My osin

Chương 70


Bạn đang đọc My osin – Chương 70

———————————————-
Gió lật phật và một con bọ xấu số đâm sầm và mũi nó…. hệ quả tiếp theo là con bọ nát toét trong hai ngón tay của nó…
Mấy tiếng trước…. Joe khoác bộ quần áo hoàng tử… gương mặt rạng rỡ ngời ngời phóng kon xe đi đón Tiny…. Càng nhớ đến nó càng thấy người nóng bừng bừng mặc dù trời đã sang đông…. Nó ngửa mặt lên trời…. những ngôi sao sáng lấp lánh như lớn dần lên… tỏa sáng hệt như những chùm đèn pha lê khổng lồ….
và trong ánh sáng rạng rỡ tuyệt đẹp ấy… nó thấy nó… trong bộ quần áo dạ tiệc lộng lẫy…. đang uyển chuyển theo từng bước chân vững chắc của Joe…. Joe kéo chặt nó vào người… và cười tươi hạnh phúc…. nhạc nền êm dịu… thời gian như ngưng đọng… tất cả chỉ dành cho hai đứa nó… nhìn ngắm hai đứa nó….
” Soạt!!! “
Nó vấp phải hòn đá…. không đau cũng không ngã… nhưng đủ làm nó hiểu mình đã xoay tại chỗ khoảng 5s hay nhiều hơn thế…. ánh sáng rực rỡ biến mất… những ngôi sao lại thu nhỏ…. ánh lung linh…. nó vẫn đứng giữa hai hnagf cây và trwuowcs mặt là những vạt tối sẫm màu…
_ Tưởng tượng vớ vẩn…
Than thầm với chính mình… nó siết chặt hơn chiếc áo quanh người… bước chậm hơn… thở cũng chậm hơn…
Nhưng tiếng thở gấp gáp thì lại vang lên to hơn…. mạnh mẽ…. **** ??? Nó tự nghĩ… Nếu có **** thì cũng đỡ hơn phải ở đây một mình…

Nó nhìn quanh quất kiếm con **** tốt bụng…. nhưng chả có kon **** nào cả… trước mắt nó là một dáng người đang tiến lại gần nó với tốc độ vừa phải,….
Mất 2s sau… để nó nhận ra đó là ai??? Joe lại gần nó hơn chút nữa…. ôm ngực thở và không nói tiếng nào….
_ Anh ở đây… làm gì???
Nó hỏi và tim đập dồn…..
_ Để gặp em…. vậy…. chà… còn em???
Tiếng của Joe nhạt đi và hòa với tiếng thở…. Nó chỉ cười và đáp…
_ Để đợi anh!!!
Cách biệt thự không xa là một cái hồ khá to và rộng…. theo như nó được biết thì cái hồ cũng nằm trong vùng sở hữu của nhà họ Ngô… Nhưng nó lại khá sợ cái hồ… mặc dù theo dân bản địa quanh đây thì hồ này rất nhìu cá còn nó lại rất thik bắt cá… Nguyên nhân nó sợ cái hồ vì cũng có truyền thuyết khác nói là từng có một đôi yêu nhau tự tử ở hồ này… và đêm đến… hồn ma của họ vẫn thường lướt nhẹ trên những đợt sóng lăn tăn… để tận hưởng cái gọi là lãng mạn…
Thế nên nó không thể hiểu tại sao Joe lại chọn nơi kì cục này mà nói chuyện với nó… không khí lãng mạn + cảm kích + xúc động mãnh liệt vừa qua bay biến đâu hết, cái không khí âm u ghê rợn bao trùm cảnh vật… tiếng gió rít, tiếng nước xô đẩy và những lùm cây bụi tối đen làm nó phát hoảng…. tay nó cứ bíu chặt lấy khuyu tay của Joe mà run lẩy bẩy…

_ Em sao thế???
_ Có ma…. quanh đây có…. có ma…
_ ma nào???
Joe phì cười…
_ Người ta nói…. anh hok bik thật hả???
_ nếu mà có ma thì chắc là Mike và Rainie đấy….
_ cái gì???
_ Hai người họ toàn rủ nhau ra đây lướt sóng ban đêm thôi ah…
_ Nhưng mà….
_ Tóm lại là hok có ma đâu…. nhưng mà nếu có thật thì…
Nó chưa kịp bày tỏ sự kinh hãi… thì Joe túm chặt lấy nó và ép sát nó vào người….
Sau vài giây ú ớ…. nó ngậm chặt miệng… núp chặt hơn vào tấm thân mảnh dẻ của Joe, một cảm giác ấm áp lan truyền toàn thân nó…. nó nhắm mắt… rồi lại mở ra…. thấy khung cảnh trước mặt bỗng chốc thật đẹp…. thật lấp lánh…. Nó muốn nói những câu thật ý nghĩa… nhưng hai môi nó như dính chặt với nhau… cuối cùng… sau vài giây suy nghĩ điên loạn… nó lập cập nói một câu không thể vô nghĩa hơn vào thời điểm này…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.