Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 2


Bạn đang đọc Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80 – Chương 2


➡ Lạc Pyscho ⬅
Edit : Aubin
Chỉnh sửa : Lạc
Note : hôn hôn hôn!!!
——–
Một ngày hè, khi trời nhá nhem tối, gió khe khẽ thổi qua con sông nhỏ khiến hàng liễu hai bên bờ nhẹ đu đưa.

Bỗng một âm thanh “tõm” vang lên cách đó không xa.
Có người rơi xuống nước sao?
Người đàn ông mặc quân trang đang đứng ở ven đường nhíu cô, buồn bực nhấc chiếc mũ đã thấm ướt mồ hôi lên, nhanh chóng cởi quân phục trên người quăng qua một bên, nhảy vào trong nước.
Người bị rơi xuống nước là một cô gái có dung mạo vô cùng trẻ trung xinh đẹp, trong tay còn đang nắm chặt một cái thùng hình dáng kỳ quái.
“Đồng chí, tỉnh, tỉnh.”
Diêm Trạch Dương vừa rồi vội vàng cứu người nên không chú ý, lúc này mới phát hiện, cô gái trước mắt này, trên người mặc một bộ quần áo…anh chưa thấy bao giờ.

Đó là một bộ váy liền mỏng như tơ lụa, hơn nữa còn ướt đẫm dính sát làm nổi bật lên đường cong cơ thể hoàn mỹ.

Cổ áo thì rộng thùng thình, dưới sự co kéo vừa nãy một bên đã trượt xuống bả vai, lộ ra một phần da thịt trắng bóng như mỡ dê, thậm chí.

.

.

.

.

.
Anh chỉ dám hơi liếc nhìn một chút, rồi vội vàng dời đi tầm mắt.
Trời đã gần tối, người ra bờ sông cũng không nhiều, cô gái này lại đang hôn mê bất tỉnh, anh vươn tay vuốt nước trên mặt xuống, tính lật người cô gái lại để vỗ cho cô ói nước sông ra, nhưng vừa luồn tay xuống dưới lưng đã cảm nhận được làn da mềm mại trơn láng đến độ khó tin…

.


.

.

.

.
Toàn thân anh ướt đẫm ngồi xổm ở đó, ngay lúc anh đang bất lực không biết làm thế nào với cô gái ăn mặc nửa kín nửa hở, không chút thuần phong mỹ tục, đụng vào chỗ nào cũng như dẫm phải bom này thì đối phương đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, lông mi run rẩy, cô mở mắt, ánh mắt của hai người bất ngờ va vào nhau.
Đôi mắt vốn sáng ngời khiến lòng người rung động lúc này lại như phủ đầy sương mù, mờ mịt nhìn anh.
Anh cũng nghiêm túc nhìn lại đối phương, vừa muốn mở miệng gọi “Đồng chí!”, đôi môi trái tim hồng hào của cô hơi hé ra, suy yếu cất tiếng: “Đẹp trai quá đi, tôi thích.

Anh đẹp trai đừng đi nha… là mơ sao…”.

Nói xong, cô bèn vươn đôi tay trắng nõn ngọc ngà đặt lên cái cổ trông cực kỳ rắn chắc khỏe mạnh, khuôn mặt lộ vẻ hài lòng, khẽ rướn người nhẹ nhàng ướm đôi môi mình lên bờ môi anh.
Người đàn ông dù có nghĩ ngợi kiểu gì cũng không nghĩ tới cô gái này sẽ làm ra hành động như vậy, “Cô…”, anh nhất thời khiếp sợ đến mức không nói nên lời..
Nhưng anh vừa mở miệng, cái lưỡi hồng phấn, mềm mại, ngọt ngào linh hoạt chui vào càn quét bốn phía khoang miệng, chơi đùa dây dưa với cái lưỡi vụng về của anh.
Mỗi một cử động đều khiến lồng ngực anh chấn động dữ dội, đại não cũng trở nên trống rỗng, trắng xóa.

.

.

.

.

.
Triệu Đông Thăng đậu xe jeep ở ven đường rồi mở cửa bước xuống, nhìn xung quanh không thấy người đó, liếc qua hàng liễu, đôi mắt tinh tường phát hiện quần áo rơi rớt bên bờ sông.

Kết quả lúc chạy tới, từ đằng xa đã nhìn thấy “Diêm vương lạnh lùng” bình thường chửi bọn cậu như con, giờ lại giữa ban ngày ban mặt cùng một cô gái…
(không biết này là trung đoàn trưởng hay sư đoàn trưởng nhưng mà chức vụ n9 là tầm thượng tá rồi nhé :3)
Miệng đối miệng với nhau.

Tình cảnh này, uy lực này! Thật không khác gì một quả lựu đạn đã gỡ kíp nện xuống đầu cậu.

Triệu Đông Thăng kinh hãi tới độ hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Nhưng cậu cũng nhìn ra được, là cô gái cưỡng hôn diêm vương nhà họ đó.
Nguy rồi, nguy to rồi!
Ở cái xã hội này, nam nữ mới nắm tay thôi đã bị người chỉ trỏ, trời vừa sẩm tối mà cùng nhau đi dạo đã bị đội phòng vệ tóm lấy điều tra tên tuổi, thế mà lại có cô gái dám cưỡng hôn đoàn trưởng Diêm của họ! Chán sống rồi hả trời?
Đoàn trưởng của họ ra tay chưa từng hạ thủ lưu tình lần nào đó.
Triệu Đông Thăng chột dạ liếc ngang liếc dọc, loại sự tình này nếu bị người ngoài thấy được, đoàn trưởng Diêm cho dù mọc thêm tám cái miệng cũng không giải thích nổi đâu.

Dù sao thì, mấy năm nay nữ lưu manh rất khan hiếm mà.

.

.

.

.

.
Ngay tại lúc cậu ta lấm la lấm lét ngó trái ngó phải, phân vân xem có nên giả vờ ho khan một tiếng hay không, thì rốt cục cũng nhìn thấy đoàn trường nhà cậu đẩy cô gái kia ra.

Cô gái bị đẩy mạnh té xuống đất khẽ kêu lên hai tiếng “ai da”, giọng điệu nghe rất nũng nịu, giống như sợi lông chim khẽ cù vào lòng, vừa tê vừa ngứa còn cực dễ nghe.
Đoàn trưởng Diêm đứng lên, thấy cô không có việc gì, xoay người bước đi.
Nhưng Triệu Đông Thăng với hai năm kinh nghiệm đi theo bên người Diêm Trạch Dương phát hiện, tuy trông anh rất dứt khoát, nhưng bước chân của anh rõ ràng đã loạn nhịp rồi.
Triệu Đông Thăng còn đang tính duỗi cổ ngó ngó phía sau anh, muốn nhìn thử nữ lưu manh ăn gan hùm mật gấu dám đùa giỡn với đoàn trưởng Diêm nhà cậu có bộ dạng thế nào, kết quả.

.

.


.

.

.
“Đẹp không?” giọng nói lạnh băng như vừa từ dưới địa ngục trở về khẽ vang lên bên tai cậu.
Triệu Đông Thăng lập tức rụt đầu lùi về sau, cười “hì hì.” Dù trong lòng cậu rất tò mò muốn hỏi anh là được phụ nữ hôn là cảm giác gì, nhưng cậu biết, nếu dám hỏi, chắc chắn cậu sẽ không có quả ngọt ăn.
Đi đến rừng cây nhỏ, Diêm Trạch Dương khôi phục vẻ mặt ngày thường lạnh lùng , thản nhiên nhìn cậu.
Triệu Đông Thăng cực kỳ thông minh, lập tức thề thốt: “Yên tâm, đoàn trưởng Diêm! Cam đoan sống để bụng, chết mang theo, một chữ cũng không lộ ra, hì hì.”
Thấy đoàn trưởng “Ừ” một tiếng, cậu bèn thừa thế xông lên: “Nhưng mà, đoàn trưởng Diêm, chuyện vừa rồi…”
Cậu ta vừa mở miệng, ánh mắt sắc như dao của Diêm Trạch Dương bắn về phía cậu.
Cậu: “.

.

.

.

.

.” Muốn hù chết người à !
“Đi đi, lái xe qua đây.”
“Rõ!”
Nói xong, cậu chạy chậm về phía chỗ đậu xe, chạy được hai bước thì quay đầu lại, bắt gặp cảnh đoàn trưởng Diêm đang quay đầu nhìn về phía bờ sông.

.

.

.

.

.
Đúng lúc này, từ xa có một phụ nữ trung niên tóc ngắn ngang vai tầm bốn mươi – năm mươi tuổi chạy tới, thấy cô gái đang ngồi bên bờ sông thì đi về phía đó, véo cô một cái.
“A, bà là ai vậy, tự nhiên véo tôi chi?” phía bờ sông truyền đến âm thanh yểu điệu mang chút kinh ngạc.

Người phụ nữ 40-50 tuổi nghiến răng nghiến lợi rít: “Bà là ai à? Bà đây là mẹ cô đó! Cô vậy mà muốn tìm chết? Phản rồi, phản hết rồi.

Muốn cô gả vào nhà họ Diêm mà thôi, cô không hài lòng cái gì hả? Cô cho là cửa nhà họ Diêm dễ vào vậy sao? Biết vì chuyện này mà tôi với ba cô phải chạy vạy bao nhiêu chỗ? Tặng người ta bao nhiêu lễ vật không?
Bây giờ thật vất vả mới quen được với cô cháu gái bà con xa bên họ ngoại của tôi, lấy được cơ hội này.

Bằng dung mạo của cô, tùy tiện trang điểm một chút là có thể khiến con trai độc nhất của nhà họ Diêm kia mê muội đến thần hồn điên đảo rồi? Cô chỉ cần bước vào cái nhà đó thành công, tương lai sẽ sống trong vinh hoa phú quý, muốn gì mà không được?
Kết quả cô… đúng là tức chết tôi mà! Cô nghĩ tôi bắt cô đi làm hạ nhân mặc cho người ta giày xéo à? Tôi là mẹ cô đó! Tôi còn có thể hại cô sao? Ba cô năm đó đắc tội nhà họ Diêm, nhà người ta đã sớm nhìn ba cô không vừa mắt, lần này tuy thu thập em trai cô thất bại, nhưng lần sau không chừng sẽ tính kế ba cô đó.
Nếu ba cô ngã xuống, cả nhà chúng ta chỉ có nước cạp đất mà ăn.

Lời thật thì khó nghe, cô nếu không chịu, ba cô chỉ đành kiếm chỗ dựa vững chắc khác mà thôi, nhà phó bí thư không phải còn một thằng con út khù khờ sao? Người ta một lòng một dạ muốn cưới cô, nhưng tôi không chịu.

Giờ cô không muốn gả qua bên kia đúng không, được, tôi không ép cô, chúng ta đồng ý mối hôn sự với nhà họ Phó đi, tính ra mối này cũng khá tốt…”
“Tôi định tự sát lúc nào? Ai là nhà họ Diêm, ai là nhà họ Phó? Ê, ê, dì ơi, nói chuyện rõ ràng tí xem nào, dì đừng có véo tôi nữa! Tôi không phải con gái gì đâu, dì nhìn cho kỹ đi, ai u, đau….”

.

.

.

.

.
Có vẻ người phụ nữ trung niên kia đang cực kỳ tức giận, lúc nói chuyện giọng to tới nỗi cậu lấy xe tận bên này vẫn nghe thấy được.

Triệu Đông Thăng trộm liếc đoàn trưởng, nếu cậu đoán không sai, cả kinh thành này chỉ có duy nhất một nhà họ Diêm và một nhà họ Phó thôi, mà hai nhà đời đời đều là đối thủ một mất một còn của nhau nữa.

Người phụ nữ tự xưng là mẹ này, tính toán cũng quá lớn mật rồi…
Khuôn mặt tuấn tú của đoàn trường trong nháy mắt trở nên nghiêm túc lạnh lùng, quần áo ướt đẫm trên người giống như bị đông cứng hết lại.

Giữa tiết trời ngày hè nóng bức oi ả, thế mà Triệu Đông Thăng lại cảm thấy lạnh đến tận xương.
Diêm Trạch Dương nhấc chân, đầu không hề quay lại, tiêu sái bước ra khỏi rừng cây.
Triệu Đông Thăng vội vàng đậu xe jeep ở ven đường, đoàn trưởng Diêm lên xe một mình, đóng sầm cửa xe lại, đảo mắt một cái động cơ xe đã được khởi động, xe chạy như bay rời đi.
Lúc Triệu Đông Thăng phản ứng lại, vội vàng đuổi theo phía sau đuôi xe: “Đoàn trưởng, đoàn trưởng, tôi còn chưa lên xe mà, đã bàn tốt là ngài cho tôi đến nhà cọ cơm, tôi lái xe chở ngài về mà…”
Nhưng mà, xe đã đi rất xa rồi.
Cậu khóc không ra nước mắt, cậu đã trêu ai ghẹo ai chứ? Cơm chiều không cọ được, còn ăn một miệng đầy bụi nữa …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.