Đọc truyện Mỹ Nhân Nghi Tu – Chương 65
Thích Niên núp trong chăn, không bao lâu liền thở không ra hơi. Nhưng vừa nghĩ đến việc Kỷ Ngôn Tín đang chờ cô tự chui đầu vào lưới, Thích Niên lại kiên cường nhịn mấy phút…
Sau đó, cô không nhịn nổi phải xốc chăn lên, thò đầu ra hít thở. Trong hơi thở đều thoang thoảng mùi hương tươi mát. Bởi vì thiếu oxy, gương mặt cô đỏ ửng, cặp mắt đen láy phiếm nước, ướt át, vô cùng sáng rỡ. Đuôi ngựa bị anh kéo vài cái đã hoàn toàn rơi xuống, xõa tung trên tấm chăn tối màu, như một dải tơ lụa thượng hạng.
Hầu kết Kỷ Ngôn Tín trượt một cái, định thân mật thì Thích Niên giãy tay ra khỏi chăn, giơ lên ôm anh. Đôi mắt đen sáng rực kia nhìn chằm chằm anh vài giây.
“Anh không giận phải không?” Thích Niên hỏi.
Kỷ Ngôn Tín chưa nói “phải” hay “không phải” mà hỏi ngược lại: “Không tò mò vì sao anh biết à?”
Thích Niên nghiêm túc nghĩ lại.
Cô có thể chắc chắn 100% rằng cô vẫn rất cẩn thận, chưa bao giờ để lộ ra nickname trên mạng. Bất kể là kẻ vô danh trước đây hay hiện tại đã có chút danh tiếng, cô đều thận trọng không tiết lộ với dân mạng bất cứ tin tức gì liên quan đến đời thật. Bỏ qua khả năng mình vô tình hớ hàng, chỉ còn vài khả năng sau: thứ nhất, Lý Việt hoặc Lưu Hạ nói lỡ miệng; thứ hai, Kỷ Ngôn Tín tò mò rồi tiện tay tìm trên mạng; thứ ba, Kỷ Thu là một đồng đội heo…
Khả năng thứ nhất cực kì nhỏ, cái thứ hai…dựa theo tính cách của Kỷ Ngôn Tín thì cũng không quá khả thi. Hơn nữa, theo tin tức đáng tin cậy của Kỷ Thu và sự quan sát gần đây của cô, thói quen sinh hoạt của Kỷ Ngôn Tín hoàn toàn phù hợp với tác phong “lão cán bộ”. Thời gian ăn, ngủ, vận động đều có quy luật, ngay cả wechat cũng không có càng miễn bàn đến weibo. Ngoại trừ công việc, rất ít khi anh dùng máy tính, điện thoại hay những sản phẩm điện tử… Cho nên lúc ở cùng anh, Thích Niên rất kiềm chế để không sử dụng điện thoại.
Thích Niên suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng có đáp án, hỏi dò: “Kỷ Thu nói cho anh biết hả?”
Đừng nha…
Từ đầu cô và Kỷ Thu đã thống nhất với nhau, tuyệt đối không để đời thật dính dáng đến mạng ảo. Tới giờ Kỷ Thu quá lắm cũng chỉ gợi chút “tin đồn”, không có gì khác thường.
Kỷ Ngôn Tín chống tay bên sườn Thích Niên, kéo cô ra khỏi chăn: “Lúc ở Mỹ, anh từng tịch thu di động của nó.” Thoáng dừng lại, anh vòng một tay quanh hông cô, nhấc cô lên ngồi ở mép giường.
Thích Niên ngồi trên chân anh một cách thoải mái.
Kỷ Ngôn Tín không nói chi tiết cụ thể: “Em là người nó chú ý đặc biệt.”
Thích Niên nhanh chóng ngẫm lại trong đầu, từ Tết đến giờ…rốt cuộc cô đã đăng bao nhiêu cái tin làm xấu mặt rồi. Cô nhớ, những tin nói đến anh, cơ bản đều là…yy anh. Thảo nào, cô dọn về nhà trọ cạnh trường học anh cũng biết.
Thích Niên khẽ thở dài, nhẫn nhịn không đỡ trán: “Nếu anh cảm thấy khó chịu, em sẽ xóa đi.” Dứt lời, cô nhìn nhìn nét mặt anh, rồi ngẩng đầu hôn lên cằm anh một cái: “Lúc trước anh từng nói, có chuyện thì phải trao đổi.”
Kỷ Ngôn Tín cúi đầu nhìn cô, đè thấp giọng: “Xem em dỗ anh thế nào đã.”
Lời vừa dứt, Thích Niên lập tức nhớ lại một buổi tối cách đây không lâu, tại nhà cô. Anh dạy cô làm sao để…dỗ anh. Màu đỏ vừa tản đi nay lại dần lan đến tai cô, hiện tại, cô chẳng thể gộp anh và hình dung “đóa hoa lạnh lùng không màng nhân tình” của Lưu Hạ về anh trước đây vào làm một.
Cô chơi trò vòng vo, hơi ngượng ngùng hỏi: “Thật sự phải…”
Còn chưa hỏi xong đã chạm vào tầm mắt hẹp dài của anh, hơi thở của cô như bị cướp mất, say mê nhìn người đàn ông trước mặt. Thích Niên luôn biết, ánh mắt của anh dễ dàng mê hoặc cô. Hai cánh tay vòng qua cổ anh hơi siết chặt, Thích Niên liếm liếm môi, từ từ lại gần, một vào khóe miệng anh một cái. Sau đó thì sao? Cắn bờ môi, ngậm đầu lưỡi? Còn tay…có cần với vào trong quần áo của anh không? Nhưng mà…luồn vào rồi sờ ở đâu? Hay là cứ đẩy ngã anh đi? Rồi hôn tai, hôn xương quai xanh. Nghĩ vậy, cô lại nung bản thân nóng rực, chút nhiệt huyết lặng lẽ trỗi dậy.
Thích Niên cúi đầu, trán cọ cằm anh, khi nhìn thấy lồng ngực anh để trần quá nửa thì…ngẩn ra. Khâu cởi nút áo anh đã làm xong rồi.
Chết thật, đột nhiên cô không nhớ nổi những tình tiết trong các bức họa không hợp với thiếu nhi mà mình từng vẽ, đầu óc chỉ toàn sờ đâu sờ đâu sờ đâu…
Cô ngồi yên hồi lâu, lâu đến nỗi sự kiên trì chờ đợi của Kỷ Ngôn Tín dần cạn sạch. Anh cúi đầu, hỏi nhỏ bên tai cô: “Muốn anh dạy không?”
Dứt lời, anh cắn nhẹ vành tai cô, giọng nói quyến rũ: “Muốn hôn ở đâu trước?”
Thích Niên bị anh cắn liền run lên, cảm thấy ngón tay ngang lưng mình hơi siết chặt, cả người dán vào trong ngực anh. Chóp mũi cô cọ qua cổ áo sơ mi của anh, ngửi được một mùi thuốc lá thoang thoảng.
“Hôm nay anh…hút thuốc hả?”
“Hửm?” Anh thắc mắc một chút rồi nhớ ra: “Là Thiệu Túy.”
“Có nhớ quán lẩu gần trường học bữa khai giảng không?” Kỷ Ngôn Tín rút tay khỏi lưng cô. Vì cô treo nửa người trên người Kỷ Ngôn Tín, nên chiếc áo lông rộng ngắn bị hở phần eo, vừa tiện cho anh.
Kỷ Ngôn Tín ôm lấy Thích Niên rồi xoay người đè cô xuống giường, hai tay trượt theo vạt áo đi vào: “Để anh tự làm, hửm?”
Âm thanh khàn khàn của anh rót vào lỗ tai cô, làm trái tim Thích Niên đập lỡ một nhịp, cơ thể bị anh dẫn dắt. Cô cúi đầu “ưm” một cái, giống như kháng nghị nhưng cũng như đầu hàng, nũng nịu mềm mại thật sự…giày vò người ta.
“Nhớ.” Thích Niên lên tiếng một cách khó khăn, hai tay quấn trên cổ anh lại siết chặt. Chút tỉnh táo duy nhất sót lại luôn suy nghĩ về mùi thuốc lá trên cổ áo anh… Còn tất cả đều chạy theo ngón tay của anh, bất an run rẩy.
“Vì cháu gái của giáo sư Trầm, cậu ấy đích thân tới một chuyến, ngồi ở nhà anh hút mấy điếu thuốc rồi mới đi.” Kỷ Ngôn Tín khẽ cúi đầu hôn môi cô, ngón tay chuyển ra sau lưng cô lần kiếm móc khóa.
Nhận ra anh đang làm gì, cả người Thích Niên cứng đờ, hai tay đột ngột đè bả vai anh.
“Thả lỏng.” Anh dịu dàng cuốn lấy đầu lưỡi cô, cũng vô cùng kiên nhẫn.
Thích Niên lại không thả lỏng được, tất cả cơ quan cảm giác đều tập trung trên đầu ngón tay anh. Cô cảm thấy ngón tay Kỷ Ngôn Tín trượt trên tấm lưng mình, hơi nong nóng, như đốt lên một nhóm lửa nhỏ. Có lẽ đã nghiên cứu xong thiết kế của móc khóa, anh chậm rãi cởi ra. Bàn tay ấm áp che trên lưng cô, nóng đến nỗi Thích Niên phải mở to mắt nhìn anh.
“Kỷ, Kỷ…”
Không để Thích Niên có cơ hội nói chuyện, Kỷ Ngôn Tín lại hôn cô. Cảm nhận thấy cơ thể cô mềm đi, anh hôn một đường vòng cung từ cằm xuống cổ, đến xương quai xanh, vừa đòi hỏi vừa không quên chỉ vẽ: “Có thể không?”
Thích Niên híp mắt, mệt mỏi chẳng muốn động đậy, nhưng thần kinh lại căng thẳng cao độ. Cô muốn đáp lại, nhưng chẳng biết làm thế nào. Đến khi tay anh sờ lên, thân mật với cô mà không bị thứ gì ngăn cản nữa. Đôi tay vịn trên bả vai anh nắm lại, Thích Niên không biết làm sao, nhưng cơ thể bị anh trêu chọc càng điên cuồng nóng lên, vừa khát khao cũng vừa sợ hãi.
Kỷ Ngôn Tín quay lại hôn môi cô.
Sự mềm mại dưới bàn tay làm sợi dây cung căng cứng trong đầu anh hoàn toàn đứt lìa. “Đêm nay có muốn ở lại không?”, “Đêm nay không về được không?” – hai vấn đề này xoay quanh trong não anh, nhưng mỗi khi định nói thì đều do dự.
Không được, còn quá sớm.
Anh nhắm mắt lại, hơi nhíu mày, vừa nhẫn nại cũng vừa khắc chế để dừng lại. Kỷ Ngôn Tín ôm Thích Niên trở mình, làm cho cô nằm sấp trên người anh.
“Thích Niên.” Giọng anh khàn khàn trầm thấp.
Thích Niên mơ màng mở mắt ra, ngơ ngác hỏi anh: “Không tiếp tục ư?”
Kỷ Ngôn Tín cúi đầu cười rộ lên: “Muốn anh tiếp tục à?” Ngón tay anh vẫn còn quyến luyến trên eo cô, hơi ngứa, sẵn sàng chuẩn bị tiếp tục tiến công.
Thích Niên hối hận muốn cắn lưỡi, bối rối định rời khỏi người anh. Cô vừa động đậy đã bị đè thắt lưng lại, ấn cả người vào lồng ngực anh.
Kỷ Ngôn Tín cau mày, giọng nói lại càng khàn hơn: “Đừng lộn xộn.”
Không cần anh nói, Thích Niên cũng không dám làm bậy. Cô căng cứng người, chẳng dám cảm thụ thứ đang chống dưới người mình… Thích Niên đỏ mặt, thân thể như muốn nổ tung, cảm nhận trực quan này còn chấn động mãnh liệt hơn cả khi anh cởi móc khóa ra.
“Chuyện anh với em, em có nói cho ba mẹ chưa?” Kỷ Ngôn Tín nhéo nhẹ vành tai của cô, gọi cô hoàn hồn.
Thích Niên còn đang nghĩ vẩn vơ bèn đáp trả qua loa: “Biết, nhưng em có nói dối một chút.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cảm thấy đêm nay còn phải bị anh đè… dỗ anh một lần nữa mới có thể tính toán xong sổ sách. Như do dự liệu, Kỷ Ngôn Tín híp mắt, nhìn cô bất thiện: “Hửm?”
Thích Niên lập tức đổi giọng: “Cũng không phải là nói dối, chỉ là nói qua loa về tính chất công việc của anh thôi.”
Kỷ Ngôn Tín hiểu ra ngày, im lặng vài giây, anh hỏi: “Chiều chủ nhật em rảnh không?”
Ngày mai Chu Hân Hân đến, cô cần phải đi dạo với chị ta cho tận chức trách chủ nhà, sau đó tối mới bàn về chuyện “Mỹ nhân nghi tu”. Ngày kia…ngày kia có hội đặt hàng sách báo, rồi chiều Chu Hân Hân định dẫn cô đi gặp chủ biên ở phân bộ thành phố Z.
“Dạ có rảnh.” Thích Niên đáp: “Có hẹn à?”
Cuống họng của Kỷ Ngôn Tín vẫn có vài phần kiềm nén, anh trầm ngâm một chút rồi nói: “Theo anh về nhà.” Trước khi Thích Niên hiểu sai ý, anh bổ sung: “Dẫn em đi gặp ông cụ.”
Đang nghĩ về cảnh hẹn hò, Thích Niên không kịp trở tay liền hóa đá tại chỗ.
——
Một tiếng sau trạng thái muốn thẳng thắn của Thích Niên.
Muốn Rau Thơm Không: Rồi đè tường đè tủ đè ghế sao đâu? Một giờ rồi, Đại Đại!
Yêu Thất Tể Yêu Cuộc Sống: Sao tui cảm thấy Đại Đại của chúng ta không phải đi dập lửa… mà là đổ thêm dầu vào lửa nhỉ? Kiểu gì tui cũng thấy rằng, Đại Đại bây giờ đang như một cô vợ nhỏ, đứng bên cạnh bàn làm việc của nam thần rồi báo cáo hết chị ấy đã yy ảnh thế nào.
Mưa Hoàn Toàn Không Muốn Ngừng: Hay là hiện tại Đại Đại đang bị nam thần bế ngồi trên bàn sách… đè bàn rồi. Người tiếp theo.
Tử Hy: Đè xong bị nam thần ôm lên đùi, đè ghế. Người tiếp theo.
Kiên Trì Giàu Có: Cái gì cũng đè. Xong