Đọc truyện Mỹ Nhân – Chương 23
Diệp Sơn dừng tay lộ ra vẻ mặt suy tư: “Cậu không có đối tượng gặp mặt sao?”
“Cư nhiên để nam nhân tốt như tôi thế này mà không muốn, con gái ngày nay thật không có mắt!”
Diệp Sơn bật cười: “Tôi thấy xung quanh rất nhiều cô gái thích Tùng Cương nha, bất quá chỉ tại cậu luôn ở bên ngoài chạy nghiệp vụ, cho nên mọi người không tìm được cơ hội nói chuyện cùng cậu thôi.”
Thật ra Tùng Cương cũng cảm giác được những cô gái có hảo cảm với mình. Y ở trên phương diện này vẫn là tương đối nhạy cảm, nhưng là gặp phải những đối tượng loại này y đều xảo diệu chuyển đổi trọng tâm câu chuyện, bởi vì bây giờ y không có tâm tình gặp gỡ người khác.”
“Thật ra, tôi có một người bạn rất tốt.”
Rõ ràng đã tận lực cẩn thận không nói đến chủ đề yêu, không nghĩ trái lại gặp phải Diệp Sơn nói thẳng như vậy, Tùng Cương nội tâm âm thầm kêu một tiếng “Không xong.”
“Cô ấy so với tôi nhỏ hơn ba tuổi, làm việc ở nhà trẻ. Người rất đáng yêu, tính tình cũng tốt, chính là hay xấu hổ. Cho đến nay cũng không cùng bạn trai gặp gỡ qua.” Diệp Sơn chăm chú nhìn Tùng Cương, “Tùng Cương, nếu có thể gặp mặt qua cô bé này được không?”
Theo đoạn đối thoại lưu loát như nước chảy vừa rồi, nói đến bước này cũng là bình thường, bất quá, chính là bởi vì như thế, Tùng Cương mới lo lắng đến cuối cùng nên cự tuyệt như thế nào cho phải.
“Bởi vì tôi cùng cô bé ấy giao tình đặc biệt tốt, vì thế cũng không muốn giới thiệu đối tượng tùy tiện. Nhưng là lấy điều kiện của Tùng Cương mà nói tôi cảm thấy không có điểm gì để xoi mói …”
“Cậu đề cao tôi quá, thật ra con người tôi tương đối tùy tiện, hơn nữa …” Lúc Tùng Cương đang vắt óc tìm kiếm khuyết điểm của bản thân, Diệp Sơn đã làm ra chắc chắn.
“Tùng Cương rất biết chăm sóc ah, mặc dù cậu ngoài miệng nói như vậy, nhưng thật ra lại là người rất nghiêm túc.” Đối mặt với Tùng Cương đang trầm mặc, Diệp Sơn cuống quít bổ sung: “Ah, nếu như cậu không muốn cũng không cần miễn cưỡng, chẳng qua là tôi cảm thấy hai người cũng không tệ, hơn nữa tôi cũng chưa cùng cô bé kia nói qua.”
Không khí xấu hổ làm Tùng Cương cảm thấy thật ngại nếu cự tuyệt.
“Cũng chỉ là gặp mặt một lần xem thế nào? Ngay từ đầu đã nói muốn gặp mặt, cô bé ấy thế nào cũng sẽ ngại. Lúc đầu vẫn là gọi một vài người bạn đến cùng nhau ăn cơm …”
Nếu như không phải hai người đơn độc mà nói, Tùng Cương cảm thấy trước hết mình cứ thỏa hiệp là tốt rồi. Tình huống lúc này làm y rất khó cự tuyệt, hơn nữa gặp một lần cũng tính là hết nghĩa vụ. Sau này nói tính tình không hợp để từ chối là tốt rồi.
“Khó có được cậu một phen đồng ý, vậy thì gặp mặt một lần là được rồi.”
Diệp Sơn lập tức lộ ra vẻ mặt cao hứng.
“Thật?”
“Ừ. Cậu hỏi một chút cô bé lúc nào thì thích hợp, đến lúc đó tôi cố gắng điều chỉnh công việc để không làm thêm giờ là được rồi.”
Trọng tâm câu chuyện chuyển sang chủ đề khác một lúc, Tùng Cương trở về phòng làm việc của mình, bởi vì việc giới thiệu cô gái kia tất cả ngoài ý liệu, vì thế y cảm thấy vô cùng buồn bực, bất quá suy nghĩ suy nghĩ một lúc lại cảm thấy đây cũng không phải là chuyện đặc biệt nghiêm trọng.
Gần đây y cũng không cùng người khác ăn cơm chung, cũng không có ai mời y, cũng chính là y không có loại tâm tình này. Y chẳng qua là không ngừng công tác và công tác, hy vọng có thể sớm quên đi đoạn quá khứ kia, nhưng vẫn là chậm chạp không đạt được kết quả mong đợi.
Hiện nay y mong chỉ là có chút thời gian để hòa tan cái ký ức này đi. Mặc dù cô gái được giới thiệu này là ngoài dự liệu, nhưng thông qua người hoàn toàn xa lạ nói chuyện, y có lẽ có thể thay đổi một chút tâm tình đi?
Diệp Sơn rất nhanh liền liên lạc với y và cô bạn kia, ngày thứ hai liền hẹn Tùng Cương bảy giờ tối thứ sáu gặp mặt.
Ngày đó Tùng Cương 6h chiều đã hoàn thành hết công việc, cùng Diệp Sơn rời công ty. Xung quanh đã mờ tối, mặc dù không có ánh mặt trời, nhưng trên người vẫn cảm giác được ẩm ẩm dính dính, Tùng Cương thật muốn nhanh lên một chút đến uống cốc bia.
Bọn họ hẹn gặp mặt là một nhà hàng Ý cách công ty không xa. Bởi vì trang trí rất sang trọng lại tự nhiên, bên trong có không ít các cặp đôi đến. Diệp Sơn đã đặt chỗ trước, vì thế bọn họ rất nhanh được đưa đến một bàn cho bốn người.
Nhìn xung quanh một chút, Diệp Sơn thở dài xong nói hình như chưa tới. Cô liếc mắt nhìn Tùng Cương, chỉ vào kính mắt y nói: “Đây là thế nào?”
“Trang sức mà thôi, để râu tổng cảm thấy có điểm thiếu hụt cân đối.” Tùng Cương khẽ đẩy kính.
“Cậu không cảm thấy như vậy tương đối đẹp trai sao?”
Diệp Sơn nhíu mày, “Mặc dù cậu dáng dấp đẹp, trang phục thế nào cũng đều thích hợp, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy không phù hợp với hình tượng của cậu.”
“Có chút hơi quá sao?”
Diệp Sơn nhẹ giọng bật cười, khi hai người đang nói chuyện với nhau, phục vụ bàn đi tới, “Bằng hữu của hai vị đã tới.”
Cô gái tóc dài mặc áo len đen cùng quần jean, trên người đeo cặp sách. Nếu như trước đó biết sẽ đến gặp nam nhân mà còn mặc thành như vậy, chỉ có thể nói tính cách cô ta cũng thật cẩu thả đi?
“Bởi vì không có thời gian, nên em trực tiếp đi từ chỗ làm đến đây, vì thế chưa kịp thay quần áo.”
Tùng Cương vì không để đối phương cảm thấy áp lực, hết sức len lén quan sát. Nhưng cô bé kia là nhìn cũng không nhìn qua Tùng Cương, chỉ là một mực cùng Diệp Sơn nói chuyện.
“Em không cần để tâm, như vậy để chị giới thiệu một chút đi, người này là đồng nghiệp của chị, Tùng Cương tiên sinh ở bộ phận kinh doanh.”
Thấy tầm mắt cô gái thật vất vả mới chuyển sang bên này, Tùng Cương lộ ra nụ cười vô cùng rạng rỡ thường trực khi đi gặp khách hàng.
“Xin chào, tôi là Tùng Cương.”
Cô gái cũng không thèm nhìn Tùng Cương, rũ ánh mắt, nhẹ gật đầu.
“Cô bé là hậu bối của tôi ở trường đại học Đằng Bổn Chân Tử, là cô giáo dạy ở nhà trẻ.”
“Xin chào.”
Thanh âm cô gái có chút run rẩy, ngũ quan vô cùng khả ái, nhưng là bởi vì quá mức khẩn trương mà hai má có chút biến hình. Này có điểm khó đối phó, Tùng Cương nội tâm âm thầm nghĩ. Đằng Bôn mặc dù cố gắng ngồi bên cạnh Diệp Sơn, nhưng Diệp Sơn đã bất động thanh sắc nói một câu: “Chân Tử ngồi ở bên kia đi.”, vẫn là ngồi xuống bên cạnh Tùng Cương.
Lúc này điện thoại Diệp Sơn đột ngột vang lên, Diệp Sơn nói “Thật ngại” rồi đi ra ngoài. Còn lại hai người bọn họ, Đằng Bôn lập tức toàn thân lộ ra khí tức không được đến gần tôi.
“Chẳng lẽ em đang khẩn trương sao?”
Nghe được thanh âm Tùng Cương, Đằng Bôn nhìn thẳng về phía trước lắc đầu. Bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân không am hiểu tiếp xúc cùng nam nhân như vậy, vì thế dáng vẻ cậy mạnh kia của cô bé ngược lại càng làm Tùng Cương cảm thấy hứng thú.
“Tôi ah, trước đó không lâu mới thất tình đây.” Thấy ánh mắt chuyển sang bên này, Tùng Cương cười khổ, “Tôi không phải này nói này có bao nhiêu quan trọng, bất quá em không cần để ý đến tôi cứ hảo hảo thưởng thức các món nhé, bởi vì thấy người khác vui vẻ, tôi cũng cảm thấy tinh thần mình tốt lên một chút.”
Trong đôi mắt thật to của cô bé xuất hiện sắc thái nào đó không giống với đồng tình. Cô bé cúi mặt, Tùng Cương bắt đầu cảm thấy có chút không được tự nhiên, vì vậy tận lực rời tầm mắt, khẽ nói “Diệp Sơn thật chậm ah.”
“Uống chút nước đi, em muốn uống gì?”
Ở Tùng Cương đang mở thực đơn, Diệp Sơn trở lại, nói, “Chúng ta gọi thức ăn trước đi.” Bất quá sau khi chọn món ăn xong, Diệp Sơn thủy chung để ý tới cửa ra vào của nhà hàng, dáng vẻ có chút đứng ngồi không yên.
“Còn có ai nữa sao?”
Nghe được câu hỏi Tùng Cương, Diệp Sơn quan sát xung quanh nói, “Cái đó ah …”, đột nhiên, kêu “Ah” một tiếng. Trong nháy mắt trên mặt tràn đầy nụ cười.
“Đến rồi.”
Thấy phục vụ dẫn tới một nam nhân, Tùng Cương kinh ngạc hít một hơi, y không nhúc nhích nhìn thân ảnh đang lại gần kia, thậm chí quên cả chớp mắt.
“Khoan Mạt, bên này!”
Diệp Sơn giơ tay gọi nam nhân kia, tại sao Khoan Mạt lại đến chỗ này? Tại sao? Tại sao? Tùng Cương trong đầu luẩn quẩn vô số câu hỏi, thân ảnh đang từ từ tiến lại gần làm ngực y kịch liệt đau đớn, hai tay nắm chặt ở dưới bàn của y đang không ngừng run rẩy, phương thức chia tay hỏng bét đó cũng bị y ném ra sau đầu, thậm chí y đang mong đợi Khoan Mạt có phải hay không đến gặp chính mình.
Khoan Mạt mặc dù nhìn Tùng Cương một cái, nhưng chẳng qua là nhẹ nhàng hướng người đối mặt xa lạ chào một tiếng.
“Xin lỗi đã đến muộn, trên đường rất đông …”
“Công việc quá bề bộn đi? Xin lỗi đã gọi anh ra ngoài, ngồi đi.”
Khoan Mạt ngồi xuống bên cạnh Diệp Sơn, đặt túi da xuống cạnh chân.
“Chân Tử là lần đầu tiên gặp anh này đi? Anh ý là Khoan Mạt, chị ngày trước ở sở nghiên cứu sông Tùng Diệp có anh ý chiếu cố giúp.”
Diệp Sơn giới thiệu xong, Khoan Mạt mỉm cười nói với Chân Tử “Xin chào”
“Cô bé tên là Đằng Bôn Chân Tử, là học muội của em hồi đại học, bên cạnh là vị này Tùng Cương tiên sinh.”
“Ah, Tùng Cương.” Khoan Mạt cất cao giọng trợn to hai mắt, hắn ngưng mắt nhìn Tùng Cương.
“Khoan Mạt, anh biết Tùng Cương sao?”
Ah, ừ, không, cái đó, nghe được câu trả lời hàm hồ không rõ của Khoan Mạt, Diệp Sơn có chút mê hoặc. Mà Khoan Mạt cũng không tiếp tục nhìn Tùng Cương, tránh khỏi ánh mắt của y. Hắn cúi đầu trên trán như viết rõ ràng hai chữ “Khó xử”, điều này làm Tùng Cương nhịn không được bật cười.
“Xin chào, đã lâu không gặp.”
Tùng Cương ngưng mắt nhìn nam nhân, từng câu từng chữ nói rõ ràng. Y đã không hề cho Khoan Mạt đến đây là để gặp mình nữa, sự thật cùng làm cho y không cách nào tin là như thế.
“Tùng Cương, cậu biết Khoan Mạt?”
“Hắn trước kia không phải ở phòng hành chính tổng hợp của tổng công ty sao? Tôi có bằng hữu đồng kỳ, vì thế thông qua người kia quen biết …”
Tùng Cương cũng không có nói dối. Mặc dù y ở bàn dưới không ngừng ma sát hai tay với nhau, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện ra dáng vẻ như không có việc gì xảy ra.
“Lẽ nào hai người các cậu đang gặp gỡ sao?”
Nghe được Tùng Cương hỏi, Diệp Sơn có chút ngại đỏ mặt, “Cũng coi là như vậy đi.”. Diệp Sơn nói với thanh âm nhỏ đến gần như không nghe thấy được, đem tay đặt trên đầu vai nam nhân. Khoan Mạt cuống quít ngẩng đầu, nhìn Tùng Cương một cái, lại vội vàng tránh được tầm mắt.
Không lâu sau bia được đưa lên, bốn người làm một ly. Tùng Cương phải vận động toàn bộ cơ mặt mới miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười. Y chỉ uống một hớp, liền lập tức đặt ly lên bàn. Bởi vì tay phải y run lợi hại, tùy thời cũng có thể làm đổ ra ngoài, vì thế căn bản không cách nào cầm được.
Lựa chọn món ăn chủ yếu là hai vị nữ nhân, cho dù các nàng trưng cầu ý kiến Tùng Cương, y cũng đều dùng một câu không sao cả để bỏ qua. Gọi món xong, Diệp Sơn bắt đầu cùng Đằng Bôn nói chuyện. Khoan Mạt không am hiểu nói chuyện, cho dù nói đến đề tài gì đều rất khó phát huy. Mà Tùng Cương, bởi vì căn bản không muốn nói, vì thế cố ý chọn đề tài không thể tiếp tục. Không nhìn hai vị nam nhân nói không dậy nổi tinh thần, hai nữ nhân bắt đầu nhiệt liệt thảo luận về trang phục. Tùng Cương chăm chú nhìn vào nam nhân hạ mi mắt, bàn tay không biết làm sao lúc nắm chặt lúc lại buông ra ly rượu trống trơn.