Bạn đang đọc Mỹ Nhân Xin Dừng Bước: Chương 66: Nửa Điểm
Toàn bộ thời gian cuối tuần của Triệu Cương Băng rất bận rộn, nào là lắp đặt thiết bị đồ dùng ở quán trà sữa, nào là nguyên liệu làm trà sữa, v.v … mọi thứ đều đã mua đủ, tiếp theo chỉ chờ giấy phép nữa là có thể thông qua được rồi.
Giấy phép được phê duyệt cũng rất nhanh bởi vì Hoàng Linh Linh vừa mới lập công, báo cáo lại có đề cập đến Vương sở trưởng là lãnh đạo có biểu hiện anh minh, cho nên cấp dưới của Vương sở trưởng phê duyệt rất nhanh.
Tiếp theo dĩ nhiên chính là tên tiệm.
Vì cái tên tiệm mà cả buổi sáng ngày chủ nhật 3 người Triệu Cương Băng, Hoàng Linh Linh và Quách Phù Dung đặc biệt ngồi chung với nhau, trao đổi nghiêm túc thận trọng.
– Gọi là quán trà sữa Phiêu Hương đi, thế nào?
Hoàng Linh Linh đề nghị.
– Cái này rất phổ biến, không có cảm thấy mới mẻ gì hết.
Triệu Cương Băng lắc đầu.
– Vậy thì gọi là Ám dạ huyết mân côi đi!
Quách Phù Dung đề nghị.
– Ám dạ huyết mân côi? Tên này sao nghe giống như tên sát thủ quá vậy, có thể dù chết người đấy, nên quên đi.
Triệu Cương Băng lại lắc đầu.
– Vậy em nói thử xem tên gì?
Hoàng Linh Linh hỏi.
– Cái này nha.
Triệu Cương Băng do dự một hồi lâu thì nói:
– Gọi là quán trà sữa Đản Đản đi, được không?
Hoàng Linh Linh sửng sốt một chút, nói:
– Đản Đản, có lẽ hơi mơ hồ sao đó.
– Đản Đản là trứng của trứng gà đó.
Triệu Cương Băng nói.
– Tại sao lại muốn đặt tên này?
Hoàng Linh Linh hỏi.
– Chị nghĩ thử đi chị Linh Linh, chị tên là Linh Linh đúng không?
Triệu Cương Băng hỏi.
– Đúng rồi!
– Linh Linh chính là 00, chính là hai cái trứng, cho nên quán trà sữa này gọi là trà sữa Đản Đản sẽ có rất nhiều ý tứ đó.
Triệu Cương Băng nói.
– Không được, quán trà sữa còn có một nửa của chị Phù Dung nữa mà.
Hoàng Linh Linh lắc đầu.
– Không cần đâu, tớ cảm thấy tên Đản Đản nghe rất êm tai, làm cho người ta lập tức nhớ được.
Quách Phù Dung lại nói:
– Về phần tên quán gì đó thì tớ cũng không quan tâm đâu, chỉ cần thấy thoải mái là được rồi, vừa đúng lúc gần đây cũng rảnh nên tớ sẽ đến quán trà sữa giúp một tay, đến lúc đó xem thử xem việc buôn bán thế nào. Cương Băng, mỗi ngày sau khi tan học thì đi qua quán giúp chị một tay nha.
– Dạ!
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói:
– Thứ hai này khai trương rồi, hy vọng có thể kiếm được bộn tiền.
– Đúng rồi, kiếm thật là nhiều tiền. Chúng ta phải kiếm thật nhiều tiền để chữa bệnh cho ba ba tớ, trả nợ cho ông bà nội của tớ.
Hoàng Linh Linh hưng phấn nói.
– Tớ thì muốn tự mình sống mà không lệ thuộc vào ai, không bị người ta bao nuôi, có thể làm một người thật giàu có.
Quách Phù Dung nói thật.
– Em thì chỉ hy vọng sớm kiếm được đồng tiền đầu tiên để trang trải cho cuộc sống, sau đó sẽ đi đầu tư những thứ khác.
Triệu Cương Băng cười nói.
– Vậy ba người chúng ta cùng nổ lực nào.
Hoàng Linh Linh nói xong, đưa tay ra.
Quách Phù Dung và Triệu Cương Băng đưa tay ra, đặt chồng lên trên tay Hoàng Linh Linh.
– Ba người chúng ta cùng cố gắng!
Triệu Cương Băng và Hoàng Linh Linh đồng thanh nói.
Rất nhanh, thứ hai đã tới.
Sáng thứ hai, Quách Phù Dung đặc biệt dặn người đưa mấy cái giỏ hoa đến trước cửa tiệm quán trà sữa Đản Đản, sau đó treo biểu ngữ khai trương lên. Trà sữa Đản Đản cũng coi như là chính thức bắt đầu buôn bán.
Mà ở trong trường học.
Lúc này tâm tình của tất cả mọi người đều rất thấp thỏm lo âu.
Tại sao?
Vì hôm nay là ngày công bố kết quả thi giữa kỳ.
Ở trong trường trung học Hạo Nguyệt, thành tích được đánh giá là một thứ có trọng lượng rất quan trọng.
Dĩ nhiên, ngoại trừ bọn người Hoàng Chính Đạo, Dư Hiểu Vệ và nhóm mười chị em.
Trước giờ lên lớp, ủy viên học tập đã mang theo mấy người rời khỏi phòng học.
Mọi người đều biết, đây là do ủy viên học đi đi tìm lão sư để lấy bài thi.
Không bao lâu sau, ủy viên học tập và những người kia đã mang một đống lớn những bài thi xuất hiện ở trước mặt mọi người, mà Hà Hiểu Nhu cũng đi theo tới lớp học.
– Nói tóm lại thì kiểm tra lần này cũng không tệ lắm.
Hà Hiểu Nhu nói, nhìn một chút qua Triệu Cương Băng, sau đó lại nói:
– Bình quân điểm lớp chúng ta đều gần nhau, lần này đạt được hạng thứ ba trong cấp.
– Yeahhhh!
Dưới lớp lập tức hô vang lên.
Hà Hiểu Nhu cười, chờ sau khi tiếng hoan hô lắng xuống mới lên tiếng:
– Bài kiểm tra lần này có mấy bạn đạt được thành tích rất khá. Đứng đầu hiển nhiên là bạn học Lâm Thư Nhã của chúng ta.
– Quả nhiên là hạng đầu tiên.
– Từ trước đến nay đều là cậu ấy đứng đầu.
Học sinh trong lớp liền bàn tán ầm ĩ.
Triệu Cương Băng cũng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh ngồi im tại chỗ.
Lâm Thư Nhã quay lại nhìn Triệu Cương Băng, nói:
– Tôi đã nói rồi, anh không thắng được tôi đâu.
– Dù sao thì cũng thua điểm cô, nhưng không phải những cái khác đều thua cô.
Triệu Cương Băng nhín vai, lại nói:
– Chúng ta chờ thử xem.
– Hừ, chờ đấy.
Chờ sau khi tiếng bàn tán dừng lại, vẻ mặt Hà Hiểu Nhu có chút kỳ quái, nói:
– Dĩ nhiên, lần này chúng ta cũng có một người rất nổi trội, đó chính là … bạn học Triệu Cương Băng. Điểm của bạn đứng thứ hai trong lớp.
– Hả? Làm sao có thể chứ?
– Đúng vậy, làm sao có thể? Cậu ấy mới đến không bao lâu mà, hơn nữa trong trường chúng ta toàn là tinh anh.
Có người không dám tin hét lên.
– Tổng điểm là 750, điểm thi của bạn Lâm Thư Nhã là 731. Ngữ văn 145, tiếng Anh 148, toán 143, vật lý tổng hợp 295.
Hà Hiểu Nhu tiếp tục nói.
Trời ạ, điểm số thật là cao, so với trạng nguyên thi vào trường cao đẳng còn nhiều hơn 5 điểm.
Có người la lên.
– Đúng rồi, thực sự không hổ là Lâm Thư Nhã, xinh đẹp mà còn thông minh nữa chứ.
Về phần bạn học Triệu Cương Băng của chúng ta.
Hà Hiểu Nhu trầm mặc một hồi, nói:
– Điểm số cũng rất cao, tổng điểm là 680.
– Woa, 680 điểm, quả thực rất cao, thật là lợi hại nha.
– Đúng vậy đúng vậy.
Lâm Thư Nhã quay đầu, cười híp mắt nhìn Triệu Cương Băng, nói:
– Dù sao cũng thua tôi 50 điểm, anh cảm thấy vẫn còn có thể thắng tôi sao?
Ngay lúc Lâm Thư Nhã đắc ý nói chuyện thì Hà Hiểu Nhu lại tiếp tục nói:
– Thành tích của bạn học Cương Băng rất … rất … rất tốt. Tiếng Anh 150, toán 150, vật lý tổng hợp 300, ngữ văn 80.
– Cái gì chứ?
Toàn bộ mọi người trong lớp gần như ngây ngẩn cả ra.
Làm sao có thể? Tiếng anh tròn điểm, toán học tròn điểm, vật lý tổng hợp cũng tròn điểm? Ngữ văn thì lại thi 80 điểm? Cái này … cái này cũng có thể hay sao chứ?
– Có lẽ tất cả mọi người cũng cảm thấy giống như cô.
Hà Hiểu Nhu lại nói:
– Bạn học Cương Băng … thật sự là rất lợi hại, vậy mà lại thi tròn điểm hết 3 môn, hơn nữa phần lựa chọn điền vào chỗ trống và xem đọc đề tài của môn ngữ văn bạn Cương Băng cũng làm tròn điểm, chính là … chính là phần luận văn chỉ đạt nửa điểm cho nên mới được 80 điểm.
– Luận văn nửa điểm?
Lần này, cả lớp cũng rối loạn cả lên.
Viết văn nửa điểm? Chẳng lẽ người này viết cái gì phản động hay sao? Không thể nào được nửa điểm hết, dù cho là tùy tiện sao chép lại đề bài cũng cũng có thể được vài điểm cho phần vất vả chép lại đề mà. Lúc trước đã có một người sao chép lại đề bài luận văn cũng đã lấy được 5 điểm cực nhọc rồi đó.
– Học sinh Cương Băng, em có thể giải thích một chút được không? Tại sao … em lại không viết luận văn hả?
Hà Hiểu Nhu nhìn Triệu Cương Băng, hỏi.
– Không muốn viết.
Triệu Cương Băng cười hắc hắc, nói:
– Em không thích người khác chỉ chỉ chõ chõ bài văn do em viết, em cảm thấy là tốt nhưng không nhất định là mọi người sẽ đồng ý như vậy, cho nên em chẳng muốn viết, chỉ như vậy thôi.
Những lời này của Triệu Cương Băng vừa thốt ra thì tất cả mọi người trong lớp lập tức đều im bặt.