My Stars

Chương 12


Bạn đang đọc My Stars – Chương 12

Mặt trời đãlên cao tới gần đỉnh đầu, toả những tia nắng chói loà xuống thế gian từrất lâu rồi, nhưng ai đó đến tận giây phút này mới bắt đầu tỉnh ngủ,ngáp ngắn ngáp dài bước lên tầng thượng.
_ “Sáng rồi! À không! Trưa rồi!” – Khẽ vươn tay một cái, Minh Tuyết đang cố hết sức để lấy lại sự tỉnh táo sau một đêm thức trắng viết bản thảo, sau đó mới bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh tầng thượng một lượt, nơinhững ánh nắng đang chiếu rọi qua cửa kính sáng lấp lánh như ảo mộng. –“Hi vọng nửa ngày còn lại sẽ thật tốt lành.”
Nhưng rồi, khi nhìn đủ một vòng, ánh mắt của cô gái ấy chợt dừng lại bên cạnh chiếc đàn piano, đồ vật sở hữu riêng của chàng đội trưởng.
_ “Uả! Đây không phải mấy bản nhạc của Hyung Ki hôm trước sao?” – Cô gái thấy mấy tờ giấy bị gió thổi bay lộn xộn bên cạnh chiếc đàn, không chịu nổi sự hiếu kì nên tiến tới gần nhặt một tấm lên xem. – “Sao lại để đây mà không cất đi nhỉ? Chẳng phải lúc bình thường anh ta sống rất gọngàng và cẩn thận hay sao?”
Vốn hôm đó thấy mấy tờ nhạc phổ này, cô còn tưởng chàng mỹ nam có việcgì gấp nên quên ở đây. Nhưng đến tận giây phút này mà cái tên đó vẫn đểcho những tác phẩm của mình bay loạn lên trên sân thượng tựa như rác thì cũng thật lạ kì.
Nhẽ ra, theo tính cách của Hyung Ki, càng là những thứ do mình tốn nhiều tâm huyết mới tạo ra thì càng trân trọng như bảo bối mới đúng.
Trong khi vẫn đang chìm ngập trong những băn khoăn thì việc xảy ra tiếptheo khôgn cho cô thêm thời gian nghĩ nhiều. Bầu trời đột nhiên nổi gió, những luồng không khí lành lạnh thổi tràn qua cánh cửa kính vào trongcăn phòng nhỏ, thổi tung đám giấy tờ trên chiếc đàn bay lất phất.
_ “Ôi!” – Thấy được mấy tờ nhạc phổ bị thổi bay lên tràn ngập khắp tầmmắt, Minh Tuyết lúc đó quả thật bối rối không biết phải làm sao, chỉđành vội vã chạy qua lại căn phòng nhặt lại cho bằng hết chúng để lạichỗ cũ, miệng cũng bất giác hô lên một tiếng. – “Chờ đã!”
Làm ơn đi! Cô chỉ là lên đây hít thở không khí trong lành một chút thôi, sao bỗng dưng lại loạn xạ hết lên thế? Nếu mà để ai đó nhìn thấy rồihiểu lầm là cô cố ý quăng mấy tấm giấy này bừa bãi thì Hyung Ki chắc sẽgiết cô mất.
Nghĩ thế, cô lại càng nhanh tay thu thập hơn, trong chốc lát cũng tìm về gần như đầy đủ.
_ “Còn tờ nào nữa không nhỉ?” – Đưa mắt nhìn quanh một lượt, Minh Tuyếtcần phải đảm bảo rõ ràng mọi vật chứng đã bị phi tang sạch sẽ.
Nhưng quan sát xong cả căn phòng, rồi lại nhìn về phía lan can, những gì mà người con gái ấy nhìn thấy sau đó làm cô thấy quả thật rất đau đầu.Cho dù còn lại một tờ nhạc phổ vẫn chưa thu thập cũng không có gì totát, nhưng quan trọng là nó không bay đi đâu mà lại dắt lên trên mộtchạc cây lớn vươn ra ngay phía dưới lan can là sao?
_ “Không phải vậy chứ? Làm thế nào mà nó lại có thể bay ra tới tận đókia chứ?” – Ông trời đây là đang đùa giỡn người đúng không? Ở cái vị trí như thế thì bào cô nhặt lại kiểu gì bây giờ? – “Làm sao giờ? Mấy thứnày có lẽ rất quan trọng với Hyung Ki vì chúng do chính cậu ấy sángtác.”
Trong ấn tượng của Minh Tuyết, mấy bộ truyện của cô lưu giữ vô cùng cẩnthận, cũng vô cùng coi trọng nên hiển nhiên cô cho rằng Hyung Ki cũng là như vậy.
Cũng chính vì thế, người con gái ấy hiện tại quả là rơi vào tình thếtiến thoái lưỡng nan. Để mặc nó trên đó thì cô thấy thật áy náy vớiHyung Ki, nhưng muốn lấy lại thì cần phải mạo hiểm sinh mạng để leo lênchạc cây mới được.
Cứ thế, cô đứng rất lâu suy nghĩ mà vẫn chưa đưa ra được quyết định.Nhưng sau đó, khi tưởng tượng tới cái khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khícủa ai đó nếu thấy được cảnh này, cô có lẽ vẫn nên cắn răng thử một lầnxem sao.
Bước tới gần lan can, người con gái ấy dùng một tay để bám, còn lại cảngười với ra phía ngoài hết cỡ hướng tới tấm giấy ngay trước mắt kia.
_ “Một chút nữa! Chỉ một chút nữa thôi!” – Không ngừng động viên bảnthân, nhưng dù có cố sức vươn tay ra thế nào, tờ giấy ấy vẫn cách cô một khoảng. Có lúc cô cảm thấy được đầu ngón tay của mình đã chạm được vàonó, liền cố nhoài người ra phía trước thêm một chút nữa.
Và rồi, sau mọi nỗ lực cố gắng hết mình, điều mà người con gái ấy nhận được lại là…
_ “Ối!” – Chỉ kịp hô lên một tiếng kinh hoàng, Minh Tuyết cảm thấy bànchân bị trượt một cái, trọng tâm đổ dồn ra đằng trước mãnh liệt đến mứckhông có cách nào có thể ngăn cản, cả người ngã nhào xuống phía dưới.
* * *
Soạt!
Một tiếng động rất lớn chợt vang lên trong không gian tĩnh lặng, khiếncon người đang ngồi nghỉ trong phòng như Hyung Ki cũng cảm thấy có gì đó không ổn, vội bước ra ngoài lan can phòng mình để tìm hiểu xem điều gì đang diễn ra.
Rất hiển nhiên, đập vào con mắt của chàng mỹ nam khoảnh khắc đó là mộthình ảnh rất gây shock, khiến cậu đứng sững đó nhìn mà không biết phảidùng từ gì để miêu tả tâm trạng bản thân nữa.
Toàn cảnh đó là như sau: trên chiếc chạc cây vươn lên phía tầng thượng,Minh Tuyết hiện tại đang dùng hai tay hai chân để ôm cứng lấy nó, khuônmặt tái xanh tái xám, tràn ngập hoảng sợ. Mỗi khi cô vừa nhúc nhích mộtchút, cả cành cây nghiêng ngả khiến cô gái ấy lại càng hoảng loạn, chỉbiết bám chặt và không dám động đậy nữa. Dẫu vậy, ai cũng có thể nhìn ra với cái kiểu ôm thế kia, người con gái đó cũng chẳng duy trì được thêmbao lâu nữa cả.
_ “Hyung… Hyung Ki!” – Đang rơi vào tình trạng khủng hoảng không biếtphải làm sao, Minh Tuyết lại thấy được bóng dáng chàng đội trưởng, trong lòng vui sướng cảm động tới mức sắp bật khóc.
Đúng rồi! Làm sao cô có thể quên mất hôm nay cậu ta được nghỉ ở nhà chứ? Rốt cuộc cũng có người có thể đến giúp cô thoát khỏi cái tình trạngđáng sợ hiện tại rồi.
Minh Tuyết vừa nghĩ vừa nhìn về phía ai đó với ánh mắt cầu xin đầy đángthương, nhưng kết hợp với khuôn mặt lo sợ, đôi mắt hồng hồng, nước mắtnước mũi tèm nhem kia thì đúng là không còn gì có thể nói nổi.
_ “Cô làm cái quái gì ở trên đó thế?” – Nhìn thấy tình cảnh của cô gáiấy lúc này, Hyung Ki không nhịn được cau mày hỏi. – “Cô thích trèo câynhư thế sao?”
Chứ nếu không đang yên đang lành lại lên trên đấy làm gì? Tập bay chăng?
_ “Trèo cái gì chứ?” – Nghe được câu nói của chàng mỹ nam, Minh Tuyết ức đến mức muốn hộc máu. Con mắt nào của cậu trông thấy cô trèo lên cáicây này chứ? Cô là ngã xuống đấy! Là ngã từ trên xuống chứ không phải vì muốn thử cảm giác mạnh mới trèo lên trên có được hay không?
Ai đó quá bức xúc đến mức đã quên mất hiện trạng của bản thân. MinhTuyết vừa mới kích động ngước lên phản bác một tiếng mà nhánh cây đãrung bần bật, khiến cô hoảng quá lại cuốn chặt lấy nó, không dám có chút cử động mạnh nào nữa.
Mà chẳng lẽ cậu không hề thấy trong đôi mắt cô sự cầu xin cứu giúp haysao? Thế mà vẫn có thể đứng im bất động rồi hỏi mấy thứ vớ vẩn này thìquả là trái tim sắt đá mà. Làm ơn đi, nếu mà còn đợi thêm mấy phút nữa,chắc cô sẽ thật sự phải dùng thân mình thử độ cứng của mặt đất mất.
_ “Mau nhảy xuống đây đi chứ!” – Thấy ai đó vì sợ chết nên vẫn khôngchịu nhúc nhích, chàng đội trưởng không nhịn được nhắc nhở. Chẳng lẽ côkhông cảm nhận được cái cành cây kia sắp không chịu được sức nặng của cô thêm được một phút nữa hay sao? – “Cái cành đó sắp gãy rồi kìa! Nhanhlên!”
Sau đó, chàng mỹ nam chợt dang tay ra, ý bảo cô cứ nhảy xuống đây.
_ “Nhưng mà…khoảng cách xa quá!” – Minh Tuyết mếu máo, lại càng ôm chặtcành cây hơn, không có vẻ gì là muốn phi xuống theo lời cậu cả. – “Lạirất cao nữa! Nếu mà ngã xuống thì sao? Tôi sợ lắm!”
Không phải cô không nghĩ tới cách giải quyết này, mà là nó quá mạo hiểm. Nếu thất bại thì cô sẽ bị rơi tự do, bị đập xuống mặt đất rất đau, chắc chắn sẽ gãy xương chảy máu, còn có thể sống được hay không thì không ai biết.
_ “Thế cô định ở luôn trên đấy à? Xuống mau đi chứ!” – Thời gian khôngcòn đủ để cho chàng trai có thể nghĩ ra được cách nào khác cứu viện cônữa. Tuy có nhiều khả năng bất trắc nhưng vẫn hơn là cứ chờ ở đó cho tới khi cái cành đó gãy.
Vừa mới dứt lời, dị biến lại phát sinh.
_ “Ối trời!” – Minh Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì Hyung Ki, kẻ đứngngoài kia đã hoảng hồn hô lên một tiếng rất lớn khi thấy cành cây chợtngả xuống thêm một đoạn.
Còn tiếp tục kéo dài nữa thì sẽ xảy ra tai nạn thật chứ không đùa đâu.
_ “Không được đâu! Tôi không nhúc nhích nổi nữa rồi!” – Giờ phút này, cả khuôn mặt Minh Tuyết trở nên trắng bệch, cả người run lên không chịu sự chỉ huy của bộ não nữa. Không phải cô không muốn làm theo lời cậu, màlà cô không dám.

_ “Đã bảo là xuống ngay kia mà! Nhảy xuống đi, tôi sẽ ở phía dưới đỡ.” – Mắt thấy tình hình càng lúc càng nguy hiểm, Hyung Ki cuối cùng vẫn làphải đưa ra biện pháp nào đó để trấn an và thúc giục cô trước khi quámuộn. – ‘Có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm, được chưa?”
_ “Hả? Đượcrồi!” – Không tình nguyện nói ra câu đó, Minh Tuyết có cảm giác cái ánhnhìn của ai đó lúc này còn đáng sợ hơn cả việc cô bị té ngã đến cả trămlần. Rốt cuộc cũng chẳng biết ngày hôm nay là ngày gì mà vận rủi cứ tìmđến cô không ngừng thế chứ? – “Anh nhất định phải đỡ tôi đấy nhé! Dù tôi có bị ngã xuống thì cũng phải giữ lấy, nếu không tôi sẽ nguyền rủa anhcả đời.”
Thôi! Trước sau cũng là chết, cô đành phải liều mình một phen vậy.
_ “Nhảy nhanh đi…” – Đứng ở phía dưới, Hyung Ki không nhịn được lêntiếng thúc giục. Dựa theo những gì ngay trước mắt mà phán đoán, cái cành cây ngày càng rủ xuống kia cũng chẳng chịu được cô thêm được bao lâunữa. Thế mà đến tận giây phút này ai đó vẫn chần chừ không chịu quyếtđịnh, đợi nước đến chân mới chịu nhảy ư?
Tuy nhiên, lần này chàng mỹ nam đã nhầm. Khi Hyung Ki còn chưa kịp dứtlời, hành động quá đột nhiên của cô gái ấy sau đó khiến cậu sững sờ vìkinh ngạc, nhất thời luống cuống tay chân tới mức không biết phải làmsao để ứng phó.
Minh Tuyết cứ thế nhắm chặt hết mắt mũi, lấy hết sức nhào xuống lan can tầng hai, nơi cậu đang đứng.
_ “Ối! Cô làm gì thế?” – Hyung Ki chỉ kịp hô lên một tiếng kinh hoàngkhi thấy bóng dáng cô gái đó đang lao thẳng về phía mình, bàn tay đangdang ra mà không biết nên đỡ hay rụt lại nữa. – “Từ từ đã!”
Rõ ràng một giây trước còn tỏ vẻ chần chừ khiến cậu còn cho rằng phảimất thêm nhiều công sức hơn nữa mới thuyết phục được, thế mà một giâysau mọi chuyện cứ thế vượt qua sự suy đoán và tầm kiểm soát của conngười hết cả.
Làm ơn đi! Có ai không nói năng câu nào mà nhảy xuống như cô không, làm cậu còn chưa kịp chuẩn bị gì cả đã bị cô rơi tự do thẳng vào người.Không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra kết quả sẽ thảm hại tới thế nào rồi.
Oạch!
Hai người cùng đổ nhào ra phía sau, ngã xuống trên nền đất.
_ “Đau quá!” – Vừa mới mở mắt ra và nhận thấy bản thân chưa chết, nhưngliền ngay sau đó thì người con gái ấy cũng bắt đầu cảm giác được cơn đau nhức lan tràn khắp toàn thân, không nhịn được rên rỉ.
Xung lượng khi rơi xuống thật là mạnh, cho dù cô cảm thấy phía dưới cómột tầng gì đó ngăn cản bản thân tiếp xúc trực tiếp với sàn nhà nhưngvẫn không khỏi bị đau đớn.
Nhưng rồi… Minh Tuyết ngừng lại trong một giây, cảm giác được có cái gì mà mình đã bỏ qua.
Mọi chuyện không phải như cô nghĩ đúng không, cái tầng đệm ở bên dưới chắc chắn không phải là… đúng không?
Hít một hơi dài để lấy dũng khí, người con gái ấy cúi người nhìn xuốngchàng trai đang nằm dưới thân mình, không khỏi thấy lạnh buốt cả sốnglưng. Lần này cô xong rồi, để cho ai đó làm đệm thịt, chịu đựng cô đèxuống mạnh như thế, cậu ta mà không giết cô mới là lạ.
Như một phản xạ tự nhiên, Minh Tuyết bật dậy, ngậm chặt miệng không dámkêu ca thêm một lời, nhìn về phía chàng mỹ nam đầy thận trọng và lo sợ.Kì thật, cô lúc này rất muốn quay lưng chạy trốn về phòng mình nhưng lại không dám.
_ “Cái cô này!” – Cố nén đau đớn mà ngồi dậy, Hyung Ki cau mày, khuônmặt tỏ vẻ vô cùng khó chịu và tức giận. Trong lòng chàng trai ấy khôngngừng oán thầm, không biết cô ta nghĩ cái gì mà leo lên cây để rồi lạichỉ khổ cái thân này của cậu kia chứ?
Tuy vậy, khi mà người con gái đó đang lo lắng đến muôn ngàn cái kết cụcbi đát của bản thân thì câu nói tiếp theo của cậu khiến cô ngạc nhiênđến mức sững cả người, không biết phải phản ứng như thế nào.
_ “Có bị làm sao không?” – Dù giọng nói vẫn còn chứa nét tức giận, nhưng cũng rất dễ dàng nhận ra được vẻ quan tâm của cậu ở trong đó.
Nếu có thể, Hyung Ki cũng rất muốn đánh cho cô vài phát vào mông chochừa việc làm mấy hành động nguy hiểm này. Tuy nhiên, khi nghĩ thấy aiđó vừa rất hoảng sợ, tìm được đường sống trong chỗ chết, cậu cũng khôngnỡ nặng lời.
_ “Không!” – Đáp lại một cách máy móc, Minh Tuyết hiện tại quả thật đãbị hành động quan tâm của chàng đội trưởng làm kinh ngạc đến mức ngơngác ngồi tại chỗ, nói mà không hề suy nghĩ. – “Không sao cả!”
_ “Không sao thì tốt!” – Thấy ai đó ngoài có chút ngơ ngẩn ra thì cũngkhông có gì bất thường, chàng đội trưởng mới thả tâm. Dẫu vậy, khi quansát kĩ lại một lượt, cậu rất nhanh chóng nhận ra tay trái của cô có vếtmáu. – “Bị thương rồi kìa!”
Nghe thấy ai đó nói, Minh Tuyết mới giật mình nhìn sang, thấy quả thậttay trái có một vết rách thật. Vừa nãy không cảm nhận được gì, đến lúcnhìn thấy mới bắt đầu cảm thấy đau
_ “Cái này … từ bao giờ thế?” – Nghĩ lại mọi việc đã xảy ra từ đầu tớiđuôi, nhưng người con gái ấy vẫn không tìm thấy được chính xác bị thương như vậy từ lúc nào cả. – “Chắc do lúc nãy bị cành cây quẹt qua. Bị nhẹthôi, cứ mặc kệ là được rồi.”
Mấy cái vết này, trước kia cô bị như cơm bữa. Cũng tại cô quá vụng về mà nhiều khi thấy trên người có mấy vết bầm tím do va chạm mà không biếtlà nó bị lúc nào nữa, nhiều lần cũng thành quen.
_ “Cô có đúng là con gái không thế? Sao để bị thương mà còn không chịulo à?” – Nhìn cái vẻ thờ ơ của Minh Tuyết, Hyung Ki quả thật không biếtphải nói điều gì. Bình thường con gái rất chú trọng làn da, chỉ hơi xước một chút cũng lo để lại sẹo chứ có như ai đó đâu. – “ Ngồi yên đây đi! Tôi vào nhà đi lấy hộp cứu thương.”
Nhìn xem, cứ như lời cô ta để yên như vậy, nhỡ bị sưng tấy hay nhiễmtrùng thì sao? Cô có thể không quan tâm, nhưng cái người vừa kĩ tính vừa ưa sạch sẽ như Hyung Ki thì không thể chấp nhận như vậy được.
_ “Không cần thật mà. Lát nữa để tôi tự dán băng keo cá nhân là được.” – Vừa thấy chàng mỹ nam định bước đi, Minh Tuyết vội túm lấy tay áo cậukéo lại. Vốn chỉ là một chuyện rất nhỏ, cô thấy không cần thiết phải làm cho nó trở nên nghiêm trọng tới cái mức ấy.
Hiện tại, người con gái ấy mới có thời gian để chính thức bình tâm lại,cũng suy nghĩ rõ ràng hơn về những điều đã xảy ra, chợt nhận thấy đượccó một chuyện bất thường.
_ “Mà vừa nãy anh nói chịu trách nhiệm tức là sao? Dù tôi có bị ngã gãy tay gãy chân thì người đau cũng là tôi mà.”
Lúc đó do quá hoảng sợ nên cô mới không suy nghĩ kĩ những lời này, cứthế tin tưởng không chút nghi ngờ nào. Bây giờ nghĩ lại mới thấy câu nói đó thật chẳng đáng tin, chỉ đơn thuần muốn dụ dỗ cô nhảy xuống mà thôi. Rất may là cuối cùng cũng không có vấn đề gì, nếu không thì cô đúng làtổn thất nặng mà.
_ “Cái… cái này…” – Đột nhiên bị nhắc lại việc này, Hyung Ki không khỏi bối rối, bất giác quay mặt tránh né trong vô thức.
Kì thật, trong một thoáng, cậu dường như có cái suy nghĩ rằng Minh Tuyết nhảy xuống có bị làm sao, dù bị thương tật cả đời, cậu cũng sẽ luôn ởbên cạnh chăm lo cho cô ấy. Bây giờ ngẫm lại mới thấy cái ý nghĩ nàykhiến ngay cả bản thân cậu cũng cảm giác khó hiểu, không biết phải giảithích ra sao nên lựa chọn lảng tránh, nhưng khuôn mặt dần ửng đỏ kia đãbán đứng chàng mỹ nam ấy.
Đang rơi vào cảm xúc quẫn bách không biết làm sao đó, nhưng lúc Hyung Ki đảo mắt qua thấy Minh Tuyết vẫn trong trạng thái ngơ ngác không hiểu gì hết, cơn tức giận cứ thế bùng phát khiến chàng trai nói mấy câu giậndỗi.
_ “Thì chịu trách nhiệm đưa cô đi bệnh viện chứ sao.”
_ “Cái đó mà cũng nói được à?” – Nghe được câu trả lời hoang đường đó,Minh Tuyết tràn ngập giận dữ, cũng chẳng có kị gì tới việc ai đó vừa cứu mình mà phản bác. Đây rõ ràng là trắng trợn nguyền rủa cô bị thương mà. – “Anh rõ thật là… Lần sau có chết tôi cũng không tin lời anh nữa.”
Hừ! Vậy mà khoảnh khắc tên này nói ra câu ấy, cô còn có chút cảm động,cũng tưởng cứ thế giao sự an toàn và mạng sống cho cậu. Thế mà cuối cùng cô mới biết cậu ta chỉ là một tên vô trách nhiệm mà thôi.
_ “Cô dám nói thế với người vừa giúp mình ư?” – Khuôn mặt Hyung Ki chợttrở lại với vẻ nghiêm túc đầy lạnh lùng, cũng bắt đầu nghĩ tới việc bắtai đó khai ra đầu đuôi sự việc cho rõ ràng. – “Mà cô làm sao lại ở trêncây thế? Tay cô lại đang cầm cái gì thế kia?”
Tốt nhất cô hãy ngoan ngoãn nói ra tất cả, đừng hòng mơ tưởng tới việc giấu giếm gì khỏi đôi mắt này của cậu.
_ “Hả? Làm gì có gì đâu.” – Giật mình khi ai đó đột nhiên đổi đề tài,Minh Tuyết có chút chột dạ, bối rối không kịp nghĩ ra gì để ứng phó, chỉ biết vừa chối vừa lặng lẽ giấu mấy tấm giấy ra phía sau lưng. – “Khôngcó gì thật mà.”

Lúc trước do quá hoảng sợ mới không phát hiện, nhưng giờ nhắc tới thì cô mới nhận ra mình vẫn luôn giữ chặt lấy mấy tấm nhạc phổ của Hyung Kitrên tay. Nếu truy cứu nguyên nhân thì phải bắt đầu tới việc cô đã mởcánh cửa kính trên sân thượng khiến gió lùa vào, thổi bay chúng, mới dẫn đến tất cả mọi việc về sau. Thế nên, nhằm tránh bị ai đó nổi giận giếtchết mình, Minh Tuyết lựa chọn giấu nhẹm chúng đi.
Tuy nhiên, hành động của cô quá mức sơ hở, làm sao có thể chạy thoátkhỏi con mắt của Hyung Ki. Cũng không chút khó khăn gì để chàng mỹ namthấy hành động đó của cô, kết hợp với khuôn mặt hoảng hốt, ánh mắt không ngừng nhìn sang chỗ khác để tránh né của Minh Tuyết, chàng đội trưởngkhông nhận ra được khác thường mới là lạ.
Biết là ai đó sẽ không chịu thành thật, Hyung Ki không ngốc đến mức nghĩ rằng có thể mọi ra được gì từ miệng cô mà áp dụng hương háp khác. Chàng mỹ nam cứ thế đứng bất động nhìn chăm chú vào Minh Tuyết bằng một ánhmắt “nóng cháy” khiến cô cảm thấy không được tự nhiên một hồi lâu.
Sau đó, vượt qua mọi sự suy đoán của con người, Hyung Ki tiến tới, ngàycàng gần hơn cho tới khi khoảng cách giữa hai người gần như bằng không.
Minh Tuyết chưa bao giờ đến gần một chàng mỹ nam như thế, đến mức côthấy được khuôn mặt lạnh băng tuyệt đẹp của cậu ngay trước mắt, thấy làn da trắng mịn không chút tỳ vết, thấy ánh mắt trong trẻo luôn nhìn vềhướng mình của cậu. Thậm chí cô còn cảm nhận được hơi thở của chàngtrai phả ra nóng bỏng cả khuôn mặt mình.
Giây phút đó, Minh Tuyết kinh ngạc đến mức đứng sững lại như một bứctượng, trí não cũng hỗn loạn không biết điều gì đang diễn ra nữa.
Hyung Ki đây là muốn làm gì vậy?
Sự việc xảy ra quá đột nhiên, hoàn toàn thoát ly với dự đoán làm người con gái ấy rơivào tình trạng bị động, cứ thế đứng nhìn khuôn mặt chàng mỹ nam ngàycàng lại gần. Chàng trai khẽ cúi xuống khiến đôi môi của cậu cũng dầntiến tới sát má của cô hơn.
Minh Tuyết trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào bờ môi của ai đó, không hiểu sao lại bất giác nuốt xuống một ngụm nước bọt. Không phải do cô háosắc, mà quả thật khung cảnh này mang đầy vẻ dụ hoặc, làm con người ta mơ màng đánh rơi hết mọi lý trí.
Vì thế, trong khi người con gái đó vẫn đang chìm trong mê mẩn, hoàn toàn không có một chút đề phòng nào, Hyung Ki đột ngột đưa tay ra giật phăng lấy tờ giấy. Mọi việc dường như chỉ phát sinh trong có một phần mườigiây, nhanh như điện sẹt, càng vượt quá khả năng ứng phó của Minh Tuyếtgiây phút này.
_ “Ôi!” – Giật mình nhìn lại, bàn tay trống trơn chứng tỏ cho Minh Tuyết thấy được điều gì vừa mới xảy ra. Cô gái ấy chỉ kịp hô lên một tiếng,với tay lên định giật lại nhưng không kịp.
_ “Cái gì đây?” – Vừa lấy được chiến lợi phẩm, chàng mỹ nam lại đứngthẳng dậy, trở lại với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, đồng thời càng làm Minh Tuyết khắc sâu được nỗi bất lực khi chênh lệch chiều cao. Tuynhiên, khi vừa đưa mắt nhìn qua xem cái thứ mà cô giấu giếm kia là gì,chàng trai không khỏi nhăn lại đôi mày. – “Đây chẳng phải là..”
Là bản thảo của cậu đó ư? Hình như đúng là do lần trước quá bực bội màcứ thế bỏ đi, quên không huỷ thi diệt tích. Nhưng mà cái thứ này thì cógì khiến cô ta phải che che giấu giấu như thế? Hơn nữa lại có liên quangì tới việc ai đó bị dắt trên cây vừa nãy đây?
_ “Thật ra… nó…” – Cuối cùng thì vẫn bị lộ, Minh Tuyết không khỏi thấychột dạ, cố gắng tìm từ để đưa ra một lời giải thích thích hợp, nhưng do quá bối rối nên cũng chẳng biết bản thân đang nói gì nữa. – “Tầngthượng… Gió… Bay… Cành cây…”
Một vài từ, quả thật là nói tới trọng điểm của câu chuyện, chỉ có điềungười bình thường nghe thế cũng chẳng hiểu nổi cô đang nói gì.
Kì thật, giây phút này, trong trí não của Minh Tuyết chỉ quay xung quanh một suy nghĩ. Không biết Hyung Ki biết cô đã lên sân thượng, chạm phảiđồ của cậu, lại khiến chúng bay loạn lên thì có nổi giận tới mức bópchết cô không?
Nhìn tờ nhạc phổ trên tay, nghĩ tới cảnh Minh Tuyết chật vật trên cây,kết hợp với mấy lời chẳng đầu chẳng đuôi của cô, Hyung Ki phải vận dụngtrí não cao độ mới có thể miễn cưỡng lý giải điều cô vừa nói.
Sau đó, cũng không biết là làm sao, chàng mỹ nam chợt cau mày, khuôn mặt trở nên tối tăm, không khí xung quanh cũng giảm xuống vài độ.
_ “Vì cái này bị dắt trên cành cây mà co bị ngã xuống sao?” – Khi đãhiểu được mọi chuyện từ đầu tới cuối, Hyung Ki không biết phải dùng từgì để diễn tả tâm trạng của mình nữa. Cậu lúc này chỉ biết rằng mìnhđang rất giận, còn lý do thực sự là vì sao thì ngay chính bản thân bảnthân cậu cũng không biết. – “Cô có điên không đấy hả? Nhỡ bị ngã xuốngđất thật thì sao? Sẽ không chỉ đơn giản là gãy tay gãy chân thôi đâu cóbiết không?”
Cậu quả thật rất muốn phát điên. Rốt cuộc trong đầu cô ta nghĩ cái gì mà lại liều mạng như thế chỉ vì một tờ giấy kia chứ? Không kể đến việc đóchỉ là một đoạn nhạc thất bại, mà cho dù nó là một bài nhạc mà cậu cóthể viết hoàn chỉnh thì cũng không đáng để Minh Tuyết làm như vậy. Nếukhông phải cô may mắn bám được vào cành cây, nếu không phải trùng hợpcậu ở nhà và nghe thấy tiếng động, nếu… ngay chính cậu cũng không dámnghĩ tới sự việc sẽ thành ra thế nào nữa.
_ “Nhưng tại lúc đó tôi cũng chẳng kịp suy nghĩ gì hết. Tôi chỉ cho rằng nó là của anh vất vả viết ra nên là vật rất quan trọng, dù gì cũngkhông nên để mất.”
Minh Tuyết không nhịn được phản bác, nhưng bản thân cũng tự thấy đuối lý nên giong nói ngày càng nhỏ dần. Thực ra cô chỉ muốn làm việc tốt, cũng không ngờ nó lại thành ra như vậy. Huống hồ lúc đó sự việc xảy ra quáđột nhiên khiến cô cũng không có thời gian nghĩ gì nhiều.
_ “Cô…” – Nhìn cái dáng vẫn không chịu nhận sai của cô gái ấy, Hyung Kibị tức đến mức không biết phải nói gì nữa cả. Chàng mỹ nam bực bội liếcnhìn lại tấm nhạc phổ trên tay, không kiềm chế được trút giận lên nó. –“Cái vật không ai cần thế này thì quan trọng gì chứ. Thà để nó biến mấtluôn cho xong.”
Càng nhìn thấy chúng, chàng trai lại càng nghĩ tới những giây phút thấtbại, bất lực của bản thân, tâm trạng cũng không kiềm chế được. Cho dù cố gắng đến mức nào, cũng thả lỏng để cảm thụ âm nhạc đến bao nhiêu, những gì cậu sáng tác chỉ luôn là những thứ dở dang, không có chút giá trịnào mà thôi.
Đột nhiên thấy chàng đội trưởng phát giận, Minh Tuyết giật mình, ngướclên nhìn trong hoảng sợ. Cô thật sự không hiểu, cho dù cô có làm sai cái gì thì cũng không đến mức nghiêm trọng đến độ khiến ai đó mất đi vẻtrầm tĩnh thường ngày như vậy chứ?
Tuy nhiên, khi trông thấy Hyung Ki đột nhiên vo tờ giấy mà cô đã liềumình giữ lại kia thành một cuộn, ném phăng xuống phía dưới thì cô cũngkhông có thời gian suy nghĩ tại sao, cũng như bản thân đang ở vị trí nào mà vội vã hét lên một tiếng.
_ “Anh làm gì thế?” – Vốn định nhào tới ngăn chặn lại hành động bấtthường của ai đó nhưng rõ ràng là cô không thể kịp làm được điều gì đểthay đổi điều đó cả. Đến khi Minh Tuyết lao ra phía lan can nhìn xuốngthì bóng dáng của nó đã mất tích hoàn toàn trong những bụi cây. Giâyphút đó, bản thân cô gái cũng thấy rất nóng giận, không nhịn được quaysang chỉ trích chàng đội trưởng. – “Sao anh lại ném nó đi như thế? Dùkhông thích thì cũng là do anh viết ra mà.”
Vừa dứt lời, không kịp đợi cậu trả lời, ngưòi con gái ấy đã vội quay đầu lại chạy ra phía cầu thang xuống tầng dưới.
Thực ra, khoảnh khắc đó, Minh Tuyết cũng không biết là làm sao mà bảnthân lại nổi giận tới cái mức như thế chỉ vì bản nhạc của cậu bị vất bỏ. Có lẽ do cô cũng là người sáng tác ra những tác phẩm và luôn theonguyên tắc phải trân trọng chúng, cũng có thể do cô thấy không chịu nổicái việc thứ mà mình đã vất vả giữ lấy lại bị bỏ đi không khác gì giấyrác như thế chăng?
Dù là đáp án nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật là tâm trạnghiện giờ của cô có phần không tốt cho lắm, cũng khá bất bình với hànhđộng đó của Hyung Ki.
_ “A! Minh Tuyết à?” – Vừa mới trở về nhà, còn chưa kịp ngồi xuống ghếthì đã thấy một bóng dáng chạy ra trong vội vã, Young Min hơi chút bấtngờ. Nhưng khi thấy rõ người đó là ai thì cậu đã kịp thời làm ra phảnứng là lên tiếng gọi cô lại ngay lập tức. – “Em đi đâu thế?”
Là việc gì nghiêm trọng, phát sinh rất gấp hay hay đã chọc cô tức giậntới mức định bỏ nhà ra đi? Chàng mỹ nam không ngừng liên tưởng tới những trường hợp có thể, nhưng rốt cuộc không có cái nào đúng với thực tế cả.
_ “Uả! Mọi người.” – Ngừng chân lại và ngước nhìn lên, Minh Tuyết đếnlúc này mới nhận ra trong phòng khách lúc này hội tụ đầy đủ các thànhviên còn lại của MS4, không khỏi ngạc nhiên hỏi lại. – “Mọi người về lúc nào thế? Hôm nay không phải làm việc à?”
Hiện giờ mới đầu buổi trưa, mà tất cả các chàng mỹ nam trong nhóm đều có mặt đủ cả ở nhà thì đúng là hiếm có.
_ “Bọn anh chỉ được nghỉ một lúc thôi.” – Young Min vừa nói vừa cầmchiếc điều khiển bật ti vi lên xem, như thể đang chứng tỏ cậu phải tậndụng từng phút một để nghỉ ngơi vậy. – “Sau đó bọn anh sẽ phải đối mặtvới một lịch làm việc dày đặc. Thế nên đây cứ coi như là giây phút thảnh thơi cuối cùng trước khi bị vắt kiệt sức lao động đi.”
Hiện giờ, điều cậu cần làm là dưỡng sức để còn sống được qua mấy ngày bận rộn tiếp theo.
_ “Như vậy là khá hơn năm ngoái rồi còn gì.” – Đặt lưng xuống ghế, YoSeob ngồi với dáng vẻ rất thoải mái, đồng thời tay cũng bóc một cây kẹomút cho vào miệng. – “Em nhớ lúc đó chúng ta đã phải chạy sô loạn cảlên, còn không có thời gian để ngủ nữa. Thậm chí lúc trên xe cũng phảilôi bài hát mới ra đọc nữa.”
Lúc đó cũng than vãn quá trời nên có lẽ năm nay cũng giảm được chút xíu. Dù vậy trong mấy ngày tới chắc các cậu chỉ có thể ngủ được 3, 4 tiếngmột ngày thôi.
_ “Kinh khủng vậy sao?” – Minh Tuyết trợn tròn mắt kinh ngạc. Tuy biếtrằng cứ ít lâu mấy người này lại có một đợt bận rộn nhưng cũng không đến nỗi quá mức như vậy chứ? Là họ nói quá lên đúng không? – “Tại sao cứđến thời gian này là lại bận rộn chứ?”

_ “Vốn là thế mà.” – Bật qua bật lại một lúc lâu nhưng vẫn không thấyđược chương trình nào đáng xem, Young Min có chút chán nản. – “Cứ đếnnhững ngày lễ thì công việc lại càng nhiều. Trong khi người khác đượcnghỉ Trung Thu suốt ba ngày thì bọn anh phải liên tục chạy đi chạy lạikhắp các sân khấu.”
Nhiều lúc, các chàng trai bận rộn tới mức chỉ cầu mong có một ngày ngủnướng ở nhà thôi cũng không được. Đau lòng nhất là vào những ngày nàylại chỉ có thể đứng nhìn những người khác đón lễ tưng bừng, cò bản thânlại ngập đầu trong công việc, làm mãi cũng không hết.
_ “Ba ngày? Được nghỉ ba ngày kia à?” – Đến giờ Minh Tuyết mới chú ý đến điểm này, không khỏi kinh ngạc. – “Sao lại được nghỉ nhiều như vậy chứ? Chỉ là Trung Thu thôi mà.”
Ở Việt Nam thậm chí còn không được nghỉ ấy chứ đừng nói là những ba ngày.
Tuy nhiên, sau khi hỏi cái vấn đề mà bản thân thấy rất là bình thườngấy, Minh Tuyết chợt cảm thấy không khí có gì đó không đúng, vừa ngẩnglên đã nhìn thấy ánh nhìn vô cùng kinh ngạc của các chàng mỹ nam về phía mình. Cái kiểu nhìn như thể đang trông thấy một người ngoài hành tinhđi dạo giữa trung tâm thành phố vậy.
_ “Em đang nói gì thế Minh Tuyết?” – Ngay cả anh chàng đào hoa Young Min lúc này cũng mang theo một ánh mắt kì lạ và khó hiểu hỏi cô. – “Đối với người Hàn Quốc thì Trung Thu là ngày lễ rất quan trọng trong năm, chỉđứng thứ hai sau Tết thôi. Thế ở Việt Nam không phải cũng như vậy sao?”
Đến giờ thì mọi người trong căn nhà đều có cảm giác hình như bản thânvẫn hơi ít hiểu biết về sự khác nhau giữa các phong tục của hai quốcgia. Cũng như giây phút này, một ngày lễ lớn như thế mà Minh Tuyết lạitỏ vẻ được nghỉ là một điều rất khác thường như vậy là sao?
_ “Dĩ nhiên là không rồi!” Cô gái vẫn còn rất ngây ngô trả lời câu hỏicủa tên đàn anh, thậm chí còn không hề thấy mình nói có gì không đúngcả. – “Trung Thu ở Việt Nam chỉ mang ý nghĩa là ngày lễ dành cho trẻ emthôi, đâu có được xếp vào quốc lễ, cũng không được nghỉ và chỉ diễn ratrong vòng một buổi tối. Vào ngày đó thì cả nhà sẽ quây quần bên nhau,ăn bánh nướng, bánh dẻo, hoa quả được thắp hương trên bàn thờ tổ tiên.Hồi xưa em rất thích xem múa sư tử vào ngày này nhưng gần đây cảm thấykém vui và không háo hức chờ mong cho lắm.”
Vừa nói, người con gái ấy vừa trầm ngâm chìm trong những suy tư về kỷniệm ngày Trung Thu của bản thân. Đã bao nhiêu lâu rồi cô phải đón ngàynày một mình? Lần gần đây nhất cô cảm giác được giây phút ấm áp của sựđoàn tụ là cách đây bao lâu? Đã lâu đến mức cô dường như đã suýt nữaquên mất một ngày vốn đầy ý nghĩa như thế trong đời.
_ “Ở Hàn Quốc thì lại khác khá nhiều nhỉ?” – Nhìn thấy dáng vẻ của MinhTuyết lúc này, Young Min cũng cảm giác được những ký ức về ngày TrungThu của người con gái ấy có lẽ là không được vui vẻ cho lắm. Chàng traicũng chỉ có thể tiếp tục với câu chuyện của mình để tìm cách hướng sựchú ý của cô rời xa khỏi những điều không vui. – “Trung Thu ở nơi đây từ xưa đã mang ý nghĩa tạ ơn tổ tiên ban ột năm mới bội thu và chiasẻ sự dư dả của mình cho bạn bè. Vào ngày này thì cả gia đình sẽ trở vềnhà, chuẩn bị một mâm cỗ có thật nhiều món, làm lễ rồi cùng ngồi ăn.Những lúc ấy thì không thể thiếu món bánh gạo rồi. Nhưng với lịch làmviệc như thế này thì bọn anh cũng không thể trở về gia đình làm lễđược.”
Theo chân bọn họ được ít lâu, điều này thì Minh Tuyết cũng rất rõ ràng. Nhưng bản thân cô vẫn tò mò mở miệng hỏi một câu.
_ “Mà hôm đó các anh có về ký túc xá không?” – Để cô còn biết đường mà chuẩn bị đón Trung Thu nữa chứ.
Kì thực, khi hỏi câu này, cô cũng biết đước đáp án là gì, nhưng tronglòng vẫn không khỏi có chút chờ đợi. Chẳng có ai muốn chỉ có một mìnhlên sân thượng ngắm trăng tròn trong khi tất cả các gia đình khác cùngsum họp đày đủ cả.
_ “Hôm đó buổi sáng bọn anh được rảnh một chút, còn buổi tối thì phảiđến muộn mới về.” – Anh chàng đào hoa mở miệng trả lời, dù biết điều này sẽ khiến cô phải thất vọng. Chỉ là ở trong giới showbiz, có rất nhiềuviệc không thể diễn ra như ý muốn của bản thân được. – “Mà em vừa địnhđi đâu kia mà.”
Vừa nãy còn rất vội vàng, đến mức không để ý tới bọn họ, hiện giờ lạichẳng tỏ vẻ gì cả. Đừng có nói với cậu là cô lại quên mất điều mình đang làm đấy nhé!
_ “Ôi! Anh nhắc thì em mới nhớ.” – Giật mình sửng sốt khi nhận ra, Minh Tuyết quả thật là đã quên mất việc quan trọng định làm, không nhịn được thấy áy náy. – “Em phải ra ngoài một lát đây.”
Cô hoàn toàn không phải cố bỏ quên tấm nhạc phổ bị rơi dưới lùm cây kiađâu. Hi vọng nó hiện giờ vẫn chưa bị gió thổi bay đi mất.
* * *
Rót một cốc cà phê, vừa nhấp một ngụm vừa bước đi quanh phòng để thưgiãn đầu óc, Hyung Ki bất giác tới bên cửa sổ ngước nhìn xuống phíadưới, nơi mà cậu đã quăng bản nhạc dở dang kia xuống.
Nhớ lại dáng vẻ của Minh Tuyết giây phút ấy, chàng mỹ nam đến giờ vẫnkhông thể nào hiểu nổi tại sao cô lại tức giận đến như thế. Tấm giấy đóchỉ làm cậu nhớ tới những khoảnh khắc tràn ngập cảm giác thất bại, không có càng nhẹ nhõm, nhưng lại khiến cô mạo hiểm như thế thì thật khôngđáng. Cậu thậm chí còn có ý nghĩ thà rằng nếu nó không xuất hiện trênđời thì tốt biết bao.
Bước đến bên cạnh lan can, đưa mắt nhìn xuống phía dưới, ngay cả bảnthân chàng mỹ nam lúc đó cũng không biết mình đang muốn thấy cái gì.Nhưng khi thấy một bóng hình quen thuộc đang lúi cúi tìm kiếm gì đó, cậu không nhịn được thấy sửng sốt.
_ “Cô ta đang làm gì thế kia?” – Khẽ lẩm nhẩm trong miệng một câu,Hyung Ki cứ thế dõi theo từng cử động nhỏ nhất của cô gái ấy để tìm kiếm một đáp án. Vừa nãy thấy cô nổi giận bỏ đi, bây giờ lại xuất hiện ở chỗ bụi cây dưới nhà, không lẽ là… Thấy ai đó lúc này, chàng đội trưởngbỗng có chợt cảm thấy có chút áy náy, không nhịn được thở dài một hơi. – “Thật là…”
Đúng lúc đó, ở phía dưới, Minh Tuyết cuối cùng cũng tìm thấy được tờgiấy trong bụi cây, cứ thế rất vô tư reo len một tiếng đầy sung sướng.
_ “A! Thấy rồi!” – Người con gái ấy vui vẻ đến mức chỉ kém mức nhảy cẫng lên hò hét, cười tươi rạng rỡ rồi tung tăng chạy vào trong nhà với dáng vẻ rất trẻ con.
Thấy biểu hiện đáng yêu của cô lúc đó, khoé miệng Hyung Ki khẽ nhếchlên, nở một nụ cười từ tận đáy lòng mà bản thân cậu cũng không hề nhậnthấy.
* * *
_ “Em về rồi đây!” – Trời mới bắt đầu sáng lên được ít lâu, Minh Tuyếtđã đi siêu thị xong và trở về nhà với một đám túi lớn túi nhỏ, mở cửbước vào với khuôn mặt tươi vui.
Tuy rằng vẫn còn rất sớm, nhưng giờ phút này các chàng mỹ nam cũng đãthức dậy và có mặt đủ hết ở trong phòng khách. Nhìn thấy cô về với nhiều đồ như thế, tất cả đều không khỏi thấy ngạc nhiên.
_ “Mới sáng sớm em đã đi đâu về thế?” – Young Min quan tâm hỏi, nhưngchủ yếu là tò mò về cái đám đồ cô cầm trên tay. Mặc dù nhiều khi bọn họphải mua rất nhiều đồ bổ sung cho tủ lạnh nhưng cũng không đến mức nhưvậy chứ? – “Mà mua gì nhiều thế kia.”
Cũng không kêu bọn anh tới giúp, vất vả cầm đi một đoạn xa về nhà làm gì? Đó mới là câu chàng mỹ nam thực sự muốn hỏi.
_ “ Em vừa ghé qua siêu thị mua ít đồ ăn.” – Minh Tuyết không bận tâm gì nhiều mà cứ thế bước tới, để chúng ở phòng bếp dưới sự phụ giúp của tên đàn anh. – “Uả! Mà chẳng phải mọi người hôm nay đến lúc gần sáng mớivề ư? Sao không ngủ thêm chút nữa.”
_ “Chừng một tiếng nữa thì bọn anh lại phải đi rồi.” – Liếc nhìn sangphía đồng hồ, Young Min nói thật nhẹ nhàng. – “Bọn anh đang tranh thủthời gian xem lại công việc một lượt.”
Nếu được thì bọn họ cũng rất muốn được về phòng ngủ một giấc thật dàilắm chứ. Chỉ tiếc rằng điều đó đối với các chàng mỹ nam giây phút này là một thứ rất xa xỉ.
_ “Em không về thăm gia đình vào dịp này à?” – Đột nhiên mở miệng nóimột câu, Jae Sung kì thật cũng không suy nghĩ gì nhiều. Tên mèo lười chỉ đơn giản có chút tò mò về vấn đề này nên mới hỏi không chút kiêng dènào mà thôi.
Tuy nhiên, có rất nhiều điều mà bản thân các chàng trai không biết, cũng không hiểu được về người con gái ấy. Jae Sung chỉ đơn giản nghĩ rằngcác cậu vì công việc mà không được về nhà thì cũng đành thôi, còn côchẳng lẽ vẫn ở đây, đón Trung Thu một mình hay sao?
Phải nói rất hiếm hoi mới có một lần chàng mỹ nam này không nghĩ tớichuyện ngủ mà quan tâm tới người khác. Nhưng cậu lại không biết rằng câu hỏi ấy lại đả kích tới Minh Tuyết không nhỏ, khiến cô chợt sững ngườilại, nụ cười cũng tắt ngấm trên môi, nhường chỗ ột sự suy tư đầynặng nề.
_ “Em á? Bố mẹ em đều ở Mỹ cả mà.” – Một lúc sau, cô gái ấy lại chợtnở nụ cười như thường. Nhưng chỉ cần chú ý quan sát một chút, ai cũng có thể nhận thấy nụ cười của cô lần này có chứ một sự gượng gạo như đangcố che đi những cảm xúc của bản thân. – “Họ rất bận, nhất là dịp lễ nênkhông thể về thăm em được. Mà lúc này em có đến Mỹ thì cũng khó gặp được họ, chỉ gây thêm phiền toái thôi.”
Vẫn tỏ vẻ như không có gì, cô gái ấy bắt đầu mở từng cái túi và bỏ đồ trong đó ra, cũng bắt đầu nói tới một đề tài khác.
_ “Em định làm món bánh gạo Song pyeon để mừng Trung Thu. Em cũng khôngbiết phải mua những gì nên đã hỏi người bán hàng và được họ chỉ chonhững nguyên liệu để làm đấy.”
“Thế à? Đểanh xem thử xem em đã mua gì nào.” – Vừa nói, chàng mỹ nam vừa bước tớigiúp cô một tay, lần lượt bỏ mấy thứ đồ trong túi ra điểm danh.
_ “Em cũng không rõ lắm nhưng cuối cùng bước ra khỏi siêu thị mà mangtheo nhiều thứ ghê. Có bột, vừng, đậu, đậu đỏ, hạnh nhân, đỗ xanh, hạtdẻ, rồi lại cả cải cúc, bí ngô, cà rốt, dâu tây, nho đen nữa.” – Lôi mấy thứ trong túi nilon ra xong, người con gái ấy mới thấy đám nguyên liệunày quả là nhiều khủng khiếp. Bản thân cô cũng chưa trông thấy cái bánhnhư thế nào, nhưng nghe thấy danh sách nguyên liệu thôi cũng đã thấykhủng khiếp lắm rồi. – “Em nghe nói loại bánh này chỉ cần nặn vỏ bánh và làm nhân rồi bọc lại là xong. Như thế có nghĩa ngoài bột ra, có phảitất cả những thứ khác sẽ được nấu lên, xay nhuyễn và trộn đều hết lênvới nhau không? Cả đám rau và hoa quả này nữa ư?”
Nói bằng một khuôn mặt thật ngây thơ, nhưng nội dung câu hỏi của MinhTuyết thật đúng là gây sock, khiến các chàng trai bàng hoàng quay sangnhìn cô bằng cái ánh mắt như đang nhìn người đến từ thế giới khác vậy.
Cái gì mà xay nhuyễn, trộn đều hết cái đống hổ lốn kia lên cơ chứ? Cô ta đang nói đùa hay thật sự không biết thế? Chỉ cần tưởng tượng đến sảnphẩm mà cô ta sắp làm thôi cũng khiến các chàng mỹ nam rùng mình.
Minh Tuyết, cô định sáng tác món bánh gạo mới khủng khiếp nhất Hàn Quốcư? Đến rau xanh cũng định trộn vào nhân thì các cậu hoàn toàn không cònlời nào để nói nữa rồi.
_ “Cô…” – Vẫn không thể nào tin nổi những gì chính tai mình vừa nghe,Hyung Ki mãi mới nói ra được một câu hoàn chỉnh. – “Cô có thật là biếtlàm bánh gạo không đấy?”
Là ai đã truyền thụ cho cô ta những tri thức loạn xạ này thế? Ngay cảngười ngốc cũng có thể thấy ra được rằng cái kiểu trộn hỗn độn đó làkhông thể mà.
_ “Không.” – Một lời đáp cực kì nhanh chóng gọn lẹ phát ra từ miệng Minh Tuyết kèm theo cái vẻ mặt rất vô tư thực sự không biết gì kia làm cácchàng thần tượng hoàn toàn bó tay.
Chẳng lẽ đó không đúng ư? Người bán hàng đã nói rất chắc chắn mấy thứnguyên liệu này là chính xác mà. Minh Tuyết cho dù có suy tư đến nát óccũng không nghĩ ra được cách làm nào khác với cái đám này cả.

Thế rồi, như vừa nhớ ra được một chuyện quan trọng nào đó, người con gái ấy khẽ kêu “A” một tiếng, cũng vội vã lục tìm trong túi.
_ “Hình như tôi có tờ hướng dẫn cách làm nè.” – Cô cũng đã rất nghiêmtúc tìm hiểu và lấy được ờ giấy ghi công thức của người bán hàng rồi đóchứ. Nhưng tiếc thay cho Minh Tuyết, khi cô vừa thấy được chút hi vọngthì nó lại quá nhanh chóng bị dập tắt. Người con gái ấy lục tung cảngười lên tìm kiếm nhưng tung tích của cái tờ giấy nào đó vẫn không hềcó. – “Đâu mất rồi nhỉ?”
Còn không phải bị cô quăng đi mất tiêu trên đường về nữa hay sao? Tìm thấy được mới là lạ.
Thở dài một hơi, các chàng mỹ nam cùng đưa ra đến một quyết định trongđầu là không nên kì vọng thêm gì ở người con gái này nữa. Bởi cuối cùnghọ chỉ phí công và thêm thất vọng mà thôi.
_ “Em mua hơi thừa đấy, Minh Tuyết à.” – Chăm chú rà soát lại một lượtcả chủng loại và số lượng đám nguyên liệu cô đưa về, Young Min rất nhanh chóng đưa ra kết quả. – “Thường thì có hạt dẻ rồi thì người ta khôngmua vừng nữa. Nhưng em lại thiếu một trong những thứ quan trọng nhất làlá thông.”
_ “Hả? Vậy phải cho cả lá thông vào trong nhân sao?” – Minh Tuyết ngướclên nhìn đầy kinh ngạc, khẽ mở miệng nói thầm thêm một câu nghĩ đến mónbánh gạo thập cẩm này. – “Món này kì lạ thật đấy nhỉ?”
Thêm cả lá thông? Thế thì mùi vị chắc là rất đặc biệt đậm chất Hàn Quốc nhỉ? Ai đó rất ngây ngô tưởng như thế.
_ “Có cô kì lạ thì có.” – Không nhịn được tư duy sai thái quá của cô,chàng đội trưởng cuối cùng vẫn đành phải lên tiếng trong bức xúc. Nếuthực sự để cô ta làm bánh gạo thì cũng không biết sẽ ra cái thứ khủngkhiếp nào nữa đây? – “Cô đi ra ngay! Đi ra ngoài ngay và đừng có độngvào bất kì thứ gì trước khi tôi cho phép.”
Cần phải dập tắt cái ý tưởng xuyên tạc món bánh gạo truyền thống tốt đẹp của cô ta ngay lập tức. Nhìn cũng có thể biết được Minh Tuyết chẳng mấy khi vào bếp, lần này đòi làm bánh cũng không biết là giúp dỡ hay pháhoại nữa đây. Tốt nhất vẫn là cậu đích thân làm cho an toàn.
Vì thế, trước con mắt ngỡ ngàng của Minh Tuyết, Hyung Ki bắt đầu bếp,động tác hành văn liền mạch vô cùng uyển chuyển và nhẹ nhàng, một bênlàm một bên giải thích cặn kẽ từng bước một.
_ “Đầu tiên là trộn bột làm vỏ bánh. Muốn bánh có nhiều màu sắc thìngười ta có thể dùng phẩm màu hoặc dùng màu tự nhiên. Cái đám rau quảkia là để xay lấy nước rồi nhuộm chứ không phải làm nhân đâu.” – Rấtnhanh chóng chắt lấy nước của từng loại rau quả, Hyung Ki chia chúng làm nhiều bát để trước mặt, trông rất gọn gàng, sạch sẽ tinh tươm. – “Màuxanh của cải cúc, màu vàng của bí ngô, màu đỏ của cà rốt hoặc dâu tây,màu tím của nho đen. Lấy nước xong trộn vào bột tạo màu sắc.”
So với phẩm màu, những màu sắc này tuy không đẹp bằng nhưng lại rất thân thiện và an toàn.
_ “Hay thật nhỉ?” – Minh Tuyết đứng ngoài nhìn mà không khỏi kinh ngạchá hốc mồm khi thấy những bát bột đủ màu mà chàng đội trưởng vừa trộnxong. Lần đầu tiên trong đời cô biết còn có thể nhuộm bột bằng cách này. Qủa thật là thần kì. – “Đẹp ghê! Nhưng mà hình như màu đỏ của dâu tâycó chút đậm hơn cà rốt này.”
_ “Hiển nhiên rồi!” – Từ đầu tới cuối, Hyung Ki thật kiên trì giảng giải từng chút một cho cô, bàn tay vẫn liên tục làm việc không ngừng. –“Những thứ còn lại thì làm nhân. Nấu chín, xay nhuyễn là được, hoặc cũng có thể xào qua.
Nói đến đó, chàng đội trưởng mới bắt đầu quay về phía Young Min hỏi.
_ “Vừa nãy em có nhờ anh làm giúp em những việc này, bây giờ chắc là xong rồi chứ nhỉ?”
_ “Uh!” – Tên yêu nghiệt nhanh tay đưa tới đám nhân đã xử lý gọn gàng. Phải nói trong việc này, ai đó rất có năng khiếu.
_ “Giờ chỉ còn lại nặn vỏ. bọc lấy nhân nữa là xong. Việc đơn giản này cô tự làm được chứ hả?”
Hướng dẫn đến thế rồi mà ngay cả chuyện này cũng không làm được thì cậu cũng không còn gì để nói nữa cả.
_ “Để tôi thử xem sao.” – Rất hứng khởi nhận bột và nhân bánh từ phíacác chàng mỹ nam, cuối cùng thì cũng có công đoạn Minh Tuyết được tự tay làm, không khỏi thấy vui mừng và chờ mong. Chỉ việc nặn bột ra thànhmiếng mỏng rồi cuộn lấy nhân, nghe thấy rất đơn giản, cũng không có gìkhó cả.
Tuy nhiên, ai đó không chỉ là vụng về bình thường, mà là siêu vụng về.Đến nặn bánh cũng có thể khiến miếng bột chẳng ra được hình thù gì, độdày không đều, rách tùm lum. Cuối cùng là trông vô cùng thảm hại.
_ “Không phải! Đừng nặn dày như thế!” – Đứng ngoài hướng dẫn mà Hyung Ki cũng cẳm thấy phải phát bực cả lên. Tại sao chỉ có công đoạn dễ dàngnhư thế mà vào tay cô ta thì 10 cái hỏng cả 10 như thế chứ? – Cuộn không đều tay, chỗ dày chỗ mỏng kìa, đằng này còn rách nữa. Tôi đã nhắc côphải nặn ở giữa dày hơn, mỏng dần ra phía ngoài chứ không phải ộtcục to tướng ở chính giữa thế kia.”
Càng làm càng sai nhiều, chẳng thấy có một chút nâng cao tay nghề, thậmchí còn tệ hơn lúc chưa học làm, Minh Tuyết đúng là thuộc về dạng ngườivô cùng hiếm có này. Điều này làm chút kiên nhẫn còn sót lại của chàngđội trưởng cũng rất nhanh bị mài mòn hết.
_ “Phải làm thế nào bây giờ?” – Ngước len bằng khuôn mặt vô cùng tộinghiệp, cô đúng là khổ đến không nói lên lời. Đâu phải cô muốn cái bánhra hình dạng này kia chứ? Nhưng nó cứ như vậy thì biết làm sao bây giờ?
_ “Đứng ngoài đi!” – Mặc dù đã sắp tới giờ phải đi, nhưng càng nhìn aiđó làm chỉ làm cậu càng điên ruột, cuối cùng vẫn là không nhịn được màchuyển sang thực hiện giải pháp cuối cùng. Đó là tự lực cánh sinh, cũngcó nghĩa không trông cậy thêm gì ở cô nữa mà bê mọi thứ ra phòng kháchyêu cầu sự trợ giúp của các thành viên khác.
Vì thế, cho nên, cái người đưa ra ý tưởng làm bánh gạo thì ngồi chơi annhàn, trong khi các chàng thần tượng thì hì hục nặn bánh, bọc nhân.
Không phải cô không muốn giúp, mà là họ không chịu tin tưởng tay nghềcủa cô. Thế nên ai đó cứ thế ngồi bên cạnh chơi vô tư mà không thấy chút áy náy gì cả.
_ “Song pyeon hoá ra trong như thế này à? Đẹp thật đấy!” – Lại gần nhìnnhững thành phẩm của các chàng mỹ nam, Minh Tuyết không khỏi trầm trồkhen ngợi. Thấy con trai làm bánh đã khó, thấy các chàng mỹ nam nổitiếng trong giới showbiz làm ra những chiếc bánh xinh đẹp thì lại cànghiếm hoi. – “Trông có vẻ giống há cảo nhưng lại bụ bẫm hơn nhỉ? Mà không ngờ mọi người ai cũng biết làm bánh cơ đấy.”
_ “Hồi xưa ở nhà, vào dịp này, các thành viên trong gia đình anh vẫnthường cùng nhau ngồi làm bánh gạo như vậy đấy.” – Khẽ nở một nụ cườiđẹp tựa yêu nghiệt, Young Min thoáng đắm mình trong dòng ký ức trong một vài giây. – “Mà cũng vui thật! Không ngờ có ngày anh lại cùng ngồi làmSong pyeon với mọi người trong nhóm.’
Bình thường, Trung Thu bọn họ chỉ có đâm đầu vào làm việc, lúc về thìlại lăn ra ngủ một giấc, nên cũng chưa từng trải nghiệm qua cảm giác này với mọi người trong ký túc xá bao giờ.
_ “Chúng tacũng chính là một gia đình mà.” – Cho dù là người duy nhất không đượcđộng tay chút nào vào công việc làm bánh nhưng chỉ đứng ngoài nhìn thếthôi cũng đủ khiến Minh Tuyết vui vẻ rạng ngời. Được ăn những chiếc bánh do chính tay các chàng mỹ nam của MS4 làm vốn đâu có phải là chuyện dễdàng.
Nhắm nghía thành quả lao động của các chàng trai, so sánh qua lại một hồi, người con gái ấy không nhịn được lên tiếng ca ngợi.
_ “Ô! Cái này là của Hyung Ki làm đúng không? Lần nào cũng là anh làmđẹp nhất nhỉ? Lại còn nặn thêm hình bông hoa đính vào nữa.” – Chỉ cầnđưa mắt nhìn thấy hình dáng của chiếc bánh gạo cũng đủ khiến Minh Tuyếtthán phục. Cái này chắc là ăn ngon lắm đây. – “Đẹp quá đi! Mai sau anhsẽ là một người vợ tốt ha!”
Nói xong còn vui tươi vỗ vỗ lên vai chàng đội trưởng, cô gái ấy dườngnhư thật sự không hề nhận ra vẻ mặt đột ngột chuyển sang vô cùng tối tăm của ai đó.
_ “Cô muốn chết phải không?” – Hyung Ki quay sang với ánh mắt cực kìđáng sợ, nhưng chiêu này sử dụng cho cái người đang háo hức chờ mong đêm Trung Thu như Minh Tuyết thì thật là vô dụng.
Cô gái ấy vẫn cười toe toét khiến chàng trai cảm tưởng như cô không hề nghe thấy những gì mình vừa nói vậy.
Đáng chết! Tất cả là tại cái tính làm gì cũng phải hoàn mỹ của cậu,khiến cậu bất tri bất giác trang trí những chiếc bánh gạo hơi quá tay.Nếu không phải cô ta nhắc tới, cậu cũng không hề nhận ra vấn đề này nữa.
Trong khi Hung Ki còn đang phân vân không biết có nên thủ tiêu cái đámbánh gạo mình vừa làm hay không thì tiếng chuông điện thoại chợt vanglên, trở nên rất rõ ràng trong căn phòng im lặng.
Chẳng cần nghe cũng có thể đoán ra người đó không còn ai khác ngoài anh quản lý gọi tới thúc giục bọn họ nữa.
_ “Quản lý Kang à? Đợi một lát nhé! Bọn em sẽ tới ngay.” – Vừa nghe điện thoại, ai đó còn cố gắng nặn nốt cái bánh cuối cùng, hoàn thành côngviệc một cách hoàn mỹ nhất có thể.
_ “Đã đến giờ rồi nhỉ?” – Vội vàng dọn dẹp thật nhanh mọi thứ sau khinặn bánh, chàng mỹ nam Young Min chợt liếc sang chiếc đồng hồ, cũngchuẩn bị để tới trường quay. Nếu đi ngay thì thời gian là vừa kịp, vìthế nên bọn họ cũng không còn thời gian hoàn thành nốt công đoạn còn lại của bánh gạo, đành phải bàn giao hết cho Minh Tuyết. – “Chỉ còn lại hấp bánh cùng lá thông nữa thôi là xong rồi. Bọn anh phải đi bây giờ, nhưng cũng sẽ cố gắng xong sớm để trở về. Đến lúc đó chúng ta phải cùng nhauăn bằng sạch cái đám bánh gạo này đấy nhé.”
_ “Vâng!” – Nhìn thấy dáng vẻ dặn dò cẩn thận của tên đàn anh, MinhTuyết chỉ cười thật tươi rồi vẫy tay chào mọi người. Chỉ là hấp bánh màthôi, cậu cũng không nên coi cô như trẻ lên ba, sợ bị cháy nồi hấp nhưvậy chứ? – “Mọi người đi cẩn thận nha!”
* * *
Trời đã tối muộn, bốn chàng mỹ nam cũng kéo nhau trở về nhà sau một ngày làm việc thật bận rộn và mệt mỏi. Nhưng cái ý nghĩ nhanh chóng trở vềcùng đón Trung Thu với Minh Tuyết tựa như một động lực mạnh mẽ giúp bọnhọ duy trì trạng thái tốt nhất tới tận những tiếng đồng hồ cuối cùng của ngày này.
_ “Bọn tôi về rồi đây!” – Bước vào nhà đầu tiên là chàng đội trưởngHyung Ki. Tuy nhiên, khi cậu vừa mới mở đèn lên và nhìn vào bên trong,khung cảnh một người con gái đang nằm ngủ gục trên bàn khiến cậu có đôichút ngỡ ngàng.
Là do cô vẫn ngồi đợi các cậu trở về nên mới ngủ quên như vậy ư? Thế nếu tối nay họ không kịp về thì cô cứ thế ngồi ngủ như vậy tới tận sáng à?Ai đó thật không chịu chú ý tới sức khoẻ của chính mình mà.
_ “Cái cô này!” – Thấy dáng vẻ ngủ ngon lành, không có chút dấu hiệuchuyển tỉnh nào của cô khi bọn họ trở về khiến Yo Seob hết nói nổi. Nhất là khi chàng mỹ nam nhấc chiếc lồng bàn lên nhìn thấy những gì cô chuẩn bị cho họ. – “Cô ta định cho chúng ta chỉ ăn mỗi bánh gạo thật đấy à?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.