Bạn đang đọc Mỹ Thực Chinh Phục Toàn Vị Diện – Chương 5: Hải Sản Thịnh Yến Thượng
Editor: Ngáo ngáo gộp chương cho cảm xúc trọn vẹn => hơi dài hơn bt.
Hi vọng mọi người không ghét bỏ! Piu piu!!!
Hôm nay Giang Tri dậy khá sớm bởi vì rốt cuộc cũng đến lúc hắn có thể rút ra tinh tệ được tặng thưởng! Hắn ngồi trên giường mà bừng bừng khí thế nói: “Tiểu Lục, hôm nay có thể rút tinh tệ sao!” S00006 ở trong tay hắn “Ong” một tiếng, trước mặt Giang Tri liền hiện lên quầng sáng quen thuộc.
[Cấp bậc]: 1 [Tinh tệ]: 12993 [Ngôi sao]: 170314 [Kỷ lục người xem]: 253098
“Ngôi sao tăng nhiều như vậy a?” Giang Tri nhìn bảng thống thế mà cười hắc hắc.
“Phân tích biểu hiện, có 2 lần tăng mạnh nhất.
Một lần là lúc thay đổi thiết lập video phát lại, một lần là livestream Gà om nấm hương……” S00006 kiểm tra số liệu.
“Khá tốt.” Trong lòng Giang Tri cũng rất vui sướng.
Mới đầu hắn không quá nghiêm túc với việc livestream này, hiện tại thấy nhiều người dị giới xem livestream của hắn như vậy, hơn nữa còn thật yêu thích mỹ thực, hắn cũng động tâm, muốn nâng cao chất lượng những lần livestream sau.
Hắn còn đang suy nghĩ, màn hình liền nhảy ra một hàng chữ “Xin nhập số tinh tệ rút ra: ___”
“Tinh tệ rút ra sẽ được trực tiếp chuyển đổi thành tiền của vị diện nơi streamer sinh sống, cũng tự động chuyển vào tài khoản cá nhân của streamer.” S00006 giải thích, “Một tháng chỉ có thể rút ra một lần, không có bất kỳ phí thủ tục nào, thời gian giao dịch là 1 giờ.” Giang Tri nghĩ nghĩ rồi rút hết tinh tệ ra.
Chờ Giang Tri rửa mặt xong quay về, tiền đã chuyển đến tài khoản của hắn.
Quang não của hắn báo tin, tinh tệ đổi thành tiền tệ của tinh cầu này, thế mà được đến 90,951 đồng! Kẻ có tiền trên tinh cầu không thiếu, nhưng với một kẻ ẩn cư trong núi lâu như Giang Tri, đây là một số tiền không nhỏ.
Hắn cười trộm rồi mở App Mua Vui Vẻ ra ngay.
Sau khi quét sạch hơn nửa cái xe mua sắm, Giang Tri không tiếng động mà cười lộ cả một hàm răng trắng.
Dịch vụ chuyển phát nhanh liền mau có thể đưa đến, chỉ là nơi hắn ở không có định vị chuẩn xác, không biết nhân viên giao hàng có thể giao tận nơi hay không.
Nghĩ đến sắp có thật nhiều nguyên liệu nấu ăn, rồi sẽ được ăn thật nhiều mỹ vị, Giang Tri liền phấn chấn tinh thần, một mạch bổ đến ba bốn bó củi.
Từ sáng đến giờ hắn vẫn luôn hưng phấn, sau khi bổ củi nửa giờ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Giang Tri uống một ngụm nước giếng, hiện tại bắt đầu ẩn ẩn cảm thấy cả người không được tự nhiên.
A Mao mới đi ra ngoài tuần tra lãnh địa trong núi về, nhảy vào trong nhà, thần thái kiêu căng, ẩn ẩn có tứ thế oai hùng của sơn đại vương (vua rừng núi), nhưng còn chưa tới gần Giang Tri, nó liền cảnh giác quay về phía sau lưng, lông dựng cả lên, hướng về Giang Tri hung mãnh mà gầm nhẹ hai tiếng.
“A Mao?” Giang Tri thấy nó bày ra tư thế muốn đánh nhau, phát hiện nó hướng cái bóng cây dưới mái hiên cách đó không xa mà rống.
Chính là nơi đó ngoại trừ cây chanh dây thì đâu có gì đâu? A Mao đang rống cái gì? Giang Tri nghi hoặc, bỗng nhiên nghĩ đến cảm giác không tự nhiên như bị người nhìn chằm chằm ban nãy, lo ngại trong lòng.
Không, không phải là sơn mị quỷ quái gì đấy chứ?
Giang Tri đảo mắt nghĩ nghĩ, hắn ở chỗ này đã bao nhiêu năm, vả lại đây cũng vốn là nhà của hắn, dám chạy đến nhà hắn làm càn? Hắn cầm lên cây gậy gỗ bên chân, hướng cái bóng cây bên đó mà ném thật mạnh một cái.
Củi gỗ “Loảng xoảng loảng xoảng” vang lên một tiếng thật lớn.
Giang Tri còn định chống hông mắng cái đồ vật dám tự tiện.
xông vào nhà hắn, quang não bỗng nhiên chấn động – hắn sợ bỏ lỡ kiện hàng chuyển phát nhanh, liền đem quang não nhét vào túi quần.
Là nhân viên giao hàng điện cho hắn.
“Xin chào, đồ chuyển phát nhanh của ta có vấn đề gì sao?” Giang Tri hỏi.
“Xin chào ngài, là thế này, định vị địa chỉ của ngài chúng ta không vào được, gần nhất cũng chỉ có thể đi đến Thanh Lương Sơn Lộc, ngài xem xem…..!có thể hay không ra đó hỗ trợ một chút?” Nhân viên giao hàng có chút xấu hổ, tàu phi hành chuyên dụng của bọn họ cũng không có biện pháp tới được địa chỉ của khách hàng, hướng dẫn bay đến đây liền mất đi tín hiệu, bay vòng vòng trên không trung, phía dưới cũng chỉ có núi rừng xanh biếc, nơi này thật là cổ quái.
Giang Tri:……” Sặc, Thanh Lương Sơn Lộc cũng là cách đây tám, chín dặm a.
Giang Tri khoá cửa, để lại A Mao giữ nhà, nhưng A Mao ngày thường vốn lười biếng thế mà cứ mềm mềm nhuyễn nhuyễn đòi đi theo hắn cùng nhau xuống núi.
Giang Tri quay đầu liếc cái bóng cây, chẳng lẽ thứ đồ kia còn chưa đi?
Nhân viên giao hàng đợi 90 phút mới gặp được Giang Tri cùng A Mao.
Bọn họ cảm thấy có lỗi, thậm chí hoài nghi dụng cụ của mình có vấn đề, lúc này nói với Giang Tri: “Chúng ta giúp ngươi chuyển đồ về.” Bởi vì Giang Tri mua một lần thật quá nhiều đồ, một mình hắn mang đồ về thì không biết phải tới khi nào mới xong.
Giang Tri nghiêm túc nghĩ nghĩ.
Những người này xuống núi chắc cũng sẽ lạc đường, rồi chính mình lại phải đưa họ xuống núi, vì thế thử hỏi: “Các ngươi có xe đẩy tay không? Ta và các ngươi mua một cái để đựng mấy thứ này, vậy không cần phiền các ngươi đi theo lên rồi.” Như vậy hắn một hơi liền có thể đem đồ vật về nhà, cũng không cần tốn công đi qua đi lại.
Nhân viên giao hàng vội nói: “Có có có”, trực tiếp tặng một xe đẩy cao tới nửa người cho Giang Tri.
Giang Tri mua thật quá nhiều đồ, chất tràn đầy cả cái xe, vậy còn phải phải treo không ít ở hai bên, ngay cả A Mao cũng đeo tòng teng hai túi đậu nhỏ.
“Cảm ơn, chúng ta đi về trước.” Giang Tri tạm biệt bọn họ, đẩy xe đi lên núi.
***********.