Đọc truyện Mỹ Sắc Liêu Nhân – Chương 16: Săn bắn
Trời cao mây nhạt.
Tuy rằng hơi khô nóng nhưng vẫn có thể coi là một thời tiết tốt để đi săn.
Trong khu vực săn bắn hoàng gia, mấy con ngựa đang được người chăn ngựa dẫn tới từ khắp nơi, thỉnh thoảng chúng hưng phấn đá đá chân, giống như biết hôm nay là ngày chúng thi thố tài năng.
Hoàng Phủ Nghi cưỡi ngựa đi tới, quay đầu đang muốn nói chuyện với Hoàng Phủ Thành ở bên cạnh đã thấy Hoàng Phủ Thành đang quay đầu sang hướng khác, liếc mắt nhìn về phía trên đài quan sát.
Trên đài, Trang Ngũ chán muốn chết ngồi trên vị trí của Hoàng Phủ Thành, nhìn thấy Hoàng Phủ Thành đang ngóng lại đây, y hưng phấn vẫy tay với hắn.
Hoàng Phủ Thành quay đầu lại, trong mắt rõ ràng hiện lên thêm vài phần ấm áp.
Hoàng Phủ Nghi cảm thấy như có một thùng nước đá dội từ trên đầu xuống dưới chân, trái tim rách nát như đang đung đưa rồi lại đung đưa trong gió… Oa…
“Ô—-“ Tiếng kèn nổi lên, con mồi bị xua vào khu săn bắn, Hoàng Phủ Nghi miễn cưỡng thu hồi tâm trạng, ủ rũ đi săn.
Trang Ngũ ngẩng đầu, nhìn Hoàng Phủ Thành đang cưỡi ngựa chạy như bay trong khu săn bắn không chớp mắt. Hắn thường rút tên, hướng vào con mồi cách đó không xa nhưng cuối cùng lại bắn không trúng, các thần tử khác cũng như vậy — Hoàng thượng còn chưa săn được, thân làm bề tôi đương nhiên không thể vượt trội hơn.
“Keng!” Trang Ngũ lập tức đề phòng, một mũi tên xé gió lao tới, mạnh mẽ bay thẳng về phía Hoàng Phủ Thành.
Trang Ngũ phi ra một chén rượu ngăn cản mũi tên kia.
Híp mắt nhìn qua, người vừa bắn tên lập tức ngồi ngay ngắn, toàn thân dữ tợn, nhanh nhẹn dũng mãnh hơn người, có vẻ như thể lực phi phàm.
Trang Ngũ đảo mắt nhìn quanh, phi thân về phía đó.
Tịch Thương vốn nghĩ rằng mũi tên ấy sẽ lấy mạng của kẻ gây họa, không ngờ tên của mình lại bị ngăn cản nên rất kinh sợ. Nhìn về phía khán đài đã thấy một bóng người màu trắng bay về phía mình.
“Hì hì!” Thiếu niên kia dừng lại ngay trước mặt, cười hì hì với hắn, sau đó nhảy lên hung hăng vỗ cái mông hắn một cái!
Lửa giận bùng lên, hắn giơ đại đao chặt tới, thiếu niên kia chớp một cái đã xuất hiện trong rừng cây nhỏ cách đó không xa. Không chút suy nghĩ, hắn lập tức thúc ngựa đuổi theo.
“Phịch!” Tịch Thương vừa vào rừng cây lập tức bị một cước của Trang Ngũ đá cho ngã ngựa.
“Dám động vào tiểu mỹ nhân của ta, ngươi không muốn sống nữa?” Trang Ngũ hung bạo quát. Tịch Thương còn chưa kịp đứng lên, Trang Ngũ đã đạp thêm một cước nữa, đá đến mức điểm tâm hắn vừa ăn cũng sắp phun ra.
“Hừ!” Trang Ngũ ngồi xổm trước mặt hắn, “Nếu không phải tiểu mỹ nhân cứ khăng khăng không chịu, ta nhất định sẽ làm thịt ngươi. Hừ!” Y còn chưa hết giận bổ sung thêm vài đấm.
“Nhưng cũng không thể tha cho ngươi đơn giản như vậy.” Trang Ngũ im lặng một lúc rồi đột nhiên trừng mắt nhìn Tịch Thương.
Tịch Thương không nhịn được mà lạnh sống lưng. Cho dù đối mặt với nghìn vạn quân địch cũng không làm hắn sợ hãi như khi nhìn thấy đôi mắt phát sáng kia.
“Hắc hắc…” Trang Ngũ lấy ra một bình thuốc, cẩn thận rắc ít bột thuốc lên da hắn, “ ‘Quý phi tán’. Biết Dương Quý Phi không? Một lát nữa, ngươi cũng có thể giống nàng ta… Dáng người…”
“Ngươi đi đâu vậy?” Săn bắt xong, Hoàng Phủ Thành không tìm thấy Trang Ngũ trên khán đài, trong lòng rất lo lắng.
Trang Ngũ phủi tay cười hề hề, “Vừa rồi trong rừng cây ta phát hiện một con heo.”
“Heo?” Hoàng Phủ Thành nhíu mày, tiểu tử này có phải lại làm gì rồi hay không?
“Tiểu mỹ nhân đi săn xong rồi sao? Chiến lợi phẩm đâu?” Trang Ngũ đĩnh đạc ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi.
“Không có.”
“Không có?” Trang Ngũ nghi ngờ chớp chớp mắt mấy cái, “Chẳng lẽ tiểu mỹ nhân lại kém tắm như thế? Ngay cả một con mồi cũng không có?”
Hoàng Phủ Thành mím môi, “Quả thật không có.” Hoàng thượng chỉ săn dược có ba bốn con, hắn không có con nào cũng là bình thường.
“Không sao!” Trang Ngũ vỗ vai hắn, “Tiểu mỹ nhân muốn cái gì, lần sau ta săn cho ngươi.”
“Vậy sao?” Hoàng Phủ Thành nhướng mi, “Vậy con heo trong rừng kia thì sao?”
“Ha ha…” Trang Ngũ cười gượng rồi lập tức gục đầu xuống, “Tiểu mỹ nhân nói không thể giết cũng không thể làm bị thương quá nặng, ta chỉ… trừng trị một chút…”
“Rầm!” Một quái vật to lớn sờ soạng từ rừng cây đi ra, khua hỏng không ít đồ đạc.
Cấm quân chạy lại bao vây quanh hắn, “Ai?”
“Ô… Ngô…” Người kia đi lại không vững, phát âm không rõ, một thân béo núc ních căng ra, gần như xé rách quân phục trên người.
“Quân phục này là … Tịch tướng quân?”
Người kia gật mạnh đầu một cái, thịt béo toàn thân không ngừng lúc lắc.
“Tịch… Tịch tướng quân? Sao ngươi lại biến thành thế nay?” Hoàng Phủ Nghi nhịn cười hỏi. Cũng không thể trách hắn, hình dạng Tịch Thương bây giờ thật sự rất tức cười, thịt béo cả người lắc lư, bước đi lảo đảo, gần như mỗi bước đều phải vấp té đến mấy lần. Chỉ thấy hắn ô ô bò đến trước mặt Hoàng Phủ Nghi ngẩng đầu lên.
Hoàng Phủ Nghi lập tức che miệng, gương mặt đỏ bừng, không cho phép mình cười thành tiếng.
Gương mặt Tịch Thương vừa sưng vừa to, ngũ quan gần như bị vùi trong đống thịt. Thoạt nhìn giống như là đặt cái mông lên mặt.
“Ha ha ha!” Cuối cùng cũng có người trắng trợn cười lớn. Hoàng Phủ Nghi nhìn qua, lập tức ngây người.
Hoàng Phủ Thành cười. Đã hơn mười năm nay hắn không nhìn thấy hắn cười, tuyệt sắc khuynh thành như vậy, mê hoặc chúng sinh…
Trang Ngũ ngơ ngác nhìn Hoàng Phủ Thành, đại não bị chập mạch nghiêm trọng. Ông trời a, ông trời a, y chưa từng thấy tiểu mỹ nhân cười, làm sao y biết hắn cười rộ lên lại đẹp như thế? Vẻ mặt của hắn đều như đang phát sáng, đôi mắt đẹp rạng rỡ dưới ánh mặt trời, hay là mặt trời cũng vì nụ cười này mà mờ nhạt… Tiểu mỹ nhân của y! Y túm chặt hắn, ánh sáng trong mắt lóe lên. Quay đầu, y tàn bạo trừng mắt liếc đám người hoàn toàn ngây dại ra xung quanh rồi đưa tay che mặt Hoàng Phủ Thành quát to, “Không được phép!”
“Sao vậy?” Hoàng Phủ Thành kéo bàn tay che mặt hắn ra hỏi.
“Sau này không cho phép tiểu mỹ nhân tùy tiện cười trước mặt người khác! Tiểu mỹ nhân là của ta, chỉ có thể cười với ta!”
Hoàng Phủ Thành ngẩn người nhìn y một lúc rồi đột nhiên nở nụ cười, “Được. Là của ngươi.”
Quay đầu, Hoàng Phủ Thành nói với Hoàng Phủ Nghi vẫn còn đang ngẩn ngơ, “Thần đệ cáo lui trước.”
Hoàng Phủ Thành nói xong liền ôm lấy Trang Ngũ lên xe ngựa rời đi.”
Trang Ngũ ngây ngốc mặc hắn ôm, “Tiểu… tiểu mỹ nhân, ngươi vừa… vừa nói gì?”
Hoàng Phủ Thành cười rạng rỡ với y làm y bất giác lọt vào sương mù, nhưng tiếng nói của hắn lại rất rõ ràng chảy vào tai, “Ta nói, ta đem chính mình cho ngươi.”
Trang Ngũ chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, ầm… bối rối.
Hoàng Phủ Thành nhìn y, ý cười càng sâu. Hắn là của y, y cũng là của hắn. Cái gì mà Trang Nhất, Tây Dạng, Khương Vu, đều đi chết cả đi. Chỉ cần có thể ôm chặt người trong lòng, cái gì cũng không quan trọng.
“A—” Tiếng kêu thảm của Trang Ngũ truyền ra từ trong xe ngựa, “Tiểu mỹ nhân ngươi lại có thể dùng mỹ nhân kế lừa ta lên xe ngựa! Ta không… mau thả ta xuống… Ư…”
(Một màn tiếp theo thỉnh chư vị tiếp tục tưởng tượng….)