Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 55: Có người gây chuyện... Bộ lão bản, có cần giúp không?


Đọc truyện Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới – Chương 55: Có người gây chuyện… Bộ lão bản, có cần giúp không?

Chuyện gì xảy ra? Tại sao có người động thủ trước thời hạn? Hồn Thiên Đoạn ngươi quản lý thủ hạ thế nào vậy?

Trong đám người, một vị phú thương mặc cẩm bào đang cười híp mắt bỗng nhiên âm trầm xuống, phát ra âm thanh khàn khàn hướng về một lão già lưng gù, hỏi.

Cơ mặt lão già run rẩy một cái, sau đó đứng thẳng người, lời nói lạnh như băng từ trong miệng hắn bay ra: 

– Tiếu Nhạc, đừng giở cái giọng này ra để nói với ta, Hồn Thiên Đoạn ta không phải thủ hạ của ngươi…

Gương mặt lão già không những co rút sau đó chảy xuống như nước, đằng sau lớp mặt nạ là một khuôn mặt tái nhợt, hốc mắt lõm sâu phảng phất như có quỷ hỏa đang chập chờn trong đó.

– Rất tốt! Hồn tông các ngươi quả nhiên đủ trâu… Các ngươi phải chịu trách nhiệm cho lần thất bại này, không thể đùn đẩy. Thân thể phú thương mập mạp xẹp xuống sau đó nổ tung lộ ra một thân hình gầy gò. 

Một khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng như hàn băng vạn năm nhìn Hồn Thiên Đoạn một cái, một tiếng kiếm minh vang vọng, Tiếu Nhạc lăng không bay lên, chân khí bùng nổ, hóa thành một luồng ánh sáng bảy màu bay về hướng pháp trường.

Sắc mặt Hồn Thiên Đoạn trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, mũi chân chĩa xuống đất, thân thể cũng phóng lên cao, trường bào màu đen giương ra, chân khí bạo phát.

Đứng giữa pháp trường, đôi mắt Tiếu Mông híp lại, ngẩng đầu nhìn hai đạo thân ảnh từ đằng xa bay tới, vỗ án, giọng nói nổ vang như sấm đánh. 

– Nghiệt súc! Hôm qua sơ suất để ngươi thoát chết, hôm nay ngươi chắp cánh khó thoát!

“Oanh!”

Khí tức thất phẩm chiến thánh dâng trào, Tiếu Mông hóa thành một đạo lưu quang, khôi giáp mặc trên người kêu leng keng, đối đầu với Tiếu Nhạc và Hồn Thiên Đoạn. 

Khóe miệng Âu Dương Tung Hoành nhếch lên, cũng đạp mạnh một bước lao ra, rơi vào trên hình đài, hai tay vỗ một cái đem hai cường giả của tông môn đánh bay.


– Có Âu Dương Tung Hoành ta trấn giữ, người nào dám càn rỡ?

Trong đám người không ngừng có khí tức cường hãn phóng ra, hộ vệ Tiếu gia đã sớm lao ra chém giết cùng với những cường giả tông môn kia, tiếng la hét vang vọng Thiên Huyền Môn, nơi này luôn trang nghiêm nay lại nhiễm đầy máu. 

Sâu trong hoàng cung, một thân ảnh già nua đang ngồi trên long ỷ lộng lẫy, bên cạnh hắn là một thái giám tóc trắng đứng cúi đầu.

Trên đầu thân ảnh già nua đó đội long mão, tóc cột tử kim quan, mặc hoàng bào màu vàng, dù gương mặt mang vẻ già nua nhưng uy nghiêm chỉ tăng không giảm. 

– Chuyện ở Thiên Huyền Môn có tiến triển thuận lợi không?

Thanh âm trầm thấp từ miệng hoàng đế truyền ra, nghe không biết vui hay giận.

– Khải bẩm bệ hạ. Tiếu đại tướng quân cùng Âu Dương tướng quân đã bắt đầu hành hình, rốt cuộc các tông môn ẩn núp đã không nhịn được mà xuất thủ. 

Khóe miệng thái giám tóc trắng vểnh lên, hơi khom người, phát ra thanh âm bén nhọn.

– Bọn họ không thể không tới cướp pháp trường, sáu vị lục phẩm chiến hoàng mà mất đi thì bọn họ tổn thất không dậy nổi. Cho nên biết là cạm bẫy của trấm nhưng không thể không lao vào… Khặc… khục..khục.

Hoàng đế mỉm cười, đôi mắt thâm thúy vô cùng, khẽ ho một cái. 

– Bệ hạ anh minh ắt sẽ tiêu diệt tông môn, đảm bảo yên ổn cho đế quốc.


Thái giám nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hoàng đế.

Hoàng đế khoát tay, thở dài: 

– Thân thể trẫm như thế nào trẫm biết rõ, chỉ sợ không gượng được đến khi tiêu diệt được hết tông môn, nếu không trẫm đã không phải thiết trí một cái bẫy như vậy. Tiểu Phúc tử a, ngươi cũng đi hỗ trợ đi, dựa theo theo tình báo, mười tông môn lớn trừ đám cáo già Thiên Cơ Môn ra, những tông môn khác hẳn phái ra không ít cao thủ, trẫm sợ Tiếu Mông không chống đỡ được.

Thái giám lui về sau một bước, khom người, gật đầu một cái.

– Tuân chỉ. 

Hoàng đế nhìn thái giám rời đi, hoàng cung lớn như vậy chỉ còn mình hắn, cô quạnh, lạnh lẽo.

“Có Tiểu Phúc Tử xuất thủ, không được mười thì cũng được chín, coi như không diệt hết được thì cũng phải để các ngươi tổn thương nguyên khí nặng nề… khục… khục…”

Chiến đấu ở Thiên Huyền Môn hết sức thảm thiết, số lượng cao thủ tông môn ẩn núp vượt quá Tiếu Mông dự liệu, những thủ vệ canh phòng đã bị giết hầu như không còn, nơi đâu cũng là người của tông môn xông tới.

Tiếu Mông vô cùng mạnh mẽ, một mình đối chiến lục phẩm chiến hoàng Tiếu Nhạc cùng chiến hoàng đỉnh cao Hồn Thiên Đoạn mà vẫn ép cho hai người chỉ có thể phòng ngự bị động.

Âu Dương Tung Hoành trấn giữ hình đài khiến cho không ai có thể đến gần, mỗi khi cao thủ tông môn liều chết xung phong thì Cấm Vệ quân cũng xuất chiến, hai bên đều liều mạng vì sứ mệnh của mình. 

Song phương đều có cường giả xuất hiện, chém giết thảm thiết, máu nóng phun trào nhiễm đỏ nền đá xanh lát nền.


– Nghiệt súc tông môn, nhận lấy cái chết.

Trong khi mọi người đang vùi đầu chiến đấu thì một tiếng gầm bén nhọn từ sâu trong hoàng cung vang lên, một bóng người với mái đầu bạc trắng đạp không bay ra, phất trần khẽ vẫy, gia nhập chiến trường. 

Sắc mặt Tiếu Nhạc biến đối, trong lòng cả kinh.

“Tổng quản thái giám Liên Phúc! Không phải hắn luôn đi cùng bảo vệ hoàng đế ư? Sao giờ lại xuất thủ!”

Sắc mặt Hồn Thiên Đoạn cũng rất khó coi, thầm mắng một câu, tu vi Liên Phúc không hề kém cạnh với Tiếu Mông, nếu hai người đều xuất thủ thì cho dù bên bọn họ có nhiều chiến hoàng hơn nữa cũng chẳng thể làm được gì 

– Quả nhiên là bẫy của Cơ Trường Phong! Chúng ta trúng kế rồi! Rút mau!

– Thối lão bản, hôm nay không có thực khách, ta có thể về sớm được không? 

Âu Dương Tiểu Nghệ bĩu môi nói với Bộ Phương đang nằm phơi nắng ở cửa.

– Ừ, ngươi về đi.

Bộ Phương thoải mái nói, ánh mặt trời mùa thu ấm áp để cho hắn lúc nào cũng mơ màng. 

Âu Dương Tiểu Nghệ nghe Bộ Phương nói vậy, nhất thời đôi mắt híp lại thành hai vầng trăng non, vui vẻ chào Bộ Phương một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra khỏi cửa hướng về Thiên Huyền Môn xem náo nhiệt.

Sau khi nghe đám người Kim bàn tử nghị luận vào buổi sáng, trong lòng tiểu nha đầu thầm không yên, dẫu sao cha nàng Âu Dương Tung Hoành là người phụ trách hành hình, dựa theo bọn họ nói, nếu nguy hiểm như vậy thì há chẳng phải cha nàng cũng gặp nguy hiểm?

Tiểu nha đầu khẽ thở dài một hơi chuẩn bị đi ra khỏi ngõ. Nhưng vừa đi tới đầu ngõ, nàng cảm thấy một cỗ uy áp bao phủ toàn thân. 

Sắc mặt Âu Dương Tiểu Nghệ biến đổi, trong đầu cái gì cũng không muốn, co cẳng chạy về.


Nhưng vừa chạy được hai bước, một đạo thân ảnh đã rơi xuống ngay cạnh nàng, đem nàng bắt lại.

– Tiếu Mông! Đứng lại! Nếu không ta sẽ giết tiểu nha đầu Âu Dương gia này! 

Cả người Tiếu Nhạc toàn là máu, trong miệng cũng tràn ngập mùi máu tanh, ánh mắt hắn hung ác như sói đói nhìn Tiếu Mông cùng Liên Phúc đang đuổi tới, hô lớn.

Ngực Hồn Thiên Đoạn thì lõm sâu xuống, sắc mặt đã tái nhợt thì nay càng tái hơn.

– Lùi vào trong, thấy tiệm nhỏ kia không, chúng ta vào đó. 

Tiếu Nhạc vừa bóp cổ Âu Dương Tiểu Nghệ vừa nói với Hồn Thiên Đoạn.

Khuôn mặt Âu Dương Tiểu Nghệ đỏ lên, tay chân không ngừng đạp loạn, thở phì phò mắng:

– Tiếu Nhạc! Mau thả bà cô ra! 

Giờ phút này Tiếu Nhạc không có tâm tư quản Âu Dương Tiểu Nghệ, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tiếu Mông cùng Liên Phúc, mang Hồn Thiên Đoạn lui vào trong tiệm.

Ân? Bộ Phương vừa mới híp mắt lại thì nghe thấy tiếng Âu Dương Tiểu Nghệ mắng người, nhất thời nghi hoặc mở mắt, vừa mở ra hắn đã thấy Tiếu Nhạc người đầy máu xách Âu Dương Tiểu Nghệ cùng một lão quỷ đi vào tiệm.

Bộ Phương ngẩn người, chuyện gì xảy ra vậy? 

Tiếu Nhạc buông Âu Dương Tiểu Nghệ ra, cả người tê liệt ngã xuống đất, máu tươi trong miệng không ngừng phun ra, hắn vội vàng từ lồng ngực lấy ra một viên đan dược bỏ vào mồm, ổn định thương thế.

Làm xong hết các thứ này, Tiếu Nhạc mới tái nhợt hướng về Bộ Phương cười một tiếng.

– Bộ lão bản, có người gây chuyện ở tiệm.. Ngươi có quản hay không? 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.