Đọc truyện Mỹ Nhân – Chương 19
“Tôi hiểu tâm tình của cậu, tôi thật sự hiểu …. vì thế tôi làm sao có thể trêu đùa cậu?”
“Nhưng là cậu …”
“Tình cảm của tôi …”
Tùng Cương lớn tiếng cắt đứt lời nói của nam nhân.
“Trước lúc Khoan Mạt tỏ tình, lời của tôi ở trong điện thoại đều không phải là gạt người.”
Tùng Cương không cách nào nhìn thằng vào ánh mắt nam nhân này.
“Tuy rằng tôi mặc trang phục của nữ nhân, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ý nghĩ muốn trở thành nữ nhân. Nói đúng ra, tôi đã định không bao giờ mặc nữ trang nữa. Đến tận bây giờ tôi cũng chưa bao giờ yêu nam nhân, cho nên tôi nghĩ, sự tồn tại của Khoan Mạt đối với tôi mà nói là vô cùng đặc biệt.”
Hai người cũng trầm mặc cúi đầu.
“Cậu không phải nhân yêu cũng không phải đồng tính luyến ái, nhưng lại đặc biệt yêu tôi. Trên thế giới này có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Khoan Mạt khẽ hỏi, không, hành động này giống như lẩm bẩm hơn.
“Trước khi tôi nói cho cậu biết tôi là nam nhân, cậu ở trong tin nhắn cũng từng nói qua đi. Coi như tôi là lão bà bà, coi như tôi là tiểu hài tử cũng sẽ như vậy yêu tôi.
vì thế tôi …. Mới quyết định nói ra chân tướng ….”
Khoan Mạt ôm đầu, Tùng Cương biết mình nói gần như uy hiếp, nhưng cho dù như vậy cũng không thể không nói.
“Tôi quả thật đã nói như vậy, tôi lúc đấy cũng quả thật cho là bất kể cậu là dạng gì tôi cũng có thể yêu cậu, tâm tình tôi lúc đấy cũng không phải là dối trá.”
Tùng Cương cảm thấy cả người trở nên run rẩy, y cảm thấy sợ hãi nếuphải nghe hắn nói tiếp.
Tiếp tục trầm mặc, bất kể qua bao lâu Khoan Mạt cũng không ngẩng đầu, Tùng Cương cũng bắt đầu cảm nhận được sự ngây thơ của mình cùng với sự thật trầm trọng ngay trước mắt. Y rất muốn cao giọng trách mắng đối phương là kẻ lừa gạt. Nếu như là mười năm trước mà nói, y có lẽ đã làm vậy thật.
“Tôi cảm thấy nếu bắt đầu lại từ đầu cũng không quan trọng.”
Tùng Cương chỉ có thể nói như vậy.
“Giang Đằng Diệp Tử nữ nhân này không tồn tại, liền từ lúc này bắt đầu lại là được rồi.”
Vẫn không trả lời.
“Cậu ngược lại nói đi.”
Cách một đoạn thời gian, Khoan Mạt vô tình trả lời một câu “Cũng có thể.”
Hai người lại nhìn nhau, thế nhưng đối với phản ứng của nam nhân, Tùng Cương cũng cảm thấy cùng hắn nói chuyện là một việc vô cùng thống khổ.
“Tôi về trước.”
Tùng Cương sau khi đứng dậy, Khoan Mạt bỗng ngẩng đầu lên. Nhưng cũng chỉ là ngẩng đầu lên, cái gì cũng không nói.
“Tôi nghĩ tôi sẽ nhắn tin hoặc gọi điện thoại …”
Cậu không cần miễn cưỡng mình hồi âm, Tùng Cương mặc dù muốn nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì thêm.
“Tạm biệt.”
Tùng Cương rời khỏi phòng, thanh âm khóa cửa vang lên phía sau làm y suốt chút nữa khóc thành tiếng. Nếu như lúc này là Giang Đằng Diệp Tử, Khoan Mạt chắc chắn sẽ không để y một mình đi ra trạm xe. Dù y có nói không cần, Khoan Mạt cũng sẽ kiên trì đòi đưa y đi, hơn nữa còn hận không thể tự mình đưa y về tận nhà. Mặc dù thái độ biến đổi của Khoan Mạt làm Tùng Cương bị đả kích rất lớn, nhưng y chỉ có thể tự an ủi mình rằng đây là chuyện không còn cách nào khác. Hắn muốn bây giờ là thời gian để chấp nhận, sau này nhất định sẽ chuyển biến tốt, Giang Đằng Diệp Tử cùng y là một người, chẳng qua là bề ngoài bất đồng mà thôi, bên trong không có bất kỳ thay đổi gì. Sau này tiếp tục trao đổi, Khoan Mạt nhất định cũng sẽ chú ý đến điểm này.
Tùng Cương một ngày gửi tin nhắn ba lần. Buổi sáng một lần, buổi tối hai lần, nhưng Khoan Mạt chỉ là trả lời duy nhất một tin, hơn nữa cũng chỉ là khách sáo mà đáp lại. Cho dù như vậy nhưng Tùng Cương vẫn kiên trì, mặc dù y cũng đã thử gọi điện thoại, nhưng đối phương luôn là không nói lời nào, căn bản chưa nói đến cái gì mà nói chuyện.
Đối phương sở dĩ chỉ nhắn lại một tin, là bởi vì nội dung y nói không có gì đáng để hồi âm, còn điện thoại không thể duy trì liên tục, là bởi vì Khoan Mạt không biết cách nói chuyện, Tùng Cương chỉ có thể như vậy an ủi chính mình. Chính vì như vậy, nguyên bản mong đợi không dứt tin nhắn từ Khoan Mạt lại trở thành kì lạ khách khí, tâm trạng y cũng như vậy trở nên trầm mặc. Mặc dù thế, Tùng Cương cũng không có ý định từ bỏ việc nhắn tin. Bởi vì y biết, nếu như ngừng lại, bọn họ liền mất đi tất cả liên quan.
Mỗi ngày gửi tin nhắn cùng thỉnh thoảng gọi điện thoáng cái cũng đã kéo dài hai tuần lễ, cuối tháng hai, Khoan Mạt thậm chí mỗi ngày một tin nhắn cũng không gửi. Đến bây giờ hắn mỗi ngày còn là gửi một tin nhắn, vì thế Tùng Cương cũng không nhịn được lo lắng hắn là làm sao. Thế nhưng bởi vì không gửi tin nhắn liền gọi điện hỏi thăm mà nói có chút ngạc nhiên, vì thế cuối cùng y vẫn là nhẫn nại.
Đến buổi tối ngày thứ hai, Tùng Cương nhận được tin nhắn. Y vừa thở phào nhẹ nhõm, ngày thứ hai liền không có liên lạc gì. Sau đó một ngày liền có, bất tri bất giác, cách một ngày lại nhận được tin nhắn tựa hồ trở nên vô cùng tự nhiên, cùng với đó là khoảng cách ngày càng mở rộng.
Bởi vì cảm thấy cứ như vậy mọi thứ sẽ tự nhiên biến mất, vì thế Tùng Cương bắt đầu cố ý gửi những tin nhắn bắt buộc phải trả lời. Cứ như vậy Khoan Mạt sẽ phải xuất phát từ lễ phép mà hồi âm. Thế nhưng chỉ cần một ngày gửi tin nhắn không cần phải hồi âm, khoảng cách lại cứ như vậy giãn ra.
Bởi vì cảm thấy cứ tiếp tục như vậy là không thể được, Tùng Cương quyết định mời hắn đi ăn. Từ lần trước chạy đến chỗ làm của Khoan Mạt, y cũng chưa gặp lại hắn. Nhưng bất kể là Tùng Cương như thế nào mời, Khoan Mạt cũng đều lấy cớ công việc bận rộn để không ngừng từ chối, đến lần mời thứ năm, hắn rốt cuộc mới đáp ứng.
Tùng Cương chỉ đơn thuần vì có thể gặp lại hắn mà cao hứng không ngớt, vì vậy có ý chọn nơi Khoan Mạt thích, chính là quán ăn ở gần tổng công ty. Bọn họ ước định giờ gặp là bảy giờ tối, Tùng Cương tại trước giờ hẹn mười lắm phút đã đến nơi, ngược lại y chính là, Khoan Mạt tới trễ mười lăm phút.
“Thật ngại, xe bus đến muộn ….”
Khoan Mạt vừa nhìn thấy Tùng Cương liền lập tức xin lỗi, thế nhưng hắn hô hấp không loạn, tóc cũng vô cùng chỉnh tề. Trạm xe bus còn cách nơi này một đoạn. Mặc dù Tùng Cương nhìn ra hắn không bởi vì trễ giờ mà chạy đến, nhưng vẫn là không trách cứ hắn. Mặc dù có một ít, dù là một điểm rất nhỏ làm người ta chú ý, nhưng bởi vì thật lâu mới có thể gặp lại Khoan Mạt nên vẫn làm Tùng Cương phi thường vui vẻ. Nhưng vẻ mặt Khoan Mạt thế nào cũng chỉ là thản nhiên đến xem, cũng không phải dáng vẻ mong đợi ăn cùng nhau lần này. Biểu tình hắn tựa hồ như đang nói, hắn thuần túy là bởi vì Tùng Cương liên tục mời, xuất phát từ thể diện mới miễn cưỡng đến. Bất quá Tùng Cương cũng không nản lòng.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Tùng Cương không để ý đến việc Khoan Mạt đi phía sau, y tự nói với mình hai đại nam nhân sóng vai đi bộ mới có vẻ kì quái. Dù sao lúc đến quán ăn, vô luận thế nào hai người cũng phải mặt đối mặt ngồi với nhau, cho nên dù lúc này hơi tịch mịch một chút cũng không quan hệ.
Tới quán ăn, bởi vì Tùng Cương đã đặt trước chỗ ngồi, vì thế bọn họ được trực tiếp dắt đến bàn ăn. Khi Tùng Cương chú ý tới đó là vị trí lần đầu tiên y và Khoan Mạt tới nơi này, trong lòng thầm kêu một tiếng hỏng bét. Nhưng bởi vì bên trong quán đã đầy khách, cho nên y cũng chỉ có thể nén xuống ý nghĩ muốn chuyển chỗ.
Hai người lúng túng ngồi xuống chỗ trước kia, vẻ mặt Khoan Mạt so với lúc ban đầu gặp mặt càng thêm ảm đạm, Tùng Cương cũng không muốn bị chọc tức bởi không khí âm trầm, vì thế tận lực biểu hiện hào sảng hoạt bát.
“Cậu muốn ăn cái gì? Đúng rồi, cá nơi này rất ngon. Khoan Mạt, cậu tự mình gọi món đi.”
Khoan Mạt nhìn lướt qua thực đơn, lẩm bẩm một câu, “Hôm nay không phải rất muốn ăn cá …”
“Vậy gọi món khác là được, chử vậy hoặc trứng rán thế nào? Ah, tôi còn muốn một ít salad. Đúng rồi, cậu muốn uống gì?”
Khoan Mạt nhẹ giọng nói câu bia. Bọn họ vừa gọi món xong, nước uống cùng thức ăn nguội được đưa lên trước. Nhìn rượu được đưa lên, bọn họ chỉ là nhìn nhau một cái, ngay cả chén cũng không dùng liền uống trực tiếp.
Uống xong một hớp, Khoan Mạt đem bia đặt trên bàn, mặt hướng sang một bên, kiên trì không nhìn thẳng vào Tùng Cương. Đương nhiên, hắn cũng không có ý định nói chuyện cùng y.
“Ở sở nghiên cứu cũng có niên độ kết toán đi?” Tùng Cương tìm một đề tài không liên quan nói.
“Hình như có đi. Bất quá tôi cũng là hôm nay mới điều tới, cho nên cũng không đặc biệt rõ ràng.”
“Như vậy ah? Bất quá kết toán thực rất khổ cực đây. Dù sao cũng là tổng kết của cả một năm ah. Tôi bây giờ mỗi tháng cũng chỉ là miễn cưỡng hoàn thành phân ngạch, căn bản chưa nói đến cái gì đề cao công trạng, thế nhưng cùng với những người khác so sánh thì cũng coi như tốt, gần đây công ty cũng nghiêm khắc hơn rất nhiều, thành tích không đạt đủ thì cũng rất nhanh phải cuốn gói.”
Khoan Mạt dường như phụ họa gật gật đầu.
“Nói thế nào đây, kinh doanh loại công việc này ah, mặc dù lúc kí được hợp đồng thật cao hứng, nhưng cảm giác thành tựu lại vô cùng ít. Nói tiếp ra thì chúng tôi cũng chỉ là nhân viên bán hàng, chỉ đơn thuần là bán thứ này nọ mà thôi, mặc dù tôi cũng biết công việc của chúng tôi là cần thiết.
Tùng Cương len lén liếc mắt nhìn Khoan Mạt.
“Theo điểm này mà nói, tại sở nghiên cứu có thể tự mình chế tác, cảm giác làm công việc càng có giá trị ah.”
“Tôi chỉ đơn thuần là nhân viên chuyên vụ …”
Cho dù Tùng Cương khen tặng hắn, Khoan Mạt rất nhanh liền rời chủ đề sang cái khác.
“Như vậy ah. Tôi cũng chỉ là người biết bán thứ này nọ, vì thế có lúc thậm chí cảm thấy hiện tại đổi nghề đi làm nghiên cứu viên cũng không tồi ah.”
Hai người ngồi nói chuyện, cảm giác Tùng Cương chiếm đến chín phần, mà Khoan Mạt chỉ là một phần nho nhỏ. Bất kể Tùng Cương nói đến cái gì, Khoan Mạt đáp lại cũng chỉ là một từ đơn. Mặc dù biết Khoan Mạt hoàn toàn không có ý tích cực nói chuyện, nhưng chỉ cần hai người còn ngồi đối mặt nhau, Tùng Cương vẫn tiếp tục lôi các chủ đề ra nói chuyện.
“Sông Tùng Diệp bên kia đến tháng tư, hẳn sẽ có người mới vào đi?”
“Đại khái thế.”
“Này nghiên cứu viên có phải đều là thạc sĩ bác sĩ đại học ah?”
“Không biết.”
“Cậu không có nghe nói qua sao?”
Khoan Mạt thở dài, dường như đang nói phiền chết người.
“Rất ít người ở sở nghiên cứu sẽ nói đến phương diện trình độ học vấn, tôi có thể ăn một chút gì đó không?”
“Ah, được.”
Y cũng không phải là muốn thảo luận vấn đề trình độ học vấn, chẳng qua là có chút hứng thú mà thôi. Nhưng là khẩu khí Khoan Mạt làm người khác hết sức không được tự nhiên. Lúc bọn họ nói chuyện, thức ăn cũng được đưa lên, toàn bộ cùng với trước đây vị đạo như nhau, nhưng lần này một chút cũng không có cảm giác ngon miệng.
“Ah, thật ngại, hiện tại đã hết bàn trống.”
Nghe được thanh âm chủ quán đằng sau, Tùng Cương ngẩng đầu nhìn thấy Phúc Điền vốn là cấp trên Khoan Mạt. Mặc dù y vội vàng dời đi tầm mắt, thế nhưng vẫn là bị nam nhân phát hiện.
“Ah, đây không phải là Tùng Cương sao?”