My Stars

Chương 23


Bạn đang đọc My Stars – Chương 23:

Quản lý Kang lái chiếc xe quen thuộc dừng lại trước cổng ngôi nhà để đón Minh Tuyết và Yo Seob trở về sau những ngày nghỉ Tết. vừa bước xuốngxe, anh đã vội vàng chào hỏi các vị trưởng bối, sau đó giúp đỡ hai người để hành lý vào trong cốp, chờ đợi mọi người nói lời tạm biệt trước khitrở về.
_ “Cháu chào bà và cô ạ.” – Minh Tuyết cúi chào và vẫy tay, trên mặt làmột nụ cười vô cùng sáng lạn. – “Cảm ơn mọi người đã cho cháu được tớichơi trong mấy ngày vừa qua. Cháu quả thật rất vui khi được ở cùng mọingười.”
Trong những ngày ở đây, cô không chỉ cảm nhận được sự ấm áp của giađình, mà hơn hết là thấy cực kì vui vẻ mỗi khi thấy Yo Seob bị bà đuổiđánh. Không phải là do cô trở nên xấu tính, mà là bình thường bị ai đóbắt nạt quá nhiều, nên giờ khi thấy được cảnh đó, cô không vỗ tay cổ vũđã là tốt lắm rồi.
_ “Cô thì dĩ nhiên là vui rồi. Chỉ có tôi, mang tiếng là cháu nội mà lần nào về cũng bị hành hung thôi.” – Yo Seob nhỏ giọng oán thầm, cảm thấybà của mình thật là bất công, ngay cả một người ngoài như Minh Tuyếtcũng không bằng.
Mấy ngày hôm nay chàng mỹ nam ấy đã bị uất ức quá nhiều, thế nên hiệntại mới không nhịn được oán trách vài câu. Chẳng qua còn chưa kịp pháttiết hết thì đã nhận thấy ánh mắt sắc bén của bà liếc sang, vội vànghoảng hốt lùi lại theo phản xạ.
_ “Cháu… cháu có nói gì đâu.” – Ai đó vội xua tay, lắc đầu, dáng vẻ chấn kinh như chuột thấy mèo, chỉ kém mỗi hành động chỉ tay lên trời thềthốt.
Mỗi lần trở về nhà là một lần chàng mỹ nam ấy cảm giác như bước xuốngđịa ngục trần gian. Bị đánh đập hành hạ thậm tệ rồi, ngay cả oán thánvài câu cũng không được phép. Yo Seob lúc này chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng trở về kí túc xá, đi cho khuất mắt bà để được sống yên ổn.
Liếc sang thấy dáng vẻ hoảng sợ của thằng cháu, bà mới cảm thấy hàilòng. Sau đó bà đột nhiên quay lại về phía Minh Tuyết, ánh mắt cũng trởnên ấm áp, khác biệt hoàn toàn khi đối xử với cháu nội của mình.
_ “Minh Tuyết à! Lúc nào rảnh thì cháu nhớ về chơi với bà già cô độc này nhé!” – Bà nắm lấy tay cô, vẻ mặt không muốn rời xa khiến Minh Tuyếtkhông khỏi mềm lòng. – “Cái thằng mất dạy ấy đã đi là đi biền biệt cảnăm trời, cũng chẳng thèm về xem bà già này sống chết ra sao. Sau này nó có bắt nạt cháu thì cháu cứ gọi cho ta. Ta sẽ đến tận nơi dạy bảo nómột trận thay cháu.”
Giữa cháu nội và cháu dâu, bà hiển nhiên là phải thiên vị cháu dâu rồi.Bởi vì sau này người sinh chắt cho bà là Minh Tuyết chứ có phải thằngcháu hỗn láo kia đâu.
_ “Vâng… Vâng ạ.” – Cô lắp bắp trả lời, đầu gật lia lịa.
Cho đến tận giây phút này, người con gái đó vẫn không biết phải làm saođể giải thích cho bà hiểu cô và cái tên đáng ghét kia không phải là mộtđôi, thế nên đành chỉ gật bừa, khóc không ra nước mắt.
_ “Mà cháu dâu này…” – Đột nhiên, vẻ mặt của bà trở nên nghiêm túc cựcđộ, không dấu vết kéo cô ra một góc, thì thầm nói mấy câu. – “Cháu thấytrong người thế nào? Có mệt ở đâu không? Có thấy chóng mặt hay buồn nôngì không?”
Nhìn từ phía ngoài, ai cũng có cảm giác bà đang nói với cô một bí mậtđộng trời nào đó, nhưng sự thật thì lại là những lời chẳng liên quan gìvới nhau hết.
_ “Dạ?” – Minh Tuyết ngẩn ngơ không hiểu bà đang hỏi tới điều gì, trongmột lúc đầu óc không kịp thích ứng với tư duy của ai đó, trả lời trongkhó hiểu. – “Cháu… cháu rất khỏe.”
Sao bỗng dưng lại hỏi cô mệt hay chóng mặt buồn nôn gì cơ chứ? Mấy hômnay cô ăn ngon ngủ kĩ, thỉnh thoảng còn được xem hình ảnh thảm hại củaYo Seob, đâu có biểu hiện ốm đau gì đâu.
_ “Có lẽ còn quá sớm nên chưa có biểu hiện gì. Vậy thì cháu cứ cầm lấycái này trước, lúc nào thấy nghi ngờ thì xem thử.” – Vừa nói, bà vừanhét vào trong tay cô một thứ đồ gì đó, dáng vẻ bí mật như thể khôngmuốn những người khác nhìn thấy. – “Có gì thì báo ngay cho ta nhé.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Minh Tuyết cảm thấy hoài nghi khả năngtiếng Hàn của mình. Nếu không thì tại sao cô lại không hiểu một chút gìnhững điều mà bà đang nói cơ chứ?
_ “Cái này là cái gì thế ạ?” – Cô gái rất ngây ngốc giơ thứ trong taymình lên nhìn kĩ một lượt. Vừa nãy do bà lén lút nhét vào tay nên cô còn chưa có cơ hội nhìn rõ, thế nên bây giờ khi nhìn thấy thứ đồ từa tựanhư chiếc cặp nhiệt độ này thì không khỏi ngạc nhiên.
Cô đã nói là cô rất khỏe, sao bà lại còn quá lo lắng đưa cặp nhiệt độcho cô cơ chứ? Vốn đang định trả lại, Minh Tuyết bỗng dưng có cảm giácthứ đồ này có chút khác thường, không khỏi nhìn kĩ lại.
Giây phút đó, Yo Seob tuy đứng ở phía xa, nhưng vẫn chú ý đến hành độngcủa hai bà cháu, thế nên rất nhanh phát hiện ra điều khác lạ. Cậu vốnđang lo lắng bà nói linh tinh gì với Minh Tuyết, nhưng không ngờ lại làđưa cho cô thứ đồ đó, vội vàng lao tới giật lấy, ném phăng ra xa.
_ “Bà! Bà đang làm cái gì thế hả?” – Yo Seob hổn hển quay sang chất vấnbà nội của mình, tức giận đến không biết phải nói gì. Nhưng chỉ cần để ý kĩ thì sẽ thấy khuôn mặt của chàng mỹ nam lúc đó trở nên đỏ bừng, ánhmắt xen lẫn sự bối rối và ngượng ngùng.
Phản ứng quá mức của chàng mỹ nam làm Minh Tuyết càng thêm khó hiểu, cũng tò mò thứ đó rốt cuộc là cái gì.
_ “Cái thằng nhóc này!” – Nhìn thấy thằng cháu dám ném đồ của mình đưacho Minh Tuyết, bà không khỏi nổi giận. – “Dám ăn nói với bà thế hả?”
Bà vốn là có ý tốt, cái thằng này đã không cảm kích thì thôi, lại còn tỏ thái độ như thế là sao?
Lúc này, Yo Seob tỏ ra rất bực bội, đến mức chẳng thèm quan tâm bà nóigì. Cậu kéo tay Minh Tuyết ấn vào trong xe, quay lại chào một câu rồicũng bước vào trong, đóng sập cửa lại.
_ “Bà! Cháu đi đây! Bà nhớ giữa gìn sức khỏe đấy, nếu không lần sau về bà cũng chẳng còn sức mà đánh cháu nữa đâu.”
Khắp đất nước Hàn Quốc này, còn có mấy bà già suốt ngày cầm chổi chạyđuổi theo cháu đánh như vậy nữa đây? Yo Seob không chỉ oán thầm bà quáác liệt, mà bực nhất vẫn là việc bà giấu cậu lén lút đưa cho Minh Tuyếtcái thứ đồ đó. Bà rốt cuộc có hiểu mình đang làm gì không vậy?
_ “Cái thằng hỗn láo kia!” – Bà tức giận thét lên một tiếng, gắn liềnvới hình ảnh chiếc xe phóng vội đi như đang trốn chạy, nhanh chóng biếnmất hút khỏi tầm mắt.
Mà đối với quản lý Kang lúc này thì đó chính là một cuộc trốn chạy. Lầnnào Yo Seob cũng chia tay gia đình trong tình trạng như vậy, khiến anhkhông dám ở lâu thêm vài giây, cuống quýt lái xe đi ngay khi tình hìnhcòn chưa trở nên quá nghiêm trọng đến mức không thể cứu vãn.
Hậu quả của việc này là cho đến tận khi đi gần về đến nhà, Minh Tuyếtvẫn không biết được cái thứ mà bà đã đưa cho cô là gì. Cuối cùng khôngnhịn nổi tò mò, cô đành quay sang hỏi nhỏ chàng trai bên cạnh một câukhiến cậu rất muốn nổi giận.
_ “Thế rốt cuộc nó là cái gì thế?” – Cái gì khiến Yo Seob ngượng ngùngđến mức mặt đỏ ửng, hận không thể ném nó đến tận bên kia Trái Đất nhưvậy cơ chứ?
Vừa nghe thấy cô hỏi, chàng trai chợt quay ngoắt lại, trừng cô với ánhmắt sắc bén như thể cô vừa mới nhắc đến một điều cấm kị. Sau đó, cậunghiến răng nghiến lợi nói một câu trong tình cảnh nhiệt độ không gianxung quanh giảm nhanh chóng, làm Minh Tuyết không khỏi hoảng sợ, im bặtkhông dám ý kiến gì.
_ “Ngồi trật tự và đừng có hỏi linh tinh nữa.” – Nhìn cái mặt ngu ngơcủa Minh Tuyết là Yo Seob biết ngay cô thực sự chẳng hiểu được dụng ýcủa bà là gì. Mà như vậy cũng là điều mà cậu mong muốn nhất lúc này. –“Tốt nhất là cô không nên biết gì cả, nghe chưa?”
Đôi khi chàng trai ấy cảm thấy may mắn vì chỉ số IQ quá thấp của ai đó,nếu không thì cũng chẳng biết bọn họ hiện tại sẽ đối mặt với nhau nhưthế nào nữa đây.
_ “Tại sao mà anh lại phản ứng thái quá như vậy chứ?” – Minh Tuyết bựcbội lẩm nhẩm, trong lòng thấy thật buồn bực.– “Là cái gì khiến mọi người trở nên kì quặc như vậy chứ?”
Rõ ràng là Yo Seob và anh quản lý đều biết nó là gì nhưng không ai chịunói cho cô biết, lại còn tỏ ra thần bí và đáng sợ như thế nghĩa là sao?
_ “Minh Tuyết! Em thực sự không biết cái thứ vừa nãy là gì sao?” – Quảnlý Kang đang lái xe nhưng vẫn không quên nghe ngóng câu chuyện. Chỉ cầnnghĩ đến hoàn cảnh vừa nãy thì anh đã rất muốn cười, phải cố gắng lắmmới có thể duy trì dáng vẻ bình thường để lái xe. – “Một vạch và haivạch.”
Thấy Minh Tuyết vẫn ngây ngốc không hiểu gì, anh đành phải cho cô mộtgợi ý nho nhỏ. Nhưng thật ra là bởi vì anh cũng muốn thấy phản ứng củahai người, đặc biệt là Yo Seob ra sao khi cô biết được.
Đáng tiếc, dự định đó của anh quản lý không thể thành công, bởi vì anhđã đánh giá quá cao sự thông minh của Minh Tuyết. Sau khi nghe được gợiý, cô gái đó không những không hiểu được mà còn mờ mịt hơn lúc trước.
_ “Anh đang nói cái gì thế?” – Sao lại nhắc gì đến một vạch và hai vạchcơ chứ? Ở đây sóng wifi yếu quá à? Minh Tuyết còn thật sự hỏi lại mộtcâu như vậy, khiến hai người còn lại thấy bất lực, rất muốn đâm đầu vàođâu đó chết luôn cho xong.
* * *

_ “Cậu lại không chú tâm nữa rồi.”
Không biết đây là lần thứ mấy trong ngày các thành viên của Angle phảilên tiếng nhắc nhở Kevin, bởi vì ai đó cứ một chốc lại thẫn thờ, trí não trôi đi tận đâu đâu. Ngay cả như hiện tại, khi bọn họ đang đi trên hành lang, chàng mỹ nam ấy vẫn có thể thất thần, đôi mắt trong suốt nhìn vềphía khoảng không trong suy tư.
_ “Tớ chỉ là đang nghĩ tới một người.” – Kevin cũng nhận thấy mình cóchút thất thố, chỉ khẽ mỉm cười, nhưng lại không hề hay biết từng cử chỉ của mình đều có một sức quyến rũ quá mãnh liệt. Nếu hiện tại đứng cạnhcậu không phải các thành viên trong nhóm mà là các fan thì cậu đã bị bọn họ bất chấp tất cả bổ nhào tới rồi.
Không biết là do vô tình hay cố ý, ánh mắt của Kevin vừa vặn liếc sangchiếc máy bán nước tự động, trong trí óc lại nghĩ tới hình ảnh của côgái ấy, kèm theo một chút cảm giác gì đó thật mơ hồ.
Có lẽ do tình cảnh bọn họ gặp nhau quá đặc biệt, có lẽ vì cô ấy tựa nhưmột ẩn số, mỗi lần đều mang đến cho chàng trai ấy những bất ngờ, khiếndạo gần đây cậu thường không khống chế được bản thân nghĩ tới cô. Càngngày càng thường xuyên, đến mức ngay cả các thành viên khác cũng bắt đầu nhận thấy sự khác thường.
Kevin chỉ cười cười, đang định nói một đề tài gì đó để đánh lạc hướng sự chú ý của các thành viên khác và bản thân, nhưng khi vừa mới ngướcsang, cậu chợt thấy hình bóng của Minh Tuyết ở phía xa, trong ánh mắtkhông giấu được vẻ ngạc nhiên.
* * *
Minh Tuyết đi lang thang xung quanh mà không có chút mục đích gì, ánhmắt nhìn xuống dưới sàn trong suy tư. Cũng vì vậy nên cô không hề nhậnthấy nhóm Angle vừa rẽ sang một góc hành lang khác ở phía xa.
Đến khi người con gái đó giật mình ngước lên thì đã thấy mình đứng saucánh gà sân khấu, nơi cô thường đứng nhìn và chờ đợi các chàng mỹ namtrong lúc biểu diễn.
Liếc nhìn quanh một vòng, cô cũng không biết tại sao bàn chân lại đưamình tới nơi đây. Có lẽ bởi vì trong lúc vô thức, những ước muốn và khát khao mà cô đã cố lãng quên lại hiện lên, chi phối hành động của conngười.
Sân khấu lúc đó thật vắng lặng, không có một bóng người, xung quanh chỉcòn lại một sự im lặng như tờ. Trước mặt người con gái ấy chỉ là mộtkhung cảnh tĩnh lặng sau buổi biểu diễn, những hàng ghế trống không cùng với sân khấu tối tăm, nhưng lại đem đến cho Minh Tuyết một cảm giácthật khác lạ.
Cũng chỉ có lúc này, khi xung quanh không còn ai, cô mới có thể thảlỏng, làm những gì mình mơ ước từ lâu. Khoảnh khắc đó, trong trí não côdường như không nghĩ được bất kì điều gì khác, bàn chân cứ chầm chậmbước lên giữa sân khấu, trái tim cô bỗng đập nhanh thêm vài phần, tronglòng tràn ngập những cảm xúc khó tả.
Đây có lẽ là cảm nhận chung của bất kì ai lần đầu tiên đứng trên một sân khấu quá rộng lớn như vậy. Nghĩ như vậy, Minh Tuyết bỗng nhắm mắt,khiến trong tâm trí chợt hiện lên muôn vàn ánh sáng chiếu về phía ngườicon gái ấy.
Không gian vẫn chìm trong tĩnh lặng, đâu đó chỉ còn vang lên chút thanhâm rất nhẹ từ chiếc tai nghe của Minh Tuyết, đưa con người vào một trạng thái kì lạ.
Giữa khung cảnh đó, cô gái chợt mỉm cười sáng lạn như nắng sớm, từ từđeo chiếc tai nghe, khiến trong một khoảnh khắc, toàn bộ thế giới xungquanh cô như thay đổi hoàn toàn bởi những giai điệu diệu kì. Âm thanhtựa như vang vọng đi khắp muôn phương, làm sân khấu cũng trở nên sốngđộng, đưa cô vào một thiên đường rực rỡ ánh sáng.
Không cưỡng lại được sự mê hoặc của tiếng nhạc, Minh Tuyết bất giác mởmiệng hát theo, đắm chìm trong điệu nhạc đến mức quên cả bản thân đang ở đâu. Giọng hát của cô cao vút và ngọt ngào, tựa như một cơn gió thổitràn qua mặt hồ tĩnh lặng, lan tỏa những gợn sóng ra khắp muôn phương,khiến ột chàng trai đang đứng ở xa cũng không khỏi rung động.
Kevin ngước đôi mắt nhìn cô gái đang đứng hát giữa sân khấu, bỗng có cảm giác như cô là một thiên thần vừa bước xuống, đẹp đến mức khiến cậukhông dám thở mạnh. Tiếng hát của cô vang vọng khắp nơi, khiến cậu cũngbất giác chìm trong đó, không nỡ lên tiếng làm phiền.
Cho đến tận khi bài hát hết thúc, cả hai người đều có cảm giác như mớibước ra từ trong giấc mộng, phải mất một lúc lâu sau thì tâm trí mới trở về với thực tại. Cũng đến lúc đó Minh Tuyết mới nhận thấy có gì đó khác thường, ánh mắt vừa quay sang liền chạm phải Kevin ở phía bên cánh gà.
Khoảnh khắc đó, hai người đứng nhìn nhau trong kinh ngạc, bất ngờ tớimức không biết phải nói gì. Minh Tuyết thì không ngờ sẽ có người xuấthiện ở đây lúc mình hát, Kevin thì lại không nghĩ tới việc cô sẽ độtngột quay trở lại như vậy, cuối cùng khiến cho cả hai cùng bối rối.
Kinh ngạc nhất nhất chính là Minh Tuyết. Cô vừa nghĩ đến việc dáng vẻcủa mình vừa nãy bị chàng trai này nhìn thấy từ đầu tới cuối thì khôngkhỏi ngượng ngùng, cả khuôn mặt phút chốc trở nên đỏ bừng, lúng túngkhông nói lên lời. Cô hốt hoảng quay mặt sang bên để không phải đối diện với ánh nhìn của chàng mỹ nam ấy, trong lòng rối bời không biết làmsao.
Đây là lần thứ hai cô bị chàng trai ấy bắt gặp tình cảnh xấu hổ của bảnthân, rất muốn có một cái lỗ nào đó để chui xuống. Đáng tiếc đây là trên sân khấu nên chẳng có chỗ nào để trốn tránh, người con gái đó đành phải lựa chọn phương án cổ điển là xoay người bỏ chạy.
_ “Khoan…” – Thấy Minh Tuyết quay đầu chạy về phía bên cánh gà đối diện, Kevin không khỏi ngẩn ra, muốn nói lời ngăn cản đã không kịp. Sau đó,chính chàng mỹ nam ấy cũng không biết mình tại sao lại như vậy, chỉ biết rằng khi nhận ra thì đã thấy bản thân cũng lao chạy đuổi theo hình bóng cô.
Kết quả thì không cần nói cũng có thể biết. Minh Tuyết vừa chạy có vài bước đã bị chàng mỹ nam đuổi kịp, nắm lấy tay kéo lại.
_ “Ối!” – Giật mình nhìn sang phía Kevin, khuôn mặt Minh Tuyết lúc đó là tập hợp của rất nhiều cảm xúc, có hoảng hốt, có lo sợ, có xấu hổ, nhưng trên tất cả là không biết đối mặt ra sao với tình cảnh hiện tại.
Đến khi cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô, Kevin cũng giật mình nhậnthấy mình đang làm gì. Cơ thể của cậu làm ra phản ứng quá nhanh trước cả trí óc, đẩy chàng mỹ nam ấy vào tình trạng khó xử, khiến cho trong lúcnhất thời cậu không biết phải làm gì tiếp theo.
Một giây lặng lẽ trôi qua.
Hai người đứng chết lặng giữa sân khấu, trong lòng không ngừng trách cứbản thân quá mức lỗ mãng, cuối cùng không biết phải làm sao để thoát rakhỏi tình huống trớ trêu này.
_ “Tôi…” – Mở lời đầu tiên là Kevin, nhưng chàng mỹ nam cũng chỉ nóiđược mỗi một từ, lúng túng cúi mặt xuống như một cậu nhóc lần đầu tỏtình.
Cậu thật sự không biết tại sao mình lại kéo cô lại, đến khi nhận ra, muốn ngừng lại thì đã quá muộn.
_ “Anh…À đúng rồi.” – Minh Tuyết cố ép cho đầu óc của mình nhanh chóngvận chuyển tìm ra chuyện gì phá tan không khí ngượng ngùng này, sau đómới chợt nhớ đến cô vẫn còn nợ tiền cậu, vội lục lọi các túi tìm trảlại. – “Tôi phải trả lại anh tiền nhỉ? Tiền xu. Mà cái ví của tôi đâurồi thế nhỉ?”
Nhìn dáng vẻ luống cuống của cô lúc này, Kevin đột nhiên rất muốn cười.Sau cùng thì chàng mỹ nam ấy cũng không nhịn được bật cười thật, kết hợp với khuôn mặt tuyệt diễm ấy tạo thành một hình ảnh mê chết tất cả cáccô gái.
Ngay cả Minh Tuyết gặp phải cảnh đó cũng không ngoại lệ, ngẩn ngơ nhìnchàng mỹ nam, trong một giây trí não tựa như trống rỗng. Ánh mắt côdường như không rời nổi đôi mắt trong veo mê hồn, bờ môi mỏng hồng nhạtvà làn da trắng mịn như sữa của ai đó.
_ “Phải rồi! Tiền xu lần trước nhỉ?” – Chàng trai dường như mới sực nhớtới, vừa nói vừa như có như không liếc về phía cô, trong ánh mắt lạikhông giấu được sự trêu đùa. – “Biết làm sao bây giờ? Tôi đang định muamột chút nước cam ngay bây giờ.”
Chỉ khi gặp được Minh Tuyết, Kevin mới nhận thấy thì ra trong bản thânmình cũng có một chút xấu tính, rất thích trêu ghẹo và nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của cô.
_ “Hả?” – Như vậy là cậu muốn đòi tiền cô ư? Minh Tuyết tìm mãi cũngkhông thấy ví đâu, trong lòng thật khổ sở, không biết đào đâu ra tiền xu để trả lại. Mãi sau cô mới ngượng ngùng ngước lên định thương lượng một chút về vấn đề này. – “Tôi… cái ví…”
Không phải là cô muốn quỵt tiền, mà là cô thật sự cũng không biết mìnhđể ví ở đâu. Minh Tuyết cố gắng để giải thích cho chàng mỹ nam hiểunhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng thành một câu như vậy.
Nếu chú ý thêm một chút thì Minh Tuyết sẽ nhận thấy ánh mắt đùa dai củachàng mỹ nam, nhưng đáng tiếc do quá luống cuống không dám ngầng đầulên, cũng bỏ qua cơ hội đoán ra được ý định của chàng trai ấy.
_ “Nhưng có lẽ sẽ không được rồi nhỉ?” – Kevin vẫn giữ nguyên nụ cườingọt ngào trên môi, đôi mắt khẽ liếc sang nhìn cô đầy dụng ý. – “Vậy côcó thể giúp tôi một việc để bù lại không?”
Theo phản ứngthì dường như Minh Tuyết thật sự cho rằng cậu gọi cô lại để đòi nợ mấyđồng xu ấy, khiến cậu cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Chẳng nhẽ trôngcậu nhỏ nhen đến vậy ư?
Nhưng mà nếu không có lần trước nghe thấy cô hát, có lẽ cậu đã không nảy ra cái ý định mà mình sắp yêu cầu sau đó. Kevin chỉ đơn giản là cảmthấy cô rất phù hợp với việc ấy, tựa như là ông trời sắp đặt trước vậy.
_ “Gì.. gì cơ?” – Minh Tuyết ngỡ ngàng, không nghĩ rằng chàng trai sẽđột nhiên nói câu đó, đồng thời cũng có cảm giác không tốt về việc này.

Cô gần như nín thở chờ nghe Kevin nói ra yêu cầu, rất sợ đó là một điềugì đó ác liệt. Cô cũng không thể bán mình vì một lon nước, thế nên đãchuẩn bị sẵn tinh thần từ chối, hoặc cùng lắm thì bỏ chạy lấy người, thà mang tiếng quỵt nợ còn hơn.
Thế mới nói, sức tưởng tượng của cô gái ấy thật là phong phú. Cũng mayKevin không có khả năng đọc được suy nghĩ của cô lúc này, nếu không thìchàng trai ấy cũng không biết bản thân nên khóc hay nên cười nữa.
_ “Hôm trước cô đã xem nhạc phổ mà tôi chuẩn bị thu âm rồi đúng không?Bài hát ấy vốn có cả lời của nam và nữ.” – Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, chàng mỹ nam rất kiên nhẫn giải thích. – “Vốn dĩ là tôi sẽ cùng một nữ ca sĩ khác biểu diễn bài này, nhưng do lịch làm việc của chúng tôibị xếp lệch nhau quá nhiều nên không thể luyện tập cùng. Một mình tôi có thể tập nhưng có một vài chỗ nếu không phải có cả hai người tập thì cóvẻ không ổn lắm. Hơn nữa hôm trước tôi cũng có nghe thấy cô hát, nên nếu không phiền thì cô có thể bớt chút thời gian để tập cùng tôi không?”
Tuy rằng lúc đó cậu chỉ loáng thoáng nghe thấy cô hát một vài câu lờicủa nữ, nhưng cũng đủ thấy rung động, thậm chí còn cảm giác giọng hátcủa hai người là một sự phối hợp hoàn mỹ. Thế nên lần này khi vừa có cơhội, cậu liền không quên đưa ra lời đề nghị này.
Nghe xong lời nói của cậu, Minh Tuyết vừa mới thở phù một hơi nhẹ nhõmkhi đó không phải yêu cầu gì quá đáng, nhưng sau đó mới giật mình suynghĩ lại cẩn thận, trong lòng chợt dâng lên cảm giác lo lắng.
_ “Tôi á?” – Cô kinh ngạc chỉ về phía mình, trên khuôn mặt đầy vẻ không tin tưởng vào những gì mình đang nghe thấy.
Sao bỗng dưng cậu lại nghĩ đến việc muốn cô làm người tập cùng cơ chứ?Mọi việc diễn ra quá mức đột nhiên khiến người con gái ấy không biết nên trả lời ra sao cả.
_ “Đúng vậy!” – Kevin khẽ gật đầu, cho cô một câu trả lời chắc chắn,khẳng định ngoài cô ra thì không còn ai khác phù hợp với vai trò này.Sau đó, chàng mỹ nam liền đưa tay ra phía trước, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng và thân thiết. – “Tôi là Kevin, thành viên của Angle. Xin được chỉ giáo.”
Kinh ngạc hết nhìn về khuôn mặt còn thật sự rồi lại chuyển sang bàn tayvẫn đang đưa ra chờ đợi của cậu, Minh Tuyết nắm lấy bàn tay cậu và trảlời lại như một hành động bản năng.
_ “Tôi… tôi là Minh Tuyết. Xin được chỉ giáo.” – Lời nói ra khỏi miệng,cô gái ấy mới giật mình nhận thấy có chút không ổn, nhưng đã quá muộn. – “Uả! Thế là sao?”
* * *
_ “Lại thế nữa là sao?” – Vừa mới bước đến trường quay, Yo Seob lại nhìn thấy bóng dáng của cô gái quen thuộc, cơn tức giận lại bùng lên dữ dội. Cậu phải cố gắng lắm mới không phát hỏa ngay tại chỗ, nhưng giọng nóivẫn nghe thấy đầy mùi thuốc súng. – “Tại sao không ai nói cho em biếtphải quay chương trình này với cô ta chứ?”
Nếu sớm biết cậu đã hủy ngay lịch làm việc này rồi, làm sao có thể vô tư bước đến đây để quay chương trình tạp kĩ này cơ chứ.
_ “Anh đã nói em đừng ác cảm với Anna rồi mà.” – Nhìn thấy phản ứng quámức của tên đàn em, quản lý Kang không khỏi thấy chán nản. Anh cũngchẳng hiểu sao hai thần tượng đáng yêu này lại cứ như là kẻ thù củanhau, cảm tưởng ngay cả hít thở chung một bầu không khí cũng không muốnvậy. – “Từ sau lần biểu diễn chung trên sân khấu của hai đứa, các em đãđược các fan tặng cho danh hiệu “cặp đôi đáng yêu nhất”, nên các chươngtrình mời cả hai đứa tham dự mới càng ngày càng nhiều.”
Còn lý do tại sao đến tận nơi thì Yo Seob mới biết mình sẽ phải tham gia cùng với Anna là vì anh cố tình không nói. Nếu không thì đảm bảo cáithằng nhóc này sống chết cũng không chịu đến đây rồi.
Càng nghĩ quản lý Kang càng thấy bản thân đúng là số khổ, làm gì cũng bị trách cứ. Đối với những chương trình đang rất thu hút người xem nhưvậy, nếu Yo Seob tự dưng dở chứng không đi thì anh không biết phải giảitrình ra sao với giám đốc. Đành phải bán đứng tên đàn em và chịu đựngánh mắt đầy lửa giận của cậu thôi chứ sao.
_ “Gì cơ? Lại còn cái tin đồn vớ vẩn ấy là sao? Em muốn mở một cuộc họpbáo để giải thích cho đàng hoàng.” – Yo Seob thấy thật bất bình, khôngsao chịu nổi với sự hiểu lầm tai hại này. Đừng nói là bị hiểu lầm thànhmột đôi với Anna, mà ngay cả nhìn thấy tên cô ta bên cạnh tên mình, cậuđã muốn phát điên rồi. – “Sự hiểu lầm này là một chuyện khủng khiếp nhất thế gian mà.”
Cảm nhận thấy anh chàng trẻ con lần này định làm thật, quản lý Kangkhông khỏi hốt hoảng can ngăn. Việc mở một cuộc họp báo đâu phải dễ dàng như cậu tưởng, hơn nữa nếu thật là vậy thì Anna sẽ phải đối mặt sao với những lời đồn đây?
_ “Em muốn chết à? Để yên những tin đồn và không giải thích gì là ý muốn của giám đốc đấy.” – Nói đến giám đốc, quản lý Kang không khỏi rùngmình. Anh phải thừa nhận bà ấy chính là một nhà kinh doanh tài ba, thếnên lần này làm sao có thể dễ dàng bỏ lỡ thương cơ này được. Phải biếtrằng sự mập mờ trong các mối quan hệ của các thần tượng có thể tăng thêm độ nổi tiếng và hấp dẫn của một ngôi sao trong giới giải trí rất nhiều. – “Em còn muốn sống thì hãy an phận đi, đừng có cản trở công việc làmăn của công ty nghe chưa.”
Không phải anh đe dọa, mà là giám đốc thật sự rất đáng sợ. Ai dám ngăntrở bà phát triển công ty hay kiếm tiền thì chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
_ “Vậy em phải sống như thế này đến bao giờ đây?” – Biết rằng bản thânkhông thể làm gì để thay đổi sự thực này, nhưng Yo Seob vẫn không chịuđược muốn phát điên. Cậu bực bội đi về phía đoàn quay, khuôn mặt âm unhư thể có ai đó mượn cậu một số tiền lớn không trả vậy. – “Ai đó làm ơn giết em đi cho xong.”
Kể từ cái ngày gặp gỡ Anna, cậu cảm thấy cuộc sống của mình như địangục, thời khắc đều ở trong dầu sôi lửa bỏng. Trước sự áp bức đến cùngcực, không có chút tự do nào, chàng mỹ nam ấy chỉ có thể ngậm ngùi chấpnhận sự thật, cắn răng tiếp tục dùng khuôn mặt đáng yêu đầy tươi tắn đểlường gạt người đời.
Mười lăm phút sau.
Qủa không ngoài dự đoán, cậu cuối cùng bị phân vào cùng một tổ với Anna trong trò chơi ghép cặp điên rồ nhất thế gian này.
Lại 5 phút nữa trôi qua.
Hai người chán nản bắt đầu trò chơi vớ vẩn dành cho các cặp đôi, với phần thưởng là hai con gấu bông chết tiệt.
_ “Đã chơi thì nhất định phải chiến thắng. Nhất là không thể nào bị thua trận trước mặt con nhỏ giả tạo ấy được.” – Yo Seob nói với khuôn mặtđầy quyết tâm trong khi đang để cho các nhân viên trang điểm loại mỹphẩm không thấm nước. Lát nữa bọn họ sẽ phải tham gia vào một phần chơitrong bể bơi, nên bước này là không thể thiếu được.
Từ trước đến nay, cho dù là tham gia vào bất kì trò chơi gì cậu cũngluôn hết mình. Lần này cũng không phải là ngoại lệ, cho dù đối tác củacậu là kẻ thù không đội trời chung kia.
Lát sau, khi mọi người đã thay quần áo và trang điểm xong xuôi, ngườidẫn chương trình cũng bắt đầu phổ biến luật lệ. Nếu chỉ nghe một cáchđơn thuần thì ai cũng cảm thấy rất dễ dàng, nhưng đến khi thật sự chơimới thấy sự khó khăn.
Hai đội sẽ đứng trên hai chiếc phao hình tròn, đường kính chỉ khoảng 1,5 m. Khi hiêu lệnh bắt đầu thì hai đội có thể chơi kiểu gì cũng được,đánh, đập, đẩy tùy ý, chỉ cần đội đối phương ngã hết xuống nước làthắng. Người nào bị rơi xuống nước thì cũng coi như mất quyền chơi, thếnên kì thật sàn đấu chỉ vỏn vẹn trên hai chiếc phao, hơn nữa cùng với sự rung động trên mặt nước liền trở nên dập dềnh, rất khó đứng vững.
Bước lên chiếc phao, cả hai người đều khó khăn lắm mới có thể giữ thăngbằng, trên mặt hiện lên chút lo lắng. Nếu là ở trên đất bằng thì họ còncó thể bất chấp tất cả, chứ còn ở đây thì làm sao để không rớt xuống đãkhó, chứ đừng nói là đi tấn công đối phương.
_ “Anna! Đứng phía sau tôi đi.” – Yo Seob chợt đứng chắn trước mặt người con gái ấy, nói một câu khiến bất kì fan nữ nào nghe thấy cũng khôngkhỏi hâm mộ.
Ngay cả Anna, khi nhìn thấy bóng lưng của cậu trước mặt cũng không giấuđược kinh ngạc, trong trái tim đầy ngọt ngào, không tin được đây nhữnggì đang xảy ra. Trong mắt của cô lúc đó, cậu tựa như một vị hiệp sĩ sẵnsàng xả thân để bảo vệ công chúa của mình, bóng dáng oai hùng và mạnhmẽ, khiến cho bất cứ ai khi đứng sau cũng thấy cảm động.
Xác nhận mìnhkhông hề nhìn nhầm, Anna cảm giác được nhịp đập trái tim mình trở nêndồn dập, ánh mắt thoáng qua vẻ si mê, trong lòng lan tràn một cảm giáclạ kì. Cô gái đứng đó, khuôn mặt trở nên đỏ hồng vì ngượng ngùng, mãisau khi nghe tiếng chuông báo hiệu cuộc chơi bắt đầu thì mới giật mìnhtrở lại với hiện tại.
Và đó cũng chính là thời khắc mọi bí ẩn hé lộ, mọi câu hỏi có được câu trả lời.
Mọi thứ sau đó diễn ra cực nhanh, đến mức ngay cả những người trong cuộc cũng không nhận thấy hết được chuyện gì đã diễn ra thì đã có kết quả.Sự việc liên tiếp xảy ra, hành văn liền mạch đến mức bọn họ không kịplàm gì để thay đổi.
Ngay từ những giây đầu tiên, cặp đôi đối thủ của họ cùng lao tới chiếcphao của Yo Seob và Anna, ý định dùng tốc độ và sự bất ngờ để hạ gục hai người.
Bàn chân đối thủ còn chưa đứng vững, cả phao vẫn đang nghiêng ngả vì lực va chạm, Yo Seob rất nhanh chóng né sang bên rồi đột nhiên nhảy vútsang phao của đối phương.
Phút chốc, trên chiếc phao chỉ còn lại một mình Anna. Cô bỗng nhiên bịmất bóng lưng che chở trước mặt, trực tiếp đối mặt với sự tấn công củahai đối thủ, trong ánh mắt chỉ còn lại một sự kinh ngạc cực độ.

Tiếp theo, nhân lúc ba người còn lại còn đang lảo đảo chưa giữ đượcthăng bằng, Yo Seob quay sang đạp vào chiếc phao đó một phát thật mạnhkhiến cho nó nghiêng ngả dữ dội, cả phe địch và phe ta đều không kịpthích ứng, rơi tùm xuống nước.
Như vậy, sau chưa đầy ba giây, ván đấu chính thức chấm dứt. Nhanh đếnmức ngay cả những người ngoài cuộc còn chưa rõ việc gì xảy ra thì đãxong.
_ “Yo Seob!” – Vừa mới ngoi đầu lên khỏi mặt nước, Anna liên thét lêngiận dữ, cũng bất chấp hiện tại có gần chục chiếc máy quay đang chĩa vềphía bọn họ.
Vậy mà khi nãy cô còn thấy cảm động trước hành động hiệp nghĩa đột xuấtcủa ai đó, đến cuối cùng hóa ra cậu chắn trước mặt cô chỉ vì tránh bịvướng víu, và biến cô thành mồi để đối thủ tấn công. Nhận thức được sựthật này, Anna không nổi giận mới là lạ.
_ “Sao thế? Có lên được không?” – Yo Seob ngồi xổm trên phao, ngướcxuống bằng vẻ mặt dịu dàng và đáng yêu, khiến cho cả thế gian như bừngsáng. Giọng nói của cậu trầm ấm và truyền cảm đến mức Anna cũng bị húthồn, quên luôn những gì mình đang định nói, chỉ ngơ ngác ngước nhìn lên. – “Để tôi đỡ lên giùm nhé!”
Sự khác biệt quá xa trong cách đối xử của chàng mỹ nam ấy hiện tại vàvài giây trước làm cho tất cả mọi người đều có cảm tưởng cái người vừanhẫn tâm đạp Anna rơi xuống và cậu là hai người hoàn toàn khác nhau.Ngay cả nạn nhân chính của sự việc, Anna lúc này tựa như bị nụ cười củacậu mê hoặc đến mức không còn nhận thấy mọi thứ đang xảy ra xung quanh,thế nên cũng không để ý nghe thấy những lời cậu lẩm nhẩm trong miệng.
_ “Lên nhanh lên đi chứ! Quay xong còn về nữa. Cô không lên thì một mình tôi sao đấu được với hai người đây?”
Cho dù có nổi giận cỡ nào thì cậu cũng không quên còn có rất nhiều máyquay đang chĩa vào người, đây chính là sự khác biệt của hai người. Thếnên Anna muốn đấu với cậu thì vẫn còn non lắm, trình độ diễn kịch lạicàng không thể sánh bằng.
Vì thế… cho nên…
Có một đội viên như thế, cộng thêm những kế hoạch bất ngờ không ai đoántrước được, sẵn sàng hi sinh đồng đội để đạt được thắng lợi, cặp đôi dễthương cứ thế dễ dàng dẹp hết mọi chướng ngại, đạt được thắng lợi.
Đến cuối cuộc chơi, hai vị thần tượng rốt cuộc cũng được nhận phầnthưởng của chương trình với nụ cười tươi tắn, làm cho ai nhìn thấy cũngthấy ngưỡng mộ. Nhưng khi các máy quay vừa tắt, nụ cười trên môi Yo Seob liền biến mất ngay tắp lự.
_ “Gấu bông à! Gấu bông…” – Cầm món quà trên tay, chàng mỹ nam chán nản, nhìn chằm chằm vào nó như thể muốn dùng mắt đào ra một cái động trênngười con gấu đó vậy.
Tại sao lại là gấu bông mà không phải thứ khác cơ chứ? Cho dù là một hộp thịt lợn cũng hơn như vậy mà. Tuy rằng con gấu bông này đẹp thì đẹpthật đấy, nhưng mà đối với người sắp không có chỗ để như cậu thì nó thật là vô dụng.
Liếc sang bên, chàng trai thấy được nụ cười của Anna khi ôm lấy con gấubông còn lại, chợt nghĩ tới một biện pháp tốt để giải quyết vấn đề khónghĩ này.
_ “Thôi này!” – Yo Seob đưa nốt con gấu của mình về phía cô gái ấy, thái độ đầy ghét bỏ. – “Cho cô đấy.”
Quăng sang cho cô để đỡ phải thấy nó, càng thêm bực mình. Bao nhiêu công sức cố gắng đánh bại các đối thủ của cậu cuối cùng chỉ để thu lại cáithứ thừa thãi này, càng nghĩ chàng trai ấy lại càng thấy căm thù ban tổchức chương trình.
_ “Cho tôi á?” – Anna ngước lên nhìn cậu bằng ánh mắt trong veo như ngọc, trên khuôn mặt không giấu nổi sự mừng rõ. – “Thật à?”
Là đồng đội của cậu, cũng là người bị hại nhiều nhất sau những cuộcchơi, cô biết rằng ai đó đã quyết tâm thế nào để đạt được chiến thắngcuối cùng. Thế nên khi nghe thấy chàng trai ấy đột nhiên tốt bụng giànhhết mọi phần thưởng ình, cô mới tỏ ra kinh ngạc như thế.
_ “Cầm lấy đi!” – Thấy ai đó còn ngỡ ngàng, không tin nhưng gì tai mìnhvừa nghe, Yo Seob cũng bị mất hết kiên nhẫn, tay dúi con gấu vào tay cô. Sau đó, chưa để cô kịpmở miệng nói điều gì, cậu đã đi thẳng về phía bãi đỗ xe, không hề ngoái đầu lại lấy một lần.
* * *
Ngồi trong xe, các thành viên của MS4 đang cố nghỉ ngơi một chút trongkhi đến địa điểm tiếp theo, chạy đua với lịch làm việc dày đặc sau thờigian nghỉ Tết.
_ “Yo Seob à! Tôi nghe nói hôm trước anh đã tham gia một chương trình,đã chiến thắng và nhận được phần thưởng đúng không?” – Minh Tuyết chợtnhớ đến điều này, quay sang hỏi chàng mỹ nam ấy với ánh mắt đầy chờmong. – “Là gấu bông phải không? Đâu rồi thế?”
Dù sao cũng là con gái nên cô vẫn không thể chống cự lại với những mónđồ như thế, cả khuôn mặt như sáng bừng lên khi nhắc dến con gấu. Hômtrước cô đã chờ đợi mãi xem phần thưởng ấy là thế nào, cuối cùng Yo Seob lại vác tay không về, vẻ mặt hậm hực làm cô không dám hỏi, đến hôm naymới chợt nhớ ra.
_ “Uh! Gấu bông! Phần thưởng cho cuộc tranh giành quyết liệt dưới nướctrong tiết trời lạnh thế này lại là hai con gấu bông. Có phải chươngtrình đó kì trước đã chi quá đà nên bây giờ tiến hành cắt giảm chi phíđến tối đa không?” – Không nhắc đến thì thôi, nhớ đến việc này chàngtrai không giấu nổi sự bức xúc. Ít ra thì cũng nên là một chiếc laptophay điện thoại chứ. – “Thế nên tôi đem cho rồi.”
Cầm về làm gì cho chật nhà. Ánh mắt chàng mỹ nam dường như đang nói câu đó, kèm theo sự khinh bỉ đối với nhà tài trợ.
Tuy rằng nếu nói chính xác ra thì bể bơi ở trong nhà, ấm hơn ở ngoàitrời rất nhiều, nhưng dính tới nước vẫn thấy hơi lạnh. Đã bị hành xácnhư vậy mà thu về chỉ có mỗi hai con gấu bông, cậu cảm thấy cuộc chơinày mình đúng là lỗ vốn nặng.
_ “Đem cho?” – Minh Tuyết rất hi vọng được nhìn thấy con gấu bông ấy một lần xem thế nào, nên khi nghe thấy đáp án này thì không giẩu nổi sự ngỡ ngàng và thất vọng. Hơn nữa chàng trai ấy còn nói nhẹ nhàng quá mức,khiến cho những người muốn nhưng không có được như cô cảm thấy thật ghen tị mà.
_ “Là cho Anna ư?” – Chỉ cần động não một chút, Minh Tuyết nhanh chóngđoán được người mà chàng trai ấy đem tặng con gấu bông là ai. Chắc chắnlà người đang được đồn là một đôi với Yo Seob rồi. So với người con gáiấy, cô cảm thấy mình đúng là không có tư cách gì hỏi tới việc này, chỉngậm ngùi nói nhỏ trong miệng. – “Con gấu bông đó nhìn rất dễ thương.”
Chẳng qua nó không có duyên với cô, đến chạm thử một lần vào cũng khôngđược. Khi nghe thấy nó được thiết kế đặc biệt, thuộc loại hàng cao cấp,cô đã rất mong chờ, nên bây giờ càng nhiều là thất vọng.
_ “Uh! Con gấu kiểu đó chẳng phải là nghìn con như một sao? Chẳng có gìmới mẻ cả. Nếu là fan tặng thì tôi còn chấp nhận, chứ không dưng lại vác thêm về làm gì cho chật phòng.” – Chàng trai rất tự nhiên nói ra nhữngbức xúc của bản thân, cũng không chú ý đến dáng vẻ của Minh Tuyết, sauđó càng nói càng hùng hồn, không hề biết có một người đang buồn bã thếnào ở bên cạnh. – “Thế nên đem cho là tốt nhất, đỡ phải mất công quăngđi.”
_ “Nhưng… con gấu đó dễ thương thật mà.” – Minh Tuyết không nhịn đượcphản bác. Tuy rằng cô cũng không dám nghĩ đến ý tưởng chiếm đoạt nó choriêng mình, nhưng mà nghe thấy cậu nói nó không đáng một đồng như vậythì không thể nào chịu nổi. Hơn nữa khi nghĩ cậu sau này sẽ là bạn traicủa Anna, hàng ngày chỉ quan tâm đến Anna, Minh Tuyết chợt có cảm giáckì lạ, tựa như một người quan trọng của mình bị cướp mất vậy. – “Haingười thật là thân thiết nhỉ?”
Đến mức ngay cả phần thưởng mất bao công sức để lấy cũng có thể cho Anna được. Càng nghĩ cô lại dường như càng hiểu được sự ám muội giữa haingười đó. Cậu hóa ra chỉ đang nói vậy để che giấu mục đích thật sự khitặng quà cho cô ấy mà thôi.
_ “Thân thiếtcái quái gì chứ? Cô có để tâm nghe tôi nói không đấy?” – Yo Seob thậtkhông thể nào hiểu được tư duy của cô gái ấy. Cậu đã nói câu nào gâyhiểu lầm mà cô lại dám phán hai người bọn họ thân thiết với nhau cơ chứ? Chưa đánh nhau đến kẻ sống người chết là may mắn lắm rồi.
Đang bất bình liếc sang định cãi lý với Minh Tuyết một hồi, nhưng khinhận thấy ánh mắt u buồn của cô, chàng trai không khỏi giật mình, câunói chuẩn bị phát ra cũng bị đè nén trở lại.
Cậu đã nói gi sai sao? Tại sao cô ấy lại biểu cảm như đang gánh chịu sự khổ sở vô cùng lớn như vậy cơ chứ?
_ “Chỉ là một con gấu bông thôi mà.” – Yo Seob có chút dè dặt trả lời,vừa nói vừa cẩn thận nhìn kĩ biểu cảm của người con gái ấy, rất sợ mìnhlỡ lời khiến cô đột nhiên bùng phát. Chắc có lẽ cô chỉ buồn bực vì cậuđã không tặng nó cho cô mà thôi. Cậu suy nghĩ mãi cũng chỉ có đáp ánnày, cũng thầm trách mình tại sao không nghĩ đến cô lúc đem cho con gấubông cơ chứ. – “Lần sau nếu có quà thì tôi đem tặng cô là được chứ gì.”
* * *
_ “Em đến ngay! Đến ngay đây mà!”
Không biết là lần thứ bao nhiêu bị quản lý Kang gọi điện giục giã, YoSeob chỉ có thể tăng thêm tốc độ hướng về phía bãi đỗ xe, miệng trả lờitheo quán tính.
Vừa mới cúp điện thoại, chàng mỹ nam ngước lên nhận thấy có người đangđi từ phía ngược lại hướng về đây, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ngạcnhiên rồi nhanh chóng bị sự bình thản thay thế
Người đang đi đến không phải ai khác mà chính là Kevin, một trong nhữngvị thần tượng đình đám nhất hiện nay, không thua kém gì các chàng traiMS4 như bọn họ.
Hai người đi tới gần, khẽ cúi chào nhau theo phép lịch sự rồi lại tiếptục hướng về phía trước, tới nơi mình dự định. Tuy nhiên, Yo Seob lúc đó cũng không biết đang nghĩ gì trong đầu, vẻ mặt đầy suy tư, cứ chốc látlại ngước về phía sau nhìn ai đó một lần.
_ “Người đó là Kevin của Angle sao?” – Chàng mỹ nam khẽ cau mày, khiếnkhuôn mặt đáng yêu hiện lên chút sầu lo. – “Mặc dù không muốn nhưng vẫnphải công nhận là đẹp thật. Lại thêm đối thủ phải chú ý rồi.
Trong giới giải trí, cũng chẳng có mấy người được Yo Seob thật sự coitrọng, điều đó cũng cho thấy dung mạo của Kevin thuộc loại hiếm thấy đến mức nào. Nhưng cùng với đó, chàng trai ấy cũng cảm nhận được một sự uyhiếp rất lớn, không biết là từ đâu. Cậu chỉ có thể dám chắc một điềurằng người này chính là một đối thủ rất mạnh của MS4 mà thôi.
_ “Ai cơ?”
Tiếng nói của Young Min chợt vang lên ngay bên cạnh làm chàng trai ấygiật mình. Đến khi quay sang nhìn lại, cậu mới nhận thấy cả nhóm đã cómặt đầy đủ ở cạnh mình.
_ “Sao mọi người lại ở đây hết vậy?” – Lại còn đột nhiên xuất hiện nhưma nữa chứ. Ai đó không muốn thừa nhận vừa nãy quá mải mê suy nghĩ, sơ ý không phát hiện có người tới gần.
Rõ ràng vừa nãy còn vội vã gọi cậu đi về, giờ lại ở đây hết là sao?

_ “Vì cậu quá lâu chưa về nên quản lý Kang rất sốt ruột. Thế nên tiệnđường thì mọi người qua đón cậu luôn” – Chỉ cần nhìn thì Hyung Ki cũngcó thể đoán được những gì tên trẻ con này đang nghĩ trong đầu, liền hảotâm giải thích một chút. – “Chúng ta mau chóng về thôi.”
Gật đầu tỏ vẻ đã biết, Yo Seob đang định cũng với mọi người trở về thìchợt dừng lại khi nhìn thấy ánh mắt của Jae Sung nhìn chằm chằm về phíatrước, không khỏi thấy kì lạ.
_ “Kia là…” – Tên mèo lười đột nhiên cất tiếng nói, tuy rằng vẻ mặt vẫntrong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng rõ ràng là bị hình bóng củangười trước mặt cuốn đi sự chú ý.
_ “Là Kevin của Angle mà!” – Đứng đối diện với Jae Sung nhưng Yo Seo vẫn biết tên đàn anh đang nhìn là ai, không khỏi chán nản tiếp lời. – “Embiết anh ít để ý tới người khác, đến cả tên của quản lý Kang là gì cũngkhông biết, nhưng cũng nên chú ý một chút đến những đối thủ của chúng ta chứ. Đó là người đang nổi đình nổi đám trong các bảng xếp hạng hiện nay đấy.”
Chàng trai cứ thế nói liên tục một hồi, ý đồ muốn chấn chỉnh lại sự quan tâm của tên đàn anh đối với sự việc xung quanh. Nhưng bản thân cậu thìlại không hề chú ý tới những biểu hiện khác thường trên khuôn mặt củacác thành viên còn lại, cho đến khi nhận ra thì không khỏi giật mìnhsửng sốt.
_ “Mọi người sao thế? Sao phải kinh ngạc như vậy chứ?” – Tất cả mọingười đều lướt qua, hướng ánh nhìn về phía sau lưng Yo Seob khiến chàngtrai ấy bỗng thấy thật khó hiểu. – “Dù người đó có đẹp đến thế nào thìcũng là con trai mà, có cần phải tỏ vẻ như vậy không?”
Từ trước đến nay, cho dù gặp phải cô gái đẹp đến thế nào thì cũng khôngxảy ra tình trạng tất cả cùng thất thố đến mức này. Chẳng nhẽ Kevin cóma thuật, mê hoặc cả người khác phái hay sao? Trong trí não chàng traihiện lên ý tưởng ấy, sau đó rất nhanh bị phủ định.
Cậu hình như dạo này xem mấy phim thần tiên ma quái nhiều quá nên nghĩlung tung rồi. Chàng trai khẽ lắc đầu, cố xua đi những ý nghĩ vớ vẩn của bản thân. Nhưng khi ngước lên nhìn các thành viên khác vẫn đứng sữngnhìn về phía sau lưng mình, cuối cùng vẫn không nhịn nổi tò mò quayngười lại.
_ “Có gì mà… Ối!” – Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy khung cảnhphía sau mình, Yo Seob không khỏi giật mình kinh ngạc, còn hơn cả cácthành viên khác trong nhóm nhiều lần. Mãi sau ai đó mới run run chỉ tayvề phía đó, trong ánh mắt tràn ngập một sự kinh ngạc, không sao tin được những gì mình đang thấy. – “Cái… cái gì thế kia?”
Ở phía cuối hành lang, cho dù khoảng cách rất xa, nhưng cậu vẫn nhận rađược bóng dáng của Kevin đang đứng nói chuyện với một cô gái. Nếu chỉđơn giản như vậy thôi thì cũng không khiến các chàng mỹ nam của MS4 phải kinh ngạc đến thế, mà vì người con gái đang đứng nói chuyện với Kevinlại là một người mà bọn họ vô cùng quen thuộc.
Đó chẳng phải là Minh Tuyết, trợ lý của bọn họ đó sao?
_ “Thế là sao?” – Yo Seob đưa tay lên dụi mắt, muốn chứng minh rằngnhững gì mình thấy là sai lầm, nhưng đáng tiếc hình ảnh hai người kiađang nói chuyện với nhau là sự thật, cũng không vì cậu không tin mà biến mất. – “Hai người đó quen nhau lúc nào thế?”
Hơn nữa còn không phải quen biết thông thường. Bởi vì bọn họ đang cườinói rất vui vẻ, ánh mắt nhìn nhau cũng thật dịu dàng và thân thiết.
Điều khiến anh chàng trẻ con căm tức nhất không chỉ là dáng vẻ dịungoan, hiền lành của cô, mà là nụ cười hết sức tự nhiên, không chút đềphòng của Minh Tuyết đối với một người lạ. Thậm chí người con gái ấy còn chưa bao giờ cười với cậu như vậy.
Sau đó, trước ánh mắt nóng bỏng muốn đốt cháy người của bốn chàng mỹnam, hai người kia dường như không nhận thấy một chút khác thường, cứthế xoay người bước đi, trên đường còn nói cười với vẻ mặt rạng ngời.
_ “Họ… họ đi đâu thế kia?” – Vẫn duy trì tư thế chỉ tay về phía trươc,Yo Seob mãi mới nói lên lời, không tin được Minh Tuyết dám bỏ qua sự đedọa bằng ánh mắt của cậu để đi với Kevin.
Cậu quay sang muốn tìm lời giải đáp từ phía các thành viên còn lại nhưng cuối cùng chỉ thu được một sự yên lặng, bởi vì tất cả các thành viêncòn lại đều cũng đang chìm trong trạng thái sửng sốt không nói lên lời.
Minh Tuyết và Kevin cùng nhau, nhận tri này khiến trong một lúc cácchàng mỹ nam không kịp thích ứng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn theo bóngdáng hai người ấy khuất dần trên hành lang.
_ “Sao họ lại cùng nhau cơ chứ? Cô ta không định về nhà à?” – Yo Seobvẫn không sao chấp nhận sự thật trước mắt, không ngừng nỗ lực tìm lý dođể tách rời hai người kia ra. Hơn nữa nếu không có gì thay đổi thì giờnày cô phải cùng với bọn họ lên xe về nhà mới đúng. Làm sao lại vẫn cònlang thang bên ngoài mất hút như vậy? – “Rốt cuộc thì cô ta đến đây giúp làm trợ lý của chúng ta hay đi săn trai đẹp đây?”
Chẳng lẽ Minh Tuyết cũng như các cô gái khác, bị vẻ ngoài của Kevin mêhoặc đến mức quên cả việc phải về nhà hay sao? Nhìn thấy bóng hình côbước đi với chàng mỹ nam ấy, Yo Seob thấy thật khó chịu, rất muốn phátđiên lên.
Khi anh chàng trẻ con sắp không chịu nổi, định đuổi theo bắt cô gái ấytheo bọn họ trở về thì một câu nói của Hyung Ki bỗng nhiên vang lên,khiến sự việc lại được đưa thêm một nấc cao hơn của sự nguy hiểm.
_ “Hôm nay Minh Tuyết đã báo với quản lý Kang là sẽ tự đi về sau.” – Câu nói này của chàng đội trưởng quả thật không khác gì một tiếng sét vanglên giữa trời quang, khiến trí não của tất cả các thành viên còn lại lâm vào tình trạng sắp hỏng mất.
_ “Hả?”
Bầu trời đêmđầy sao tựa như được thu hết vào trong tầm mắt của Minh Tuyết, khiến côcó cảm giác chỉ cần đưa tay là có thể chạm được vào những ngôi sao lấplánh. Cô đứng tựa lưng vào chiếc xe, ngắm nhìn khung cảnh từ bên sườnnúi, nơi có thể thu hết toàn cảnh thành phố rực sáng đèn ở phía xa.
Kevin lúc đó vừa vặn đi tới bên cạnh, đưa cho Minh Tuyết một lon nước,sau đó cũng giống cô tựa vào bên cạnh chiếc xe, ngắm nhìn phong cảnh của trời đêm, đồng thời cũng tận hưởng chút không khí trong lành thoángđãng.
_ “Có chuyện gì sao?” – Chàng trai rất nhanh chóng nhận thấy có chút không ổn từ phía người con gái ấy, bèn mở miệng hỏi.
Nhìn dáng vẻ của cô lúc này có chút bồn chồn, tay mân mê chiếc điện thoại trong lo lắng, khiến cậu không thể không quan tâm.
_ “Không có gì đâu! Chẳng qua vừa nãy có ai đó gọi điện cho tôi nhưngđiện thoại lại đột nhiên hết pin, nên nó sập nguồn luôn rồi.” – Cô mở lo nước và uống từng ngụm nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng vang lên giữa trờikhuya, không chỉ là trả lời chàng mỹ nam, mà còn tựa như đang cố thuyếtphục bản thân mình. – “Dạo này hơi bận rộn nên quên mất không chú ý sạcđiện. Chắc cũng không có gì quan trọng đâu.”
Mọi việc đã làm xong, MS4 giờ cũng về nhà nghỉ ngơi, cô đúng là khôngnghĩ ra có chuyện gì quan trọng mà bọn họ lại đột nhiên gọi cho cô lúcnày. Có lẽ chỉ đơn giản là không thấy cô ở nhà nên hỏi thăm thôi. Côkhông ngừng nói với bản thân, để bớt lo lắng mà chuyên tâm vào việc định làm.
_ “Vậy có cần tôi ượn điện thoại không?” – Tuy rằng Minh Tuyết nóikhông có gì quan trọng, nhưng Kevin vẫn nhận thấy được tâm trạng cô đang có chút rối loạn, liền đưa ra lời đề nghị. Chàng mỹ nam liếc nhìn côbằng ánh mắt đầy quan tâm, dưới ánh trăng tựa như đang tỏa sáng, khiếnbất cứ cô gái nào nhìn thấy cũng không khỏi rung động. – “Công việc củatrợ lý bận rộn đến thế sao?”
Chẳng bù với trợ lý của bọn họ, công việc rất nhàn nhã, chỉ thỉnh thoảng lúc quá nhiều việc mới cần giúp. Bận việc nhất vẫn là quản lý thôi.
Nhắc đến vấn đề này, Minh Tuyết thật là không biết trả lời ra sao. Côcũng không thể nói rằng Yo Seob suốt ngày tạo ra việc cho cô làm, tựanhư nhìn thấy cô rảnh rỗi làm cậu rất ngứa mắt vậy. Với lại cô cũngkhông chỉ làm trợ lý cho MS4, mà còn thức đêm vội vàng hoàn thành bảnthảo khi gần hết hạn, bây giờ lại cùng cậu đi tập hát.
Hơn nữa mỗi khi ở gần Kevin, lại còn hay bị cậu vô tình phóng điện làmthất thần, tuy chỉ là trong vài giây nhưng cũng khiến cô thấy không được tự nhiên lắm, không thích cảm giác không khống chế được mình như vậychút nào.
Thế mới nói, sắc đẹp thật là hại người mà.
_ “Không sao… không cần đâu.” – Minh Tuyết vội lắc đầu từ chối, cảm thấy mọi việc cũng không cần phải làm nghiêm trọng lên như vậy. Hơn nữa bọnhọ cũng chỉ tập ở đây 1,2 tiếng, rất nhanh sẽ trở về nhà thôi.
Nói đến đây, cô mới thả lỏng tinh thần tiếp tục ngắm nhìn quang cảnhxung quanh mình, cảm thấy cảnh đẹp trên núi cũng thật diễm lệ.
_ “Đẹp thật!” – Khẽ cảm thán một câu, Minh Tuyết mới chợt quay sang hỏichàng mỹ nam ấy. – “Mà tại sao anh lại đưa tôi đến đây vậy?”
Khi Kevin đến nói muốn cô cùng đi tập, cô còn tưởng rằng sẽ ở trongphòng thu âm hôm trước, không ngờ cuối cùng được đưa tới nơi đây. Đứng ở trên cao, cô chỉ cần nhắm mắt lại liền có cảm tưởng như đang ở giữa sân khấu, cảm giác thật vi diệu, khó mà diễn tả được thành lời.
_ “Vì tôi thấy cô có vẻ không thích tập ở phòng thu.” – Kevin không hiểu sao thường hay chú ý đến người con gái ấy, nên cũng không khó khăn gìđể nhận ra điều đó. Lúc đầu khi nhờ cô giúp cậu luyện tập, thái độ khóxử của cô khiến cậu còn hiểu lầm cô không muốn, sau cùng để ý kĩ mớithấy cô thật ra là bài xích phòng thu âm. – “Nơi này là do tôi khám phá, rất yên tĩnh, không khí lại trong lành, rất thoải mái.”
Hơn nữa là một nơi lý tưởng để Minh Tuyết có thể tự do hát hết mình,không bị bất kì điều gì cản trở, càng không lo lắng có người khác nhìnthấy.
_ “Đúng vậy!” – Khung cảnh này khiến Minh Tuyết rất thích, rất hài lòng, hơn nữa cũng có thể thả lỏng. – “Mà việc tôi hát ở phòng thu âm haytrên sân khấu, anh có thể giúp tôi giữ bí mật được hay không?”
Mỗi lần nghĩ về giây phút ấy, cô lại thấy thật xấu hổ, khuôn mặt lại bất giác ửng đỏ. Hơn nữa, quan trọng nhất vẫn là vì cô không muốn bất kì ai biết về khả năng này của mình.
_ “Tại sao cô lại muốn giấu đi khả năng của mình? Cô hát rất hay mà.” –Lần nào nghe được tiếng hát của cô, cậu cũng thấy thật rung động. Chínhvì vậy khi nghe thấy cô nhắc đến điều này mới tỏ ra ngạc nhiên như vậy.
Theo như cậu thấy từ trước đến nay, những người làm việc trong giới giải trí đều rất mong muốn mình thành thần tượng, trở nên nổi tiếng, nhất là lại có tài năng như Minh Tuyết. Vậy mà cô lại cam chịu làm một trợ lýbình thường, chôn sâu khát vọng xuống đáy lòng sao?
Vốn còn định thuyết phục cô thử sức một lần, nhưng khi liếc sang nhìnthấy khuôn mặt trầm tư của người con gái ấy, cậu chỉ còn biết lặng lẽquay trở lại nhìn về phía bầu trời đêm. Bởi vì cậu cảm nhận được MinhTuyết hình như gặp phải chuyện khó xử mới lựa chọn như vậy.
Lúc này cũng chỉ có một mình cô mới có thể tự quyết định lối đi của riêng mình.
_ “Vậy thì cô cũng giúp tôi giữ kín việc chúng ta tập luyện với nhaunhé!” – Kevin cũng không hiểu tại sao mình lại đưa ra yêu cầu đó. Có lẽcảm giác đang nắm giữ những bí mật mà chỉ có hai người biết sẽ khiếnkhoảng cách giữa họ tựa như trở nên gần nhau hơn chăng? Bản thân chàngtrai cũng thật mờ mịt với những cảm xúc trong lòng, nhưng lại rất hivọng cùng với cô có cộng đồng một bí mật. – “Cả với MS4 được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.