, mà nhìn cũng vô cùng bắt mắt, giống hệt như đồ ăn mới ra lò, còn nóng hầm hập, không giống như các loại cơm hộp khác, lúc giao đến thì đều đã nguội.
Gấp không chờ nổi, cô gắp một miếng thịt băm hương cá, ngoài ý muốn mà trừng to hai mắt, ăn quá ngon, so với tưởng tượng của cô còn ngon hơn gấp trăm lần. Về sau tất cả cơm hộp đều đặt ở đây!
Đồng nghiệp có quan hệ tốt nhất với Nhiễm Man, thấy cô ăn uống hưởng thụ như vậy, cũng thò đầu qua nếm một miếng. Hai người đều đối cơm hộp mà khen không dứt lời, thật lâu sau mới dừng lại.
Chúng ta về sau có cơm trưa ăn rồi., Đúng vậy, về sau không cần phải đặt chỗ không ai muốn ăn nữa. Hai người từ từ làm tổng kết.
Các đồng sự khác nghe thấy hương thơm, trong lòng ngứa ngáy, chẳng lẽ thực sự ngon như Nhiễm Man nói? Không phải bọn họ hơi khoa trương sao? Dù sao cũng chỉ là cơm hộp thôi mà…
Trong lòng tất cả đều nhớ kỹ cái tên Gạo Thật Thơm này, tính toán ngày mai sẽ mua ở đây.
Buổi tối Nhiễm Man về nhà ăn cơm, cô ăn hai món mẹ nấu để trên bàn, không hiểu sao bỗng cảm thấy nuốt không trôi, trong đầu toàn là mỹ thực lúc trưa. Thật kỳ quái, trước giờ cô không hề cảm thấy đồ mẹ nấu khó ăn, dù sao cũng là hương vị đã ăn từ nhỏ đến lớn, hiện tại không hiểu vì sao nuốt vào không thấy mùi vị gì.
Cô thuận miệng nói một câu mẹ cô liền nói: Mỗi ngày đều ăn cơm hộp, một chút cũng không lành mạnh. Thơm ngon còn không phải do nấu bằng mấy loại bột ngọt, tinh bột gà hay sao, cơm hộp làm sao có thể so sánh với cơm nhà? Không phải con hay nói, ăn cơm hộp xong liền liều mạng uống nước sao, chính là do ăn quá nhiều bột ngọt đó.
Chờ thời tiết mát mẻ một chút, con xách theo cơm trưa ăn đi.
Nhiễm Man lúc này mới phát hiện, sau khi ăn cơm của Gạo Thật Thơm, cô không thấy khát nước như trước kia nữa. Chẳng lẽ bên trong cơm hộp không nêm bột ngọt? Nhưng rõ ràng lại thơm vô cùng.
Nhiễm Man một bên không tình nguyện ăn cơm nhà, một bên mở Mỹ Đoàn lên, nhìn thoáng qua Gạo Thật Thơm thấy địa chỉ nhà mình nằm trong vùng màu xám, cũng không ngạc nhiên chút nào. Vì từ nhà cô lên công ty mất tận 1 tiếng đồng hồ, tự nhiên sẽ nằm ngoài phạm vi giao hàng, nhưng cô chỉ muốn xem một chút thôi.
Ngày hôm sau, Nhiễm Man tiếp tục đặt cơm ở Gạo Thật Thơm, ăn vẫn siêu cấp ngon như cũ. Hơn nữa một điểm mà cô rất thích là, mỗi ngày chỉ bán một loại cơm trưa, chủ tiệm sẽ chú thích kỹ càng trong phần ăn có gì, nhưng không cung cấp phần thức ăn khác, chỉ một loại món duy nhất.
Điều này khiến Nhiễm Man- người gặp khó khăn trong việc chọn lựa- yêu tiệm này muốn chết!
Hai bữa liên tiếp, mỗi món đều đặc biệt ngon, Nhiễm Man cũng không kén ăn, ăn hết, quyết định gọi món ở đây mỗi ngày.
Đồng nghiệp cũng có vài người đặt ở tiệm Gạo Thật Thơm này, cơm hộp được đưa đến đồng loạt, bọn họ cùng nhau mở nắp ra, trong văn phòng lập tức thơm đến nức mũi. Một số ít đồng nghiệp không mua cơm ở đây, nhanh chóng bị mùi hương này quyến rũ đến nhỏ dãi.
Giữa trưa hôm nay, Nhiễm Man cứ vậy mà tự nhiên đặt cơm, lại ngoài ý muốn phát hiện, phần ăn duy nhất đã biến thành một cái icon xám xịt, đã bán hết.
Cô không tin nổi vào mắt mình, ở trong văn phòng hỏi: Mọi người đều đã mua cơm hộp sao, tại sao hôm nay Gạo Thật Thơm không đặt được, hôm nay không bán ư? Không phải bọn họ mở bán lúc 11 giờ hay sao, bây giờ đã là 11 giờ 10 phút rồi.
Một đồng nghiệp bên cạnh nói: Hả? Không có đâu, tôi vừa mới đặt mà, màn hình hiển thị đã nhận đơn rồi.
Một đồng nghiệp khác nói: Nhiễm Man, có lẽ bọn họ bán hết rồi đó. Tôi cũng đặt ở chỗ đó, đơn được nhận rồi, lúc nhận đơn xong, chỗ phần ăn liền biến thành màu xám. Đồng nghiệp xem lại hồ sơ đơn hàng của mình: Lúc tôi đặt là 11 giờ 3 phút.
Còn tôi đặt từ lúc 11 giờ rồi, đang nghịch điện thoại dở, thấy 11 giờ rồi nên tiện tay đặt luôn.
Nhiễm Man kêu rên: Không thể nào, cũng quá quý hiếm đi? Bọn họ sao vẫn hạn chế về mặt cung ứng như vậy…
Thời điểm ăn cơm trưa, người chịu tội biến thành Nhiễm Man. Ngửi mùi thơm trong phòng, lại nhìn đến những phần cơm bắt mắt của đồng nghiệp, vừa nhìn liền cảm tưởng như mình đang ăn đồ ngon, cô ăn một muỗng, nhưng nuốt không trôi. Đây là cơm hộp mua ở tiệm trước kia cô thường ăn, lúc trước ăn thấy cũng không tệ lắm. Nhưng bây giờ ăn vào miệng lại thấy nhạt như nước ốc.
Cô lấy điện thoại ra, quyết tâm ngày mai đặt báo thức lúc 10 giờ 55 phút, cài chế độ rung. Ngày mai bất luận thế nào, cũng phải cướp được cơm hộp của Gạo Thật Thơm.
Người đàn ông ngồi trên ghế, một cặp chân dài duỗi ra tùy ý, rõ ràng là tư thế cực kỳ thả lỏng, lại nhìn có cảm giác như công tử nhà giàu.
Ánh mắt anh sáng quắc lên, phân tích chặt chẽ kiến nghị của mình cho Mễ Lộ nghe.
Thứ nhất, phần ăn phải làm mới, bên ngoài không chỉ gói bằng giấy thường mà còn phải tinh xảo, tốt nhất nên mang phong cách Nhật một chút.
Thứ hai, mỗi phần cơm đều phải kèm theo một phần chè, một phần tráng miệng nhỏ, một phần trái cây và một phần các loại hạt, bỏ riêng vào 4 hộp nhỏ. Vẫn hai mặn một canh như cũ, nhưng không cần làm mấy món toàn thức ăn mặn như ba chỉ hấp bột, hãy làm mấy món nửa chạy nửa mặn, hoặc cá tôm hải sản gì đó, và một phần toàn chay không. Cho ít hơn nhưng hãy tinh tế một chút.
Thứ ba, muốn lượng tiêu thụ gia tăng, muốn kiếm được nhiều tiền, thì phải bán được nhiều cơm hộp hơn. Một mình em rốt cuộc cũng chỉ có hai tay, hãy thuê một người đến giúp em xắt rau, bỏ thức ăn vào hộp và nêm nếm theo điều chỉnh gia vị của tôi, em chỉ cần phụ trách mảng nấu nướng. Như vậy ít nhất một bữa em có thể nấu được 36 phần, mỗi phần giảm ít đồ ăn lại, vậy một lần có thể nấu được đủ thức ăn cho 6 hộp.
Mễ Lộ nghe thấy thì liên tục gật đầu, hận không thể lấy sách vở ra ghi chép lại, đem mỗi lời anh nói đều nhớ kỹ. Mỗi ý kiến đều vô cùng hữu ích, cô bội phục ở trong lòng, thầm nghĩ, chủ ý tốt như vậy, làm thế nào mà anh nghĩ ra được chứ.
Cuối cùng, mỗi phần cơm hãy bán với giá 50 đồng.
Anh ném một quả bom xuống, rồi ngậm miệng lại, lẳng lặng chờ phản ứng của Mễ Lộ.
Cô kinh ngạc mở to hai mắt: Cái gì? Một phần 50 đồng? Sao có thể có người mua chứ?