Bạn đang đọc Mỹ Nhân Trắng Mềm Năm 80 – Chương 14
Edit : Lạc Pyscho
Mình có edit một bộ khác là xuyên thành người vợ thế thân của vai ác, t7 bão 10 chương nha.
Ai rảnh lên WordPress ủng hộ mình ~
Hihi hôm cn bận nên nay bão 3 chap nhaimg
Diêm Trạch Dương ở bộ đội nhiều năm, có thể trẻ như vậy đã lăn lộn tới vị trí đoàn trưởng, cũng không chỉ nhờ ba anh thôi.
Hai năm xảy ra chuyện lớn kia đã tạo ảnh hưởng rất lớn với anh, bạn tốt của cha Diêm khi đó chịu đựng áp lực rất lớn để giữ anh ở lại trong quân đội, hai năm đó với anh mà nói là thời kỳ đen tối không hề có chút ánh sáng.
Cuộc đời của anh, không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Nhưng thời kỳ đen tối đó cũng mang lại cho anh ý chí cứng rắn như sắt thép, cũng khiến anh từ một kẻ ngạo mạn không biết kiềm chế thành con người lạnh lùng biết tiến biết lùi như bây giờ.
Một đoàn trưởng Diêm tựa như ma quỷ, khuôn mặt vô cảm, nhìn chằm chằm Ôn Hinh, khoảng cách 10 mét cô ta một bước đi ba bước vặn vẹo, như một con mèo nhỏ, vào phòng bếp rồi cũng không đối mặt nói chuyện với anh, mà là đặt tay lên bệ bếp, hơi nghiêng người dựa vào, miệng ngược lại rất chính trực nói một câu: “Đồng chí Diêm, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ở trong mắt anh, bộ dạng của người này bây giờ thật là đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi.
Diêm Trách Dương lập tức nheo đôi mắt: “Cô đứng thẳng lên cho tôi, vểnh mông làm gì hả?”
Trong quân doanh, mọi người cần phải ưỡn ngực thu bụng thu mông, đứng phải ra đứng, ngồi phải ra ngồi, không trách anh nhìn không quen, lúc cô đi đường thì eo nhỏ vặn tới vặn lui, đứng thì lại mềm như cọng mì, nếu là binh sĩ của anh thì đã sớm bị xách ra làm gương xấu để giáo dục rồi, anh cũng là theo thói quen mở miệng giáo huấn mấy câu.
……
Nhưng Ôn Hinh lại thấy chấn kinh rồi! Anh ta, anh ta nói gì cơ? Vểnh mông?
Bậy bậy bậy! Cô vểnh mông khi nào? Cô là vì quá mệt mỏi mới hơi nghiêng người dựa bệ bếp nghỉ ngơi một lát không được sao? Cô muốn cho bản thân thoải mái một chút cũng không được à?
Hơn nữa, mông của cô là căng tròn bẩm sinh, vậy mà lại bị nói là vểnh?
Ở hiện đại mà dám nói như vậy, đó chính là không hiểu phong tình đó!
Là do nam nhân ở niên đại này không có kiến thức gì hết!
Nhìn Diêm Trạch Dương trước mắt một thân quân trang thẳng thớm, bộ dạng nghiêm trang, Ôn Hinh tức nghẹn họng, không bàn tới việc cô có vểnh mông hay không, trên đời này thế mà có nam nhân không thích nhìn phụ nữ vểnh mông sao? Tật xấu gì đây? Không cho vểnh mông, có bản lĩnh mốt kết hôn lúc trên giường đừng có bắt vợ anh vểnh mông nha, đến lúc đó cô ta vểnh lên thì nhớ dạy dỗ, nói em đứng nghiêm cho anh, ha! Vểnh mông làm gì?
Phì…
Nghĩ tới cảnh tượng đó, Ôn Hinh đang tức cũng phải bật cười….
“Cô cười cái gì?” Thấy cô cười, Diêm Trạch Dương mặt càng lạnh hơn, liếc cô.
Hai cánh môi phấn hồng như hoa của Ôn Hinh khẽ nhếch lên, một lời hai nghĩa: “Đồng chí Diêm, anh không hiểu rồi, nữ nhân nào…!cũng thích vểnh mông, mông mà không vểnh thì mặc quần áo trông khó coi lắm.” Cởϊ qυầи áo càng khó coi hơn.
Trong đầu đoàn trưởng Diêm vốn không có khái niệm này, trong quân đội, tân binh thường xuyên có vấn đề về cách đứng, cơ bản là không có siết mông lại, anh dạy dỗ vài câu rất là bình thường, nhưng bị Ôn Hinh mặt cười hì hì miệng lại nói lời không đứng đắn như vậy, anh cũng cảm giác được nam nữ khác nhau.
Trên người mặc quân trang đứng đắn, đoàn trưởng Diêm không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, anh cho rằng cảm giác không được tự nhiên này là do phòng bếp quá chật hẹp, gò bó.
Thân hình của anh ngay ngắn, là móc treo quần áo chính hiệu.
Nhưng nếu đứng gần sẽ phát hiện, cơ bắp luyện ra không phải giả, khổ người kỳ thật không hề nhỏ, chẳng qua tỉ lệ dáng người của anh chuẩn, nhìn qua rất cân đối.
Nhưng nếu anh đứng trong phòng bếp nhỏ này, sau lại có thêm một người nữa tiến vào, thì không khí như trở nên loãng hơn.
Nếu đổi lại là một người phụ nữ khác đứng trước mặt anh, một là sẽ thẹn thùng rụt bả vai, hai là cúi đầu, sợ là liếc nhìn một cái cũng không dám.
Nhưng, anh quét mắt về người đối diện, lại phát hiện Ôn Hinh thế mà đang cười khanh khách chăm chú nhìn anh.
Bị người nhìn như vậy, đoàn trưởng Diêm vẫn rất bình tĩnh ném ra một câu: “Cô nghiêm túc một chút cho tôi coi! Gì mà mặc quần áo trông khó coi? Cô xem cô đang mặc thứ gì đi? Cài cúc áo ngay ngắn lại xem nào!”
Ôn Hinh: “……” anh ta là ma quỷ hả?
Ngày hè trời nắng chói chang khiến cô hận không thể mặc quần càng ngắn càng tốt, quần áo càng hở hang mát mẻ càng tốt, kết quả giờ anh ta bắt cô phải mặc áo dài quần dài, này thì thôi đi, còn phải cài tới cúc cổ, có bệnh hả trời? Cô chỉ là tháo hai cúc dưới cổ áo thôi mà.
Diêm Trạch Dương cũng không cho cô cơ hội cãi lại, chỉ tay về phía cái túi anh mang về: “Quà quê của một người đồng hương, cô lột hết vỏ đi đi.”
Vỏ? Ôn Hinh nhìn cái túi trông có vẻ chứ không ít đồ kia, tiện tay mở ra nhìn thử.
……
Quả phỉ? Một đống chỉ lớn hơn móng tay cái một tẹo, một túi có thể đựng mấy chục cân.
Ôn Hinh trợn mắt há mồm, trong lòng lại tức muốn ói máu, quá ác độc rồi! Này khác gì lấy một túi đậu nành rải khắp sân rồi bắt cô đi nhặt? Ấy, không! Lột vỏ còn đáng sợ hơn! Anh ta là muốn chỉnh cô đấy à!
Diêm Trạch Dương thấy cô bốc một nắm ra lại ném trở vào, sau đó phùng mang trợn mắt nhìn cái túi, mặt tức đến độ đỏ hết cả lên.
Chuyện này, hai bên đều hiểu rõ ẩn ý, nhưng không thể nói toạc ra được, bởi vì việc này cũng coi như nằm trong phận sự của bảo mẫu, một là cô bỏ của chạy lấy người, còn không thì phải ngoan ngoãn ở lại làm việc.
Thấy bộ dạng tức tối của cô, khoé miệng anh hơi giương lên, xoay người rời đi, lúc bước lên cầu thang còn không quên đắc ý dặn dò: “Nội trong hai ngày phải lột xong, thời tiết quá nóng dễ chảy dầu, đừng có lười biếng!” Nói xong, liền cởi nút thắt trên cổ ra, bước ra khỏi nhà bếp, đi lên lầu.
Trời má, Ôn Hinh tức giận đùng đùng, trong sách, hình tượng của nam chính rõ ràng là một người vạn phần quý khí, là một hồng nhị đại nghiêm cẩn có nghĩa khí, thực tế thế nhưng lại là một người lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo như vậy!
Không phải chỉ do buổi sáng lần đó ăn không no thôi sao?
Đoàn trưởng Diêm đi được nửa cầu thang, quay đầu nhìn lại, trong phòng bếp người kia đang hừng hực lửa giận chống nạnh lấy chân đá đá cái túi, anh khẽ hừ một tiếng, biểu cảm lại vô cùng suиɠ sướиɠ, chậm rãi đi lên lầu.
……
Ôn Hinh tức giận đá túi đồ, trong lòng nghĩ ngợi, bảo cô phải lột xong thì cô nhất định phải làm xong à? Nhiều như vậy, cô không lột kịp thì có thể làm gì cô?
Nhưng chuyện này cũng mang lại cho cô cảm giác nguy cơ, cô đã hỏi thăm Lý Vệ Hồng rồi, muốn đi tới nơi khác là phải có chứng minh thư mới được, chứng minh thư hầu như chẳng khác gì chứng nhận thân phận ở niên đại này, cho dù là ở nhà trọ hay là tìm việc, hay là tuỳ tiện bàn bạc trao đổi gì đó cũng cần phải có chứng minh, không có nó thì một bước cũng khó mà đi được.
Nhưng chứng minh thư và chứng nhận thân phận có khác biệt, hiệu lực của chứng minh thư không phải vĩnh viễn, mà là có giới hạn thời gian như vài ngày, nửa tháng hay một tháng,…!quá thời hạn thì không còn hiệu lực nữa
Quy định kỳ cục gì không biết? Ôn Hinh chửi thầm, chẳng lẽ không có cách sinh tồn nào mà không cần tới chứng minh thư sao
Ý tứ của Lý Vệ Hồng là người giống như cô có thể nhờ cậy người thân họ hàng, mọi chuyện ăn mặc ngủ nghỉ đều có người thân lo, làm gì có chỗ dùng chứng minh thư.
Nhưng Ôn Hinh đi chỗ nào tìm một người thân như vậy đây, cô chính là đơn độc một mình xuyên vào đây đấy.
Đôi mắt Lý Vệ Hồng khi nghe vấn đề của cô lập tức đảo quanh, chuyện này không phải người thành phố nào cũng biết sao?
Ôn Hinh thoạt nhìn giống như người thành phố, không hề giống một nha đầu mới từ quê lên, cô chắc chắn biết càng rõ ràng hơn mình, sao lại đi hỏi han chính mình cơ chứ?
Ôn Hinh vất vả lắm mới tìm được người để hỏi về chuyện này, chắc chắn phải đem mọi chuyện hỏi thật rõ ràng: “Vậy nếu có người muốn dọn tới nơi khác, muốn sinh sống đầu lâu ở đó thì phải làm sao?
Lý Vệ Hồng suy nghĩ nửa ngày: “Chỉ có gả chồng hoặc mua nhà mới mới dời hộ khẩu qua đó được.
Anh của tôi cưới một bà chị dâu ở trong thành nên mới ở lại thành được đó, trong thôn chúng ta có một nhà nhờ con trai mua được căn nhà trên thành phố, cả nhà mới có thể dọn lên đó sống.”
Mắt Ôn Hinh sáng rực lên, đúng rồi! Nhà ở!
Bây giờ cô đã có tí kiến thức cơ bản, muốn xuống phía nam, một là phải có chứng minh thư, hai là phải có đủ tiền để mua nhà cũng như định cư.
Mà tình hình bây giờ của cô, chứng minh thư chưa thấy tin tức gì, tiền cũng chả có một xu, nghèo rớt mồng tơi luôn.
Xem ra trong khoảng thời gian ngắn là không có khả năng rời đi Diêm gia rồi, nếu vậy thật, cô bỗng có chút hối hận, thật là, tự nhiên buổi sáng lại trêu chọc tên ma đầu kia làm gì, có còn rất nhiều nhiệm vụ gian khổ cần phải làm, tỷ như kiếm tiền…
Hà Văn Yến đổi quần áo, rửa mặt xong, đi ra, vừa nãy bà mới nghe được tiếng người nói chuyện: “Trạch Dương về rồi à?”
“Vừa trở về, còn mang theo mấy chục cân quả phỉ.” Ôn Hinh bưng đồ ăn lên bàn, trả lời.
“Quả phỉ?” Hà Văn Yến cũng rất kinh ngạc, con trai Diêm Vệ Quốc nhi tử rất ít khi mang đồ về nhà, nhiều nhất là mang cho em gái chút đồ ăn vặt, nhưng số lượng cũng rất ít.
“Thứ này không dễ kiếm, chỉ có ở vùng nông thôn mới có, trong thành thì đúng là rất hiếm thấy.”
“Ha hả!” Vì lấy được thứ này, anh ta đúng là đã hai phí không ít tâm huyết! Ôn Hinh nghe thấy mà ngứa ràng
“Nó lấy thứ này về để làm gì?”
“Nói là quà đồng hương đưa, bảo em nội trong hai ngày phải lột xong, trách chảy dầu.” Ôn Hinh lấy cháo và bánh bao hấp to bằng nắm tay trẻ con, học theo giọng điệu của anh, nói.
Hà Văn Yến ngẩng đầu nhìn mắt Ôn Hinh, đôi mắt ngập nước, khi tròng mắt chuyển động thì cực kỳ động lòng người, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng phấn tựa như hoa đào, cả người môi hồng răng trắng, lớn lên nõn nà, tươi mát, nhìn cũng khá là cảnh đẹp ý vui.
Nam nhân ấy mà, nếu không động tâm thì ngay cả liếc nhìn một cái cũng lười, bà hơi mỉm cười, không hề nói gì.
“Vệ Quốc buổi tối trở về muộn, không cần để cơm cho anh ấy, Trạch Dương sớm như vậy đã trở về, nhìn dáng vẻ có lẽ sẽ không ăn cơm chiều, tí nữa con lấy mấy cái bánh bao với chén cháo mang lên đi.”
Hà Văn Yến nếm một miếng bánh bao, cực kỳ vừa lòng, còn làm riêng một phần nhân chay một phần nhân thịt, đúng là quá tri kỷ mà.
Nhân chay tươi ngon, thanh mát rất hợp khẩu vị của bà, nhân thịt vừa mềm vừa thơm, ăn rất ngon, khiến người khác đã ăn lại càng muốn ăn thêm.
Cô gái Ôn gia này, dung mạo cũng thuộc tầm trăm dặm mới thấy một người, tay nghề lại còn rất tốt, lúc trước bà đúng là hơi xem thường nhà đó rồi.
Còn cho rằng bọn họ sẽ chỉ tốn công tốn sức mà thôi, giờ xem ra thì còn chưa chắc đâu à nha.
“A?” Còn phải đưa lên? Cũng quá khoa trương rồi đi!
Ôn Hinh ở phòng bếp gắp mấy cái bánh bao mạnh bạo đặt chúng lên đĩa, trong lúc đó còn tiện tay cầm một cái, chậm rì rì ăn xong xuôi mới chịu bưng đĩa lên lầu.
Kết quả vừa lên lầu đã thấy được cảnh tượng kinh hãi khiến người ta phun máu.
Diêm ma vương không ngờ Ôn Hinh sẽ đột ngột lên đây, Ôn Hinh cũng không ngờ lại vừa lúc anh mới tắm xong như thế
Mà điều làm cô bất ngờ hơn nữa là, lúc mặc quần áo dáng người của anh đã rất đẹp rồi, sau khi cởϊ qυầи áo…!lại càng thêm hoàn mỹ!
Nói thật thì, sống mấy năm trời rồi, cô còn chưa từng nhìn thấy một vẻ đẹp nam tính, tràn ngập khí chất đàn ông, mới nhìn qua thôi đã khiến người khác không khép chân lại được như vầy đâu.
Ánh mắt của cô sáng ngời lấp lánh không thể khống chế mà liếc tới chỗ đó, nơi đó phình lên một đống, trái tim của cô nhảy lên thình thịch, lập tức không có tiền đồ mà đỏ bừng hết cả mặt..