Mỹ nhân ốm yếu

Chương:1part 2


Đọc truyện Mỹ nhân ốm yếu – Chương 11part 2

Trong lúc sầu lo kinh hoàng, hai tay A Tô ôm đầu gối phát run, thẳng đến khi một tiếng cười chế giễu cùng căm ghét kéo nàng tỉnh lại —
“Xem ngươi, quả thực giống con chuột chỉ biết núp ở cống rãnh, Huyền Thương đến tột cùng coi trọng ngươi chỗ nào, thật khiến người ta không hiểu!” Đồ Diễm Dao mới đi vào địa lao liền nhìn thấy dáng vẻ đáng thương lui ở góc của nàng, lập tức không khỏi lạnh giọng cười giễu, ánh mắt ngạo mạn tràn ngập khinh khi.
Từ đáy lòng khinh thường hạ nhân mắt mù ti tiện trước mắt này, nhưng càng tức giận chuyện Huyền Thương tình nguyện yêu nàng, cũng không yêu mình hơn.
Hoảng hốt hoàn hồn, nghe ngôn từ ô nhục của cô ta, A Tô cũng không phản ứng quá khích, chỉ giương mắt nhìn về phía nơi phát ra tiếng, vẻ mặt trầm tĩnh không nói gì cùng sự ngang ngược ương ngạnh của cô ta hình thành đối lập mãnh liệt.
Vừa thấy cặp mắt to trống rỗng không tiêu cự kia, Đồ Diễm Dao liền cảm thấy chán ghét khó hiểu, hơn nữa mấy ngày qua cho dù nói nhiều ô lời nhục khó nghe, nó thủy chung đều trầm mặc không nói một câu, làm cho người ta có cảm giác loại phẫn hận vì diễn độc, lập tức tức giận đến lên tiếng mắng chửi, “Ngươi mắt mù còn chưa đủ, chẳng lẽ ngay cả miệng cũng câm? Nói chuyện! Ta lệnh cho ngươi mở miệng nói chuyện! Nếu không nói, ta liền cắt lưỡi ngươi, cho ngươi thực sự thành câm điếc!”
Nghe được trong giọng nói của cô ta có cáu giận cùng nghiêm túc, cũng biết cô ta từ nhỏ cao cao tại thượng, chuyện gì cũng làm được, A Tô không khỏi nhẹ nhàng thở dài, có chút bất đắc dĩ. “Đại tiểu thư muốn A Tô nói gì?”
Đã bị bắt đến đây, nàng còn có thể nói gì?
Nói gì? Đúng vậy! Muốn nó nói gì? Đồ Diễm Dao bị hỏi sửng sốt, lập tức vừa xấu hổ vừa giận dữ, ngạo mạn ra lệnh, “Ta muốn ngươi rời khỏi Huyền Thương!”
“Vì sao ta phải rời khỏi Huyền Thương?” A Tô nhẹ chau mày. Nàng cùng Huyền Thương, đều là tâm linh nương tựa vào đối phương, nàng không thể rời khỏi Huyền Thương, Huyền Thương cũng không thể rời khỏi nàng.
“Bởi vì ngươi không xứng với hắn!” Đồ Diễm Dao gầm lên. “Mọi điều kiện của ngươi đều không so được với ta, có tư cách gì ở cùng Huyền Thương? Nữ tử đứng bên người Huyền Thương hẳn là ta, mà không phải người mù như ngươi!”
Nghe vậy, A Tô chỉ cười nhạt, cũng không nói gì.
Nụ cười kia mặc dù nhạt, lại làm cho Đồ Diễm Dao nhìn thấy rất chói mắt, tổng cảm thấy nó đang cười chế giễu mình. “Ngươi cười cái gì?”
“Không có gì!” Lắc đầu, A Tô không muốn nhiều lời.

A…… Nàng hoài nghi Đồ Diễm Dao có thật thích Huyền Thương hay không? Hay không thực sự yêu qua? Nếu không sao lại không hiểu một đôi nam nữ, nếu không thật lòng yêu nhau và hứa hẹn, mọi điều kiện khác đều là dư thừa! Không thể lưỡng tình tương duyệt, chỉ vì điều kiện hai bên tương đương mà ở bên nhau, có được cũng chỉ là vợ chồng đồng giường dị mộng (cùng giường nhưng tâm tư khác nhau), tương kính như tân thôi!
Nàng lắc đầu không nói lại làm cho Đồ Diễm Dao càng thêm chắc chắn mình bị châm biếm, tức giận hận không thể xé mát nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt kia, khi đang định quát mắng vặn hỏi, ngục tốt trông coi địa lao vừa vặn bưng cơm đến, lập tức tâm tư vừa chuyển, nảy ra chủ ý.
Chỉ thấy nàng cười duyên không ngớt, tiếp nhận đồ ăn tràn đầy mùi chua, sau khi bảo ngục tốt mở cửa lao ra, rất nhanh đi vào nhà tù đến trước mặt A Tô.
“Đã đói bụng đi? Ta đặc biệt đưa cơm vào cho ngươi đây!” Nụ cười kiều diễm đầy ác ý.
“Đa tạ đại tiểu thư!” Tuy biết cô ta không có hảo ý, A Tô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói lời cảm tạ, hai tay theo phương hướng giọng nói sờ soạng, hy vọng cô ta có thể đem đồ ăn đưa cho mình.
“Muốn ăn? Học chó quỳ rạp trên mặt đất ăn đi!” Bỗng dưng, Đồ Diễm Dao không hề báo động trước đem đồ ăn trong bát đổ xuống đầu nàng.
Trong nháy mắt, A Tô đã bị dính thức ăn, cơm thiu, nước canh đầy mặt đầy cổ, mùi thiu chua lập tức tản ra, chui vào mũi nàng, làm cho nàng nhất thời cảm thấy buồn nôn, cố nén không được nôn ra một trận……
“Ngươi……” Tuy biết mùi đồ thiu không thơm tho gì, nhưng không dự đoán được nó lại phản ứng kịch liệt như thế, Đồ Diễm Dao đầu tiên là sửng sốt, lập tức dường như nghĩ thông suốt chuyện gì khiếp sợ, tức giận thét chói tai, “Ngươi có con của Huyền Thương?”
Nghe tiếng, A Tô theo bản năng hai tay bảo vệ bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt trong giây lát lúc đó tràn đầy vẻ phòng vệ.
Đáng ghét! Nó thực sự có con của Huyền Thương!
Vừa thấy vẻ mặt cùng động tác kia, không cần trả lời đã rất rõ ràng, lập tức Đồ Diễm Dao cảm thấy tức giận xông lên, lòng đố kị đầy ngực, dùng ánh mắt ngoan lệ cơ hồ phải lăng trì người ta trừng thẳng nàng.
Tựa hồ cảm nhận được lửa giận, A Tô không tự giác lặng lẽ lui về sau, mơ hồ cảm thấy cách Đồ Diễm Dao càng xa càng an toàn……
“Buồn cười! Ngươi nghĩ ngươi còn có thể chạy trốn tới chỗ nào?” Phát hiện nàng lùi bước muốn chạy trốn, Đồ Diễm Dao bỗng dưng nở nụ cười lạnh, nhanh chóng phi thân về phía trước bỏ một viên đan dược lớn cỡ ngón cái vào miệng nàng.

A Tô cả kinh, vội vàng muốn phun ra, cổ họng đột nhiên người ta bóp chặt, đập một cái vào lưng, đan dược kia liền một đường lướt qua thực quản, trôi xuống bụng!
“Khụ khụ…… Khụ…… Cô, cô cho tôi ăn cái gì……” Không ngừng ho khan, nhưng làm sao cũng không phun được viên thuốc ra.
Thấy thế, Đồ Diễm Dao vừa lòng cực kỳ, yêu kiều cười không thôi. “Cái gì à? Chẳng qua là một loại độc dược làm cho ngươi sống không được đến khi sinh con thôi!”
Ha ha…… Thật sự rất làm người ta vừa lòng! Tuy rằng vì dụ Huyền Thương đến mà không thể lập tức giết nó, nhưng nhìn nó từ từ bước đến cái chết cũng là trò giải trí làm người ta khoái trá nhất a!
Sống không được đến lúc sinh con? Nàng không thể sinh con ra?
Sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, A Tô run run không thôi cảm thấy lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng, hai hàng lệ như trân châu không ngừng rơi xuống, khàn khàn khóc hỏi: “Vì sao…… Vì sao đối với ta như vậy……”
“Vì sao?” Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc vang lên không dứt, trong mắt Đồ Diễm Dao toàn là lửa giận cùng ghen tỵ. “Từ nhỏ đến lớn, ta muốn thứ gì tuyệt không cho phép người bên ngoài đoạt đi! Ai đoạt thứ ta muốn, ta sẽ không cho người đó có kết cục tốt.”
Lộ vẻ sầu thảm cười, A Tô lắc đầu. “Huyền Thương không phải đồ vật, huynh ấy có ý chí của mình, cho dù ta chết, huynh ấy cũng sẽ không yêu cô, trở thành người của cô.”
“Thì sao?” Không giận còn cười, diễm dung lại hiện lên vài tia ngoan tàn lãnh lệ. “Nếu ta không chiếm được, tình nguyện hủy hắn cũng không để cho người khác có được!”
Tính tình bất vi kỷ hữu tắc hủy (không phải của mình thì hủy đi) hoàn toàn giống Đồ Bá Thiên, không khỏi là quan hệ huyết thống “nhất mạch tương truyền” (truyền từ đời này sang đời khác).
“Cô……” A Tô bị tính cách mãnh liệt hủy diệt lộ ra trong giống nói của cô ta làm sở hãi, trong lúc nhất thời cả kinh nói không ra lời.

Âm trầm dò xét, nghĩ đến ả không sống được mấy tháng, sẽ phải mang theo nghiệt chủng chưa kịp xuất thế kia cùng xuống âm tào địa phủ, Đồ Diễm Dao rất là đắc ý, lộ nụ cười sáng lạn đi thẳng ra địa lao, lười tiếp tục lãng phí thời gian trên người ả.
Tiếng cười thanh thúy dần dần đi xa cùng tiếng vang thật lớn khi ngục tốt đóng cửa lao thật mạnh không vào được tai của A Tô, chỉ thấy nàng cuộn lại trên mặt đất, hai tay gắt gao ôm bụng, nước mắt không ngừng chảy xuống má phấn.
Làm sao bây giờ? Nàng thực sự không sống được đến khi sinh con sao?
Không! Không được! Cho dù độc dược kia lợi hại như thế nào, nàng cũng phải chống được đến khi sinh con ra, nếu không…… Nếu không mất đi nàng, lại mất đi con Huyền Thương sẽ rất cô đơn! Bất cứ giá nào cũng phải để con lại làm bạn cùng huynh ấy, bằng không chỉ sợ Huyền Thương sẽ……
Nghĩ đến đây, trong lòng A Tô phát lạnh không dám nghĩ tiếp, nhưng mà lệ trong mắt to lại ức chế không được chảy ra, một giọt, một giọt chảy xuống hai gò má, thấm ướt cả tảng đá.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng ngục tốt giao ca, chỉ chốc lát sau, tiếng kêu cố ý đè thấp rất nhỏ trong địa lao yên lặng nhẹ nhàng vang lên —
“A Tô cô nương…… A Tô cô nương……”
Ai? Là ai ở kêu nàng? Giọng nói này chưa từng nghe qua……
Thân mình cuộn lại hoảng hốt đứng dậy, A Tô sau khi nghiêng tai lắng nghe, xác định không phải mình bị ảo giác, không khỏi nghi ngờ nhẹ hỏi: “Ai? Là ai gọi tôi?”
Vốn tưởng rằng nàng có gì không khoẻ mới té trên mặt đất, nay thấy nàng bình yên vô sự đứng dậy sờ soạng đến, đại hán cường tráng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, giọng nghèn nghẹn hấp tấp nói: “A Tô cô nương, ta là Triệu Cửu, được sự phó thác của Nam Cung lão đệ mà dịch dung trà trộn vào đây, không phải đám Huyền Cực Môn xấu xa này, cô không cần sợ!”
Là Nam Cung đại ca?
Không dám tin vào tai mình, A Tô sờ soạng đi đến bên song sắt, vội vàng khẽ gọi, “Là Nam Cung đại ca cho người tới cứu tôi sao? Huynh ấy có nói có tin tức gì của chồng tôi hay không?”
“A Tô cô nương, chuyện cứu cô còn phải sắp xếp cẩn thận, ta tinh thông dịch dung, cho nên trước trà trộn vào thế ngục tốt trông coi, để giúp cô không chịu khổ, về phần việc khác ta không rõ.” Đại hán luôn có thói quen lớn giọng, nay phải nói nhỏ thật vất vả.
“Phải không? Cám ơn…..” Không thể biết được tin tức Huyền Thương, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ảm đạm, nhưng vẫn cảm tạ hắn cùng Nam Cung Dịch lo lắng giúp đỡ.
“Bên ngoài thủ vệ thâm nghiêm, bằng bản lĩnh của ta không thể bảo vệ cô an toàn ra ngoài, nhưng mà, giúp cô bảo vệ cái bụng không bị đói không phải là việc khó gì!” Nhìn thấy đám đồ ăn ôi thiu vương vãi, đại hán lắc đầu thầm mắng Huyền Cực Môn không đủ anh hùng, khi dễ nữ lưu mắt mù yếu đuối, động tác tay cực nhanh từ trong lòng lấy ra bao giấy dầu không nhỏ, từ khe hở song sắt nhét vào tay nàng. “Mau ăn, đừng để người khác nhìn thấy!”

“Cám ơn!” Cầm lấy bao giấy dầu, A Tô cảm kích nói lời cảm tạ, đồng thời cũng thay hắn lo lắng. “Vị đại ca này, xin tự mình cẩn thận bảo trọng.”
“Ta biết!” Đại hán gật đầu cười, lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện với nhau của ngục tốt khác vào địa lao, lập tức hắn vội vàng lui xa khỏi song sắt, giọng thô thoáng chốc chuyển thành tinh tế vô tình quát mắng —
“Làm gì hả? Đánh đổ hết cả đồ ăn, chê không ngon à? Hừ! Bỏ đói ngươi vài ngày, xem ngươi còn dám không?” Tức giận đi xa, gia nhập cùng nói chuyện với đám ngục tốt vừa mới địa lao, thỉnh thoảng mắng nàng vài tiếng.
Biết hắn muốn che giấu tai mắt người khác, A Tô mỉm cười, lại mò mẫm trở lại trong góc, lặng lẽ mở bao giấy dầu ra, mùi thơm khiến người ta đói bụng lập tức chui vào mũi.
A…… Là mùi gà nướng……
Nam Cung phủ đệ Giang Nam
“Không thấy?” Đột nhiên kinh ngạc lặp lại, tiếng nói lạnh lùng lập tức khiến người ta phát lạnh run. “Đây là ý gì?”
Huyền Thương không thể tin được, Sau khi mình tìm được “Lệ Nhãn Ngưng”, ngàn dặm xa xôi chạy thẳng về Giang Nam, lại nghe được câu trả lời thuyết phục như thế.
“Ý là đệ muội bị người ta bắt.” Rất cẩn thận nói với Huyền Thương, Nam Cung Dịch xấu hổ trả lời, còn bổ sung thêm một câu. “Huyền Cực Môn làm.”
Cảm thấy kinh sợ vạn phần, trên mặt Huyền Thương lại không có biểu hiện gì, chỉ dùng ánh mắt rét lạnh nhìn hắn thật lâu, thật lâu sau, thấy Nam Cung Dịch cơ hồ muốn tự sát tạ tội, mới lạnh lùng phun ra một chuỗi trân châu lạnh lùng, “Ta không nên tin tưởng ngươi!”
Tiếng chưa dứt, thân hình đã lướt gấp ra ngoài, tốc độ cực nhanh này như sấm chớp, trong nháy mắt đã không thấy tung tích.
“Thương đệ, đệ hãy nghe ta nói…… Đáng chết!” Thấp giọng rủa một tiếng, mắt thấy hắn chạy như bay rời đi, Nam Cung Dịch nhanh chóng đuổi theo, đáy lòng thì thào mắng không dứt……
Huyền Cực Môn chết tiệt, dám hủy hoại tín nhiệm về hắn ở trong lòng Thương đệ thật vất vả mới hình thành nên! Nếu hại hắn cả đời này không được em ruột nhìn nhận, không được nghe Huyền Thương gọi hắn một tiếng đại ca…… Hừ hừ! Đến lúc đó bọn họ sẽ phi thường hối hận đã làm ra chuyện đến Nam Cung thế gia bắt người này, tự thể nghiệm được thủ đoạn của “Võ lâm mạnh thường quân”!
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.