Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80

Chương 18


Bạn đang đọc Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80 – Chương 18


Cô trơ mắt nhìn một trăm đồng tiền bị Diêm ma vương kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa thon dài thả xuống quyển vở, kẹp chung với một đống phiếu.
“Này, cái đó…” Trong lòng cô sốt ruột, không nhịn được đặt tay lên cánh tay đang cầm tiền của anh, cũng không biết là nên kéo về hay nên làm gì mới tốt nữa.
Nhưng ngay khi ngón tay cô đặt lên tay anh, lực chú ý của cô lập tức dời từ tờ tiền về cánh tay cường tráng với từng khối cơ bắp ẩn sau tầng vải hơi mỏng kia, ự…!cái loại cảm giác “vẻ đẹp của sức mạnh” này khiến cô cầm lòng không đậu nhéo chỗ đó hai cái.
Ông trời ơi! Cảm giác rất tuyệt! Thậm chí có thể cảm giác được lúc cô chạm đến cánh tay của anh nó đột nhiên căng lên, cứng rắn lại.
Ôn Hinh chỉ mới chạm chút da lông nhưng đã đoán được thể năng, độ dẻo dai cùng với sức bật cơ thể chắc chắn rất tốt…
Vì cô từng làm ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng kia nửa năm, còn cố ý học tập tay nghề mát xa với nhân viên mát xa chuyên nghiệp, cho nên, chỉ cần đụng một cái liền biết được đái khái thể chất, thể năng của người này, cùng với…
Làm cái nghề đó, thứ có thể dựa vào để kiếm tiền nuôi bản thân chính là thân thể, giống như thợ trang điểm chỉ cần liếc mắt một cái đã biết mặt của bạn là thuần thiên nhiên hay từng trải qua dao kéo, tam đình ngũ nhãn tỉ lệ như thế nào, chỗ nào sinh ra đã đẹp, chỗ nào khuyết.

Nghề mát-xa cũng vậy, tình hình thân thể, vị trí nào, huyệt vị nào khí huyết không thông, chỗ nào có tật, trong lòng họ biết rất rõ, với lại từng cơ thể đã được họ mát-xa cũng được ngầm xếp loại, này là hàng tốt, kia tạm được, cái này không ổn…
Theo như lời nhân viên mát-xa kia, cộng với chuyện hôm qua cô đã nhìn thấy cơ thể Diêm ma vương, cùng với khối cơ bắp rắn chắc, đàn hồi mà cô mới chạm vào lúc nãy, cô có thể xác định anh chính là người mà nhân viên mát-xa kia nói, cái loại motor điện chạy bằng sức người một giây có thể thúc ba cú….
Hay là máy đóng cọc làm bằng thịt?
Tóm lại chính là rất mạnh! Cực kỳ mạnh!
Nghĩ tới đây, trên mặt Ôn Hinh nổi lên một mạt đỏ ửng rất đáng nghi, rút bàn tay đang đặt trên cánh tay anh về, nhưng đôi mắt sáng như sao vẫn không thành thật quét qua quét lại người anh, có thể chạm vào cơ thể hoàn mỹ như vậy, bắt cô mát-xa miễn phí cũng được! Nuốt nước miếng…….
…..

Diêm Trạch Dương ở trong quân đội nhiều năm, đã sớm dưỡng thành thói quen khi nói chuyện với người khác dù trong lòng có nổi sóng to gió lớn cỡ nào thì vẻ mặt phải luôn giữ được bình tĩnh, mày cũng không cau lại dù chỉ một chút.

Dù cho trong trường hợp cô năm quả nữ ở cùng một phòng như hiện tại, Ôn Hinh có thể tự nhiên kéo đồng hồ của anh như vậy, tất nhiên anh không thể lộ ra bộ dạng mất tự nhiên hơn cô được, cô đẩy hai lần, sau đó anh cũng thuận thế thu tay về, kế tiếp cô thế mà lại trực tiếp đặt tay lên cánh tay anh.
Thời khắc mặt trong cánh tay cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể người chạm tới, cơ bắp lập tức căng cứng lại, cả người hơi đông cứng, nhưng Diêm ma đầu là ai, gặp chuyện không kinh hãi, biểu cảm không dao động tí nào, thậm chí nửa con mắt cũng không liếc Ôn Hinh lấy một lần.
Không ngờ rằng cô còn dám nhéo cơ của anh, nhéo hai cái xong thì thấy trên khuôn mặt kiều diễm của cô hiện lên thần sắc mơ màng, trong mắt long lanh đầy nước, sau đó cô sợ hãi chột dạ thu hồi tay, còn trộm giương mắt nhìn tới nhìn lui chỗ khó nói của anh nữa.

Cô không biết là quân nhận vô cùng nhạy bén với anh mắt của người khác, anh đè ép cơn xao động lạ lùng trong lòng cùng xung động đến từ chỗ nào đó ở dưới bụng.
Vội vàng cầm lấy tiền và phiếu thu đưa cho cô: “Cầm, tôi có giữ nhiều phiếu cũng vô ích.”
Ôn Hinh hơi ngại, nhưng lúc này không dám lộ ra vẻ ngượng ngùng một lần nữa, lỡ đâu anh thu tiền lại thì phải làm sao đây, vì thế đỏ mặt tỏ ra hào phóng nhận lấy: “Thôi được rồi, cám ơn Diêm đoàn trưởng .”
Trong tay cầm tờ tiền anh đưa, ngước mặt lên nở nụ cười tươi rói như đang nói anh là thần tài của cô, so với nụ cười công việc thường ngày của cô thì gương mặt tươi cười này của cô rất khác.
Tuy rằng người ái mộ Diêm Trạch Dương chiếm đa số, nhưng sự kiêu ngạo của anh là từ trong cốt tuỷ, trong mắt vị thiên chi kiều tử này, có rất nhiều người không lọt vào được.

Hơn nữa với thân phận của anh, ở cái niên đại mà tư tưởng chưa mở ra này, không có bao nhiêu người dám tới trước mặt anh nói lời thổ lộ, càng không có ai dám động tay động chân với anh…
Anh ho nhẹ một tiếng, rất nhanh đã khôi phục biểu cảm lạnh lùng, nghiêm cẩn, hơi né tránh  sự tiếp cận của cô, ghé mắt nhìn nụ cười a dua của cô, lạnh lùng hỏi: “Lột xong quả phỉ chưa?”

Nụ cười trên môi Ôn Hinh lập tức cứng đơ, “Ha ha.” Cô cười gượng mấy tiếng, “Sắp, sắp rồi.”, sau đó đánh trống lảng sang chuyện khác: “Tối nay làm bánh nhân quả phỉ, chờ dì Hà về liền dọn cơm, ấy….!Nếu không thì tí nữa tôi mang một phần lên lầu cho anh nhé?”
Ngày hôm qua còn phun tào hắn phổ bãi đến đại, ăn cơm còn phải đưa tận giường, chớp mắt một cái đã thấy mình chủ động phục vụ cơm tận răng.

Có tiền thì sai bảo quỷ ma cũng được, leo cái lầu thì tính cái gì?
Nhưng chuyện phát sinh ngày hôm qua, cô cũng không biết mình còn có thể lên nổi cái lầu kia hay không.
Diêm ma đầu hừ lạnh, hình như cũng nghĩ tới chuyện đó, cho cô nửa con mắt rồi xoay lưng bỏ đi.
Chậc! Này đại thiếu gia tính khí lớn như vậy, tính tình cũng không tốt! Suốt ngày yêu cầu chuyện này chuyện nọ, đã ngạo kiều lại khó ưa! Nếu không phải Ôn Hinh lăn lộn trong ngành dịch vụ đã lâu thì đúng là nhịn không nổi với loại người này mà, chỉ vì vừa nãy anh mới cho cô tiền thôi đấy, chứ ngày thường còn lâu cô mới xuống nước hầu hạ nhé.
Quăng cho anh ánh mắt xem thường, xoay người lập tức quan sát tờ tiền trong tay, cô chưa từng nhìn thấy tiền giấy của niên đại này.

Cô cầm một tờ lên ngó, thứ Diêm ma vương đưa hình như là phiếu vải, loại phiếu con gái dùng nhiều nhất chính là phiếu vải, có thể đi mua vải vóc linh tinh, thật sự là quá tốt, cô thật sự chịu đựng quá đủ với cái loại quần áo vừa bần vừa xấu mà cô đang mặc trên người này rồi, bần đến độ khiến cô bây giờ không dám soi gương luôn.

Ầy, ai nói trên người cô không có tiền cơ chứ.
Lúc Diêm Trạch Dương bước chân lên lầu, lơ đãng quét mắt về phía bên kia, liền thấy cảnh Ôn Hinh trong tay cầm xấp tiền giấy, cao hứng nhảy chân sáo về phòng, trong miệng còn khẽ ngâm nga bài hát cổ quái nào đó, tuy là cô hát rất nhỏ, nhưng là một quân nhân, thích lực phải thật xuất sắc, nên anh có thể nghe rõ ràng rành mạnh cô đang hát: “Có tiền, có tiền, phải xài như thế nào đây….”
Đoàn trưởng Diêm: “…” Nghe xong khoé miệng anh lập tức giật giật, bước chân dài hơn đi thẳng lên lầu.

……
Buối tối Hà Văn Yến và Diêm Vệ Quốc ngồi chung xe cùng nhau về, Ôn Hinh lâm thời xào một đĩa thịt, người Diêm gia hội họp đông đủ cùng nhau ăn bữa cơm.
Diêm Vệ Quốc lại khen ngợi Ôn Hinh thêm lần nữa.
Bánh có nhân cô làm quả thực rất ngon, hơn nữa còn dựa theo khẩu vị của từng người trong Diêm gia, nhân đậu đỏ với lòng đỏ trứng được Diêm Diệu Diệu và Hà Văn Yến ưa thích, nhân đậu phộng quả phỉ rang mằn mặn ngòn ngọt ai cũng thích, còn nhân cải trắng thịt gà là món khoái khẩu của hai cha con Diêm gia, hai người gắp lia lịa, đặc biệt là Diêm ma vương, ăn sạch bách không còn cái nào.
Canh đậu hũ xương sườn cũng được húp hết, không còn dư lại chút gì, nước canh thanh đạm, đậu hũ tươi mới, ngay cả xương sườn cũng được hầm đến mềm rục, cắn vào miệng là tan ngay.
Tay nghề nấu nướng của cô được Diêm Vệ Quốc đánh giá rất cao, Hà Văn Yến cũng gật đầu, khen món cháo tối này không tồi, chỉ là hơi ít.
Ôn Hinh hơi chột dạ, kỳ thật cháo là buổi trưa cô không ăn hết nên múc ba chén bỏ vào tủ lạnh, buổi tối lúc lấy ra đã hơi lành lạnh, thật ra mùa hè ăn một chén cháo lạnh khai vị cũng rất tốt, vùa lúc cô đang rang quả phỉ với đậu phộng, bèn bỏ thêm xíu nước đường, sau đó múc một muỗng nước tương và một muỗng hạt rang rắc lên mỗi chén cháo.
Cô cũng không ngờ là Hà Văn Yến thích loại này, nước tương nong nóng phối với chén cháo lành lạnh, còn có hạt rang thơm lừng và nước đường ngòn ngọt, trộn đều với nhau mang lại cho chén cháo một hương vị khác.
Ngay cả Diêm Diệu Diệu cũng ăn hơn nửa chén, còn la hét đòi ăn thêm, chưa có ăn đủ.
Lúc Ôn Hinh xem quyển sách này, nữ phụ lấy cô làm hình tượng sống ở Diêm gia quá uất ức, trong sách cũng miêu tả nam chính mặt lạnh như tiền, không hề có tí ôn nhu nào, theo như tác giả viết chính là do mâu thuẫn trong gia đình tái hôn lần hai khiến quan hệ giữa các thành viên trở nên lãnh đạm.
Nhưng sau khi Ôn Hinh xuyên tới thì phát hiện, kỳ thật nhà này không hề khó ở chung như vậy.

Diêm Trạch Dương là người xem trọng đại cục, nhưng đối với người bên cạnh mình cũng rất hòa thuận, sẽ không keo kiệt lời khen ngợi.

Hà Văn Yến tuy là rất có tâm kế, nhưng xem như cũng khá thanh cao, không dễ dàng trở mặt với người khác, xem ra cũng dễ sống chung.
Còn về Diêm Trạch Dương, tuy rằng khá là soi mói, cũng có rất nhiều tật xấu, tương đối khó hầu hạ, nhưng là, thằng nhóc nào rất rất đẹp trai đó! Hơn nữa ra tay cũng rất hào phóng!! Chỉ với hai điểm này thôi, cô cò thể tiếp tục nhẫn nhịn ở lại ba tháng nữa.
Cuối cùng thì lúc chiều anh cũng đồng ý trả lại tiền và phiếu cho cô, có lẽ anh cũng đồng tình một chút với những những việc mình đã gặp ở Ôn gia đi, đúng vậy, phải nhìn cho rõ vào, cô cũng là người bị hại mà! Sao có thể đem hết sai lầm của Ôn gia đổ vào đầu một mình cô được chứ? Từ điểm này thì xem ra Diêm ma vương không có bị thu hận che mờ đôi mắt, còn việc đánh mất lý trí, vẫn còn cứu lại được.

“Đồng chí nhỏ à, bánh có nhân của cô rất ngon đó.” Diêm Vệ Quốc tỏ thái độ ôn hòa nói với Ôn Hinh.
“Chú Diêm, nếu chú thích ăn, trong tủ lạnh còn miếng thịt bò, tối mai cháu làm bánh nhân thịt bò cho chú nếm thử được không? Bảo đảm nhân dày da mỏng, ngọt mà không nị, vừa mềm vừa ngon.

Tay nghề này của cháy là theo bà dì học đấy, chưa từng làm cho ai đâu, chú là người đầu tiên ở kinh ô được ăn đó nha, người bình thường không có cửa này đâu à.” Ôn Hinh vừa cười ha hả vừa nói khoác.
“Vậy à? Vậy chú đây nhất định phải thưởng thức từ từ tay nghề của cháu rồi, tối mai… một lời đã định, chú sẽ về nhà ăn cơm để nếm thử tay nghề đứng đầu này nhé, ha ha.” Diêm Vệ Quốc nghiêng đầu nói với Hà Văn Yến đang ngồi cạnh: “Tay nghề cô cháu gái của bà con xa họ ngoại này của em không đơn giản tí nào.”
Hà Văn Yến mỉm cười gật đầu: “Đứa nhỏ này từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bà dì, học được không ít thứ tốt đâu.”
Thái độ bây giờ của bà với Ôn Hinh là cực kỳ vừa lòng, trước khi Ôn Hinh tới, Diêm Vệ Quốc rất bận, thường xuyên đi sớm về trễ, thời điểm hai người cùng nhau ăn một bữa cơm rất ít, con trai Diêm Trạch Dương coi bà như không khí, Diêm Diệu Diệu vừa thấy bà thì bỏ trốn, ở ngoài đừng thấy bà rất được tôn trọng, nhưng về tới cái nhà này, cảm giác ra sao chắc chỉ có bản thân mới biết.
Từ khi Ôn Hinh tới, dù mới ba bốn ngày ngắn ngủn, nhưng Diêm Vệ Quốc dã về nhà hai lần, người một nhà cùng nhau dùng bữa cơm, cảm tình cũng tốt hơn rất nhiều, tuy rằng Diêm Trạch Dương vẫn cứ không buồn ngó ngàng gì đến bà, nhưng ít ra không phải thái độ không coi bà ra gì như lúc trước, Diêm Diệu Diệu cũng không sợ bà như trước kia.
Lúc cả nhà ăn cơm, bầu không khí giữa hai cha con thường xuyên lạnh ngắt tẻ nhạt, mà thân phận của Hà Văn Yến lại không có cách gì kéo hai cha con lại gần nhau, nhưng thật kỳ lạ, từ khi một người ngoài như Ôn Hinh vào cửa, quan hệ trên bàn cơm lại ôn hòa rất nhiều, thậm chí đôi khi có thể nói qua nói lại hai ba câu, có lẽ mỹ thực sẽ đem lại cho con người cảm giác hạnh phúc tự nhiên đi, một khi con người được thỏa mãn về du͙ƈ vọиɠ ăn uống thì sẽ không có khó mở miệng như trước.
Ôn Hinh là cố ý nói như vậy, cô đương nhiên nhìn ra mối quan hệ căng thẳng giữa Hà Văn Yến và Diêm Vệ Quốc, nếu có thể khiến ông thường xuyên về nhà ăn cơm, Hà Văn Yến tự nhiên sẽ vô cùng vui vẻ, có cơ hội tốt để tăng hảo cảm, tăng điểm trong mắt bà như vậy, đương nhiên cô sẽ không bỏ qua rồi.

Nếu Hà Văn Yến cảm thấy có ơn với cô, vậy thì cuộc sống ở Diêm gia sẽ tốt hơn rất nhiều, rốt cuộc thì thiên hạ trong nhà này chia ra làm hai, một nửa là của đại ma vương, nửa kia là của bà, bên nào cô cũng không thể đắc tội có được không?
Bàn tính trong lòng cô vang lên lách cách, vừa ngẩng đầu liền đối diện cặp mắt đang trừng trừng nhìn cô của Diêm ma vương, nhưng miệng thì vẫn chậm rãi nhai nuốt.
Ôn Hinh: “Ấy…” cô lặng lẽ thè cái lười màu hồng phấn ra một chút, rụt rụt cổ không dám tiếp tục nói bậy nữa.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.