Đọc truyện Mỹ Nhân Nghi Tu – Chương 24
Thích Niên ho cả buổi cũng không ho ra cái gì, cầm di động đứng trong nhà vệ sinh hồi lâu, lâu đến mức hai chân run lên thì mới tỉnh táo. Cô cẩn thận súc miệng rồi phi như bay về phía máy vi tính, mở ra tra baidu.
Nuốt nước súc miệng có thể sinh ra phản ứng hóa học không?
Nước súc miệng vào dạ dày thì có thể uống nước không? Bọt có nhiều hơn không?
Nuốt nước súc miệng có ngộ độc không? Có cần rửa ruột không?
Bạn trên mạng thông minh trả lời: Có hai khả năng, một là uống thật ngon, lần sau nuốt nhiều hơn miếng nữa! Hai là uống thật dở, nhớ kĩ lần sau không được nuốt nữa. ~(*^__^*)~
Thích Niên 囧, yên tâm rồi.
Sau đó Thích Niên lười biếng ngồi vật ra ghế dựa thừ người một hồi, không nhịn được lại lấy tin nhắn của Kỷ Thu ra xem, trong lòng rung rinh.
Sau nửa tiếng chia tay trong không vui, Thích Niên lại nhát gan hơn một chút… Dựa theo tình huống trước mắt, chắc chắn Kỷ Ngôn Tín không muốn nhìn thấy cô. Cho nên, Kỷ Thu mời cô đi leo núi dã ngoại, có nên đi hay không đây?
——
Kỷ Thu đứng cạnh buồng điện thoại đợi đến nỗi chân lạnh buốt, cô bé chịu không nổi, chà tay giậm chân để đỡ lạnh.
Sau khi chỉnh sửa đồng phục mùa đông, nhà trường còn chưa phát ra. Hơn nữa, mấy cô bé ở lứa tuổi này đều thích làm đẹp, không ai muốn phải ăn mặc dày cộm như gấu đen khi mùa đông còn chưa đến. Đương nhiên Kỷ Thu cũng không ngoại lệ, cho nên việc này coi như tự làm tự chịu.
Mỗi lần vào giờ tan học, cổng trường đều chật ních xe cộ đưa đón. Cả con đường rộng lớn trở nên ách tắc, không thể đi lại. Chuông trường vừa vang, học sinh các lớp không ngừng ùa ra. Ai cũng mặc đồng phục giống nhau, đông nghịt, chiếm hết toàn bộ đường đi.
Kỷ Thu tìm cả buổi cũng không thấy bóng dáng chiếc xe của Kỷ Ngôn Tín đâu, bèn giậm chân một cái rồi quay người đi vào sạp hàng đằng sau mua một tô bún thập cẩm cay. Lúc đang lấy tiền trong túi áo ra, gáy cô bé bị vỗ một cái. Kỷ Thủ còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đẹp đẽ chìa ra kế bên tai, đưa tiền cho chủ quán: “Của con bé hết bao nhiêu tiền?”
“Anh họ!” Kỷ Thu ngạc nhiên kêu lên, gương mặt ửng lạnh trở nên vui vẻ, ôm lấy tay anh: “Anh mà tới trễ chút nữa chắc em đóng thành băng mất.”
Kỷ Ngôn Tín cầm bún thập cẩm cay rồi đưa cho cô bé: “Đứng cho đàng hoàng lại.”
Kỷ Thu “Dạ” rồi nhận lấy tô nhựa, hít lấy hơi nóng thơm lừng, thỏa mãn híp híp mắt. Ngồi lên xe, một tay Kỷ Thu cầm tô bún, một tay lấy điện thoại ra xem.
Không có tin nhắn của Thích Niên.
Cô bé đảo mắt, cắn một miếng măng rồi bấm bấm điện thoại, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn. Thích Niên đang xoắn xuýt lăn mặt trên bàn phím, giày vò nó phát ra tiếng “xoẹt xoẹt~ xoẹt xoẹt~” giòn vang mà vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Đúng lúc này, điện thoại trong tay cô vang lên.
Là Kỷ Thu.
“Chị Thích, lát nữa em và anh họ đi siêu thị mua nguyên liệu làm đồ nướng, chị thích ăn gì?”
Thích Niên hít sâu một hơi, hàm răng đều ngứa ngáy. Không phải là cô không giãy giụa, không đấu tranh tư tưởng nha! Em gái Kỷ Thu cũng đã hỏi cô thích ăn cái gì rồi, nếu cô còn giả chết thì không tốt lắm!
Thích Niên ngẫm nghĩ một lát, chọn một icon đáng yêu rồi gõ chữ: “Chị thì sao cũng được, ngày mai mấy giờ các em xuất phát? Tập hợp ở đâu?”
Kỷ Thu cắn một miếng măng, vừa trả lời tin nhắn cho Thích Niên vừa cười ha ha thỏa mãn. Cười đến nỗi Kỷ Ngôn Tín phải nhíu mày, lúc này cô bé mới tự giác im lặng: “Xin lỗi, em hơi quá…”
——
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Thu nói Thích Niên ăn cơm trưa xong thì đến nhà Kỷ Ngôn Tín, cô bé và Thất Bảo ngoan ngoãn chờ ở đó.
Thích Niên vẫn còn đánh răng, lần này cô khôn lên rồi, nhổ nước súc miệng mới xem tin nhắn, thuận tiện hỏi lại: “Vậy thầy Kỷ đâu?”
“Anh họ đi đón Thiệu Túy rồi.”
Cái tên này nghe quen quen!
Thích Niên vừa bôi sữa rửa mặt vừa cố gắng nhớ lại.
Đợi chút…
Thiệu Túy!
Hình như là…bạn học của Kỷ Ngôn Tín, người mà diễn thuyết ở viện hóa sinh ấy hả? Thích Niên hưng phấn ngẩng phắt lên, đây là, nhanh như vậy mà đã gia nhập vào hội bạn bè của nam thần rồi!!!
…
Ăn cơm trưa xong, Thích Niên xách hai balo đựng đầy đồ dùng cần thiết cho dã ngoại rồi xuất phát. Lúc đến dưới lầu nhà Kỷ Ngôn Tín đã hơn mười hai giờ.
Cách đó không xa, gác chuông truyền đến tiếng chuông, âm sắc vừa hùng hậu vừa trầm thấp.
Kỷ Thu ra mở cửa, vừa đi vào phòng, Thất Bảo vốn đang nằm trong ổ gặm xương lộc cộc chạy tới, vòng quanh Thích Niên lắc đuôi vui vẻ. Kỷ Thu giữ chặt dây dẫn của Thất Bảo: “Chị Thích, chị ngồi một lát đi, xíu nữa anh em về ngay.”
Tất cả sự chú ý của Thích Niên tập trung vào dây dẫn của Thất Bảo: “Thất Bảo cũng đi à?”
“Dạ có.” Kỷ Thu chỉ chỉ đống đồ để trên bàn: “Đi dã ngoại thì sao thiếu người canh gác được!”
Mấy lần Thích Niên gặp Thất Bảo, không phải là hình tượng tham ăn thì cũng là làm nũng xin xỏ…
Dù là lần đầu tiên nhìn thấy cô, Thất Bảo cũng không tỏ ra cảnh giác với người lạ. Nghe Kỷ Thu nói đưa Thất Bảo đi canh gác, cô hoài nghi nhìn nhìn con chó đang ôm xương gặm nhiệt tình, hỏi: “Nó còn có chức năng này à?”
Kỷ Thu cười “Ha ha” hai tiếng: “Chị Thích, chị muốn uống gì? Nước giải khát hay sữa bò?”
Thích Niên xua tay: “Không cần đâu.” Dứt lời, cô lại bổ sung một câu: “Chị sợ lỡ mắc vệ sinh.”
Kỷ Thu bày ra vẻ mặt “em biết mà”, nhưng cô bé vẫn vào bếp lấy hộp sữa đưa cho cô: “Ở núi Đông Ly có nhà vệ sinh công cộng đấy, chúng ta đến chân núi sẽ tìm chỗ tốt để cắm trại. Chị yên tâm đi.”
Kỷ Thu vừa dứt lời, Thất Bảo đang nằm rạp trên mặt đất gặm xương đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng chạy ra đứng ở gần cửa. Một giây sau, âm thanh mở cửa vang lên.
Thất Bảo lắc lắc đuôi, tựa đầu vào cửa sủa gâu gâu.
Kỷ Ngôn Tín cầm nguyên liệu nấu ăn đẩy cửa đi vào, xoay chìa khóa trong tay một vòng rồi đặt trên tủ giày. Anh cúi đầu định đổi dép lê, kết quả nhìn thấy một đôi giày thể thao trông rất quen thì híp híp mắt, quay đầu nhìn về phía hai người đang đứng trong phòng khách.
Kỷ Thu bị ánh mắt lạnh thấu xương của Kỷ Ngôn Tín làm rùng mình, vội vàng chạy tới cầm lấy đồ đạc. Cô bé không biết Kỷ Ngôn Tín và Thích Niên đã xảy ra chuyện gì, thấy ánh mắt bất thiện của Kỷ Ngôn Tín thì dò hỏi: “Anh họ, anh không chào đón chị Thích à?” Cô bé đè thấp giọng, không để Thích Niên nghe thấy.
Kỷ Ngôn Tín không trả lời, sau khi thả lỏng chân mày thì lạnh nhạt nói: “Không phải.” Không để Kỷ Thu hỏi tiếp, anh cầm đồ vào, dặn cô bé: “Xích Thất Bảo lại, chuẩn bị đi.”
Thích Niên thấy Kỷ Ngôn Tín ngày càng tới gần thì khẩn trương đến nỗi không thở được. Dù ngu ngốc đến mấy thì nhìn vẻ mặt của Kỷ Ngôn Tín, cô cũng hiểu là anh không biết cô sẽ đến. Trông thấy cô ở đây, không biết anh có thấy phiền phức vì cô “không mời mà tới” hay không.
Chắc chắn là cảm thấy cô mặt dày mày dạn, không biết rụt rè là gì…
Tuy thật ra cô đúng là như vậy.
Khi nhìn thấy Thích Niên, Kỷ Ngôn Tín hơi ngạc nhiên thật, nhưng sau đó lại nhức đầu. Vẻ mặt Thích Niên ngỡ ngàng rồi thành đau thương, những điều muốn nói lại không thốt ra được.
Được rồi…
Anh thở dài: “Xách đồ lên rồi ra xe với Kỷ Thu đi. Tôi sẽ xuống sau.”
Thích Niên sửng sốt ngẩng đầu nhìn anh, một lúc lâu mới cúi đầu đi ngang qua anh.
Lúc Kỷ Ngôn Tín quay người lại nhìn, bóng dáng cô đã biến mất sau cánh cửa.
——
Trong khi Thiệu Túy tựa cửa xe chờ Kỷ Thu, lấy chân nghiền nát mấy cái lá khô thành mảnh vụn thì mới thấy Kỷ Thu kéo một cô gái từ trong thang máy đi ra. Thiệu Túy nhếch mày, nhìn nhìn cô gái lạ mặt đang bị Kỷ Thu kéo.
Có hơi quen quen…
Anh ta sờ cằm.
Kỷ Thu ôm chặt Thích Niên xin lỗi: “Em xin lỗi nha chị Thích, em cảm thấy dù gì cũng quen biết nên không nói cho anh họ biết trước… Anh họ của em không có ức hiếp chị chứ?”
Thích Niên đã nói nhiều lần rằng không sao cả, vỗ vỗ mu bàn tay Kỷ Thu, tận tình khuyên bảo: “Không có gì cả, làm gì có chuyện gì.”
Thiệu Túy tiến lên trước vài bước cầm lấy dây dẫn của Thất Bảo, cúi người nhìn Thích Niên: “Tôi biết em, em tên Thích Niên phải không?” Bởi vì tên dễ nhớ nên một lát là nhớ ra.
Đột nhiên bị điểm danh nên Thích Niên hơi ngơ ngác, sau đó gật đầu: “Chào thầy Thiệu, em là Thích Niên.”
Thiệu Túy cười “Xùy” một cái: “Cái gì mà thầy với không thầy, gọi Thiệu Túy là được rồi.” Thấy cô bối rối không nói lời nào, Thiệu Túy nhếch mày, trêu chọc: “Đi theo Kỷ Ngôn Tín lâu như vậy mà tố chất chỉ có thế thôi à?”
Thích Niên còn chưa trả lời, Kỷ Thu đã trừng mắt quát: “Sao lâu không gặp mà miệng anh vẫn tệ như vậy nhỉ!”
Thiệu Túy cười híp mắt nhìn Kỷ Thu, vui vẻ trả lời: “Sao lâu không gặp mà Kỷ đại tiểu thư vẫn chẳng cao lên chút nào như vậy nhỉ.”
Kỷ Thu tức giận, nhanh chóng kéo Thích Niên lên xe rồi sập cửa “rầm” một cái rung trời.
Thất Bảo bị giật mình, há hốc miệng làm rơi cả cục xương.
Thích Niên có dự cảm…
Cuộc dã ngoại ở núi Đông Ly này, chắc chắn là vô cùng đặc sắc…
——
Thiệu Túy mở cốp xe kiểm tra đồ đạc, Kỷ Ngôn Tín vừa xuống thì hắn cũng vừa đóng lại.
“Đủ đồ rồi chứ?” Kỷ Ngôn Tín hỏi.
Thiệu Túy đặt tay lên cốp xe, nhìn anh với ánh mắt tìm tòi: “Mình không nghe thấy cậu nói là có đưa thêm sinh viên đi dã ngoại.”
Kỷ Ngôn Tín liếc mắt nhìn anh ta, hỏi lại: “Gây cản trở gì cậu à?”
Thiệu Túy “hít hà” một tiếng, nhìn hai người ngồi trong xe xuyên qua cửa kính: “Vậy đêm nay ngủ lều vải thì mình ngủ một mình hay ngủ với cậu đây.”
Kỷ Ngôn Tín đang muốn mở cửa xe thì thoáng dừng lại, nhíu chặt mi tâm, nhìn anh ta bằng ánh mắt bất thiện rồi gằn từng chữ: “Ngủ một mình đi!”
Thiệu Túy: “…” Phản ứng mạnh thế?.