Mỹ Nhân Yêu Kiều Của Nhân Vật Phản Diện Sống Lại Rồi

Chương 6


Đọc truyện Mỹ Nhân Yêu Kiều Của Nhân Vật Phản Diện Sống Lại Rồi – Chương 6


Giang Triều vừa đánh một trận Thẩm Nhu liền thành danh, nơi lắp đặt phát thanh của trường gần như đều nghe thấy cậu nói, phòng học, nhà ăn, còn có cả văn phòng giáo viên, ngay cả trên sân vận động cũng đang vang vọng giọng nói của cậu.

Ánh mắt dò xét trong phòng ăn càng ngày càng nhiều, Thẩm Nhu vẫn chuyên chú vào bàn ăn trước mặt mình như cũ, có lẽ là do công của Giang Triều đã làm những chuyện kia ở kiếp trước, nên bây giờ mới có thể khiến cho Thẩm Nhu bình thản ung dung đến thế.

Lý Lê lại lướt một lượt trên diễn đàn trường học, lặng lẽ nói với Thẩm Nhu: “Bài viết về cậu không ai bình luận nữa, mấy lời bàn tán mắng mỏ cậu cũng bị xóa cả rồi.”
Một bữa ăn cơm trầm bổng chập trùng, sau khi cơm nước xong xuôi, Thẩm Nhu không trở về phòng học mà đi đến phòng đàn.

Cô không có piano, nhưng mà muốn biểu hiện tốt trong đêm hội đón người mới thì phải thật thành thạo.

Việc này cũng không còn là chuyện cô chỉ không cam lòng nhượng bộ nữa, cô không thể kéo Giang Triều mất mặt với mình được.

Người cạnh phòng đàn đều bị giai điệu này hấp dẫn.

“Ai vậy nhỉ, nghe hay quá.”
“Có phải là hoa khôi trường ta không?”
“Phong cách của hoa khôi trường chúng ta không phải thế này, vừa rồi tôi luyện múa còn thấy cậu ấy mà.”
“Sẽ không phải Thẩm Nhu đó chứ?”
“Cậu đang nói đùa gì vậy?”
Sở Lam đang luyện múa đi ra ngoài đứng trước phòng đàn, xuyên qua cửa sổ thủy tinh cô ta nhìn thấy Thẩm Nhu mặc đồng phục buộc tóc đuôi ngựa ngồi trước piano, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, lúc rải những nốt cuối trong bản nhạc cô rủ mắt cười yếu ớt, khung cảnh xinh đẹp khiến cho người ta không dám tiến lên quấy rầy.

Từ khi lên chín tuổi, Thẩm Nhu cũng không còn chạm vào đàn piano nữa, sao cô lại làm được.

………!
Khi Thẩm Nhu về đến nhà, vừa đẩy cửa ra liền thấy Trần Quân ngồi trong phòng khách, khi cậu ta nhìn thấy Thẩm Nhu thì chủ động gọi cô một tiếng, rõ ràng là đã sớm trở về nhưng vẫn luôn ở đó chờ cô.

Trần Quân: “Thẩm Nhu, nếu như chị tiếp tục hồ đồ cùng với Giang Triều, em chỉ có thể nói chuyện này với bố mẹ thôi.


Chị hoàn toàn không hiểu rõ Giang Triều, không biết anh ta là ai.” Càng nói, cậu ta càng kích động.

Thẩm Nhu thay dép lê, không nhìn cậu ta mà trực tiếp lên lầu.

Lúc trước khi đưa cô cho Giang Triều, họ đều cầu xin cô, cầu xin cô giúp đỡ Thẩm Tư và Trần Thắng.

Không ai nói với cô rằng cô không hiểu rõ Giang Triều, không biết Giang Triều là ai.

Trước một đêm cô bị giao cho Giang Triều cô đã ở trên bờ sông cả một đêm, bao nhiêu mơ ước cũng đều tan thành mây khói.

Bọn họ không hiểu, bọn họ nói tình yêu không phải là tất cả đâu, Chu Tự cũng không thích con, không có khả năng cưới con, nói rằng cô theo Giang Triều sau này sẽ có nhiều phụ nữ ghen tị ao ước.

Đối với Thẩm Nhu mà nói Chu Tự là yêu thích, là một gốc rơm rạ mà cô tóm chặt lấy để thể hiện với tất cả mọi người rằng mình không phải một con rối, cũng là tất cả sự dũng cảm nổi lên trong bóng đêm của cô.

Trần Quân đuổi theo: “Thẩm Nhu, rốt cuộc chị điên đủ chưa!”
Thẩm Nhu bình tĩnh nhìn cậu ta: “Em nói đi, nói với bọn họ chị với Giang Triều qua lại gần gũi, giống như đang yêu sớm, không cần dùng cái này uy hiếp chị.”
Trần Quân tự giam mình trong phòng, đến tối cũng không xuống lầu ăn cơm.

Lúc Thẩm Tư với Trần Thắng trở về đều cảm thấy bầu không khí trong nhà không đúng, chỉ có hai người bọn họ ngồi trước bàn ăn một bữa cơm tẻ nhạt vô vị.

Trước đó một nhà bốn người cùng nhau ăn cơm luôn luôn vui vẻ hòa thuận, mấy ngày nay Thẩm Nhu không xuống lầu ăn cơm chiều, ba người bọn họ cũng còn tàm tạm, nhưng mà bây giờ thì Thẩm Tư với Trần Thắng có chút không thích ứng được.

Lúc Thẩm Tư nhận điện thoại của Sở Lam mới vui vẻ ra mặt: “Lam Lam, sao gọi điện thoại đến thế, là vì ngày mai là cuối tuần nên muốn cùng dì dạo phố sao?”
Sở Lam: “Không phải, hôm nay lúc cháu đi ngang qua phòng đàn nghe thấy Nhu Nhu đánh đàn, không phải là sau chín tuổi em ấy không học đàn piano nữa sao, sao hình như lại đàn rất tốt? Có thể cho cháu xin điện thoại liên lạc với vị giáo viên hai người tìm cho em ấy không?”
Thẩm Tư sững sờ: “Bọn dì đâu có tìm giáo viên cho nó đâu, chẳng lẽ đứa nhỏ này lại tự mình lén học piano?”

Đứng ngoài cửa phòng Thẩm Nhu, Thẩm Tư gõ cửa, bà ta nhìn thấy Thẩm Nhu liền hỏi: “Mày lại lén học piano, học lúc nào, học với ai?”
Cửa phòng sát vách cũng mở ra, Trần Quân nhìn bọn họ không nói lời nào, Thẩm Nhu cười một tiếng với cậu ta, dáng vẻ kia khiến Trần Quân nhớ tới Giang Triều, cậu ta nghe được Thẩm Nhu nói: “Giang Triều dạy, có vấn đề gì không?”
Thẩm Tư: “Giang, Giang Triều…!Dạy? Giang Triều nhà họ Giang kia?”
Mặt Trần Quân đen lại, Thẩm Nhu đang khiêu khích mình, bởi vì Thẩm Tư đang ở đây, cậu ta mở miệng giải thích: “Chính chị ấy học trộm!”
Sau khi khóa cửa lại Thẩm Nhu lại ở trong phòng làm bài tập, dưới lầu Thẩm Tư và Trần Thắng rất lớn tiếng, thậm chí Trần Thắng dưới lầu còn đang phát cáu với Thẩm Tư, Thẩm Nhu không muốn nghe nên nhét nút bịt tai vào, cây bút nằm trong tay chưa từng dừng lại.

Trần Thắng: “Học trộm piano, đây chính là chuyện nó làm ra khi chúng ta áy náy không cho nó học piano còn dỗ nó mấy ngày sao? Từ bao giờ đứa trẻ này lại tâm cơ như thế! Lúc ấy nên đập piano trước mặt nó mới đúng!”
Thẩm Tư: “Yên tĩnh một chút đi, đứa nhỏ này…!Bỏ đi, chỉ là piano thôi, nó học cũng đã học rồi, ông còn có thể buộc nó quên hết đi piano nó học được sao?”
Suy cho cùng vẫn có chút chột dạ vì chuyện năm đó, Thẩm Tư đẩy bả vai Trần Thắng, ý là ông ta không cần tiếp tục nữa.

………!
Cuối tuần, Thẩm Nhu muốn luyện đàn, cô tìm được một giáo viên trên mạng, sau khi đi móc nối, giáo viên đồng ý cô có thể dùng piano của bọn họ để tự mình luyện tập, đồng thời còn giảm giá một nửa cho Thẩm Nhu.

Địa chỉ của giáo viên piano chính là cửa hàng nhạc cụ, sáng sớm Thẩm Nhu đã đi qua.

Sau khi thầy Tôn về hưu mở một cửa hàng nhạc cụ, lúc nhàn rỗi sẽ dạy người ta đánh đàn piano, lúc thầy ấy nhìn thấy Thẩm Nhu tiến vào thì kéo mắt kính của mình híp híp mắt, sau đó vui vẻ: “Có phải em tên là Thẩm Nhu không, tôi là thầy Tôn đã từng dạy piano cho em đây, giờ thoáng cái cũng gần mười năm rồi.”
Thầy ấy có thể nhận ra Thẩm Nhu, thật sự là Thẩm Nhu gần như giống y dáng dấp lúc còn bé.

Thẩm Nhu đã trải qua hai đời, nhưng vẫn có ấn tượng với thầy Tôn, cô nhìn dáng vẻ thầy Tôn một hồi lâu mới nhận ra được thầy Tôn rất giống với thầy Tôn nghiêm khắc nhưng là lại có chút dịu dàng trong trí nhớ, cô nở một nụ cười thật lòng: “Thầy Tôn, không ngờ lại là thầy.”
Thầy Tôn: “Lúc ấy học sinh thầy dạy không nhiều, nhưng mà ấn tượng với em, còn có chị họ em là sâu nhất.”
Thầy ấy thở dài: “Lúc ấy, thầy thấy em thiên phú tốt, chị họ em có hơi bình thường, dạy các em cùng lúc nhưng chương trình không cùng tiến độ.

Đúng lúc ấy một đàn em của thầy giành được giải thưởng, thầy tiến cử đàn em của thầy với bố mẹ em, muốn để đàn em thầy dạy em.”
Nụ cười của Thẩm Nhu nhạt dần.


“Nhu Nhu, không phải bọn tao không cho mày học piano, là mày thật sự không có thiên phú, mày không phát hiện mày với chị họ mày cùng học piano đều liên lụy đến chương trình học của chị họ mày sao, sau này đừng học nữa.” Đây là lời Thẩm Tư nói lúc thuyết phục Thẩm Nhu đừng học piano nữa.

Thầy Tôn vẫn còn đang hồi tưởng: “Sau này bởi vì chị họ em biết, chị họ của em than rằng rất đau lòng, sau đó thầy nghỉ việc ở nhà chị họ em.

Thầy hỏi đàn em thầy, bọn họ nói em cũng không có đến chỗ đàn em thầy học piano, thầy cảm thấy thiên phú của em thật sự rất tốt, cho nên lại tìm bố mẹ em, bọn họ bảo tìm giáo viên mới cho em, nhưng cũng không tình nguyện nói với thầy là ai.”
Nghĩ đến việc Thẩm Nhu đến đây để làm gì, thầy ấy hỏi: “Sao em lại đến chỗ thầy luyện đàn thế?”
Thẩm Nhu: “Em…”
Thầy Tôn: “Em dùng đàn piano của thầy đi, đàn một khúc thầy nghe thử xem.”
Thẩm Nhu chỉ định luyện tập hai đến ba tiếng để làm quen một chút, kết quả sau khi thầy Tôn nghe Thẩm Nhu đánh đàn piano lại sửng sốt bảo Thẩm Nhu ở lại cửa hàng đến tận tối, thậm chí còn hướng dẫn Thẩm Nhu mấy chỗ, nhưng mà thầy ấy uốn nắn rất nhiều lần lúc Thẩm Nhu đánh đàn mấy chỗ không cần dừng lại, Thẩm Nhu vẫn như cũ, mỗi lần đàn đều cực kỳ giống Giang Triều.

Lúc muốn từ cửa hàng nhạc cụ đi ra ngoài thì trời bên ngoài đã tối, thầy Tôn ra đóng cửa tiệm lại: “Thầy đưa em về nha.”
Thẩm Nhu: “Không cần đầu thầy Tôn, tự em về là được rồi.”
Thầy Tôn gọi Thẩm Nhu lại: “Nếu như còn muốn học thì gọi điện thoại cho thầy, đàn em thầy cũng có thể dạy em, lúc trước đàn em thầy đã mua cho em quà gặp mặt cho học trò mới rồi.”
………!
Tối thứ hai tiến hành đêm hội đón người mới, thứ hai lúc đi học Thẩm Nhu cầm theo váy của mình, cô vừa đến phòng học Lý Lê đã vội đến lấy váy của cô ra xem một chút, một chiếc váy màu vàng nhạt được thêu dệt, nhìn đơn giản nhưng lại có chút lộng lẫy.

Lý Lê lại nhìn trong túi, còn có một đôi giày cao gót.

Hai tay chống cằm, Lý Lê đã bắt đầu nghĩ đến dáng vẻ Thẩm Nhu mặc váy đánh đàn piano trên sân khấu, cô ấy lấy máy ảnh từ trong túi sách của mình ra, vỗ vỗ máy ảnh của mình với Thẩm Nhu.

Lý Lê: “Tớ giúp cậu chụp ảnh đẹp.”
Bởi vì phải chuẩn bị tiết mục, trước khi đêm hội đón người mới bắt đầu Thẩm Nhu đã sớm đi chuẩn bị thay quần áo và trang điểm, chuyện piano cô không cần lo lắng, dùng piano của trường.

Trường học có hội trường, hậu trường có phòng hóa trang riêng biệt, thậm chí nhà trường còn thuê thợ trang điểm chuyên nghiệp trang điểm giúp các bạn tham gia biểu diễn, Thẩm Nhu ngồi trước gương đợi thợ trang điểm đến trang điểm giúp cô, sau đó cầm túi của mình muốn đi thay quần áo, vươn tay lấy ra bộ váy bên trong đã bị kéo cắt nát.

Thợ trang điểm ở bên cạnh kinh ngạc: “Cái váy này của em sao thế?”
Thẩm Nhu độc tấu đàn piano là tiết mục đầu tiên, cách lúc bắt đầu biểu diễn còn có hơn bốn mươi phút.

Những người khác trong phòng hóa trang nhìn về phía Thẩm Nhu, nhưng đều không nói chuyện.


Thầy chủ nhiệm phụ trách đêm hội đón người mới lần này tiến đến, ông nhìn chiếc váy Thẩm Nhu cầm: “Chuyện gì xảy ra thế, là ai làm, tí nữa em biểu diễn thế nào đây!” Không đợi Thẩm Nhu nói chuyện, ông nói thẳng: “Em nhanh nghĩ cách đi, còn có, đi tìm Sở Lam, nếu như lát nữa Thẩm Nhu không thể biểu diễn thì để em ấy cứu trận!”
Tiết mục ca hát khiêu vũ có đến mấy cái nhưng tiết mục đánh đàn piano chỉ có một.

Thẩm Nhu không nói một lời ném váy vào trong túi, từ việc cô không biết gì để cho người ta báo danh tham gia tranh tài, đến váy bị cắt nát, là có người đang nhằm vào cô.

Khán đài đã sớm ngồi đầy người, vốn đã có mấy học sinh ồn ào, bởi vì biết chuyện Thẩm Nhu bị cắt váy ở hậu trường, càng ầm ĩ hơn.

“Váy của Thẩm Nhu bị người ta cắt hỏng rồi!”
“Thật hay giả thế, váy cậu ấy bị cắt vậy ai đánh đàn piano đây.”
“Tôi nghe nói thầy chủ nhiệm muốn để Sở Lam cứu trận, Sở Lam mặc váy đánh đàn piano cũng không đột ngột.”
“Sẽ không phải Thẩm Nhu cố ý chứ.”
“Suỵt, cậu nói nhỏ chút.”
………!
Giang Triều cầm điện thoại, bên kia điện thoại là tiếng mắng chửi của ông cụ Giang, cậu đứng dựa vào tường, nghe âm thanh bên kia điện thoại lông mày cũng không nhíu một cái.

Hôm nay là ngày tổ chức tiệc sinh nhật của ông cụ Giang, Giang Triều đi đến nói một câu sinh nhật vui vẻ với ông cụ Giang, lúc ông cụ Giang đang tìm Giang Triều, Giang Triều chạy mất.

Trước đó dù Giang Triều lăn qua lăn lại thế nào thì cho đến bây giờ cũng chưa từng vắng mặt trong tiệc sinh nhật của ông cụ Giang.

“Anh Triều, váy của cậu ấy bị người ta cắt rồi, thầy chủ nhiệm nói bảo tự cậu ấy giải quyết, nếu như không thể giải quyết thì để Sở Lam lên.”
Giang Triều thấp giọng mắng một câu, ông cụ Giang ở bên kia điện thoại hét to: “Cháu nói cái gì hả!”
Thấy Giang Triều dập điện thoại, Tần Lễ mới nói tiếp: “Lý Thâm đã ra ngoài giúp tìm váy, tôi cũng gọi điện thoại để người ta đưa váy đến đây, nếu không thì bây giờ chúng ta cùng đi ra.”
Giang Triều phất tay với Tần Lễ, đôi chân dài bước đi đến hậu trường của hội trường, cậu tiến vào từng căn phòng hóa trang một, sau khi đi vào dùng ánh mắt hung ác quét qua một lượt lại đi ra, mãi cho đến tìm được phòng hóa trang của Sở Lam.

Sở Lam đang cầm lễ phục muốn đi đến phòng thay quần áo, Giang Triều đưa tay dùng sức cầm lấy váy của Sở Lam, xoạt một tiếng, váy mỏng bị cậu xé nát thắng tay ném vào thùng rác.

Cậu tiện tay rút một tấm khăn ướt lau tay rồi quay về đuổi đến Tần Lễ: “Đi thôi, tìm váy đi.”
Trước mặt mọi người Sở Lam xấu hổ không chịu nổi, cô ta nói: “Giang Triều, cậu có ý gì!”
Ánh mắt của Giang Triều sắc bén dọa người ta nhũn cả chân: “Đồ của cô ấy, ai cũng không thể đụng vào.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.