Bạn đang đọc Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80 – Chương 4
❤ Lạc Pyscho ❤
4k3 chữ đọc đã luôn, mai up biếи ŧɦái nhé ❤
————–
Sắc trời tối dần, Ôn Hinh quấn chặt bộ quân phục trên người, tay ôm giỏ xách, đi theo phía sau người phụ nữ mập mạp.
Váy đã sớm ướt đẫm, nhưng cô không dám cởi quân phục ra, bởi vì cô phát hiện, cô đi ngang qua ai cũng bị họ nhìn chằm chằm.
Ngẫu nhiên có một hai người đã đi qua rồi còn ngoái đầu lại nhìn nữa.
Những người này ăn mặc cực kì bảo thủ, không có phong cách, màu sắc cũng đa số là đen hoặc xanh đen.
Có mấy cô gái đầu tết tóc đuôi sam, mắt cứ dán vào váy và cẳng chân cô, miệng thì khe khẽ thì thầm với nhau.
Ôn Hinh theo ánh mắt của các cô ngó xuống giày và váy bên dưới quân phục, vải lụa tơ tằm ở hiện đại không quá gây chú ý gì, nhưng so với chất vải mà mấy cô gái ở niên đại này đang mặc thì nó quả thực đẹp như gió thổi sóng lúa, toát lên vẻ đẹp thần tiên.
May là cô không đi giày cao gót, chỉ mang một đôi xăng-đan đế bằng lộ ngón bình thường, nhưng vậy cũng đã đủ tinh xảo khiến người khác ngoài nhìn rồi.
Chỉ chốc lát, hai người đã đi hết đường cái, rẽ vào một nơi toàn là nhà xưởng.
Vừa bước lại gần đã ngửi thấy mùi hành phi và thịt xào thơm nức mũi, người tới lui xung quanh cũng nhiều lên.
“Chị La… “
“Chị La, về rồi à?” trong số những người lên tiếng chào hỏi, không thiếu các chàng trai trẻ, mắt họ thường thường đảo quanh Ôn Hinh luôn im lặng phía sau.
Một người phụ nữ từ trong nhà bưng một cái chén không đi ra, thấy hai người bọn cô thì cười nói: “Ôi, mới về hả? Hôm nay nhà ăn có bánh bao thịt nè, nhanh nhanh đi lãnh đi, chậm là hết đó.” Nói xong, bà cô kia mới để ý đến Ôn Hinh đang đứng sau La Quyên, bà cô lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ôi trời, không phải tự khen chứ, Ôn Hinh nhà mấy người ở xưởng thịt của chúng tôi có một tháng thôi, đã tươi ngon mọng nước như vầy rồi.
Lúc vừa tới nha, người thì gầy giơ xương, mắt vừa khô, vừa vàng, giờ mới qua mấy ngày mà đã như lột xác vậy, mặt mũi trở nên vừa nhỏ vừa mềm.”
La Quyên cũng cười ha hả trả lời: “Đứa nhỏ trong nhà nhiều lắm, không có cách nào quan tâm con bé, vừa sinh ra đã bị đưa tới nông thôn, nên mới nuôi thành cái bộ dạng ngỗ nghịch như vầy nè.
Sắp mười tám đến nơi rồi, nếu không dạy bảo, chăm chút cho nó một chút chắc không gả ra ngoài được quá.”
Bà cô kia vội vàng cười đáp lời: “Lớn thành bộ dạng như vầy mà còn sầu cái gì, chỗ khác thì tôi không rõ, nhưng mấy chàng thanh niên trai tráng ở cái xưởng thịt này, ai chả nhìn chằm chằm con bé chứ, ngau cả con tôi cũng khen Ôn Hinh nhà cô hiếm có khó tìm đó, cô nên cẩn thận lựa chọn đi.”
Hai người hàn huyên hai ba câu mới tách ra, La Quyên vừa quay đầu đi liền khinh miệt xì một tiếng: “Thằng con này của cô, xứng với con tôi sao?”
Ôn Hinh trong lòng cực kỳ hoảng loạn, xem ra, cô thật sự đang ở trong quyển tiểu thuyết đó rồi.
Lúc này đi trên đường, có một nhà đang mở cửa sổ, cô qua đó nhìn vào trong thì thấy trên tường treo một tấm lịch, mặt trên ghi 1975.
Chuyện này làm cô cực kì hoang mang lo sợ, chui vào trong sách đã khó tin rồi, bối cảnh thế giới này đối với cô còn vô cùng xa lạ, cô không biết mình phải làm gì bây giờ nữa, chỉ đành tạm thời đi theo cái người phụ nữ tự xưng là mẹ này vậy.
Đồng thời cô cũng đã chú ý tới một điểm rất quan trọng, quần áo cô đang mặc là của cô, trên tay còn đeo cái nhẫn vàng khác hoa hồng đính kim cương cực kỳ quen thuộc, vậy câu hỏi sẽ là:
Nếu cô xuyên vào đây, vậy nữ phụ chân chính trong truyện đâu mất rồi?
Chẳng lẽ vì cô dùng thân thể của mình xuất hiện, nên nữ phụ cũng tiêu biến sao?
Lỡ nữ phụ không tiêu biến, vậy cô phải làm sao đây?
Mọi chuyện không có chút đầu mối nào, cho nên, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Lúc trước La Quyên quá tức giận nên không để ý, bây giờ mới quay đầu lại xem Ôn Hinh, vừa thấy tóc cô lại nổi trận lôi đình: “Tóc tai sao lại thành như vậy, khác gì con điên không, quá mất mặt! Mau về nhà sửa lại đàng hoàng!”
Ôn Hinh nhìn người đàn bà tự xưng là mẹ đã không cao bằng cô còn chanh chua đanh đá này, cũng không biết phải giải thích làm sao nữa, chẳng lẽ nói với bà, kiểu tết tóc đánh rối, chỉa chỉa như cây thông này là kiểu tóc đang cực kỳ thịnh hành ở hiện đại, là phong cách đồng quê đó?
Phỏng chừng cô dám mở miệng nói câu này, người mẹ tự xưng sẽ bắt lấy cơ hội mắng cô lần nữa quá.
Mình vừa mới đến, rất nhiều thứ chưa biết rõ, không nên tiếp túc trêu chọc bà.
Cô đi theo bà một đường, cũng đã ngó nghía quan sát khắp nơi.
Trong sách, phụ nữ thời kì này một là để tóc ngắn, hai là thắt thành hai bím tóc to dài bóng loáng như suối, có vẻ như theo thẩm mỹ của họ tóc là phải chải chuốt cho ngay thằng, gọn gàng không rối bù thì mới được gọi là đẹp.
“Cái thùng này của con ở đâu ra vậy?” La Quyên nhìn về phía giỏ xách làm bằng mây tre trong tay cô.
Tuy giỏ xách mang phong cách đồng quê này thuộc kiểu cổ điển, nhưng kiểu dáng vẫn mang hơi hướm Âu Mỹ, khá là bắt mắt, nếu bắt cô giải thích rõ ràng, cô cũng không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.
Cô nhìn cái giỏ một lúc, chớp chớp mắt: “Nó.
.
.
.
.
.”
“Bà bác con cho hả?”
“Dạ…”
La Quyên nghiêm mặt, nói: “Mẹ đã đánh tiếng với nhai đạo rồi, sẽ không ai giúp con làm lại chứng minh thư đâu, còn muốn chạy nữa không? Con chết tâm đi! Ngày mai theo mẹ đến Diêm gia.”
Ôn Hinh: “.
.
.
.
.
.”
Chứng minh thư?
Căn cứ nguyên tắc nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, cô không lên tiếng hỏi, quyển sách kia căn bản là cô chưa có xem xong.
Nghe ngữ điệu của bà, nếu không có chứng minh thư do nhai đạo xác nhận, sẽ không thể tùy tiền bỏ nhà đi bụi? Chẳng lẽ nó giống kiểu giấy xác nhận nhân thân, dùng để chứng minh thân phận sao? Cho nên, tình hình của cô bây giờ không thể tùy tiện bỏ đi được?
Cô buột miệng hỏi nếu không có chứng minh thư thì thế nào, La Quyên liền cười lạnh: “Không có chứng minh thư? Vậy thì ra đường hít không khí mà sống đi, không có chỗ cho con ở, cũng không nhà nào chịu nhận con làm việc đâu.”
Chẳng lẽ nữ phụ bỏ nhà ra đi, sau đó vì không có chứng minh thư nên mới bị tra nam lừa bán vào cái chốn múa hát đó?
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cô chính là người hiện đại, bỗng nhiên lại bị ném tới vài thập niên trước, tói cái thời đại mà nền kinh tế toàn bộ đi xuống, còn là thế giới trong sách, này còn chưa là gì với việc cảm giác như cả thế giới này đều có ác cảm với mình.
Cô cảm thấy chính mình và nơi này không hợp nhau tí nào.
Chẳng lẽ, cô phải sống ở cái chỗ gian nan khổ cực này thật sao?
Cô nhất định là đang nằm mơ đúng không?
.
.
.
.
.
Niên đại này, hợp tác xã cung tiêu và xưởng thịt là xí nghiệp quốc gia cho công phân phúc lợi tốt nhất.
Bao nhiêu người dù phải chen lấn đến vỡ đầu cũng muốn xin vào làm, chẳng những lương cao, phúc lợi tốt, ví dụ như bên xưởng thịt, cứ dăm ba bữa lại thưởng cho công nhân chút xương sườn.
Ở cái thời đại túng thiếu của cải vật chất như vầy, đãi ngộ này đã đủ khiến vô số người ghen tỵ đến đỏ cả mắt rồi.
Nhà người ta một năm chắc chỉ ăn được có tí thịt, công nhân xưởng thịt lại có thể ngày ngày đều có thịt ăn.
Ôn Hinh im lặng đi phía sau người xưng là mẹ cô, La Quyên, ngửi mùi xương sườn hầm, đi xuyên qua một dãy ký túc xá dành cho công nhân, đi tới chỗ có mấy căn nhà hai tầng, có lẽ đây là chỗ ở của lãnh đạo nhà xưởng, người cũng thưa thớt hơn, mà căn nhà nào cũng có lầu.
Lên cầu thang, tới cửa một căn hộ ở lầu hai, La Quyên mở cửa ra.
Bên trong cánh cửa là ba người đang quây quanh bàn cơm, Ôn Hinh liếc nhìn một vòng, cô nhẹ nhõm thở phào, tốt lắm, không thấy ai có gương mặt giống cô hết.
Nói cách khác, sau khi cô xuyên cả người qua đây, nữ phụ đã tan biến rồi?
“Không phải bỏ nhà ra đi sao? Có đi thì đi xa một chút chứ, sao để cho mẹ tìm thấy rồi!” một cô gái mười ba mười bốn tuổi đang đứng trước bàn bĩu môi nói.
Dù sao cũng không phải nói cô, Ôn Hinh mắt điếc tai ngơ đứng trước cửa quét mắt khắp căn phòng, diện tích căn phòng không nhỏ, khoảng bốn phòng ngủ một phòng khách, bên trong có đặt vài món đồ nội thất rất cổ xưa trong mắt cô, trên bàn cơm đặt một đĩa bánh bao thịt và mấy món thịt.
Trước bàn ngồi ba người, hai nam một nữ, nữ chính là cô bé mười ba mười bốn tuổi mới mở miệng nói cô, hai người khác, một người khoảng hơn bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, chắc là cha của nữ phụ, người còn lại là một bé trai chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Bởi vì trong sách không miêu tả chi tiết, nên Ôn Hinh đoán, có lẽ là em trai và em gái của nữ phụ?
“Con còn ngây ngốc ở đó làm gì? Vào nhà đóng cửa!” La Quyên quay đầu nói một câu.
“Ờ.” Ôn Hinh lúc này mới nhấc chân bước vào, xoay người nhẹ nhàng đóng cửa gỗ lại.
“Mau thay quần áo rồi ra ăn cơm.” Cha của nữ phụ ngẩng đầu nhìn cô một cái, mở miệng.
Ôn Hinh cầu còn không được, quần áo trên người cô đã ướt hết rồi, may là có quân phục trùm bên ngoài.
Bộ quân phục này khá to, dài qua mông, dưới vạt áo lộ ra một phần váy, hên sao váy cô đang mặc là váy hoa, dưới ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, nếu không chú ý nhìn thì sẽ không quá chói mắt, cô phải nhanh nhanh thay đôi giày và cái váy quá hiện đại này mới được.
Lỡ trời sáng có ai thấy được thì cô không biết giải thích kiểu gì nữa.
“Phòng của chị ở phía trong ấy, mở cửa phòng em làm gì vậy?” Ôn Hinh cũng không tiện hỏi mấy người đó phòng của cô là phòng nào, nhìn thấy có một cái cửa phòng trông có vẻ là phòng con gái, bèn thử tiến lại gần, quả nhiên thấy cô bé kia tức giận la hét.
Ôn Hinh nhanh chóng tìm được căn phòng phía trong, mở cửa đi vào.
“Mẹ, mẹ xem chị ta kỳ quái thế nào kìa!” Cô bé oán giận nói.
“Được rồi được rồi, cũng không phải chuyện của con, ngày mai chị ấy đi rồi….”
Sau khi Ôn Hinh cẩn thận đóng cửa lại, cô nhẹ nhàng thở ra, đặt giỏ xách qua một bên, cởi quân phục trên người xuống, lộ ra mảng da trắng như tuyết.
Bộ váy này chỗ bả vai vốn là kiểu xỏ dây, phần lưng sẽ lộ ra như có như không, nhưng phần đó đã bị cái người cứu cô kéo đứt rồi, nên cổ áo biến thành cổ chữ V, phần da lộ ra cũng nhiều hơn.
Phòng không lớn, trước kia chắc để đựng đồ, trên đất còn có mấy thứ đồ linh tinh vất lăn lóc.
Cô dễ dàng thấy được ngăn tủ cạnh giường, cô mở ra tìm, trong có mấy bộ quần áo được xếp gọn gàng, chưa nói kiểu dáng có đẹp hay không, nhưng chất vải khá thô ráp, sờ vào hơi ngứa tay.
Cô tùy tiện lấy ra một cái áo trắng thêu hoa xanh và một cái quần màu xanh.
Sau đó cô cởi váy dài trên người mình, cầm bộ quần áo lên ngó.
Ôn Hinh: “.
.
.
.
.
.” Xấu đến độ muốn khóc luôn vậy á.
Vì không để người khác hoài nghi, cô bỏ cái váy dài vào trong giỏ, may sao cái giỏ này tuy đan bằng mây tre, nhưng bên trong lót hai lớp nhựa, quần áo trong đó không bị ướt tí nào.
Sau khi cài mật khẩu khóa lại xong thì cô bỏ giỏ xách vào trong ngăn tủ, rồi mới chải lại đầu tóc, đi ra ngoài.
Cô đi ra, bốn người ngồi bên bàn cơm chẳng ai ngẩng đầu nhìn, vẫn tiếp tục ăn cơm.
Tuân theo nguyên tắc nói ít sai ít, cô không có lên tiếng, yên lặng tìm chỗ của mình rồi ngồi vào.
“Chị cầm quân phục của ai thế?” em trai của nữ phụ là người đầu tiên ngẩng đầu lên, thấy bộ quần áo nam trong tay cô thì tò mò hỏi.
“Chị con nhặt được ở bờ sông đó.” La Quyên há mồm ăn thịt luộc trộn tỏi băm, bà cho rằng Ôn Hinh tự tử bất thành, tự cô bò được lên bờ, không nghĩ tới chuyện có người nhảy xuống cứu cô, dù sao thì lúc bà chạy tới xung quanh chẳng có ai mà.
Em trai nữ phụ vươn tay cướp lấy bộ quần áo: “Quân hàm này, ít nhất cũng là cấp trung đoàn phó! Rốt cuộc là ai vậy ta?”
Năm 79 rồi mà có thứ gọi là quân hàm sao? Chắc là bối cảnh tác giả đặt ra cho quyển tiểu thuyết đi.
Ôn Hinh thấy em trai nữ phụ nhìn mình, bèn giải thích qua loa: “Không biết là quần áo của ai để ở bờ sông nữa, có thể tìm được người không?”
Do cô nhìn thấy quân hàm trên áo nên mới mang ra tính hỏi thăm một chút, tiện tay giặt sạch trả lại cho người ta luôn.
Dù sao quân phục mang quân hàm, số người mặc được chắc cũng không nhiều lắm, xưởng thịt lại ở xung quanh bờ sông, hẳn là có người biết phải đến chỗ nào để tìm chủ nhân bộ quần áo này.
Ôn Hinh cũng rất muốn biết người kia là ai, lúc ấy cô còn tưởng mình đang nằm mơ, nên mới tự nhiên hôn người ta.
Kết quả hình như đã làm đối phương tức giận rồi, đẩy cô ra bỏ đi một nước, cô còn chưa kịp nói tiếng cảm ơn nữa, dù gì thì người ta cũng đã cứu cô một mạng mà.
“Hẳn là quân nhân trong đại viện đó.
Ngày mai cha qua đại viện hỏi thử xem, không chừng có thể làm quen, như vậy cũng rất có lợi với con chúng ta.” Ôn phụ nghĩ ngợi một lát rồi mở miệng.
“Ngày mai để con đi đi!” Em trai nữ phụ cầm bộ quân phục hưng phấn nói.
“Con trai vốn muốn tham gia quân đội, ông không cho còn một hai bắt nó thi đại học.
Nó là đứa không giỏi học hành, vất vả lắm mới xin được một suất đi lính, cuối cùng lại dâng cho người khác, biết vậy lúc trước.
.
.
.
.
.” La Quyên nhìn thấy bộ dạng mừng rỡ của con trai khi được cầm quân phục thì hơi đau lòng, bèn nén giận nói.
“Mẹ nó ! Việc này có thể trách ông đây sao? Nếu lúc trước không làm vậy, ông đây có thể làm xưởng trưởng, có thể cho bà đi cửa sau vào xưởng sao? Rồi có khả năng ở trong căn phòng lớn như vầy, có thể mỗi ngày đều có thịt ăn không?” Cha Ôn đập đôi đũa xuống bàn cái “rầm” dọa Ôn Hinh giật cả mình.
Đừng nhìn La Quyên ở bên ngoài tung hoàng ngang dọc, bị cha Ôn mắng một cái thì lập tức câm miệng, không dám rên lấy một tiếng, hai đứa con còn lại thì chôn đầu vào bát cơm không dám hé miệng.
Nếu không phải trước kia cha Ôn bán đứng Diêm gia chạy theo đối thủ một mất một còn của Diêm gia, thì sao ông có thể chuyển từ xưởng làm nhựa qua xưởng thịt, sau đó được thăng làm xưởng trưởng xưởng thịt, còn có thể cho cả vợ và con cùng tiến vào xưởng, ở ngôi nhà tốt nhất, mỗi ngày có rượu uống, có thịt ăn, có phiếu gạo đổi hoài không hết chứ.
Mà tính ra thì, lúc đó Diêm gia cũng là tường đổ người ngã, đâu chỉ có một mình ông bỏ đá xuống giếng, có rất nhiều người đâm sau lưng Diêm gia mà.
Cho dù không có ông, Diêm gia cũng sẽ sớm sụp thôi, huống hồ khi đó, ông cũng không biết Diêm gia sẽ được sửa lại án sai nhanh như vậy.
“Được rồi, được rồi, ăn cơm đi, con trai mới mười sáu, không cần sốt ruột.
Chúng ta có thể tạo quan hệ lại với họ, hơn nữa, còn có Ôn Hinh ở đây.
Ngày mai tôi lập tức tặng Ôn Hinh qua đó.” La Quyên vội vàng lấy lòng trấn an cha Ôn đang nổi giận đùng đùng.
Ôn Hinh làm bộ như đang gắp một cọng cải thìa, trong lòng đã biết rõ đây là thời điểm nào.
Đây là lúc sau khi nữ chính xuyên đến đi theo thanh niên trí thức thi đại học.
Cô vốn không phải Ôn Hinh, cô chỉ là nguyên mẫu của nhân vật nữ phụ trong sách, lại không phải là nhân vật trong cuốn sách.
Không có ký ức của nữ phụ ở thế giới này, nếu ở lại Ôn gia sẽ rất dễ dàng để lộ dấu vết, chẳng bằng trước qua nhà nam chính thích ứng một chút rồi mới tiếp tục tính toán cho tương lại.
Nếu thật sự không ở được, cô có thể bắt chước nữ phụ về Nam, nữ phụ là người ngây thơ nên dễ bị lừa, còn cô thì không, ngược lại, ở đó cô có rất nhiều cơ hội phát triển.
Chính là vấn đề về chứng minh thư thì hơi rắc rối.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi, thì phát hiện em gái nữ phụ không biết đã nhìn cô chằm chằm từ khi nào, thấy cô nhìn về phía cô bé, cô bé lập tức kéo tay La Quyên: “Mẹ, chị ta lạ lắm!”
Cô bé vừa nói như vậy, cả nhà bèn quay sang nhìn về phía Ôn Hinh.
Ôn Hinh: “.
.
.
.
.
.”
“Chị con thì sao?”
“Chị ta trước kia không phải như vầy! Trước kia làn da chị ta sao có thể sáng bóng mềm mại như thế? Ánh mắt cũng không giống!” ánh mắt cô bé cứ như lưỡi đao sắc bén chăm chú đánh giá làn da và ánh mắt của Ôn Hinh.
Cô bé nhận thấy ánh mắt cô vừa đen vừa sáng, giống như làn thu thủy, khóe mắt lại hơi hếch lên, mang theo chút phong tình như ẩn như hiện.
Làn da thì vừa trắng vừa mềm, dưới ánh sáng ngọn đèn, tựa như được phủ một lớp trong suốt, sáng lấp lánh, đẹp đến độ khiến người ta vừa yêu vừa hận, ngay cả một lỗ chân lông cũng không thấy.
Hơn nữa, cô bé ngồi ở đối diện, luôn ngửi thấy từ người cô phát ra một mùi hương mê người, trước đây cô bé chưa từng ngửi thấy mùi hương nào thơm như vậy, còn thoảng thoảng tỏa ra mỗi lần cô vươn tay gắp đồ ăn nữa.
“Ừ, hình như.
.
.
.
.
.
Có chút không giống.” La Quyên lại nhìn Ôn Hinh vài lần: “Lúc mới tới, mặt vừa gầy còn vàng vọt, mà một tháng này có thịt ăn, nên mặt cũng có thêm chút thịt, cũng trắng hơn, đôi mắt cũng trở nên dễ nhìn hơn thôi.” La Quyên ứng phó cho qua.
Cho Ôn và em trai nữ phụ vốn còn đang nghi ngờ, suy nghĩ một chút thì thấy khá hợp lý, mỗi ngày đều có thịt ăn, sắc mặt tất nhiên tốt hơn, làn da cũng sẽ trở nên trơn láng, mềm mại, không phải sao? Hơn nữa Ôn Hinh còn là đứa con đẹp nhất số ba chị em, điều này làm cha Ôn có chút đắc ý.
Bộ dạng của ông cao lớn thô kệch, vợ cưới về cũng không quá đẹp.
Nhưng lúc sinh ra Ôn Hinh, cô không di truyền dáng vẻ của hai ông bà, mà là giống chị của mẹ vợ, bà bác của cô.
Nghe nói bà bác của Ôn Hinh năm đó nhờ dung mạo xinh đẹp nên được tuyển vào cung, sau đó được làm cung nữ ở ngự thiện phòng.
Sau khi triều đại thay đổi, cung nữ bị đuổi khỏi cung, bà bác của cô bèn tìm về nhà mẹ đẻ nương nhờ.
Hai bên cảm tình còn khá tốt nên bà bác quyết định sống ở bên này luôn, Ôn Hinh từ nhỏ chính là lớn lên bên cạnh bà bác.
Sau đó hai vợ chồng có thêm một trai một gái, Ôn Hinh liền ở luôn bên kia không về, tận khi bà bác qua đời tháng trước cô mới được đưa về bên này.
Bây giờ Ôn Hinh trổ mã còn đẹp hơn bà bác năm đó rất nhiều, mà hai đứa con khác của ông đều giống ông, khuôn mặt vừa tròn vừa to như trái hồng bì, mắt mũi thì nhỏ, đâu có giống Ôn Hinh trông tươi ngon mọng nước như vậy.
“Mẹ, tại sao mẹ sinh chị ta đẹp như vậy, lại sinh con xấu như thế, mẹ bất công!” Em gái nữ phụ tức giận bứt tóc, giọng điệu ấm ức.
“Con nhóc này nói mê sảng cái gì vậy, chuyện đó mẹ con có thể quyết định được sao? Ăn cơm mau lên, ăn xong thì đi rửa chén.”
“Sao mẹ không bắt chị ta rửa!”
La Quyên liền vươn tay véo cô bé: “Chị con ngày mai phải đi Diêm gia, thế mà còn muốn để chị rửa bát hả, đúng là không hiểu chuyện gì hết, nói con rửa thì con rửa đi!”
Ôn Hinh ngồi yên tại chỗ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng như gà.
Kỳ thật trong lòng cô đã đổ một đống mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa là lòi rồi, hù chết cục cưng!
Cơm nước xong, La Quyên vào phòng lấy ra một cái váy màu vàng đưa cho Ôn Hinh.
“Cái váy này là do mẹ nhờ người ta mang từ Long Hải về đấy, đây là kiểu dáng thịnh hành nhất bên kia đó, tốn tận 80 đồng lận.
Con ngày mai sửa soạn một chút, rồi mặc cái váy này cùng mẹ qua Diêm gia.
Mẹ hỏi thăm rồi, đứa con trai đi lính của nhà họ ngày mai nghỉ phép về nhà, chúng ta thừa dịp này qua đó, vừa lúc xem bát tự cho cả hai đứa…”
Ôn Hinh: “.
.
.
.
.
.” Cái gì? Cùng xem bát tự?
Cô có biết một phần nội dung câu chuyện trong sách này.
Hai mẹ con lần đầu tiên bước vào đại viện quân bộ, tới Diêm gia, nam chính đúng là đang ngồi trên sô pha dưới lầu.
Gặp thì có gặp đấy, nhưng lần đó hai người họ mặt ủ mày ê rời đi, bởi vì nam chính nhìn thấy hai người thì chỉ nói đúng ba chủ: “Mau cút đi!”
Cô liếc mắt liền thấy ánh mắt xót tiền của La Quyên khi lấy cái váy ra, cùng với ánh mắt ghen tị như rắn độc nhìn chằm chằm cô và cái váy trên tay cô của em gái đang rửa chén ở nhà bếp.
Ôn Hinh nhận lấy cái váy, tùy ý mở ra xem…
Mẹ ơi… cay mắt quá!
(nhai đạo: là một cấp hành chính địa phương, thấp hơn huyện cấp thị ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, có thể coi như cấp phường ở Việt Nam.
Cấp này ngang với hương và trấn về địa vị hành chính.
Tui để nguyên thay vì dịch thành xã/ phường bởi vì tui cũng không biết từ đó có hợp bối cảnh không)