Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 36


Đọc truyện Mỹ Nhân Nghi Tu – Chương 36

Trong sân bóng rổ rộng rãi, âm thanh bóng rơi xuống đất vừa rõ ràng lại vừa có tiết tấu.

Thiệu Túy cầm bóng luồn dưới chân, khẽ đảo cổ tay, rồi chuyền cho Kỷ Ngôn Tín đang lơ đãng đứng gần đấy. Kỷ Ngôn Tín nhận được, nhảy lên rồi nhấc cổ tay.

Một tiếng “ầm” vang lên——

Sau khi bóng và rổ tiếp xúc, bóng rơi vào rổ rồi rớt xuống đất.

Thiệu Túy nhíu mắt: “Sức hấp dẫn năm ấy vẫn không giảm.”

Kỷ Ngôn Tín cười cười lười biếng, giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi nhướng mi: “Bóng rổ cũng coi như chơi xong, mình có thể về rồi chứ?”

Nghe vậy, Thiệu Túy không nhặt bóng mà cầm chai nước lên uống vài ngụm, thở hồng hộc hỏi anh: “Có việc gấp hả?”

Kỷ Ngôn Tín không nói rõ: “Cũng không phải gấp lắm.”

“Đi đi.” Thiệu Túy phất phất tay, tỏ ra ghét bỏ: “Nếu không phải Kỷ Thu nói gần đây cậu toàn ru rú trong nhà, mình cũng không thèm kéo cậu ra chơi.”

“Kỷ Thu?” Tay cầm áo khoác thoáng dừng lại, Kỷ Ngôn Tín quay đầu nhìn anh ta, nói với giọng điệu nguy hiểm: “Từ khi nào cậu thân thiết với em họ mình thế?”

Thiệu Túy: “…”

Từ sân bóng về, Kỷ Ngôn Tín mở cửa bước vào nhà. Không ngờ, phòng khách yên tĩnh một cách thần kì. Anh nhìn một vòng rồi xoay người đổi giày, lúc cúi đầu, anh phát hiện trong tủ giày có thêm một đôi Martens đen đặt ngay ngắn trong góc. Anh đổi giày, sắc mặt vẫn như cũ.

Kỷ Ngôn Tín đứng giữa cửa trước và phòng khách một lúc lâu, sau đó mới xuống bếp lấy đồ uống. Anh mở tủ lạnh nhìn lướt qua, thuận tay cầm một lon Red Bull. Ngón tay chạm vào lon thiết lạnh buốt, anh lại như không có cảm giác, kéo nắp ra ngồi ngửa đầu uống một hớp, sau đó đi ra ngoài. Lúc định đi vào thư phòng, Kỷ Ngôn Tín vô tình nhìn thấy Thất Bảo đang nằm sấp trên mấy tấm thảm chính giữa bàn và ghế sopha, ý đồ tránh tầm mắt của anh. Anh nhíu mày, kéo nó ra.

Móng vuốt của Thất Bảo còn đè chặt trên hộp giấy màu hồng, thấy việc ăn vụng bị bại lộ, nó rụt đầu lại rồi chui xuống gầm bàn.


Kỷ Ngôn Tín vẫn luôn huấn luyện Thất Bảo từ chối thức ăn, từ chối hết tất cả những đồ ăn mà không được anh cho phép. Kết quả tuy không quá tốt, nhưng ít nhất cũng không xuất hiện…tình huống ăn vụng này. Anh tiện tay đặt lon nước trên bàn, cầm hộp giấy lên nhìn.

Hộp giấy màu hồng nhạt…

Ở đây, cũng chỉ có Thích Niên thích màu sắc, thẩm mỹ…mộng mơ này.

Trên hộp giấy là vết nước bọt và dấu gặm cắn của Thất Bảo. Nhưng hiển nhiên, nó còn chưa tìm ra phương pháp để mở hộp. Hoặc là nói, không đủ thời gian để nó gây án…

Kỷ Ngôn Tín đau đầu nhéo nhéo mi tâm. Từ lần ở bãi đỗ xe kia, đối với mọi thứ của Thích Niên, Thất Bảo đều tỏ ra quá mức nhiệt tình và hiếu kì.

Một bịch thức ăn cho chó…

Cũng có triển vọng ghê.

Anh mở ra xem, thấy là thịt ức gà tự làm thì liếc nhìn Thất Bảo đang giả chết, nhỏ giọng ra lệnh: “Ra đây.”

Thất Bảo vẫy đuôi, chui đầu càng sâu hơn.

“Một lần cuối.”

Thất Bảo lập tức lui về sau vài bước, chui đầu ra nhìn anh. Nó nằm sấp trên mặt đất, hai mắt lại nhìn theo anh, có lẽ nhận ra rằng anh không vui, nó không biết xấu hổ le lưỡi làm nũng.

Kỷ Ngôn Tín im lặng.

Thất Bảo lại được đằng chân lân đằng đầu, đứng dậy giơ tay khoác lên cổ tay anh, dịu dàng nhìn chăm chú.

Lại nữa…


Kỷ Ngôn Tín nhắm mắt, gõ hộp giấy lên đầu nó coi như trừng phạt, rồi nghiêm túc nói: “Không được cho phép thì không thể ăn vụng. Nếu không, tuần này mày phải ngủ trên sân thượng.”

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy cảnh cáo như vậy không đủ nghiêm khắc, Kỷ Ngôn Tín lập tức bổ sung thêm một câu: “Trừ hết đồ ăn vặt.”

Đương nhiên Thất Bảo nghe không hiểu, nhưng nó có thể phân biệt được giọng điệu của anh, có thể đoán ý qua vẻ mặt. Nó biết là Kỷ Ngôn Tín không cho phép, cũng hiểu câu nói sau của anh, vì lúc trước nó phạm lỗi cũng bị phạt như vậy không ít lần. Thế nên, Thất Bảo lập tức yên lặng, tủi thân gâu một cái rồi mệt mỏi nằm trên mặt thảm. Trừng phạt Thất Bảo xong, Kỷ Ngôn Tín cầm lon nước vừa đi vừa uống.

Vừa đi vào thư phòng, anh chợt nghe thấy sau lưng có một tràng tiếng vang nhỏ. Bàn tay đặt trên tay nắm cửa dừng lại, anh quay đầu nhìn.

Không biết từ lúc nào, Thất Bảo đã ngậm hộp giấy ngồi xổm trước cửa phòng khách, bộ lông xù vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nó nghiêm túc nghe ngóng động tĩnh bên trong, sau đó…giơ tay lên gõ cửa.

…Học được cách mời cứu binh rồi.

Kỷ Ngôn Tín đỡ trán.

——

Thích Niên đứng trước cửa thư phòng, chần chừ một chút mới đưa tay gõ nhẹ hai cái.

Hai tiếng trước, sau khi Kỷ Ngôn Tín xách Thất Bảo láu cá ra khỏi phòng khách, mặt không biểu cảm chỉ để lại một câu: “Tí nữa xong thì đến thư phòng tìm tôi.” Không dặn dò bất cứ chuyện gì, cũng không để lại chút tin tức gì. Nhưng nhìn sắc mặt kia…đúng là không tốt.

Trong lúc Thích Niên đang thấp thỏm không yên, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng trong trẻo từ trong phòng vọng ra: “Vào đi.”

Kỷ Ngôn Tín đang nằm trên ghế dựa đọc sách, chân dài duỗi thẳng, cả người như được bao bọc bởi ánh sáng ấm áp dịu dàng của mặt trời. Nghe thấy tiếng bước tới gần, anh vẫn lật sang trang mới, nhắc nhở cô: “Đóng cửa lại.”

Thích Niên mất tự nhiên “Dạ” một cái rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau tiếng vang nho nhỏ, cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cánh cửa. Chuyện xảy ra trong thư phòng lần trước đột nhiên xuất hiện trong đầu, làm mặt cô đỏ bừng lên, tì đầu vào cửa thì thầm: “Tỉnh táo, tỉnh táo một chút…”

Mãi lâu mà không nghe thấy tiếng động gì, Kỷ Ngôn Tín hơi nhíu mày. Sao từ sau khi nói mấy câu kia, cô bé…lại xa cách với anh hơn?


Chẳng lẽ, lần trước nói sai gì chăng?

Hay là…

Anh ngồi dậy, ngón tay kẹp trong trang giấy, tay kia vuốt ve gáy sách quay đầu nhìn cô.

Thích Niên nghe thấy tiếng anh đứng dậy bèn lập tức đứng thẳng người, chỉ là nhiệt độ trên mặt vẫn không giảm, vẫn đỏ rực như trước. Lửa nóng làm đầu óc cô choáng váng, lại bắt đầu không suy nghĩ được gì. Cô cúi đầu cho nên Kỷ Ngôn Tín không thấy rõ mặt, trầm ngâm nói: “Đứng xa như vậy có thể nghe rõ tôi nói không?”

Ý của anh là kêu cô tới gần, không ngờ…

Đầu gỗ Thích Niên “Dạ” một cái rồi cà lăm đáp: “Có thể, có thể nghe…nghe rõ ạ.”

Kỷ Ngôn Tín hơi mím khóe môi, đôi mắt hẹp dài híp lại. Độ nóng toàn thân vừa giảm, Thích Niên mới hiểu được ý anh, và thế là mặt cô lại đỏ rực lần nữa: “Em, em còn phải về nhà, thầy Kỷ có chuyện gì không ạ?”

Đôi mắt sâu thẳm của Kỷ Ngôn Tín nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó mới thản nhiên dời tầm mắt, giọng điệu bình thường: “Nói với em một chút về chuyện của Thất Bảo.”

Thất Bảo?

Thích Niên không rõ lắm, nhưng hiểu rằng anh muốn nghiêm túc nói chuyện với mình, vì thế cô lập tức bỏ qua những suy nghĩ lung tung rồi đứng đắn trở lại.

Không vòng vo, Kỷ Ngôn Tín đi thẳng vào vấn đề: “Tôi luôn huấn luyện Thất Bảo từ chối thức ăn, lần trước ở bãi đậu xe, sau đó dạ dày tôi không khỏe cho nên để em chăm sóc vài ngày, vì thế kết quả vẫn không phải quá tốt.”

Thích Niên rùng mình, đôi mắt đen láy nhìn anh không chớp, cứ long lanh như muốn khóc.

Kỷ Ngôn Tín bị cô nhìn như vậy thì hơi dừng lại, lúc nói tiếp, anh cũng không nhận ra giọng nói của mình đã dịu dàng hơn rất nhiều: “Thất Bảo rất đặc biệt, nên sau này em đừng tùy tiện cho nó ăn.”

Thích Niên lại bắt sai trọng điểm: “Rất đặc biệt?”

Kỷ Ngôn Tín thuận tay đặt cuốn sách lên tủ thấp kế bên, nói: “Thất Bảo là do tôi nhận nuôi từ bệnh viện thú y một năm trước, lúc tôi vừa chuyển đến.”

Hình như Kỷ Ngôn Tín thoáng cân nhắc, rồi dùng ngôn từ bình thản nhất nói cho cô biết: “Lúc Thất Bảo khoảng một tuổi thì bị lạc chủ, qua hôm sau tình nguyện viên của trạm thu nuôi tìm được người nhận nuôi. Bởi vì quá vội vàng, cộng thêm thiếu kinh nghiệm, không xác minh thông tin thật sự của người nhận nuôi, cho nên cũng không kịp thời đến thăm. Vì thế họ cũng không biết, hôm sau Thất Bảo đã bị bạn tốt của người nhận nuôi lấy thức ăn dụ dỗ, bị đem về làm huyết cẩu trong bệnh viện thú y mà hắn ta kinh doanh. Bảy tháng sau tình nguyện viên chợt phát hiện có vấn đề, lúc tìm thấy Thất Bảo thì nó đang hấp hối, sau đó phải đưa đến chỗ bác sĩ Vạn chữa trị.”


Giọng điệu của anh chầm chậm, thoải mái nhưng nội dung lại khiến trái tim Thích Niên bắt đầu quặn lại. Cô há to miệng, một lát lâu mới phát ra được âm thanh, nhưng nhỏ đến nỗi khó nghe thấy: “Huyết cẩu là gì?”

Kỷ Ngôn Tín giật giật khóe môi, nói bằng giọng lành lạnh: “Kho máu.”

Thích Niên ngơ ngác nhìn anh, không kịp phản ứng.

Kho máu…

Còn phải đến bệnh viện thú y để chữa trị, tuy không nói rõ tình hình, nhưng cô cũng có thể đoán được.

Là một kho máu, ngoại trừ cho máu mọi lúc, dường như nó chẳng còn tác dụng gì khác. Không có người yêu quý nó, không có ai đau lòng vì nó, nó bị ném trong một góc, tự sinh tự diệt. Thường xuyên bị kim tiêm lạnh buốt chọc thủng da, thường xuyên bị lấy máu không ngừng nghỉ. Trong bảy tháng đó, Thất Bảo có bao nhiêu khốn khổ, bao nhiêu tuyệt vọng? Dù bị tổn thương như vậy, nhưng nó vẫn không dùng hàm răng sắc bén của mình để phản kháng. Nếu không phải tình nguyện viên kia đến thăm, có phải nó còn muốn yên lặng chịu đựng, mãi đến khi cuộc đời kết thúc không?

“Tôi không phải là người có lòng nhân ái gì.” Kỷ Ngôn Tín đứng lên.

Ánh nắng khuất sau đường chân trời, chiếu rọi cả một vùng trời thành màu vàng đẹp đẽ.

Lưng anh chắn sáng, không nhìn rõ vẻ mặt, cặp mắt đen láy kia vẫn luôn khóa chặt cô: “Nhưng đã đưa nó về, thì cũng chuẩn bị sẽ phụ trách cả đời của nó.”

“Cho nên…muốn nó học từ chối thức ăn, học cảnh giác người lạ?” Cô không thể nào tưởng tượng, một Thất Bảo ngoan ngoãn hôm nay đã trải qua những chuyện thế này lúc trước.

Thích Niên bối rối, ấp úng hỏi anh: “Cho nên đặt tên Thất Bảo, là vì bảy tháng kia ạ?” Trong giọng nói của cô không giấu dược sự run rẩy và đau lòng.

Kỷ Ngôn Tín nghe thấy thì nhíu mày.

Đợi lúc Thích Niên phát hiện có bóng đen bao phủ, Kỷ Ngôn Tín đã đi đến trước mặt cô tự bao giờ. Cách vẻn vẹn một bước chân, anh cúi đầu, vươn tay che mắt cô như lần trước không cho cô quay đầu nhìn anh. Lòng bàn tay ấm áp che trước mắt cô, che đi tất cả tầm mắt của cô.

Anh than nhẹ một tiếng, tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nói cho em biết những chuyện này, không phải muốn em buồn.”

Mi mắt Thích Niên ẩm ướt, cô răn cắn chặt môi dưới, không trả lời.

Chút ươn ướt trong lòng bàn tay làm Kỷ Ngôn Tín nhận ra, anh cúi đầu nhìn thẳng vào cô. Tay kia trượt từ sống mũi xuống rồi nắm cằm Thích Niên, gỡ bờ môi đang bị cô cắn. Anh nghiêng đầu, ghé sát bên tai cô rồi nhẹ nhàng nói: “Nghe lời tôi được không, hửm?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.