Bạn đang đọc Mỹ Nhân Xin Dừng Bước: Chương 47: Mục Đích Chủ Yếu Của Cậu Ta Là Phạm Quy!
Lúc này, trọng tài mới có phán xét tương đối công bằng, thổi phạt rất đúng chuẩn mực.
Dĩ nhiên, cái này không có nghĩa là mấy người kia sẽ không vì vậy mà không làm chuyện xấu.
Triệu Cương Băng là một người mang thù trong lòng, dĩ nhiên cái chính là nhớ mối thù của mình và thỉnh thoảng cũng nhớ mối thù của người khác, mà hôm nay Triệu Cương Băng chính là ghi nhớ mối thù của Chu Nguyệt Bằng, mà kẻ thù dĩ nhiên chính là Trần Đạo.
Tấn công lần này là do Khống Vị bắt đầu trước, mà Triệu Cương Băng thì lại dán sát vào người của Trần Đạo.
Trần Đạo bị Triệu Cương Băng theo sát sau lưng, muốn đi lên trước húc vài cái nhưng lại phát hiện thân thể Triệu Cương Băng nhìn rất cường tráng, nên hắn căn bản trì hoãn bất động.
Xem ra lần này Trần Đạo cũng không thoải mái rồi, một tay luôn chăm chú tiếp cận sau lưng Triệu Cương Băng, thỉnh thoảng lại húc Triệu Cương Băng mấy cái.
Nếu như là người bình thường thì dám chắc khi bị húc sẽ rất là khó chịu, nhưng mà đối với Triệu Cương Băng mà nói thì cái loại húc như thế này chỉ như là đang cù léc mà thôi.
Bịch.
Bóng chuyền đến tay của Triệu Cương Băng.
Người của Triệu Cương Băng đều tựa vào ngực của Trần Đạo rất chặc, tay phải dùng sức đập bóng, cả người chợt dựa vào phía sau một chút.
Ầm.
Trần Đạo cũng cảm giác được hắn giống như là bị một chiếc xe tông thẳng vào người vậy, cả người không khống chế được mà bay thẳng ra phía sau.
Phốc.
Sau khi bay ra phía sau chừng một thước thì Trần Đạo ngã lăn trên sân, lăn liền hai vòng.
Te te.
– Mang bóng chạm người.
Trọng tài kia quả quyết kêu lên.
Triệu Cương Băng bất đắc dĩ cười cười, nhìn Trần Đạo té trên sân, nói:
– Cậu … thật ngại quá lại đụng trúng!
Trần Đạo té trên sân chỉ một lúc nhưng lại có cảm giác trong lòng buồn bực, trên trán vã mồ hôi lạnh.
Sau khi thở dốc mấy cái, Trần Đạo cuối cùng cũng chầm chậm mà nói:
– Mày đừng kiêu căng!
Trần Đạo mặt u ám, nhìn chằm chằm Triệu Cương Băng.
Qua không tới một phút.
Ầm!
Te te!
– Tấn công phạm quy!
Trọng tài lại nói.
Triệu Cương Băng cầm bóng, nhìn Trần Đạo bị mình đụng trúng ở phía dưới rổ, nói:
– Thật ngại quá, lại phạm quy rồi!
Lần này Trần Đạo lại bị đụng trúng, một tay che ngực, ánh mắt phát hỏa.
Rất là đau!
Trần Đạo thở hổn hển, dồn dập, mức độ đụng phải lần này so với lần trước càng mạnh hơn, lưng của hắn trực tiếp nện mạnh vào sàn bóng rỗ, một hồi đau nhức kéo đến.
Lại qua ba mươi giây.
Phún!!
– Te te, chạm khủy tay!
Trọng tài lại kêu lên một lần nữa,
Triệu Cương Băng ôm quả bóng trên tay, nhìn Trần Hạo bị mình thúc cùi chõ một cái vào mồm đến chảy cả máu đang nằm trên sàn, toét miệng cười nói:
– Ba lần phạm quy, phạm quy sáu lần mới rời sân, còn có ba lần nữa!
Trần Đạo hoảng sợ nhìn Triệu Cương Băng, nói không ra lời, trong miệng có một mùi tanh kéo đến làm cho cơ thể Trần Đạo không khỏi run rẩy.
Sau khi xử lý đơn giản thì Trần Đạo lại trở vào sân.
Trần Đạo cũng xem như là một người lợi hại, sau khi bị Triệu Cương Băng chơi xấu mấy lần thì động tác của Trần Đạo cũng có sự thay đổi lớn.
Nhưng mà bởi vì cơ thể của Triệu Cương Băng phản ứng quá nhanh, hơn nữa Triệu Cương Băng cũng không sợ đau cho nên xâm phạm của Trần Đạo đối với Triệu Cương Băng là hoàn toàn không có tác dụng gì.
Trận đấu lại tiếp tục.
Bởi vì đã không có “cái còi ma” cho nên lớp mười hai tám thoáng cái tấn công rất trôi chảy, điểm số hai đội cũng đang từ từ gần nhau.
Trước khi kết thúc năm phút, Chu Đồng Ngôn cũng ném vào một quả, cuối cùng thì lớp mười hai tám cũng đã san bằng tỉ số.
50:50.
Mà lúc này Triệu Cương Băng cũng đã là 5 phạm.
Mà Trần Đạo liên tục bị Triệu Cương Băng xâm phạm cho nên cuối cùng cũng đề nghị thay người.
Bởi vì mi mắt của Trần Đạo cũng đã bị đánh ra máu.
Mà sau khi Trần Đạo rời khỏi sân thì trận đấu càng có vẻ nghiêng về một bên hơn.
Triệu Cương Băng chơi bóng cũng không lợi hại, thật tình là không hề lợi hại.
Không phải là một người chơi bóng đẹp trai giàu có thì nhất định phải là một người lợi hại như Jordan, Triệu Cương Băng cũng chưa từng chơi qua bóng rổ, thỉnh thoảng cũng chỉ ném thử bóng vào rổ mà thôi, mục đích chủ yếu mà hắn ra sân chính là tiêu diệt Trần Đạo, sau đó là phòng thủ.
Tuy là không chơi bóng tốt nhưng mà nói đến phòng thủ thì Triệu Cương Băng rất nổ lực phòng thủ, đây cũng là lý do tại sao nửa hiệp này lại trôi qua lâu như vậy thì lớp mười hai tám mới bắt kịp lớp mười hai năm.
Cuối cùng, chênh lệch tỷ số cũng từ từ xuất hiện.
53:50.
55:50.
70:52.
Lúc trận đấu chỉ còn lại hai mươi giây thì Chu Đồng Ngôn cũng vào lưới được ba lần điểm nữa, trên bảng điểm đã cho thấy là 80:60.
Lớp mời hai tám giành trước 20 điểm.
Triệu Cương Băng nhìn Trần Đạo ngồi ở ngoài sân, mi mắt hắn vẫn còn dán băng cá nhân, Cương Băng giơ ngón tay cái lên rồi chĩa xuống đất.
– Khốn nạn, coi thường người ta quá đáng.
Lâm Như Hoa giận điên lên, nói tiếp:
– Trần Đạo vào sân cho tôi, tôi mặc kệ là cậu dùng cách gì thì cũng phải giết tên mặc áo số 77 cho tôi! Coi như là đón đánh thì cũng phải đánh hắn mấy quyền.
Cả trận đấu Trần Đạo đã bị Triệu Cương Băng đánh đến mấy lần, mặt hắn u ám đứng dậy, nói:
– Tôi nhất định phải đánh cho Triệu Cương Băng tàn phế!
– Được lắm!
Lâm Như Hoa gật đầu nói tiếp:
– Ra sân đi!
Te te!
Trọng tài thổi còi cho dừng trận đấu, Trần Đạo lại một lần nữa ra sân, Triệu Cương Băng đứng ở sau lưng hắn.
– Thế nào, còn muốn bị đánh sao?
Triệu Cương Băng vừa cười vừa nói.
Trần Đạo cắn răng nói: – Tao sẽ làm ày phải hối hận!
– Đến đây đi!
Chỉ còn hai mươi giây, lớp mười hai năm giữ bóng.
Khống Vị của lớp mười hai năm nhanh chóng tấn công, rất nhanh đã tiến lên đến nửa sân, sau đó đem bóng muốn chuyền cho Trần Đạo.
Trận Đạo nhận bóng, lấy người mình dán chặt vào sau lưng Triệu Cương Băng, sau đó tay phải đập bóng, tay trái cũng là cong lên, cùi chõ hướng về cằm của Triệu Cương Băng mà đánh tới.
“Xem lần này bố mày đánh nát quai hàm mày không?”
Trần Đạo cả giận nói.
Nhưng mà, tuy là động tác của Trần Đạo rất hung ác nhưng tốc độ lại không tốt lắm.
Đầu của Triệu Cương Băng hơi chuyển động một cái, khủy tay Trần Đạo liền rơi vào khoảng không, sau đó tay của Triệu Cương Băng vươn về phía trước tìm tòi.
Đùng.
Triệu Cương Băng trực tiếp đoạt lấy bóng của Trần Đạo, bóng bị lấy đi.
Bóng bay về phía bên kia.
Triệu Cương Băng xông tới, một tay bắt lấy bóng sau đó tiến nhanh đến nửa sân kia.
Tấn công nhanh sao?
Không phải?
Dưới tình huống ở trước mặt Triệu Cương Băng không có bất cừ người nào, hắn từ từ dừng lại, đứng ở vị trí một phần ba sân.
Mà người của lớp mười hai năm cũng nhanh chóng trở về thủ.
Triệu Cương Băng nhẹ nhàng vỗ bóng một cái, lại một cái …
Thời gian chỉ còn lại có năm giây.
Mọi người lớp mười hai tám tự giác tản ra, bọn họ đều biết bóng lần này là Triệu Cương Băng muốn đánh một mình.
Triệu Cương Băng bắt đầu đi lên.
Đột nhiên.
Triệu Cương Băng vọt nhanh.
Tuy là kỹ thuật Triệu Cương Băng không được tốt lắm, nhưng tốc độ thì lại khá nhanh, thoáng cái liền xông qua đám người phòng thủ, sau đó Triệu Cương băng trong ba bước liền đột nhập đến vùng cấm địa.
Ầm.
Một âm thanh vang lên.
Triệu Cương Băng ở ngoài vùng cấm địa liền nhảy thẳng lên, tay phải giơ lên thật cao.
– Đây là muốn đập rổ mà!
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, học sinh cao trung cũng có thể đập rổ?
– Con mẹ nó!
Trần Đạo đứng ở dưới cái giỏ bóng rổ nổi giậm mà gầm lên một tiếng rồi nhảy dựng lên, hắn muốn ngăn cản Triệu Cương Băng, dù cho là túm lấy thì cũng phải kéo Triệu Cương Băng xuống.
Khóe miệng Triệu Cương Băng mang theo một nụ cười đầy thô bạo.
Sau đó, tay của Triệu Cương Băng chợt đưa về phía trước, đập tới.
Mà lúc này Trần Đạo đã nhảy dựng lên.
Ầm.
Một âm thanh vang lên.