Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 32: Tiệm nhỏ muốn bốc lửa


Đọc truyện Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới – Chương 32: Tiệm nhỏ muốn bốc lửa

“Thịt thánh thú cấp chín?”

Cơ Thành Tuyết nhìn Bộ Phương với khuôn mặt đầy thần bí, khóe miệng nhếch lên, nếu không phải vì chuyện ngày hôm nay để cho cái nhìn của hắn thay đổi thì có lẽ ngay lập tức Cơ Thành Tuyết sẽ nhận định Bộ Phương là một tên điên.

Thánh thú cấp chín là khái niệm gì? 

Trong đế quốc Thanh Phong, người có tu vi cao nhất là đệ nhất Đại tướng quân Tiếu Mông, thất phẩm chiến thánh, nhưng mạnh như Tiếu Mông, để cho các cường giả tông môn run lẩy bẩy cũng chỉ là thất phẩm chiến thánh mà thôi.

Ngươi chỉ là một lão bản nho nhỏ với tu vi nhị phẩm chiến sư, há mồm ngậm miệng là thịt thánh thú cấp chín… Thánh thú cấp chín cường đại như thế nào thì Cơ Thành Tuyết không biết nhưng có thể so sánh với Tiếu Mông tướng quân mà xem.

Một cường giả bậc chín ít nhất có thể so với mấy chục đại tướng quân chứ? Một thất phẩm chiến thánh có thể trấn áp cường giả của mấy trăm tông môn, hơn mười vị tướng quân Tiếu Mông có thể phất tay tiêu diệt hoàng thất một cách dễ dàng. 

– Bộ lão bản cứ nói giỡn, đại lục Tiềm Long bát ngát vô biên, tại hạ cũng đi qua rất nhiều địa phương nhưng đến giờ vẫn chưa từng nghe qua tin tức về thánh thú cấp chín.

Cơ Thành Tuyết ăn xong đĩa cá ướp rượu, nhàn nhạt cười một tiếng.

Bộ Phương từ chối cho ý kiến, rõ ràng đối phương không tin hắn a nhưng cũng đúng, thánh thú cấp chín thật sự quá dọa người. 

– Thật ra linh thú có tu vi càng cao thì chất thịt càng tốt, bọn chúng là nguyên liệu thiên nhiên cực phẩm cho nên nếu như các hạ có nguyên liệu nấu ăn cực phẩm thì nên mang đến tiểu điếm, ta có thể chế biến dùm.

Bộ Phương nghiêm túc nói. Hệ thống đã tăng cấp lên hai sao, mở ra chức năng tự mang nguyên liệu nấu ăn vì thế Bộ Phương mới nhắc nhở một chút.

“Nga? Tự mang nguyên liệu nấu ăn sao? Quả là có ý tứ!” Ánh mắt Cơ Thành Tuyết sáng lên, gật đầu một cái. 


Ngoài trời, mưa đã ngừng trút xuống, mây đen chậm rãi tán đi, những tia nắng vàng ấm áp bắt đầu chiếu xuống.

Cơ Thành Tuyết đứng lên, từ túi tiến lấy ra hai mươi nguyên tinh đưa cho Bộ Phương, nhẹ nhàng xoa đầu Âu Dương Tiểu Nghệ vẫn đang cắm đầu ăn một cái, xách ô rời đi.

Sau cơn mưa, trên những phiến đá xanh đọng đầy nước, rêu xanh mọc đầy tường đá, những giọt nước mưa vẫn chầm chậm rỏ xuống. 

Đại Hắc vẫn nằm ngoài cửa tiệm, ngáp một cái, đôi mắt tỉnh táo lên không ít. Dưới trận mưa lớn mà bộ lông của nó vẫn mềm mại, óng mượt, không dính một chút nước nào.

Trong cung điện hùng vĩ, từng kiến trúc to lớn nằm san sát, ngay ngắn có thứ tự.

Một tiểu đội lính mặc khôi giáp nghiêm túc canh phòng, những quân lính này có tu vi không thấp, người thấp nhất đã là tam phẩm chiến cuồng, cao nhất là thống lĩnh với tu vi ngũ phẩm chiến vương. 

Cơ Thành Tuyết trở lại hoàng cung, áo bào trắng làm nổi bật vẻ tuấn tú nho nhã. Thống lĩnh gặp được hắn cung kính hành lễ, Cơ Thành Tuyết lạnh nhạt gật đầu một cái.

Xuyên qua cửa vào hoàng cung chính là quảng trường Thiên Huyền, trên quảng trường có sáu cây cột đá lớn trạm trổ kỳ trân dị thú.

Cơ Thành Tuyết đứng trước cửa, sắc mặt phức tạp nhìn quảng trường rộng rãi, hít sâu một hơi, sau cơn mưa, không khí mát mẻ vô cùng. 

Từ quảng trường Thiên Huyền đi thẳng là chính điện hoàng cung, rẽ trái, đi thêm mười mấy dặm là cung thái tử, tường vàng ngói đỏ, một kiến trúc vô cùng hoa lệ.

– Thái tử điện hạ, căn cứ theo tin tức tình báo, tam hoàng tử bị ám sát tại một quán ăn nhỏ ở đế đô.


Một người đàn ông râu dài mặc áo xanh nhìn mật hàm trong tay, hướng về người thanh niên ngồi xếp bằng trên cao, nói. 

Người thanh niên mặc long bào, đầu đội tử kim quan, gương mặt trắng nõn, mày kiếm dài, hẹp, khóe mắt hơi nhếch lên để cho người ta cảm giác một cỗ tà mị, uy nghiêm.

– Nga? Chết không?

Thanh niên nhàn nhàn mở miệng nói, câu đầu tiên chính là quan tâm sự sống chết của Cơ Thành Tuyết. 

– Không, hàng năm, tam hoàng tử đều mang binh tác chiến với tông môn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, làm sao thích khách có thể giết hắn.

Người trung niên nho nhã vuốt râu cười.

– ĐI ám sát tam đệ, tu vi ít nhất là ngũ phẩm chiến vương, tam đệ không thể nào không phát hiện ra cái gì. Nếu như tam đệ bị thương, kinh thành đã sớm truyền ra, phụ hòng cũng phải biết, bây giờ cũng sẽ không an bình như thế này. 

Thái tử mở mắt, đôi mắt đen mà thâm thúy.

– Tam hoàng tử không bị thương chút nào, khá kì lạ, chẳng lẽ có cao nhân xuất thủ?

Người trung niên trầm ngâm. 

– Hứa Sĩ, chẳng phải mấy ngày hôm nay tam đệ hay đi tới quán ăn nhỏ kia ư? Chẳng lẽ quán ăn kia có điều dị thường?


Thái tử hỏi.

– Điện hạ, quán ăn kia có chút cổ quái. 

Người trung niên được gọi là Hứa Sĩ nói có chút kì quái.

– Hả? Cổ quái như thế nào?

– Quán ăn đen tối trong lời đồn đãi của người dân đế đô chính là tiệm nhỏ kia, một bát cơm rang trứng ở đó có giá lên tới mười nguyên tinh, một bát cơm trộn là một trăm đồng vàng. Trong đó, đắt tiền nhất là món cá ướp bã rượu, hai mươi nguyên tinh, đúng là giá tiền trên trời. 

– Quả nhiên có thể nói là trên trời… Tam đệ lại chung tình với quán ăn đó như vậy? Xem ra nó tuyệt đối có những thứ không để cho người ngoài biết, Hứa Sĩ, ngươi tìm một cơ hội đến quán ăn đó một lần xem.

Khóe miệng thái tử nhếch lên, có vẻ khá hứng thú.

– Chưa tới hai ngày nữa chính là ngày Tiếu Mông đại tướng quân khải hoàn hồi kinh, tu vi Tiếu Mông đại tướng quân kinh thế, nhất cử quét ngang ma môn Tang Hồn Điện, bắt sống sáu vị điện chủ, đè ép nhuệ khí tông môn, quả thật là phúc khí Thanh Phong đế quốc ta mà. 

Thái tử đứng lên, chậm rãi vừa đi vừa cảm thán.

– Nếu như bổn cung muốn ngồi vững ngôi vị thái tử này, thậm chí đăng ngôi cửu ngũ chí tôn, không thể nào thiếu được sự ủng hộ của đại tướng quân.

– Điện hạ, mấy năm gần đây, các tông môn nổi dậy liên tục, bệ hạ phái đại tướng quân đi chinh phạt, sợ rằng Tiếu Mông đã trở thành cái gai trong mắt các cường giả tông môn. Lần này áp giải sáu vị điện chủ của Tang Hồn Điện vào kinh, tuyệt đối sẽ đụng phải ngăn trở. Đế đô gần đây gió nổi mây vần, theo thám báo, năm đại tông môn chính đạo và ba đại tông môn ma đạo đều cử không ít cao thủ lẻn vào đế đô. 

– Loạn? Phải loạn mới đúng, nước đục mới có cá, có một số việc càng loạn càng dễ thực hiện, chẳng phải tên nhị đệ của ta kia cũng đang ôm tâm tư đó ư? Nếu không hắn làm sao phải phái người đi ám sát tam đệ, nhưng nhị đệ không ngờ rằng là thích khách mình phái đi không tạo thành thương tổn mảy may nào cho tam đệ.

Thái tử khẽ mỉm cười, chắp hai tay sau lưng, nhìn về phương xa.


Trong lòng Hứa Sĩ ớn lạnh, không nói nữa, hắn chỉ là một mưu sĩ, có chuyện nên nói, có chuyện không nên nói. 

– Được rồi, chuyện tam đệ ta đã biết, hắn không đáng để lo, người bổn cung để ý chỉ có nhị đệ. Nhưng chuyện ám sát lần này có điểm kì quặc, ngươi phái người… nga, không, đích thân ngươi tới quán ăn kia đi.

Hứa Sĩ gật đầu một cái, chắp tay lui xuống.

Phủ Vũ Vương. 

Nhị hoàng tử Cơ Thành Vũ thiêu hủy bức mật tín trong tay, gương mặt lạnh lùng.

“Một quán ăn nhỏ mà cũng dám ngăn cản đại sự của ta, xem ra cần phải đến đó một lần, ta muốn nhìn một chút. Rốt cuộc là thần thánh phương nào ẩn trong đó, lại dám giết bốn vị thích khách ngũ phẩm chiến vương của ta.”

Vũ Vương lạnh lùng nói. 

….

Một giờ sau khi tam hoang tử Cơ Thành Tuyết bị ám sát, tất cả quan lại đế đô đều nhận được tin tức này, bất kể là Tiểu phủ hay Âu Dương phủ đều bị chấn nhiếp, hoàng tử bị ám sát không phải là chuyện nhỏ.

Dĩ nhiên, trừ chuyện này ra còn có Phương Phương tiểu điếm cũng lọt vào tầm mắt quan lại hiển quý, không ít người đối với món cơm rang trứng có giá mười nguyên tinh nảy sinh lòng tò mò. 

Vì vậy các thể lực lớn đều rối rít phái người đến tiệm nhỏ kia tra xét.

Mà giờ khắc này, lão bản của tiểu điếm kia, đang nhàn nhã nằm trên ghế, ánh nắng ấm áp sau cơn mưa chiếu lên người hắn để cho hắn thoải mái, không nhịn được ngáp một cái.

Nhưng hắn còn không biết, một đại quan ở đế đô đang đến gần. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.