Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 31


Bạn đang đọc Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80 – Chương 31


Đoàn trưởng Diêm tức giận rồi!
Anh đứng ở trên cầu thang, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, anh nhìn chằm chằm Ôn Hinh, “Em còn muốn tìm ai? Đi lên nói.

” Nói xong xoay người đi lên lầu.

Ôn Hinh: “……”
Nói sai rồi hả? Cô nói thầm một tiếng, cô chỉ là đùa một chút thôi.

Diêm Trạch Dương người này nhân lúc trong khoảng thời gian này cô cẩn thận quan sát, tính tình không tốt, ăn mềm không ăn cứng.

Lúc tức giận đặc biệt làm khổ người khác, túi hạt dẻ đó đến bây giờ cô cũng chưa bóc vỏ hết.

Ôn Hinh đi theo phía sau anh đi lên lầu, vừa đi vào, liền nhìn thấy Diêm ma đầu đưa lưng về phía cô, dầu thuốc anh cầm trong tay được anh đặt trên bàn trà.

Nghe thấy tiếng động anh quay đầu lại nhìn Ôn Hinh, ánh mắt âm trầm sắc bén, môi mỏng nhếch lên, lập tức quay đầu lại, hai tay ôm cánh tay đứng ở đấy, chẳng nói câu nào.

Ôn Hinh ở đằng sau nhìn, thân cao 1m86, vai rộng, thắt lưng eo hẹp, đôi chân dài lớn, lúc hai tay ôm cánh tay, bắp thịt dưới lớp áo ba lỗ quân đội hơi gồ lên.

Anh không mở miệng, Ôn Hinh cũng không mở miệng, không khí tầng hai có một chút làm người ta thở không ra hơi.

Nhưng Ôn Hinh nhìn người trước mắt so với thân hình của người mẫu nam còn có lực hơn, trong lòng cô thích, ai nói con trai không phải đẹp.

Ôn Hinh lên đây cũng không phải là cùng anh đánh nhau, bàn luận đánh nhau, cho dù xuất thân của cô là quán quân tán thủ*, thể chất cũng đánh không lại anh.

Tán thủ: Là võ chiến đấu bằng tay không ra đời ở Trung Quốc.


Nếu đối phương ăn mềm không ăn cứng, vậy là dễ xử lý rồi, cô lặng lẽ hướng về phía anh.

Với tư cách là một ma đầu của quân đoàn, nhìn ra được năm giác quan cùng với lực quan sát là vô cùng mạnh, đã sớm nhận ra cô đang đến gần, hơn nữa theo tiếp cận của cô, thân thể trở nên căng thẳng khác thường, đại khái không biết Ôn Hinh muốn làm cái gì, nên không có động, cánh tay cũng bởi vì ôm chặt mà hiện ra bắp thịt mạnh mẽ, còn hơi hơi ôm chặt, đều chứng tỏ thân thể đang đứng của anh đang ở trong trạng thái khẩn trương.

Ôn Hinh thử vươn tay chậm rãi thăm dò, từ sau lưng nhẹ nhàng vòng đến thắt lưng anh, nếu là phía trước, anh khẳng định sẽ kéo cô ra, sau đó dạy bảo một trận, cái gì mà đứng tốt lắm! Nghiêm túc chút, không được!
Nhưng mà từ lúc cô nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau, trừ bỏ phản ứng thân thể căng thẳng ra, cũng không có đẩy cô ra hoặc nghiêm lệnh cấm gì đó.

Ôn Hinh ở sau lưng anh cọ cọ, thò đầu ra hỏi anh: “Vậy hiện tại không cần quy định hai mét rồi hả?”
Anh đưa tay đem tay không trung thực của cô đang vòng ở eo hắn, từ trên cơ bụng cầm xuống dưới, nhưng dịu dàng ôm như vậy, không khí quả thật so với sự lạnh lẽo lúc mới đi lên tốt hơn nhiều, nhưng anh vẫn cứ để vẻ mặt nghiêm túc, liếc nhìn thấy cô vừa mới tắm xong, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, trên làn da còn có một tầng ánh sáng bé nhỏ, hiện ra cả người cô giống như men sứ.

Môi hồng hơi chu ra tựa như một viên anh đào trong veo, trêu chọc người ta yêu mến.

“Tôi hỏi em.

” Vẻ mặt anh nghiêm túc, lông mày chau nhẹ nhìn cô,:”Em, còn cùng với ai từng có hành vi thân mật?”
“Cái gì thân mật cái quái gì?”
“Nói em đấy?”
“Ha ha, không có! Người khác em cũng không có nhìn, trong mắt em chỉ có anh……”
Một niên đại mặc kệ chuyện của niên đại khác, Ôn Hinh ở thời đại này, xác thực quả thật không có.

Vốn là ánh mắt Diêm Trạch Dương sắc bén nhìn chằm chằm cô, nhưng người ở thời đại này, nào có như Ôn Hinh nói những lời yêu thương tình cảm, còn nói được sủng ái không thở gấp không đỏ mặt, cây ngay không sợ chết đứng.

Niên đại này những kiểu như này vô cùng ít, không có mấy người sẽ biểu đạt tình yêu, cũng không có ám muội, phương diện biểu đạt tình cảm vô cùng ít.

Giống Ôn Hinh kiểu này, người nghe thấy đều mặt đỏ tai hồng, trợn mắt há mồm, đương nhiên, Diêm ma đầu là không có mặt đỏ tai hồng, trợn mắt há mồm, anh di chuyển tầm mắt, khụ một tiếng, chỉ là đem cánh tay buông xuống.

Ừm, trang này coi như lật qua đi.


Anh đưa tay đem dầu thuốc từ trên bàn cầm lên, hướng cô nói.

“Em là một nữ đồng chí, phải chú ý chút đồn đại, không cần mỗi ngày còn đem đối tượng treo bên miệng, cùng ai cũng thân mật như vậy, đây giống nói chuyện sao?”
“Em thân mật như thế nào hả?”
“Em nói xem?” Anh liếc mắt nhìn cô một cái.

“Không phải chỉ là hôn môi sao? Lại không phải với người khác, vậy không thể với người khác hôn, nhớ anh cùng anh hôn phải làm sao?” Ôn Hinh mắt to như quả nho nhìn anh hỏi.

Diêm ma đầu: “……” Anh còn chưa từng có gặp qua phụ nữ nào giống như Ôn Hinh, những lời này phụ nữ có thể nói ra sao, cho dù đàn ông cũng nói không nên lời.

Nhưng kì quái chính là, anh cảm thấy được cô chỗ nào không ổn, chỗ nào không thỏa đáng, nhưng toàn bộ những lời này lúc nói với anh, cái gì không ổn không thỏa đáng đều không có rồi.

Anh im lặng, lúc này anh chưa nói giữa buổi trưa ở trong xe như vậy cùng cô giảng quy tắc khoảng cách hành vi nam nữ, mà là ở trong ánh mắt mong đợi của cô, khụ một tiếng, xụ mặt nói: “Khi ở bên ngoài, vẫn là phải luôn luôn chú ý đúng mực.


Oh, bên ngoài, lúc trong nhà không có ai thì có thể? Ôn Hinh cao hứng đem ống tay áo cánh tay vén lên.

Lực tay của Diêm ma đầu mạnh quá, đau đến Ôn Hinh nước mắt lưng tròng rút cánh tay ra.

Cánh tay như ngó sen trắng như tuyết bị anh nắm ở trong tay, nhẹ nhàng xoa vết bầm, càng xoa trong lòng càng khô nóng, Diêm ma đầu từ trước đến nay không biết,thân thể phụ nữ lại non nớt mềm yếu như vậy, anh nắm ở trong tay không dám dùng sức, nhưng chỉ có thể từ từ mà xoa nhẹ vài cái chỗ bị bầm, cô liền đau đến thở hổn hển, vì thế bàn tay nắm tay cô càng thêm cẩn thận hơn.

……
Ăn cơm xong Hà Văn Yến sẽ đi ra ngoài xung quanh để tiêu thực, Diêm Diệu Diệu ăn cơm xong liền tụ tập với mấy đứa nhỏ ở đại viện chơi, tan học cô bé bước bộ trở về, không thấy Ôn Hinh, không biết cô đi đâu rồi, lúc về đến phòng, nghe thấy lầu trên truyền đến vài tiếng hừ nhẹ.


Cô bé dừng bước chân, lại không có nghe thấy thêm động tĩnh gì nữa, mới trở về phòng.

……
Trên lầu vẫn luôn có âm thanh, chỉ là rất nhỏ khe khẽ giống như tiếng muỗi kêu,  hôn cái miệng không thành thật của Ôn Hinh, mông nhỏ tròn vo cũng không thành thật, liên tục ở trên đùi người nào đó dịch qua dịch lại.

Có hai lần Diêm ma đầu rên lên hai tiếng, bắt được tay không thành thật của cô, suýt nữa không bắt được, cuối cũng không thể không đem cả thân thể cô cùng nhau bế đứng lên, sau đó đem chân cô đặt ở trên mặt đất, Ôn Hinh hôn liền hôn đến nổi lên thú tính, lôi kéo tay anh không ngừng hướng về sau lưng cô, kết quả còn không có đã nghiền đâu, đã bị anh đột nhiên bế lên, sau đó trực tiếp đặt ở trên mặt đất.

Cái loại cảm giác bị cắt ngang này thật sự vừa tức vừa bực, cứ cảm thấy chỗ nào cũng không thỏa mãn, cô đưa tay kéo lấy cổ anh, rầm rì không chịu buông ra, ngay tại trong ngực anh cọ cọ.

Những năm sống ở quân đội của Diêm ma đầu, luyện chính là tự chủ như người bình thường, anh như thế nào cũng không có nghĩ đến sẽ có một ngày, một đoàn nê-phrít giống như yêu tinh ở trong ngực anh như con cá nhỏ giống nhau uốn éo, kéo ra cũng không phải, bỏ ra cũng không phải, rầm rì quấn quýt lấy, vừa rồi lúc hôn môi không biết khi nào thì cúc cài áo của cô đã mở ra hai cúc, anh liếc một cái liền nhìn thấy hai thứ tròn tròn kia hận không thể có thể lập tức nắm tuyết trắng tròn tròn ở trong tay.

Nhưng lực tự chủ làm cho hắn dời tầm mắt, nhẹ nhàng hướng về phía sau, né tránh đôi môi đỏ như cánh hoa đang sáp đến của cô, nhẫn nại khàn khàn mở miệng: “Không được, Ôn Hinh, bây giờ còn chưa được.


“Làm sao không được? Chỗ nào không được? Nếu không được, anh mau đi bệnh viện kiểm tra đi, xem xem bị bệnh gì.

” Ôn Hinh tức giận nói.

Bị nghi ngờ năng lực hầu như tất cả đàn ông đều không chấp nhận được nhục nhã này, Diêm ma đầu nắm lấy vòng eo mảnh khảnh như yêu tinh của cô, hận không thể trực tiếp đem cô xử tử ngay tại chỗ, còn dám nói hưu nói vượn như vậy.

Chẳng qua anh chỉ lạnh lùng nghiêm mặt đem cánh tay để trên cổ mình của cô bỏ xuống dưới, đem cúc áo trước ngực cô cài lại, thầm nghĩ, sớm muộn gì cũng có lúc cô khóc.

Ôn Hinh tay chân nhẹ nhàng đi xuống lầu, Diêm Trạch Dương nhìn cô trở về phòng, mới trở về lên lầu, đến bàn học trong phòng ngủ ngồi xuống, tay lấy bút, do dự nửa ngày, mới ở trên giấy viết bốn chữ báo cáo kết hôn.

Về phần Ôn gia, Diêm ma đầu cau mày, nếu bọn họ thành thành thật thật mà chờ đợi, anh liền tạm thời thả cho bọn họ một con ngựa.

……
Sa vào tình yêu nam nữ bao giờ cũng khó xa nhau, nhất là vừa hưởng qua ngon ngọt, buổi sáng mỗi ngày, Ôn Hinh đều phải dựa vào trong lòng Diêm đoàn trưởng lằng nhằng thật lâu rồi mới thả anh đi, nếu đổi lại người khác, Diêm ma đầu đã sớm đem buồn bực xả ra, làm cho người này cút đi, anh cũng không nghĩ tới chính mình có một ngày sẽ bị một cô gái gắt gao mà quản thúc, đau lòng, dỗ dành, không đành lòng đẩy cô ra, nhìn thấy miệng nhỏ của cô nói với anh những lời yêu thương, có bao nhiêu nhớ anh a, muốn gặp nhau còn bao nhiêu lâu nữa, buối tối có thể về sớm một chút hay không.

Bình thường nghe thấy loại này giống như vấn đề nhược điểm, Diêm ma đầu nghe được cư nhiên là trong lòng vui sướng, bụng dạ thỏa mãn,nhân lúc cô ở trong ngực nũng nịu, cọ anh thiếu chút nữa đã để cho cô muốn làm gì thì làm.


Anh hôn lên đôi môi non mềm của cô, chỉnh chỉnh âm thanh, khôi phục lại bộ dáng cao ngạo nghiêm túc, nhưng âm thanh cũng khàn khàn, nói với cô: “Được rồi, cửa viện, gọi người nhìn thấy, chú ý hình tượng chút, ban ngày đừng chạy lung tung, buối tối anh sẽ về sớm một chút.

” Anh đại thiếu gia, vẫn là lần đầu tiên đối với người trong nhà, sinh ra không tâm tình không nỡ với đau lòng, thậm chí có một kiểu còn chưa rời đi, liền cảm giác như nhớ nhà rồi.

Buổi chiều, Diêm đoàn trưởng đem báo cáo đưa lên, lại đem chuyện quan trọng xử lý tốt xong, nhìn thời gian, mới đứng dậy cầm chìa khóa xe đi ra văn phòng.

Anh tính mua chút đồ mang về cho Ôn Hinh, nếu kết hôn, còn có rất nhiều đồ này nọ cần chuẩn bị, Diêm đoàn trưởng đã bắt đầu lo lắng vấn đề mua đồ, mà yêu tinh hại người kia, rất yếu ớt, việc mua đồ rất khổ cô là làm không nổi đâu, Diêm đoàn trưởng quyết định vẫn là bản thân tự làm, ra quân khu, chạy qua cửa lớn, giảm tốc độ rẽ chỗ ngoặt, liền nhìn thấy bên đường có một cô gái xông qua đây.

Anh nhướn mày, đem xe dừng lại.

“Anh là Diêm đoàn trưởng sao?” Một cô gái trẻ tuổi sau khi ngăn lại xe, liền bước đến chỗ cửa xe, thanh âm trong trẻo nói với anh: “Xin chào, tôi là Tống Thiến, hiện tại đang học năm nhất đại học xxxx, bọn tôi là thành viên tổ tuyên truyền, tổ bọn tôi kì bảng tin tuyên truyền tiếp theo muốn làm về phương diện quân lữ, nghe nói Diêm đoàn trưởng có thành tích năm hạng nhất, là một anh hùng giỏi nhất, không biết đoàn trưởng ah hùng có thời gian hay không, nếu thuận tiện tôi có thể quan sát quân đội các anh……”
Tống Thiến?
Diêm đoàn trưởng nhíu mày, nghĩ đến túi hồ sơ về con gái hàng xóm lúc trước, Diệp Chính Ủy nói qua, cô học tại đại học xxxx, đồng tính cùng bạn cùng trường, cái này quá hấp dẫn rồi, trước mắt này có thể là con gái hàng xóm lúc trước của nhà Ôn Hinh.

Anh bất động thanh sắc mà nhìn cô đang ở cửa kính xe mỉm cười lễ phép với anh, ánh mắt dừng trên đồng hồ nhãn hiệu hoa mai trên cổ tay cô.

“Ngại quá, quân sự nơi quan trọng, cấm đi vào.

” Anh thần sắc lạnh lùng, miễn cưỡng nói.

“……Vậy nếu như chúng tôi có vấn đề, có thể tìm anh để hỏi không? Địa chỉ thư có thể cho tôi không? Tôi có thể viết thư cho anh.


Diêm ma đầu nói: “Cơ mật quân sự, không thể trả lời.


“Còn có, không được tùy tiện lao ra chặn xe, hành vi này rất nguy hiểm, mời cô chú ý!” Nói xong Diêm ma đầu lạnh nhạt quay đầu lại, khởi động xe không nói lời nào liền lái xe đi luôn.

Chỉ để lại Tống Thiện lộn xộn trong gió, trong lòng không ngừng suy nghĩ, vì sao? Vì sao không giống rồi? Anh không nên trả lời như vậy, anh không phải là nên cho mình địa chỉ thư hay sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.