Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật

Chương 54


Đọc truyện Mỹ Nhân Ngư Hóa Omega Tàn Tật FULL – Chương 54


Ngu Tố nghe Trì Yến Hành kể vụ cha mình được thông gia tặng cho cái bấm móng tay vừa uống sữa ấm trước khi đi ngủ.

Cha mẹ cậu và A Ninh đã về biển lâu rồi.
Mỹ nhân ngư bé nhỏ trợn tròn đôi mắt, suýt sặc sữa lên mũi.
“B-b-b-b-b-bấm móng tay????”
Trì Yến Hành rũ mắt ừm một tiếng: “Tôi mà biết trước thì chắc chắn sẽ cản lại.”
Tặng cho thông gia bấm móng tay, không phải đồ nạm kim cương óng ánh chắc đã bị xối nước đá vài xô rồi.
Còn có phải làm thế nào để cha mẹ Ngu Tố coi nhà họ Trì như người nhà.

Trì Yến Hành nhớ mãi không quên nổi ánh mắt Ngu Diễm, thiếu điều khắc chữ “ngay và luôn” lên trán.
Ngu Tố ùng ục nuốt sữa bò: “Không sao đâu ạ.

Cô chú không biết thân phận cha mẹ em, cha hiểu mà.”
Trì Yến Hành dựa kế bên cậu, ôm lấy bả vai cậu vào lòng: “Lần sau tôi sẽ biếu chú Ngu thêm nhiều thứ lấp lánh xin lỗi, thế nhưng thứ khiến tôi để ý nhất không phải chuyện này.”
Ngu Tố mơ màng nhìn anh: “Vậy thì là thứ gì?”
Trì Yến Hành đáp: “Ốm nghén.”
Ngu Tố: “Ừm… Ngại quá, chắc lúc ấy trông em xấu lắm…”
Trì Yến Hành nhíu mày: “Sao lại xấu? Trước đó Ôn Biệt cho tôi xem qua cẩm nang chăm sóc người mang bầu, trang đầu tiên đã đề cập chuyện Omega nôn nghén ba tháng đầu.

Đây là hiện tượng sinh lý bình thường nhưng cá nhỏ đã mang cá con được một tháng rưỡi vẫn ăn ngon ngủ ngon.

Tôi nghĩ do thể chất em đặc biệt nên không phản ứng, ai ngờ vừa đi có nửa ngày đã có biến.”
Trì Yến Hành đúng kiểu nhìn gà hóa cuốc.

Ngu Tố phải dấu vào túi áo mang bên mình mới yên tâm được.
Ngu Tố cũng sửng sốt: “Trước đó miễn cưỡng chịu được mùi sữa ngọt ngấy, giữa trưa nay ngửi một tí đã nôn thốc nôn tháo, dù là mùi bánh bơ cũng không chịu nổi, lạ quá…”
Trì Yến Hành cúi xuống nhìn Ngu Tố, qua hai ba giây mới nói: “Vì không có tôi ở bên ư?”
Ngu Tố: “Hể?”
“Vì không có thứ này…”
Alpha bắt đầu tỏa ra pheromone mê người, Ngu Tố nheo mắt hưởng thụ liếm liếm sữa trên mép.
Cảm giác như vừa ăn xong một lèo chục chiếc su kem thêm cốc nước chanh tươi mát lạnh, cảm giác ngọt ngấy nhanh chóng biến mất.
“Hình như… Hiệu quả thật?”
Trì Yến Hành nhìn khóe môi Ngu Tố vẫn vương ít sữa, mắt hơi tối lại.
“Giá trị của tôi đấy.”
Ngu Tố nhào lên cắn một cái: “Anh đẹp trai giá trị trăm tỉ, thứ này đã là gì?”
Trì Yến Hành đè cổ cậu không buông chờ tới khi mùi sữa phai nhạt mới thở phì phò ngẩng lên: “Ừ, thế nhưng tôi hi vọng thứ tôi có đều mang lại giá trị tối ưu nhất cho em.”
Ngu Tố nhớ lời cha dặn dò, không biết phải an ủi người kia thế nào, chớp chớp mắt rồi nắm tay Trì Yến Hành đặt lên bụng mình.
“Cảm nhận một chút, cảm nhận được em bé rồi sẽ trở nên kiên định hơn.”
Trì Yến Hành dịu dàng nhìn xuống, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Nhỏ quá…”
“Về sau sẽ to lên.”
“Vừa muốn nó lớn chậm một chút, vừa muốn nó nhanh chóng chào đời một chút.”

Ngu Tố nháy mắt: “Anh cứ làm như thổi bóng bay không bằng, muốn to muốn nhỏ đều được?”
Trì Yến Hành bật cười: “Trước kia chưa từng gặp phải thứ gì kì diệu tới vậy, khó tránh khỏi chuyện tưởng tượng này nọ.”
Ngu Tố nghĩ lại.
Trước đó Trì Yến Hành đến bàn tay Omega còn chưa nắm qua, ngay cả cách chăm sóc Omega mang thai cũng là học thêm trong lúc tăng ca, gần đây dường như áp lực rất lớn.
Ngu Tố đau lòng chứ, bị đè ra ôm ấp cũng mặc kệ.
“Anh biết em có một hòn đảo nhỏ không?”
Trì Yến Hành gật đầu: “Biết, trước kia em từng kể rồi mà.”
“Vị trí đắc địa, trên bờ cát mịn là rặng dừa.

Hình dáng tròn tròn như miếng bánh donut, từ đáy nước có thể bơi thẳng lên trung tâm cũng có thể lên bờ từ rìa, anh muốn đi chơi không?”
Trì Yến Hành chưa đáp ngay mà hỏi ngược lại: “A Ninh từng tới chưa?”
Ngu Tố ngẩn ngơ rồi bật cười.
“Sao thế? Lúc dùng bữa bảo sao thấy sai sai, anh vẫn ghen à?”
Trì Yến Hành mím mím môi: “Ý em là anh ta chưa tới đó…”
“Đâu ra.

Chỗ ấy là nơi bí mật của riêng em, người cá đánh hơi được sẽ tự động tránh ra chỗ khác, trừ những đứa bé chưa ý thức được chuyện phân chia lãnh địa mà thôi May mắn có khi chúng ta còn gặp được bọn nó đấy.”
Trì Yến Hành giờ mới thả lỏng: “Vậy thì tôi muốn đi.”
Ngu Tố thuận theo vỗ vỗ lên mu bàn tay anh: “Được rồi.

Chọn ngày trời xanh mây trắng, chúng ta dẫn Cá Bột Béo đi tắm nắng nha?”
Trì Yến Hành kéo chăn đắp lên bụng nhỏ của Ngu Tố: “Tôi rất mong chờ.”
Đôi mắt Ngu Tố lấp lánh làm Trì Yến Hành nhớ tới sắc xanh của viên ngọc bích kia, trên mặt đều là sự dịu dàng: “Giờ thì ngủ một giấc cái đã.”
Ngu Tố cuộn tròn rúc vào ổ chăn mềm mại, ngáp một cái rồi ngủ vùi trong pheromone biển sâu.
Sinh hoạt gà bay chó sủa quay về với nhịp bình thường.

Sau khi cha mẹ hai bên gặp nhau thì Ngu Diễm qua một thời gian không tới thăm Ngu Tố nữa, bấm móng tay vẫn cầm cất đi.
Trì Yến Hành thoái thác qua điện thoại hai lần làm Trì Bỉnh tưởng cha Ngu Tố bận rộn làm ăn thật, việc “kinh doanh hải sản” quá phát đạt nên không dành được ra thời gian rảnh rỗi.
Trì Bỉnh nhiều năm lăn lộn trên thương trường, từ trước tới nay đều thích chơi theo motif đánh vỡ cục diên qua kẽ hở, nhưng không hiểu vì lý do gì vẫn cảm thấy mình làm chưa đủ tốt.
Trực giác nhạy bén là vậy nhưng Ngu Diễm không có thời gian rảnh, không còn cách nào khác ngoài chờ đợi cơ hội.
Ngu Tố nhấm nháp cháo nấu thịt bằm, nhìn Trì Yến Hành vừa nói chuyện điện thoại xong.
“Được rồi hả?”
Trì Yến Hành gật đầu: “Xong rồi, thời tiết hôm nay rất thích hợp ra biển.”
Ngu Tố mỉm cười: “Suy nghĩ hơn một tháng, nằm mơ cũng thấy donut nhỉ?”
Trì Yến Hành ngồi xuống bên cạnh: “Tôi toàn nghe em gọi tên đồ ăn, muốn tôi đọc lại một lần không?”
Ngu Tố: “…”
Trì Yến Hành tỏ ra rộng lượng vẫy tay: “Cá lớn không chấp nhặt, ăn no đi chơi mới vui!”
Quản gia ở bên cạnh múc cho Ngu Tố thêm muôi cháo, nhẹ nhàng nói: “Đồ ăn thức uống đã chuẩn bị xong, đêu là món Tiểu Ngu tiên sinh yêu thích, tiên sinh chỉ cần xách theo là được ạ.”
Trì Yến Hành xưa nay đều cực kì yên tâm về tác phong làm việc của ông, ngẩng đầu nói: “Mang nhiều cá cắt miếng một chút, dễ đóng gói.”
Quản gia nở nụ cười: “Đầy một rổ rồi ạ.”
Ngu Tố ngồi nuốt nước miếng, Trì Yến Hành ở bên cạnh ấn xuống: “Cá nhỏ đói khát, ăn nốt cháo của em đi.”
Ngu Tố tiếc nuối lau mép: “Không phải em, là Cá Bột Béo muốn ăn…”
Alpha thuận miệng đáp: “Cá Bột Béo khóc hu hu mách cha nhỏ giá họa, cá con buồn lắm.”

Ngu Tố:???
Vậy cũng được hả?
Tốt xấu cũng vớt vát lại ít mặt mũi, mất mặt lại quay về ăn vạ Cá Bột Béo.
Cơm nước xong cũng 9h sáng, không biết do thể chất đặc thù hay thế nào nhưng Ngu Tố mang theo nhãi con không hề mệt mỏi như Omega khác, ba tháng đầu trừ việc mặc quần áo rộng rãi hơn thì nhìn vẫn y như bình thường, nhìn không ra đang bầu bí.
“Cũng được, nhưng ăn nhiều ăn ít cũng phải lớn thêm chứ, chẳng lẽ là cá gầy?”
Ngu Tố lo lắng.
Trì Yến Hành ngồi xổm xuống khom lưng đi giày cho cậu, nghe vậy ngẩng lên hỏi: “Đâu ra.

Cá nhỏ hồi bé mũm ma mũm mĩm, cá con cũng vậy.”
Ngu Tố: …
Mũm – mĩm?
Quả nhiên là vậy, cậu trong trí nhớ của anh ta là một con cá béo ục ịch!
Mỹ nhân ngư bé nhỏ xù hết vảy cá lên, nghĩ lại hồi bé trong mắt Trì Yến Hành chắc mình ngu lắm đúng không?
Nghĩ đi nghĩ lại còn phải cầu nguyện.

Béo gầy không quan trọng, tốt nhất đừng thành con cá ngu ngốc mặt than là được.
Trì Yến Hành tay trái xách giỏ đầy ắp đồ ăn, tay phải dắt theo mỹ nhân ngư bé nhỏ đang suy nghĩ linh tinh, sải bước dọc bờ biển tới nơi du thuyền tư nhân đang neo lại.
Ngu Tố nhìn du thuyền màu trắng: “Màu sắc đơn giản, như vậy mới không khiến lũ cá chú ý.”
Trì Yến Hành ừ một tiếng, đặt giỏ đồ lên tủ thức ăn trên du thuyền: “Chúng ta đi chứ?”
Ngu Tố hưng phấn vỗ vỗ vai anh: “Đi thôi, mang cá bột béo đi tuần tra lãnh địa!”
Ánh mắt Trì Yến Hành đong đầy ý cười, để Ngu Tố ngồi an ổn trên ghế nệm mềm mới yên tâm đánh thuyền ra biển.
“Đúng rồi, theo hướng 8h, nửa tiếng nữa về hướng bắc theo đường đàn cá heo bơi, sau đó sẽ gặp một tấm màn sương mù, qua đó hẳn là tới rồi dù lâu lắm em chưa về…”
Ngu Tố miệng chóp chép ngậm kẹo mút ghé vào cạnh Trì Yến Hành chỉ huy.
Alpha làm việc đâu vào đấy, còn ở cạnh chọc ghẹo: “Alpha khác lái siêu xe chở Omega nhà mình, tới đời tôi thì lái du thuyền.”
Ngu Tố nghiêng đầu: “Thì làm sao, anh không vui hả?”
“Omega nhà họ không xinh đẹp cũng không giàu có bằng vị nhà tôi, sao lại không vui?”
Phú hào họ Ngu ừm ừm hai tiếng: “Không thể xưng là giàu, chỉ có chút tài sản cố định.Vẫn là sếp Trì nhà ta nhiều tiền, em và con chờ sếp nuôi.”
Trì Yến Hành vươn tay xoa đầu cậu.
Cảm giác này thật sự rất kì diệu.

Biển rộng tưởng như vô hạn thế nhưng không hề gặp con thuyền nào khác.

Hai người nắm tay nhau lênh đênh trên biển, tựa như rời xa chốn phồn hoa trần tục.
Phảng phất tựa như thế giới chỉ còn hai người họ, rất kì diệu.
Trì Yến Hành lại thích nó.
Không cần nghĩ về thứ gì khác, chỉ cần nghĩ xem cá nhỏ nhà mình nên ăn trước hay nên chơi đùa trước, đảo nhỏ của cậu sẽ trông thế nào…
Ngu Tố nhìn Trì Yến Hành đang ngẩn người thì nhìn ra ngoài.

Một đám cá heo đột nhiên nhảy lên, Ngu Tố ồ một tiếng giơ tay: “Anh nhìn đi! Cá heo biển đó!”
Alpha lấy lại tinh thần.


Trước mặt là bọt nước tung tóe và tiếng ào ào, một bầy cá sôi nổi đang ngụp lặn.
“Nhiều ghê…”
“Đúng vậy.

Đây là một đàn cá heo biển cố định, vận may không tệ mới được tận mắt nhìn thấy.

Ngày hôm nay khởi đầu tốt, chúng ta tiếp tục may mắn vậy không chừng còn gặp được vài sinh vật nhỏ đặc biệt khác…”
Ngu Tố vui vẻ.
Trì Yến Hành chăm chú nhìn về phía trước, lời nói không hề ngắt quãng.
“Sinh vật nhỏ đặc biệt gì?”
Ngu Tố ra vẻ thần bí: “Cứ đi thì biết, không biết vận may sếp Trì hôm nay ra sao.”
Trì Yến Hành nhíu mày: “Mỹ nhân ngư còn gặp qua, thứ khác không hiếm lạ.”
Ngu Tố nghĩ ngợi rồi lè lưỡi làm mặt xấu: “Nhân loại vô tri, anh đợi đấy.”
Trì Yến Hành tiến lại gần Ngu Tố, theo hướng Ngu Tố chỉ đi thêm hơn 1h nữa thì loáng thoáng thấy xuất hiện thềm lục địa.
Ngu Tố mở to mắt hưng phấn: “Tới rồi, lâu lắm mới quay lại!”
Mỹ nhân ngư bé nhỏ lạch bạch chạy ra boong tàu, dũng cảm vỗ bụng: “Nhóc béo, đây chính là địa bàn của ba con!”
Trì Yến Hành bất đắc dĩ đi theo sau, chờ tới khi đứng cạnh Ngu Tố thì mới nhìn thấy một chút khung cảnh đảo nhỏ.
Bờ cát vàng óng, trên bờ cát là cây dừa, trái dừa vừa to vừa tròn, thậm chí còn có trái rụng trên đất, phía trước còn có một mảnh màu xanh lá che phủ.
Hai người rẽ nước đi vào.

Ngu Tố sớm đã cởi giày, hai chân trần dẫm trên bờ cát vàng để lại một chuỗi dấu.

Tiếp nối dấu chân nhỏ là dấu chân lớn hơn.

Trì Yến Hành một tay xách giỏ picnic, một tay xách hai đôi giày của hai người.”
“Em chạy chậm thôi.”
Ngu Tố nghe thấy Trì Yến Hành nói gì.

Giờ là hai chứ không phải một, làm gì cũng cần phải để ý.

Cậu đi dạo một vòng rồi quay về bên Alpha nhà mình.
“Nơi này an toàn lắm, một bóng người cũng không có.

Anh để đồ đạc dưới cây dừa đi, em dẫn anh đi chơi.

Trước kia em chỉ chơi đùa dưới nước chứ chưa lên bờ đâu.”
Trì Yến Hành biết Ngu Tố lần đầu đặt chân lên đảo này thì tâm trạng chợt dâng lên cảm giác khó tả.

Muốn cho người mình yêu thứ tốt nhất, vừa chờ mong vừa thỏa mãn.
“Đảo nhỏ bánh donut, xứng với cái tên của nó ghê.”
Ngu Tố dắt tay Trì Yến Hành băng qua cây cỏ dại mọc tốt um lên: “Nơi này về sau em cũng tính gọi như vậy đấy.”
“Ừm.”
Đảo nhỏ này tưởng chừng là một hòn đảo đơn độc giữa biển nhưng lại có một hệ sinh thái vô cùng phong phú.

Rất nhiều loài chim biển không biết tên, không biết còn loài sống trên cạn nào không.

Trì Yến Hành tới giờ vẫn chưa phát hiện được gì.
“Anh cứ chúi xuống nhìn mặt đất làm gì? Yên tâm không có rắn rết gì đó đâu, có thì cũng bị hơi thở của em đuổi đi rồi.


Trung tâm là biển rộng, em đây chính là người cá hàng thật giá thật nhé!!!”
Ngu Tố tự hào vỗ vỗ ngực, Cá Bột Béo bên dưới cũng uốn éo chứng minh sự tồn tại của mình.
Trì Yến Hành chết chìm trong sự ngọt ngào đáng yêu của cá nhỏ nhà mình, miễn dịch xong thì cá nhỏ lại càng đáng yêu hơn.

Anh từ bỏ quyền giãy dụa, tùy ý để trái tim trong lồng ngực nhảy thình thịch.
“Ít nhiều cũng coi như mãnh cá nho nhỏ.”
Trì Yến Hành khom người xuống bế Ngu Tố vào lòng.
“Anh làm gì thế?”
Ngu Tố tự dưng bị bế lên trợn tròn đôi mắt.
Trì Yến Hành ngẫm nghĩ: “Tuy đi giày nhưng địa hình nơi này không phẳng, phải cẩn thận.”
“Anh nắm tay em còn gì?”
Ngu Tố nâng cánh tay đẩy đẩy cành cây trước mặt.
“Tôi không muốn để em đi đường, không chịu nổi việc nhìn em vất vả.
Sao nghe cứ quen quen ấy nhỉ…
Đợi tới lúc Trì Yến Hành sải bước ngày càng nhanh cậu mới giật mình: “Nếu cha biết anh học lỏm rồi áp dụng này nọ…”
“Tôi không nói, em không nói thì chú ấy biết kiểu gì?” Trì Yến Hành cúi xuống cọ cọ vào chóp mũi nho nhỏ, “Cá nhỏ sẽ bảo vệ tôi mà nhỉ?”
Ngu Tố mặt đỏ ửng: “Đương nhiên, nếu anh mặc kệ em thì Cá Bột Béo sẽ làm loạn với em á…”
Trì Yến Hành thu lại nụ cười: “Con sẽ ngoan ngoãn, không ngoan làm cá nhỏ vất vả, ra đời sẽ bị cha của nó phạt.”
Ngu Tố cười khúc khích: “Giờ thì nghiêm khắc, đợi tới lúc sinh nó ra lại yêu ơi là yêu!”
Ai ngờ Trì Yến Hành nghiêm túc đáp lại: “Ngư Ngư là số 1.

Em là bài thi quan trọng nhất cuộc đời tôi, cá con là đáp án bất đắc dĩ tòi ra.”
Ngu Tố vui ơi là vui, giơ tay muốn nhéo Trì Yến Hành một cái nhưng lại đổi thành vuốt nhẹ, kéo kéo khóe miệng anh nâng lên thành nụ cười.
“Anh được lắm, còn học của ai nữa, y như bách khoa toàn thư về mấy lời yêu đương!”
Trì Yến Hành thu liễm vẻ sắc bén, dịu dàng coi như đồng ý.

Đảo donut nhỏ không lớn, đi một hồi đã tới vùng nước giữa đảo.
Ngu Tố hoan hô: “Chính là nơi này.

Em tới nhiều lần cũng chỉ ngoi lên ngắm hoa từ dưới, chưa từng quan sát ở góc độ này bao giờ.”
Trì Yến Hành cũng nhìn theo.

Có thể do nơi này có đầm nước nên xung quanh đều mọc lên loài hoa không biết tên, đều mọc rủ xuống từ cành cây nặng trĩu, uốn lượn cạnh hồ nước.
Trì Yến Hành thả Ngu Tố xuống rồi bước hai bước.

Ánh mặt trời xuyên qua cây cối chiếu xuống mặt nước, đủ để thấy những con cá xinh đẹp đủ màu đang bơi lội bên dưới.
Quả là một nơi kì diệu.
Anh quay đầu lại thì thấy Ngu Tố đang ôm một đống hoa tươi, hồng hồng tím tím một mảnh, giọng nói trong vắt của cậu truyền ra.
“Tặng cha của Cá Bột Béo! Dù có điền bừa đáp án thì cũng vất vả cho anh rồi.”
Trì Yến Hành ngây người, sau đó ngọt ngào y như được chìm trong hũ mật ngọt ngào nhất.
Trong quãng thời gian bộn bề công việc, xử lý không ổn thì mọi thứ sẽ sụp đổ, cũng may bên anh luôn có Ngu Tố.
Dù sao thì…
Dũng khí kiên định của một người không thể bằng hai người sánh bước cùng tiến lên.
Anh yêu chiều Ngu Tố, đáy lòng tựa gương sáng.
Trì Yến Hành nhận hoa, chọn lấy bông hoa xinh đẹp nhất cài lên vành tai Ngu Tố, giơ tay chỉnh lại vị trí.
Anh nhìn mỹ nhân ngư bé nhỏ nghiêng đầu cười ngượng ngùng, kéo kéo anh: “Có kì lắm không? Như thế sẽ càng đẹp hả?”
Đôi mắt Trì Yến Hành không hề chớp: “Không kì quái chút nào, cha nhỏ của Cá Bột Béo cực kì xinh đẹp.”
(TBC).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.