Đọc truyện Mỹ Nữ Là Dã Thú – Chương 8
Tan tầm, Lí Thi Mạn lái xe quay trở lại viện mồ côi. Ra khỏi xe, thấy bọn trẻ trong viện nói rằng cô có khách tới thăm.
Có khách?
Còn đang suy nghĩ xem là ai tới tìm mình, cô liền thấy Hạ Nhĩ Bình
đang đi về phía này. Sau nhiều ngày không thấy, người này tóc có vẻ đã
dài hơn một chút, hình tượng phóng đãng có điểm bùng nổ, thoạt nhìn đã
thấy gợi cảm chết người, làm cho lòng cô kinh hoàng.
Cô còn suy nghĩ cái gì? Tóc người ta dài như thế nào cũng đâu có quan hệ gì với cô. Bọn họ đã chia tay rồi.
“Hạ Nhĩ Bình, anh làm sao có thể ở trong này?”
“Đương nhiên là tới tìm em, còn nữa, anh vừa mới quyên góp một chút tiền.”
“Anh làm sao có thể biết tôi ở trong này, cha tôi nói với anh sao?”
“Mọi chuyện của em anh đều biết, không cần bác Lí nói.” Hạ Nhĩ Bình
nhếch miệng cười. Nhiều ngày không gặp, tiểu dã thú xinh đẹp của anh
thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ.
“Anh còn tìm tôi làm cái gì, tôi đã quyết định chia tay với anh.”
“Anh không đồng ý.”
“Cái gì?” Anh ta quả quyết cự tuyệt, làm cho Lí Thi Mạn cảm thấy buồn cười. “Mặc kệ anh có đáp ứng hay không, tôi đều quyết định chia tay.”
Mấy ngày nay, cô vẫn không nghĩ ra nên quyết định như thế nào, bởi vì
nghĩ đến là đầu rất đau, nên dứt khoát không nghĩ nữa.
“Anh cũng không quan tâm em ra quyết định gì, anh cũng không muốn chia tay.”
“Anh ……”
“Kìa cô giáo Mạn, bây giờ cô đang cãi nhau với bạn trai sao?” Trong
đám trẻ đang đứng vây quanh để xem trò, có đứa đột nhiên mở miệng hỏi.
Lí Thi Mạn xấu hổ cười cười. “Không phải, chúng ta không phải là cãi
nhau, hơn nữa, chú này cùng không còn là bạn trai cô.” Cô đặc biệt cao
giọng nhấn vào hai chữ “không còn”.
“Anh rốt cuộc có còn là bạn trai em hay không, anh nghĩ chúng ta nên
đổi địa điểm để thảo luận vấn đề này thì hơn.” Dù sao nếu như lại động
tác bạo lực gì xuất hiện, dọa sợ mấy đứa nhỏ này thì cũng không tốt.
Nhìn thấy Hạ Nhĩ Bình đang hướng về phía mình, Lí Thi Mạn lùi lùi về
sau. “Anh đừng lại đây, anh đã quên chuyện đêm đó sao? Anh còn qua đây
nữa, thì đừng trách tôi đây đối xử không khách khí.”
“Nhắc đến chuyện đêm đó, là anh giúp em kiếm giày cao gót về nhà nha.”
Mặt cô nóng lên. “Ai… ai cho ngươi làm cái chuyện này.”
“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút đã.”
“Không có gì hay ho để nói cả.”
“Mặc kệ thế nào đi nữa, chúng ta về nhà trọ của anh trước đã, ngồi
xuống nói chuyện cẩn thận, nhưng nếu em muốn ở trên giường nói chuyện,
anh cũng không phản đối.” Hạ Nhĩ Bình nhìn Thi Mạn cười ái muội, mười
ngày không thấy, anh thật sự rất nhớ cô.
Cái điều ám chỉ trong lời nói này làm cho Lí Thi Mạn vừa tức vừa
thẹn. Grừ, anh ta làm sao có thể ở trước mặt mấy đứa nhỏ mà nói cái loại chuyện hạ lưu này! Còn chưa kịp mắng chửi người ta, cô chợt nghe bọn
trẻ ở một bên hô –
“A, cô Thi Mạn đỏ mặt.”
“Đúng nha, cô giáo mặt đỏ.”
Năm, sáu đứa nhóc đều nhìn về phía cô giáo Thi Mạn, mọi người đều nở nụ cười.
Lí Thi Mạn xấu hổ đến cực điểm, hai gò má hồng rực, chỉ thấy ai kia giơ ngón trỏ đặt trên môi, cười cười nói:
“Hư, các em không cần cười nữa, các em xem, cô Thi Mạn mặt càng đỏ hơn kìa.”
Anh ta nói chưa dứt lời, tiếng cười của bọn trẻ đã càng lớn hơn.
“Cô giáo Thi Mạn mặt thật sự rất hồng, ha ha a.”
“Đúng vậy, cô giáo thẹn thùng đó.”
Cái gã chết tiệt, tôi sẽ không tha cho anh! Lí Thi Mạn tức đỏ mặt
nhằm thẳng phía trước. Hôm nay cô mặc quần, là cực kỳ tiện lợi, liền một cước nhằm hướng cái mặt cười đến phát chán mà lại rất mê người kia,
thật sự muốn đá cho bõ tức.
Hạ Nhĩ Bình cười tiếp chiêu, thân thể cao lớn động tác gọn gàng né
tránh, vừa né tránh, đồng thời cầm lấy tay cô, phản công đem cô ôm vào
trong lòng.
“Hạ Nhĩ Bình, anh mau mau buông ra, mọi người đều đang nhìn.” Thấy
bọn trẻ đứa nào đứa này vẻ mặt thẹn thùng nhìn anh đang ôm cô, mặt cô
càng thêm đỏ bừng.
“Như vậy tiện thể dạy cho bọn trẻ biết cái gì được gọi là tương thân
tương ái.” Anh ôm chặt lấy cái người đang giãy dụa này, cúi xuống bên
tai cô nói nhỏ, “Nếu em lại lộn xộn, anh liền ngay tại chỗ này hôn em.”
Lời anh nói làm cho mặt Lí Thi Mạn càng thêm nóng hồng, mặc dù rất
tức giận, chỉ muốn đá bẹp cái tên háo sắc ở phía sau, nhưng cô chỉ có
thể ngoan ngoãn đứng yên, bởi vì cô hiểu rõ rằng cái gã sẽ thật sự làm
như vậy. Cô không muốn mình mất mặt thêm nữa.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ỹ, Phương
Dung Chân từ văn phòng chạy ra, liền thấy Hạ Nhĩ Bình đang ôm lấy Lí Thi Mạn. Cái dáng ôm của hai người bọn họ, nếu Thi Mạn không có vẻ mặt
giống như muốn ăn thịt người, sau đó lại mở hai tay ra, thì quả thực đã
đúng như là cái ôm lãng mạn kinh điển của Jack và Rose rồi. (H: trong
phim Titanic ý >”
“Cô Phương, Thi Mạn đã trở lại, chuyện giữa tôi và cô cũng đã xong
rồi, thôi hẹn gặp lại nhé.” Hạ Nhĩ Bình ôm lấy con thú hoang nhỏ đang
liều mình giãy giụa đi về phía xe của anh. Anh phải về dạy dỗ một phen
mới được, nếu không thì cứ nhốt lại ba ngày ba đêm, hẳn là Thi Mạn sẽ
phải ngoan ngoãn nghe lời.
“Ai muốn đi theo anh? Hạ Nhĩ Bình, anh mau buông tôi xuống.” Lí Thi
Mạn hô, giãy trượt xuống, quay mặt về hướng cô bạn tốt để xin giúp đỡ.
“Dung Chân, mau tới cứu tớ!” Cô bạn tốt này cho đến lúc đi học đại học
vẫn tập luyện Taekwondo mà.
“Này……” Dung Chân muốn nói nhưng lại thôi, cười trừ. “Vừa rồi anh Hạ
đây đã quyên cả một năm tiền học phí cho bọn trẻ, cho nên……”
“Phương Dung Chân!” Lí Thi Mạn tức chết mất thôi. Đúng là cái đồ thấy tiền thì quên cả tên bạn bè!
Dung Chân thiếu chút nữa thì cho tay lên che tay. “Ai nha, Thi Mạn, cậu hãy cùng ngài Hạ đi nói chuyện vui vẻ nhá.”
Nhìn Thi Mạn bị Hạ Nhĩ Bình ôm vào trong xe như ôm một con thú nhỏ,
Dung Chân cũng không quên chào tạm biệt bọn họ một tiếng, bọn trẻ ở một
bên cũng giơ tay huơ huơ chào.
Hy vọng là sẽ không có việc gì! Phương Dung nghĩ như vậy.
Tuy rằng Thi Mạn ngoài miệng không nói ra, nhưng theo như Phương Dung Chân thấy thì, kỳ thật trong thâm tâm, Thi Mạn đang vô cùng khổ sở. Vừa rồi tiếp chuyện Hạ Nhĩ Bình, cô đã đại khái biết được tại sao Thi Mạn
lại thích anh ta như vậy. Người đàn ông này phát ra vẻ tự tin cùng khí
phách, ngoài ra cũng không thể bỏ qua sự tính cách mãnh liệt của anh ấy, hơn nữa với cái gương mặt đẹp trai như thế kia, chỉ sợ là không có cô
gái nào có thể chống lại được sức hấp dẫn của anh.
Mặt khác, qua ý nghĩa trong lời anh nói, cô cảm giác được rằng anh
thật lòng thích Thi Mạn. Ngẫm lại thì có ai ở trước mặt đối thủ của
mình, bị bạn gái quăng giày cao gót vào người rồi bị mọi người giễu cợt, xong rồi vẫn còn tìm đến cô ấy chứ? Mà cũng chỉ có anh ta mới có thể
chế phục được Thi Mạn, bởi vậy nên cô không nhúng tay vào, cho hai người bọn họ tự nhiên nói chuyện.
Đương nhiên, việc quyên tiền cũng là một nguyên nhân nhỏ. (H: thiệt là nhỏ không?)
Chẳng qua là lần sau mà Thi Mạn đến, cô nếu có thể trốn thật xa thì sẽ nhất định trốn đi thật xa, cho nó an toàn.
Hai người về tới nhà trọ của Hạ Nhĩ Bình, Lí Thi Mạn đi thẳng vào
trong phòng, cầm lấy túi du lịch nhỏ cô để ở đây hồi trước, bắt đầu tự
mình thu dọn đồ đạc.
Cô không muốn cùng anh nói chuyện, bởi vì cô không biết phải nói chuyện gì với anh.
Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ anh thật sự có một chút
thích cô, dù sao hơn hai tháng nay bọn họ ở chung cũng thật sự vui vẻ,
hơn nữa, lúc ở trên giường cũng thực hợp.
Thế nhưng, đêm hôm đó anh cũng đã tự thừa nhận rằng anh tiếp cận cô
là do có mục đích. Cho tới bây giờ, ngực cô vẫn còn âm ỉ đau, nội tâm
khó chịu bởi nghi ngờ việc anh thích mình, không biết trong đó có bao
nhiêu là thật, hay thuần túy chỉ là do sự khoái lạc của thân thể mà
thôi?
Cô hiểu rằng, cho dù bây giờ anh có nói thích cô thì trong lòng cô
vẫn sẽ nghi ngờ. Chẳng lẽ cô muốn cả đời này đều như vậy, mỗi ngày đều
nghi ngờ anh có thật sự thích mình hay không sao? Như vậy sẽ có một ngày cô phát điên lên mất.
Cô không muốn đến cuối cùng cô và anh lại biến thành kẻ thù của nhau, hay thậm chí là cô sẽ hận anh, điều này đối với cô bây giờ càng khó
khăn hơn. Nếu như giờ đây cô ra đi, thì có lẽ sau này bọn họ vẫn có thể
làm bạn của nhau.
Lí Thi Mạn thu thập quần áo của mình. Rốt cuộc là từ khi nào thì cô
lại cầm nhiều đồ này nọ tới đây như thế chứ? Cô phát hiện Hạ Nhĩ Bình
đang dựa mình vào cửa phòng, vẻ mặt như thể đang xem kịch vui, nhưng anh ta chỉ nhìn thôi chứ cũng không nói gì.
Cô thật sự không biết anh đang suy nghĩ cái gì nữa. Không phải anh
nói muốn cùng cô nói chuyện sao? Làm sao giờ lại không hề hé răng? Ít
nhất thì nhìn thấy cô thu thập hành lý, anh cũng phải mở miệng giữ cô
lại một chút chứ, chẳng lẽ anh tuyệt đối không nghĩ tới việc muốn cô ở
lại? Nhưng mà vừa rồi ở viện mồ côi, không phải là anh còn lớn tiếng nói rằng tuyệt đối sẽ không chia tay với cô sao?
Đoán không ra Hạ Nhĩ Bình đang suy nghĩ cái gì, làm cho Lí Thi Mạn
trong lòng nóng nảy, trừng mắt liếc anh một cái, rồi tiếp tục sửa sang
lại hành lý.
Cô không biết bản thân mình tức cái gì nữa. Dù sao thì mặc kệ anh nói cái gì, cô đều sẽ quyết định chia tay, cho dù anh có giữ lại, cô cũng
sẽ cự tuyệt. Nhưng anh lại không nói lời nào, khiến cho cô cảm thấy tức
giận.
Rốt cục, Hạ Nhĩ Bình cũng mở miệng.
“Đồ đạc của em thoạt nhìn không ít đâu, có muốn anh giúp đóng gói không?”
“Cái gì?” Đã không giữ cô lại, còn muốn giúp cô đóng gói hành lý? Lí
Thi Mạn tức điên, ném đống quần áo trong tay lên giường, tức giận hô:
“Hạ Nhĩ Bình, anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Trước đó một giây còn nói là không đáp ứng chuyện chia tay, giờ lại
nói giúp cô đóng gói hành lý, thái độ của anh làm cho Thi Mạn không biết làm sao, tâm tình thoắt lên thoắt xuống, thật làm người ta phát điên.
“Em rốt cục cũng chịu quay mặt lại nhìn anh.” Từ lúc trên đường về,
cô hoàn toàn không nhìn anh, thậm chí lúc này khi đã trở lại nhà trọ, cô cũng chỉ có trừng mắt liếc anh một cái lúc nãy, như vậy thì anh nói
chuyện tử tế với cô thế nào được?
“Hạ Nhĩ Bình, anh đang trêu đùa tôi sao?” Biết rõ cô không có tính nhẫn nại, bởi vậy nên anh mới kích cho cô mắc mưu sao?
“Em không nhìn anh, anh nói với em thế nào đây?”
“Được, anh muốn nói cái gì, tôi chăm chú lắng nghe đây.”
“Anh yêu em.”
Lí Thi Mạn không ngờ được câu đầu tiên anh nói lại là ba chữ này,
trong lúc nhất thời làm cho lòng của cô giống như đang bay giữa mây
xanh, từ bên dưới thật nhanh phi thẳng lên trời. Nhưng liệu có phải là
anh chờ cho cô lượn trong không trung hết vài vòng, cuối cùng mới nói
rằng anh lại đang trêu đùa cô thôi?
“Sao thế, không tin ư?”
“Đúng.”
“Vì sao?”
“Anh trước kia chưa hề nói gì, bây giờ tôi đã muốn chia tay với anh,
thì anh mới nói yêu tôi, như vậy không phải rất là kỳ quái sao?” Lòng
của cô thật sự đã bị anh đảo tung lên.
“Em mới kỳ quái, anh không nói thì em sẽ không biết được rằng anh yêu em sao?” Nỗi phiền chán tích lũy suốt nhiều ngày, thật sự làm cho trong giọng nói của Hạ Nhĩ Bình có một tia tức giận.
“Anh làm gì mà hung hăng như vậy?”
“Đó là bởi vì có người nào đó quá ngu ngốc, nghe xong vài câu đồn
đại, tin đó là thực, còn nói muốn chia tay…… Em rốt cuộc là thấy chuyện
chúng ta yêu nhau là như thế nào? Làm sao có thể tùy tiện nói chia tay
là chia tay luôn chứ!”
Anh tự nhiên lại mắng cô là ngốc chứ. Nhưng lại còn oán giận một đống như vậy, thật là, người nên nói lời oán hận phải là cô mới đúng! “Tôi
thừa nhận, lời đồn đại ấy thật là có một chút ảnh hưởng với tôi, nhưng
mà chính anh cũng đã tự thừa nhận rằng là có mục đích nên tiếp cận tôi,
không phải sao?” Chính tai mình nghe được so với lời đồn đại thì càng
đau lòng hơn.
“Nếu như anh nói rằng anh và cô chị họ Lục Khả Nhân của em có ân oán
cá nhân, có lần ở quán bar cô ta đã ve vãn anh nhưng lại bị anh cự
tuyệt, cho nên đêm ấy mới cố tình thiết kế cho anh nói những lời ấy, thì em tin anh hay tin chị họ?”
“Cái gì? Chị Khả Nhân đã từng tiếp cận anh?” Lí Thi Mạn thật khiếp sợ, cô chưa từng nghe chị họ của mình nhắc tới anh.
“Anh đâu cần nói dối.” Là do cô gái kia đã buộc anh phải nói ra chuyện này.
Thái đô của Hạ Nhĩ Bình giờ phút này quả thực không giống như là đang nói dối, đặc biệt là cặp con ngươi đen láy kia, ánh mắt thật sự thâm
trầm. Hơn nữa cô cũng không phải là không biết được cô chị họ Khả Nhân
của mình quả là có chút mê (giai^^).
Đợi chút! Chẳng lẽ là bà chị họ tiếp cận Hạ Nhĩ Bình không thành, hận anh, nên mới không muốn trông thấy bọn họ được vui vẻ hạnh phúc, cho
nên mới cố ý nói nhiều điều vớ vẩn như vậy với cô, mục đích chính là
muốn làm cho cô và anh phải chia tay?
Cẩn thận ngẫm lại thì những gì Nhĩ Bình đang nói không phải là không
có khả năng. Trước kia cô cũng cảm thấy chị họ mình có vẻ như là nói xấu Nhĩ Bình rất nhiều, huống chi việc chuyện xấu của Hạ Tuấn Bình bị sáng
tỏ, toàn là do cô ban tặng, là do cô đã đem tư liệu điều tra về Vu Tâm
Lăng cung cấp cho mấy toà báo.
Nếu chuyện này là thật, thì như vậy chị Khả Nhân thật là quá đáng
rồi. Chỉ là dù cho đêm đó Khả Nhân cố ý nói như vậy, nhưng mà……
Phát hiện vẻ mặt của Lí Thi Mạn vẫn không tin như cũ, Hạ Nhĩ Bình
giống như bị ăn một cú buồn bực. “Em lựa chọn tin tưởng chị họ của em?”
Có lẽ là lúc bình thường bọn họ đã quá mức thân thiết, nên anh không
nhận ra giữa hai người lại có quá nhiều vấn đề như vậy.
Giọng điệu của anh cứ như cho rằng cô là kẻ ngốc vậy, làm cho Lí Thi
Mạn cảm thấy mất hứng. “Vấn đề của chúng ta, không liên quan đến lời đồn đãi, cũng không liên quan đến chị họ của tôi, mà là anh khiến tôi cảm
thấy anh không phải thật lòng thích tôi.”
“Em rốt cuộc đang nói cái gì vậy?”
Nếu đã nói, vậy thì một lần nói cho xong đi. “Anh đừng tưởng rằng tôi là cái loại ngu ngốc. Tôi không ngu ngốc, tôi tự có mắt xem. Tôi nhận
thấy anh không muốn cùng tôi đính hôn.” Không để cho Hạ Nhĩ Bình bác bỏ, cô tiếp tục nói: “Anh đừng tưởng có thể phủ nhận. Đêm đó, khi tôi nói
cha tôi cố ý làm cho chúng ta phải đính hôn, tuy rằng anh không cự tuyệt rõ ràng, nhưng chính cái nhíu mày của anh đã thay anh trả lời rồi. Anh
không muốn cùng tôi đính hôn.”
Hạ Nhĩ Bình khẽ kinh ngạc. Người con gái này cá tính thích náo loạn,
nhưng tâm tư thật tinh tế. Nhớ tới mấy ngày cô có tâm tình không được
tốt lắm, là do nguyên nhân này sao?
Có lẽ anh nên nói cho cô biết sớm một chút……
Mà Thi Mạn cũng thật là, còn nói mình không phải kẻ ngốc, vậy có vấn
đề là sẽ không hỏi anh sao? Làm cho tự mình phiền não, mà anh cũng phải
bị giống như vậy, không phải sao? Bọn họ chẳng lẽ chính là một đội gồm
hai kẻ ngốc?
Thấy anh không phủ nhận, trong nháy mắt, cảm xúc của Lí Thi Mạn tụt xuống chạm đáy.
Tuy rằng đã sớm biết chuyện sẽ như thế, nhưng khi đã có được bằng chứng rồi, thì vẫn thật khó để mà chấp nhận.
Cái gì cũng không muốn dùng nữa.
Lí Thi Mạn nhắc cái túi hành lý đầy một nửa ở trên giường sửa sang
lại một lần. Đã bị anh vứt bỏ rồi đấy, giờ phút này cô thầm nghĩ chỉ
muốn rời khỏi đấy thật nhanh thôi.
Cô vừa mới động tay định xách cái túi lên, Hạ Nhĩ Bình đã bắt lấy tay cô. “Em không muốn nghe lý do sao?”
Lý do rất đơn giản, anh ta có mục đích mà tiếp cận cô, cuối cùng mặc
dù có chút gì đó thích cô, nhưng vẫn chưa đạt đến độ thích để mà kết
hôn. Cô đoán đại khái lý do chính là như vậy, nhưng cô vẫn không thể
chấp nhận việc anh ta ngay từ đầu tiếp cận cô là do có mục đích.
Hai người quay mặt nhìn vào đối phương, ánh mắt giao nhau, trong đó có bất đắc dĩ, cũng có sự không đành lòng.
Cuối cùng người đánh vỡ bầu không khí trầm mặc, mở miệng nói chuyện trước là Hạ Nhĩ Bình.
Vẻ mặt anh thiếu đi phần ương ngạnh, mang nhiều hơn vẻ u buồn, tăm
tối mà Lí Thi Mạn chưa từng gặp qua. “Anh không muốn đính hôn cùng em,
đó là bởi vì anh không biết được em có thể hay không cùng đi Mỹ với
anh.”
“Anh muốn đi nước Mỹ?”
“Đúng, đã quyết định trước từ rất lâu rồi. Hơn nữa anh ở bên kia còn
có sự nghiệp, cho nên anh sẽ không kế thừa công ty của gia đình mình,
lại càng không kể đến tập đoàn thực phẩm Long Hoa.” Hít thở thật nặng
nề, Hạ Nhĩ Bình đã thổ lộ bí mật mình đã ẩn dấu gần mười năm. Vì sao lại muốn nói cho cô ấy biết? Là bởi anh thật sự hy vọng rằng sau này trong
cuộc sống của mình sẽ có cô bầu bạn.
Bị doạ cho kinh hãi rồi, suy nghĩ của Thi Mạn giừo đang loạn thành một đống, nhất thời không còn biết nên hỏi cái gì nữa?
Anh không muốn kế thừa công ty của nhà anh, nhưng mà theo cô biết,
trước kia không phải anh vẫn cùng với Hạ Tuấn Bình, vì muốn trở thành
người nối nghiệp mà vẫn thường tranh cao thấp với nhau sao? Sao anh có
thể nói rằng mình không muốn kế thừa?
“Anh nghĩ em nhất định là có nghi hoặc rằng sau khi Tuấn Bình rời đi, vị trí người nối nghiệp đối với anh đã dễ như trở bàn tay, vì sao còn
muốn buông xuôi phải không?”
Lí Thi Mạn gật đầu, đại khái là cô có ý này.
“Anh không có tư cách để trở thành người nối nghiệp của tập đoàn Bảo
Lai nhà họ Hạ,” con ngươi đen mịt mờ chứa đựng sự thản nhiên bất đắc dĩ. “Bởi vì anh không phải là còn ruột của cha.”
Lí Thi Mạn lúc nãy còn đang khiếp sợ, giờ phút này nghe thấy câu nói
này của anh giống như là có chứa đạn trong lời nói, bắn cho đầu óc cô ầm ầm nổ vang. Cô mở to mắt nhìn vào anh. Là thật sao? Anh không phải là
con ruột của bác Hạ?
Mười năm trước anh học ở trường bên Mỹ. Một lần trường học kiểm tra
sức khoẻ, anh đã kinh ngạc khi biết nhóm máu của mình không phải là B
giống như từ nhỏ tới giờ, mà hoá ra lại là loại A? Anh làm sao có thể là nhóm máu A, khi làm báo cáo kiểm tra sức khoẻ để xuất ngoại vẫn là loại B, sao có thể sai được?
Anh lại đi tới mấy bệnh viện để kiểm nghiệm, xác định được mình chính là nhóm máu A. Một bên là mẹ nhóm máu O, một bên là nhóm máu B của cha, sẽ không có khả năng sinh được một đứa con nhóm máu A. Bởi vậy anh lập
tức quay về Đài Loan, từ mẹ anh biết được mình chính là con ruột do mẹ
sinh, nhưng không phải là con ruột của cha anh.
Nghe Hạ Nhĩ Bình kể lại chuyện đi tử nhóm máu của mình, Lí Thi Mạn
rất muốn mở miệng kêu anh không cần nói đùa nữa, bởi anh là chúa hay
trêu cợt cô mà, nhưng cô thật không nói nên lời.
“Chuyện này chỉ có anh và mẹ anh biết, em là ngươi thứ ba.” Hạ Nhĩ
Bình vuốt mặt của cô, cười khổ. “Đó là một bí mật không thể nói. Em sẽ
thay anh giữ kín, đúng không?”
“Vì, vì sao muốn nói cho tôi?”
“Em hẳn là biết nguyên nhân, nhưng hy vọng đây sẽ không tạo thành
gánh nặng cho em. Anh không phải là không thương, thậm chí là yêu em,
nên khiến cho anh lo lắng rất nhiều.”
Giấu một bí mật lớn như vậy ở trong lòng, có thể thấy được rằng anh
phải chịu áp lực lớn đến bao nhiêu. Giừo phút này, cô lại tuyệt đối
không cảm thấy có gánh nặng gì. Cô thật vui sướng vì anh đem bị mật ở
trong lòng nói cho cô biết.
“Anh đã không muốn kế thừa công ty của gia đình, vậy vì sao trước kia lại muốn cạnh tranh cùng với Hạ Tuấn Bình?” Những chuyện liên quan đến việc bác Hạ muốn từ hai anh em bọn họ chọn ra một người để nối nghiệp
đều là do cha trước kia nói cho cô hay.
“Nên nói như thế nào nhỉ, đó là do từ nhỏ đã trở thành thói quen.”
“Từ nhỏ trở thành thói quen?”
“Đúng.” Kia thật sự là thói quen. “Anh cùng Tuấn Bình từ nhỏ đến lớn
bất luận là làm cái gì, thường thường đều bị người lớn lấy ra so sánh,
hai người bọn anh thật ra cũng lén phân cao thấp,” Gương mặt vốn đang
cười đột nhiên nụ cười lại biến mất. “Trên thế giới này, người anh không mong muốn bị thua nhất chính là cái tên kia, nhưng ngay cả tư cách bắt
đầu anh cũng không có. Vì không muốn bản thân mình thua một cách khó
coi, nên đành phải ra đi trước.”
Anh ngưng lại không nói cùng Lí Thi Mạn nữa. “Bỏ lại những người thân trong gia đình có tình cảm rất chân thành cùng với công việc của mình,
lại còn rất nhiều bạn tốt nữa, đó là một chuyện làm người ta rất khó
chịu. Đặc biệt em lại là con gái một trong nhà. Nếu anh nói ra là muốn
dẫn em đi Mỹ định cư, có lẽ cha em sẽ ngay lập tức phản đối chuyện chúng ta yêu nhau.”
Bởi vì anh thật sự rất quý trọng cô, thật lòng muốn có được cô, cho nên mới nghĩ đến nhiều chuyện như vậy.
“Anh không xác định được em có muốn cùng anh rời khỏi Đài Loan mà tới Mỹ không. Bản thân anh còn chưa nói quyết định của mình cho em biết,
thì sao có thể kết hôn cùng em được? Bởi vậy, có lẽ là bây giờ anh không biết được nên bắt em phải làm sao đây!”
Lí Thi Mạn hiểu được, đêm đó lẽ ra anh nói những lời này, hoá ra là có ý như vậy.
“Trả lời của em đâu?”
“Cái gì?”
“Anh muốn biết câu trả lời của em.” Không quanh co lòng vòng, anh trực tiếp hỏi, rồi khẩn trương chờ.
Nếu nói cho người khác biết rằng Hạ Nhĩ Bình giờ phút này trong lòng
bàn tay đang đổ mồ hôi, thì khẳng định là anh sẽ bị người ta giễu cợt.
Nhưng anh thật sự rất muốn biết đáp án của Thi Mạn, liệu có muốn cùng đi nước Mỹ với anh không?
Trả lời của cô? Lí Thi Mạn giật mình ngây ngốc nhìn anh. Sự tình phát triển vượt quá những gì cô có thể tưởng tượng, thật sự rất kinh ngạc
lại làm người ta phải rung động. Cô nên trả lời anh như thế nào bây giờ?
Trong khoảng thời gian ngắn chẳng thể tự hỏi bản thân được điều gì,
tâm tình loạn hết lên, cô cảm thấy mình hẳn là nên rời đi thôi, bởi vì
cô thật sự không biết mình nên làm như thế nào nữa.
Cô có chút ngớ ngẩn cầm lấy cái túi du lịch ở trên giường. “Tôi, tôi đã quyết ý trước rồi.”
Hạ Nhĩ Bình trên mặt có một khắc cứng ngắc, nhưng anh cũng không nói thêm điều gì. “Anh biết.”
Cầm theo túi du lịch, Lí Thi Mạn rời khỏi phòng.
“Anh lái xe đưa em về viện mồ côi.” Vừa rồi là anh buộc cô từ viện mồ côi tới.
“Không cần, tôi tự mình gọi tắc xi, hôm nay tôi muốn về nhà.”
“Được.”
Hai người cùng đi đến chỗ cánh cửa đen đóng chặt, Lí Thi Mạn mở cửa
lớn, quay đầu, Hạ Nhĩ Bình đang đứng ở ngay phía sau cô. Cô nhìn anh,
cảm xúc thật phức tạp. “Này…… Tôi đi đây.”
Anh cô đơn cười với cô. “Ừ, hẹn gặp lại.”
Anh đã nói sẽ không bắt cô làm chuyện mà cô không muốn, lại càng
không nghĩ đến sẽ bắt cô phải chọn lực sự thống khổ, nếu không anh sẽ vì cô mà cảm thấy đau lòng.
Bàn tay nhỏ bé nắm ở cửa thật lâu, Lí Thi Mạn không biết chính mình
bây giờ muốn làm cái gì. Phải đi về hay là muốn ở lại? Quyết định thật
khó khăn. Giờ phút này cô thật sự rất muốn khóc!
Cô biết mình đang khổ sở thay cho anh, tuy biết rằng nếu như cảm
thông cho anh sẽ càng làm anh trở nên đáng thương mà thôi. Sao mẹ của
anh lại có thể làm như vậy với anh……
“Thi Mạn?”
Phanh một tiếng, cửa chính bị sập mạnh, nhìn lại quả đúng là Thi Mạn. Buông chiếc túi du lịch ở trên tay, Thi Mạn cất bước, thật nhanh nhằm
thẳng về phía Hạ Nhĩ Bình, lao thẳng vào trong lòng anh.
“Em không có cách nào, em thật sự không có cách nào có thể rời đi.”
Bởi vì cô không còn thấy cái tên thích đùa bỡn trêu chọc mình đâu nữa,
mà giờ phút này nhìn anh thật cô độc và đau thương.
Còn nữa, anh vừa rồi sao lại có thể xem nhẹ bản thân mình, còn nói
cái gì mà không có tư cách để so sánh nên đành thua, đành phải đi sang
Mỹ. Cô không cho phép anh thất chí như thế. Có thể thấy được rằng việc
không phải con ruột của bác Hạ đã gây cho anh đã kích lớn như thế nào.
Nhưng ở trong lòng của cô, anh là người con trai cường hãn nhất, lại
xuất sắc bá đạo nhất, những kẻ khác so với anh vĩnh viễn là kém hơn.
Hạ Nhĩ Bình như có được vật báu trong tay, vội ôm lấy Lí Thi Mạn thật chặt. Anh không ngờ rằng cô bỗng nhiên lại quay lại, thật sự là vừa làm người ta kinh ngạc lại vừa vui sướng! Anh thích cái ôm của cô bây giờ,
mặc dù có chút hơi dùng sức, nhưng lại làm cho anh cảm thấy ấm áp vô
cùng.
Đáy mắt cô nhuốm ánh lệ. Cô không nói gì, ngẩng mặt, hôn anh, giống
như là liếm miệng vết thương của người yêu. Anh bị thương, tân của anh
đang bị thương.
Mười ngày nhớ nhung lẫn khát vọng, hơn nữa hiểu lầm lại đã tiêu tan,
làm cho môi của hai người dường như là dính lại làm một, vội mút lấy môi của đối phương. Môi lưỡi giao nhau quấn quýt càng làm cho nụ hôn thêm
đặc biệt thắm thiết hơn.
Hạ Nhĩ Bình ôm Lí Thi Mạn đặt lên cái tủ giầy cao khoảng một mét. Anh muốn cô, rất mong nhớ cô, khát vọng muốn tiến vào bên trong cơ thể ấm
áp ấy, để cho anh có thể thấy mình thật thật thật thật sự có được Thi
Mạn (H: là tác giả ghi 4 chữ “thật” đó nhá, k phải ta, ta đang bận xem
cảnh not good for children =.=).
Ngọn lửa dục vọng hừng hực thiêu đốt, bàn tay to lớn cố cởi được hai
cái cúc trên chiếc áo sơ mi của cô đã mất đi tính kiên nhẫn, liền lấy
một tay giữ chặt áo cô mà hành động một cách thô lỗ, cho nên đã rước lấy sự kháng nghị của Thi Mạn.
“Ah, anh thật sự là người điên, sao lại xé quần áo của em?”. Tuy rằng mấy cái cúc áo hơi mất thì giờ, nhưng đó là do thói quen mặc áo sơ mi
đi làm của cô.
“Đúng, anh là người điên, vì em mà điên, em không biết được anh muốn
em nhiều như thế nào đâu.” Anh không hề che giấu ý muốn dục vọng, thẳng
thắn thản nhiên thừa nhận, bởi vì anh thật sự điên cuồng vì cô.
Thông báo cầu hoan được đưa ra quá mức rõ ràng làm cho Lí Thi Mạn mặt đỏ ửng lên (Hàn Liễu: có hiểu cầu hoan là gì không? hắc hắc, thôi ta k
giải nghĩa đâu, ai đen tối tự hiểu). Cái người này, lần nào ân ái cũng
nói những lời làm cho người ta mặt đỏ tim đập, làm hại cô trong cơ thể
không hiểu sao cũng nóng bỏng tăng vọt, cũng chỉ muốn hung hăng xé mở áo anh để được sờ (soạng) thân hình cường tráng ấy.
Hạ Nhĩ Bình kéo chiếc áo yếm khỏi vai cô, cúi đầu hôn nụ hoa hồng hào đầy đặn ấy, một tay vân vê nhũ hoa bé xinh còn lại. Mười ngày nôn nóng
bất an nhất thời hóa thành một ngọn dục hoả không thể khống chế được.
Ngọn lửa mãnh liệt lại nóng rực, làm cho nhiệt độ cơ thể của cả hai
người đều cao một cách đáng sợ.
“Ah……” Anh so với ngày thường càng thêm điên cuồng mút vào, sự khoái
cảm mãnh liệt kích thích làm cho thân mình cô run rẩy mãi không thôi.
Nhĩ Bình còn tà ác cố ý cắn, làm cô lại phải kêu lên.
Đối mặt với sự bá đạo như thế lại thêm bị công kích mãnh liệt, Lí Thi Mạn hoàn toàn không thể chống đỡ được, chỉ có thể ôm lấy anh, rồi dần
dần lạc lối giữa những cảm giác phấn khích mà anh mang lại cho cô.
Cái tay của Hạ Nhĩ Bình không biết từ khi nào đã cởi bỏ khoá ở trên
quần của cô. Lí Thi Mạn chỉ nghe thấy tiếng anh hô “Nâng mông lên một
chút” (Hàn Liễu: là anh Nhĩ Bình nói, ta vô can!!!), chỉ một giây tiếp
theo, quần của cô đã bị cởi, bị vứt sang một bên và anh cũng bắt đầu cởi bỏ dây lưng của chính mình.
“Anh…… Anh không phải là muốn ở đây đấy chứ?” Nơi này là cửa ra vào đó nha!
“Em giờ mới hỏi, không biết là đã quá muộn rồi sao?”
Liếc thấy lửa nóng đang dâng trào giữa hai chân anh, khuôn mặt nhỏ
nhắn của Lí Thi Mạn nóng hồng, nhiệt khí mãnh liệt bốc thẳng lên đầu cô, hô hấp cũng càng dồn dập hơn.
“Anh anh anh…… Làm sao có thể nhanh như vậy đã……” Cô nói không nổi nữa được nữa, xấu hổ quá đi!
“Vẫn đều như vậy.” Anh cũng thở phì phò.
“Cái gì?”
“Từ lúc ở viện mồ côi nhìn thấy em, anh cũng đã rất muốn có thể trực
tiếp bổ nhào vào em.” (Hàn Liễu: e hèm, nhịn lâu thế có khổ k anh?)
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tâm cũng kinh hoàng theo. Nhìn cái vẻ nói chuyện của anh cực nghiêm túc, như vậy có phải cô nên cảm thấy may m ắn vì giờ phút này đang là ở chỗ cửa ra vào đóng chặt, chứ không phải ở
trên bãi cỏ?
“Em không biết được anh muốn em nhiều đến thế nào đâu.”
Vừa nói dứt, ngọn lửa nam tính trong anh đã muốn bùng nổ, anh liền
mạnh mẽ tiến thẳng đến, đem chính mình chôn sâu vào bên trong cơ thể cô
vốn đã vì anh mà ẩm ướt. Nhận được sự hấp thu ngọt ngào nóng rực đầy
thoả mãn, cảm giác hoà hợp đẹp đẽ quen thuộc, làm cho hai người nhịn
không được trước sự kích thích cuồng dã mà kêu lên.
Anh càng không ngừng va chạm, khiến Thi Mạn phải thở gấp liên tục.
“Anh anh…… Chậm một chút……” Yếu đuối yêu kiều, nhịp hô hấp của cô đã hoàn toàn rối loạn.
Hạ Nhĩ Bình đột nhiên tạm dừng ở bên dưới, tiếng hít thở hổn hển, như cười như không. “Anh thích tiếng kêu của em.”
Nghe giọng điệu đúng là đang nói nhảm đùa cợt. Cái người con trai
này, sao vừa rồi cô có thể nảy sinh sự đồng cảm với anh ta chứ? Liệu có
phải là cô lại bị anh ta thần thần bí bí lừa gạt không đấy?
“Thật sự muốn anh chậm lại một chút sao?”
Lại còn đùa cô! Lí Thi Mạn không cam lòng yếu thế. “Em là sợ anh không đủ sức, chống đỡ không được lâu.”
Hạ Nhĩ Bình nhếch miệng cười, anh cúi đầu hôn lên gương mặt xinh đẹp
đang trưng ra cải vẻ kiêu căng kia. Sao cô có thể đáng yêu đến thế chứ,
rõ ràng là đang kêu gọi anh hãy trực tiếp nuốt luôn cô đi thôi!
Tiểu dã thú xinh đẹp này, thật sự anh sao có thể không thương yêu cô, không bị cô mê hoặc chứ?
Anh tự hỏi chính mình xem từ lúc nào đã yêu cô?
Hẳn là lúc ở quán bar, cô mặc đồ thể thao tiến vào. Đó là lần đầu
tiên anh phát hiện ra được, thì ra con gái mặc đồ thể thao cũng có thể
xinh đẹp rạng rỡ đến như vậy. Lòng anh vì cô mà kinh hoàng ngỡ ngàng……
Hai người vừa hôn thật sâu, Hạ Nhĩ Bình vừa không ngừng tăng nhanh
tốc độ lẫn cường độ, làm cho cả hai cùng chìm ngập trong lốc xoáy khoái
cảm kích thích không ngừng, không ai muốn kêu ngừng, chỉ thầm muốn càng
lúc càng triền miên vô tận, vì ngường mình yêu mà điên cuồng mất lý trí.
“Đừng đính hôn.” Hạ Nhĩ Bình gầm nhẹ.
“Ư… a……” Cái gì chứ?
“Chúng ta kết hôn luôn đi.”