Bạn đang đọc Mỹ Thực Chinh Phục Toàn Vị Diện – Chương 18: Các Món Ăn Gia Đình
Giang Tri vừa tới thì những lo lắng cùng khẩn trương liền biến thành hư không.
Vợ Tống Phi Xuyên là người hào sảng dứt khoát, Tống Phi Xuyên nói với cô Giang Tri là anh em nhiều năm không gặp của hắn.
Nhìn thái độ thì có vẻ trước kia Tống Phi Xuyên cũng hay nhắc tới hắn với vợ, Vương Như đối xử với Giang Tri rất nhiệt tình, nói hắn ngồi nghỉ một lát, lập tức đi nấu nước pha trà, lại lấy khô bò cay nhà làm để hắn ăn lót dạ.
Gừa: Vì Vương Như cũng cỡ 40 tuổi, mà ngoại hình Giang Tri chỉ vẫn 23-24 tuổi nên t để xưng hô là cậu – chị cho nó đỡ kỳ, còn Tống Phi Xuyên và Giang Tri thì vẫn giữ xưng hô như lúc nhỏ là em-anh.
“Nghe Phi Xuyên nói cậu đi mua lương thực từ sáng sớm, chắc là mệt đuối đơ rồi đi? Cậu nghỉ ngơi trước, chị ra sau bếp chuẩn bị, đợi lát nữa Phi Xuyên ra nói chuyện tâm tình với cậu.” Hiện sắp đến 10 giờ, học sinh sắp ra ăn cơm trưa rồi, bọn họ còn phải lo chuẩn bị trước.
“Phi Xuyên, em cứ lo làm đi, anh trông Tống Bách giúp cho.” Giang Tri ôm bánh bao nhỏ mềm mềm trắng trắng, Tống Bách mới hai tuổi rưỡi, lúc biết đi biết chạy đã hiểu chuyện mà muốn giúp đỡ ba mẹ; lớn hơn nhóc hai tuổi là chị gái Tống Dĩnh, lại càng hiểu chuyện hơn, luôn đi theo phụ giúp mẹ.
Tống Phi Xuyên do dự, thấy Giang Tri gật đầu với hắn, lúc này mới nói: “Haizz, vốn dĩ mời anh đến làm khách, lại còn bắt anh phải phụ giúp…”
“Chúng ta có phải anh em không hả?” Giang Tri nói xong, Tống Phi Xuyên mới hàm hậu cười rồi đi ra sau bếp chuẩn bị.
Cửa hàng này hẹp dài, chia ra hai khu trước sau, phía trước là khu bàn ăn, nhích qua nhích lại cũng bày được tám cái bàn chữ nhật, bàn lớn có thể ngồi được 4-6 người, bàn nhỏ chỉ được 2 người.
Phía sau mà phòng bếp được ngăn cách bởi tấm ngăn plastic trong suốt, từ bên ngoài có thể thấy hết nhất cử nhất động trong bếp.
Sau bếp lại càng chật chội, hai vợ chồng ở bên trong vội vàng lặt rau, rửa rau, nước chảy ào ào, rất nhanh liền truyền đến tiếng băm trên thớt gỗ, không hiểu sao lại khiến Giang Tri cảm thấy lòng yên bình đến lạ.
Chỉ là hoàn cảnh sinh hoạt hiện tại của một nhà bốn người không tính là quá tốt.
Người lớn thì vội vàng trong tiệm, hai đứa nhỏ chỉ có thể theo ba mẹ lăn lộn.
Giang Tri cúi đầu, sờ sờ đầu nhỏ của Tống Bách, hỏi nhóc: “Tiểu Bách mỗi ngày đều ngốc ở nơi này sao?
Tống Bách mặt thịt múp míp, trắng mum múp, vợ chồng Tống Phi Xuyên nuôi hai đứa nhỏ rất tốt, nhóc ngẩng đầu, đôi mắt to tròn như hai trái nho nhìn lên: “Vâng ạ, con muốn giúp ba ba trông cửa hàng.” Nãi thanh nãi khí, đáng yêu đến mức khiến người chỉ muốn xoa xoa hai cái má phúng phính kia.
“Tiểu Bách giỏi quá.” Giang Tri cong mắt cười, trong lòng lại trầm tư, nghĩ đến không ít chuyện.
Nhìn có vẻ như Tống Phi Xuyên buôn bán ở đây cũng khá lâu, nhưng lợi nhuận của các cửa hàng quanh các trường đại học cao đẳng lại không quá tốt, trừ bỏ chi tiêu cho cửa hàng, còn dư lại khẳng định cũng không nhiều lắm.
11 giờ rưỡi, các sinh viên không có lớp ngủ nướng đến giờ mới tỉnh, còn có lớp thì cũng sắp tan học, đã có không ít sinh viên lục tục đi ra khỏi trường ăn trưa sớm.
Buôn bán ở phố mỹ thực sẽ không quá kém, chỉ cần tay nghề cao hơn một chút so với nhà ăn, lại tốn chút tâm tư nâng cấp chất lượng đồ ăn, tuyệt đối có thể hấp dẫn không ít sinh viên.
Thực đơn bằng giấy đỏ thẫm được dán trên tường trong tiệm Tống Phi Xuyên, nhìn qua thì đều là mấy món ăn gia đình, giá cả cũng khá bình dân.
Đến giờ, lục tục có người tới ăn cơm, Giang Tri bồng Tống Bách lên, Vương Như cũng mang thực đơn ra cho khách.
Không biết ngày thường buôn bán có tốt như vậy hay không, nhưng ngày hôm nay khách đặc biệt nhiều, thực khách, sinh viên nhanh chóng ngồi kín trong tiệm.
“Cà tím vị cá, canh cải thảo, ba phần cơm.”
“Đậu hủ Ma Bà, thịt xào ớt xanh, năm phần cơm.”
“Canh thịt bò, hai phần cơm…” Vương Như vội vàng nhớ thực đơn, nhanh chóng đem đơn dán lên cửa sổ bếp, sau đó Tống Phi Xuyên cũng bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Gừa: Cá tím vị cá là một biến tấu của Đậu phụ vị cá (Yu xiang tofu) có nghĩa là “đậu phụ mùi cá” mặc dù món này chẳng có chút cá nào.
Tương ớt đỏ, đường, tỏi, hành và nước tương được hầm với đậu phụ chiên giòn và ớt tươi.
Người ta cũng thay thế đậu phụ bằng cà tím và thịt lợn.
Mỗi nhà hàng Tứ Xuyên lại nấu món này theo một phong cách riêng.
Cô bé Tống Dĩnh lúc này ôm hai bình sữa tươi ấm cùng với khoai tây nghiền Tống Phi Xuyên làm riêng ra cho em trai.
Bọn họ không ăn trưa sớm được, chỉ có thể ăn trước chút khoai tây nghiền và ly sữa ấm lót bụng.
Hai chị em bánh bao nhỏ này đều sở hữu cặp mắt to lonh lanh, hai má trắng nõn, thịt mềm múp míp, đặc biệt đáng yêu, lại bởi vì hiểu chuyện, càng làm người yêu thương không ngừng.
“Tiểu Dĩnh cùng em trai chơi với nhau chút nhé, để chú nhỏ đi phụ giúp ba ba ha.” Giang Tri ngồi xổm xuống cho cùng tầm mắt của hai đứa nhỏ, nói xong, thấy chúng đồng ý, liền đứng dậy đi vào phòng bếp.
“Để anh phụ với.” Giang Tri đi vào, thấy có hai cái bếp, hắn tự giác đứng vào trước bên bếp còn trống kia.
Tống Phi Xuyên có chút bất đắc dĩ lại ngại ngùng, Giang Tri cái gì cũng chưa nói, dứt khoát mà lưu loát rửa tay lau khô, rửa chảo rồi bắt đầu xào nấu.
Vương Như thấy động tác hắn thành thạo, lại nhìn qua Tống Phi Xuyên, nhịn không được cười, tốc độ xào nấu cũng không chậm lại.
Giang Tri và Tống Phi Xuyên đều đứng bếp, tay nghề Tống Phi Xuyên cũng đã tôi luyện được hai, ba mươi năm, hiển nhiên là không thể chê, nguyên liệu cũng rất đầy đủ.
Cà tím vị cá muốn ăn ngon cần phải đủ dầu, cà tím khi vào chảo phải nghe được tiếng xèo giòn giã cùng tiếng dầu chiên nổ tí tách, chiên trong hai phút thì vớt ra.
Tiếp tục làm nóng chảo với lửa lớn, cho tí gừng băm vào phi thơm cùng thịt băm, đồng thời cho tương hột vào đảo, lúc này cho cà tím đã chiên sơ, muối, dấm, nước tương, rượu gia vị cùng một ít đường, đảo cho gia vị áo đều miếng cà, sau đó cho thêm ít nước, nấu trên lửa lớn cho nước sệt lại, thế là một đĩa cà tím vị cá sắc hương vị đầy đủ đã hoàn thành, chỉ nghe mùi thôi cũng đủ khiến người bất giác thèm nhỏ dãi.
Cà tím vị cá màu sắc tươi mới bóng bẩy, chua cay mặn ngọt hài hoà, ăn vào miệng thì mềm xốp, hương vị cứ mãi quanh quẩn trong khoang miệng, dù chỉ là phần nhỏ cũng đủ để tiêu diệt đến hai phần cơm.
Giang Tri thì dùng nước canh xương đã hầm từ trước để nấu canh cải thảo, cải thảo tươi giòn ngon miệng, màu vàng xanh nhàn nhạt mát mắt, cải thảo lại còn hấp thụ hương vị của nước hầm xương trong nhiều giờ, mang lại vị thanh mát, tươi ngon, lại còn phảng phất vị thịt từ nước hầm xương, thanh nhẹ mà không nhàm chán.
Cả hai khi vào bếp đều chuyên tâm làm việc không nói lời dư thừa, Vương Như mỗi lần vào bưng đồ ăn đã nấu tốt ra, rồi lại tiếp tế các nguyên liệu nấu ăn sẵn vào trong rổ, như vậy Giang Tri và Tống Phi Xuyên có thể trực tiếp lấy dùng.
Ngày thường đều chỉ có hai vợ chồng quay qua quay lại, vội đến chén nước cũng không có thời gian uống.
Hôm nay nhờ có Giang Tri, nấu ăn vừa nhanh lại vừa thơm, tốc độ lên món liền tăng vọt, thực khách bên ngoài cũng không cần phải chờ quá lâu.
Thời gian là tiền bạc, lời nãy quả không sai.
Giang Tri làm một hơi không dừng, nấu năm phần canh cải thảo, hai phần canh thịt bò, đậu hủ Ma Bà cùng gà kung pao, rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi một chút.
Mà đây chỉ mới là lượt thứ nhất.
Mỗi bàn ăn đều đã lên thức ăn đầy đủ, ở chỗ đợi râm mát ngoài cửa vẫn còn năm sáu vị khách đang chờ bàn trống để vào ăn.
Một bữa cơm ước chừng mười lăm đến hai mươi phút, thời gian gấp rút thì có thể nhanh hơn, mà hôm nay lại có chút khác lạ.
Ngày thường những sinh viên đó vừa ăn vừa chơi di động rồi cười đùa, ăn đều đều rãi rãi, hôm nay thế nhưng tất cả đều vùi đầu lùa cơm lia lịa, đến di động cũng không đụng đến, chỉ sợ chậm chút thì bạn đi cùng sẽ diệt sạch đồ ăn mất!
Một số nữ sinh viên sinh đẹp trẻ trung, trang điểm nhẹ nhàng đầy sức sống, ăn xong trước khi đi còn cười với bà chủ nói: “Bà chủ, tiệm các người có đầu bếp mới sao? Canh thịt bò hôm nay ăn siêu ngon, thịt bò tươi mềm lại hơi tê cay, đúng là hoàn toàn không thể dừng đũa mà.
Các cô đã cày nát khắp các cửa hàng ở phố mỹ thực này, tiệm này dù vị trí có chút núp xó, mặt bằng cũng nhỏ, nhưng tay nghề xào nấu của ông chủ công nhận là số dzách.
Thế mà canh thịt bò hôm này còn thơm ngon đậm đà, trơn mềm như tan trong miệng hơn hẳn trước kia, hương vị mỹ diệu khiến thực khách không đành lòng nuốt xuống, sợ không thưởng thức được trọn vẹn hương vị món ăn, nhưng lại cũng sợ ăn chậm quá sẽ bị bạn bè giành hết đồ ăn ngon.
Nếu không phải da mặt mỏng, các cô còn muốn gọi thêm một phần canh nữa, lại ăn thêm mấy chén cơm cho đã!
“Không phải đầu bếp mới, là anh em của ông chủ, tay nghề so với ông chủ còn lợi hại hơn nhiều.” Vương Như cười nói.
Giang Tri vóc dáng cao gầy, ngoại hình thanh tú, tuy rằng nhìn không rõ chính diện, nhưng chỉ với góc nghiêng thần thánh cũng đủ hấp dẫn người ta nhìn nhiều thêm vài lần, khiến trái tim hường phấn của các thiếu nữ rung rinh, các cô đều cười đùa rồi rời đi, nghĩ thầm ngày mai nhất định phải quay lại tiệm ăn tiếp mới được.
Khách tới tiệm hôm nay không chỗ nào không khen đồ ăn, khen không ngớt lời, lại còn hưng phấn mà đăng ảnh chụp món ăn lên vòng bạn bè, ca ngợi món ăn của cửa tiệm quả thực mà cực phẩm mỹ vị, cơ bản là vị trí làm lỡ dỡ một tiệm ăn tuyệt hảo a! Kỳ thật quán nhỏ này của Tống Phi Xuyên cũng rất nổi tiếng, nhưng những quán khác có dịch vụ cơm hộp, tiệm hắn lại không có, đa số người thì lười chảy thây, càng miễn bàn đến phải ra ngoài rồi xếp hàng chờ đợi.
Từng đợt từng đợt sinh viên đông đúc kéo dài mãi đến giữa trưa mới ngơi bớt.
Giang Tri đã lâu không có liên tục đảo nồi nấu nướng không ngơi nghỉ, lúc này cũng nhiều ít đuối đơ.
“Giang Tri, anh mau đi rửa mặt rồi ngồi nghỉ một lát đi, em xào mấy món này nhanh thôi.” Tống Phi Xuyên lúc này mới bắt đầu chuẩn bị cơm trưa cho cả nhà.
Vương Như lo thu dọn bàn ăn, hai đứa nhỏ thì nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ôm chén đũa bỏ vào bồn lớn phía sau bếp.
Giang Tri rửa mặt sạch, lại uống một ly nước lớn, Tống Phi Xuyên mới mang cánh gà Cola, thịt xào ớt xanh bưng lên bàn, kên hắn lại ăn cơm.
“Hôm nay vất vả cậu rồi.” Vương Như bới cơm cho Giang Tri, “Vốn muốn mới cậu đến tiệm làm khách, thế nhưng lại để cậu động thủ hỗ trợ…”
“Hôm nay rất vui vẻ, cũng không có gì cả.
Đã lâu chúng ta không gặp mặt, đừng nói chuyện này kia nữa.
Hôm nay phải thưởng thức tay nghề Phi Xuyên mới được!” Trước kia vẫn là ông nội (cha Phi Xuyên) nấu thật nhiều món ngon cho hắn, Giang Tri lúc này mới cảm nhận được nguyên lai trên đời lại có chuyện khiến người hưởng thụ vui sướng như vậy.
Tống Phi Xuyên ôm Tiểu Bách lên ngồi trên ghế giành cho trẻ em, cười: “Em nấu cũng vậy vậy thôi, còn lâu mới bằng được anh.” Tống Phi Xuyên buôn bán ở đây hơn hai năm, khách trưa nay so với ngày thường đông gấp hai lần, ít nhiều cũng đều nhờ Giang Tri.
Năm người ngồi vây quanh bàn nhỏ, tuy rằng có hơi chen chúc, nhưng mang lại cho Giang Tri cái cảm giác gia đình ấm áp quen thuộc.
Hắn hoài niệm, trù nghệ của Tống Phi Xuyên đều từ cha Tống mà ra, nhiều năm trôi qua, đã đạt đến hương vị năm đó của ông.
Giang Tri rất quen thuộc loại khẩu vị này, mặc kệ là nấu món gì, ăn một miếng liền có thể nhận ra hương vị gia đình thân thuộc ấy.
Cánh gà Cola màu nâu cánh gián bóng mướt, thịt gà mềm tan thơm ngọt; thịt xào ớt xanh cay đến mức cả xoang mũi đều tê rần, tôm nõn xào trứng thì hương vị bùng nổ, trứng xào vàng nhạt là món khoái khẩu của hai bánh bao nhỏ, Tống Bách và Tống Dĩnh ngoan ngoãn tự xúc ăn, ăn đến hai má phình phình cả lên.
Giang Tri ăn xong thịt xào ớt, chuyển sang cánh gà mềm mượt, sau cùng là tôm nõn xào trứng nhẹ nhàng, ăn đến hai chén cơm lớn, cảm thấy cực kỳ thoả mãn.
Có một loại hương vị gọi là hương vị gia đình!!!.